Tag Archives: đa cấp

Tâm sự đẫm nước mắt từ công ty đa cấp Unicity

Làm cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn? Hay làm cho cuộc sống đau khổ hơn? Tôi mong các bạn nhận được qua bài viết này, và tìm hiểu thật kỹ trên báo chí. Báo chí, tivi đã đưa hết lên rồi, đừng sai lầm mà bước vào vòng luẩn quẩn này nữa.

Chia sẻ của thành viên Blackyhanoi trên diễn đàn VnEcon
Chia sẻ của thành viên Blackyhanoi trên diễn đàn VnEcon

Xin chào các bạn, mình muốn viết một bài về bản thân và tâm trạng rối ren của mình. Thật sự rất đau khổ khi gặp dự án HLP (Happy Life Project của đa cấp Unicity).

Mình biết dự án HPL của công ty Unicity này cách đây 7 tháng. Ban đầu mình nghe 1 người bạn của mình nói và khuyên mình nên làm vì nó thay đổi được số phận. 1 tháng có thể thu nhập lên đến vài ngàn đô, và chỉ từ 3-5 năm là kết thúc cuộc đời làm kinh tế.

Thực ra mình không tin và không muốn nghe, vì xưa giờ đã cấp đã quá nổi tiếng là lừa đảo.

Những lúc mình nói vậy, bạn mình bảo, nếu nói đa cấp lừa đảo, vậy chúng mình đi. Đó là câu hỏi rất thông minh của unicity khi đào tạo NPP của họ. Ai cũng vậy, vì họ biết chúng ta không thể nói theo cách của chúng ta để chứng minh được.

Và rồi 2 tháng sau, người bạn đó quay lại, mặc đồ vest, mang giày bóng loáng và đưa những tấm hình đi Thái Lan về, chụp hình với những siêu xe Lamboghini. Bạn ấy nói 2 tháng nữa bạn ấy được đi Tây Ban Nha, do công ty tài trợ. Thu nhập của bạn ấy bgio khoảng hơn 18tr/tháng.

Mình quá kinh ngạc, cũng bắt đầu tin vì nhìn bạn ấy bây giờ rất bảnh, ăn nói lưu loát, bề ngoài thì rất bóng loáng. Mình bắt đầu tìm hiểu, lần đầu tiên ở 1 buổi hội thảo tại ks Gold1 , lúc đó bạn ấy cảm thấy chưa đủ thuyết phục với mình. Bạn ấy nói mình thu xếp đi Sài Gòn thì tham dự 1 buổi lớn hơn, quy mô hơn là supper OPP. Mình cũng đi, vì mình nghĩ nếu là cơ hội, mình ko muốn bỏ lỡ nó. mình tiếp tục thấy rung động.

Khi vào hội trường, mình được nghe nào là bác sỹ lên chia sẻ (mà sau này nghe kỹ mới nghĩ họ chỉ nói bác sỹ chứ khống nói ở bệnh viện nào). Rồi đủ thứ hết, mọi người ngồi dưới nghe nói Yes cũng Yes thêm ầm ầm. Mà lúc đó chắc họ cũng chưa thực sự hiểu gì. nhưng mình cảm giác lúc đó mình bị thôi miên theo những gì họ nói, lòng mình rạo rực muốn thăm gia ngay và không còn nghi ngờ gì nữa.

Trên đường về DL, trên xe là buổi nói chuyện, chia sẻ về những gì nhận được. Mình thấy mọi người đa số là đi lần đầu tiên. Họ khóc có, cười có. Họ như một tín đồ của Unicity và coi những người upline dẫn họ đi như là cha mẹ, ông nội… gì gì đó. Họ thấy biết ơn.

Về đến DL, hai hôm sau mình tiếp tục được bạn mình gọi ra quán cafe nói chuyện. Với tâm trạng rất hưng phấn, bạn ấy nói hùng hồn là chắc chắn mình sẽ làm được. Có muốn thành công không?

Đi để tận mắt chứng kiến và về làm sẽ nhanh thành công hơn. mình nghe cũng có lý, và đăng kí đi ngay. mình nhớ lúc ấy mình chẳng biết gì, chỉ nghe bạn ấy nói là đặt cọc tiền vé máy bay và tiến về tham dự UPS ở Thái Lan tổng cộng là 5,5 triệu.

Còn phải chuẩn bị thêm tiền để qua đó lo chi phí ăn ở. mình quyết định làm liều, đi vay mượn được 8tr và đặt cọc ngay. Nửa tháng sau, mình đi Thái.

Qua đó, còn ngạc nhiên hơn nữa với những người lần đầu đi nước ngoài như mình. Hội trường phải đến gần 5.000 người đến từ đủ thứ nước, vì mình thấy rất nhiều là cờ của nhiều nước. Ở phía trước là 2 dãy xe lamborghini và mescedess …

Ngoài ra những âm thanh UNICYTY- UNIPOWER được mọi người Vn mình hét ầm ầm, mình nghĩ, nếu là lừa đảo, không lẽ tất cả mọi người ở đây đều bị lừa, và tất cả họ đều ngu như tôi?

