Category Archives: Tâm sự tình yêu

Anh tìm mọi cách né đám cưới

Ban đầu anh bảo công việc không ổn định, sau thì nói bố phản đối, rồi em gái tôi mới cưới, nhà có hai chị em lấy chồng cùng năm sợ không tốt.

Tôi năm nay 24 tuổi, đã đi làm và anh 25 tuổi, vừa học liên thông cuối tuần vừa đi làm. Tôi và anh yêu nhau được gần một năm. Hai đứa đã về nhà nhau ra mắt và cũng xác định chuyện lâu dài. Mấy lần về nhà anh, tôi cũng đến nhà họ hàng mà không thấy có ý kiến phản đối hay mọi người có ý chê trách tôi điều gì. Cả hai đều xác định là cuối năm nay cưới.

Gần đây công ty anh gặp một số khó khăn nên phá sản. Anh đang phải làm thêm mấy việc linh tinh. Chúng tôi ít có thời gian gặp nhau nhưng tôi cũng hiểu và thông cảm cho anh. Mấy hôm trước anh có nói với tôi, không thể cưới nhau trong năm nay được vì công việc của anh như vậy. Lấy nhau bây giờ mà có con cũng khổ và bảo tôi đợi anh 2 năm nữa.

Anh bảo tôi cứ suy nghĩ kỹ rồi trả lời. Sau mấy ngày suy nghĩ, tôi trả lời anh rằng: “Thật sự em vẫn muốn cưới trong năm nay, khổ thì em có thể chịu cùng anh. Mình từ từ mới sinh con cũng không sao. Em sợ phải chờ đợi lâu, vì không ai có thể biết trước điều gì. Mình cứ để thêm 1-2 tháng nữa xem tình hình công việc như thế nào rồi quyết định sau.

Tránh né đám cưới
Tránh né đám cưới – Ảnh minh họa: Inmagine.

Lúc này anh lại bảo là năm nay chưa được vì đầu năm vừa rồi em gái em mới cưới, nhà có hai chị em cưới cùng một năm, sợ làm ăn không tốt. Hơn nữa, bố anh cũng phản đối hai đứa đến với nhau vì tôi công việc không ổn định. Anh bảo định nói từ lâu nhưng sợ tôi buồn, không dám nói và anh muốn kéo dài thời gian để thuyết phục bố. Nhưng cũng bảo tôi đừng hy vọng nhiều ở anh mà hãy nghĩ đến tương lai của mình. Anh không muốn tôi sau này phải khổ, hối hận khi đã yêu anh. Anh nói rất yêu tôi nhưng vì công việc như vậy, bố lại phản đối nên xin lỗi vì thời gian qua đã làm tôi buồn và suy nghĩ nhiều như vậy. Anh không nói hẳn nhưng có lẽ anh muốn chia tay tôi.

Thực sự tôi rất yêu anh. Tôi không muốn xa anh lúc này. Tôi phải làm thế nào đây? Thật ra tôi và anh xác định đám cưới nên có thời gian ở cùng nhau, tôi và anh đã đi quá giới hạn. Tôi nói với anh rằng tôi sẽ cùng anh trải qua giai đoạn này và hai đứa cùng cố gắng thuyết phục bố anh. Tôi phân vân không biết những gì anh nói với tôi có đúng không? Tôi chỉ sợ đây là cái cớ để anh rời xa tôi. Tôi không biết phải làm như thế nào nữa.

Hultra Nguyễn

Từ người yêu, tôi thành người thứ ba

Đang yêu tôi, anh nghe lời cha mẹ cưới một người cùng quê. Anh bảo: ‘Đợi anh, anh sẽ sớm chia tay người đó, một năm thôi em!’.

Người yêu bỏ rơi
Người yêu bỏ rơi – Ảnh minh họa: Inmagine.

Tôi biết mình yêu anh đến dường nào, và anh cũng yêu tôi, nhưng bỗng chốc tôi từ người đầu tiên của anh trở thành kẻ thứ ba, cướp hạnh phúc người khác. Nghe lời cha mẹ, anh đi cưới một người cùng quê. Tôi nghe tin như hụt hẫng, một năm trước anh yêu tôi và một năm sau anh lấy cô gái ấy, cả bầu trời tối đen trước mặt tôi.

Tôi và anh chia tay nhưng vẫn còn lưu luyến nhắn tin, gọi điện thoại nói chuyện cùng nhau. Rồi thời gian trước khi anh lấy vợ, tôi hận anh lắm nhưng không hiểu vì sao tôi lại không kiềm chế được cảm xúc. Và anh cùng tôi lại làm người yêu của nhau, hạnh phúc cùng nhau.

Mấy tháng trước khi anh lấy vợ, tôi không hề liên lạc với anh. Mặc dù thời gian đó anh gọi điện thoại bảo: “Nhớ em, nhớ từng kỷ niệm của hai đứa. Hãy đợi anh, anh sẽ sớm chia tay người đó, một năm thôi em”. Tôi biết là không thể nhưng lại tin vào điều mơ hồ ấy. Tôi ngốc đến mức độ như vậy, mù quáng.

Rồi anh cũng đám cưới, cuối năm tôi hay tin vợ anh có thai. Một lần mắt tôi như tối đen lại, cả bầu trời trong tôi sụp đổ. Tôi hận anh, căm thù con người ấy, người đã làm tôi đau từ lần này đến lần khác. Và giờ đây, trái tim tôi vẫn nhớ về anh, không chấp nhận một người nào khác. Dù nhớ nhưng tôi không chấp nhận anh, và không ngờ anh lại đối xử với tôi như vậy. Giờ đây có lẽ tôi không tin vào bất cứ thứ tình yêu ai dành cho mình.

 

Chuyến xe định mệnh

Tôi đang chờ đợi ngày tốt nghiệp, có công việc ổn định, chúng tôi sẽ sinh em bé. Tôi không có ý định ép anh rời bỏ gia đình, chỉ mong chúng tôi cũng là một gia đình nhỏ. Tôi tình nguyện cả đời này sống không danh phận, chỉ cần được bên nhau như vậy.

Tết dương lịch năm đó tôi gặp anh trên chuyến xe khách từ thủ đô về quê mình. Anh có gương mặt dễ nhìn, giọng nói êm dịu rất lọt tai. Lúc đó tôi nghĩ anh là phụ xe. Anh cởi mở hỏi han, nói chuyện với tôi như với những hành khách khác. Sau chuyến đi đó chúng tôi gặp lại nhau, tôi biết mình mến anh từ đó.

