Tag Archives: chồng gia trưởng

Sống là sống cho chính mình

Tâm sự của một bạn gái khi nhìn thấy cô bạn học thời cao đẳng cực khổ vất vả vì sống thật tốt với chồng và gia đình chồng mà quên đi bản thân đang hi sinh mình và con nhỏ.

 

Sống trên đời cần có một tấm long - Ảnh minh họa
Sống trên đời cần có một tấm long – Ảnh minh họa

 

Tôi có một cô bạn thân hơi kém may mắn vì ngoại hình không được bắt mắt lắm. Cô ấy sống giản dị và rất rất tiết kiệm. Học đại học xa nhà ở tỉnh với giá nhà trọ đã 400.000/ tháng, chia với 2 người bạn nữa mà tính luôn tiền ăn rồi sách vở… Cô ấy gói gọn với 600.000 hàng tháng chị cung cấp (ba mẹ lớn tuổi không có thu nhập). Đó là cuộc sống cách đây 6 năm, thời ấy vật giá chưa cao như bây giờ nhưng không ít hơn bây giờ bao nhiêu.

Cô ấy học không xuất sắc nhưng khá trong lớp. Khi tôi biết với cô ấy, cô ấy còn là một cô gái rất nhút nhát và ngây thơ chỉ biết học. Quãng thời gian ba năm cao đẳng dài không dài ngắn không ngắn nhưng cuối cùng chúng tôi cũng ra trường. Mỗi đứa một lối rẽ công việc. Ba mẹ không cho tôi lên Sài Gòn vì sợ tôi vất vả, chật vật nên tôi đành xin việc ở tỉnh nhà. Vì khi còn đi học tôi vốn rất linh hoạt trong việc đi làm thêm nên kiếm một công việc văn phòng tèn tèn với tôi không có gì khó dù không đúng chuyên ngành. Bạn tôi kém may mắn hơn dù thành tích học tập cao nhưng không có ngoại hình và kinh nghiệm nên khó xin việc hơn.

Định mệnh đẩy đưa thế nào cô gặp được anh – người chồng hiện tại dù không đẹp trai cũng khá lớn tuổi nhưng cô yêu anh nhiều. Cô bắt đầu nghe lời anh sắp xếp mọi thứ. Ngày anh mở quán cà phê với sự giúp sức của gia đình, cô cũng nhiệt tình giúp đỡ anh vì anh vẽ ra đó là tương lai cho anh và cô. Anh hứa trả cô lương tháng gấp rưỡi tôi, tôi cũng mừng thầm cho cô. Nhưng nào ngờ khi quán đi vào hoạt động, anh lấy cớ quán mới mở còn khó khăn mấy tháng liền cô không được lãnh lương. Công việc thì làm từ sáng sớm đến tối khuya dù anh bảo cô là quản lí nhưng cô quản hết từ phục vụ, pha chế, dọn dẹp…

Được một thời gian cô có thai, đám cưới diễn ra để hợp thức hóa cái thai đó. Anh vẫn đi sớm về khuya, cô vẫn thay anh quản lí quán dù doanh thu mẹ anh giữ. Rồi cũng đến ngày cô sinh con. Chưa được ba tháng thì mẹ chồng bảo thương cháu nhớ cháu nên bắt về. Mà nào ai giúp cô khi con còn nhỏ, mà công việc nhà cô làm đều đều, chiều lại bị kêu ra quán. Con khóc thì ông nội không cho dỗ bảo nó sẽ nhỏng nhẽo mà đứa bé mới được ba tháng. Đến tháng ăn dặm lại bắt ăn gạo lức rồi uống nước 5 thứ đậu nấu lên… Nhìn đứa trẻ suy dinh dưỡng đến tội vì có được mẹ chăm sóc tận tình đâu.

Thương cô ở nhà không có thu nhập nên khi biết có chỗ tuyển việc làm tôi gọi cô ngay. Nhưng cô lại bảo để hỏi ý kiến chồng và khi thấy anh không vui thì cô đành từ chối công việc ấy.

Tôi chua xót thay cho cô. Chưa bao giờ tôi thấy cô xấu vì thật sự tâm hồn cô rất đẹp. Cô làm tất cả vì yêu chồng mà lại quên mất cách yêu mình. Cô xem đó là sự hy sinh nhưng người ta lại xem là nghĩa vụ. Mỗi chiều cô tất tả dọn quán và lo cho đứa con ở nhả thì chồng cô thảnh thơi đi chơi với lí do anh phải lo chuyện lớn hơn. Dù nhiều lần khuyên cô nhưng cô chỉ im lặng tôi biết cô một phần vì thương con thương chồng, phần vì nghĩ đến ba mẹ già nhưng cuộc sống là sống cho chính mình. Phụ nữ phải chủ động về kinh tế, phải mạnh mẽ bình đẳng thì đàn ông họ mới coi trọng.

