Tag Archives: quà tặng

Anh sẽ mua tặng em khi anh có đủ tiền

GócTâmSự – Nếu em thích nó anh sẽ mua cho em khi anh có đủ tiền, đó là câu nói và cũng là lời hứa của một chàng sinh viên nghèo hứa với người mình yêu, nhưng đó không phải là lời hứa chỉ để hứa, những gì chàng sinh viên ấy đã làm là cả một sự nể phục của nhiều người có thể có người coi đó là sự ngu ngốc nhưng được thực hiện và giữ lời hứa điều đó còn quan trọng hơn cả.

Anh sẽ mua tặng em ...
Anh sẽ mua tặng em … Ảnh minh họa

 

Một thời sinh viên đáng nhớ, nó đã bắt đầu biết yêu, vốn dĩ nó là trai tỉnh lẻ nhưng được cái nó học khá tốt và thường đứng đầu lớp cũng như đầu khoa và tất nhiên tấm vé học bổng của mỗi học kỳ cũng thuộc về nó, những năm cấp 3 nó cũng chỉ biết chúi đầu vào học chứ đâu biết đến yêu đương là như thế nào. Bắt đầu đến năm thứ 2, khi con tim biết rung động, biết nhớ biết thương một người khác giới và đó chính là cảm giác “yêu” với  một cô gái. Một cô bé với vẻ bề ngoài nhỏ nhắn xinh xắn và là gái Hà Nội gốc, nhưng kết quả học tập thì không được tốt lắm, điểm nhấn của cô gái là sự khéo léo, biết giao tiếp và ứng xử trong mọi trường hợp có lẽ một phần do sự tiếp xúc với xã hội sớm nhờ ở Hà Nội.

Mới ngày đầu yêu nhau, hai người họ đã phải đối đầu với nhiều áp lực từ nhiều phía như gia đình, bạn bè, trường học… tất nhiên sau tình yêu ấy đã có không ít lời ra tiếng vào  về đôi đũa lệch này, bởi người ngoài cuộc thường nhìn thấy sự khập khiễng trong từng phần của cả hai nên những lời nói không tốt có khá nhiều, nhưng dần một tháng, hai tháng rồi 1 năm trôi qua chúng nó yêu nhau bên nhau là thật lòng, tình yêu ấy đã loại bỏ được  những tiếng xì xào cũng ít đi cũng không ai để ý đến chuyện đó nữa. Họ thường hay đi chơi cùng nhau mỗi ngày cuối tuần, khi đang đi chơi tình cờ cô gái nhìn thấy chiếc váy đẹp đến lộng lẫy, bất kỳ người con gái nào cũng thích những trang phục đẹp dành cho mình hơn thế nữa đây cũng lại  là mẫu mới của năm, cô gái nhìn chiếc vay say đắm, đăm chiêu, chiếc váy như có ma lực hút hồn cô gái, không kiềm chế được nên cô gái bảo với nó “Anh ơi! Chiếc váy kia đẹp quá anh mua tặng em đi được không? Em thích chiếc váy này lắm! mẫu mới của năm đấy anh ạ hôm trước em xem trên mạng giờ mới được diện kiến thích quá!”.Chính bản thân nó cũng phải thừa nhận rằng chiếc váy ấy đẹp nếu như người nó yêu mặc chiếc váy ấy chắc chắn sẽ nổi bật, nhưng với một chàng sinh viên tỉnh lẻ phải đi làm gia sư để kiếm tiền phụ giúp bố mẹ mỗi tháng thì có thể lấy đâu ra từng ấy số tiền trong thời gian này để mua tặng món đồ cho người nó yêu mà món đồ đó lại khá đắt sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của nó lúc này. Nó chỉ biết hứa sẽ sớm mua cho người nó yêu chiếc váy ấy cho đến khi nó có đủ tiền, miệng nó nói vậy và lòng nó thì đã mang quyết tâm sẽ mua được cho người con gái nó yêu chiếc váy ấy . Nhưng có lẽ cô gái không hiểu nó đang nghĩ gì, cô gái cũng cho rằng những lời nói của cậu ta chỉ là lời nói sáo rỗng không thực tiễn hoặc hứa qua cho qua mọi việc. Người nó yêu giận nó, bỏ về trước dù nó đã cố níu tay để đi chơi tiếp nhưng không thể với sự quyết tâm của cô gái trong cơn giận giữ.

