Tag Archives: con riêng của chồng

Chồng cầu xin đưa con riêng vào hộ khẩu

Chị cần một lời xác minh đích thực về đứa con riêng của anh rồi sẽ tính tiếp tương lai của gia đình này…

Chồng câu xin đưa con riêng vào hộ khẩu
Chính chị cũng không biết phải làm sao đây. Dù chị có hiểu cho anh thì liệu sau này, chị có thể bao dung để sống với con bé? (Ảnh minh họa).

Chưa bao giờ chị nghĩ mình sẽ lâm vào hoàn cảnh trớ trêu này. Chị đang phải nhìn chồng van nài, rơi nước mắt để xin cho đứa con ngoài giá thú của anh ta vào hộ khẩu gia đình. Một cảnh tượng mà trước giờ chị luôn nghĩ nó chỉ có trong phim. Nhưng chị đã nhầm, chị có một người chồng không những đã lừa dối mình, mà anh còn dám đem cái hệ quả cuộc mây mưa bên ngoài về xin chị tha thứ.

Không kìm nổi, chị gào lên: “Anh nghĩ tôi sẽ chấp nhận đứa con riêng của anh với người phụ nữ khác vào cái nhà này à? Anh còn chưa hỏi tôi có tha thứ cho chuyện anh lăng nhăng của anh hay không mà đã đòi hỏi. Anh nghĩ tôi ngu đến thế sao?”.

Chị vừa nói, vừa khóc. Chị biết lúc này mình không được quyền yếu đuối, nhưng sự thật đã vượt quá sức chịu đựng của chị. Trước giờ chị không dám nói chồng mình hoàn hảo, nhưng anh là người thật thà, chăm chỉ, thương yêu vợ con. Có thể anh kiếm không nhiều tiền như chồng người ta, nhưng với chị thế là đủ, chị cần nhất sự chung thủy, an toàn, và chồng chị cho chị cảm giác đó.

Chị còn nhớ như in ngày mới lấy nhau, anh đã nói với chị rằng: “Vợ chồng sống với nhau vì tình, vì nghĩa, nếu sau này em có chán anh thì cứ nói với anh, nếu không thay đổi được, anh sẽ để em đi. Anh không thể chấp nhận được cảnh vợ chồng bằng mặt mà không bằng lòng, rồi dan díubên ngoài…”. Tất cả những điều đó khiến chị tin tưởng chồng mình hơn bất kì ai.

Có lần anh kể chị nghe chuyện một cô gái trẻ ở công ty cố tình lôi kéo anh. Cô ta không yêu cầu danh phận mà chỉ cần anh. Chị ghen, tất nhiên vì chị là phụ nữ, nhưng trên tất cả, chị biết ơn vì chồng đã thành thật với mình. Và sau cái lần chị gặp mặt cô gái bám riết lấy chồng đó, chị càng có thêm niềm tin hơn ở chồng.

Chồng chị có thể không đẹp, không giàu nhưng anh ân cần, chu đáo, không bao giờ sỗ sàng, vồn vã, đó là điều mà bất kì người phụ nữ nào cũng cần và thấy ấm áp khi bên anh. Tuy nói vậy nhưng cũng từ dạo đó, chị để mắt đến chồng nhiều hơn, nhất là từ khi biết ông chồng khù khờ của mình cũng có sức hấp dẫn đến vậy.

Nhưng chưa bao giờ chị nhận thấy điều gì khác lạ hay thay đổi ở chồng. Anh vẫn đi về đúng giờ, vẫn đưa tiền lương đều đặn và luôn kể cho chị những câu chuyện hàng ngày xảy ra quanh anh.

Đúng là một tuần gần đây, anh có vẻ mệt mỏi hơn, anh thường ngẩn người trong cả bữa ăn và khuôn mặt hay đăm chiêu. Nhưng vì trong thời gian đó, anh bị viêm họng nên chị nghĩ bệnh tật khiến anh trở nên như vậy.

 

Rồi bỗng nhiên hôm đó, đang trong giờ làm, chị nhận được một tin nhắn của chồng: “Trưa nay, sau khi xong việc em về nhà được không? Anh có chuyện cần nói với em”.

