Category Archives: Tâm sự tình yêu

Đừng nhận lời yêu vì cô đơn

Tâm sự tình yêu – Đang mơ màng ngủ, chuông điện thoại di động đổ dồn. Theo thói quen, em chụp lấy cái điện thoại, nhìn ngấu nghiến màn hình. Một số lạ tiếp thị chăm sóc da. Em trả lời ậm ừ, tắt máy, đặt điện thoại xuống mà lòng buồn tênh.

Em thèm lắm cảm giác mỗi sáng mai thức dậy, có ai đó nhắn một cái tin nhỏ chúc ngày mới tốt lành. Hay những đêm dài sâu hun hút, khi ngủ gà gật bên máy tính, có ai đó nhắc nhở: “Ngủ sớm đi em”. Dường như đã rất lâu, em không nhận được những lời hỏi han, quan tâm của anh. Người mà từng một thủa, em tưởng là mối tình đầu và cũng là tình cuối của em.

Ở tuổi 29, không còn trẻ để đón nhận những tình yêu vồ vập, vội vã, lãng mạn như ngày đôi mươi. Em chờ đợi một bờ vai vững chãi, một người đàn ông đủ điềm tĩnh để bên em những khi em cô đơn, trống vắng, khi em quay quắt trong những mớ bòng bong rắc rối của cuộc đời. Và em đã gặp anh vào một ngày em đang thấy trống trải, cô đơn và buồn nhất.

Đừng nhận lời yêu vì cô đơn - Tâm sự tình yêu
Đừng nhận lời yêu vì cô đơn

Lần đầu tiên chúng ta trò chuyện, anh nhìn sâu vào mắt em, hỏi dò: “Mối tình đầu của em thế nào?”. Em bối rối, im lặng vài dây, cố lật lại ký ức để tìm xem mối tình đầu của mình ở đâu. Nhưng dàn trải trong trí nhớ rơi rớt ấy chỉ là những rung động thoáng qua của một thời vụng dại, xa vắng đã đi qua cuộc đời, tuổi xuân em từ rất lâu. Và em nhận ra mình chưa từng yêu ai thật sự. Anh đặt vào môi em một chiếc hôn nhẹ, thay cho một lời an ủi. Em cười buồn: “Thành phố giấu anh kỹ quá. Em tìm mãi không ra”. Anh bảo mình có trốn đâu, chỉ đi loanh quanh gần em. Em nghĩ đến những ngày cuối tuần sẽ không phải ngồi hàng giờ liền bên máy tình, gặm nhấm từng con chữ như loài dơi gặm nhấm đêm thâu. Em sẽ bước ra bên ngoài bằng những nụ cười hạnh phúc. Vì em tin có một người đàn ông đang lặng lẽ chờ em trước cửa nhà, đón em bằng những nụ cười dịu dàng.

Nhưng chính em để sự tưởng tượng nhấn mình xuống tận cùng nỗi cô đơn. Em nghe lòng thổn thức khi những chiều thứ bảy trôi qua trong cô quạnh. Điện thoại chẳng mấy khi đổ chuông, trừ những cuộc gọi hỏi thăm của ba mẹ và chị gái. Em chờ…trong một niềm tin mơ hồ.

Vì sao anh không nhắn tin, không điện thoại cho em? Em tự hỏi và dằn vặt mình bằng những câu hỏi ngốc nghếch và chợt nhận ra trong lòng mình cũng đang nhạt dần gương mặt anh. Nụ hôn hững hờ ngày nào đã loãng dần trong trí nhớ của em. Vì sao em luôn tự hỏi, anh không đến gặp em? Nhưng em không nhận ra từ rất lâu, thẳm sâu trong trái tim mình, em cũng không hề mong muốn gặp anh. Cảm giác cô đơn, trống vắng khiến em nghĩ đến việc phải trò chuyện với một ai đó nhiều hơn là việc để trái tim kiểm chứng nỗi nhớ ai đó. Một người bạn thân từng nói với em: “Đừng nhận lời yêu ai đó chỉ vì mình đang cô đơn”. Có khi nào buổi chiều mưa, khi anh đặt lên môi em nụ hôn nhẹ nhàng, lòng anh cũng đang khóc trong cô đơn. Và chính bây giờ anh nhận ra mình không còn cô đơn nữa nên tình yêu cũng đã tan theo nỗi buồn và sự trống vắng của anh.

 

Lần đầu tiên chúng ta trò chuyện, anh nhìn sâu vào mắt em, hỏi dò: “Mối tình đầu của em thế nào?”. Em bối rối, im lặng vài dây, cố lật lại ký ức để tìm xem mối tình đầu của mình ở đâu. Nhưng dàn trải trong trí nhớ rơi rớt ấy chỉ là những rung động thoáng qua của một thời vụng dại, xa vắng đã đi qua cuộc đời, tuổi xuân em từ rất lâu. Và em nhận ra mình chưa từng yêu ai thật sự. Anh đặt vào môi em một chiếc hôn nhẹ, thay cho một lời an ủi. Em cười buồn: “Thành phố giấu anh kỹ quá. Em tìm mãi không ra”. Anh bảo mình có trốn đâu, chỉ đi loanh quanh gần em. Em nghĩ đến những ngày cuối tuần sẽ không phải ngồi hàng giờ liền bên máy tình, gặm nhấm từng con chữ như loài dơi gặm nhấm đêm thâu. Em sẽ bước ra bên ngoài bằng những nụ cười hạnh phúc. Vì em tin có một người đàn ông đang lặng lẽ chờ em trước cửa nhà, đón em bằng những nụ cười dịu dàng.

Nhưng chính em để sự tưởng tượng nhấn mình xuống tận cùng nỗi cô đơn. Em nghe lòng thổn thức khi những chiều thứ bảy trôi qua trong cô quạnh. Điện thoại chẳng mấy khi đổ chuông, trừ những cuộc gọi hỏi thăm của ba mẹ và chị gái. Em chờ…trong một niềm tin mơ hồ.

Vì sao anh không nhắn tin, không điện thoại cho em? Em tự hỏi và dằn vặt mình bằng những câu hỏi ngốc nghếch và chợt nhận ra trong lòng mình cũng đang nhạt dần gương mặt anh. Nụ hôn hững hờ ngày nào đã loãng dần trong trí nhớ của em. Vì sao em luôn tự hỏi, anh không đến gặp em? Nhưng em không nhận ra từ rất lâu, thẳm sâu trong trái tim mình, em cũng không hề mong muốn gặp anh. Cảm giác cô đơn, trống vắng khiến em nghĩ đến việc phải trò chuyện với một ai đó nhiều hơn là việc để trái tim kiểm chứng nỗi nhớ ai đó. Một người bạn thân từng nói với em: “Đừng nhận lời yêu ai đó chỉ vì mình đang cô đơn”. Có khi nào buổi chiều mưa, khi anh đặt lên môi em nụ hôn nhẹ nhàng, lòng anh cũng đang khóc trong cô đơn. Và chính bây giờ anh nhận ra mình không còn cô đơn nữa nên tình yêu cũng đã tan theo nỗi buồn và sự trống vắng của anh.

