All posts by Goc Tam Su

GocTamSu.com - Tâm sự chia sẻ nhỏ to mọi góc cạnh của cuộc sống, tình yêu, công việc, gia đình, con cái ...

Tự hỏi đến khi nào, mình mới bằng một nửa của em ????

 

Hôm nay đi vào 1 quán cơm bình dân gần viện Yên Bá, gọi 1 suất cơm với đầy đủ những gì được gọi là “sang nhất”. Ngồi xuống bàn ăn, nhìn đĩa cơm đầy ụ và nghĩ ăn sao cho hết.

Một cậu bé cũng bưng 1 đĩa cơm xuống ngồi cùng, nhìn gương mặt hốc hác, làn da ngăm đen, mặc chiếc áo thổ cẩm mỏng tanh và đôi dép lê tổ ong chỉ còn chút xíu nữa là đứt hết, cách ăn mặc của em cũng đoán là người dân tộc vùng cao.

Em bé hiếu thảo đến từ vùng cao
Em bé hiếu thảo đến từ vùng cao

Xót xa hơn là nhìn đĩa cơm chỉ có rau bắp cải luộc, lèo tèo một hai miếng đậu phụ lẫn mình trong màu trắng của chút xíu cơm.
– Em ăn ít thế ?
– Dạ, chỉ 5 nghìn tiền cơm nên được bấy nhiêu thôi anh.
Bất giác giật mình nhìn xuống đĩa cơm của mình, đĩa cơm 40 nghìn và đĩa cơm 5 nghìn.
– Em ở đâu, xuống thành phố làm gì ?
– Nhà em ở Mù Cang Chải, em xuống chăm mẹ em bệnh trong viện. Bố em đi nương trong rừng sâu, chăm dãy ngô để bán lấy tiền chữa bệnh cho mẹ.
– Nhưng em ăn ít vậy sao trông nổi mẹ ?
– Mỗi bữa em chỉ dám ăn thế này thôi, còn để tiền lo cho mẹ, em ra đây ăn rồi tiện mua cháo cho mẹ luôn.
Vừa nói cậu bé vừa chỉ tay vào chiếc âu nhựa đựng cháo.
– Mẹ em bệnh nặng lắm, người ta bảo phải xuống viện mới chữa được, ở nhà uống thuốc lá cây không khỏi được đâu, nhà em phải bán con trâu rồi, năm nay ngô cũng không được mùa, cái mưa, cái lạnh lam cho cả bản em khổ. Mỗi ngày em chỉ dám tiêu 14 nghìn thôi. 5 nghìn mua cơm ăn bữa trưa này, 2 nghìn cháo sáng cho mẹ, 2 nghìn cháo trưa với 5 nghìn cháo chiều hai mẹ con cùng ăn.
Tự nhiên thấy cay sống mũi quá, chẳng lẽ trên đời này nhiều người khổ thế, kẻ ăn không hết người lần chẳng ra. Gắp vội mấy miếng thịt sang đĩa cơm cậu bé:
– Em ăn đi, anh không ăn hết được, em cứ ăn tự nhiên, đừng ngại.
Liền tay gắp phần nữa đĩa cơm sang, mắt cứ nhòa theo đĩa cơm trắng.
– Em cứ ăn hết đi, hết anh lại gọi.
– Em cảm ơn anh, em không ăn hết được, để lát em mang vào cho mẹ ăn cùng.
Đến lúc này thì chỉ còn biết trước mặt mình đĩa cơm đã hóa long lanh. Em còn lo cho cả mẹ trong những lúc đói khát. Em đáng mặt hơn hàng trăm, hàng vạn người ngoài xã hội kia coi cha mẹ như cỏ rác, mắng chửi, dọa nạt,hay nói đúng hơn là bất hiếu.

– Em còn đi học không, học lớp mấy rồi?

– Em không, em học hết lớp 3 thôi, rồi phải nghỉ, nếu còn đi học thì năm nay em học lớp 6 rồi đấy. Cô giáo ở bản cũng đến nhà khuyên em đi học, nhưng nếu em đi, mẹ em biết làm thế nào, tiền đâu mà đi học, em thèm cái chữ lắm, muốn đi học lắm, nhưng thôi để khi nào em không nghèo nữa.

Có lẽ thế em ak, “nghèo” không phải là cái tội, em nghèo tiền bạc, nhưng tấm lòng thì em có dư, anh cũng mong em thoát nghèo, mẹ em sớm khỏi bệnh, chỉ thế thôi, để em được sống đúng với tuổi thơ của mình. Đời còn nhiều mảnh đời cơ cực quá, ai cũng phải bon chen, nhưng ít nhất nhìn vào bản thân mình còn quá may mắn.

Cậu bé nhanh chóng ăn và vội đứng dậy:
– Em phải vào đây không mẹ chờ.

Thấy cậu bé vội vàng, mình dúi vào tay cậu một trăm nghìn ” Đây, anh không có nhiều, em cầm lấy mua cháo cho mẹ”, cậu bé khước từ và không giám nhận. ” Không sao đâu, anh cho, coi như anh cho mượn, sau này em giàu, mà có duyên gặp lại thì trả anh cũng được”.Nhanh tay giành chiếc âu đựng cháu của cậu vào bảo bà chủ quán cho đầy một âu rồi đưa cho cậu bé.

– Em cứ vào với mẹ đi, anh thanh toán cho.

Thấy mắt cậu bé rưng rưng, rồi nhẹ nhàng nói ” Em cảm ơn, cảm ơn anh đã cho em một bữa no bụng, cảm ơn anh”

Không em ak, anh mới phải cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh một cảm nhận, một góc khuất của những người trên bản cao. Hy vọng mọi điều tốt lành sẽ đến với em và gia đình. Sống mũi còn cay khi nghe những gì em nói, dắt xe khỏi quán, đầu còn vương vấn hình ảnh em, một người con hiếu thảo.

Tự hỏi đến khi nào, mình mới bằng một nửa của em ????

Theo fb Huong Nguyen

Đơn giản mình là thế!

1.Mình chưa bao giờ cho phép có ý nghĩ lấy chồng cho có tấm chồng, cho giống mọi người nên chưa gặp người phù hợp thì cứ ở vậy cho lành. Với mình, lấy chồng không chỉ là chuyện ăn cùng và lên giường với nhau mà người đàn ông là khát vọng và giấc mơ của mình…

2.Mình cũng chẳng có nhu cầu phải nhiều bạn, bởi từ bé trong chuyện bạn bè mình luôn là đứa cô đơn, từ thời đi học đến khi đi làm hay va đập cuộc sống. Mình rút ra được một điều, cái thói muôn đời của đàn bà An Nam là ganh tỵ kiểu bạn xinh đẹp hơn họ ganh, bạn được nhiều đàn ông yêu họ ganh, bạn có chồng yêu họ ganh, bạn thành công hơn họ ganh… Nếu gặp những người như vậy thì thà chơi với dế còn hơn! Đàn bà với nhau mà không biết thương lấy nhau thì thử hỏi làm sao bọn đàn ông thương được?