Khi nó về ký túc xá, nó suy nghĩ lại những lời cô gái ấy nói rằng “từ khi yêu em anh chưa mua tặng em được một món quà nào đắt giá cả…” nó chìm trong suy nghĩ, nó lại càng thêm đem lòng quyết tâm sẽ kiếm đủ tiền để mua tặng người nó yêu chiếc váy đó. Nó bắt đầu lao vào kiếm tiền bằng nghề phát tờ rơi do môt người bạn giới thiệu, nhưng phải mặc trên người bộ đồ của con mèo khá lớn, chùm kín người để đứng phát tờ rơi, nhảy múa cho mọi người vui, trong bộ đồ đó nó rất nóng bức mặt nhăn nheo lại nhưng thật may mắn chẳng ai nhìn thấy mặt nó như thế nào, những ngày đó nó bận rộn với công việc nên thường xuyên thất hứa với cô gái, đến một tháng hai người cũng chưa có dịp đi chơi cùng nhau. Những cuộc điện thoại gọi nó đi chơi của cô gái đều bị nó từ chối, có những ngày nó cũng chót hứa đi chơi cùng nhưng cuối cùng nó lại thất hứa, cứ thế đến khi cô gái cảm giác như nó không yêu cô gái nữa nên lời “chia tay” đã được nói ra và nó đã đồng ý chỉ với câu “ừ”. Nhưng phía sau từ “ừ” ấy được phát ra thì là cả một tâm trạng bộn về chen lẫn với nỗi buồn bao phủ quanh nó bởi nó đã yêu thật lòng, nó buồn nó muốn hét lên thật to nhưng lại lặng im vì nó phải tiếp tục với công việc.

Còn đối với cô gái ấy, sau khi chia tay nó cũng đã hẹn hò với 1 chàng trai khác đã đi làm nên thường yêu chiều hơn, hàng ngày được đưa đón trên chiếc xe SH, được sự quan tâm thường xuyên được đi chơi cùng anh chàng kia. Một ngày tình cờ đi trên phố cổ, công việc của nó cũng kết thúc, nó bắt đầu bước chân ra về, lối sang đường hôm nay thật sự làm nó cảm thấy nóng bức, và điều nó thấy đó là người nó yêu đang đi bên cạnh một người khác, khi cô gái nhìn thấy nó, cô gái càng nắm chặt tay chàng trai kia hơn làm nó thêm buồn, hai người lướt qua nhau như hai người xa lạ.

Ngày hôm sau, khi lĩnh được số tiền nó làm ấy, nó đến địa cửa hàng quần áo lần trước nó và cô gái ấy đi qua, chiếc váy cô gái ấy thích vẫn còn, nó vào mua hàng rồi chạy một mạch đến nhà cô gái trong trời mưa tầm tã, không ô, không mũ. Nó gọi cô gái ra cổng chỉ để giữ lời hứa như nó đã nói, nó tặng cô gái cùng với lời nói “anh đến để thực hiện và giữ lời anh đã hứa, anh đã có tiền và mua tặng em món đồ em thích, chúc em hạnh phúc”.

Trong cơn mưa ấy, nó chẳng nghĩ đến bản thân sẽ bị ốm, nó chạy đi sau câu nói ấy với cô gái, cô gái đứng lặng người nước mắt rơi, chiếc ô trên tay cũng bị rơi xuống đất lúc nào không hay, cô chỉ biết nấc nghẹn cầm món quà của nó và hướng theo bước chân của nó. Nhưng giờ đây cả hai đâu còn là gì của nhau nữa chỉ là những người xa lạ. Nó cũng vậy nó vừa chạy vừa khóc kỷ niệm giữa hai đứa ùa về, nó chưa từng khóc nhưng hôm nay nó đã khóc nước mắt hòa quyện cùng với nước mưa nó buồn, mối tình đầu của nó cũng đã kết thúc nhưng nó hạnh phúc vì có thể thực hiện được lời hứa dù hai đứa không còn là gì của nhau nữa.

Cao Tùng Anh

Của để dành

– Hồi đó, ba tôi làm phó một xưởng chế biến nông sản đông công nhân nhất huyện. Dịp lễ Tết, nhà tôi tấp nập khách khứa ra vào, đa phần là những công nhân muốn tỏ chút tình quý mến với sếp. Họ ghé vào rồi về ngay, gửi lại những món quà.

Của để dành
Của để dành

Tôi vẫn nhớ như in những món quà ngày đó. Dịp nào thức nấy. Mùa nào món đó. Từ cá mắm cho tới cá khô. Từ bánh in trắng đến kẹo chanh gói trong những miếng giấy bóng kiếng đủ màu. Từ những trái mận, trái bưởi đến mớ rau non mới hái trong vườn. Đối với chị em tôi, những gói giấy, bịch ni lông đó toàn là sơn hào hải vị. Không đói nghèo thiếu thốn, nhưng với chúng tôi, việc mở từng bịch đồ, từng túi quà luôn kèm theo sự háo hức, bất ngờ chờ đón. Rồi chúng tôi săm soi, bình phẩm. Nếu gần lễ Tết mà chưa thấy người ta ra vào là tôi trông ngóng, thắc mắc hỏi mẹ hỏi chị.

