All posts by admin

Tâm thư gửi vợ lúc tan ca

Anh thật lòng rất muốn để em sống một cuộc sống an nhàn, hạnh phúc, không có những lo toan tính toán, không có những phiền muộn. Anh chỉ muốn tất cả mọi vất vả khó khăn hãy chỉ để một mình anh gánh chịu, anh nguyện sẽ làm tất cả vì em.

Hân, vợ ngoan hiền của anh! Anh biết rằng từ ngày em theo anh, em đã phải chịu biết bao vất vả, thiếu thốn, khó khăn, mà đối với một người con gái hoàn hảo như em, thực ra, chỉ cần em muốn, em hoàn toàn có thể tìm được một người chồng tốt hơn anh, giàu có hơn anh, đẹp trai hơn anh rất nhiều. Em hoàn toàn không đáng phải chịu nhiều thiệt thòi như thế, không đáng phải hy sinh vì anh như thế.

Nói thật lòng, rất nhiều lúc anh cảm thấy thật có lỗi với em, dường như yêu em là anh đã hại em, đã để em phải khổ, đã làm lỡ cả cuộc đời của em. Anh đang từng bước cố gắng, học tập, lấy ngắn nuôi dài để chúng ta có một công ty cho riêng mình, cũng vì thế những công việc không tên luôn khiến em phải lo lắng vất vả.

Anh thật lòng rất muốn để em sống một cuộc sống an nhàn, hạnh phúc, không có những lo toan tính toán, không có những phiền muộn. Anh chỉ muốn tất cả mọi vất vả khó khăn hãy chỉ để một mình anh gánh chịu, anh nguyện sẽ làm tất cả vì em.

Có lần em từng hỏi anh, nếu như phải lựa chọn giữa em và sự nghiệp, anh sẽ chọn cái gì? Cả hai em à. Anh nghĩ rằng nếu muốn em được hạnh phúc, đầu tiên anh phải có sự nghiệp vững vàng, rồi anh mới có thể mang lại hạnh phúc cho em.

Vợ yêu của anh!

Giờ đây với anh, ngoài công việc, thì bất cứ lúc nào anh cũng chỉ muốn được ở bên em. Anh biết rằng cả cuộc đời này số mệnh của chúng mình đã được định đoạt sẽ ở bên nhau trọn đời. Nếu không có em, cuộc sống của anh sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, anh sẽ vĩnh viễn cô đơn, vĩnh viễn khô cằn.

Em có biết, anh thích nhất là được ngắm nhìn lúc em đang ngủ say, anh sẽ nằm sát bên tai em, thầm thì nói với em rằng: “Anh yêu vợ lắm”. Dù em có nghe thấy hay không nhưng anh vẫn sẽ cảm thấy thật hạnh phúc. Có lẽ, yêu một người chỉ cần được ôm chặt cô ấy trong lúc ngủ say, nói cho cô ấy nghe rằng anh rất yêu cô ấy, đó có lẽ cũng là một niềm hạnh phúc ngọt ngào.

Sắp tan ca rồi vợ yêu của anh. Bây giờ anh lại muốn bay về thật nhanh với em, được nhìn ngắm em, ôm em vào lòng và nói: “Anh rất yêu em”.

Thành

Người tình của tôi có vài chục cô bồ

Người trẻ có, già hơn anh ta cũng có, trong Nam ngoài Bắc có, cách tỉnh trên rừng dưới biển đều có. Con số thực có lẽ phải đến vài chục người. Điểm chung của nạn nhân chúng tôi là đều ly hôn, trình độ đại học trở lên, thiếu thốn tình cảm và hầu hết ở rất xa anh ta.

Đã hơn tháng nay tôi hầu như thức trắng đêm tìm đọc các bài viết về kẻ Sở Khanh mà vẫn không tìm được câu trả lời cho mình. Đành chờ ngày Tết qua đi, mang câu chuyện buồn của bản thân ra để xin các bạn lời khuyên.

Tôi làm mẹ đơn thân đã vài năm rồi. Trong thời gian ly hôn tôi hết sức giữ gìn dù xung quanh là những lời tình tứ lịch thiệp hay thô thiển đều đủ cả. Khoảng nửa năm nay tôi quen một người đàn ông qua một trang web hẹn hò. Anh ta hơn 40 tuổi, nói rằng có con gái 10 tuổi và đã ly hôn 6 năm. Anh ta làm trong lực lượng vũ trang, lại là sếp ở một tập đoàn lớn.

Anh ta luôn tỏ ra nghiêm túc và rất quan tâm đến cả hai mẹ con tôi, có thể đến gặp tôi dù sau một chuyến bay dài. Vì chúng tôi ở rất xa nhau nên dù họp hành hay đi công tác, đi ăn nhà họ hàng, đưa con đi chơi, anh ta đều gọi điện, nhắn tin và chát rất nhiều với tôi, bất kể ngày hay đêm. Anh ta thực sự lấy được lòng tin ở tôi.