3.Mình đi làm bỏ chất xám, sức lao động chứ không phải xin xỏ nên kiểu rẻ rúng nhân viên hay đì nhân viên hay lấy chức vụ ra mà làm le, o ép nhân viên quá… mình cực ghét. Cũng may là đời mình từ khi đi làm đến giờ toàn gặp môi trường tốt, sếp luôn biết điều và ưu ái cùng một nhân cách lừng lững… chứ không giờ này mình đang ở quê chăn gà với mẹ rồi.

4.Ai nói mình ế mình chảnh rồi còn ham chơi trong khi người khác cặm cụi đi làm, mình chỉ muốn đập dép vào mồm thôi. Mình không xen vào cuộc sống của mọi người, thì cũng đừng xen vào cuộc sống riêng tư của mình. Sắp xếp cuộc sống và cách hưởng thụ cuộc sống như thế nào là cách của mỗi người, đừng giở thói ganh tỵ nhỏ mọn kiểu An Nam như vậy!

5.Mình là kiểu người không biết nịnh nọt, luồn cuối, mình ghét thích ai thì cứ dán chữ lên mặt hết, vui thì cười, buồn thì tu tu khóc, chả phải trầm lắng hay sâu sắc cái khỉ mốc gì, tính thì như đàn ông, thẳng băng ruột ngựa (thật ra mình cũng chưa thấy cái ruột ngựa nó thẳng như thế nào) nhưng người mình đã không ưa mình chẳng thèm nhếch mép, kiểu mình khinh… nếu ai gần mình thì sẽ rất rõ điểm này ở mình… Đời mình nhạt lắm chứ chả mặn cái khỉ mốc gì đâu. Được cái mình biết hài lòng với cách sống của mình.

6.Cuối cùng mình sẽ tập yêu bản thân mình trước khi yêu một kẻ khác (bất luận là ai) mà nói nống hơn kiểu nổ banh ta lông là yêu hết thảy nhân loại này.

p/s: đơn giản là mình

Vân Thuỳ

Lỡ yêu người nhỏ tuổi hơn và bị từ chối

Thưa cô cháu năm nay 27t chưa có gia đình, hiện tại cháu đang có cảm tình với 1 anh nhỏ tuổi hơn cháu. Anh ấy là quản lý bán hàng còn cháu là khách hàng.
Nhưng qua tiếp xúc nhiều lần cháu đã có cảm tình với anh ấy, những dòng tin nhắn gửi qua hỏi thăm, anh trả lời rất ít và hời hợt, anh nói công việc mệt mỏi nên không nhắn nhiều, có đôi lần anh tâm sự bị người yêu chia tay anh rất buồn và vẫn yêu người ấy, cháu thấy đồng cảm và rất thích anh ấy.
Có đôi lần anh cũng hay đùa với cháu này kia nên cháu lầm tưởng anh ấy cũng thích cháu, nên cháu làm liều. sau 1 tháng quen biết và nói chuyện với anh.cháu muốn bày tỏ tình cảm nhưng không biết làm sao.đôi khi cháu nhắn mà a chỉ đọc mà ko trả lời.nên cháu mới nhắn là.từ mai sẽ ko phiền và không nhắn tin cho anh nữa.vì sợ làm phiền đến anh.và sẳn tiện cháu cũng bày tỏ tình cảm với anh ấy.để coi anh ấy thế nào.nhưng đáp lại là 2 chữ ĐÃ XEM.chứ anh không trả lời câu nào.rồi tới khi đi với bạn ra cửa hàng mua đồ.cháu gặp anh ở cửa hàng.cháu rất bối rối và rất ngại.lẫn xấu hổ.nhưng anh vẫn bình thường.mở cửa cho cháu khi cháu ra về.cháu đợi tối anh về.và chờ sẳn .nhưng anh cũng không trả lời câu nào.cháu ngượng quá nên viết lại 1 câu chữa cháy là do cháu đi chơi bị bạn ép uống.cháu say nên viết lung tung.mong anh đừng giận.rồi cuối cùng anh cũng trả lời là .
Cảm ơn e nhé

Ít gì mình vẫn còn có giá
A ko suy nghĩ j hết..mà vui lắm đó
Hơi bùn là a không xứng…
Thời điểm hiện tại a lo tập trung sự nghiệp trước đã.
 Sau câu trả lời đó cháu bùn lắm và hỏi anh 1 câu là :
anh có thể làm bạn vs em không ? Thì anh trả lời là
Không làm bạn được em nhé.
Trên tình bạn và dưới tình yêu 1 chút thôi.

Nếu có duyên thì làm bạn.không duyên thì yêu nè.

Câu trả lời của anh thật sự cháu không biết phải làm sao luôn.cháu có mua 1 món quà và đã gửi cho anh ấy.nhưng cháu giấu tên.không cho biết người gửi.cháu không biết là anh biết là cháu hay không.nhưng anh im ru à.sau ngày anh trả lời.có khi cháu nhắn tin thì anh đọc và trả lời.bảo em ăn cơm đi.đừng ăn muộn không tốt.nhưng có lúc anh ấy lại cho cháu 2 chữ ĐÃ XEM.cháu ko biết anh có tình cảm với cháu không nữa.hay chỉ sợ cháu bị tổn thương mà trả lời như thế.cô ơi vậy cháu có hi vọng không cô ? Hay chỉ là thất vọng ạ ? Mong cô giúp cháu ạ.

Cháu chân thành cảm ơn cô ạ.
Cháu gái đau khổ TT

Anh đến với em khi em đang tan vỡ và giờ em vỡ tan vì anh.

Anh đến với em khi em đang tan vỡ..và rồi bây giờ em lại đang tan vỡ trong chính cuộc tình của mình, tan nát trái tim vì anh…

Gần 2 năm chúng mình quen nhau, em còn nhớ ngày ấy, một ngày mưa to và rất to, em đang tan vỡ vì cuộc tình dang dở. Anh đã đến an ủi, động viên và nói chuyện với em. Tình cảm cứ theo đó lớn dần, mình nói chuyện qua Facebook, Zalo.. Mình gặp nhau, mình hẹn hò và mình yêu nhau…và có những cái ôm, cái hôn ngọt ngào. Cuộc tình ấy cứ thế như mơ vậy.