Vậy là tôi tin… và từ đây, bắt đầu những tháng ngày đau khổ của tôi, tôi xin kể để mọi người có thể hiểu.

Về Vn lại 2 ngày, tôi lại nhận được đt của bạn tôi hẹn ra quán cafe. Bạn tôi hỏi sao rồi? Tin chưa? Tôi trả lời rất chắc chắn là tôi rất tin, và mong muốn được làm sớm. Lúc này bạn tôi mới nói, bây giờ bắt đầu, thì có 3 gói để bạn lựa chọn, thứ nhất là gọi 100pv (tương đương 4 triệu). thứ 2 là gói 200pv ( tương đương 8 triệu) va goi VIP 500pv (20 trieu). Và hỏi tôi muốn tham gia gói nào?

Khi tôi hỏi kỹ từng gói, bạn tôi nói, gọi 100pv, và 200 pv chỉ là khách hàng thông minh sử dụng sản phẩm thôi, chứ ko kiếm được tiền, tức là ko có lương. chỉ có gói 500pv thì tôi mới cơ hội nhận được lương mỗi tháng vài ngàn đô. bạn ấy nói tôi hãy chọn đi, trong này ko bắt ép ai hết. …

=> Nói là không bắt ép, nhưng tôi vẫn bị phải vào gói 500pv. Tôi tìm đến Unicity là để làm, chứ đâu phải mua hàng sử dụng?

Trong đầu tôi bắt đầu có 1 sự nghi ngờ, và dường như bạn tôi nhận ra điều đó, nên nói qua chuyện khác, nào là trong này có anh Công chuối. Chỉ là đi chở chuối thôi, khổ lắm. Mà bây giờ thu nhập gần 100 triệu. Không lẽ bỏ ra 20 triệu thôi để thay đổi tương lại cũng không muốn sao??

Rồi nói tới tư duy kém hơn ông xe ôm, xe ôm muốn chạy xe họ phải đầu tư mười mấy triệu để mua xe chạy. Và hàng tháng thu lại được có vài triệu, trong khi mình bỏ ra chừng đó, thu lại gấp bội lần, tại sao không?

Tôi nghe cũng có lý, dường như tôi bị cuốn theo những gì người ấy nói, và không còn là tôi nữatoi không nhận định được nữa.. Nhưng về đến nhà, tôi lại suy nghĩ, sao ban đầu bạn tôi nói để làm dự án này, không cần vốn? ko cần kinh nghiệm, và không có rủi ro? nếu tôi bỏ ra 20tr mà không làm được sẽ thế nào?

Tôi gọi điện thoại ngay cho bạn ấy để hỏi, bạn ấy cười to và nói với tôi: đó không phải là đầu tư!!! Đó là mình bỏ ra để mua sản phẩm về sử dụng cho riêng mình, có buôn bán gì đâu mà đầu tư? Vả lại ai cũng làm được, tại sao nói bản thân mình không làm được, tự tin lên?

Trong lúc tôi vậy, ai cũng bảo tôi coi chừng bị lừa, ba mẹ tôi thì la măng, noi sẽ bị lừa cho mà xem.. Nhưng tôi mặc kệ, tôi cũng đưa ra vài lý luận mà tôi học được ở unicity. Rồi tôi bắt đầu công việc nhanh chóng, tôi hẹn những người mà tôi quen biết ra cafe để nói chuyện, và dĩ nhiên gần 2 tuần cafe, tôi phải tự trả, số tiến cafe đã lên đến tiền triệu mà vẫn không ai đồng ý làm. Vì họ nói lừa đảo, tôi buồn lắm.

Lại liên hệ với upline của mình, bạn tôi nói, từ từ, cái gì cũng ko vội vã được. Tôi chỉ cần tìm 5 người tham gia, vậy là giàu rồi. Nên 100 người tới hẹn, chắc chắn sẽ có 5 người đồng ý.

Tôi nghe lại thấy bùi tai. Những tháng ngày đó tôi rất khổ sở, vì tiền chi phí đã không còn. Nhưng bạn tôi lại nói, phải cố gắng đi, vay mượn 1 ít, rồi từ từ mình trả, mình sắp giầu rồi.

Bạn tôi nói tôi phải đầu tư vào ăn mặc, điện thoại, tóc tai để thật ra dáng. Vì mình làm dự án 4.000$ ma, phải thể hiện cho người ta tin, không lùi xùi được.

Tôi nghe thấy có lý. Vậy là về nhà, tôi lại vay mẹ một ít tiền đi mua sắm ít quần áo. Đổi một chiếc lumia nhìn cho ra dáng.

Tôi cứ quyết tâm làm. Ngày nào cũng hẹn, cũng gặp. Nhưng chỉ vài người tham gia đi opp xong, về họ lại từ bỏ. Tôi bắt đầu thấy lo lắng. Vì số tiền tôi vay để đi Thái, để vào gói 500pv, để cafe hẹn gặp,… đã lên đến con số gần 30 triệu. Tôi biết làm gì để trả nợ đây?