Rồi qua tìm hiểu tôi dần linh cảm điều gì đó không ổn. Tôi đã phát hiện anh ta nói đúng mọi điều trừ việc anh ta vẫn đang có vợ và có đến 3 đứa con mà hai đứa sinh đôi mới chỉ 5 tuổi. Sau đó tôi biết anh ta mang kịch bản lừa dối ấy diễn không chỉ với tôi mà với chục người khác, trẻ có, già hơn anh ta cũng có, trong Nam ngoài Bắc có, cách tỉnh trên rừng dưới biển đều có. Tôi nghĩ con số thực có lẽ phải đến vài chục người. Điểm chung của nạn nhân chúng tôi là đều ly hôn, trình độ đại học trở lên, thiếu thốn tình cảm và hầu hết ở rất xa anh ta.

Chúng tôi tin ở cương vị ấy anh ta phải gương mẫu, sự nghiêm khắc và tình yêu thương đứa con gái bé bỏng ở anh ta đã chinh phục được chúng tôi dù anh ta khá chặt chẽ trong chi tiêu. Hầu hết chúng tôi đã sẵn sàng tâm lý làm mẹ đứa bé ấy, sẵn sàng để ra mắt hai bên dịp Tết này .

Có thể nhiều người cho chúng tôi dễ dãi thì tôi cũng đành chấp nhận. Nhưng tất cả chúng tôi đều không lấy gì của anh ta. Thậm chí có người tin anh ta mà bỏ cả việc tốt để làm ở một chỗ tồi tệ khác gần nơi anh ta ở mà anh ta xin cho. Ngẫm lại thì anh ta chỉ là kẻ Sở Khanh chăn rau, luôn hứa hẹn để chúng tôi tin tưởng về một tương lai gần đẹp đẽ trong khi anh ta chẳng mất gì. Đáng kinh sợ hơn là anh ta đưa nhiều người đi ăn ở cùng một địa điểm rồi vào cùng một phòng nhà nghỉ.

Sau khi tôi cho anh ta biết chúng tôi đã phát hiện sự thật thì anh sợ mất địa vị, sợ bị khai trừ khỏi Đảng, sợ gia đình tan nát mà quay sang cầu cứu tôi giúp anh ta khuyên những nạn nhân khác dừng lại. Những người bị lừa giống tôi đang có kế hoạch trả thù để anh ta mất việc hoặc lừa anh ta quan hệ với gái mại dâm để mang bệnh vào thân. Anh ta bảo nếu giờ chuyện vỡ lở thì con anh ta sẽ khinh bố, cấp dưới sẽ coi thường, sống không bằng chết. Anh ta lộ rõ là một kẻ hèn nhát, luồn cúi, đáng khinh

Tôi chẳng quan tâm anh ta sống chết ra sao. Tôi đau lắm khi mình vô tình thành kẻ thứ ba. Nhưng thương và xót xa nhất là vợ con anh ta vì họ có tội gì đâu nên nén lòng để họ được ăn Tết yên bình. Anh ta vẫn vớt vát rằng vợ anh ta già, lắm điều, nhưng tôi nghĩ chị thật đáng thương. Tôi không hiểu nổi anh ta còn thiếu gì mà làm điều thất đức như thế. Biết được điểm yếu của tôi, anh ta lấy các con nhỏ ra van xin tôi hãy rủ lòng thương giúp bảo vệ gia đình yên ấm và hình ảnh người cha đáng kính cho chúng. Anh ta thề sẽ làm người tốt, sẽ không phụ công ơn tôi mà làm điều lương thiện để chuộc tội.

Tôi không tin anh ta, và tôi băn khoăn nếu im lặng thì anh ta có thể tiếp tục lừa hàng chục người khác nữa. Vì đọc nhiều bài viết thấy kẻ trăng hoa chẳng bao giờ chừa được tật ấy, rồi vợ anh ta sớm muộn cũng sẽ biết. Nếu cho chị vợ biết để chị ấy quản lý anh ta từ bây giờ thì chắc chị đau đớn lắm. Còn cách trả thù của những nạn nhân kia có thích đáng với anh ta không? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.

Thủy

Cả gan dẫn bồ về ở với… vợ

Bồ và vợ – 2 “phạm trù” tưởng như đụng nhau là sấm chớp giông tố nổi lên, thế mà nhiều chàng cao tay vẫn dẫn được bồ về gặp vợ, còn chung sống vui vẻ là đằng khác.

“Đây là em họ anh”

Một ngày cuối tuần, Hương đang hí húi lau nhà, dọn dẹp phòng thì Cường – người yêu cô dẫn theo 1 cô bé trẻ trẻ, xinh xinh đến.

“Em à, đây là Ngân mà anh kể với em đó. Con bé lên kiếm việc làm. Ở quê vất vả quá, học hành cũng phải bỏ dở. Em cho nó ở nhờ vài hôm nhé, tìm được việc là nó chuyển đi ngay”.

Ngân: “Em chào chị ạ!”.

“Chào em! Không sao, không sao! Em cứ ở đây với chị, ở bao lâu cũng được. Để chị xem có việc gì làm không chị giới thiệu cho. Hai anh em ngồi xuống đi. Vừa đi đường xa chắc mệt lắm hả em?”.

“Em cảm ơn chị! Em nghe anh Cường nói nhiều về chị, gặp mới biết chị xinh đẹp và dễ mến quá ạ!”.

