Anh nhu nhược và yếu đuối, vụng về và lười suy nghĩ, chỉ được cái chăm đi làm từ sáng sớm đến đêm khuya, được bao nhiêu tiền đưa cả cho vợ. Anh lấy việc đưa tiền cho vợ là niềm vui, không giữ lại cho mình chút nào.
Sau khi kết hôn tôi rất thất vọng nhưng sợ tai tiếng, ngày ấy ly hôn là chuyện rất lớn, nhất là vừa lấy chồng xong. Tôi lại là giáo viên, xuất thân trong một gia đình tuy nghèo nhưng khá nề nếp, vả lại việc chọn chồng do mình. Không hiểu tại sao khi yêu tôi cũng nhận ra phần nào sự thiếu quyết đoán, hiểu biết hạn chế nhưng vẫn nghĩ có thể thay đổi được anh. Mặc dù sau 20 năm chung sống anh cũng thay đổi rất nhiều, không thể hơn được nữa.
Trước đây khi thấy anh nhu nhược tôi cũng chán nhưng cuộc sống quá bận rộn tôi ít có thời gian để buồn hoặc cố tìm công việc để không suy nghĩ vẩn vơ. Một phần tự an ủi có lẽ đó là số phận, nếu lấy người khác có thể cũng như anh. Cũng may bù lại tôi có hai đứa con khỏe mạnh, ngoan ngoãn, học tốt, chồng hiền lành, do đó cuộc sống không sóng gió lắm, có chăng chỉ sóng gió trong lòng thôi.
Cách đây hơn chục năm, tôi định gửi thư lên báo xin một lời khuyên, vô tình anh đọc được, như người mất hồn suốt mấy ngày liền. Đi làm thì thôi chứ về đến nhà anh như cái bóng, tôi đi đâu anh theo đấy, anh năn nỉ cho cơ hội để thay đổi, thậm chí một câu nói của anh vừa làm tôi buồn cười vừa cảm động: “Nhà anh có phúc ba đời mới lấy được em”, vừa ngô nghê vừa thật thà. Tôi lại mềm lòng, anh và các con rất cần tôi.
Nếu thiếu tôi không biết anh sẽ sống ra sao. Anh nhu nhược và yếu đuối, vụng về và lười suy nghĩ, chỉ được cái chăm đi làm từ sáng sớm đến đêm khuya, được bao nhiêu tiền đưa cả cho vợ. Anh lấy việc đưa tiền cho vợ là niềm vui, không giữ lại cho mình chút nào nên mọi việc trong nhà cũng như sắm sửa cho anh, chi tiêu cho gia đình chồng đều do tôi hết.
Việc chăm và nuôi dạy con cũng do tôi. Anh an phận, ngại thay đổi những gì đang có. Mọi thay đổi trong công việc cũng như cuộc sống của anh đều do tôi quyết định. Tuy nhiên, có những cái tôi không thể thay đổi được anh, đó là tính cẩu thả, lười giao tiếp, ăn mặc luộm thuộm. Không biết từ lúc nào tôi coi anh như một đứa con để chấp nhận, chăm sóc, lo toan cho anh.
Nói thêm một chút, trước khi lấy tôi anh là lao động bên Đức về, cũng có chút vốn liếng, hy vọng anh biết làm ăn, sau kết hôn tôi để mặc anh xoay sở, nhưng vốn liếng cứ cạn dần. Tôi là giáo viên lương chỉ đủ nuôi mình, khi có con chúng tôi rất khó khăn. Không xin được về cơ quan cũ làm, anh phải chạy xe ôm kiếm sống, thu nhập chỉ đủ chi phí hàng ngày, không dư được tí nào. Thêm một đứa nữa ra đời, kinh tế càng khó khăn hơn, tôi phải xoay sở co kéo để nuôi con.
Do cơ quan tôi cách nhà hơn chục cây số, công việc buộc phải đúng giờ giấc, một phần vì buồn anh nên tôi và đứa nhỏ ở lại trường, anh và cháu lớn ở cùng gia đình, chiều thứ bảy anh vào đón mẹ con tôi về. Vắng vợ, lại làm xe ôm nên trông anh luộm thuộm và xộc xệch. Mỗi lần anh vào đón tôi thấy xấu hổ vì vẻ bề ngoài của chồng.
Rồi tôi chuyển công tác về gần nhà, công việc cũng có vị thế, anh vẫn vậy, tôi ngại mọi người trong cơ quan biết anh, tìm mọi cách xin cho anh một công việc ổn định nhưng không được vì anh không có trình độ, giao tiếp lại kém. Cuối cùng tôi quyết định cho anh đi học lái xe. Vay mượn tiền để kiếm được cái bằng lái, lại mượn tiền đặt cọc cho anh vào một hãng taxi.
Anh cứ mặc vợ lo liệu, bảo gì làm nấy, thậm chí đã vay tiền đưa anh để nộp cho công ty taxi anh cũng không nộp, để nguyên trong tủ đến khi tôi phải làm toáng lên và đưa đi nộp anh mới đi. Nhờ nghề lái xe, anh chăm chỉ nên kinh tế khấm khá dần. Tôi lại tích cóp vay mượn để mua trả góp một chiếc xe Matiz. Cứ thế, trả hết tiền xe tôi lại vay tiền đổi nhà, rồi đổi xe.
Hết lo toan việc này đến việc khác, giờ kinh tế ổn định, hai con đã vào đại học. Lúc chúng còn nhỏ tôi có chúng làm niềm vui, đi đâu cũng chỉ ba mẹ con. Giờ chúng không còn thích đi với mẹ nữa, tôi mới thực sự cảm thấy cô đơn mặc dù luôn tìm công việc để làm thêm, tránh nhàn rỗi.
Hiện nay ngoài công việc ở cơ quan tôi có một cơ sở cho mình, dù chưa có lãi nhưng công việc phù hợp và là niềm đam mê nên tôi rất thích. Cuộc sống không phải chỉ có công việc, còn quan hệ bạn bè, đồng nghiệp và hàng xóm láng giềng, anh cứ như ở một thế giới khác, chẳng quan hệ với ai, tôi có nhắc nhở anh cũng vẫn thế. Tuổi này rồi mà đi đâu tôi cứ một mình thì vô duyên quá. Những lúc mệt mỏi, khó khăn trong công việc anh không thể sẻ chia, nói anh cũng chẳng hiểu và chẳng thể tham gia góp ý được gì.
Chưa kể khi có vấn đề gì với gia đình chồng, tôi hứng chịu tất cả, anh chẳng thể bảo vệ hoặc che chở gì cho vợ. Trong mắt gia đình bên nội, chồng là người hiền lành, chăm chỉ làm ăn, chẳng có lỗi gì cả. Mà đúng thật, anh chẳng có lỗi gì ngoài cái lỗi “đần”. Mọi người xót xa vì thấy anh vất vả từ sáng sớm đến đêm khuya, họ chẳng hề biết tôi không chỉ vất vả về công việc mà còn lo toan mọi thứ. Tưởng rằng đã xác định chấp nhận số phận nhưng khi có khúc mắc với gia đình bên nội tôi chỉ muốn thoát khỏi anh, buồn không tả nổi.
Gần 50 tuổi, một lần nữa tôi lại muốn ly hôn. Hơn hai chục năm qua tôi luôn tự điều chỉnh, chưa một lần ai phải can thiệp, khuyên giải gì đến chuyện vợ chồng nhưng bây giờ tôi cần một lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Thùy / Theo Vnexpress