Đang lo lắng thì bạn tôi lại hẹn gặp, nói bây giờ đã qua tháng mới, tháng này chắc chắn sẽ tuyển được người, và sẽ có thu nhập. Nhưng nếu muốn có thu nhập, phải tham gia vào gói duy trì 200pv mỗi tháng, tương đương 8 triệu nữa. Trời ơi, sao bây giờ bạn mới nói cho tôi biết? Tiền đâu ra để tôi tiếp tục đây?

Bạn tôi nói, ráng đi, đây là quy định rồi. Chỉ 1 thời gian ngắn nữa, chỉ cần 3 người tham gia, là tôi sẽ có thu nhập rồi. Và bạn tôi khoe lương tháng này của nó là được 24tr…

Tôi nghĩ bây giờ phóng lao phải theo lao thôi. Ban đêm nằm nghỉ.. có lẽ tôi đã bị lừa, ban đầu nói là ko cần vốn. Sau đó dùng 1 phát thông báo nộp 20t. Nói là chỉ tham gia 1 lần trong đời làm kinh doanh thôi, bgio lại mọc đầu 8 triệu nữa. Tôi biết kiếm ở đâu?..

Tôi trằn trọc, nhưng tự dối lòng là ko đâu, ko bị lừa đâu. Vì mọi người người ta làm được vậy cơ mà.

Mỗi lần đi OPP là mỗi lần về hưng phấn. Sau này tôi mới nghĩ opp hay nói chuyện với upline như là bị thôi miên, là phải làm theo ý họ… Có lẽ là vậy. Bắt buộc phải đi nếu muốn nhanh thành công và có tiền trả nợ.

Một lần nữa tôi bị cuốn theo chiều gió, tôi về tiếp tục vay mượn, thêm 8tr nữa để thu xếp đi Thái lan lớp đào tạo. Mà bạn tôi nói là không phải ai cũng đi được, phải xét, và bạn tôi xin mãi mới được 1 xuất cho tôi đi. Giá vé tham gia là 7 triệu , cộng với tiền máy bay nữa là 10 tr..

Lạy trời, tôi quyết định chai mặt đi vay tiền. Lúc đó gặp các bạn trong nhóm upline, ai cũng nói hồi đó họ cũng khó khăn y như vậy. Có người phải cầm xe, bán hết những gì họ có để tham gia, và bây giờ họ đã có tất cả. Tôi lại tin… Và tiếp tục mắc sai lầm.

Đi thái lan về được 1 nửa tháng, tôi lại bị upline hối thúc hoàn thành gói duy trì 200pv, phải thật nhanh trước ngày 12 của tháng thì mới được học lớp làm thủ lĩnh…

Đối với tôi, thời gian khi tôi tham gia vào unicity quay vòng đến chóng mặt. Lúc này đã có 2 bạn tham gia vào gói 500pv của tôi, tôi mừng lắm, nhưng lại xoay tiền để duy trì, cafe, và những khoản khác. Tôi lại phải cầm cố chiếc xe của mình lấy 10tr.

Lúc này tôi nghĩ tôi đã đánh đổi cả cuộc đời tôi, vì nếu thất bại, gia đình, bạn bè sẽ cười tôi. Và tôi không còn tiền để trả nợ.

Vậy là số tiền tôi đầu tư vào unicity đã lên gần 60 triệu. Tôi ko nghĩ nó nhiều đến vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm ra con số ây.

Rồi một ngày, tôi đến một quán cafe để hẹn một người mới. Trong lúc ngồi chờ đợi, tôi nghe sau lưng một câu chuyện, một câu chuyện làm tôi khóc. Tôi bừng tỉnh, nhưng đã quá trễ.

Một người phụ nữ trông rất sành điệu (theo kiểu cao bồi thôn), tay sục sục một chai nước màu xanh, mà tôi biết đó là diệp lục, là người cùng công ty unicity. Chị ta gọi điện thoại cho một người:

“Chị có muốn thành công không? Có muốn có tiền trả nợ không? Có muốn con chị được đi học Đại học không? Nếu có thì hãy nhanh lên. Thu xếp đưa em 20 triệu để em lấy hàng. Và đăng ký thành viên VIP cho chị. Và chị tuyển được 5 người, là lúc đó thu nhập của chị không dưới 20 triệu đâu.

Tin em đi, không lẽ em mà lại đi lừa chị sao? Không tin em sao? Mình cùng nhau làm cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn mà chị.”

