GócTâmSự – Nếu em thích nó anh sẽ mua cho em khi anh có đủ tiền, đó là câu nói và cũng là lời hứa của một chàng sinh viên nghèo hứa với người mình yêu, nhưng đó không phải là lời hứa chỉ để hứa, những gì chàng sinh viên ấy đã làm là cả một sự nể phục của nhiều người có thể có người coi đó là sự ngu ngốc nhưng được thực hiện và giữ lời hứa điều đó còn quan trọng hơn cả.
Một thời sinh viên đáng nhớ, nó đã bắt đầu biết yêu, vốn dĩ nó là trai tỉnh lẻ nhưng được cái nó học khá tốt và thường đứng đầu lớp cũng như đầu khoa và tất nhiên tấm vé học bổng của mỗi học kỳ cũng thuộc về nó, những năm cấp 3 nó cũng chỉ biết chúi đầu vào học chứ đâu biết đến yêu đương là như thế nào. Bắt đầu đến năm thứ 2, khi con tim biết rung động, biết nhớ biết thương một người khác giới và đó chính là cảm giác “yêu” với một cô gái. Một cô bé với vẻ bề ngoài nhỏ nhắn xinh xắn và là gái Hà Nội gốc, nhưng kết quả học tập thì không được tốt lắm, điểm nhấn của cô gái là sự khéo léo, biết giao tiếp và ứng xử trong mọi trường hợp có lẽ một phần do sự tiếp xúc với xã hội sớm nhờ ở Hà Nội.
Mới ngày đầu yêu nhau, hai người họ đã phải đối đầu với nhiều áp lực từ nhiều phía như gia đình, bạn bè, trường học… tất nhiên sau tình yêu ấy đã có không ít lời ra tiếng vào về đôi đũa lệch này, bởi người ngoài cuộc thường nhìn thấy sự khập khiễng trong từng phần của cả hai nên những lời nói không tốt có khá nhiều, nhưng dần một tháng, hai tháng rồi 1 năm trôi qua chúng nó yêu nhau bên nhau là thật lòng, tình yêu ấy đã loại bỏ được những tiếng xì xào cũng ít đi cũng không ai để ý đến chuyện đó nữa. Họ thường hay đi chơi cùng nhau mỗi ngày cuối tuần, khi đang đi chơi tình cờ cô gái nhìn thấy chiếc váy đẹp đến lộng lẫy, bất kỳ người con gái nào cũng thích những trang phục đẹp dành cho mình hơn thế nữa đây cũng lại là mẫu mới của năm, cô gái nhìn chiếc vay say đắm, đăm chiêu, chiếc váy như có ma lực hút hồn cô gái, không kiềm chế được nên cô gái bảo với nó “Anh ơi! Chiếc váy kia đẹp quá anh mua tặng em đi được không? Em thích chiếc váy này lắm! mẫu mới của năm đấy anh ạ hôm trước em xem trên mạng giờ mới được diện kiến thích quá!”.Chính bản thân nó cũng phải thừa nhận rằng chiếc váy ấy đẹp nếu như người nó yêu mặc chiếc váy ấy chắc chắn sẽ nổi bật, nhưng với một chàng sinh viên tỉnh lẻ phải đi làm gia sư để kiếm tiền phụ giúp bố mẹ mỗi tháng thì có thể lấy đâu ra từng ấy số tiền trong thời gian này để mua tặng món đồ cho người nó yêu mà món đồ đó lại khá đắt sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của nó lúc này. Nó chỉ biết hứa sẽ sớm mua cho người nó yêu chiếc váy ấy cho đến khi nó có đủ tiền, miệng nó nói vậy và lòng nó thì đã mang quyết tâm sẽ mua được cho người con gái nó yêu chiếc váy ấy . Nhưng có lẽ cô gái không hiểu nó đang nghĩ gì, cô gái cũng cho rằng những lời nói của cậu ta chỉ là lời nói sáo rỗng không thực tiễn hoặc hứa qua cho qua mọi việc. Người nó yêu giận nó, bỏ về trước dù nó đã cố níu tay để đi chơi tiếp nhưng không thể với sự quyết tâm của cô gái trong cơn giận giữ.