Một ngày không lâu sau đó anh đến tìm tôi, anh bảo: “Không được yêu anh, không được nhắn tin, gọi điện cho anh”. Tôi im lặng. Đột nhiên vài ngày sau đó anh nói đã có gia đình, con gái anh 5 tuổi. Anh nói yêu tôi nhưng sẽ không rời bỏ gia đình để đến với tôi.

Tôi bàng hoàng, đau đớn, trả lời anh trong nghẹn ngào nước mắt rằng tôi vẫn yêu anh. Từ đó tôi trở thành người tình bé nhỏ của anh. Tôi đã thay đổi rất nhiều vì yêu anh, chỉ mong không làm anh mệt mỏi. Tôi yêu anh bằng cả trái tim của đứa con gái mới ở tuổi đôi mươi.

Một ngày, vợ anh biết chuyện. Anh xin lỗi và hứa hẹn sẽ cắt đứt với tôi, chị cũng tha thứ cho anh, chúng tôi vẫn bên nhau như vậy. Một ngày trái tim tôi lần nữa vỡ vụn khi biết tin vợ anh đang mang thai. Tôi tưởng như mình đã chết đi, ngày nào tôi cũng khóc vì thương bản thân mình, vì trách anh sao tàn nhẫn với tôi như vậy.

Không lâu sau, chị nói đã biết về mối quan hệ của tôi và anh, chị muốn gặp tôi. Chị chẳng hề mắng chửi hay đánh đập tôi giống những người vợ khác, chị nhẹ nhàng, tế nhị và có chút yếu mềm. Tôi thương và có phần nể chị, nhận hết lỗi lầm về mình, chỉ mong chị tin và tha thứ cho anh. Tôi hứa sẽ rời xa anh, không bao giờ liên lạc với anh nữa. Thời gian sau đó anh luôn sống trong sự nghi ngờ của chị, mặt khác vẫn quan tâm, động viên tôi.

Tôi biết anh đã nói với chị rằng tôi là một đứa đáng khinh bỉ lắm, nhưng tôi chẳng thể trách anh; bởi tôi biết anh không muốn mất gia đình, tôi cũng không hề muốn điều đó. Tất cả những gì đã hứa với chị, tôi đều không làm được bởi càng ngày tôi càng thấy mình yêu anh nhiều hơn.

Tôi và anh cứ đi bên nhau như 2 cái bóng, giờ sắp được 3 năm. Quãng thời gian đó không dài nhưng cũng không phải ngắn, chúng tôi đã cùng nhau vượt qua bao sóng gió, tôi nhận ra anh cũng yêu tôi nhiều không kém những gì tôi trao đến anh, thế nên tôi cứ nuôi hy vọng.

Tôi trao đi tuổi xuân của mình mà chẳng hề toan tính. Tôi đang chờ đợi ngày tốt nghiệp, có công việc ổn định, chúng tôi sẽ sinh em bé. Tôi không có ý định ép anh rời bỏ gia đình, chỉ mong chúng tôi cũng sẽ là một gia đình nhỏ. Tôi tình nguyện cả đời này sống không danh phận, chỉ cần được bên nhau như vậy.

Đến giờ tôi vẫn nghĩ chúng tôi đến với nhau là do định mệnh. “Chuyến xe định mệnh” đó đã gắn kết tôi và anh để giờ cả 3 chúng tôi đều phải sống trong sự lừa dối, đau khổ. Có phải tôi ích kỷ quá không? Tôi biết mình sai, nhiều lần muốn rời xa anh, trả cho anh cuộc sống bình yên bên gia đình, nhưng tôi không làm được. Tôi phải làm gì đây? Rời xa anh hay cứ mãi sống trong dằn vặt?

Hoa

Yêu quá…làm bạn gái thấy áp lực

Em nhận ra bấy lâu nay em yêu cô ấy, nhưng tình cảm em dành cho cô ấy vô tình là gánh nặng đè lên vai cô ấy.

Áp lực tình yêu
Áp lực tình yêu – Ảnh minh họa

Hai đứa em yêu nhau đến giờ đã gần 4 năm, từ cuối năm lớp 9. Bây giờ 2 đứa chuẩn bị thi tốt nghiệp 12 với rất nhiều kỷ niệm. Cô ấy bây giờ đối với em rất quan trọng hơn bất cứ cái gì. Một tháng trước chỉ vì một vấn đề nhỏ mà hai đứa em cãi nhau, cô ấy nói với em hết những suy nghĩ của mình đối với em.

Em nhận ra bấy lâu nay em yêu cô ấy, nhưng tình cảm em dành cho cô ấy vô tình là gánh nặng đè lên vai cô ấy. Vì em luôn bảo vệ ý kiến của mình, rồi em đã tự ý vô yahoo của cô ấy. Em không cố tình làm vậy, em biết làm vậy là xâm phạm đến tự do cá nhân nhưng mà em chỉ muốn vào để xem tất cả những suy nghĩ của cô ấy đối với em. Và em nhận ra có lẽ là từ đó đến giờ hình như em đã kìm chặt cô ấy rất nhiều khiến cho cô ấy phải gồng mình lên chịu đựng. Cô ấy biết em tự ý vô yahoo của cô ấy.

Bây giờ em thật sự cảm thấy 2 đứa rất xa cách, nhắn tin nói chuyện không còn như trước nữa. Những câu nói của cô ấy rất lạnh lùng, em cảm thấy có cái gì đó miễn cưỡng. Em rất muốn 2 đứa làm lại từ đầu, em tự hứa với mình là sẽ thay đổi, nhưng mà cô ấy nói rất sốc sau việc này và không thể vượt qua, rất mất niềm tin ở em.

Em phải làm gì bây giờ? Em và cô ấy đang ôn thi tốt nghiệp và đại học. Hình như em không thể tập trung tất cả để ôn thi được, còn cô ấy em cảm thấy vẫn bình thường, vẫn vui vẻ với bạn bè, mọi việc làm của em làm cô ấy đều nói em không thay đổi. Tuần rồi em bị viêm mắt nói ra cô ấy nói: “Nếu anh thay đổi không muốn em lo thì anh đã không nói ra anh bị gì để em phải lo”. Rồi hôm chia tay lớp 12, em đi ăn liên hoan với lớp chiều em bị ngộ độc thực phẩm nằm bệnh viện. Em giấu cô ấy không nói ra đến khi cô ấy biết cô ấy lại nói em không thay đổi vì em đã giấu. Cô ấy rất mâu thuẫn.