Cứ thế, cả 3 người trò chuyện rôm rả. Để 2 anh em họ người yêu ở nhà, Hương đi chợ về làm cơm đãi khách. “Mấy khi có dịp người nhà anh ấy lên, phải tiếp đãi tử tế chứ!” – Hương nhủ thầm.

Từ hôm đó, Ngân ở với Hương. Con bé còn nhỏ tuổi, bình thường ra phải được ăn học, vui chơi. “Khổ thân nó, gia cảnh khó khăn phải ra đời kiếm tiền sớm!”. Hương thương Ngân lắm, chăm chút như em gái. Việc nhà cô cũng chẳng để Ngân phải đụng tay, quần áo của con bé cô cũng giặt hộ.

Con bé được cái ngoan, lễ phép lắm. Tự nhiên có nó đến ở cùng Hương thấy vui hơn hẳn. Biết con bé chẳng có tiền, Hương nuôi ăn nuôi ở, thi thoảng còn mua cho con bé bộ quần áo mới nữa.

Từ hôm Ngân đến, ngày nào đi làm về Cường cũng qua ăn cơm với 2 chị em, rồi lại chở Ngân đi loanh quanh xem có chỗ nào treo biển tìm nhân viên không, làm tạm đã rồi khi nào xin được ngon hơn thì chuyển.

Cuối tuần Cường cũng đến, đưa Ngân đi gặp mấy người quen của anh để nhờ họ giúp đỡ tìm việc cho. Những lúc ấy, Hương ở nhà lại chuẩn bị 1 mâm đầy món ngon để 2 anh em về bồi bổ sức khỏe.

Khổ thân Ngân, không có bằng cấp nên mãi chưa tìm được việc gì. Lần nào 2 anh em Cường về cũng đều mệt mỏi bơ phờ khiến Hương thương lắm.

Một ngày cuối tuần, cô đang ngồi bên mâm cơm đợi Cường và Ngân về ăn thì con bạn chí cốt của cô gọi điện, hốt hoảng: “Tao vừa thấy lão Cường nhà mày đèo gái đấy!”.

Tưởng chuyện gì, Hương cười tủm tỉm: “Ôi, cảm ơn bạn tốt nha. Đó là em họ anh ấy, con bé đang ở cùng tao đây này! À, mày rảnh thì qua ăn cơm với bọn tao luôn cho vui!”.

“Cái gì? Em họ mà đèo nhau vào nhà nghỉ à? Mày đến đây ngay đi, tao đợi. Chúng nó chưa ra đâu!”.

Hương sững sờ. Rồi như chợt bừng tỉnh, cô lao đến chỗ con bạn đang đợi. 1 tiếng sau, cô thấy Cường – người yêu cô và Ngân – em họ anh đang ôm eo nhau từ nhà nghỉ bước ra.

Sau này cô mới biết, người mà Cường bảo em họ ấy thực ra là 1 con bé phục vụ bàn ở quán bia. Cường “nhặt” về, hứa hẹn sẽ xin việc ngon nghẻ cho cô ta, rồi gửi ở chỗ Hương, vừa được “xài” thoải mái lại không phải nuôi.

Hóa ra là thế! Hương tự nhiên thấy rùng mình: “Thật quá ghê tởm cho cái âm mưu của 2 kẻ ra bộ đáng thương”.

Cả gan dẫn bồ về ở với… vợ 1

Hương chăm chút Ngân như em gái mà không hay biết rằng người yêu mình đang diễn kịch với cô em họ hờ ngay trước mặt

Cả gan dẫn bồ về ở với Vợ
Cả gan dẫn bồ về ở với Vợ

Nhờ bồ đến chăm sóc… vợ

Chị Loan đang mang bầu bé đầu lòng, nghén dữ lắm. Anh Hưng – chồng chị lại sắp phải đi công tác xa 2 tuần. Anh không yên tâm để chị ở nhà 1 mình, lại không muốn phiền đến các cụ 2 bên.

Anh bảo với chị: “Để anh nhờ cô bạn anh đến ở với em. Chứ anh đi thế này anh cũng chả yên tâm!”. Bạn anh, theo lời anh kể, là 1 chị cùng trường học đại học. Chị ấy lấy chồng Tây, ra nước ngoài ở, nhưng vừa li dị chồng, giờ về nước sinh sống. Bố mẹ chị đều ở quê, mà chị ấy lại muốn mua nhà, lập nghiệp ở thành phố. Hiện tại chị bạn anh chưa có chỗ ở nên anh muốn cho chị ấy ở nhờ, vừa trông nom Loan lúc anh đi vắng, vừa là giúp đỡ bạn.

Anh đưa chị bạn về, 1 người đàn bà mang vẻ đẹp mặn mà. Chị dễ mến lắm, cười nói trìu mến hỏi thăm Loan, còn truyền cho Loan bao nhiêu kinh nghiệm mang thai, làm mẹ nữa (chị ấy đã có 1 con trai đang ở với chồng cũ). Chị cũng mua bao nhiêu quà cho 2 mẹ con, nhiều đồ sơ sinh rất đáng yêu!