Bên máy bên kia ầm ừ gì đó, rồi chị này tắt mày cười ha hả lên, nói với 1 chị ngồi bên cạnh: “Em lừa được bà Oanh rồi chị ah, thế là thêm 1 con nhạn đã bị lừa. Thôi thì thông cảm nhé, vì cuộc sống cả thôi, chị ráng mà đi lừa lại người khác để kiếm cơm

Nói xong chị ta lại cười ha hả. Lòng mình bắt đầu nóng rực lên, nước mắt ừng ực rồi ra. Nhắn tin cho con bé hẹn gặp là ko gặp nữa, để ngồi nghe tiếp câu chuyện. Nghe chị ta kể về thành tích mới 6 ngày lên được chức director. Mình nghe quen quen, quay lại nhìn… Thì ra đó là chị Trần Thị Chung, người hôm OPP đã lên chia sẻ thành công.

Nói trong nghẹn ngào, và làm mình khóc một trận… “Không ngờ bây giờ lại trở thành cáo đến vậy”.

Nghe ngóng tiếp câu chuyện, mình nghe chị ta bảo chuẩn bị đi Thái Lan tham gia UPS, nhưng em không tốn đồng nào đâu nhé. Thế chị kia mới hỏi sao đi nước ngoài lại không tốn?

Bà Chung này mới kể: “chị biết không, vé tham dự chỉ tầm 1,7. hay 1,8tr thôi, nhưng e cứ hô lên là 2.5tr thế là chúng nó nộp cho em. Chúng nó có biết mẹ gì về tiền về đầu, chỉ có upline tui e là biết đích thực về bao nhiêu thôi.

Vì qua đây, chỉ phát cho cái thẻ over sea để vào. Chứ có ghi tiền bạc gì đâu. Tthế là upnline chúng em qua đó chỉ cần dắt theo tầm chục đứa là có tiền ăn xài thả ga, ăn sang nhé. Tiền của chúng nó cả, vậy mà đứa nào cũng tấm tắc: upline sài sang thế này chắc lương cao lắm. Em chỉ cười, mà trong bụng cười đến tung cả ruột. lũ ngu!!!”

Trời đất, nghe đến đây, tim tôi như đập muốn tung lồng ngực.. Ngày đó tôi cũng nộp tiền đi thái lan là 2,5tr.. Là tiền tôi đi vay, đi mượn.. Vậy mà người ta nỡ làm vậy.

Tôi bắt đầu ôm mặt khóc. Khóc vì mình ngu, mình đã bị lừa.

Ráng chịu đựng, ngồi nghe tiếp bà Chừng ấy sẽ nói gì nữa. Bà ấy tiếp tục…

“Người này lừa người kia, người đi trước lừa người đi sau. Khi họ đã tham gia là ko dứt ra được, vì phải cố mà đi lừa để có tiền mà trả nợ. Ai vào đây cũng nợ nần thôi, lấy tiền đâu ra?”

Tôi nước mắt ngắn, nước mắt dài ra về. Trời Đà Lạt lại mưa, Tôi mặc kệ cho mưa. Tôi vừa đi vừa khóc, nhận ra một giá trị ở Unicity là “lừa đảo mới tồn tại được”.

Còn nhớ 1 câu mà 1 người upline nói “họ cười tôi, vì tôi không giống họ. Tôi cười họ, vì họ quá giống nhau” … Đúng, tôi đã bị cười là những người như tôi quá ngu, để họ ăn tiền của chúng tôi và còn cười vào mặt chúng tôi. Vì chúng tôi qua ngu giống nhau.

Về đến nhà, một đêm tôi không ngủ được. Tôi suy nghĩ có nên dừng lại hay tiếp tục?

Dừng lại, tiền đâu tôi sẽ trả nợ?

Tiếp tục, thì tôi lại phải đi lừa người khác? Để họ sẽ khốn đốn như tôi bây giờ?

Sau một đêm, tôi quyết định dừng lại. Tôi không thể nhẫn tâm đi lừa những người người tội nghiệp kia được. Họ đều là những người có hoàn cảnh khó khăn. Nếu họ không lừa ai được, thì tiền đâu mà họ trả nợ?

Và liệu tôi lừa được họ vào hệ thống, tôi có ăn ngon, ngủ yên với đồng tiền khốn khó của họ không?

Dừng lại thôi! tôi bắt đầu không tham gia opp, không liên lạc với ai nữa. Rồi xin 1 công việc đi làm, hẹn những người cho tôi vay là tôi sẽ cố gắng làm và trả nợ cho họ. Tôi thú nhận “tôi đã bị lừa”. Hên là mọi người đều là người thân, họ thông cảm và cho tôi khất nợ.

Bây giờ gần Tết rồi, tiền bạc tôi không còn 1 đồng, xe cộ thì cầm cố, hàng tháng phải đóng tiền lời. Tôi đau khổ lắm.

Tôi mong những người chuẩn bị bước vào unicity hay đã bước lỡ rồi, thì hãy suy nghĩ thật kỹ. Người đầu tiên mà unicity hướng dẫn bạn đầu tiên nên tuyển dụng là những người thân quen nhất… Đừng làm vậy với người thân, bạn bè của mình, tàn nhẫn lắm.

