“Mày lạy người ta coi được hay để má lạy người ta?”. Câu nói của má như một mệnh lệnh mà tôi phải chấp hành. Khi đó má bệnh nặng, ai cũng nghĩ là sẽ không qua khỏi. Vậy là tôi nghe lời má, cưới Út Hương, con bác Năm Thuận, bạn làm ăn buôn bán với má mấy chục năm qua.
Cứ tưởng chỉ là chuyện nói đùa, không ngờ má tôi lại coi đó là một lời hứa nghiêm túc. Sau này tôi còn biết thêm, lúc má tôi khó khăn, bác Năm Thuận đã cho mượn một số tiền lớn. Tiền thì đã trả rồi nhưng tình nghĩa thì vẫn còn đó. Nghĩ mình không qua khỏi, hai năm trước, má tôi muốn thực hiện lời hứa trước lúc đi xa. Tôi vì thương má mà phải chấp nhận cưới một cô gái mà mình chỉ thoáng gặp vài lần.
Đau đớn nhất cho tôi là khi cưới Út Hương, tôi phải chia tay tình yêu của mình. Tôi và Huyền Trang yêu nhau đã 3 năm. Khi biết chuyện, Huyền Trang khóc ngất. Tôi dỗ dành và nói rằng tôi cưới vợ vì chữ hiếu, khi nào má tôi mất, tôi sẽ ly dị để cưới em. Mấy ngày sau, Huyền Trang gọi cho tôi: “Em sẽ chờ anh…”.
Khi đó tôi 28 tuổi, Huyền Trang 26, còn Út Hương chỉ mới 21 tuổi. Tôi tự nhủ cô nhóc hỉ mũi chưa sạch kia sẽ phải trả giá vì đã đem món nợ ân tình ra mặc cả với ba má tôi. Tôi sẽ có cách để cô ta chán nản mà bỏ tôi.
Hôm đám cưới, tôi uống hơi nhiều. Dù vậy tôi vẫn chưa say. Thế nhưng vì không muốn động phòng nên tôi vờ say như chết. Tôi thấy Út Hương ngồi bó gối ở góc giường rất lâu. Còn tôi thì sau đó đã ngủ khò. Sáng sớm khi tôi tỉnh giấc thì chẳng thấy ai bên cạnh. Vợ tôi đã dậy sớm nấu nước, pha trà, dọn dẹp nhà cửa. Tôi nhìn cái dáng lom khom của Út Hương ngoài sân, bụng nghĩ thầm: “Cứ làm đi em gái. Chuyện của em ở nhà này chỉ có vậy”.
Đêm sau, tôi xem tivi đến khuya rồi mới vào phòng. Vợ tôi nằm trong mùng, quay mặt vào tường. Tôi không biết em còn ngủ hay thức nên chui vào và trùm mền ngủ luôn. Sáng dậy, tôi vào thăm má thì bà bảo: “Con coi sửa soạn đưa vợ con về dưới nhà thăm anh chị sui”. Tôi nhăn mặt: “Con bận công việc ở công ty rồi má ơi. Nó đi một mình cũng được mà”. Tôi vẫn có thói quen gọi Hường bằng “nó”như vậy bởi trong suy nghĩ của tôi, Hương không chỉ nhỏ hơn nhiều tuổi mà còn thấp kém hơn tôi về mọi thứ. Tôi không nói cho ai biết là tôi cố tình không xin nghỉ phép dài ngày để khỏi đi hưởng tuần trăng mật sau ngày cưới.
Đúng lúc tôi đang trả lời má thì Hương vào. Cô nói mà không dám nhìn thẳng mặt tôi: “Dạ thôi, anh bận công chuyện thì em đi một mình cũng được”. Tôi thấy hơi mủi lòng nhưng cũng không muốn dây dưa làm gì…
Tôi ngừng một chút để quan sát nét mặt Hương. Em thoáng nhìn tôi rồi cúi mặt. Tôi nắm lấy tay em: “Anh thành thật xin lỗi em nhưng thời buổi này mà con cái còn phải chấp nhận để mẹ cha sắp đặt chuyện hôn nhân thì thật buồn cười. Vì vậy anh đã quyết định như vầy, xem như đây là thỏa thuận riêng của chúng ta, mong em tôn trọng anh, tôn trọng thỏa thuận…”.