Tình yêu của em
Tình yêu của em – Anh đến với em khi em đang tan vỡ và giờ em tan vỡ vì anh.

Bẵng đi 1 thời gian, em ốm nặng, phải nằm viện, anh đến với em, chăm sóc, em cảm động và thấy yêu anh nhiều hơn. Sau đó không lâu anh cũng gặp nạn, và kể từ đó, chúng mình có những trục trặc nhiều hơn. Em hồi phục sức khỏe, đi làm với ngổn ngang công việc, không có nhiều thời gian bên anh và chăm sóc anh. Có lẽ điều ấy khiến anh tổn thương, vì khi anh cần nhất thì em lại không có ở bên. Anh bắt đầu thay đổi từ khi ấy….

Chúng ta không có nhiều thời gian bên nhau, anh trở nên hay cáu gắt. Em biết, em vẫn cố để chiều anh, nhưng anh khiến em cũng tổn thương quá..

Em không quên được ngày đó, cũng lại là 1 ngày, ngày mưa lạnh và rất lạnh…em chạy và chạy mà không biết mình đang ở đâu. Em bị sốc và mất bình tĩnh khi anh nói :

– Chúng ta nên dừng ở đây, anh thấy không đi đến đâu cả, anh cần tình cảm..cần hơn. Anh không còn yêu em, không còn tình cảm với em nữa, rất lâu rồi sao em còn hẹn anh làm gì. Trước khi em ốm anh vẫn yêu em, sau khi em ốm..anh chỉ thấy thương em chứ không còn tình cảm nữa.

– Em không hiểu, tại sao lại thế hả anh? Em nghĩ chúng mình chỉ giận dỗi như mọi lần thôi, sao anh nói thế này..Anh thì thấy thoải mái, còn em thì sao ? Tại sao anh không nói điều đó sớm hơn ?

– Tình không còn nhưng còn nghĩa. Anh đã rất mệt mỏi, em suốt ngày gây áp lực cho anh, từ tháng 9 rồi chứ không phải mới bây giờ. Anh đã quên và không muốn gặp em.

– Thế ra là lúc em nằm viện đấy là anh thương hại em… anh…anh..tại sao, anh có nghĩ em sẽ thế nào không?

Và em chỉ biết nghẹn đắng cổ họng, trực bật nước mắt ra, em lao nhanh ra khỏi quán cafe ấy, quán cafe chúng ta từng hẹn hò. Em lao đi bất chấp mưa, em cứ nghĩ anh sẽ đuổi theo. Nhưng không, anh chia tay thật, em đau, em đau lắm anh ah…Em đã rất nhớ anh, nhớ kinh khủng, em muốn thời gian kia là để mình suy nghĩ và cùng đưa ra hướng đi cho những chuyện nghiêm túc, chuyện cưới xin. Vậy mà anh coi đó là quãng thời gian để anh chia tay.

2 ngày sau khi anh nói chia tay, em vẫn còn hụt hẫng rất nhiều, em như người mất hồn. Cứ nghĩ đến là khóc, chúng ta đã yêu nhau nhiều, gần 2 năm rồi anh chứ đâu phải mới 2 ngày. Sao anh cố chấp và cứng nhắc vậy, em sai em sẽ sửa, chúng mình cùng nói chuyện để sửa sai. Anh không cho em cơ hội, không cho chúng ta cơ hội được nói yêu thương. Bao kỉ niệm cứ ùa về trong em anh ah, từng cái ôm ấm áp, từng nụ hôn ngọt ngào, gấp gáp.. Bất kì con đường nào, cành cây ngọn cỏ cũng gợi nhớ đặt tên.

Em không dám bước vào bất kì quán cafe nào vì ở đó là hình bóng của anh, dáng dấp của anh, chỗ gốc cây anh đứng đợi em, chỗ mình đứng xem pháo hoa, mình chụp ảnh.

Anh bảo quên anh đi, nhưng em phải làm sao đây, em không thể…em không biết phải làm thế nào, mọi thứ nó cứ ùa về.. Em cố vùi đầu vào công việc nhưng không được, tối đến em lại cô đơn trong chính căn phòng của mình. Cố nghe nhạc rock, xem phim hài, nhưng nước mắt vẫn cứ bật ra không ngừng. Em không dám bật thành tiếng vì bố mẹ sẽ không vui, bố mẹ cũng khổ vì em nhiều….

***

Buổi sáng hôm ấy, chiêc iPad mà mình lưu giữ nhiều hình ảnh, em bất chợt làm vỡ và không sửa được, rồi xe em cũng hỏng, điện thoại em cũng hỏng…Cho đến tối em hẹn anh nói chuyện, mình chia tay..

Em cố gọi cho anh vì em mất bình tĩnh không nói được gì, anh không nghe điên thoại. Anh nói những lời như nhát dao đâm thấu tim em, xúc phạm em, miệt thị em. Trời đất ơi, sao anh căm ghét đến thế hả anh ? Em nghĩ mình đâu làm gì..

– Em định phá hoại cuôc sống của anh ah? Đi về nhà đi, để anh yên. Anh không yêu em nữa, anh không còn tình cảm gì, em định để anh theo em cả đời ah? Em ốm đau như thế liệu có đảm bảo được sau này không? Anh còn bố mẹ, anh còn phải thực hiện trách nhiệm với gia đình, anh còn lập gia đình, sinh con, anh không tiếp tục với em được..

Em muốn bóp chặt trái tim mình lại, đau quá, sao anh nỡ nói thế, đúng lúc anh nói chia tay, anh nói em bệnh tật anh không muốn ở bên em nữa. Em không thở nổi, em hận không được, ghét không được, em yêu và yêu anh nhiều quá, mù quáng..

Em biết nguyên nhân của sự việc này, em không nhớ rõ em giận dỗi em nói anh chia tay như thế nào, nhưng anh ơi, chăc chắn đó không phải sự thật, sao em chia tay mà em yên được. Vậy mà anh coi đó là thật, anh im lặng và âm thầm chịu đựng. Em hiểu anh cũng đau khổ và dằn vặt khi đưa ra quyết định để mình được yên. Em hiểu, em hiểu hết, nhưng em không thể chấp nhận sự thật này. Quá nghiệt ngã, quá bất ngờ, quá sốc, em không tin vào mắt mình, vào tai mình. Người em yêu nói với em những điều như thế.