Chiều nay, trời nắng hầm hập. Chậu hồng tỉ muội vặn mình ngoài cửa sổ đón nắng. Những bông hoa đã rũ xuống, cánh mềm nhũn nhẵn. Đất trong chậu khô rang, nứt xé. Đã lâu rồi, em không tưới nước cho chậu hoa. Khi đã trồng cây thì phải chăm sóc cây mới phát triển được. Màn hình điện thoại sáng lên. Không còn cảnh vội vã vồ lấy điện thoại như người câu cá nhanh tay giật cần khi thấy chiếc phao chìm đáy, em lắng nghe tiếng chuông đổ thật dài cho đến khi tắt hẳn. “Em đang làm gì vậy?”. Hai tuần rồi, em mới nghe giọng nói từng làm em chộn rộn, khát khao. “Lâu rồi, em không chăm sóc chậu hoa hồng. Nó chết rồi anh à! Từ ngày em trồng chậu hoa ấy, nó không lớn được chút nào. Vậy mà nay lại chết”, em buông giọng buồn bã. Ở đầu dây bên kia là một chuỗi im lặng kéo dai. Và đó cũng là lần cuối cùng, em nói chuyện với anh.

Sáng cuối tuần, không ai hẹn hò cà phê, không một tin nhắn hỏi han, quan tâm. Em đến quán cà phê quen thuộc, cùng cô bạn thân nhấm nháp li cà phê. Chiều cuối tuần, em lang thang nhà sách, cặm cụi bên những cuốn tiểu thuyết trữ tình lãng mạn. Tối cuối tuần, em đạp xe loanh quanh thành phố. Một cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp lan tỏa khắp tâm hồn. Em không còn thấy nặng nề, buồn tẻ khi phải ngồi hàng giờ trong căn phòng vắng chỉ để chờ nghe những tiếng chuông điện thoại tin nhắn khô khốc. Giờ đây, em mới cảm nhận được sâu sắc điều cô bạn gái từng khuyên: “Đừng nhận lời yêu ai đó chỉ vì mình cô đơn”.

Tâm sự  TIÊN VÂN

Ở phương nào,anh có nhớ em không?

Ở phương nào,anh có nhớ em không?
Ngày xưa đó mỗi lần em giận dỗi
Anh ôm em vào lòng, lặng im không nói
Kỉ niệm ngọt ngào, em không thể lãng quên

Kể từ ngày anh hát khúc từ ly
Anh ra đi và bặt vô âm tín
Tiếng yêu thương từ đấy đành câm nín
Phút chạnh lòng, quay quắt một niềm đau….

Em nơi đây ôm kỷ niệm tình đầu
Con tim nhỏ nhói đau khi gợi nhắc
Kỷ niệm xưa bên nhau nồng môi mắt
Chẳng phai nhoà mặc phủ bụi thời gian

Gói yêu thương mặc ký ức chảy tràn
Em vá víu trái tim đang rỉ máu
Bởi em biết níu được gì? Ai thấu?
Người quên rồi câu ước hẹn ngày xưa…

Tình yêu vốn muôn đời không có tội
Có chăng là lòng dạ kẻ đổi thay
Em vẫn là em ,một áng mây bay
Tình dẫu lỡ, vẫn tin yêu cuộc sống………. !

Như Huyền 
p/s: Viết cho một tình yêu xưa cũ …

Xa em, anh phải hạnh phúc nhé

Một năm trước, anh đến, mang cho em và gia đình những nụ cười, chỉ cho em cách sống vui vẻ và lạc quan. Một năm sau, khi anh chọn con đường không còn bên em nữa, em sẽ vẫn giữ món quà về sự lạc quan mà anh đã mang đến cho em.

Một năm anh ạ, một năm cho một câu chuyện tình. Chúng ta đã đi với nhau trên một chuyến đò ngắn ngủi của cuộc đời. Có những lúc êm ả trôi, có những lúc cuộn trào sóng vỗ, có nụ cười và có cả những giọt nước mắt. Cám ơn anh ngày này một năm trước đã đến với em. Anh đến không mang ý nghĩa đem đến cho em một tình yêu, mà là làm lớn lên trong em một tình yêu với những cảm xúc thật lạ, biết đâu rằng em sẽ không có được lần thứ hai trong cuộc đời.

Một năm qua em luôn nhớ về anh, nhớ về hình ảnh người đưa cho em cây gậy trên núi, nhớ về cái nắm tay ấm áp suốt chặng đường dài. Nhớ lời mẹ anh kể về cậu bé chăn trâu 8 tuổi gánh lúa giúp người dưới đồng khi người ta chỉ có một mình mà trời sắp đổ cơn mưa. Nhớ về anh con trai, đi đâu xa việc đầu tiền khi trở về nhà là ôm lấy người mẹ thật chặt, xoa bóp cho mẹ khi mẹ đau, rất nhiều điều nữa mà hình ảnh anh trong tâm trí em luôn thật đẹp.

Em yêu quý gia đình anh, yêu cái cách mọi người sống với nhau thật tình cảm, em đã ước một ngày được ôm mẹ anh giống như mẹ của em, em vui khi bố anh gọi em bằng con thật ấm áp. Em đã tin rằng cuối cùng mình cũng gặp được người bạn đời là anh khi mọi người nói chúng ta giống nhau lắm.

Tình yêu là món quà đẹp nhất mà con người có thể mang đến cho nhau, em tin rằng anh từng yêu em, nhưng có thể do quá nhiều điều đến với anh, nên tình yêu đó đã dần biến mất. Chuyện gắn bó và chia ly trong tình yêu vốn là lẽ thường tình. Cớ chi vì gắn bó hay biệt ly mà những cảm xúc tốt đẹp từng có lại biến mất đi được.

Em vẫn luôn tin rằng trong tình yêu đích thực không có khoảng cách về địa lý, tuổi tác, giàu nghèo, địa vị, học vấn; chỉ có khoảng cách giữa những trái tim. Nhưng một mình em tin thì không đủ. Chỉ trách anh đã không cam đảm nói ra khi trái tim không còn có em, để em sống mãi trong ảo mộng về một tình yêu không còn tồn tại.

Ngay lúc này đây em không bắt mình phải cố gắng quên anh, anh từng nói khi chúng ta mới quen nhau rằng: “Em hãy để mọi thứ tự nhiên”. Tình cảm đã tự nhiên đến và rồi sẽ tự nhiên đi, vì vậy em vẫn cứ để cho trái tim em nghĩ về anh, vẫn nhắn tin chúc anh ngủ ngon mỗi tối trước khi đi ngủ. Nhưng chắc sau hôm nay em nên dừng lại, bởi em hiểu rằng khi anh yêu em, tình cảm và sự quan tâm của em sẽ khiến anh hạnh phúc; còn khi không còn yêu em, sự quan tâm của em chỉ trở thành gánh nặng khiến anh day dứt.