Khi tôi nói ra quyết định của mình, tôi thấy mắt Hương mở to. Có lẽ một cô gái 21 tuổi ở tỉnh lẻ không thể nào hình dung được những phức tạp ở đời. Em cũng chỉ nghe theo sự sắp đặt của người lớn mà lấy tôi chứ có yêu thương gì đâu? Vậy thì tại sao chúng tôi không “tương kế tựu kế” để thực hiện nguyện vọng của riêng mình? Chúng tôi cứ vờ làm vợ chồng, khi nào má tôi mất thì sẽ ly hôn.
Sau lần nói chuyện thẳng thắn đó, tôi ôm mền xuống đất ngủ. Một mình Hương ngủ trên giường. Lúc đầu tôi nghe tiếng em trở mình qua lại, nhưng sau đó tôi ngủ ngon lành, chẳng biết em thức đến khi nào…
Tôi vẫn qua lại với Huyền Trang. Chúng tôi vẫn nuôi hi vọng về một ngày tái hợp khi má tôi không còn trên cõi đời này. Út Hương biết điều đó. Tôi đọc được nỗi buồn trong mắt em, đôi lúc cũng thấy chạnh lòng nhưng biết làm sao được vì em đến với tôi hoàn toàn không phải vì tình yêu. Cả hai chúng tôi đều biết mình đang hi sinh quãng đời đẹp nhất vì chữ hiếu đối với các đấng sinh thành.
Tuy nhiên, ở đời có những điều mà ta không thể ngờ tới. Chẳng biết vì má tôi vui hay vì sự chăm sóc tận tình của Út Hương mà sức khỏe của má ngày một khá lên. Hậu quả của lần tai biến gần nhất khiến má liệt nửa người đã được cải thiện rõ rệt. Má tôi có thể vịn xe công cụ để đi, thỉnh thoảng lại bỏ xe để con dâu dìu từng bước. Giấc ngủ của má tôi đã ngon hơn. Bữa cơm má ăn biết ngon miệng. Cả nhà tôi cũng vui vì điều đó nên mọi người càng thêm quý Hương và khen tôi may mắn. Những lúc như vậy, tôi để ý thấy Hương hay kiếm chuyện gì đó để chạy ra sau nhà. Hình như em khóc.
Cho đến lần tôi bị bệnh. Tôi nhớ lần đó là vào khoảng 8 tháng sau ngày cưới. Nửa đêm tôi bị sốt cao, run bần bật. Hương thức giấc, nghe tôi rên vội dìu tôi lên giường, chuồm khăn mát cho tôi rồi thức cả đêm để canh chừng. Tôi bị sốt rét, hậu quả của thời gian đi công tác trên Bình Phước. Cũng nhờ có Hương chăm sóc mà chỉ mấy ngày sau tôi đã khỏi. “Em lên giường ngủ đi, để anh xuống ngủ ở dưới”- tôi bảo Hương. Nhưng em nhất quyết không chịu: “Nằm dưới này lạnh, anh lại mới khỏi bệnh…”. Tôi kéo tay Hương: “Vậy thì em cứ nằm trong, anh nằm phía ngoài”.
Nói mãi rồi Hương cũng chịu. Vậy là từ hôm đó chúng tôi ngủ chung giường. Đêm đầu tôi nghe Hương còn trằn trọc, nhưng những đêm sau em ngủ ngon lành. Có khi nửa đêm thức giấc, tôi nhìn em trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn ngủ, một sự thèm khát bất chợt bùng lên.
Tôi cố gắng kềm chế bằng cách nằm lùi ra sát mép mùng. Nhưng rồi chỉ được một lúc, tôi lại bò vào cạnh em. Tôi ngửi thấy một mùi hương thật lạ từ em tỏa ra khiến đầu tôi váng vất. Mấy ngày sau tôi để ý mới biết đó là mùi lá chanh em vẫn gội đầu. Trời ạ, thời buổi mà con người ta đã đi tới Sao Hỏa, tới Mặt Trăng mà vợ tôi (bây giờ tôi thích nghĩ như vậy) vẫn gội đầu bằng lá chanh thì đúng là… bó tay. Nhưng chính điều đó khiến tôi bị cuốn hút lạ lùng. Rồi như vô thức, có lần tôi ghé chợ An Đông mua cho em thật nhiều lá chanh. Tôi thấy mắt em sáng lên. Đến lúc đó tôi mới nhìn kỹ em giữa thanh thiên bạch nhật: Em rất đẹp; nhất là tôi mắt to, tròn, đen láy.