Loan vừa gặp đã thấy quý chị bạn của chồng ngay. 2 tuần chồng đi vắng, Loan với chị đã trở nên thân thiết như chị em gái. Có chuyện gì cô cũng kể cho chị nghe, cả chuyện giữa 2 vợ chồng. Chồng cô thường xuyên gọi điện cho chị ta hỏi thăm tình hình ở nhà, cô thấy vui vì chồng quan tâm, cũng chẳng suy nghĩ gì.

Ngày chồng về, chị ấy cũng tìm được chỗ ở nên dọn đi. Mới về nước nên cái gì cũng lạ lẫm, chị phải xây dựng lại mọi thứ từ đầu thật vất vả, nhất là chị còn mở cửa hàng kinh doanh nữa. Vì thế mà anh Hưng cứ lúc rảnh là qua giúp bạn.

Nhiều khi Loan cũng chạnh lòng, những nghĩ đi nghĩ lại: “Chị ấy tốt với 2 vợ chồng như thế, lúc chị khó khăn mình lại tính toán sao?”. Cô còn tự trách mình bầu bí không tiện đi lại hỏi thăm được chị ta nên điện đóm hỏi thăm liên tục. Cô làm sao biết được, đó là lúc chồng cô và người đàn bà đó đang “hú hí” với nhau!

Một tối, chồng đang tắm, thấy điện thoại chồng có tin nhắn, Loan tò mò mở ra xem: “Anh ơi, anh có biết mỗi lúc tạm biệt anh về là em đau lòng lắm không?”.

Nhìn lại số gửi tin, Loan bủn rủn, là chị ta! Cô run rẩy mở hết tin nhắn trong máy, toàn là SMS tình cảm của 2 người đó. Anh Hưng còn bảo chị ta: “Đợi Loan sinh xong đã em ạ. Giờ mà bỏ thì tội nghiệp cô ta quá! Em đành chịu thiệt một chút vậy!”.

Giờ cô mới nhớ ra, chồng cô đã từng có một mối tình hồi sinh viên. Thì ra chính là chị ta!

Mọi thứ trong cô bỗng chốc sụp đổ tan tành. Những người cô từng tin tưởng, yêu thương hết mực đã nhẫn tâm giở trò quái ác để phản bội chính cô sao?…

(Theo TTVN)

Mùa xuân hạnh phúc

Năm đó, tôi là sinh viên năm cuối của một trường đại học. Trường tôi cách nhà chỉ hơn 30 cây số. Chủ nhật nào tôi cũng về nhà. Tết năm đó, như mọi năm, tôi tranh thủ làm thêm đến tận chiều 30 mới nghỉ.

Mùa Xuân hạnh phúc
Mùa Xuân hạnh phúc

Định về nhà ngay. Nhưng nhỏ Hà và nhỏ Hạnh cùng nhà trọ cứ nài nỉ tôi ở lại ăn bữa cơm tất niên với chúng nó. Ăn xong, tôi vội vã phóng xe đi. Nghĩ bụng, túc tắc cũng thừa sức có mặt ở nhà trước giao thừa vài ba tiếng. Ai dè, mới đi được chục cây số, cái xe cối rệu rã của tôi trở chứng, máy kêu lập bập vài tiếng rồi tắt ngấm. Rất nhiều xe chạy ngang qua nhưng chẳng ai thèm để ý đến tiếng gọi cầu cứu của tôi. Cũng phải thôi ! Chỉ còn vài tiếng nữa là giao thừa. Ai cũng vội vã trở về nhà.

ôi đành lếch thếch dắt bộ chiếc xe phản chủ trong tâm trạng thất vọng và buồn bã, tự an ủi sẽ “xông đất” nhà mình. Đúng lúc đó, phía trước chợt sáng lóa. Lại một chiếc xe máy lao tới. Chắc chắn nó sẽ bình thản phóng ngang qua ? Ôi ! Không ! Tiếng máy tiến sát bên tôi rồi dừng lại. Tôi ngước lên. Dưới ánh đèn pha, tôi nhận ra một khuôn mặt đàn ông trẻ trong chiếc mũ bảo hiểm. Niềm hi vọng vừa lóe lên lập tức bị nỗi sợ hãi đè bẹp. Mình không gọi. Sao anh ta vẫn dừng lại?

“Chào cô gái! Sắp giao thừa rồi mà sao còn ở đây ? Xe hư à?”. Giọng nói điềm đạm, ân cần khiến tôi cảm thấy bình tâm. “Dạ! Tôi …Em …Dạ, nó không chịu nổ?”. Tôi đáp, vội vã, sợ nếu không nói nhanh, chiếc xe sẽ rồ máy, phóng vút đi, bỏ tôi lại với màn đêm mù mịt.
Người đàn ông dựng chiếc xe vẫn đang nổ, bước lại gần, đạp cần khởi động xe tôi. Chỉ có tiếng kích khô khốc. Anh lắc đầu, vẻ thất vọng: “Hết xăng rồi, cô gái ạ !”.