Em hỏi cô ấy có nhớ, yêu em như trước nữa không? Cô ấy nói có nhưng không bằng lúc trước. Em bị thương ở chân, rồi bị ngộ độc cô ấy cũng chỉ hỏi vài câu, còn trách em sao em bị vậy làm gia đình em lo, nói em không thay đổi cứ như vậy…

Em phải làm gì bây giờ để hai đứa có thể như trước? 4 năm yêu nhau của 2 đứa đối với em bây giờ đã khắc sâu trong lòng của em, không bao giờ có thể quên được. Em không thể mất cô ấy được, em làm gì để có thể thay đổi suy nghĩ của cô ấy.

Tuấn Anh

Bạn đọc có thể chia sẻ tâm sự của mình về các vấn đề gặp phải trong cuộc sống cho GócTâmSự.com. Bài viết gửi về địa chỉ: [email protected]

Em già đi từ khi yêu anh…

Xin chào chương trình góc tâm sự!

Em suy nghĩ rất lâu mới quyết định tìm đến GTS!

Thật sự trong khoảng thời gian này em rất bế tắc, đã nhiều lúc em cố gắng đợi chờ, bỏ qua nhưng nếu suy nghĩ lại thì em vẫn rất khó ngĩ…

Em – là sinh viên năm cuối, có rất nhiều cơ hội đang chờ em phía trước vì em là cô gái năng động, trẻ trung, tuy không như hot girl nhưng em cũng xinh, gia đình cũng khá giả, nói chung em tự nhận xét điều kiện mình khá tốt, nhưng em đã yêu anh! Một người mà so ra anh ấy không bằng 1 phần của em (nhận xét của mọi người). Anh ấy không đẹp trai lắm (nhưng em không coi trọng hình thức), cái mà em bất mãn nhất ở anh ấy là chứng tự ti và không có chút gì gọi là quyết đoán, hoài bão.

Vấn đề đầu tiên là: anh đang học thì bỏ giữa chừng, không đi học nữa, nhưng anh chưa dám nói với ba mẹ anh, suốt mấy năm nay anh vẫn ở lại Sài Gòn và dối ba mẹ là đang tìm việc, em không biết khuyên anh như thế nào vì anh chưa nói ra cho em biết, em không biết khuyên anh về quê như thế nào và nói thật với ba mẹ anh ra sao.

Thứ hai: thời gian sống trên Sài Gòn này mấy tháng nay mà anh không làm gì hết, từ sau tết vô, anh chỉ ở nhà thôi, tiền mẹ gửi thì rất ít, nhưng anh lâu lâu cũng dính vào những cuộc nhậu với bạn bè đến nỗi hết sạch tiền và cầm điện thoại. Em không chịu đựng nổi cách sống như vậy! Không biết lo nghĩ gì mà cứ sống hôm nay thì hôm nay lo, ngày mai ra sao thì kệ! E thấy như vậy vô nghĩa quá! Thậm chí lâu lâu em phải đưa tiền cho anh, em cũng đang cố gắng trả nợ cho anh. (nhưng chuyện tiền nong này em không mấy quan tâm).

Thứ ba: em đang cố gắng thuyết phục anh về quê học ngành khác rồi khời nghiệp vì anh không còn trẻ nữa, 23t nhưng anh không có gì trong tay, lông bông như thế này rất khó coi, em và gia đình em không quan trọng chuyện vật chất nên em chỉ mong muốn anh có cái suy nghĩ khác để làm lại từ đầu, làm việc gì, ngành gì cũng được chủ yếu ổn định thì em sẵn sàng từ bỏ tương lai tươi sáng ở Sài Gòn mà về quê cùng làm ăn với anh! Em đã giao kèo với anh là hết tháng 5 mà anh không tìm được việc thì về quê! Em biết xa mặt dễ cách lòng vì em còn đang đi  học mà cao đẳng thì 3 năm nữa mới được liên thông, ít nhất cũng mất 5 năm mới về quê được.

Liệu việc anh ấy về quê trước có tốt không?

Em phải làm sao để thay đổi cách suy nghĩ của anh ấy! Chứ em thấy anh ấy sống buông lơi quá! Cái em cần là phải làm sao để anh có cách sống khác, bản lĩnh hơn, mỗi lần em nhắc tới việc này thì anh rất khó chịu, em biết anh chưa dám đối mặt với sự thật, anh quá yếu đuối vậy em nên làm sao để tốt cho anh cho 2 đứa em????

Em già đi từ khi yêu anh……..

Theo Nguyen Tina

 

Tình yêu cuồng si với cô trợ lý có chồng

Em hết sức dịu dàng và có hơi nũng nịu khi nói chuyện với chồng. Chẳng hiểu lúc ấy vì sao đầu tôi bốc lửa, phát điên lên vì ghen. Tôi ôm hôn trong lúc em còn chưa hết bàng hoàng. Em chống trả quyết liệt chỉ làm tôi càng mạnh mẽ.

Trợ lý  - Ảnh minh họa
Trợ lý – Ảnh minh họa

Tôi là chủ một công ty tư nhân, vừa tốt nghiệp là lao vào kinh doanh ngay, đến nay cũng coi như thành đạt, về đời sống tình cảm khá đơn điệu, tôi trải qua vài mối tình nhưng không cảm nhận được sự đồng điệu nên chia tay. Quan điểm của tôi về người yêu, người vợ phải là người cùng đồng điệu trong tâm hồn, có thể chia sẽ những tâm tư với nhau. Chính vì vậy nên đã ngoài 30 vẫn chưa có mối tình nào gọi là trọn vẹn. Cứ tưởng mọi thứ sẽ không có gì thay đổi, đến một ngày, tôi phải cưới vợ để chiều theo ý bố mẹ mà không thể tìm được người con gái mong ước để có thể gọi là tri kỷ.

Đến năm tôi 31 tuổi cô ấy xuất hiện, bình thường, không xấu không đẹp, nhưng có duyên từ nụ cười hiền, cách nói chuyện dù không ngọt ngào nhưng vô cùng hài hước, cách ăn mặc không rực rỡ, không phô trương nhưng duyên dáng. Em là cấp dưới của tôi, từ lúc phỏng vấn, khi em nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng nhưng tự tin, tôi đã có linh cảm khác thường.

Công việc của em là trợ lý cho tôi nên việc tiếp xúc thường xuyên là điều khó tránh khỏi. Trong công việc, tôi không thể chê gì cả. Có thể em không xuất sắc nhưng sự cần mẫn và trách nhiệm đối với công việc khiến tôi hoàn toàn hài lòng. Đối với đồng nghiệp, em vui vẻ vô cùng, cách nói chuyện hồn nhiên làm nhiều người phải phì cười vì sự hài hước. Khi ai đó có chuyện, em lại sâu sắc đến không ngờ. Có lẽ trong công ty tôi, không ai không quý em.