Unicity, làm cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn? hay làm cho cuộc sống đau khổ hơn? Tôi mong các bạn nhận được qua bài viết này, và tìm hiểu thật kỹ trên báo chí. Báo chí, tivi đã đưa hết lên rồi, đừng sai lầm mà bước vào vòng luẩn quẩn này nữa.

Có thể một số bạn làm trong hệ thống Unicity kho đọc bài này sẽ chửi tôi là thất bại nên nói lung tung? Các bạn sẽ hỏi tôi đã sử dụng sản phẩm chưa? Có tin sản phẩm không?

Tôi xin trả lời luôn: Tôi đã sử dụng tất cả.

Đối với bột diệp lục, tôi uống gần 4 tháng rồi. Vẫn không thấy gì thay đổi như quảng cáo. Tới tháng tôi vẫn đau bụng kinh bình thường, mụn vẫn mọc đều đều.

Duy nhất có trà thải độc ruột là như quảng cáo nội thải độc tố ra hết. Tôi ngoài cảm thấy uống vào là đi toilet cả ngày, không biết là có thái độc gì không? Chắc là có, vì chỉ thấy ở toilet liên tục. Tôi rất ốm, uống đã hết 3 hộp lean compllet, vẫn ko thấy mập 1kg nào.

Chị gái tôi rất mập, cho uống hết 3 hộp slim hết 6,6tr, 3 hộp noni mà giảm được có 1,5kg. So với quảng cáo là giảm 5,7cm vùng bụng…

Đạm đậu nành cũng vậy, uống thì dở mà rất đắt. 1 hộp đậu nành gần cả triệu bạc. Uống được nửa tháng là hết rồi, thử hỏi nửa tháng uống đậu nành mà hết gần 1 triệu, vậy người ta uống đậu nành nguyên chất còn to hơn. Tất cả chỉ là giả dối, nói quá sự thật…

Tôi lạy Unicity, tội chúng tôi lắm… Đừng làm cho cuộc sống của chúng tôi khổ hơn nữa.

P.S. Trong khi viết tôi quá nhiều cảm xúc và mệt mỏi, nên viết sai chính tả, không dấu. Mong mọi người bỏ qua.

BLACKYHANOI (VNECON)

_____________________

Gia đình tôi đã có may mắn được “ông đa cấp” làm tan cửa nát nhà

Các bạn thân mến, khi tôi đang viết những tâm sự này để chia sẻ với mọi người thì dưới phòng khách, hàng chục vị khách đang được mẹ tôi mời tới để giới thiệu dùng sản phẩm Amway và tham gia hình thức bán hàng đa cấp này. Nếu như trước kia, khi mẹ tôi chưa tham gia Amway, thì thứ 7 và chủ nhật là ngày mà gia đình tôi quây quần bên nhau dù cả nhà mới có 6 người.Và phòng khách là nơi chúng tôi cùng ngồi xem ti vi hay uống trà và bàn luận về mọi thứ, thì nay, cứ tối chủ nhật và thứ 7, nó trở thành địa điểm hội thảo của Amway.

 

Mô hình kinh doanh đa cấp
Mô hình kinh doanh đa cấp

Gia đình nhà chồng tôi được xếp vào hàng khá giả tại Hà Nội. Vì sao ư, mọi người bảo rằng, bố mẹ lương cao, có địa vị; con cái học hành tới nơi tới chốn, xinh xắn, công việc ổn định, có thu nhập tốt; có 02 căn nhà 05 tầng rộng hơn trăm mét tại 02 quận lớn của thành phố; có vườn rộng hàng nghìn mét vuông tại Hòa lạc và có 02 chiếc ô tô dùng để đi lại; chưa kể còn có 4 chiếc xe máy và những mảnh đất mà bố tôi mua mà không cho chúng tôi biết.

Khi chúng tôi cưới nhau, bố chồng tôi bảo rằng, chỉ mong tôi có công việc nhàn nhã, có nhiều thời gian chăm sóc gia đình, hương khói cho tổ tiên. Bố tôi không muốn con dâu phải lăn lê kinh doanh kiếm tiền vì điều kiện gia đình tôi không phải là nghèo khó.

Tuy vậy, vợ chồng tôi vẫn đang nóng lòng muốn kinh doanh để tích cóp vốn cho gia đình nhỏ của mình. Và hàng tối trước khi đi ngủ, chúng tôi vẫn bàn luận với nhau.

Mẹ tôi tuy sắp nghỉ hưu nhưng là mẫu người năng động. Hầu như mẹ có ít thời gian cho gia đình. Ngày mẹ đi dậy học, tối mẹ đi dậy khiêu vũ cũng là để rèn luyện bản thân. Vì thế, hầu như tối nào nhà tôi cũng ăn uống tạm bợ, có gì ăn nấy. Và thường là mẹ ăn tạm đồ nguội trước hoặc ra ngoài ăn rồi đi làm. Ở nhà, mấy anh em lại tự nấu nướng còn bố tôi lại lên phòng 1 mình.