Anh ơi! Em là người con gái anh từng yêu, người con gái ấy không ngần ngại để anh bước vào trái tim, yêu anh hết lòng, giận dỗi anh vì không được bên anh thường xuyên. Không nói vì sợ anh buồn.. Anh không chỉ trong tâm trí mà còn trong tim cô ấy, trong cả cơ thể cô ấy.. Cô ấy muốn bóp nghẹt tim mình, cố mạnh mẽ mà không được. Cô ấy yêu anh thực sự, lần đầu tiền cô ấy biết tình yêu là gì ? Cô ấy không muốn chấp nhận, không muốn tin đó là sự thật, rằng: Anh không còn cảm giác, anh không yêu, không còn tình cảm, anh quên cô ấy rồi, anh quên hết kỉ niệm..anh không muốn gặp cô ấy..

***

Ai đó làm ơn cho tôi 1 liều thuốc ngọt, vì tôi thấy rất đắng, rất cay, rất kinh khủng…rất ân hận, hối tiếc…

Oanh Kieu

 

MUỐN CÓ SỰ ĐỘT PHÁ PHẢI TÌM RA “TỪ KHOÁ”

MUỐN CÓ SỰ ĐỘT PHÁ PHẢI TÌM RA “TỪ KHOÁ”
(Bài viết dành cho công ty nhỏ và siêu nhỏ)

Mình hiện tại đang làm chủ một công ty nhỏ thôi. Nhưng cũng hạnh phúc vì một mình mình nuôi được hơn 10 người khác có cái ăn cái mặc. Và mình cũng tin rằng rất nhiều bạn đang kinh doanh hiện nay, dù chưa có lời, chưa làm lớn nhưng đang tạo công ăn việc làm cho rất nhiều người. Bạn hãy lấy đó làm động lực mỗi khi mệt mỏi hay muốn buông xuôi. Vì sự nỗ lực của mình mang lại miếng cơm manh áo cho biết bao người khác.

Xây dựng doanh nghiệp vừa và nhỏ
Xây dựng doanh nghiệp vừa và nhỏ

Và vì mình luôn nỗ lực không ngừng trong vòng 2 năm qua. Nên mình cũng đúc rút được chút xíu kinh nghiệm mang lên đây chia sẻ cho mọi người. Mình theo dõi cái stt mà cho comment đủ thứ của anh Chánh – thấy rất rất rất nhiều công ty bé xíu như mình hay là các ý tưởng khởi nghiệp, hay là chỉ là khởi đầu của việc bán một món hàng gì đó lạ lạ.

Mình muốn khuyên mọi người hãy khoan nhìn lên các công ty lớn, các chiến lược của công ty lớn hay các lý thuyết trong sách vở dạy đã. Hãy nhìn thật sâu vào trong sản phẩm hoặc dịch vụ bạn cung cấp và tìm ra “TỪ KHOÁ” cho các vấn đề bạn gặp phải. Và khi bạn tìm ra được từ khoá này rồi. Bạn sẽ thay đổi được tình hình hiện tại của doanh nghiệp. Ví dụ như mình vấn đề về nhân viên được giải quyết bằng từ khoá là QUY TRÌNH, vấn đề về vốn được giải quyết bằng từ khoá XOAY VÒNG VỐN, vấn đề về kiếm khách được giải quyết bằng từ khoá KÊNH QUẢNG CÁO, Vấn đề về thương hiệu được giải quyết bằng từ khoá VĂN HOÁ. Những từ khoá này không phải là tự nhiên mình nghĩ ra cho vui. Mà đó là bao nhiêu đêm nằm thao thức, nói chuyện với biết bao nhiêu người, đọc biết bao nhiêu sách và quan sát rất rất nhiều nơi. Có thể từ khoá của bạn sẽ khác với từ khoá của công ty mình nhưng bạn hãy ráng tìm ra để rồi tập trung vào đó. Tìm ra bằng cách nào thì mình nói ở trên rồi. Chỉ có bạn mới hiểu được sản phẩm của bạn – đứa con tinh thần của bạn – nguồn lực tài chính của bạn. Hãy ngồi tìm hiểu xem những mô hình kinh doanh tương tự với bạn họ có từ khoá gì. Rồi sau đó thử áp dụng vào công ty. Nếu vẫn chưa đúng thì làm lại. Làm cho tới khi nào đúng thì thôi.
…..
Mình muốn chia sẻ kinh nghiệm cho mọi người nhưng sao khó diễn tả hết ý của mình. Mong là sẽ học được cách viết chuyên nghiệp trong lớp CEO 2

Mình xin tạm dừng bút và chúc bạn tìm được từ khoá cho doanh nghiệp nhỏ của mình!

‎Trần Thị Lê Hiền

Em muốn làm việc trong một môi trường chuyên nghiệp!

99/100 em đi phỏng vấn đều khẳng định mong muốn đó. Nghe thì hay, nhưng khi đi vào thực tế nó lại trở điều vô cùng khôi hài, nó phản ánh tính hài hước không giới hạn của các em.

Trước hết, phải dịch nôm “môi trường chuyên nghiệp” theo tưởng tượng của các em:
– Công ty lớn, văn phòng đẹp
– Lương cao, thưởng đều, nghỉ mát đầy đủ.
– Nhân viên ăn mặc đẹp, thơm tho.
– Sếp hiền như bà tiên, ông bụt.
– Không quản lý về thời gian, nhưng cũng đừng quản lý cả hiệu suất.
– Làm việc bất đắc kỳ tử, hứng lên: làm như trâu chó, hết hứng: không làm.

Ảnh minh hoạ: Thả - Nhặt
Ảnh minh hoạ: Thả – Nhặt

Kiểu kiểu thế.

Các em xem nhiều phim, đọc nhiều tiểu thuyết, theo dõi nhiều show truyền hình thực tế nên chắc bị lậm. Thực tế “môi trường làm việc chuyên nghiệp” nó như này:

1. Quy trình chuyên nghiệp: nghĩa là em biết công việc cần làm bắt đầu từ đâu, kết thúc thế nào, phối hợp với ai, trong bao lâu phải hoàn thành. Em là một mắt xích trong cái quy trình đó, em làm việc đúng, làm việc đủ để đảm bảo quy trình vận hành trơn tru, vì ngoài em, những em khác cũng tham gia vào quy trình này, một đứa phá thối, cả quy trình sẽ rối loạn. Như cái chợ ấy, sẽ không còn chuyên nghiệp nữa.

2. Chính sách minh bạch: nghĩa là thưởng phạt phân minh, em biết em làm tốt được gì, làm tồi sẽ mất gì.

3. Con người chuyên nghiệp: chính là em, là tôi, là các bạn đồng nghiệp khác. Con người chuyên nghiệp là việc đã giao thì phải hoàn thành. Em có hứng thú hay không hứng thú, sức khoẻ tâm sinh lý có ổn định hay không em vẫn phải hoàn thành công việc. Cái đó còn được gọi là thái độ chuyên nghiệp.