Một năm trước, anh đến, mang đến cho em và gia đình những nụ cười, chỉ cho em cách suy nghĩ mọi việc thật đơn giản, nhẹ nhàng để sống vui vẻ và lạc quan. Em thực sự thấy mình tốt hơn kể từ ngày gặp anh. Một năm sau, ngày hôm nay, khi anh chọn con đường không còn bên em nữa, em sẽ vẫn giữ món quà về sự lạc quan mà anh đã mang đến cho em. Món quà vô giá. Cám ơn anh thật nhiều. Nhưng khi em học được thì anh lại đánh mất.

Cậu bé ngày ấy giờ là chàng trai giỏi giang, hào hoa, đi trên những chiếc xe hơi sang trọng, ra vào những hộp đêm đầy ánh đèn màu, khói thuốc và tiếng nhạc; chàng trai tham vọng, ôm một giấc mơ lớn lao về làm giàu và thành đạt. Em chỉ xin giữ lại về anh hình ảnh cậu bé chăn trâu 8 tuổi tốt bụng mà em đã được nghe qua lời kể của mẹ, hình ảnh chàng trai xuống đầm hái những đóa sen giản dị tặng em, chàng trai mang trái tim ấm áp nhưng trong đó không còn có em. Một năm, anh xa em rồi, anh phải hạnh phúc nhé.

Em Béo

Tình cũ à, anh phải hạnh phúc nhé!

Tình yêu cũ ạ, hôm nay nói chuyện với anh, nghe anh tâm sự về tương lai giờ chỉ là của anh. Tự dưng kí ức xưa nó ùa về. Giờ đây em đã là mẹ của con người ta, đã có cuộc sống cho riêng mình và em hài lòng về cuộc sống đó. Giữa chúng ta chỉ có công việc và bạn bè, nhưng có lẽ chúng ta phù hợp ở vị trí đó.

 

Tình cũ vấn vương
Tình cũ vấn vương -Tình cũ à, anh phải hạnh phúc nhé –  Ảnh minh họa

 

Ngày xưa em yêu anh nhiều lắm, có chút tôn sùng nữa cơ. Mỗi khi ai hỏi chuyện bạn trai em là y như em bắt được cứ bla bla huyên thuyên kể mãi không dứt. Anh trong mắt em rất tuyêt vời, anh không đẹp trai, anh không phải con nhà giàu nhưng anh có nghị lực và sự cố gắng. Chính vì vậy mà xung quanh anh có rất nhiều cô gái không chỉ riêng em. Dĩ nhiên anh có sự lựa chọn nhưng em lại không muốn mình là sự lựa chọn nên mỗi lần em cảm nhận được có sự xuất hiện của môt cô gái em đều lặng lẽ ra đi. Và chẳng biết vì anh yêu em hay vì lý do gì đó sau mọi chuyện bao giờ anh đều tìm về em. Em lại lăng lẽ đi bên anh….

Cứ thế mà dùng dằng mãi cũng 3 năm anh nhỉ? Biết bao nhiêu sóng gió, biết bao lần chia tay, em chứng kiến sự ra đi của những người phụ nữ ngang đời anh, họ có người học thức có, trẻ trung có, thành công có, xinh đẹp có…. nhưng cuối cùng anh vẫn tìm về bên em – một đứa chẳng có gì khi anh mệt mỏi để rồi lại tiếp tục cuôc hành trình chọn lựa đó khi anh khoẻ khoắn hơn.

Bạn bè có đứa chửi em ngu, có đứa bảo em khùng, có đứa ác mồm bảo em mê tiền của anh. Nhưng em chỉ cười thầm rồi quay lưng đi, Có đôi lúc em lại phải lắng nghe sự phân trần của những cô gái anh bỏ rơi, đôi lúc em tự cười chính em. Vì sao em lại yếu đuối và uỷ mị thế. Em cũng mệt mỏi lắm. Có đôi lúc em chỉ muốn sinh cho anh một đứa con và không cho anh biết. Chỉ em và con sống với nhau, em sẽ sống với hình bóng của anh trong con. Chắc anh cũng chẳng biết có quãng thời gian em tìm giấc ngủ bên nhưng chai rượu và lon bia hoặc khóc hết nước mắt đến mức mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay. Và em cũng có một hình xăm mà mãi đến giờ chắc anh cũng không biết vì sao em có nó. Buồn cười lắm cơ lúc đi xăm em còn khóc đấy, anh thợ xăm lại trêu “sợ đau thế sao lại còn đi xăm”. Em buồn bã trả lời “để nhắc mình đã từng đau thế nào”. Có những đêm em để cả căn phòng ngộp mùi thuốc lá không phải vì thích đâu, hút thuốc miệng đắng lắm, nhưng nhìn đời mờ mờ ảo ảo vậy mà vui chứ đôi lúc nó rõ ràng quá làm mình đau đến từng khúc ruột. Quãng thời gian em quyết định buông cuôc tình mình xuống khó khăn đến thế anh ạ!

Đời không như mình muốn, có lẽ em với anh có duyên không hề có nợ. Anh vẫn rong ruổi cuộc đời tự do với những lý tưởng của anh. Em tìm về bình yên với bến đỗ mới cho yên lòng mẹ cha. Không hẳn hết yêu anh, không hẳn em không yêu chồng em nhưng có lẽ như người ta nói chúng ta sẽ kết hôn với người cùng đúng thời điểm. Em biết ngày anh trách và giận em nhiều nhưng mừng vì sau bao chuyện đã qua chúng ta vẫn có thể trò chuyện như bạn bè và giúp đỡ nhau trong công việc.

Anh cũng hãy hạnh phúc cho em sáng mắt ra vì không chờ đợi đến ngày anh chọn lựa xong nhé. Cũng vui vẻ nhiều vào để em được yên lòng đặt chuyện tình này vào tận đáy sâu kín của con tim.

Qua bao nhiêu chuyện xảy ra nằm bên con giờ em lại cười chính mình khi nghĩ về ngày xưa. Anh mang đến cho em quá nhiều nỗi đau nên có lẽ vì vậy mà em biết trân trọng hạnh phúc của mình hiện tại.

Tâm sự viết riêng cho Gấu Đen

6 năm yêu làm sao quên được?