Khi nó về ký túc xá, nó suy nghĩ lại những lời cô gái ấy nói rằng “từ khi yêu em anh chưa mua tặng em được một món quà nào đắt giá cả…” nó chìm trong suy nghĩ, nó lại càng thêm đem lòng quyết tâm sẽ kiếm đủ tiền để mua tặng người nó yêu chiếc váy đó. Nó bắt đầu lao vào kiếm tiền bằng nghề phát tờ rơi do môt người bạn giới thiệu, nhưng phải mặc trên người bộ đồ của con mèo khá lớn, chùm kín người để đứng phát tờ rơi, nhảy múa cho mọi người vui, trong bộ đồ đó nó rất nóng bức mặt nhăn nheo lại nhưng thật may mắn chẳng ai nhìn thấy mặt nó như thế nào, những ngày đó nó bận rộn với công việc nên thường xuyên thất hứa với cô gái, đến một tháng hai người cũng chưa có dịp đi chơi cùng nhau. Những cuộc điện thoại gọi nó đi chơi của cô gái đều bị nó từ chối, có những ngày nó cũng chót hứa đi chơi cùng nhưng cuối cùng nó lại thất hứa, cứ thế đến khi cô gái cảm giác như nó không yêu cô gái nữa nên lời “chia tay” đã được nói ra và nó đã đồng ý chỉ với câu “ừ”. Nhưng phía sau từ “ừ” ấy được phát ra thì là cả một tâm trạng bộn về chen lẫn với nỗi buồn bao phủ quanh nó bởi nó đã yêu thật lòng, nó buồn nó muốn hét lên thật to nhưng lại lặng im vì nó phải tiếp tục với công việc.
Còn đối với cô gái ấy, sau khi chia tay nó cũng đã hẹn hò với 1 chàng trai khác đã đi làm nên thường yêu chiều hơn, hàng ngày được đưa đón trên chiếc xe SH, được sự quan tâm thường xuyên được đi chơi cùng anh chàng kia. Một ngày tình cờ đi trên phố cổ, công việc của nó cũng kết thúc, nó bắt đầu bước chân ra về, lối sang đường hôm nay thật sự làm nó cảm thấy nóng bức, và điều nó thấy đó là người nó yêu đang đi bên cạnh một người khác, khi cô gái nhìn thấy nó, cô gái càng nắm chặt tay chàng trai kia hơn làm nó thêm buồn, hai người lướt qua nhau như hai người xa lạ.
Ngày hôm sau, khi lĩnh được số tiền nó làm ấy, nó đến địa cửa hàng quần áo lần trước nó và cô gái ấy đi qua, chiếc váy cô gái ấy thích vẫn còn, nó vào mua hàng rồi chạy một mạch đến nhà cô gái trong trời mưa tầm tã, không ô, không mũ. Nó gọi cô gái ra cổng chỉ để giữ lời hứa như nó đã nói, nó tặng cô gái cùng với lời nói “anh đến để thực hiện và giữ lời anh đã hứa, anh đã có tiền và mua tặng em món đồ em thích, chúc em hạnh phúc”.
Trong cơn mưa ấy, nó chẳng nghĩ đến bản thân sẽ bị ốm, nó chạy đi sau câu nói ấy với cô gái, cô gái đứng lặng người nước mắt rơi, chiếc ô trên tay cũng bị rơi xuống đất lúc nào không hay, cô chỉ biết nấc nghẹn cầm món quà của nó và hướng theo bước chân của nó. Nhưng giờ đây cả hai đâu còn là gì của nhau nữa chỉ là những người xa lạ. Nó cũng vậy nó vừa chạy vừa khóc kỷ niệm giữa hai đứa ùa về, nó chưa từng khóc nhưng hôm nay nó đã khóc nước mắt hòa quyện cùng với nước mưa nó buồn, mối tình đầu của nó cũng đã kết thúc nhưng nó hạnh phúc vì có thể thực hiện được lời hứa dù hai đứa không còn là gì của nhau nữa.
Cao Tùng Anh