Em hình dung như mình đang ở trong nhà máy sản xuất gà chiên, em phụ trách công đoạn vặt lông gà, bạn tiếp theo làm công đoạn chặt gà v.v… Hôm nay trái gió trở giời, mặt trời không đủ sáng để em quang hợp tạo ra hứng, em không làm việc vặt lông gà, hoặc em làm như mèo mửa. Dây chuyền vẫn phải chạy, vậy là hoặc là không có gà để chiên, hoặc sẽ có món gà chiên cả lông, khách dí (cái gì đó) vào mua, công ty không có doanh thu, nhưng em vẫn đòi hưởng lương bình thường, hihi.

Đấy, chuyên nghiệp nó chỉ thế thôi. Làm đúng, làm đủ là được, không cần “làm quá”. Các em đi làm việc, không phải nghệ sĩ (mà nghệ sĩ họ cũng có nguyên tắc chứ không vô tội vạ như em tưởng). Các em làm việc tuỳ hứng, vô tội vạ. Xong các em đòi hỏi cái này mới quá đáng này: Sếp phải tâm lý, không được nổi cáu mà phải khéo léo tìm cách motivate em. Đùa, Sếp chứ có phải phường chèo mua vui cho các em đéo đâu. Em thích Sếp phải như Tây còn bản thân mình thì cứ như… Ta. Chẳng bao giờ tự hỏi mình đã làm đúng, làm đủ chưa, chỉ thích mộng mơ và hờn dỗi.

Như thế là lừa đảo em ạ, em lừa người phỏng vấn để vào công ty. Em lừa nguyên cả một đám đồng nghiệp vì làm họ tưởng em là người có thể kề vai sát cánh, cùng làm-cùng hưởng-cùng chịu trách nhiệm. Xong rồi em lật lọng, giở mặt, em hiện nguyên hình là một thành phần vô trách nhiệm, làm ăn chả ra gì, em để lại đống hổ lốn em gây ra, và để lại trên vai họ thêm vài gánh nặng.

Lần sau đi phỏng vấn, thay vì nói “em muốn làm việc trong một môi trường chuyên nghiêp” em hãy tự hỏi “mình đã chuyên nghiệp đủ với môi trường đó hay chưa” em nhé.

Vũ Nguyễn Thùy Vân

Tình yêu nào có lỗi gì?

Tôi là một người con gái út trong gia đình có 5 anh chị em. Nhưng chỉ mh tôi là học lên tới trung cấp còn anh chị thì chỉ học hết lớp 9 và đi làm công nhân cũng chính vì vậy nên cả gia đình ai cũng kỳ vọng tôi sẽ có một tương lai sáng sủa.
Năm tôi thi đại học tôi không thi đậu nhưng tôi nguyện vọng được vào ngành tài chính ngân hàng của trường ĐH Sài Gòn. Học được nửa năm tôi đã bỏ học và chuyển sang ôn thi vào trường dh y vì tôi rất thích ngành này. Tôi vừa đi làm vừa ôn thi dh nhưng vì đi làm mệt nên tôi biếng học và tất nhiên năm đó tôi đã rớt. Tôi rất buồn và rồi tôi nghĩ không đi được đường thẳng thì đi đường vòng và rồi tôi đã vào học một trường trung cấp y của quân đội. Việc học của tôi rất suôn sẻ nhờ vào sự chăm chỉ học tập tuy trong môi trường đó có chạy điểm nhưng tôi không bao giờ tham gia và tôi đã chứng tỏ bản thân bằng thực lực của con người xứ nghệ. Không uổng công chăm chỉ tôi đã đạt được bằng giỏi khi ra trường. Gia đình, anh em, bạn bè đều nghĩ tôi sẽ có tương lai tốt đẹp nhưng không tôi là một con người sống rất tình cảm và ủy mị trong tình yêu.

Năm nhất tôi vào học trung cấp y tôi có quen một anh học công nghệ thông tin trường dh quốc gia Tp HCM, phòng trọ anh đối diện phòng trọ tôi vì thế anh thấy được mái tóc dài tới khoeo chân và cặp chân trắng nón của tôi. Không biết anh để ý lúc nào không hay rồi một ngày 20/10 anh rủ tôi đi chơi và tỏ tình với tôi lúc đó tôi chưa yêu ai nên vài hôm sau tôi đồng ý. Trong mấy hôm đó tôi xem anh là người thế nào và công nhận anh ấy rất siêng hoc và tôi kết mấy người đeo kính rất thư sinh và tôi còn hỏi mấy chị trong phòng mấy chị đều nói đươc( vì anh ấy là bạn của mấy chị cũng lâu rôi) vậy là kết. Rồi chúng tôi yêu nhau và đã trao cho nhau những gì thiêng liêng nhất, anh ấy là người bắc nên rất khó tính. Kể từ lúc yêu anh tôi chỉ biết từ nhà tới trường và từ trường về nhà.

Những ngày lễ tôi là ban cán sự trong lớp nên cũng phải đi ăn nhậu, karaoke… với giáo viên và các anh trong tiểu đội ,trong sáng thôi nhưng anh mà biết thì la tôi, trách móc, càng ngày tôi càng thu mình lại kể cả nói chuyện nhắn tin với bạn bè là nam cũng không giám vì tôi rất yêu anh và tôi luôn nghĩ mình phải trở thành người phụ nữ ngoan hiên. 2 năm là quãng thời gian tôi và anh ấy yêu nhau tôi rất tin vào anh ấy vì những hành động cử chỉ quan tâm tôi và tôi rất biết ơn tình yêu ấy.

Nhưng rồi một ngày tôi sử dụng máy tính của anh, Facebook của anh không đóng, tôi mở tin nhắn ra xem thì trời ơi những dòng tin nhắn ngọt ngào quen thuộc gửi cho một người mà đó không phải là tôi. Tôi đau nhói tim thật sự tôi cảm nhận được sự đau nhói ở tim luôn các bạn ạ. Người mà tôi yêu và tin tưởng suốt 2 năm trời, có những khi anh la mắng tôi thậm tệ tôi chỉ biết nhịn cho 2 người hòa thuận, có những bữa tôi học 2 buổi anh gọi về nấu ăn tôi cũng đạp xe về giữa trời nắng gắt qua một con dốc vừa dài, anh gọi điện bảo về nấu cơm lúc đó tôi đang bệnh bảo mệt nhưng anh năn nỉ cũng phải đạp xe về…vì yêu anh tôi nhịn nhục và làm mọi thứ vì anh nhưng sao anh nỡ phụ tôi.