Mỗi khi phải tan sở muộn, tôi vừa làm việc vừa trò chuyện với em, ngay cả tôi lúc ấy cũng không nhận thấy được sự thoải mái trong tâm hồn của mình, chỉ biết rằng càng ngày chuyện gì tôi cũng nói được với em. Dù không nói ra em vẫn có thể hiểu tôi muốn gì, im lặng trong sự cảm thông, vài lời chia sẻ nhưng sâu sắc. Cứ thế, em từ từ tiến vào tim tôi lúc nào không hay biết.

Nếu bình thường có lẽ tôi đã xác định tình cảm của mình sớm hơn, nhưng điều đáng nói ở đây, em là người phụ nữ đã có chồng. Trước khi vào làm ở công ty tôi, em đã kết hôn được một năm, có một con trai tròn một tuổi. Tới nay là hơn năm rưỡi tôi làm việc cùng em.

Em vui vẻ, hòa đồng nhưng luôn có sự đứng đắn đối với đồng nghiệp nam. Em hay cười nhưng không suồng sã, lúc nào cũng nhìn thẳng vào người đối diện bằng ánh mắt trong sáng nhất. Ngay cả khách hàng của công ty tôi, lúc đầu hoàn toàn không ấn tượng với em, sau vài lần cũng bị em thu phục bởi sự duyên dáng bẩm sinh đó.

Cho đến một ngày, khi ba mất, tôi gần như sụp đổ, ông là người tôi nhất mực kính trọng và yêu thương, nhưng trong suốt thời gian diễn ra tang lễ, tôi không hề khóc lấy một lần. Em cùng với các đồng nghiệp khác cũng chia sẻ với tôi trong những ngày tháng khó khăn đó. Sau đó một tuần, tôi và em đi gặp khách hàng trong quán cà phê khá sang trọng. Buổi gặp gỡ thuận lợi vô cùng nên công việc kết thúc sớm. Khách hàng cáo từ về trước, chỉ còn tôi và em. Chúng tôi nói vài câu qua lại, em cân nhắc từng lời để như không muốn chạm vào nỗi đau của tôi. Chẳng hiểu sao tôi lại kể với em về bố, từng lời, từng lời rồi nước mắt tôi rơi lúc nào không biết.

Một người đàn ông gần 33 tuổi, khóc trong quán cà phê, trước mặt một người phụ nữ nhỏ hơn mình bốn tuổi, vậy mà tôi không hề thấy xấu hổ. Sau ngày hôm đó, dù vẫn còn buồn nhưng lại thanh thản hơn rất nhiều.

Em vẫn im lặng nhìn tôi, không hề có sự thương hại nào mà tràn ngập niềm cảm thông. Cuối cùng, em chỉ nói nếu là mình chắc em cũng khó vượt qua được. Em không bảo anh cố gắng quên đi, bởi vì như vậy là không đúng: “Bố hết sức tuyệt vời, ông sẽ sống mãi trong tim anh. Hãy để thời gian xoa dịu nỗi đau này giúp anh, và chắc chắn rằng ông ấy cực kỳ tự hào về anh”.

Tôi nhớ từng lời từng chữ mà em nói, từng cử chỉ trên khuôn mặt đó đã khắc sâu vào tim tôi điều gì đó rất ngọt ngào. Đêm đó về nằm suy nghĩ lại tình cảm của mình từ trước đến nay, tôi biết rằng mình đã yêu. Tôi dằn vặt mình rất nhiều vì tình yêu này chắc chắn không thể nào được trọn vẹn. Em là người phụ nữ của gia đình, chỉ qua một vài lần nói chuyện, tôi biết em rất yêu chồng. Chồng em cũng rất khá, từ ngoại hình đến công việc. Theo vài lần gặp gỡ, tôi biết anh ta là người đàn ông rất tốt. Có điều trong tình cảm hơi khô khan, thiếu tâm lý đối với phụ nữ cũng như ít hòa hợp sở thích với em.

Sở dĩ tôi biết điều đó cũng là thông qua câu chuyện của em với những nữ đồng nghiệp. Em kể nhưng không phải là kể lể, than vãn mà chỉ là buột miệng nói ra mà thôi. Chẳng hạn như có vài chương trình em thích coi, nhưng em lại bảo em không coi vì chồng em không thích. Nhiều lần như vậy, tôi cũng có thể nhận thấy được là hai người hoàn toàn không cùng sở thích.

Ngược lại, tôi và em có thể nói mọi chuyện trên trời dưới đất, điều kì lạ là sở thích của hai đứa lại giống nhau, đến quan điểm cuộc sống, nhận xét một vấn đề, một khía cạnh cũng hiểu nhau như hiểu chính bản thân mình. Đến mức, một lần em phải tặc lưỡi bảo: Anh đúng là hiểu em thật.

Vậy đấy, người con gái tôi hằng tìm kiếm nay đã tìm được, vậy mà lại là người tôi không thể nào chạm vào. Tôi đi làm với tâm trạng cực kỳ mong chờ vì sắp gặp em, rồi tan sở với tâm trạng tăm tối vì biết em sẽ về với gia đình, với chồng. Có khi tôi ở nhà rồi lại nghĩ tới em, giờ này em đang làm gì, em ăn cơm chưa. Mỗi tối khi đi ngủ, hình ảnh em tràn ngập tim tôi, tôi tự nghĩ rồi tự ghen khi hình ảnh em nằm trong vòng tay của chồng.

Ngày qua ngày, tình cảm của tôi dành cho em càng lớn dần, còn em vô tư đến kinh ngạc. Tôi nhiều lúc không biết em có ngốc không khi không nhận thấy sự quan tâm của tôi. Em cứ đi làm và về đúng giờ, trưa đều gọi điện cho chồng, em kể chuyện chồng con với niềm hạnh phúc không che giấu. Có khi tôi mời em đi cà phê giữa trưa hay dùng cơm, em đều từ chối nếu chỉ có hai người. Vậy là từ lúc ấy, công ty tôi rất hay có liên hoan cuối tuần, chủ yếu tôi muốn kéo dài thời gian ở bên em, được nhìn thấy em lâu hơn một chút. Kết quả vẫn thất bại vì tôi tổ chức năm lần, em chỉ tham gia đúng một lần, ngồi chừng một tiếng rồi lại ra về.

Tôi bất lực với chính mình, tuyệt vọng hoàn toàn với tình yêu đó. Bản thân tôi là đứa từ nhỏ tới lớn luôn biết mình muốn gì, cần gì. Một khi đã muốn thì đều phải đạt được, vậy mà giờ đây, tôi biết yêu em, cần em nhưng không bao giờ có được em. Tôi yêu tôi hận, bao nhiêu cảm xúc cứ dồn nén lại như quả bom tích tụ lâu ngày, rồi nó bùng nổ.