Nhìn đứa bé 19 tháng mà ngồi chưa vững hỏi sao không bồi bổ cho nó cô bảo không thể làm sai ý mẹ chồng. Tôi biết khi có gia đình thì mẹ chồng con dâu là vấn đề nan giải, nhưng thử hỏi khi đó là sức khỏe con mình mà cô cũng im lặng. Những lúc như vậy chồng cô đâu? Sống mà không có quyền quyết định, sống mà lệ thuộc thì đó có phải là sống? Đời người sống chỉ một lần thì hy sinh mà không hạnh phúc có đáng không?

Tâm sự Hoàng Ngân

Ngột Ngạt Vì Bị Nhà Chồng Chà Đạp

Tôi và chồng tôi học cùng một lớp đại học. Chúng tôi yêu nhau khi hết năm học thứ 2. Về cơ bản, anh ấy là người hiền lành, chân thật, chu đáo và tình cảm. Nhưng điểm yếu lớn nhất của anh là tính cách nóng nảy và gia trưởng. Khi yêu, anh cũng đã thể hiện cả 2 mặt tính cách đó và cũng bảo tôi để không bị bất ngờ khi kết hôn.
Thực sự, nhiều khi tôi cảm thấy ngột ngạt khi ở bên anh bởi tính áp đặt và gia trưởng của anh. Anh bắt tôi phải thế này, phải thế kia. Ban đầu tôi gượng gạo làm theo, hy vọng anh nhận ra sự gượng gạo đó để không bắt ép tôi nữa. Nhưng anh lại bảo tôi quá nhu mì. Tôi tức nước vỡ bờ và phản kháng bằng cách thấy cái gì hợp với mình thì làm thì phản đối. Anh lại bảo tôi cứng đầu.

Tôi mệt mỏi, khó chịu với sự nổi nóng dễ dàng của anh. Sau mỗi lần giận dữ, quát mắng, hoặc bỏ mặc tôi, anh lại trở nên tình cảm, dịu dàng và xin tôi tha thứ. Tôi đã định chia tay anh không dưới 3 lần, nhưng nghe anh van xin, hứa sẽ thay đổi dần dần và nghĩ đến tình cảm có bấy lâu nên tôi đã tha thứ. Rồi chúng tôi làm đám cưới.

Nhà chúng tôi cách xa nhau hơn 200km nhưng vẫn tiến hành các thủ tục đưa đón dâu như bình thường. Vượt qua hơn 200km về đến nhà chồng, tôi đã rất mệt mỏi vì bị say xe nên sáng không ăn gì. Sau thủ tục hôn lễ, chúng tôi đi chúc rượu họ hàng, anh uống say mềm, bỏ mặc tôi giữa gia đình, họ hàng anh. Tôi đói bụng nhưng không biết ăn gì vì cỗ bàn thì quá ngán, cũng chẳng ai hỏi tôi có mệt không hay đi nghỉ đi.

Tôi thay quần áo và cùng mọi người dọn dẹp. Một đêm tân hôn không mấy vui vẻ vì anh đến với tôi trong trạng thái ngà ngà và chẳng quan tâm đến cảm giác tôi có đau hay không. Dần dần ở với tôi, anh cũng đã thay đổi nhiều, bớt tính nóng nảy hơn, chu đáo hơn. Chúng tôi đã có với nhau 2 cậu con trai xinh xắn như tranh vẽ. Thi thoảng nóng nảy anh cũng dùng lời nhiếc móc tôi thậm tệ. Tôi quá ngạc nhiên và đau khổ vì chồng tôi, một người có vẻ bề ngoài ai cũng bảo hiền lành, đẹp trai, lịch lãm, thân thiện lại học cao mà sẵn sàng dùng lời lẽ thô tục để chửi vợ chỉ vì những việc không đâu.

Mà tôi cũng là người biết lo liệu, vun đắp cho gia đình nhưng đã mấy lần anh giơ tay tát tôi. Tôi đã khóc nhiều, đau khổ nhiều, giận dỗi nhiều. Nhưng cũng như khi còn yêu, anh lại xin lỗi, lại van xin, lại hứa. Mà chồng tôi có một biệt tài trong việc xin lỗi khiến tôi không thể cưỡng lại được, đành tha thứ và hy vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn.