Tôi đứng lặng, sống mũi rân rân, nước mắt chực trào ra. Tức quá! Cái điều quan trọng như thế mà tôi cũng quên! Nằm lại dọc đường chỉ vì nguyên nhân lãng xẹt này ư? Tôi hít một hơi thật sâu, quay sang người đi đường tốt bụng: “Em cám ơn anh nhiều lắm! Thôi! Anh về đi cho kịp giao thừa!”. Anh nhướng mắt, ngạc nhiên: “Thế còn cô? Nhà cô ở đâu? Còn bao xa nữa?”. Tôi nhìn con đường hun hút đen như mực, thở dài: “Em về xã X. Cách đây quãng hai chục cây! Thì dắt bộ chứ biết làm thế nào? Dù sao cũng cám ơn anh!”. Anh lắc đầu, chắc lưỡi: “Chà ! Xã X hả? Vậy mà dám đi một mình! Gan thật!”. Tôi im lặng. Chẳng biết đó là lời khen hay chê. Nhưng khen hay chê thì cũng có ích gì trong lúc này? Lưỡng lự giây lát, anh nói: ” Hay là thế này ! Bây giờ chúng ta cùng về nhà tôi, gần đây thôi. Đổ xăng xong, tôi sẽ đưa cô về, được không? “. Không kịp nghĩ ngợi, tôi gật đầu lia lịa.

Anh để xe nổ máy cho có ánh sáng đèn, dắt đi bên cạnh tôi. Dù không quen biết, nhưng tôi vẫn cảm thấy bình an. Anh hỏi tôi là ai, vì sao lại “mắc cạn” ở đây? Như một cách trả ơn, tôi thành thật bộc bạch “hoàn cảnh”. Nào là tôi đang học năm thứ mấy, trường nào? Mấy đứa bạn cùng nhà trọ của tôi tội nghiệp ra sao, khi mà tôi được về quê ăn tết, còn chúng nó phải ở lại tranh thủ kiếm tiền. Rồi  tôi khoe đã mua những quà gì, cho ai? Thỉnh thoảng anh ồ, à hoặc cười khúc khích, kèm theo lời động viên: “Vui há !”. Tôi được trớn, cứ thế mà líu lo…

Chúng tôi rẽ vào một con đường đất. Qua vài con hẻm nhỏ với những bụi cây dại lùm lùm hai bên, anh nói: “Đến nhà anh rồi!”. Trong khi anh đổ xăng vào xe cho tôi thì mẹ anh loay hoay dọn mâm bát. Đã không nhận tiền xăng tôi đưa, mẹ và anh còn nhất định mời tôi, một người xa lạ, cùng ăn bữa cơm tất niên, với đầy đủ gà luộc, nem rán, giò, chả…Mẹ anh nói: “Nhà bác bao giờ cũng cúng tất niên sớm để chút xíu nó (bà chỉ anh) còn phải vào trực trong bệnh viện. Bác sĩ giỏi mà! Năm nào cũng phải trực đêm giao thừa !”. Ra vậy ! Phần thì đói, phần khác, tôi không thể từ chối lời mời nhiệt tình của mẹ và anh. Bữa cơm thật vui và đầm ấm. Tôi có cảm giác như đang ở nhà mình.

Có bạn đồng hành vừa đi vừa nói chuyện nên quãng đường về nhà tôi ngắn lại rất nhiều. Anh đưa tôi về tận ngõ, ngay khi trong xóm bắt đầu vang lên những tiếng nhạc rộn rã đón năm mới. Tôi mời anh vô nhà. Nhưng anh nói, anh phải về ngay cho kịp ca trực. Hẹn tôi khi khác.
Anh đã thực hiện lời hứa đó để giao thừa năm sau, tôi thành người trong gia đình anh. Cũng như năm trước, tôi cùng anh và mẹ đón giao thừa sớm. Cũng như năm trước, sau bữa cỗ tất niên, vào những khoảnh khắc trước giao thừa, anh đưa tôi về nhà. Nhưng không giống như năm trước, năm nay, tôi và anh chỉ đi một xe. Cũng không giống như năm trước, năm nay anh sẽ vô nhà cùng tôi, nói lời chúc mừng năm mới với mọi người trong nhà trước khi quay lại bệnh viện để vào ca trực đêm giao thừa.

Tôi ngồi sau anh, áp mặt vào tấm lưng rộng của anh, hít mùi mồ hôi quen thuộc của anh, lắng nghe niềm hạnh phúc dạt dào giữa mùi hương ngan ngát của mùa xuân …

Giao  Thủy

Lương 20 triệu, người yêu vẫn chê nghèo

Xung quanh cô ấy toàn những người có thu nhập cao, 40-50 triệu đồng một tháng, họ hàng cũng giàu có nên cô ấy cảm thấy ngại khi giới thiệu mình với người thân, bạn bè.

Lo lắng kinh tế ảnh hưởng tình yêu
Lo lắng kinh tế ảnh hưởng tình yêu

Mình 31 tuổi, cô ấy kém 2 tuổi. Hai đứa quen nhau hơn một năm. Mình thực lòng yêu và muốn lập gia đình với cô ấy trong năm nay. Gần đây tình cảm giữa chúng mình sứt mẻ và cãi nhau liên tục, nguyên nhân chính là cô ấy không an tâm khi mình kiếm tiền ít, sợ mình không làm trụ cột gia đình, không chăm lo được cho vợ con sau này.