Chị cảm thấy hoang mang vì tin nhắn của chồng, anh có vẻ rất nghiêm túc và chuyện hẳn phải nghiêm trọng lắm nên anh mới không thể nói với chị qua điện thoại. Hơn nữa, cách nhắn tin, ngôn từ trong đó khiến chị thấy lo lắng, bất an. Chị càng hỗn loạn hơn khi gọi điện lại cho chồng không được, ruột gan rối bời cứ mong hết giờ làm.

Về đến nhà, chị ngạc nhiên khi thấy chồng đang ngồi bên cạnh một bé gái. Chị bước vào và hỏi: “Con gái nhà ai thế anh? Mà anh gọi em về gấp có chuyện gì à? Em gọi sao anh không nghe máy…”, thì chỉ thấy một sự im lặng đáng sợ. Đến khi chị giục mãi anh mới nhìn thẳng vào mắt chị rồi trả lời. “Em hãy bình tĩnh, nghe anh nói hết rồi mọi quyết định là ở em, được không?”.

Thật sự chị thấy sợ, nhất là khi có sự xuất hiện của một bé gái lạ ở nhà chị, nhưng chị vẫn cố bình tĩnh đợi chồng nói. Chị bàng hoàng nghe từng từ anh nói: “Đây là con gái anh, anh cũng chỉ mới biết đến sự tồn tại của con bé cách đây 1 tuần. Mẹ con bé là người yêu cũ của anh, trước khi anh quen em, cô ấy và anh chia tay nhưng anh không hề biết là cô ấy có thai.

Anh thề với em là chuỵện xảy ra trước khi anh quen em. Một tuần trước, bà ngoại con bé gọi điện cho anh đến nhận con, vì mẹ nó đi xuất khẩu lao động, không ai chăm nom nó, bà đã già… Anh thật sự không biết phải làm sao, nhưng biết mình phải nói với em. Anh xin em, hãy tin anh”.

Chị nghe câu chuyện như diễn ra trong phim. Chị thường thấy cảnh này trong các phim Hàn Quốc và thường mỉa mai rằng sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó xảy ra ngoài đời thực. Nhưng giờ như một cuốn phim quay chậm và chị đang diễn một vai trong đó. Chị ú ớ không nói nên lời, cũng không biết nên tra hỏi điều gì, bắt đâu từ đâu.

Chị phản ứng đúng kiểu người vợ khi biết chồng ngoại tình: “Tôi sẽ ly hôn, anh nghĩ tôi chấp nhận chuyện anh ngoại tình à? Anh nghĩ tôi sẽ chấp nhận đứa con riêng của anh gọi tôi là mẹ à? Anh đừng mơ…”.

Chị gào lên, khóc lóc. Còn anh quỳ sụp xuống trước mặt chị: “Anh xin em, đây là chuyện trong quá khứ, chính anh cũng không biết. Anh biết để em đồng ý chuyện này là yêu cầu quá đáng, nhưng con bé giờ không ai chăm sóc, anh là bố nó… Anh chỉ mong em tha thứ và hiểu cho anh”.

Chị đau đớn nhìn đứa bé với những đường nét giống chồng mình. Chính chị cũng không biết phải làm sao đây. Dù chị có hiểu cho anh thì liệu sau này, chị có thể bao dung để sống với con bé? Và đúng đây là chuyện quá khứ, nhưng liệu chị có tránh khỏi những ám ảnh mỗi khi gần gũi chồng. Chị hoang mang cực độ, chỉ muốn yên tĩnh một mình. Chị nói với chồng sẽ về nhà mẹ đẻ, đến khi nào có quyết định rõ ràng, chị sẽ nói chuyện với anh.

Ngước mắt nhìn chồng và con bé, chị bước đi. Trong đầu vẫn hình dung rõ ánh mắt như sắp khóc của con bé khi thấy chị gào lên mắng chửi anh.