Cách đây một tháng, hôm đó công việc khá nhiều nên cả công ty chỉ còn tôi và em. Gần 7 giờ tối mới tạm ổn, khi đó chồng em gọi điện tới. Tôi không cố ý nhưng vì ngồi gần nên nghe trọn cuộc đối thoại. Em hết sức dịu dàng và có hơi nũng nịu khi nói chuyện với chồng. Chẳng hiểu lúc ấy vì sao đầu tôi bốc lửa, phát điên lên vì ghen. Tôi đứng dậy ra ngoài rửa mặt, khi bước vào cũng là lúc em đi ra, lúc em va vào tôi thì lý trí của tôi mất sạch. Mùi hương từ tóc em nhẹ nhàng, sự mềm mại của người phụ nữ tôi yêu bấy lâu đã làm tôi mất đi tự chủ.

Tôi ôm trong lúc em còn chưa hết bàng hoàng, rồi hôn. Cứ nghĩ nụ hôn cũng như những nụ hôn trong cuộc tình khác, nhưng khi áp môi mình vào môi em, tôi đã biết cả cuộc đời này không thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn. Tôi như người chưa biết hôn, đầy bối rối và tràn ngập kích thích. Em chống trả quyết liệt chỉ làm tôi càng mạnh mẽ. Em vừa khóc vừa vùng vẫy, cuối cùng khi tôi buông ra, em tát tôi hai cái. Tôi không xin lỗi em mà chỉ nói yêu em.

Em đi như chạy khỏi công ty, tôi cũng không đuổi theo, thật sự những gì tôi vừa trải qua còn khiến tôi choáng váng, vừa phấn khích, vừa tội lỗi. Dù chỉ là nụ hôn nhưng tôi chưa bao giờ thật sự hạnh phúc như vậy, cảm giác như điện giật. Có lẽ vì tôi quá yêu em chăng?

Từ hôm đó đến nay, em hoàn toàn không đến công ty. Em nghỉ ngang để mặc cho mọi chuyện rối bời, cả công ty ai cũng thắc mắc. Vài đồng nghiệp tìm đến nhà em để hỏi nhưng em luôn nói vòng vo, cuối cùng đều khẳng định là không đi làm nữa. Nếu cần bồi thường hợp đồng em sẽ bồi thường. Nhiều lúc tôi nghĩ, em lấy gì bồi thường cho trái tim tôi, em tự tiện đi vào rồi làm tôi tuyệt vọng đến khôn cùng.

Tôi chấp nhận cho em nghỉ việc, không yêu cầu gì, cũng không liên lạc với em, nhưng tôi mệt mỏi vì đau khổ. Để viết ra được những dòng này, tôi như rút cạn hết sinh lực. Tôi biết mình sai, nên phải để em yên bình với gia đình. Chỉ biết rằng tôi vừa cảm ơn vừa hận cuộc đời vì đã cho tôi gặp em, yêu em và tuyệt vọng cùng em.

Dũng

Cuộc tình… dự án

Mùa hè năm trước, tôi đã từng có người yêu. Anh đẹp trai, lịch lãm và trẻ trung. Trái lại, tôi không xinh, cũng chẳng duyên, đen đúa, thấp bé và thô kệch. Mọi người cho rằng hai đứa không xứng lứa vừa đôi. Tôi nghĩ do duyên nợ.

Cuộc tình dự án
Cuộc tình dự án – Ảnh minh họa

Anh quen tôi qua công việc. Tôi là nhân viên giao dịch của cơ quan quản lý xây dựng. Anh là người đại diện của công ty đến cơ quan tôi để lập thủ tục xây dựng. Dự án của công ty anh khá lớn, phải hơn một năm mới có thể hoàn tất. Trong quá trình làm việc, chúng tôi có nhiều cơ hội tiếp xúc, tình cảm dần nảy sinh.

Tôi – cô gái xấu xí, chưa từng có bạn trai. Khen tôi có duyên ngầm, anh là người đàn ông đầu tiên trân trọng và không chú ý đến những khuyết điểm của tôi. Tôi choáng ngợp trước sự hào phóng của “định mệnh” dành cho mình.

Ở bên anh, tôi vô cùng hạnh phúc. Nhưng trong anh có sự lo lắng, ưu phiền. Anh thường lảng tránh những câu hỏi của tôi. Thì ra anh hay ưu tư do anh là con trai của một gia đình nghèo khó, thiếu thốn về vật chất. Hàng tháng, anh phải gửi tiền về cho cha mẹ ở quê. Tôi thầm ngưỡng mộ và càng tin yêu anh.

Tôi động viên và giúp đỡ anh khi có dịp. Dự án gặp gút mắc, tôi với cương vị của mình luôn sẵn sàng giúp anh tháo gỡ. Anh đã về ra mắt gia đình tôi và tính chuyện lâu dài. Chúng tôi đã đi quá giới hạn.

Tôi nhủ mình phải giúp anh tạo dựng tương lai, cũng là tương lai của hai đứa. Tôi tạo nhiều điều kiện để anh xây dựng mối quan hệ tốt với đồng nghiệp trong cơ quan, trước mắt là để dự án của anh được thuận buồm xuôi gió.

Nhưng điều tôi không ngờ tới là tình cảm “bay màu” khi dự án sắp hoàn thành. Sau một lần giận hờn, anh bất ngờ đòi chia tay với lý do không hợp nhau. Tôi sụp đổ và hụt hẫng. Có lẽ tôi sẽ van nài, níu kéo nếu không tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của anh qua điện thoại. “Để công việc thuận lợi, tao phải làm quen nhỏ đó chứ có yêu thương gì nó đâu!”. Vì đồng tiền, anh có thể bất chấp thủ đoạn. Trong khi tôi luôn dành cho anh tình cảm trong sáng, không tính toán, vụ lợi. Vì quá tin yêu, tôi đã phớt lờ cảnh báo của đồng nghiệp: “Em hãy thận trọng, thời nay “Lý Thông” nhiều lắm, coi chừng bị lợi dụng, thiệt thân”.

Tôi đã dại dột tự đánh mất bản thân. Ở tuổi 24, một lần vấp ngã, tôi nhận ra mình thật non nớt, dù trong công việc tôi luôn được đánh giá cao. Tôi chưa biết sự đời, thế nào là tình yêu đích thực và cách nhìn nhận một con người. Tôi dần thấm bài học cho và nhận trong tình yêu mà anh thường nói. Anh bảo chúng tôi không nợ nần gì nhau. Anh đã giúp tôi vui và hạnh phúc. Còn tôi đã giúp anh hoàn thành dự án một cách tốt nhất. Anh cho tôi nhiều nụ cười và tước đoạt “những gì anh đang cần” – danh lợi, tiền tài và hơn hết đó là sự trong trắng của đời tôi.