Thu nhập của mình không cao (khoảng 20 triệu một tháng), nhưng mình tin tưởng với khả năng của mình thì việc lo cho vợ con một cuộc sống no đủ trong tương lai là hoàn toàn có thể.

Mình đã cố gắng thuyết phục cô ấy tin tưởng vào tình yêu của mình. Nếu 2 vợ chồng chăm chỉ làm ăn thì việc sống đầy đủ là không có gì khó. Chính việc tin tưởng và yêu thương nhau lúc cả 2 còn nghèo, vẫn trân trọng và quan tâm nhau mới đáng quý và sau này, khi có tiền bạc rồi, tình cảm sẽ càng bền chặt hơn.

Hiện mình có nhà ở Hà Nội nhưng chưa xây lên được. Dự định nếu lập gia đình sẽ xây để vợ chồng có chỗ ở và để cô ấy không ái ngại với họ hàng cô ấy (sẽ phải vay mượn thêm chút).

Mình biết cô ấy vẫn yêu mình, và không có người thứ 3. Dù nói chia tay nhưng cả mình và cô ấy vẫn không dứt được ra, vẫn liên lạc và nhớ về nhau, nhưng cứ nghĩ đến chuyện tiền bạc là cô ấy buồn chán và lại muốn chấm dứt. Cô ấy bảo mình phải kiếm nhiều tiền, để cô ấy không lo lắng gì thì mới tính chuyện lập gia đình. Mình không biết phải làm sao trong hoàn cảnh này. Mình không muốn chia tay. (Minh Hoàng)

Biết thế em cưới anh sớm hơn

Từ khi lấy anh, cuộc sống của em đã tốt hơn rất nhiều. Anh luôn là chỗ dựa vững chắc cho em cả về vật chất lẫn tinh thần. Hơn thế nữa, anh cũng luôn yêu quý và lo lắng cho gia đình em.

Người ta nói: Là con gái nếu phải lựa chọn giữa người mình yêu và người yêu mình thì thà lấy người yêu mình chứ đừng lấy người mình yêu. Nhưng dù lấy người nào đi nữa thì niềm vui của ta cũng sẽ không được trọn vẹn, giống như đường tròn bị khuyết mất một nửa. Như vậy, thật hạnh phúc cho những ai lấy được người mình yêu mà cũng là người yêu mình. Và em là một trong những người may mắn đó.

Anh – người em yêu cũng là người chồng thân thương của em. Em nhớ mãi câu nói của anh lúc mới quen: “Sau này khi cưới nhau rồi anh sẽ yêu em nhiều hơn bây giờ”. Lúc đó em nghe vậy thôi chứ cũng không tin lắm, vì nghĩ rằng: khi yêu nhau thì người con trai nào mà chẳng nói lời ngon ngọt để làm vui lòng bạn gái, chứ cưới rồi thì chẳng thể nào còn được như lúc mới yêu. Nhưng giờ đây khi đã là vợ anh rồi, em ngẫm lại thấy anh nói đúng.

Em cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em nồng nàn hơn, ấm áp hơn bởi vì em biết anh là người đàn ông có trách nhiệm luôn muốn lo lắng, bao bọc cho cuộc sống của vợ. Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng mình đi chơi xa với nhau không? Đó là dịp Tết nguyên đán năm ngoái, anh đã xin cha mẹ dẫn em đi Đại Nam chơi, vì trong Đại Nam quá lớn, đi cả buổi sáng vẫn chưa hết. Đến trưa, mỏi mệt nên mình tìm chỗ nghỉ ngơi. Người ta thì có chiếu trải lên bãi cỏ nằm nghỉ, người thì có võng mắc lên cây nằm, còn mình thì chẳng có gì do không chuẩn bị trước.

Nhưng lúc đó, cả hai đều mỏi mệt và rất buồn ngủ, chẳng còn cách nào khác anh đã cởi áo khoác ra lót xuống cỏ cho em nằm, còn anh nằm ở ngoài đưa tay ra làm gối cho em tựa vào. Nằm được một lúc thì em cảm nhận được tay anh đang mỏi và đã từ chối không chịu nằm trên tay anh nữa. Em hỏi anh: Có mỏi tay không anh? Nhưng anh trả lời không và nói một câu mà em rất ấn tượng, còn nhớ như in: “Chỉ có chuyện nhỏ này mà anh không làm được cho em thì sau này anh có thể làm được gì cho em chứ?”

Anh bắt em nằm trên tay anh ngủ tiếp. Nhờ vậy mà em ngủ thật ngon, thức dậy cả hai đều khỏe khăn và sẵn sàng cho cuộc vui chơi tiếp theo. Từ việc làm tưởng như rất nhỏ nhoi đó của anh mà em biết rằng mình đã tìm đúng bến đỗ an toàn cho cuộc đời này.
Từ khi quen nhau tới giờ anh luôn mang đến niềm vui cho em, chưa bao giờ để em phải buồn hay giận hờn vì anh điều gì. Cũng chính vì tình yêu quá lớn của anh đã làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của em. Trước kia em luôn nghĩ, sau này ra trường mình phải đi làm 4, 5 năm gì đó để giúp đỡ cha mẹ một thời gian, rồi đến khi 28 tuổi trở lên mới có chồng vì thấy cha mẹ nuôi em ăn học vất vả.