Sau khi kể cho mẹ nghe, mẹ chị yên lặng hồi lâu rồi nói: “Mẹ biết chồng con, nó không phải là hạng người lăng nhăng, tất cả chỉ là quá khứ và nếu con yêu chồng, muốn gìn giữ gia đình thì con nên tha thứ. Nhưng trước mắt, mẹ muốn gặp chồng con, nói chuyện và bảo nó đi xét nghiệm ADN, nếu chắc chắn đó là con nó, chúng ta sẽ tìm cách giải quyết, con đừng giận quá mất khôn…”. Chị lặng thin nghe từng lời mẹ nói, lòng có chút dịu lại khi nghĩ đến cuộc sống vợ chồng chị bấy lâu nay.

Chị không biết có thể cho con bé vào hộ khẩu gia đình như lời chồng van xin không? Nhưng trước mắt, chị sẽ nghe theo lời mẹ. Chị cần một lời xác minh đích thực về đứa con riêng của anh rồi sẽ tính tiếp tương lai của gia đình này…

 

Thanh Thanh – Theo Trí Thức Trẻ

Đón ngay con riêng của chồng về nhà khi chuyện vỡ lở

“Ngày mai, ông đưa tôi đến gặp ngay con để tôi đón con về gia đình ra mắt họ hàng”. Trước mặt họ hàng bà tuyên bố: Gia đình nhà tôi nay có thêm cậu út, tôi sẽ đứng ra tổ chức đám cưới cho con trai tôi.

 

Tôi xin kể một câu chuyện diễn ra cách đây hơn 10 năm trên quê hương Vĩnh Phúc của tôi: Một vị lãnh đạo sở của tỉnh Vĩnh Phú xưa, gia đình ông có 6 người con gái, không có con trai. Ông cũng là con trưởng của gia đình. Khi ông về hưu, nhân ngày cả gia đình và các con gái về chơi, ông chậm dãi nói với bà: “Tôi có lỗi với bà và các con. Tôi có một thằng con trai với một cô giáo, nay nó đã tốt nghiệp đại học, đang làm việc tại Hà Nội. Nó chuẩn bị lấy vợ.

Bà vợ ngồi im chưa nói gì, các cô con gái, con rể và cháu ngoại đều lên tiếng, người tỏ bất bình, người lại bảo từ từ để xem thế nào. Một lúc sau bà vợ đứng phắt dậy đi ra giữa nhà chỉ tay về phía ông mà nói: Ông làm lãnh đạo nhiều năm mà lại hồ đồ như vậy à? Ông xem lại mình đi, ông để con trai của mình bao nhiêu năm nay sống không có bố chính thức, như vậy mà ông vẫn sống được à?

Mọi người đều im lặng, bà nói tiếp: Ngày mai, ông đưa tôi đến gặp ngay con để tôi đón con về gia đình ra mắt họ hàng. Quả thật ngày hôm sau, nhà ông lại có cỗ, họ hàng đến rất đông, câu chuyện rất rôm rả đa chiều. Trước mặt họ hàng bà tuyên bố: Gia đình nhà tôi nay có thêm cậu út, tôi sẽ đứng ra tổ chức đám cưới cho con trai tôi.

Về sau bà làm như tuyên bố, bà tâm sự với mọi người rằng: Tôi làm như vậy để giữ lấy nếp nhà, mai kia có chết đi còn có người hương khói, có chỗ cho các con gái về tụ họp mỗi khi giỗ cha mẹ chúng. Chứ con gái lấy chồng rồi theo nhà chồng, nó có mang bát hương về nhà chồng được đâu. Ít lâu sau cậu út sinh con, bà bảo với bà hai: Tôi đã chăm sóc cho ông ấy cả đời rồi, bây giờ đến lượt dì đi mà chăm ông ấy. Tôi phải xuống Hà Nội trông cháu nội tôi. Đến nay gia đình họ vẫn hòa thuận hạnh phúc.

Lê Thanh

Chồng bí mật cưới thêm vợ để có con trai

Chồng tôi đã lén lút cưới một cô gái còn kém cả tuổi con gái lớn của tôi và họ có với nhau 2 con trai, đứa lớn 8 tuổi, đứa nhỏ 2 tuổi. Anh cầu xin tôi chấp nhận 2 con trai riêng của anh cùng người vợ trẻ.