Tôi về làm dâu, thay mẹ làm việc gia đình. Dù vất vả, tôi chưa từng kêu ca hay phàn nàn gì cả. Tôi có chút hâm mộ mẹ tôi vì mẹ là người rất hiện đại và suy nghĩ thoáng. Mẹ hay ủng hộ tôi đeo đuổi những giấc mơ của riêng mình. Tôi và mẹ hay gần gũi nhau. Khi cuối tuần mẹ con tôi đi mua sắm, đi ăn uống. Đến bữa chúng tôi cùng nấu nướng. Buổi tối khi mẹ tôi đi dậy về là tôi lại chờ để hâm cơm cho mẹ ăn. Và những lúc cạnh nhau, Mẹ hay kể cho tôi nghe về cuộc đời của mẹ, về những chuyện buồn chuyện vui của mẹ. Thế nên trong gia đình này, tôi lại là người biết mọi chuyện. Tôi rất thương và yêu quý mẹ tôi.

Rồi dần dần, gia đình nhà tôi không còn êm đềm như trước nữa. Tôi cũng “sợ” ngồi với mẹ sau mỗi ngày làm việc mệt mỏi và vất vả. Bố tôi chẳng mấy khi về nhà. Trong nhà thường xuyên có lời trách móc và mắng mỏ của mẹ tôi giành cho tất cả mọi người. Tại sao chỉ trong 02 tháng mà gia đình tôi lại vậy? Không phải vì tiền, không phải vì chuyện gia đình mà là vì Amway. Mọi chuyện bắt đầu từ khi mẹ tôi tham gia Amway.

Trong khi cả nhà tôi, ai cũng từng hiểu về Amway và hình thức bán hàng đa cấp và ít nhất là tôi từng tham gia bán hàng đa cấp 1 lần cũng như có nhiều người bạn tham gia kinh doanh Amway. Chỉ riêng mẹ tôi là chưa hề biết tới nó cũng như hình thức kinh doanh này. Mẹ tôi lại không thích ở nhà khi nghỉ hưu, mẹ tôi muốn đi chơi, đi nước ngoài, muốn nâng mũi, mua xe….Nói tóm lại, nếu như bố tôi muốn mẹ có nhiều thời gian nghỉ ngơi, đi lễ chùa cầu phúc cho con cháu, tham gia hoạt động cộng đồng, là chỗ dựa tinh thần cho chồng con thì mẹ tôi muốn bản thân mình hoàn toàn ngược lại. Mẹ tôi thích làm việc, thích ra ngoài vì nghĩ rằng, ở 1 chỗ là ì trệ và không còn quan trọng với gia đình nữa.

Tôi tôn trọng suy nghĩ này của mẹ dù tôi biết nhiều người phụ nữ nghỉ hưu, họ rất hạnh phúc khi dành thời gian chăm lo cho gia đình mình sau hàng chục năm trời phải đi làm kiếm tiền nuôi con.

Khi mẹ tôi được giới thiệu tham gia Amway, bố con tôi không ngăn cản mà chỉ muốn mẹ biết những thông tin về nó. Chúng tôi lên mạng tìm các bài viết cả tích cực cả tiêu cực về Amway mang về cho mẹ đọc. Tôi gặp bạn bè tôi nghe họ nói về Amway và những vấn đề nguy hiểm khi tham gia Amway để về tôi kể cho mẹ tôi nghe. Bố tôi nói chuyện với mẹ tôi về nó…Tất cả chỉ để mẹ hiểu rõ những mặt được và chưa được của nó. Thế nhưng, sau hàng loạt các buổi đi nghe giới thiệu sản phẩm, các buổi gặp gỡ khách hàng, các buổi thuyết giáo của các bậc đã thành công rực rỡ với công việc kinh doanh này, các buổi giải thích vì sao nên tham gia Amway…vào các tối và ngày nghỉ trong tuần, thậm chí mẹ tôi xin nghỉ công tác để đi nghe giảng về Amway, mẹ tôi không hề tin những gì chúng tôi nói. Mẹ một mực cho rằng nó vô cùng tuyệt vời. Và với vài chục năm cũng tham gia kinh doanh của mẹ, mẹ biết nó là hình thức kinh doanh tuyệt nhất từ trước tới nay.

Mặc dù không hề muốn mẹ tham gia nhưng chúng tôi không phản đối và tỏ ra tôn trọng mẹ. Mọi thứ sẽ chẳng có gì nếu mẹ tôi không quay ra thuyết phục bố và chúng tôi mua hàng.

Ngay từ đầu, chúng tôi đã nói là sẽ không tham gia. Mà sẽ ủng hộ mẹ tôi bằng cách mua vài sản phẩm dùng, mặc dù hàng của Amway rất đắt!.

Hàng chất lượng
Hàng chất lượng – Ảnh minh họa

Tuy nhiên, mẹ tôi lại ngược lại, muốn cả nhà phải tham gia. Mẹ tôi nghĩ mọi cách để lôi kéo cả gia đình tham gia. Cứ gặp nhau, là mẹ tôi lại nói về Amway thao thao bất tuyệt dù chúng tôi đã thể hiện rõ quan điểm. Thay vì những câu chuyện tham hỏi nhau, tâm sự với nhau trước kia thì chỉ có mẹ tôi nói về Amway. Chúng tôi vô cùng mệt mỏi và thấy thất vọng.