Ai cũng bảo em đừng nên có chồng sớm, nếu có chồng rồi sẽ không thể nào lo cho cha mẹ được đâu và em cũng tự nhủ như thế. Nhưng thật không ngờ mình lại kết hôn sớm hơn dự định. Dù biết là con gái mới ra trường chưa kịp lo cha mẹ được gì mà có chồng đã bị nhiều người bàn tán nhưng giờ đây nếu cho em lựa chọn lại em cũng sẽ quyết định như thế.

Từ khi lấy anh, cuộc sống của em đã tốt hơn rất nhiều. Anh luôn là chỗ dựa vững chắc cho em cả về vật chất lẫn tinh thần. Hơn thế nữa, anh cũng luôn yêu quý và lo lắng cho gia đình em và em cảm nhận được rằng anh xem cha mẹ em như cha mẹ ruột của mình luôn muốn cùng em báo đáp công ơn dưỡng dục sinh thành của cha mẹ.

Từ khi anh về làm rể, nhà em vui vẻ hẳn lên, có anh về ngôi nhà thêm rộn rã, xôm tụ. Em luôn tự hào về anh vì anh có khả năng giao tiếp, có kiến thức rộng, anh luôn tự tin khi tiếp xúc với mọi người vì thế dễ chiếm được thiện cảm của những người xung quanh. Em luôn hài lòng về anh và thấy mình thật may mắn khi được làm vợ anh. Nhưng cuộc sống không có gì là hoàn hảo cả. Vì hoàn cảnh công việc mà vợ chồng mình mỗi người một nơi.

Từ khi cưới nhau tới giờ ít khi nào mình được ngủ chung với nhau hơn 2 đêm, bởi anh thì làm ở Sài Gòn còn em sống với bố mẹ và đi làm ở Cần Thơ. Cuối tuần anh được nghỉ chiều thứ bảy và chủ nhật nên tuần nào anh cũng về thăm em. Lúc đầu thì chiều thứ bảy anh về chiều chủ nhật anh lại đi, nhưng dần dần chúng ta thấy thời gian ở bên nhau như vậy là ít quá. Bao nhiêu đó, chẳng đủ để em hết nhớ anh sau một tuần dài đăng đẳng. Vì thế chúng mình đã kéo dài thêm thời gian ở bên nhau bằng cách thay gì chiều thứ bảy anh đi thì mình đổi lại sáng thứ hai anh đi sớm.

Khoảng 3, 4 giờ sáng em thức dậy để đưa anh ra bến ra xe về Sài Gòn, khi về đến Sài Gòn thì cũng vừa đúng giờ anh đi làm luôn. Tuy thức sớm như vậy có hơi cực một chút nhưng đó là cách duy nhất để vợ chồng chúng ta có thêm thời gian ở bên nhau. Cứ như thế đã nửa năm trôi qua, anh vẫn đi đi về về để thăm em. Khoảng cách giữa Cần Thơ và Sài Gòn dường như đã xích lại gần nhau hơn kể từ khi chúng ta cưới.

Nhiều người đã nói với em: em đã quá chủ quan khi dám để anh sống ở Sài Gòn một mình như vậy, đàn ông không có vợ bên cạnh rất dễ bồ bịch, lăng nhăng. Mặc cho ai nói gì em vẫn không quan tâm và luôn khẳng định với mọi người chồng em là người đàn ông rất mẫu mực, không bao giờ có chuyện vợ bé, vợ nhỏ đâu. Nghe xong mọi người đều cười và bảo em thơ ngây quá, trên đời này có rất nhiều chuyện không thể nào ngờ trước được đâu, chủ quan quá coi chừng mất chồng mà không hay.

Kể cả thằng bạn thân em nó cũng nói: tao là con trai nên tao hiểu đàn ông ai mà không ham “của lạ”, mày đừng có tin tưởng chồng quá. Nhưng dù cho có bao nhiêu lời nói ra nói vào đi nữa thì niềm tin của em dành cho anh vẫn nguyên vẹn như ngày đầu, cũng giống như tình yêu của anh dành cho em không hề thay đổi mà ngày càng sâu lắng và nồng nàn hơn theo năm tháng.

Dù chúng ta cưới nhau chưa lâu chỉ mới hơn nửa năm, bao nhiêu đó chẳng là gì so với quãng đời còn dài sau này của chúng ta. Nhưng em tin: Thời gian sẽ không làm phai phôi một tình yêu đẹp mà nó làm cho tình yêu ngày càng đẹp hơn và ngày một lớn dần hơn trong mỗi chúng ta. Đối với em, có được người chồng hiểu và thương vợ như anh đã là “hạnh phúc như mơ” của em rồi.

Vợ yêu

Cám ơn em đã làm vợ anh

Anh cảm thấy rất tự tin đối phó với khó khăn trong công việc làm ăn và cuộc sống khi có em đứng ở phía sau. Anh nhận ra rằng càng ngày càng yêu em nhiều hơn. Anh muốn sống với em thêm ít nhất 5 lần kỷ niệm 10 năm nữa.