Tôi 53 tuổi, có hai con gái. Con gái lớn đã có chồng con, con gái út đang học đại học. Cả hai vợ chồng đều là công chức nhà nước. Nhìn bề ngoài, ai cũng nói gia đình tôi hạnh phúc. 30 năm qua, vợ chồng tôi đã thương yêu nhau nhất mực, cùng nhau nuôi dạy 2 con khôn lớn trưởng thành. Tôi rất mãn nguyện với cuộc sống hiện tại.

Nhưng chồng tôi, từ trong sâu thẳm, tôi hiểu anh vẫn ao ước có con trai, anh là con trưởng nên muốn có con trai nối dõi tông đường. Có lần anh nói với tôi, nếu anh có con trai riêng thì sao, tôi gạt phắt và tỏ ý cương quyết không chấp nhận.

Thế rồi cách đây 10 ngày, cô bạn thân điện thoại hốt hoảng báo tin gặp chồng tôi đang bế bé trai khoảng 2 tuổi. Cô ấy vô cùng sửng sốt vì trong mắt bạn bè, gia đình tôi luôn là gia đình hạnh phúc. Cô ấy bí mật tìm hiểu mới biết chồng tôi đã lén lút cưới một cô gái còn kém cả tuổi con gái lớn của tôi và họ đã có với nhau 2 con trai, đứa lớn 8 tuổi, đứa nhỏ 2 tuổi.

Đến nước này chồng tôi mới thú nhận, rằng anh rất yêu thương tôi, yêu thương các con, anh luôn coi gia đình tôi là tổ ấm của mình, rằng anh chỉ khao khát con trai nên mới phải bí mật lén lút cưới cô gái kia để có con trai. Anh cầu xin tôi chấp nhận 2 con trai riêng của anh cùng người vợ trẻ và vẫn muốn tồn tại hai gia đình như đã từng tồn tại hơn 8 năm qua.

Tôi thật sự sốc nặng, bao nhiêu năm qua tôi hoàn toàn tin tưởng chồng, đồng cam cộng khổ, hết lòng yêu chồng thương con, chắt chiu nhặt nhạnh từng mẩu vụn của hạnh phúc. Tôi là người đàn bà đáng thương, quá hiền lành và ngu ngốc để bị anh lừa dối suốt 8 năm mà không hề hay biết, giờ đây nghĩ lại tôi mới thấy mình thật quá tin người.

Hơn 10 năm qua, chồng không hề đưa cho tôi một đồng lương nào vì anh nói cơ quan anh đang có khó khăn, lương chỉ được vài triệu để anh chi tiêu riêng do anh có nhiều mối quan hệ, nhiều bạn bè, nhiều việc phải chi. Tôi hoàn toàn tin tưởng, không bao giờ đòi hỏi vì nghĩ đàn ông không làm ra tiền dễ bị tổn thương.

Có lúc, tình cờ tôi nghe được anh điện thoại rất tình cảm và âu yếm hai mẹ con một người phụ nữ. Tôi hỏi thì anh nói là gọi điện cho cô em gái. Tôi cũng tin anh. Có lần tình cờ tôi thấy trong máy điện thoại của anh (anh không bao giờ rời xa chiếc điện thoại) có nhiều cuộc điện thoại đến bác sĩ sản khoa mà cả hai vợ chồng đều biết. Tôi hỏi thì anh trả lời hỏi giúp con một đồng nghiệp chuẩn bị sinh con. Tôi cũng tin.

Không biết trên đời này còn có ai cả tin và ngu ngốc như tôi không? Sao người chồng đầu gối tay ấp trong 30 năm qua có thể gây ra tội ác tày trời? Làm sao chiều chiều anh vẫn về với mẹ con tôi, vẫn tình cảm với vợ con mà lừa dối tôi khủng khiếp như vậy? Bây giờ tôi phải làm gì, mong các bạn hãy giúp tôi những lời khuyên để tôi có thể vượt qua cơn bão tố khủng khiếp này, để có thể sống tiếp quãng đời còn lại. Xin cảm ơn các bạn.