Chị lớn hơn tôi gần chục tuổi. Khi tôi còn là một con bé nhảy lò cò, chơi búng thun với lũ trẻ hàng xóm, thì chị đã được mẹ trao “tay hòm chìa khóa“ quán xuyến trong nhà.

Vào những ngày mưa gió bời bời, tôi hay đứng nhìn ra vườn, tiếc mớ khế rụng, cụm chuối đổ, đám mía lau gãy rạp. Khi ấy, thế nào chị cũng “nhờ” tôi và đám trẻ nhỏ trong xóm ra vườn, tìm xem cái gì còn dùng được thì “thu hoạch”. Sau đó, bao giờ chị cũng nói bọn trẻ mang “chiến lợi phẩm“ về nhà chúng. Khỏi phải nói, tôi tiếc của biết chừng nào, thường khư khư giữ lại, không muốn cho. Chị vừa thuyết phục vừa đe tôi, cái con bé trùm sò khư khư giữ của. Ánh mắt mừng rỡ của tụi con nít trong xóm làm chị vui thì phải. Chia bánh trái gì cho em, chị bao giờ cũng đưa phần cho mấy nhóc bạn của tôi, còn dành một ít để tụi nó mang về cho lũ em ở nhà. Đôi khi điều này khiến tôi ấm ức và hoang mang tự hỏi: “Chị thương mình hay thương tụi nó?”.

 

Tôi mãi không quên những lần chị đuổi theo người phụ nữ nào đấy vừa đến biếu quà, cương quyết dúi vào tay họ túi lớn túi nhỏ, thậm chí có vẻ còn nhiều và nặng hơn món họ mang đến nhà tôi. Tôi hậm hực về mách mẹ, thì nhận được một câu giải thích khó hiểu rằng, chị làm không sai đâu, cái gì mình mang cho đi thì chính là của để dành.

Mãi rồi tôi cũng lớn hơn, thấu hiểu lời mẹ và những việc làm của chị. Đó cũng là khi ba tôi, sau một tai nạn bất ngờ, bị mất sức phải nghỉ việc, loanh quanh trong nhà. Thế nhưng, vào những dịp lễ Tết, tôi ngạc nhiên thấy nhà mình vẫn tiếp tục có khách khứa qua lại, với những nhắc nhớ rằng, hồi trước bác gái và “cô Hai” thật dễ thương, tốt bụng…

Chị của tôi giờ nằm đây, giữa thênh thang gió. Căn bệnh bất ngờ đưa chị đi nhanh quá. Vườn nhà vẫn rộng, bọn trẻ con hàng xóm vẫn thường hay ra vô hái rau, hái trái. Mọi thứ dường như chẳng đổi thay gì.

Tôi đứng tần ngần bên rào, nhìn sang con ngõ nhỏ, như vẫn thấy đâu đây dáng chị bước nhanh, cố đuổi theo người khách vừa vào biếu quà, dúi vào tay họ cái này cái nọ “cho sắp nhỏ ở nhà”. Tôi tưởng chừng vẫn nhớ chị khẽ cười rưng rưng khi nói với mẹ: “Tội nghiệp, không chừng ở nhà vợ con không có, vậy mà bấm bụng mang đi biếu xén làm gì…”.

Mẹ bảo, lúc chị bệnh nằm một chỗ, bao người tới thăm, mang theo vô số thứ, y như ngày ba vẫn còn đương chức. Nhiều người cũng nhắc chuyện, hồi đó chị khăng khăng dúi cho họ cái này cái nọ…

Chị đi xa, nhưng “của” chị để dành, tôi được thừa hưởng dài lâu, mãi mãi.

Hạ Yên / Theo PhuNuOnline

SBJ giới thiệu bộ sưu tập cưới Love Paradise

Công ty vàng bạc đá quý Sacombank-SBJ giới thiệu đến các đôi uyên ương bộ sưu tập cưới mang tên Love Paradise. Bộ sưu tập thể hiện tình yêu, lòng chung thủy và lời hứa gắn kết trọn đời của hai trái tim. Continue reading SBJ giới thiệu bộ sưu tập cưới Love Paradise

Ba học trò nghèo ở đảo Phú Quý

TT – Từ giữa trùng khơi, ở đảo Phú Quý (tỉnh Bình Thuận), mỗi ngày đi học là một ngày các em chống chọi với gian nan. Continue reading Ba học trò nghèo ở đảo Phú Quý