Chúng tôi đã có 6 năm biết nhau, yêu nhau, làm sao có thể nói quên là quên được? Nhưng nếu không quên anh, tôi sẽ trở thành tội đồ…

 

6 năm yêu nhau sao quên được
6 năm yêu nhau sao quên được – Ảnh minh họa

Không biết tại sao tôi cứ bị ám ảnh mãi khi nhìn thấy cảnh Tuấn ngồi gục đầu bên giường bệnh của mẹ. Không biết anh đang nghĩ gì mà không hề hay biết tôi đã đứng ở cửa phòng rất lâu…
“Nếu con không nghe lời, mẹ chết cho con coi”. Cứ tưởng câu nói ấy chỉ là một lời đe dọa suông, nào ngờ bà đã làm thật. Tôi bàng hoàng khi nhận tin báo, mẹ anh đã uống thuốc ngủ quá liều, đang cấp cứu ở bệnh viện.
Mẹ Tuấn không ghét bỏ gì tôi nhưng bà đã hứa làm sui với một người bạn thân. Bà nói là người lớn thì không thể nuốt lời. “Con Vân đã chờ thằng Tuấn bao nhiêu năm qua, không thể để lỡ làng đời con gái của người ta”- bà nói với tôi như vậy và khuyên tôi hãy quên con trai bà đi.
Khi tôi nói với Tuấn điều này, anh nhăn mặt: “Anh lớn rồi chớ đâu phải con nít”. Sau lần đó, chẳng thấy Tuấn đá động gì đến chuyện ấy nữa. Tuy nhiên, anh không rủ tôi đến nhà chơi như trước. Tôi có hỏi thì anh gạt đi với câu nói quen thuộc: “Anh lớn rồi…”.
Cho đến một ngày, anh đột ngột bảo mẹ anh muốn gặp tôi. Vừa hồi hộp, vừa lo sợ, tôi đến gặp bà. Đón tôi vẫn với khuôn mặt nghiêm nghị như thường ngày, bà nói: “Bác sắp cưới vợ cho thằng Tuấn. Cháu lựa lời khuyên nó đừng có ngang ngạnh, bướng bỉnh nữa. Nó mà cãi lời, bác sẽ chết cho tụi bây coi”. Tôi điếng hồn. Tia hi vọng cuối cùng của tôi trước buổi gặp mặt đã tắt ngấm.
Tuy vậy, tôi cũng cố vớt vát: “Thật lòng là cháu không làm được chuyện đó. Bác cũng biết là chúng cháu rất yêu nhau… Cháu nghĩ, bác cũng đã từng yêu nên sẽ hiểu và thông cảm cho chúng cháu. Một cuộc hôn nhân không có tình yêu liệu có bền vững được hay không? Xin bác hãy thương chúng cháu…”.
Chỉ nói được bấy nhiêu rồi tôi bật khóc. Tôi biết Tuấn rất yêu tôi. Anh đã đưa tôi đến gặp cô gái kia và nói thẳng với cô ta rằng anh chỉ yêu duy nhất một mình tôi. Hôm đó, anh đã xin lỗi và mong Thu Vân cùng gia đình hãy quên lời hứa lúc trà dư, tửu hậu của người lớn. Anh bảo sẽ tự định đoạt tình yêu, hạnh phúc của mình chứ không để bất cứ ai xếp đặt…
Tôi cứ tưởng sau buổi gặp ấy, Thu Vân sẽ chủ động rút lui, không ngờ mọi chuyện hoàn toàn trái ngược. Cô và gia đình càng hối thúc mẹ Tuấn xúc tiến chuyện cưới xin. Kết quả là sau một trận gây gổ giữa hai mẹ con, mẹ anh đã uống thuốc ngủ tự tử…
Đắn đo mãi, cuối cùng tôi cũng quyết định vào bệnh viện thăm bà. Tuy nhiên, khi vào đến nơi, nhìn thấy cảnh bà nằm thiêm thiếp trên giường, còn anh ngồi gục đầu bên cạnh, tôi lại chạnh lòng. Họ chỉ có hai mẹ con… Nếu chẳng may bà có mệnh hệ nào thì liệu anh có thanh thản để sống với tình yêu của tôi hay không?
“Chiều nay em đã vào bệnh viện nhưng em không đủ dũng cảm để gặp mẹ. Anh hãy chăm sóc mẹ thật tốt và đừng làm điều gì khiến mẹ buồn lòng”. Tôi nhắn cho Tuấn như vậy rồi tắt máy.
Tôi quyết định sẽ rút lui để anh tròn chữ hiếu. Thế nhưng chỉ tắt điện thoại được một đêm rồi tôi lại phải mở máy vì tôi không thể chịu đựng được nỗi nhớ anh đang cào xé trong lòng. Anh nhắn lại cho tôi: “Em giữ sức khỏe, đừng nghĩ ngợi linh tinh. Mọi chuyện rồi sẽ qua. Yêu em nhiều”. Tôi cứ đọc đi đọc lại tin nhắn của anh mà chảy nước mắt.
Chúng tôi đã có 6 năm biết nhau, yêu nhau, làm sao có thể nói quên là quên được? Nhưng nếu không quên anh, tôi sẽ trở thành tội đồ chia cắt tình cảm của mẹ con anh. Tôi phải làm sao để giữ được tình yêu của mình mà không làm tổn thương những người chung quanh?

Hoài Thương

Tình yêu

Tôi và anh ấy quen nhau hơn 2 năm rồi, nhưng khi tôi nhận ra mình nhận được sự hạnh phúc là lúc tôi biết anh ấy ngoài tôi ra còn có nhiều cô gái khác, cảm thấy tình yêu của mình không xứng đáng, nhưng sao vẫn yêu, một điều khó nói đúng không,..

Tình yêu
Tình yêu – Ảnh minh họa

Chiều thứ bảy, lang thang trên phố, điện thoại reo, một số điện thoại quen thuộc “Tối nay mình gặp nhau nhé”, lòng vui, nụ cười trên môi. Mình đã chia tay rồi mà anh? Hơn 10h đêm, vẫn không thấy người ấy liên lạc lại, một tin nhắn không thấy trả lời, một lần điện thoại chẳng ai nghe, mình chia tay rồi mà, tự dưng khóe mắt cay cay. Điện thoại lại reo “Anh ngoài cửa nè”, chỉ biết vội lau nước mắt, một gương mặt ai đó quen thuộc nhưng nụ cười và giọng nói không còn như xưa nữa, trông ngượng nghịu, vô tình.

Ký túc xá đêm về lặng lẽ, bước bên anh không hiểu tại sao cảm giác xa lạ, xa rất xa, vòng tay anh dành cho tôi không còn như xưa nữa, chẳng chút ấm áp, bước bên anh nhưng vô hồn, lạc lõng. Mình quen bao lâu rồi anh nhỉ, hơn 2 năm, nhưng thời gian đó có bao giờ anh thật sự yêu em chưa? Tôi từng hỏi như thế! Đối với anh, tôi chỉ là trò chơi thôi sao.

Mình chia tay nhưng vẫn hẹn hò, để làm gì nhỉ? Tôi không níu kéo dù tình yêu dành cho anh chưa từng thay đổi. Chiều nay, chủ nhật buồn, một người con gái đã kể cho tôi nghe câu chuyện về một người bạn của cô ấy: “Có cô gái đã yêu một chàng trai hơn 3 năm rồi, giữa 2 người có nhiều hứa hẹn nhưng không biết tại sao trong khoảng thời gian gần đây cô gái rất buồn. Có lẽ người con trai ấy không còn dành hết tình cảm cho cô, người ta còn bận bịu nhiều cô gái khác”. Bật cười hay bật khóc khi người con trai ấy chính là anh, người tôi từng yêu, vẫn còn yêu?