Giờ thì tôi không thích la cà quán xá mỗi chiều cuối tuần, không thích hẹn hò với Huyền Trang những ngày chủ nhật rảnh rỗi… Thay vào đó, tôi về nhà quẩn quanh bên má, hết xoa bóp tay chân lại kể chuyện tiếu lâm cho má cười. Hình như Út Hương cũng vui vì điều đó. Tôi ít khi bắt gặp mắt em sưng đỏ như trước đây…
Và tôi bắt đầu gặp rắc rối từ phía Huyền Trang. Em chờ tôi ngay cổng công ty để chất vấn: “Anh sao vậy ? Sao lúc nào cũng bận ? Điện thoại để đâu mà em gọi không bắt máy ?…”. Tôi nói dối là má không khỏe nên phải tập trung lo cho má. Nghe vậy, mặt Huyền Trang dãn ra: “Vậy mà em cứ tưởng…”.
Tôi nghĩ, có lẽ Huyền Trang “tưởng” không sai nhưng tôi không biết phải nói với em thế nào về một sự thật đang làm đảo lộn cuộc sống của tôi. Không biết từ bao giờ tôi đã quý mến, nể phục rồi đem lòng yêu thương người con gái danh chính ngôn thuận là vợ tôi nhưng chưa một lần được làm vợ. Mà cũng rất lạ. Từ khi thấy lòng mình thay đổi, tôi đâm sợ Út Hương. Tôi không dám đùa giỡn, không dám sai bảo em làm chuyện này chuyện kia, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt em… Duy nhất một lần, khi má tôi hỏi: “Sao hai đứa chậm có con quá vậy? Con coi đưa vợ con đi bệnh viện khám xem sao?”. Tôi thoáng nhìn Út Hương rồi quay mặt đi. Lát sau em mới nói: “Dạ, con thấy trong người bình thường, chắc không có gì đâu má”. Má tôi muốn ẵm cháu nội, điều đó hoàn toàn chính đáng.
Và tôi đã làm một chuyện mà giờ đây, mỗi khi nghĩ tới, tôi xấu hổ đến nỗi chỉ muốn… độn thổ. Tối đó, khi đã có chút rượu, tôi quên mất chỗ nằm của mình. Tôi bò vào nằm gần Hương, chạm cả vào người em. Rồi tôi vòng tay ôm chầm lấy người con gái mà tôi nhớ rõ, kể từ khi bước qua cửa nhà tôi tới lúc ấy đã được 625 ngày. Tôi hôn em ngấu nghiến. Em cũng ôm chặt lấy tôi. Cứ tưởng điều kỳ diệu sắp xảy ra, không ngờ Hương bỗng xô tôi ra, ngồi bật dậy: “Đừng anh… “. “Sao vậy em ?”- tôi bối rối. Em bảo là em không muốn làm tôi khó xử sau này. Nếu chẳng may có chuyện gì, ý em là trong trường hợp chúng tôi có con, tôi sẽ bị ràng buộc và không thể đến với Huyền Trang. “Em biết em chỉ được ở gần anh khi nào còn má, vì vậy, em không muốn làm khó anh. Thôi, để em xuống đất ngủ”. Nói rồi em không đợi tôi trả lời, đã ôm mền gối xuống đất.
Cả đêm đó dường như tôi không ngủ được. Và mấy đêm nay tôi cũng không ngủ được khi không có em nằm bên cạnh. Tôi tự trách mình sao trước đây lại nói với em về chuyện Huyền Trang làm gì. Tôi đã cầm dao cứa vào trái tim em và có lẽ vết thương ấy vẫn chưa lành. Bây giờ tôi không biết làm sao để sửa sai; không biết nói sao với em, cũng không biết nói sao với người yêu cũ… Tôi gọi người yêu cũ vì giờ đây, tôi biết tình yêu của mình dành cho cô ấy không còn như trước. Nó đã dần chuyển sang người con gái đang từng ngày, từng giờ chia sẻ với tôi gánh nặng gia đình; người con gái đã phải gánh chịu thiệt thòi ngay từ ngày đầu đặt chân về nhà tôi…