Học phí của tình trường thật đắt!

 Diễm Ngọc

Lại yêu lần nữa

GocTamSu.com – Một buổi chiều tháng Ba năm 2010, tôi vào trang cá nhân của mình, bất chợt liếc qua phần “tình trạng hôn nhân”. Frank, người chồng 42 tuổi của tôi vừa mất được một tháng, nhưng ở đó vẫn ghi “có gia đình”.

Yêu lại lần nữa
Yêu lại lần nữa – Ảnh minh họa

Trong sự dứt khoát thoáng chốc của kẻ đang ngồi ở thế kỷ 21, tôi chuyển tình trạng hôn nhân của mình thành “góa bụa”. Chẳng từ nào diễn tả được chính xác hơn thế, “độc thân” nói lên quá ít. Tôi cũng nghĩ đến một lựa chọn khác là “Rất phức tạp” (có sự mất mát nào không phức tạp cơ chứ?), nhưng rồi lại thôi. Một số từ khác như “Chia cách” cũng hiện ra trong đầu, nhưng tình trạng của tôi còn bi đát hơn chia cách nhiều. Có những người vẫn hy vọng có thể tìm lại nhau dù chia cách. Còn với tôi, sự ra đi này là mãi mãi.

 

Vậy nên, ở tuổi 39, sau 7 năm kết hôn, tôi không còn là phụ nữ có gia đình. Tôi là bà góa. Bệnh tật và cái chết của Frank thuộc về anh ấy, nhưng chúng cũng làm thay đổi cuộc đời tôi, đưa ra những yêu cầu và đòi hỏi hy sinh. Con đường biến tôi từ một người vợ sang một bà góa rất dài, gập ghềnh và đau đớn. Hai năm trước khi Frank mất, tôi ở đó bên anh ấy, nhìn anh chống chọi với bệnh tật, không lúc nào không nuôi hy vọng và luôn nhắc mình phải lạc quan lên. Frank mắc một loại ung thư thực quản rất hiếm và quái ác. Khi tình trạng ung thư được kiểm soát, tôi vui với anh, khi nó xuất hiện trở lại, tôi đau nỗi đau của anh, tuyệt vọng cùng anh. Tôi nhào theo khi xe cấp cứu chở anh đến bệnh viện lúc nửa đêm, hỏi bác sĩ hàng ngàn câu hỏi về ung thư và ghi chép. Tôi khóc trên điện thoại khi gọi điện làm việc với bảo hiểm y tế. Rồi một sáng, khi tôi rời phòng bệnh có một lát để đi gọi điện, thì Frank qua đời. Lúc người ta thông báo, tôi quỵ xuống sàn, khóc lóc, đau đớn, dày vò tột độ vì đã không ở bên anh đúng giây phút cuối cùng.

 

Cho dù đã quyết định sẽ vẫn tiếp tục đeo nhẫn cưới suốt 1 năm sau khi Frank mất, 6 tháng sau, tôi cảm thấy vết thương đã dịu đi rất nhiều và có thể hẹn hò trở lại. Tôi bắt đầu nhớ cảm giác có đôi, có một người đàn ông làm bạn đồng hành. Thế nhưng khi quay lại hẹn hò, “góa bụa” lại trở thành vấn đề quá lớn. Đàn ông tránh nói về chủ đề đó với tôi.

 

Người đàn ông đầu tiên tôi thử hò hẹn là một vận động viên thể thao. Sau 2 tháng, anh ấy cố nặn nụ cười để nói với tôi lời “anh rất tiếc” trước khi đổi chủ đề từ “góa bụa” sang nói chuyện thể thao. Đó là một phản ứng thích hợp, nhưng chẳng cần nói tôi cũng đủ cảm thấy tiếc cho mình rồi. Sau chuyện này, tôi khó lòng chịu nổi việc ở bên ai đó cảm thấy tiếc cho tôi, thương hại tôi.

 

Một người đàn ông khác, khi biết “tiểu sử” của tôi thì “chạy” ngay tắp lự. Nhìn chung, đàn ông đến với tôi, cứ khi nào tôi thấy đủ thoải mái để kể chuyện của mình cho họ, thường là sau vài lần hẹn hò, thì họ sẽ ngãng ra, không email, không điện thoại nữa.

 

Tôi thừa nhận, việc tôi vẫn còn đeo nhẫn cưới và nói về Frank có thể là dấu hiệu để người ta nghĩ tôi chưa sẵn sàng sống tiếp. Nhưng tôi thực sự bị giằng xé giữa cảm giác quá gắn bó với những kỷ niệm về Frank và mong muốn bước tiếp về tương lai mà không có anh ấy.

 

Góa bụa dường như có một ảnh hưởng lạ kỳ nào đó lên cách đàn ông tiếp nhận tôi. Một số họ gọi tôi là “đầy nghị lực”, đến nỗi có lúc tôi thấy như họ đang nhìn tôi là một vị thánh sống. Còn cuộc hôn nhân đã qua của tôi trong mắt họ thì hoàn hảo đến không tì vết, mặc dù thực tế không phải vậy.

 

Cuộc hôn nhân ấy bình thường như hôn nhân của bao người khác, cũng có lúc thăng trầm. Một năm trước khi Frank ốm, chúng tôi có lúc còn phải gõ cửa trung tâm tư vấn, thậm chí đã thử chia tay, nhưng chưa bao giờ chúng tôi đặt câu hỏi liệu tôi có ở bên Frank không khi anh ấy ốm.

 

Dẫu thế, có vẻ như sự ra đi của Frank đã làm dịu tất cả, những sần sùi, gai góc của cuộc hôn nhân, chỉ để lại điều gì đó thật lý tưởng đến không thể chạm vào, như một mối đe dọa với những người đàn ông định đến bên tôi vậy.

 

Cứ thế tôi hò hẹn được 2 năm, có những người chỉ gặp gỡ, chuyện trò duy nhất 1 lần, có người vài tháng. Dường như luôn có rào cản giữa tôi với họ, và đó thường là Frank. Ở tuổi còn trẻ, tôi đã kết luận rằng, “bà góa” khác với những người đàn bà khác, khác với mọi người. Và tôi thì là một trong những người đàn bà góa bụa.