Chuyện nghiêm trọng mới xảy ra hôm chủ nhật vừa rồi. Tôi có cô bạn thân làm cùng công ty cũ, mong mãi cũng đến ngày bạn cưới. Tôi đã báo lịch cho anh cách đó 1 tuần. Đám cưới ở Bắc Ninh, cách nhà tôi khoảng 60km. Tôi rủ anh đi và gợi ý cho cả 2 con đi để gia đình có một chuyến đi dã ngoại và anh đồng ý. Sáng chủ nhật tôi dậy từ 5h30, lay anh và hỏi “Anh có đi đám cưới không?”. Anh trả lời “có”. Tôi định, nếu anh không đi thì tôi để bố con anh ở nhà và tôi tự đi, nhưng anh đã nói có thì tôi nhanh chóng chuẩn bị quần áo cho 2 con, cho chúng ăn sáng và dự định xuất phát lúc 7h.

Nhưng hơn 6h anh thức dậy, lại dở máy bơm ra sửa, rồi xây hộ hàng xóm cái bậc đẩy xe máy. Mãi hơn 8h chúng tôi mới khởi hành được. Tôi đã hỏi và xem bản đồ đường đi từ cách đó mấy ngày trước và hướng dẫn anh lối đi. Nhưng anh không nghe và tự cho là mình biết đường nên đã đi đường khác. Đi được một lúc, hỏi thăm thì mới biết là đi đường đó xa hơn khoảng 15km, đành quay lại hỏi thăm đi theo đường của tôi đã hỏi trước đó.

 

Tôi có bảo anh là “Em đã hỏi đường trước rồi và xem bản đồ, đi đường này rất gần, thẳng tắp, cứ thế đi rồi sẽ đến, anh nên nghe em”. Anh tỏ ra khó chịu và bảo “Lần sau đi đâu em đừng rủ anh đi nữa, mà tự đi một mình nhé”. Tôi nói thật lòng mình “Vâng, em cũng định sẽ như thế.” Thế là anh nổi khùng lên, dừng xe lại và bảo tôi quay về. Lúc đó đã đi được khoảng 30km rồi. Tôi ngán ngẩm bảo anh và con quay về còn tôi tự đi. Giữa đồng không mông quạnh, chẳng biết làm thế nào, anh miễn cưỡng đi tiếp.

Rồi anh dồn hết áp lực lên tôi và bảo tôi phải hỏi đường, nếu đi nhầm bất kỳ đoạn nào sẽ phải quay về. Hỏi về đến thị trấn quê bạn tôi rất dễ, nhưng đường vào thôn xóm khá ngoắt ngoéo, tôi phải hỏi gần chục lần mới vào đến nhà bạn. Anh thả 3 mẹ con tôi ở cổng và bảo anh sẽ không vào. Lúc đó, tôi cũng ngán lên tận cổ với thái độ vùng vằng suốt dọc đường đi của anh, nhưng tôi vẫn bảo anh một câu “anh vào đi”, rồi dắt con vào trước. Tôi không ngờ, anh quay xe đi và không vào.

Tôi dự đám cưới trong tâm trạng ngổn ngang tơ vò. Tôi gọi điện nhiều lần định bảo anh vào ăn cơm nhưng anh tắt máy không nghe, gọi mãi thì trả lời là anh ăn quán rồi. Đến giờ nhà trai đến đón dâu rồi, tôi định về nhưng phải làm sao đây. Gọi điện lại cho anh nhưng vẫn tắt máy. Tôi tâm sự với người bạn thân là chồng dỗi nên không đến đón, để nhờ bạn hỏi xem xe đưa dâu có đi cùng chiều về không để đi nhờ một đoạn.

Bạn tôi bảo xe không đi cùng chiều và sẽ sắp xếp để đưa 3 mẹ con ra thị trấn rồi tìm anh. Tôi cố gắng gọi lại, anh bắt máy và bảo xe hỏng đang sửa và bảo mẹ con tôi đi nhờ xe ra thị trấn. Tôi nhắn tin van xin anh quay lại đón 3 mẹ con, rồi anh cũng đồng ý quay lại. Khi gặp các bạn tôi, họ chào anh, anh không nói không rằng mà quát tôi “Có về không?”. Tôi xấu hổ, chào bạn, dắt con lên xe. Đi về trong lòng đầy tâm trạng. Tôi không nói một câu gì vì tôi cảm thấy quá chán ngán, tủi thân, trách mình đã rủ anh đi nên thế này, và tôi khóc suốt.