Qua tìm hiểu tôi biết là anh mới quen người con gái kia thôi. Tôi nói với anh chỉ chọn một trong hai không cần chọn tôi và quyết định của anh là chọn tôi. Tôi cho anh một tuần để giải quyết với người kia, tôi kiên nhẫn một tháng nín thở chờ đợi và rồi một tháng mà anh ấy cũng không dứt với cô ấy, tôi quyết định chia tay.

Tôi rất tin người, rất yêu và chung thủy nhưng không được phản bội tôi, một khi làm tôi tổn thương thì trong tôi không có việc “tha thứ”. Một tháng sau anh ra trường và hai tháng sau anh cưới cô ấy. Đã cưới người ta rồi mà anh ấy còn nt, gọi điện cho tôi thật sự tôi vẫn nghe cho phép lịch sự nhưng tim tôi nhói lắm, mỗi lần như thế tôi luôn nói câu anh có gia đình rồi đừng phiền tôi nữa nhưng anh thật trơ trẽm chẳng tha cho tôi.

Tôi phải quyết định là tìm Facebook của cô vợ để nói là bảo ông chồng đừng làm phiền tôi. Sau ngày hôm nt cho cô vợ, anh gọi cho tôi và la” vì cô mà gia đình tôi tan nát”. Một gã đàn ông như vậy tôi không tiếc nhưng mỗi tội 2 năm rất nhiều kỉ niệm và cảm xúc làm tôi không quên được.

Cuộc tình thứ 2 và hiện tại là người chồng của tôi, tôi quen anh qua Facebook vì địa lý gần nhau và lúc đó tôi mới chia tay người trước được một tuần. Mấy người bạn tôi cứ nói là tôi không yêu anh mà chỉ muốn quên đi quá khứ và bảo tôi dừng lại, tới lúc cưới mấy người bạn ấy lại ngạc nhiên không ngờ. Nhưng tôi là vậy đã quyết định quen ai là thật lòng và định hướng tương lai. Anh chồng tôi thì lại chẳng có bằng cấp gì, học lớp 7 là bỏ học rồi nhưng cũng vì thế mà kinh nghiệm cuộc sống ang ấy rất nhiều, nhiều người tiết xúc nói anh ấy “ghê lắm đó” mà tôi chẳng hiểu được hết nghĩa nhưng tôi chỉ nghĩ là thiếu gì thì bù đó vì tôi ngốc lắm( cũng có thể gọi là ngu rồi mọi người đọc hết câu chuyện sẽ biết).

Quay lại anh chồng tôi, trong mắt tôi anh là một người đàn ông thực thu anh luôn biết bảo vệ và che chở cho tôi. Lúc quen tôi được năm tháng anh dẫn về nhà dịp dỗ ông nội tại nhà anh và giới thiệu tôi với họ hàng. Anh nói với mẹ” con sẽ cưới em sau khi em ra trường”. Mẹ gật đầu. Tôi còn nửa năm nữa mới ra trường trong thời gian đó tôi hay đánh xe máy về nhà anh ấy một mình vì công việc của anh không rời khỏi công trinh được. Được cái nhà anh từ cha mẹ rồi tới người em gái đều thương tôi. Trong quãng thời gian quen anh tôi phụ cha anh xay cốm và bán cốm, mỗi lần phụ cha đều cho vài trăm để tôi chăm lo ăn uống nhà trọ. Rồi tôi ra trường tôi về sống chung với anh trong một ngôi nhà nho nhỏ, đó không phải ngôi nhà của anh mà là của người chủ cho anh ở để quản lý chỗ anh làm. Tôi ra trường thất nghiệp một tháng rồi tôi cũng xin được việc y tá trong một công ty. Sống với anh một thời gian tôi thấy anh hơi khác vì tôi ở đó mà như giấu giếm ai, anh bảo vào phòng lúc tối và đi làm sáng sớm.

May là lúc đó tôi mới nhận việc nên đi sớm về khuya thì có lợi chứ sao nhưng sau vài tháng công việc đã quen thì tôi cảm giác việc đi sớm về khuya thật là khó chiu. Rồi chuyện gì tới sẽ tới nửa tháng trước tết, buổi tối anh ấy ôm tôi vào lòng như thường lệ nhưng anh ấy thủ thỉ ” hay em về quê đi, sinh con lúc nào anh giàu anh sẽ lái xe du lịch rước mẹ con vào với anh”. Tôi nhìn anh và nói:” anh nói gì vậy em không thể sống thiếu anh, em quen hơi của anh rồi, cứ mỗi tối được anh ôm thì em mới ngủ đươc, em không chịu đâu”. Anh bảo nghe lời anh đi nhưng một lần nữa tôi không chịu. Rồi anh thay đổi giọng anh nói những lời cay độc, anh nói tôi là vật cản sự nghiệp nếu không yêu tôi anh ấy đã có sự nghiệp…. anh làm tôi bị tổn thương một lần nữa,anh ấy đổ lỗi cho tôi tất cả và cả lúc sau này tôi mới biết có chuyện là anh đổ lỗi cho người khác. Tôi vừa nói cho anh và tôi nghe vừa nói cho cả trời đất biết”: em sống có quá đáng gì đâu mà sao chuyện gì cũng xảy ra với em vậy trời…” anh im lặng. Trong đêm đó tôi khóc suốt và tất nhiên ngày sau đó tôi quyết định rời xa anh nhưng cha mẹ biết chuyện và bảo tôi về ở phòng cha. Tôi cũng yêu thương cha mẹ nên tôi không nghĩ gì và về ở phòng cha mong cha mẹ lay chuyển ý định của anh. Rồi trước tết mấy ngày anh bảo tôi về nhà anh ăn tết cho cha mẹ vui và hứa ra tết cưới tôi, vì vẫn còn yêu anh và monh anh thay đổi nên tôi cũng về nhưng anh lại không về chung tới mùng 2 tết thì anh về.

Tôi rất vui vì anh về và nghĩ anh sẽ dẫn đi chơi họ hàng nhưng anh về rất lạnh nhạt nhưng tối anh vẫn ngủ với tôi. Sáng sớm anh đi nguyên ngày và tôi hỏi không nói, tôi buồn thiu và quyết định ở tới mồng 4 lên. Tôi lên rồi tối đó anh gọi điện cho tôi bảo tôi đừng dính líu tới gia đình anh ấy nữa, anh ấy bảo tôi chết đi đừng báo hại anh ấy nữa. Tôi ngơ ngác rồi tới suy sụp tôi gọi điện về cho mẹ anh kể tất cả những lời anh nói và tôi cũng xin cha mẹ đừng la anh ấy và hãy ủng hộ quyết định của anh ấy.