Sự thật không phải vô hình mãi, tôi chưa từng nghĩ anh là người như thế nhưng giờ đã thế, dừng lại hay đi tiếp? Nhiều người bảo tôi đã yêu lầm kẻ Sở Khanh, một người không đáng mặt đàn ông. Yêu người như thế thì yêu làm gì cho phí tuổi xuân. Ai cũng bảo một cánh cửa khép lại sẽ có những cánh cửa khác mở ra nhưng họ đâu biết khi yêu thật một ai đó khó để quên, cho dù họ người đó có tồi tệ như thế nào. Anh im lặng khi tôi hỏi đến những người con gái ấy. Tôi đã yêu lầm người yêu của người khác, lặng lẽ ra đi, không một lời oán trách.

“Mình chia tay rồi mà anh, em chia tay vì để anh trọn vẹn tình cảm với người ấy, để thoát khỏi cảm giác bị bỏ rơi. Em ghét và chán lắm rồi sự lạnh lùng, vô tâm từ anh. Chúng ta không có con đường chung thì quên nhau anh nhé cho dù em vẫn yêu anh. Trên con đường anh đi, một ngày nào đó giả sử không còn ai bên cạnh, hãy về lại bên em. Thà rằng đóng kín mình yêu lầm một người còn hơn mở lòng mình để lại yêu lầm lần nữa”.

Trang KMCT

Sung sướng “ngất trời” khi mình may mắn lấy chồng giàu

Nói chắc nhiều người không tin chứ lấy chồng giàu, mình thèm chè Thái là có thể bay sang Thái Lan thưởng thức, muốn mua áo quần thì cuối tuần đặt vé sang Singapore luôn, muốn tránh trời nóng nực thì qua Paris, Maldives. Đi nhiều đến nỗi, mình có luôn thẻ hạng bạch kim của các hãng hàng không lớn.

Trước khi bước vào hôn nhân, ở cái tuổi 26, mình không còn mơ mộng hão huyền nữa. Khác với những cô bạn mình cứ cho rằng, chỉ cần yêu là đủ, không cần biết người đó giàu nghèo, cha mẹ ủng hộ hay không, mình thì thấy yêu nhau thôi chưa đủ. Do đó, mình cứ ngầm chọn lọc những người đàn ông nào hình thức trung bình cũng được nhưng phải ổn định kinh tế, nhà có điều kiện nữa thì càng tốt.

Và may mắn thay, mình đã gặp được người đàn ông có điều kiện ấy. Chúng mình cũng hợp duyên hợp số nên kết hôn với nhau nhanh chóng. Từ khi cưới nhau đến giờ tròn 5 năm, mình càng thấy quyết định của mình là chín chắn và đúng đắn.

Lấy chồng giàu có
Với riêng mình, không gì sướng bằng việc lấy chồng có điều kiện. Bởi cuộc sống của mình mấy năm qua, khổ đâu không thấy, chỉ thấy những ngày hạnh phúc bất tận (Ảnh minh họa)

Với riêng mình, không gì sướng bằng việc lấy chồng có điều kiện. Bởi cuộc sống của mình mấy năm qua chỉ thấy những ngày hạnh phúc bất tận. Nhân một ngày phấn khích vì được chồng tặng xe mới nên mình xin chia sẻ niềm vui với mọi người.

Chồng mình không phải là giám đốc gì, song được cái việc làm khôn lanh, biết đầu tư đúng chỗ nên thu nhập cứ phải gọi là không thể đếm bằng tiền mặt. Nhờ đó mà đời mình được hưởng phúc an nhàn, sung sướng, mình đi làm cho vui, về đến nhà hết nằm khoèo ăn ngon mặc đẹp lại dậy đi mua sắm. Nói chung cuộc sống này của mình không khác gì thiên đường.

Nhà mình đang ở hiện tại thuộc cụm chung cư cao cấp của toàn sao xịn ở. Đỡ phải khản cổ gào hét lên thần tượng trong khi chỉ được thấy trên ti vi, mình gặp nhiều ca sĩ, diễn viên, người mẫu hàng ngày.

Đến họ còn phải chủ động chào và thầm ngưỡng mộ mình, người thu nhập cao chưa chắc đã được ở đây, phải là siêu siêu cao mới đủ đẳng cấp. Lên mạng đọc tin thấy sao này sao kia hết khoe nhà đến nội thất, mình thấy khinh khinh thế nào, đồ dùng trong nhà mình nói thật còn “luxury” hơn cả họ ấy mà chưa thèm khoe đây.

Có tiền sướng hơn tiên, bgày trước mình chưa lấy chồng, tuy cũng khá giả nhưng đến bây giờ mới thực sự là “thượng đế”. Đi shopping, chỉ cần thấy xe mình là nhân viên đã đón từ ngoài đường rồi. Đi ăn, đi coffee cũng thế, bất cứ nơi đâu mình xuất hiện, mọi người đều thể hiện sự tôn trọng và phục tùng tuyệt đối. Chính anh đã mang thiên đường đến với mình.

Nhiều người hỏi mình về kế hoạch chi tiêu trong gia đình. Không hẳn là mình vụng về nhưng thật sự là mình không có kế hoạch. Thường thì thích gì tiêu đấy, chẳng tích cóp hay tiết kiệm, thế mà tiền vẫn đầy ra.

Với khả năng của chồng, túi tiền của vợ chồng mình như túi Thạch Sanh, vơi lại đầy rất nhanh. Tiền lương trong thẻ ATM của mình đến 9 tháng rồi vẫn chưa rút vì không cần dùng đến. Chồng mình thường trêu “vợ cứ việc tiêu, kiếm tiền để mình chồng lo”, sướng kinh người.

Nhờ thế mà vợ chồng êm ấm, gia đình hai bên nội ngoại cũng không mấy khi hục hặc mâu thuẫn. Cơ bản mọi xích mích đều xuất phát từ tiền, nên có tiền mọi thứ đều được giải quyết.

Nói chắc nhiều người không tin chứ mình thèm chè Thái là có thể bay sang Thái Lan thưởng thức, muốn mua áo quần thì cuối tuần đặt vé sang Singapore luôn, muốn tránh trời nóng nực thì qua Paris, Maldives vài tuần rồi về. Đi nhiều đến nỗi, mình có luôn thẻ hạng bạch kim của các hãng hàng không lớn. Mà đâu chỉ đi riêng hai vợ chồng, hứng thì mình mời thêm bạn bè, bố mẹ và tất nhiên là bao ăn ở sắm sửa từ a đến z.

Chị gái mình làm văn phòng, nay muốn tập tành mở shop áo quần qua mạng tăng thu nhập. Mình sợ chị thất bại rồi gia đình lục đục nên bảo thôi, để từ nay mỗi tháng cho chị thêm vài triệu để nuôi cháu. Số tiền ấy mình chỉ cần mè nheo xin thêm tiền tiêu vặt từ chồng là được.