Thảo

Mật ngọt trên lưỡi dao

Cơ thể Thảo như rời ra từng bộ phận, khi nghe chồng gọi điện thông báo: “Anh vừa lấy kết quả ở bệnh viện. Người đầu tiên anh muốn gọi chính là em. Xin lỗi em! Anh đã sai rồi”.

Chị hốt hoảng hỏi lại: “Tại sao phải xin lỗi em? Anh đã sai ở chỗ nào? Sao có bệnh lại không nói với em?”. Giọng Khoa như đứt quãng: “Anh xin lỗi vì đã để lại em và các con bơ vơ giữa cuộc đời …”.

Mật ngọt trên lưỡi dao - Ảnh minh họa
Mật ngọt trên lưỡi dao – Ảnh minh họa

Chị quay xe rồ ga lao như đuổi cướp về phía bệnh viện, gửi xe còn suýt quên lấy vé rồi hốt hoảng chạy đi tìm chồng. Chỉ mình Khoa đang ngồi thẫn thờ trên ghế đá ngoài khuôn viên bệnh viện, trên tay cầm tờ kết quả. Thảo lao đến ôm chầm lấy chồng, tay sờ nắn khắp nơi, miệng hỏi dồn dập: “Anh thấy trong người có chỗ nào không khỏe, sao không nói để em đưa anh đi khám. Anh nói đi, đừng im lặng thế làm em sợ”. Khoa ôm chặt lấy vợ miệng chỉ nói một câu duy nhất: “Xin lỗi em! Xin lỗi em! Anh xin lỗi!”. Chị đọc kết quả trong tờ giấy vô tri kia mà cứ ngỡ mình đang bị ai hù dọa. Chị nghĩ bệnh nhân có tên trong đó chắc chắn không phải chồng mình, vì anh đang khỏe mạnh sao có thể kết luận anh đang bị ung thư gan giai đoạn cuối. Tuy phải thường xuyên tiếp khách nhưng anh là người đàn ông chững chạc, rất có chừng mực.

 

Gần 20 năm vợ chồng, chị chưa bao giờ thấy chồng say xỉn hay có những hành vi không đàng hoàng. Vả lại Khoa cũng đã là người học hàm, học vị đầy đủ, có tiếng tăm trong giới làm khoa học, được đề bạt lên tới chức Viện phó và thường xuyên được các trường mời đến giảng dạy. Ở nhà, anh là một người cha mẫu mực cho 2 “công chúa” soi gương. Cứ nói đàn ông thành đạt không mấy người biết chia sẻ việc gia đình với vợ, nhưng đằng này, ngày nghỉ cuối tuần anh đều tự tay vào bếp. Lúc vợ mệt anh sẵn sàng rửa bát, quét nhà, lau dọn bàn ghế… để 2 con có thời gian học tập. Chị cứ mải mê tận hưởng cái cảm giác ngọt ngào mà không biết trong lòng anh bấy lâu nay luôn canh cánh một gánh nặng mang tên “trưởng tộc”. Thấy anh không bao giờ đề cập đến chuyện con trai con gái, lại chiều chuộng 2 cô con gái hơn bất kì ông bố nào, nên chị cứ tưởng anh không quan tâm tới vấn đề đó. Mặt khác, cả hai anh chị đều là đảng viên lại có chức có quyền, nên cái sĩ diện lớn hơn hẳn người bình thường. Trong hành động anh không dám mạo hiểm bỏ tàu lớn để dong buồm ra khơi “đánh bắt xa bờ”. Nhưng trong suy nghĩ, chưa bao giờ anh từ bỏ ý nghĩ phải có con trai để mỗi lần về quê không phải ngồi ăn cỗ ở “chiếu dưới” với phụ nữ.