Em gái tôi đang có người yêu. Mẹ tôi bảo rằng, nếu người yêu nó mà không tham gia Amway thì đừng hòng yêu con gái mẹ. Sinh nhật mẹ, 8/3, mẹ bảo là mẹ chẳng cần ai tặng quà; nếu không tham gia Amway ủng hộ mẹ. Ngày sinh nhật em trai tôi, mẹ không tham dự cùng gia đình vì nó trùng vào đúng dịp có hội thảo Amway. Ngày cuối tuần mẹ cũng đi Amway. Các buổi tối mẹ nghỉ dạy khiêu vũ để đi Amway. Có ngày thường, mẹ cũng xin nghỉ công tác để đi dự hội thảo Amway…cộng với việc chúng tôi sợ phải nghe mẹ nói về Amway; thậm chí vài ngày liền chúng tôi còn chả thấy mặt nhau.

Chúng tôi nghĩ có lẽ là mẹ thôi rồi, không còn thuyết phục chúng tôi tham gia nữa. Thì ngược lại, mẹ tôi quay ra trách móc và coi thường cả mấy bố con tôi. Mẹ tôi nói trước mặt con cái là để có ngày hôm nay, tất cả là công sức của mẹ. Mẹ tôi phủ nhận mọi công lao của bố tôi. Rồi mẹ tôi nói vợ chồng chúng tôi ăn bám, chỉ biết dựa dẫm vào bố mẹ, chỉ biết ở nhà cao cửa rộng, đi ô tô mà không biết làm ăn. Mẹ tôi bảo các em tôi lười biếng, chậm chạp và không biết cách chớp cơ hội. Mẹ bảo là bố con tôi quá chán, không nhạy bén và thông minh.

Mẹ tự động mua hàng chục triệu hàng mang về nhà vì bảo rằng hàng Amway sắp tăng giá, tăng vài chục phần trăm. Rồi số hàng đó, mẹ tôi phân cho bố con tôi dùng 1 phần. Bố tôi không dùng trả lại thì mẹ lại bắt đầu nói trách móc, giận dỗi và kêu ca bố tôi. Nếu ngày xưa mẹ dạy tôi tiết kiệm dùng nước rửa bát Mỹ hảo chỉ mười mấy nghìn thì nay mẹ bắt tôi ngày nào cũng phải xịt nước cọ nhà bếp Amway hơn trăm nghìn. Tất cả mọi sản phẩm của Amway đều đắt, theo như tôi biết, sản phẩm thấp nhất là kem đánh răng mà đã chín mấy nghìn rồi.

Mẹ biết dù nói nữa thì bố con tôi không tham gia, nên lại quay ra nhiếc móc tiếp và luôn khó tính. Hầu như lúc nào tôi cũng thấy khuôn mặt của mẹ như suy tính điều gì đó. Riêng tôi là con dâu, mẹ tôi càng thể hiện sự khó tính của mình. Tôi làm gì mẹ cũng không thích. Mua gì mẹ cũng chê. Nói gì mẹ cũng vặn vẹo. Trong khi tôi luôn được mọi người yêu quý và đánh giá là dâu hiền và thảo. Thâm tâm tôi luôn yêu quý và mong mẹ cũng yêu quý tôi vậy.

Chồng tôi luôn trăn trở để kinh doanh. Công việc căng thẳng vậy mà mẹ tôi toàn nói thẳng là chồng tôi chỉ biết ăn bám và dựa dẫm vào bố mẹ. Lương của tôi cũng không phải thấp, ngoài ra tôi cũng có vài dự án kinh doanh nên chẳng có lúc nào gọi là rảnh rỗi. Vậy mà mẹ toàn xen kẽ việc giáo huấn người vợ phải lao động kinh doanh ra sao với việc bảo tôi nên tham gia Amway.

Từ người trong gia đình, mẹ thuyết phục họ hàng tham gia Amway. Mẹ tận dụng các buổi giỗ chạp, cưới xin, đám hỏi, lên nhà mới…để mang hàng tới giới thiệu cho mọi người. Mẹ còn mang hàng đống hàng mang về quê để giới thiệu. Người ở quê toàn làm ruộng, theo như bố tôi nói là họ cần mẫn nắng mưa vài tháng mới bán được vài trăm nghìn một sào lúa. Ấy vậy mà mẹ tôi cũng không tha. Họ cũng không hiểu biết về Amway, về cái gọi là tuyệt vời mà mẹ tôi nói với họ. Họ hỏi mẹ tôi là, muốn da bớt nhăn và đen sạm đi thì nên uống gì. Mẹ tôi bảo rằng, cứ tin chị, uống vitaminC kết hợp với vitamin Daily (2 sản phẩm của Amway) là da hết luôn. Thế là họ đều tin và họ hứa về bàn với chồng để lấy tiền bán thóc mua hàng cho mẹ.