 

Rồi gần đây, tôi gặp một người đàn ông – bạn của bạn. Anh ấy gặp tôi khi đang từ Châu Âu du lịch khắp New York. Chúng tôi hẹn nhau đi uống nước và có khoảng thời gian vui vẻ, kể nhau nghe những câu chuyện về thời thơ ấu, chia sẻ về cuộc sống của mình như thế nào khi là một nhà văn. Tôi cho rằng người bạn chung đã nói với anh ấy việc tôi mất chồng. Thực ra thì người bạn ấy không nói, nhưng tôi cứ cảm giác thoải mái trong khi trò chuyện như thể anh biết rõ về điều đó vậy. Có lẽ vì cuộc trò chuyện đó không thực sự giống một buổi hẹn hò. Thay vì “rất tiếc”, anh ấy phản ứng bằng sự đồng cảm: Anh ấy muốn nghe nhiều hơn, anh ấy hiểu, được nói ra hết quan trọng với tôi thế nào.

 

Đó là điều những người đàn ông khác còn thiếu. Buổi tối của chúng tôi kết thúc rất trong sáng, nhưng lại ngân lên những rung động lớn trong tôi, nhắc tôi một điều rằng mình vẫn có khả năng gắn kết với đàn ông.

 

Tôi không tin cái chết đồng nghĩa với một bài học nào đó cho chúng ta. Nhưng tôi biết Frank khi ốm chẳng mong muốn gì hơn là được sống thêm một ngày. Và đó là điều đáng ghi nhớ: Nên trân trọng mỗi ngày mà mình có. Tôi không chắc rồi mình có kết hôn nữa hay không. Cho dù có kết hôn lần nữa, cho dù “tình trạng hôn nhân” trên trang cá nhân của tôi lại thay đổi, tôi vẫn mãi mang theo trải nghiệm về cuộc sống của một phụ nữ góa chồng.

 

Song gánh nặng đã nhẹ hơn. Ở chính nơi mà ý nghĩ về việc yêu thêm lần nữa dường như chẳng bao giờ thành hiện thực, tôi đã mang một cảm giác khác. Tôi không cảm thấy bi kịch, dị thường. Tôi thấy sẵn sàng. Gần như là thế.

 

Huyền Anh
Lược dịch theo Rosie Schaap/MC

 

Anh không bỏ vợ nhưng em sẽ là vợ hai của anh

Anh hơn tôi 20 tuổi, quen nhau qua yahoo. Mới đầu nói chuyện bình thường, anh không giấu đã có vợ và 2 con gái. Tôi cũng không giấu anh chuyện mới bị người yêu đá, đang rất đau khổ.

Anh đang làm giám đốc một công ty, vợ anh quản lý chi nhánh của công ty ở nước ngoài. Mới đầu chúng tôi cũng nói chuyện rất tự nhiên, chia sẻ những vấn đề hàng ngày. Công ty anh đang lâm vào tình thế nguy nan, thất bại trong làm ăn khiến anh rất mệt mỏi và chán nản. Tôi động viên, dành thời gian nói chuyện với anh, coi như bù vào khoảng thời gian bị tổn thương trong tình yêu của mình. Qua khoảng thời gian nói chuyện, tôi cảm nhận anh là người đàn ông đứng đắn, có trách nhiệm. Tôi từng lấy một cái nick khác tán tỉnh anh, liền bị anh mắng chửi và dạy dỗ.

Càng ngày anh càng quan tâm tới tôi hơn. Anh cho tôi số điện thoại và tôi cũng vậy. Anh gọi điện thường xuyên cho tôi, chỉ 1-2 ngày điện thoại của tôi đã có đến 100 cuộc gọi. Có những tối cuối tuần, anh vẫn muốn nói chuyện, chúng tôi nói có khi đến 2-3h sáng, tắt máy tính đi anh lại gọi điện nói không thể rời xa tôi được.

Trong những lần nói chuyện, anh kể cho tôi nghe về gia đình, công việc, tôi cũng dần cảm nhận được tình cảm anh dành cho tôi và có ý né tránh. Rồi một ngày anh nói yêu tôi, anh bảo lúc nào cũng nghĩ tới tôi, dù biết có vợ con nhưng anh không thể kìm nén được tình cảm của mình. Anh hứa sẽ lấy tôi và đây là một tình cảm nghiêm túc.

Tôi khuyên anh rất nhiều rằng anh còn có vợ con, gia đình, công việc. Tôi cũng không muốn trở thành kẻ thứ ba làm tan nát gia đình đang hạnh phúc của anh. D9iều quan trọng hơn, chúng tôi chỉ mới nói chuyện với nhau qua mạng làm sao có tình cảm được. Chúng tôi nói qua nói lại, anh dùng những lời lẽ rất thiết tha, có lúc còn cầu xin, khóc nữa.

Tôi vừa bị tổn thương trong tình yêu nên khi nhận được sự quan tâm của anh cũng có đôi chút tình cảm. Anh không ép tôi phải đến với anh ngay, chỉ xin cho anh được dành tình cảm cho tôi. Tôi đã đồng ý như vậy dù biết rằng hành động của mình thật ngu ngốc và có thể nó sẽ làm ảnh hưởng đến gia đình anh.

May sao trong khoảng thời gian tiếp theo anh càng ngày có vẻ càng tốt lên. Tôi hay nhắc anh đưa hai đứa con đi chơi, hay gọi điện cho vợ anh ở xa, chuyện của công ty cũng bớt căng thẳng. Những lúc mệt mỏi anh lại nói tôi “anh không buông xuôi đâu, anh phải cố gắng để còn nuôi em và con nữa chứ, anh không thể để cho vợ anh khổ được”.

Thú thật, nhiều lúc tôi cũng dằn vặt mình đang là người thứ 3 nhưng rồi lại tặc lưỡi là dù có mình thì gia đình anh vẫn hạnh phúc và tâm lý của anh lại ổn hơn nên lại kệ. Tôi cũng nghĩ là đến khi nào vợ anh trở về thì tôi sẽ rời xa anh.

Rồi một ngày, anh đi công tác gần chỗ tôi, anh gặp tôi lần đầu tiên. Dù gặp lần đầu nhưng chúng tôi đã như đôi tình nhân yêu nhau lâu ngày, anh dành cho tôi rất nhiều lời nói và cử chỉ ngọt ngào. Trước đó tôi tưởng như tình cảm của mình dành cho anh chỉ là tình cảm thoáng qua nhưng giờ tôi mới biết đó thực sự là một tình yêu. Dù hạnh phúc nhưng tôi vẫn lo sợ cho tương lai.

Anh nói: “Em là vợ anh, anh sẽ bảo vệ em, không để ai làm tổn thương. Anh không bỏ vợ nhưng sẽ cưới em làm vợ hai, em phải có danh có phận chứ không chỉ là người tình núp sau anh. Anh biết em sẽ thiệt thòi nhưng hãy hy sinh vì tình cảm của chúng ta nhé vợ ”. Dù khó nghĩ nhưng tôi cũng gật đầu để anh vui lòng vì tôi biết anh đang mang bệnh liên quan đến não, nếu căng thẳng nhiều thì bệnh sẽ nặng hơn.