Đi đón cháu ở trường mẫu giáo, thấy mặt cháu bị xước không hiểu vì sao, lúc ngồi trên xe thì nôn ra toàn bún, rõ là chế độ nuôi dạy và ăn uống ở trường rất kém. Mình xót quá nên xin chồng chuyển cho cháu đến trường quốc tế, học phí gấp 5 -6 lần nhưng được cái an toàn và đẳng cấp. Lại một lần nữa mới biết sự sung sướng vô biên của lấy chồng giàu. Mình chẳng cần phép màu nào xa xôi, chỉ cần chồng có điều kiện là có được tất cả mọi thứ.

Có chồng giàu đi nước ngoài mua sắm ăn uống du lịch thoải mái
Có chồng giàu đi nước ngoài mua sắm ăn uống du lịch thoải mái – Ảnh minh họa

Chồng mình tuy rất giàu có nhưng cũng không lắm tài nhiều tật như người ta. Anh thật sự đam mê kinh doanh và yêu vợ con nên chỉ lấy công việc và gia đình làm niềm vui. Anh tận tụy trong công việc thế nào thì về nhà yêu chiều vợ con như thế ấy. Mình được chăm bẵm không chỉ về vật chất và còn về cả tinh thần.

Nhiều lúc ngớ ngẩn mình tự hỏi đã bao lâu rồi mình không buồn, không khóc? Hình như từ sau khi lấy chồng, tâm trạng mình luôn phấn khởi, hạnh phúc như thế. Với mình, dù một cái nhíu mày lo lắng cũng chưa hề có. Thế mới biết lấy được người như chồng mình, cuộc sống của mình hoàn toàn thay đổi. Mình phải tu ngàn kiếp mới được may mắn làm vợ anh. Giờ, nhiệm vụ của mình là chỉ cần vỗ béo để sau 5 năm, vợ chồng mình sẽ chào đón đứa con thứ 2 nữa.

Đời phụ nữ có gì hạnh phúc hơn mỹ mãn hơn là may mắn lấy chồng giàu và tốt phải không mọi người? Chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một người chồng như thế là đủ. Mình rất muốn qua đây, những chị em có cùng hoàn cảnh hãy chia sẻ và lập hội những người lấy chồng dư dả để tiện “buôn dưa” đi. Còn các bạn gái đang yêu, hãy phấn đấu và tỉnh táo khi lựa chọn chồng lý tưởng cho mình nhé!

 

Tâm sự: Người vợ hạnh phúc – Theo Trí Thức Trẻ

“Cục đất” của em

– Ba mất, em là chị Hai, phải gánh vác phần nặng nhọc để phụ má nuôi em. Ngày gả xong con Út, má nhìn em lại thở dài: “Tội cái số con Hai bạc phước, sắp 40 rồi mà chưa có nổi tấm chồng”.

 Anh ở làng bên qua xóm em làm thuê. Em thuê anh cuốc đất, đào mương, hái dừa. Anh làm việc chăm chỉ, cuối ngày còn giúp em thu dọn, quét tước rất chu đáo. Vườn dọn xong thì tới mùa gặt lúa, dọn đất chuẩn bị mùa sau. Anh còn giúp em bửa củi, làm giàn bầu. Má nói: “Thằng Bảy siêng năng, lại hiền như cục đất, hay là bây ưng nó”. Em đỏ mặt len lén nhìn anh, thấy tim mình đập rộn. Bữa em mang cơm ra đồng, đón chén cơm từ tay em, anh ngập ngừng nói nhỏ: “Tui muốn ăn cơm cô nấu suốt đời luôn đó cô Hai”.

Đám cưới của vợ chồng mình diễn ra đơn sơ nhưng ấm cúng. Đám cháu nhao nhao trêu chọc “đợi ăn đám cưới của dì Hai dài cả cổ”.

"Cục đất" của em
“Cục đất” của em

Dù có anh, nhưng buổi sáng em vẫn vác cuốc ra đồng vì thói quen. Anh bảo em ở nhà dọn cỏ mấy liếp mồng tơi, việc nặng nhọc phải để đàn ông làm. Chở lúa ra trạm thu mua, em vừa xuống ghe là anh dặn: “ngồi đằng mũi đi em, để anh lái máy”… Có anh, em chợt nhớ mình là phụ nữ, chỉ được làm những việc nhẹ nhàng và để người đàn ông của mình bảo bọc nâng niu. Hạnh phúc thật ngọt ngào.

Anh bàn nên mua ít vật tư về xây lại cái buồng tắm sát bên nhà. Má lớn tuổi rồi, ra vô cho tiện. Đám ruộng gò trồng lúa không tốt, nên đổi sang tỉa bắp… Mỗi chiều muộn, anh ngoài đồng về, cả người lấm lem bùn đất, tóc bết chặt mồ hôi. Nhìn anh, em thương đứt ruột nhưng vẫn cố nói móc: “anh tò tí với cô nào ngoài đồng mà giờ này mới chịu vô?”. Má rầy em: “Nó mần mệt, bây nói câu gì nghe lọt tai chút coi. Thằng Bảy nó hiền như cục đất, gặp đứa khác chắc bây ăn bạt tai”…

Nghe em báo tin anh sắp được làm cha, anh nhìn sững rồi ôm ghì em thật chặt. Anh đi ra đi vào, mới vác cuốc đi được nửa đường anh lại trở về xách nơm đi bắt cá…

Ngày con chào đời, không thể tả hết nỗi vui sướng của vợ chồng mình. Anh ôm con vào lòng, nghẹn ngào: “Cục đất cha giờ có cục đất con rồi”. Từ ngày có con, anh làm việc quần quật không nghỉ, anh nói muốn dành những gì tốt nhất cho con. Anh hay nói anh mồ côi cha mẹ, nên rất cám ơn má và em đã cho anh một gia đình, còn cu Cún là phần thưởng mà ông Trời ban tặng nên anh hết sức trân quý. Em không biết dịu dàng, cũng không biết nói năng ngọt ngào, khi nào cu Cún biết nói, em sẽ dạy con nói với anh: “mẹ và con thương ba nhất trên đời”.

 Thảo Trang

Xin bớt chút thời gian cho e!

Thật sự lúc này e rất bế tắc chẳng nghĩ được gì xin chuyên gia cho e lời khuyên!

Ngày học cấp 3 e yêu 1 a hơn e 5 tuổi ngày đó anh là sinh viên còn e mới là cô học trò cấp 3, mơ mộng lắm cứ nghĩ tình yêu này sẽ đẹp như truyện, nhưng 1 ngày e phát hiện ra a có người khác.

Mọi thứ như sụp đổ khi tình yêu tin tưởng trong 2 năm, tan nát tất cả khi e biết thêm tin mình trượt đại học. E níu kéo tình yêu đó nhưng mọi chuyện đã dừng lại, e cũng chẳng đi nhập học đc vì đã hết thời hạn tuyển sinh.