Nhưng cha mẹ nghe xong lúc 7h tối là đánh xe từ Cần Thơ lên Bình Dương 12h đêm và nhờ người trọ kế qua trông chừng em. Cha mẹ lên thấy tôi mẹ ôm lấy tôi và khóc mẹ bảo: ” Có cha mẹ đây rồi con đừng lo”. Mẹ nói tôi anh ấy về xin cưới cháu ông chủ nhưng cha mẹ không cho cha mẹ chỉ xem con là con dâu thôi. Thế là tôi đã biết được lý do vì sao anh lại đối xử với tôi như thế nhưng tôi nghĩ anh thương tôi thật lòng còn người con gái kia thì là bàn đạp cho anh có công danh sự nghiệp thôi. Nhưng tôi vẫn đau vì tôi làm gì sai mà đối xử tôi như thế. Buổi tối đó chúng tôi chỉ chợp mắt được ít rồi trời sáng, chuyện xui nối tiếp nhau buổi trưa cha gọi tôi về đi ngủ thì chiếc xe air blade mới mua của cha tôi bị lấy mất ngay sau lưng chỉ cách 1 m và trong xe còn có 13 triệu nữa.

Tôi lại càng áy náy hơn vì là do tôi nữa rồi, tôi dằn vặt mãi thôi vì chiếc xe đó là công sức cả 1 năm cha đã làm miệt mài, lưng bị gai cột sống mà vẫn quay tay máy thật mệt. Trước khi cha mẹ về cha mẹ nói với tôi nếu tôi không phải là con dâu thì cha mẹ coi tôi là con gái, cha bảo tôi muốn học lên bác sĩ nữa thì cha sẽ nuôi cho( vì nhà tôi rất nghèo có thể nói 5 năm ở miền nam tôi chỉ sống với một ít tiền vay vốn sinh viên còn lại là tôi làm làm đủ thứ việc: công nhân, bảo vệ, nhân viên quán ăn…). Sau khi cha mẹ về tôi cũng nghĩ là sẽ từ bỏ anh ấy nhưng mọi chuyện lại sang trang mới.

Một tháng sau tết tôi vẫn đi làm bình thường nhưng về phía anh anh đã gọi điện cho tôi và nói anh đã nghỉ việc và muốn quay lại với tôi. Lúc đó tôi không chịu và tâm sự với sếp tôi, chị ấy cũng khuyên không nên quay lại. Nhưng anh năn nỉ rồi tới hăm dọa sẽ làm hại tới anh chị tôi. Tôi vừa thương anh chị vì đối với tôi việc tôi làm tôi chịu anh chị tôi rất hiền mặt khác tôi nghĩ tới nghĩa tình của cha mẹ và em gái anh vì gia đình có một người con trai. Lúc bình thường anh chính chắn còn lúc nổi giận Thì anh bất cần đời. Tôi nghĩ là cái duyên cái nợ vả lại chỉ có tôi nhu nhược mới chịu đựng nổi tính của ảnh nên tôi đành gật đầu quay lại.

Lạ một cái là anh quay lại vẫn quan tâm tôi như xưa vẫn luôn che chở tôi, anh nghỉ chỗ cũ anh làm sắt rồi làm nhôm kính một tháng anh làm tới 4 chỗ vì anh thẳng tính, đúng không chịu nhịn người quản lý nên nghỉ hoài. Biết tính vậy nên anh bảo tôi nghỉ việc đi buôn bán, Lời được lỗ chịu và làm chủ bản thân nhưng tôi không chịu vì suốt hai mấy năm tôi vùi trong sách vở chẳng biết buôn bán là gì, tôi như được bao bọc trong quả trứng tôi thấy mấy người bán hàng ghê ghớm quá mà tôi thì quá hiền chưa một lần dám chửi lộn ai. Nhưng vì ông năn nỉ rồi giận hờn tôi đành tặc lười:” được rồi em nghỉ có cơm ăn cơm có cháo ăn cháo không thì ăn xin nhưng miễn sao anh thương em là đươc”.

Và rồi tôi nghỉ việc trong sự tiếc nuối và la mắng của gia đình, bạn bè nhất là mẹ tôi. Những tháng ngày buôn bán tôi không thấy cực vì việc nặng chồng tôi làm hết còn tôi chỉ ngồi một chỗ bán hàng thôi nhưng bán hàng không phải dễ với những người như tôi tôi bán trái cây rất nhiều loại trái cây, mỗi loại phải biết cách chọn, chăm sóc và bảo quản như thế nào mà thú thực không phải người trong ngành thì chẳng biết cái gì cả mọi thứ tôi phải học và học.

Chồng tôi thì khỏi nói ông ở xứ trái cây nên biết nhiều lắm mà làm giỏi lắm tôi thì ngược lại nên ông la tôi hoài ngày ngày như cơm bữa. Buôn bán chúng tôi lỗ cả gần trăm triệu trong 6 tháng. Người ta nói đi buôn sao lỗ nhưng thật lời thì ít nhưng tiền phát sinh tiêu xài thì nhìu. Buôn bán không có dư chồng tôi lại trở nên cáu gắt thường xuyên chê tôi chẳng biết làm gì còn nói cưới tôi về để hầu tôi. Nhưng tôi chẳng biết nói lại mặc dù tôi nghĩ anh cũng làm tôi cũng đứng ngoài trời 12 tiếng chứ ít, rồi anh nói hầu anh đã giặt cho tôi bộ đồ nào chưa, anh đã nấu cho tôi bao nhiêu bữa ăn rồi. Anh khùng lên là anh chửi tôi, anh chê tôi ngu chê anh em tôi ngu mẹ tôi ngu… nhưng cái mà tôi mềm lòng là khi hết khùng hết giận lại yêu thương tôi. Rồi mấy ngày nay anh trở nên nhạt nhẽo tôi chỉ muốn rời xa anh thôi nhưng tôi còn mang cốt nhục của anh, mơ một đời anh bỏ tôi, còn 10 triệu nợ ngân hàng năm sau là hết hạn tôi đang mang bầu thì chỗ nào nó nhận nhưng cuối cùng vẫn chỉ là ông không bỏ tôi làm sao tôi có quyền đi và đi rồi thì có lỗi với cha mẹ anh lắm.

Mệt lắm rồi….