Rồi chúng tôi cũng về nhà lúc 3h chiều. Tôi cho 2 con ngủ, phơi quần áo và dắt xe máy đi. Tôi định đi cắt tóc và làm tóc xoăn cho thay đổi vì tôi dự định từ lâu. Mỗi khi buồn tôi cũng hay thay đổi bản thân một chút để vượt qua cảm giác chán nản mà sống tiếp. Đi loanh quanh tìm mãi đến 5h30 chiều mới tìm được tiệm ưng ý. Tôi nhắn tin cho anh bảo tôi làm tóc đến gần 8h mới xong, anh và con ăn cơm trước. Chiều hôm đó, anh rể của anh đưa con gái lên nhập học và vào nhà tôi. 6h30 anh dùng máy anh rể gọi cho tôi và bảo về, tôi có bảo là tôi chưa xong nên sẽ về sau, rồi tôi tắt máy.

Anh đã gọi cho em họ tôi, mẹ tôi và tìm đến tiệm tôi làm tóc. Mặt anh hằm hằm bảo về nếu không sẽ cắt tóc tôi và bảo đi làm tóc để làm cave à. Mấy người chủ tiệm gàn và giằng kéo từ tay anh. Khi ra cửa tôi dắt xe, anh đã tát tôi 3 cái trời giáng trước sự chứng kiến của mọi người và bảo “Tao cảnh cáo mày”. Hai con tôi cũng ở đó. Tôi ô nhục và bật khóc. Tôi khóc suốt trên đường đi về vì cảm thấy chẳng có lý do gì mà anh hạ nhục tôi thế. Dọc đường đi anh cũng đánh tôi và chửi tôi, 2 con tôi khóc như xé vải.

Tôi đau xót đi về nhà, chào anh rể và cháu rồi lên tầng 2 tắm cho 2 con. Anh lấy kéo lên nhà tắm và định cắt tóc tôi tiếp. Tôi phản kháng, anh tát tôi mấy cái nữa, tôi đau đến ù tai và sái quay hàm. Anh nhiếc móc tôi chỉ chăm lo cho sắc đẹp, không lo cho gia đình. Làm dâu nhà này là phải nghe theo anh…

Đến bữa ăn, tôi không nuốt nổi nên không xuống, anh lại lên định đánh tôi nữa và bảo chết đi để anh lấy vợ khác. Tôi muốn ly dị thì bảo không cần ly dị, cứ biến đi, liệt kê hết những thứ anh nợ tôi, anh sẽ đền và sẽ trả công tôi sinh 2 đứa con. Tôi lấy áo khoác và ít tiền định định đi đâu đó ra khỏi căn nhà đó cho khuây khỏa. Tôi thấy ngột ngạt bởi sự chà đạp của anh. Tôi nghĩ đến việc lên Trúc Lâm Thiền Viện, mặc cho anh chăm con để anh hối hận. Nhưng anh rể gàn và giữ tôi, khuyên tôi nghĩ đến 2 con. Tôi không đi được.

Đêm tôi lại nhịn ăn. Sáng hôm sau gọi điện báo cơ quan là sốt và đau đầu, xin nghỉ, vì tôi không muốn ra đường khi môi sưng vêu và mặt bầm tím. Tôi không ngờ, anh dọn quần áo 2 con và định đưa về ông bà nội, nếu làm vậy tôi sẽ mất hết. Tôi lấy hết sức bình sinh để giằng con với anh. Tôi giằng được 1 đứa, anh đưa đi 1 đứa. Tôi quyết định không tha thứ cho anh.

Nhưng tôi sẽ ở lại căn nhà đó để chăm sóc và nuôi con vì tôi không muốn các con tôi không có mẹ hoặc sống cảnh bơ vơ. Tôi không đủ can đảm để ly dị mặc dù trái tim tôi đã tan nát, lòng tôi đầy căm hờn và ô nhục. Nhưng tôi sợ con tôi sẽ bất hạnh nếu gia đình này tan nát. Tôi không biết phía trước sẽ còn xảy ra những chuyện gì, nhưng tôi sẽ chịu đựng để cho con tôi có 1 gia đình toàn vẹn, chịu đựng đến khi nào có thể. Liệu tôi có làm gì sai không? Quyết định của tôi có phải là quá yếu mềm không?