E rơi vào tuyệt vọng ở nhà bố mẹ tính toán gửi e cho 1 bác mà bố mẹ chơi rất thân dưới Bắc Ninh.

Xuống đây e đc 1 người quen của bác xin vào học 1 trường cao đẳng nhưng là cao đẳng nghề.

Học đc 1 tuần biết tin CĐ nghề ko liên thông đc đại học e đã quyết định nghỉ và lại bảo bác xin cho học Trung cấp y,vì e rất thích ngành y .

Nhưng về nhà bố ko đồng ý.

Vậy là e ôn lại ngày bác cũng bảo ôn lại thì ở dưới đó ôn nhưng e vẫn muốn về.

Ngày ở dưới đó e quen 1 anh sn 83,a này là bạn của cháu bác ấy. Thỉnh thoảng gặp vài lần nhưng ngày e về thì nc điện thoại nhiều hơn.1 thời gian thì e mất liên lạc vì e mất điện thoại ,nhưng cái số e vẫn còn duyên với a này hay sao ây?1 hôm a này gọi điện thoại cho a trai nhưng nhầm sang số của bạn e,bạn bận ko nghe máy đc thế là e nghe và nhận ra giọng,e kể e đang thi lại đại học,cũng chẳng học Trung cấp y ở BN. Bỏ về nhà ko đi học ở Bn bố mẹ rất ngại với bác còn e khi về cũng làm bác ghét lắm.Thương mẹ vì mẹ chiều theo sở thích của e nên bố nói mẹ rất nhiều, có lần bố bảo mẹ và em xuống thăm bác mà 2 mẹ con ko dám gặp.

E đỗ CĐ trên HN a kia cũng học liên thông trên HN nhưng đi đi về về ko trọ,thỉnh thoảng a sang chơi mới đầu thì e thích a,sau gần nhau thấy 2 ng tính cách ko hợp,thấy sợ những lần a đi đánh bạc xong kể với e, rồi cá độ bóng, chơi xèng,nghĩ tới cảnh a chơi bời rồi bộ mẹ khổ vì a ,nên e đã dừng lại. Nhưng thỉnh thoảng a vẫn sang phòng chơi,tránh mặt ko gặp, rồi gọi điện ko nghe,bọn cùng xóm cũng biết thỉnh thoảng vẫn trêu,rồi a cung bảo đang thay đổi đã đi làm thêm ko chơi bời nên mủi lòng e lại quay lại. Nhưng cờ bạc khó bỏ,nó như ngấm vào máu ấy ,a lại quay lại đường cũ có lần e mắng, chửi a, rồi a ấy điên lên bảo bố mẹ tôi còn ko chửi tôi như cô, cô là gì mà dám chửi tôi.

Thế là e quyết tam chia tay,ngày đó e học hết năm nhất. Về nghỉ hè thỉnh thoảng e đi chơi với đứa bạn thân ,nó với mấy thằng ở xóm hay đi chơi ,nên rủ e đi cùng trong đám bạn đó e quen 1 a sn 84,con trai yêu bằng mắt con gái yêu bằng tai,a này dẻo mỏ nên 2 đứa quen nhau chẳng lâu thì yêu,nhưng cái gì đến nhanh đi cũng nhanh,biết a này chỉ hứa nhưng ko làm nên 1 thời gian ngắn e đã dừng lại.

Chia tay trong sự ngỡ ngàng của a kia,cũng chẳng dứt khoát vì a kia bảo ko có 1 lý do chính đáng. Nên tới hè năm 2 mới ko còn chia tay hẳn.Mấy tháng sau thì e quen 1 a sn 90, người mà e rất yêu,nhưng chẳng có gì thuận lợi và suôn sẻ.Cũng là người có mấy mối tình nhưng yêu a,thì e thấy a là người tốt nhất, quan tâm e từng chút một,lo lắng cho e,

Ngày mới quen a, ấn tượng nhất về a là a thông minh mà rất hóm hỉnh.Chính vì a thông minh mà chảng mấy chốc a đã biết hết quá khứ của e,còn e thì ra sức vùi lấp,giấu diếm nó.Chia tay lên chia tay xuống,khóc hết nc mắt với ty này.

Và chúng e lại mới chia tay,,ngày đầu a biết e ko còn trong trắng nên rất buồn,nhưng 2 đứa chia tay 1 thời gian thì quay lại vì vẫn còn yêu nhau. Quan hệ với a,nhìn các dấu hiệu như ngực thâm a biết yêu 2 a 83.84 kia e có quan hệ,e vẫn chối bỏ nhưng những lí lẽ của a nói làm e ko còn chối cãi ngụy biện đc gì.2 đứa lại bình thường và nguôi ngoai, nhưng trong a vẫn còn ám ảnh quá khứ của e,rằng e ko còn trong trắng ko dám đối diện với sự thật.Và 1 điều quan trong khi 2 đứa quan hệ e ko oral sex,a nghĩ e với 2 ng kia đã từng thế nên giờ e sợ, 2 ng dằn vặt nhau.,e giải thích là chuyện đó ko có nhưng a ko tin vẫn muốn tìm lại quá khứ để rồi a đã biết ngày trc khi a cho e cơ hội e vẫn chưa kể hết vẫn còn giấu a sự thật.Vạy 2 đứa chia tay.

Thực sự e rất muốn níu kéo tình yêu này,e ko muốn buông tay nhưng e chẳng làm đc gì cả 2 đứa yêu nhau cũng hơn 1 năm rồi giờ chia tay thật sự e ko biết e sẽ tnao?xin cho e lời khuyên! e xin cảm ơn!

Anh sẽ mua tặng em khi anh có đủ tiền

GócTâmSự – Nếu em thích nó anh sẽ mua cho em khi anh có đủ tiền, đó là câu nói và cũng là lời hứa của một chàng sinh viên nghèo hứa với người mình yêu, nhưng đó không phải là lời hứa chỉ để hứa, những gì chàng sinh viên ấy đã làm là cả một sự nể phục của nhiều người có thể có người coi đó là sự ngu ngốc nhưng được thực hiện và giữ lời hứa điều đó còn quan trọng hơn cả.

Anh sẽ mua tặng em ...
Anh sẽ mua tặng em … Ảnh minh họa

 

Một thời sinh viên đáng nhớ, nó đã bắt đầu biết yêu, vốn dĩ nó là trai tỉnh lẻ nhưng được cái nó học khá tốt và thường đứng đầu lớp cũng như đầu khoa và tất nhiên tấm vé học bổng của mỗi học kỳ cũng thuộc về nó, những năm cấp 3 nó cũng chỉ biết chúi đầu vào học chứ đâu biết đến yêu đương là như thế nào. Bắt đầu đến năm thứ 2, khi con tim biết rung động, biết nhớ biết thương một người khác giới và đó chính là cảm giác “yêu” với  một cô gái. Một cô bé với vẻ bề ngoài nhỏ nhắn xinh xắn và là gái Hà Nội gốc, nhưng kết quả học tập thì không được tốt lắm, điểm nhấn của cô gái là sự khéo léo, biết giao tiếp và ứng xử trong mọi trường hợp có lẽ một phần do sự tiếp xúc với xã hội sớm nhờ ở Hà Nội.