Rồi tới sinh viên. Mẹ bảo là sinh viên mà mẹ đã giới thiệu tham gia Amway thì chơi suốt mà 1 tháng cũng bán được 1 triệu tiền lãi. Trong khi thực sự là tôi chưa thấy sinh viên nào tham gia Amway và đã bán hàng. Mẹ khiến cho sinh viên, những đứa còn nghèo, muốn nhiều tiền để trang trải việc học, muốn đổi đời tin vào cô giáo của mình. Có những sinh viên tới nộp ảnh và 200.000 đồng làm thẻ cho mẹ tôi mà nó vẫn không biết làm thế để làm gì. Tôi hỏi biết để làm gì không, nó bảo là em không biết, cô bảo cứ mang sang, cô dậy làm giàu!. Mẹ tôi còn hứa, em nào tham gia Amway, mẹ tôi sẽ ưu tiên điểm học tập hơn.

Bố con tôi thấy vậy thì buồn lắm, nói thì mẹ tôi không nghe. Bố mẹ tôi suốt ngày cãi nhau vì bố tôi không đồng ý mẹ đối xử với người nông dân như vậy. Thậm chí mẹ còn tìm cách có số điện thoại của những người công tác tại cơ quan bố tôi để gọi điện mời họ tham gia Amway. Bố mẹ tôi càng căng thẳng hơn. Mẹ tôi bảo là, cả nhà tôi chả ai quan tâm mẹ. Ai cũng lười biếng và dựa dẫm. Mẹ tôi chả cần. Mẹ tôi bảo là quá buồn vì gia đình tôi đối xử với mẹ như vậy.

Giờ, gia đình chúng tôi chẳng còn như xưa nữa, có 2 tháng, từ khi mẹ tôi tham gia Amway mà đã trở thành vậy. Bố tôi ở luôn trên vườn và không về nhà. Chúng tôi thì không thích ngồi nói chuyện với mẹ. Tôi phải làm nhiều việc nhà hơn vì mẹ tôi không có thời gian cho gia đình nữa. Mẹ nói mẹ phải kinh doanh vì ước mơ của mình.

Mẹ nói chúng tôi rằng, tham gia Amway thì sau này chỉ chơi thôi mà vẫn có tiền. có thể vì thế, mà mẹ chấp nhận đêm ngày bỏ bê công việc giảng dậy, khiêu vũ và nghỉ ngơi cho Amway. Suốt ngày mẹ tìm cách làm sao để lôi kéo người tham gia Amway. Nhà tôi giờ chất đống hàng, tôi chưa thấy ai tới mua hàng cho mẹ. Cứ tháng nào Amway thông báo tăng giá là mẹ lại mua chục triệu tiền hàng thủ sẵn.

Bố tôi dạo này buồn lắm. Chúng tôi rất thương bố tôi mà chả biết phải làm sao. Bố tôi bảo là có cách nào để mẹ tỉnh ra không, không còn mê muội nữa không? Thì bạn tôi từng tham gia Amway và đã bỏ nói rằng, chỉ có cách là cứ để bác ấy làm, đến khi thất bại mới thôi mê muội. Vì bạn tôi trước đây cũng như vậy.

Chúng tôi đều làm kinh doanh, nên hiểu mô hình kinh doanh đa cấp. Chúng tôi đều biết bản chất của nó là hay nhưng tại VN, tôi thấy nó bị biến chất. Nó xâm nhập và thúc đấy người tham gia ngày đêm nghĩ cách bán hàng, tìm mọi cách để lôi kéo người tham gia kể cả hình thức khóc, trách móc và giận dữ người thân. Thậm chí, là lừa dối để lôi kéo người tham gia. Khi không tham gia thì ghét bỏ, coi thường người bị mời đó. Nó biến từng người tham gia trở thành 1 con thiêu thân tiêu hàng và là khách hàng trung thành của nó…

Ôi, tôi thấy thật là nguy hiểm. Giờ mấy bố con tôi thay vì bình thường đã quay sang ghét Amway. Chúng tôi đều cho rằng nó quá nguy hiểm. Nhà tôi giờ đã trở thành địa điểm tổ chức hội họp và giới thiệu sản phẩm.

Tôi buồn và ước một ngày mẹ tôi trở về ngày xưa, ngày gia đình tôi êm đềm, thật hạnh phúc và vui vẻ. Mẹ tôi lúc đó đáng yêu làm sao. Mẹ tôi cũng sắp 60 tuổi rồi. Rồi mẹ lại về với đất. Không biết lúc đó, mẹ có nghĩ gì về quãng thời gian này hay không? Lúc đó, biết trân trọng những thời gian bên gia đình thì có lẽ là đã quá muộn.’

 

Nguồn: ((( Đăng lại từ facebook … – các bạn tự điền tên vô, vì đây là chuyện không của riêng ai )))