Có thể chuyện gặp nhau 1-2 lần thì cũng chưa hẳn nói lên điều gì. Chuyện quan trọng nhất là mấy hôm trước anh ấy gọi điện bảo tôi làm hồ sơ chuyển chỗ làm của tôi về công ty anh. Anh ấy nói nếu tôi không về công ty anh ấy làm việc thì đừng bao giờ gọi điện cho anh ấy nữa, chúng tôi sẽ chia tay.

Giờ tôi đang phân vân không biết nên làm như thế nào cho đúng nữa.

Ánh

“Chồng em áo rách…”

Mỗi lần ngồi vu vơ với bạn bè, chúng em thường nhắc chuyện ngày xưa, cái thời “vợ chồng tao yêu nhau thế nào, mấy ông ấy tán mình ra sao”. Ngẫm lại chuyện mình, em cứ tủm tỉm cười.

Chồng em áo rách
Chồng em áo rách

Dạo ấy, khi em đang tung tăng áo dài đi học, chiếc xe bỗng dưng dở chứng, tuột nguyên cả cái bàn đạp ra ngoài. Em hì hụi, luống cuống dắt bộ hơn cây số, rồi mừng húm khi thấy quán sửa xe “cóc” bên vệ đường.

 

Trông cái mặt anh còn non choẹt, em dò hỏi: “Anh ơi, anh sửa xe được không?”

 

Anh trợn mắt nhìn em: “Không sửa được thì tôi mở quán chi cô.”

 

Biết mình lỡ miệng, em liền đổi giọng nhẹ nhàng nhất có thể: “Anh xem giùm em với, tự dưng nó tuột ra ngoài”.

 

– “Cái gì tuột?”

 

– “Cái ấy đó”

 

Vừa dứt lời, em lại thấy mình vô duyên quá đỗi, thì hồi ấy em đâu biết phân biệt cái bàn đạp hay giò đĩa, hộp sên.

 

Anh tủm tỉm cười hiền, kéo ghế cho em ngồi rồi bảo sợ muộn học thì lấy xe anh mà đi, lát về mang vào đổi cũng được. Em liếc nhìn xe của anh, chao ôi, chiếc xe chắc từ đời ông cố nội để lại, trong khi xe mình mới mua có một năm, còn mới cứng, đây không dại nhé.

 

Em càng buồn cười hơn khi trông thấy bộ dạng anh, chiếc áo sơ mi sờn cũ lộ bờ vai rắn chắc, tay áo rách te tua bị tuột cứ bay phần phật trong gió. Em ngồi nghĩ vu vơ đâu đó năm phút thì anh bảo xong rồi, tới trường nhanh kẻo muộn. Lôi tiền ra trả thì anh không nhận, bảo có sửa gì đâu, lần khác sửa lấy tiền luôn. Em đành hanh với ý nghĩ trong đầu, người đâu ác thấy ớn, trù họ hư xe để vào sửa hả ông, đừng mơ.

 

Từ dạo đó, mỗi lúc tan trường, ngang qua “cơ đồ” của anh, em hay ghé mắt nhìn. Có lúc thấy anh hì hụi sửa xe cho người ta, vẫn chiếc áo sờn rách, cái quần đen thui chẳng rõ màu nguyên thủy và bàn tay đầy những dầu mỡ. Có lúc lại thấy anh chăm chú bên cuốn sách, khuôn mặt anh khi ấy sáng bừng, lộ vẻ say mê, đăm chiêu đến lạ.

 

Rồi em cũng điều tra được “nhân thân” của anh thông qua cô bạn cùng lớp. Nó vẫn hay bi bô, “anh ấy mà chỉn chu thì đẹp trai chẳng thua gì diễn viên Hàn Quốc mày nhỉ”. Xem ra, khối đứa con gái rung rinh vì anh chứ chẳng ít.

 

Nhà anh nghèo, anh nghỉ học từ sớm để bươn chải đỡ đần bố mẹ. Anh học việc ở quán sửa xe của ông chú, thấy anh chăm chỉ và thạo việc, ông chú cho anh mượn đồ nghề rồi thuê một chỗ ven đường để anh lập nghiệp. Tối về anh vẫn đi học bổ túc, cần cù mấy năm rốt cuộc anh cũng lấy được bằng tại chức.

 

Duyên số đưa đẩy thế nào mình cùng vào làm một cơ quan. Anh bảo anh làm ở đây là làm thêm thôi, nghề chính vẫn là sửa xe, em bĩu môi tỏ vẻ không tin. Thú thực, ngay lúc ấy, tim em đã xốn xang vì anh lắm lắm rồi.

 

Hóa ra tối về, anh vẫn để cửa tiệm sáng đèn, anh bảo lỡ như xe ai hư, đoạn đường ấy vắng, có thủng xăm dắt bộ cũng chết người ta. Đêm, vừa ngồi ngắm trăng, đọc sách, thi thoảng sửa chiếc xe cũng chẳng nhọc nhằn gì.

 

Bàn tay tra dầu mỡ nhiều năm của anh đen sạm, nhẵn bóng. Anh vẫn bảo anh không có tướng làm quan, tướng anh là tướng nông dân, tướng rửa xe, em thương làm gì. Em cười, có sao, áo rách em còn thương được mà.

 

Thấm thoát vợ chồng mình cưới nhau đã bốn năm, cái nghèo vẫn chưa rời đi và cảm giác chắc “nó” còn vương vấn vợ chồng mình lâu lắm. Chúng mình vẫn chăm chỉ làm việc, thi thoảng tối về anh vẫn hì hụi sửa xe cho những ai nhỡ đường.

 

Em chẳng dám có tham vọng gì nhiều, bởi tham vọng thì vô tận mà lòng tham lại vô đáy. Nhiều khi giàu có, no đủ đến mấy cũng chưa chắc đã bằng lòng. Cho nên tham vọng của em vẫn là hai chữ “hạnh phúc”.

 

Năm tháng còn dài, vật chất từ từ rồi cũng tới, bằng chứng là cuộc sống của ta ngày càng “đỡ nghèo” đó thôi, em vẫn luôn cười tươi còn anh vẫn ngủ thẳng giấc và tình yêu hai ta ngày một đong đầy.

 

Áo rách còn biết đường lấy kim chỉ mà khâu, chứ còn trái tim rách, lương tâm nát thì dẫu khéo tay đến mấy cũng há dễ gì khâu vá lại được…

 

Diệu Ái