Hải Anh

THỜI GIAN ĐÂU MÀ LÀM NHƯ VẬY …

Đây là lý do thường được chúng ta được đưa ra cho cách làm không hiệu quả của chúng ta …

Thật ra thời gian của chúng ta có rất nhiều, phải gọi là rất rất nhiều. Nhưng thời gian thực làm của ta thì lại rất ít rất rất ít. Thường chúng ta bị cuốn vào cũng chuyện vô bổ, đọc báo nhảm nhí, chơi game, bla bla các thứ…

“Thời gian đâu mà làm như vậy”, chỉ là sự ngụy biện cho sự cẩu thả trong cách làm, của sự không chuyên nghiệp. Dù bạn biết rằng kết quả nếu làm như hiện tại, và nếu thay đổi chắc chắn sẽ khác xa nhau, nhưng bạn vẫn cứ làm theo cách hiện tại …

Đó là sự ngụy biện cho sự lười biếng, và không ham học, sợ sự thay đổi …

Trong nghề BĐS cũng gặp rất nhiều trường hợp như vậy, trong cách khai thác khách hàng, bạn sẵn sàng bỏ tiền mua tool để spam cả ngày, sẵn sàng gọi cả ngày không có khách hàng phản hồi, nhưng không chịu ngồi xuống 1 ngày để tối ưu và cá nhân hóa những cái email, những kịch bản salephone …

Thời gian đâu mà làm như vậy … Bạn trông có vẻ rất bận rộn, nhưng thật ra bạn thật sự “rảnh”, rảnh vì bạn đang làm những việc vô ích nhưng vẫn cắm cúi để làm, rảnh vì tương lai bạn sẽ bị đào thải ra khỏi xu thế, khỏi cái nghề đang nuôi bạn…

Hành vi của khách hàng luôn thay đổi hằng ngày, hằng giờ, chúng ta không chịu thay đổi thì chúng ta sẽ từ từ rời xa nghề sale… Và đến một lúc nào đó, giật mình nhìn lại, sao những đứa em, những người bạn sao nó đi xa quá… giật mình …

Tự nhắc nhở mình phải luôn thay đổi, thay đổi và khác biệt hay là chết …

Phạm Nhật

Câu chuyện cảm động đầy yêu thương của người vợ muốn cho chồng mắt

Tối nay mình nghe được 1 câu chuyện cảm động từ 1 chương trình những câu chuyện cảm động tình yêu trên radio, câu chuyện về tình nghĩa vợ chồng.

Câu chuyện cảm động
Câu chuyện cảm động

Cô vợ 28 tuổi, Anh chồng 31 tuổi, Anh chồng bị mù cách đây 18 năm còn cô vợ thì hoàn toàn lành lặn, họ cưới nhau cách đây 3 năm, hiện tại đã có với nhau 1 đứa con hoàn toàn khoẻ mạnh và họ đến với chương trình từ thiện này với mơ ước của người vợ được lấy 1 mắt hiến cho chồng mình.

Người vợ rất yêu thương chồng và chủ động đề nghị được hiến 1 mắt cho chồng vì Cô muốn Chồng được nhìn thấy Con, được chơi đùa cùng Con, và được nhìn thấy chính bản thân mình mặc dù lúc đó khuôn mặt mình không còn lành lặn xinh đẹp nữa.

Mình chợt cảm thấy xấu hổ vì đã có những lúc vợ chồng mình chẳng thèm nói với nhau câu nào, chẳng thèm nhìn mặt nhau vì những lý do vụn vặt, hay có những khi gào thẳng vào mặt nhau những yêu cầu, những mệnh lệnh, những ấm ức của cuộc sống cứ thế trút lên đầu nhau mà chẳng mảy may suy nghĩ đến cảm nhận của đối phương.

Nếu lỡ 1 ngày chúng ta không còn có cơ hội bên cạnh yêu thương nhau, hoặc hoạ may chúng ta gặp những bất hạnh thì liệu chúng ta có dành cho nhau những hy sinh to lớn đó không? Bản thân mình cũng chẳng dám trả lời…

Cuộc sống với nhiều lo toan với những thực tế phũ phàng, nhưng mong rằng chúng ta hãy sống chậm lại để dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, trân quý nhau nhiều hơn và để được học lại cách yêu thương nhau.

Kết thúc của câu chuyện tình cảm động về tình yêu là ca phẫu thuật mắt không được tiến hành, người vợ dù rất rất muốn hiến mắt cho chồng nhưng vẫn không được, vì 2 lý do:
– Sau khi thăm khám thì mắt của người chồng thuộc loại không thể cứu chữa hay thay ghép gì được.
– Theo tính nhân văn trong ngành y thì không được phép lấy mắt của người đang sống khoẻ mạnh để ghép cho người khác, dù là người cho tự nguyện hay không tự nguyện.

Dù sao cũng chúc cho Anh Chị luôn có nhiều sức khoẻ và tình yêu mãi đẹp như vậy, Anh tuy không nhìn thấy ánh sáng nhưng Anh lại có 1 người vợ xinh đẹp vô cùng, Anh Chị nghèo nhưng lại tràn ngập hạnh phúc đơn giản bởi vì Anh Chị biết cách yêu thương nhau!

Nhớ nhé

Cần những khoảng lặng trong cuộc đời

Đôi khi ta cần một khoảng lặng một khoảng lặng rất riêng, rất nhỏ để trút hết đi tất cả những phiền muộn, những u buồn để chúng ta có thể nhìn lại những gì ta đã trải qua trong quá khứ và ngẫm nghĩ về tương lai phía trước, để gặm nhấm những nỗi buồn không tên trong tâm hồn của ta, để lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống, nhìn thời gian trôi một cách vô định…

Khoảng lặng cuộc sống
Khoảng lặng cuộc sống

Cuộc sống là thế, tấp nập, hối hả bon chen nhiều khi khiến ta cảm thấy mệt mỏi, khiến ta cảm thấy lạc lõng, chơi vơi giữa dòng đời. Với cuộc sống đầy rẩy những khó khăn, mệt mõi. Đôi khi ta lại cần một khoảng lặng cho riêng mình.
Đôi khi ta cần một khoảng lặng cho tâm hồn mình thanh thản, cần có một chút không gian riêng để cho biết bản thân mình cần gì và muốn gì
Một khoảng lặng để ta có thể thả hồn theo gió hay đơn giản chỉ là để tìm lại chút gì đó cho riêng mình…Một khoảng lặng để ngẫm nghĩ về cuộc đời về những con người mỗi ngày cứ lặng lẽ âm thầm lướt qua nhau.
Nhưng khoảng lặng không thể tồn tại mãi mãi được nó như là một giấc mơ khi giật mình tỉnh giấc ta lại trở về với cuộc sống thường nhật hằng ngày, lại tiếp tục với dòng đời hối hả bon chen.
Nhưng những khoảng lặng đấy nó giúp ta tìm thấy được những gì sau thẳm trong con người ta. Những gì ẩn chứa sau một lớp vỏ bọc hằng ngày ta cứ phải mang theo. Một khoảng lặng rất nhỏ đủ để khiến ta cảm thấy thanh thản và bình yên.

Trinh Thanh