Mới ngày đầu yêu nhau, hai người họ đã phải đối đầu với nhiều áp lực từ nhiều phía như gia đình, bạn bè, trường học… tất nhiên sau tình yêu ấy đã có không ít lời ra tiếng vào  về đôi đũa lệch này, bởi người ngoài cuộc thường nhìn thấy sự khập khiễng trong từng phần của cả hai nên những lời nói không tốt có khá nhiều, nhưng dần một tháng, hai tháng rồi 1 năm trôi qua chúng nó yêu nhau bên nhau là thật lòng, tình yêu ấy đã loại bỏ được  những tiếng xì xào cũng ít đi cũng không ai để ý đến chuyện đó nữa. Họ thường hay đi chơi cùng nhau mỗi ngày cuối tuần, khi đang đi chơi tình cờ cô gái nhìn thấy chiếc váy đẹp đến lộng lẫy, bất kỳ người con gái nào cũng thích những trang phục đẹp dành cho mình hơn thế nữa đây cũng lại  là mẫu mới của năm, cô gái nhìn chiếc vay say đắm, đăm chiêu, chiếc váy như có ma lực hút hồn cô gái, không kiềm chế được nên cô gái bảo với nó “Anh ơi! Chiếc váy kia đẹp quá anh mua tặng em đi được không? Em thích chiếc váy này lắm! mẫu mới của năm đấy anh ạ hôm trước em xem trên mạng giờ mới được diện kiến thích quá!”.Chính bản thân nó cũng phải thừa nhận rằng chiếc váy ấy đẹp nếu như người nó yêu mặc chiếc váy ấy chắc chắn sẽ nổi bật, nhưng với một chàng sinh viên tỉnh lẻ phải đi làm gia sư để kiếm tiền phụ giúp bố mẹ mỗi tháng thì có thể lấy đâu ra từng ấy số tiền trong thời gian này để mua tặng món đồ cho người nó yêu mà món đồ đó lại khá đắt sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của nó lúc này. Nó chỉ biết hứa sẽ sớm mua cho người nó yêu chiếc váy ấy cho đến khi nó có đủ tiền, miệng nó nói vậy và lòng nó thì đã mang quyết tâm sẽ mua được cho người con gái nó yêu chiếc váy ấy . Nhưng có lẽ cô gái không hiểu nó đang nghĩ gì, cô gái cũng cho rằng những lời nói của cậu ta chỉ là lời nói sáo rỗng không thực tiễn hoặc hứa qua cho qua mọi việc. Người nó yêu giận nó, bỏ về trước dù nó đã cố níu tay để đi chơi tiếp nhưng không thể với sự quyết tâm của cô gái trong cơn giận giữ.

Khi nó về ký túc xá, nó suy nghĩ lại những lời cô gái ấy nói rằng “từ khi yêu em anh chưa mua tặng em được một món quà nào đắt giá cả…” nó chìm trong suy nghĩ, nó lại càng thêm đem lòng quyết tâm sẽ kiếm đủ tiền để mua tặng người nó yêu chiếc váy đó. Nó bắt đầu lao vào kiếm tiền bằng nghề phát tờ rơi do môt người bạn giới thiệu, nhưng phải mặc trên người bộ đồ của con mèo khá lớn, chùm kín người để đứng phát tờ rơi, nhảy múa cho mọi người vui, trong bộ đồ đó nó rất nóng bức mặt nhăn nheo lại nhưng thật may mắn chẳng ai nhìn thấy mặt nó như thế nào, những ngày đó nó bận rộn với công việc nên thường xuyên thất hứa với cô gái, đến một tháng hai người cũng chưa có dịp đi chơi cùng nhau. Những cuộc điện thoại gọi nó đi chơi của cô gái đều bị nó từ chối, có những ngày nó cũng chót hứa đi chơi cùng nhưng cuối cùng nó lại thất hứa, cứ thế đến khi cô gái cảm giác như nó không yêu cô gái nữa nên lời “chia tay” đã được nói ra và nó đã đồng ý chỉ với câu “ừ”. Nhưng phía sau từ “ừ” ấy được phát ra thì là cả một tâm trạng bộn về chen lẫn với nỗi buồn bao phủ quanh nó bởi nó đã yêu thật lòng, nó buồn nó muốn hét lên thật to nhưng lại lặng im vì nó phải tiếp tục với công việc.

Còn đối với cô gái ấy, sau khi chia tay nó cũng đã hẹn hò với 1 chàng trai khác đã đi làm nên thường yêu chiều hơn, hàng ngày được đưa đón trên chiếc xe SH, được sự quan tâm thường xuyên được đi chơi cùng anh chàng kia. Một ngày tình cờ đi trên phố cổ, công việc của nó cũng kết thúc, nó bắt đầu bước chân ra về, lối sang đường hôm nay thật sự làm nó cảm thấy nóng bức, và điều nó thấy đó là người nó yêu đang đi bên cạnh một người khác, khi cô gái nhìn thấy nó, cô gái càng nắm chặt tay chàng trai kia hơn làm nó thêm buồn, hai người lướt qua nhau như hai người xa lạ.

Ngày hôm sau, khi lĩnh được số tiền nó làm ấy, nó đến địa cửa hàng quần áo lần trước nó và cô gái ấy đi qua, chiếc váy cô gái ấy thích vẫn còn, nó vào mua hàng rồi chạy một mạch đến nhà cô gái trong trời mưa tầm tã, không ô, không mũ. Nó gọi cô gái ra cổng chỉ để giữ lời hứa như nó đã nói, nó tặng cô gái cùng với lời nói “anh đến để thực hiện và giữ lời anh đã hứa, anh đã có tiền và mua tặng em món đồ em thích, chúc em hạnh phúc”.

Trong cơn mưa ấy, nó chẳng nghĩ đến bản thân sẽ bị ốm, nó chạy đi sau câu nói ấy với cô gái, cô gái đứng lặng người nước mắt rơi, chiếc ô trên tay cũng bị rơi xuống đất lúc nào không hay, cô chỉ biết nấc nghẹn cầm món quà của nó và hướng theo bước chân của nó. Nhưng giờ đây cả hai đâu còn là gì của nhau nữa chỉ là những người xa lạ. Nó cũng vậy nó vừa chạy vừa khóc kỷ niệm giữa hai đứa ùa về, nó chưa từng khóc nhưng hôm nay nó đã khóc nước mắt hòa quyện cùng với nước mưa nó buồn, mối tình đầu của nó cũng đã kết thúc nhưng nó hạnh phúc vì có thể thực hiện được lời hứa dù hai đứa không còn là gì của nhau nữa.

Cao Tùng Anh