 

Hoa hồng đẹp đến mấy cũng phải cần có lá xanh phụ họa. Bao nhiêu năm hôn nhân là bấy nhiêu ngày Thảo ngỡ mình nắm trọn trong tay hạnh phúc, bởi Khoa là người đàn ông quá chuẩn mực. Chị không ngờ sự chuẩn mực của chồng mình đã khiến biết bao sinh viên trẻ đẹp “phách lạc hồn xiêu”, trong số đó có người đã trở thành tình địch chưa lộ diện. Nhìn chồng ngồi trầm ngâm trước bàn ăn, cằm chống trên đũa mắt lơ đãng, Thảo không dằn nổi lòng mình, chị vỗ về: “Bác sĩ nói anh còn lại bao nhiêu thời gian? Anh có điều gì muốn mà chưa kịp làm không?”. Nước mắt đàn ông tuy hiếm hoi nhưng nó đã kịp rơi trước lời khẩn thiết: “Xin lỗi em! Xin lỗi vì đã làm tổn thương em”.

 

Chưa bao giờ Thảo thấy chồng mình lòng vòng quanh quẩn mãi mà vẫn chưa vào được vấn đề. Chị sốt ruột phát cáu: “Bao nhiêu năm nay chỉ một mình em nói, giờ bảo anh nói thì nói!”. Bấy lâu nay Thảo luôn tỏ ra mình là người cứng cỏi, sắc sảo, nhưng thực ra trong lòng rất yếu đuối và dễ bị tổn thương. Nghe chồng vòng quanh một hồi thì trong lòng Thảo đã có linh cảm không tốt. Đến khi anh buột miệng thốt ra: “Anh có con trai rồi! anh mong em hãy đón nhận nó như một món quà ông Trời ban tặng”. “Anh bảo sao, đón nhận con riêng của chồng như một món quà tặng của Trời ư! Việc đó em không làm nổi” – Thảo tê cứng cả họng, thốt mãi mới ra lời.

 

Đứng trước một người đang cầm trong tay bản án tử hình, chị không nỡ từ chối một lời giải thích. Anh ngập ngừng mãi mới dám mở miệng: “Cô ấy là nghiên cứu sinh ở viện anh, tình yêu cô ấy dành cho anh quá lớn nên đã khiến cho anh lỡ bước. Cô ấy thích anh từ khi còn là sinh viên, rồi cao học, và giờ là tiến sĩ. Cô ấy cố theo đuổi việc học hành là vì muốn được gần anh …”. Thảo cắt ngang: “Mấy đứa?”. Khoa ấp úng: “Đứa lớn vào lớp 1, còn đứa bé mới sinh”. Thảo gào lên: “Thì ra anh sắp đặt màn kịch đẫm nước mắt này để ra mắt con hoang vợ lậu. Vì tôi không thể đường hoàng sinh cho anh một quý tử nên anh mượn gió căng buồm. Anh giỏi lắm! Giờ anh định thế nào?”. Khoa cố nài nỉ vợ: “Cho anh nhận 2 đứa làm con nuôi”. Thảo gằn giọng: “Thế còn mẹ chúng?”. Anh nói tránh mũi nhọn của vợ: “Anh sẽ cố bù đắp cho em và các con”. Chị nhắc lại: “Đề nghị anh trả lời thẳng vào câu hỏi! Tôi có biết cô ta không?”. Giờ anh mới nói thật: “Cô ấy là người em rất quý mến, chính vì thế nên cô ấy lại càng cảm thấy có lỗi với em. Cô ấy không dám đòi hỏi gì và tự nguyện sinh con cho anh. Giờ anh đã mua cho mẹ con cô ấy một căn hộ chung cư coi như bù đắp phần nào”. Bấy giờ Thoa mới khóc: “Thế còn tôi, anh định bù đắp thế nào đây. Bấy lâu nay tôi ngỡ mình là sói, nhưng thực tế lại chỉ là một con dê ngu ngốc nhất trong đàn. Còn cô sinh viên hiền lành của anh và đã từng làm bạn tốt của tôi, cứ ngỡ là con dê non ngoan ngoãn, ai dè chỉ mượn áo của dê. Còn anh đúng là loại sói không ra sói mà dê cũng chẳng ra dê”.

 

Trong thoáng chốc Thảo nhận ra giông tố sắp nổi lên và chị không biết phải đối diện như thế nào với hiện thực phũ phàng ấy. Thì ra, chút ngọt ngào trong hôn nhân giống như mật quết trên lưỡi dao.

 

Theo PNVN