Đến hôm nay vợ chồng mình đã cưới nhau được 10 năm rồi đấy. Anh thật không ngờ là mình đã cưới một cô bác sĩ vừa tốt nghiệp thông qua sự giới thiệu của người quen mà thật tâm là lúc đó anh không yêu em sâu đậm. Mặc dù em được đánh giá là một trong số các hoa khôi của khóa và được nhiều anh chàng theo đuổi trong trường đại học, nhưng vì không thích quen bạn gái qua người khác giới thiệu nên lúc quen em, anh hơi miễn cưỡng, thậm chí anh đã chia tay em sau một thời gian ngắn.

Với sự thúc ép từ gia đình và dựa vào lý trí của một thanh niên 31 tuổi, anh quay lại và quyết định cưới em làm vợ. Sau buổi tiệc cưới, anh thật sự lo lắng, không biết cuộc sống của mình với người vợ mới cưới sẽ ra sao: đau khổ hay hạnh phúc?

10 năm qua là thời gian dài và vất vả cho em khi sống với cha con anh cùng với tính luộm thuộm, lề mề, hời hợt của anh. Cũng trong khoảng thời gian đó, em đã không nề hà giúp anh gánh vác những việc không chỉ cho ba cha con anh mà còn cho công việc của gia đình, ba má.

Nhìn lai sau 10 năm chung sống, anh cảm thấy rất tự tin đối phó với khó khăn trong công việc làm ăn và cuộc sống khi có em đứng ở phía sau. Anh đã hoàn thiện hơn trước đây rất nhiều, có một con trai và một con gái, xinh đẹp ngoan ngoãn, học giỏi, nhờ có em dạy dỗ; quan hệ giữa anh và ba, hai em cũng tốt lên rất nhiều. Được như thế là nhờ có phần công sức lớn lao của em đó!

Anh nhận ra rằng càng ngày càng yêu em nhiều hơn. Anh muốn sống với em thêm ít nhất 5 lần kỷ niệm 10 năm nữa mặc dù sức khỏe của em đang có vấn đề. Cho dù có biến cố gì xảy ra đi nữa, hãy hứa với anh là em sẽ giữ sức khỏe của mình để cùng anh và hai con tiếp tục đi đến tận cùng con đường hạnh phúc gia đình mà hai ta đã xây dựng trong 10 năm qua nhé. Anh cũng hứa sẽ cố gắng hơn để những thời khắc kỷ niệm 10 năm của cuộc sống vợ chồng mình trong tương lai sẽ tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.

Để kỷ niệm 10 năm ngày cưới đầu tiên này, anh chỉ có một câu để nói với em: “Cám ơn em đã lấy anh”. Với anh, em đã, đang và sẽ mãi mãi là người vợ tuyệt vời nhất trên thế gian này.

Dũng

Nhớ anh- người đàn ông có nụ cười trẻ thơ

Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt anh từ xa là tim em đập thình thịch, tay chân luống cuống chẳng biết phải làm gì. Chưa một giây ngừng nghĩ về anh, ngừng thắc mắc tại sao anh bỗng im lặng lâu đến như vậy.

i miss you
i miss you

Đã 6 tháng kể từ khi em và người ấy cách xa nhau, 6 tháng- một khoảng thời gian đủ dài để em có thể quên và bắt đầu chuyện tình yêu với một người khác, tất nhiên, với điều kiện anh không xuất hiện và bước vào cuộc đời em.

Em nghĩ anh là một người vô cảm, sau những gì anh đã làm với em, anh lại quay lưng và nhìn em như một người xa lạ, anh có thể cho em một lời giải thích chứ? Nếu đối với anh, những điều đó không là gì thì anh đã giết chết trái tim em rồi. Phải chăng anh nghĩ đứa con gái này chỉ đang đùa giỡn với anh?

Anh à, anh có hiểu được em sẽ không bao giờ làm những điều đó với một người mà em không yêu thương? Em biết mình đã mắc một sai lầm lớn khi ở bên anh những ngày tháng đó, chỉ để quên đi chuyện tình yêu trong quá khứ, em không ngờ mình lại ngu ngốc và trẻ con đến thế.

Chợt một ngày tỉnh dậy em thấy mình không còn nhớ người cũ nữa, không còn muốn biết người đó đang làm gì, nghĩ gì, yêu ai… Vài lần đón đưa, rồi những tin nhắn hiếm hoi từ một người vô tâm khiến em vui hơn bao giờ hết, em thấy ấm áp và giữ gìn, trân trọng nó như một phần cuộc sống của mình. Từng dòng suy nghĩ của em cứ từng giờ từng phút chỉ hướng về anh. Em nhớ đến phát điên người đàn ông có nụ cười của một đứa trẻ. Những cảm xúc cứ dần đầy lên mà em không hề hay biết, rồi chợt bối rối em nhận ra rằng: Em đã lại yêu!

Không quá lâu để từ một đứa con gái vô tư, thoải mái đi chơi với anh, trò chuyện với anh, chẳng ngại ngùng khi ngồi sau xe anh, cho đến bây giờ, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt anh từ xa là tim đã đập thình thịch, tay chân luống cuống chẳng biết phải làm gì. Chưa một giây ngừng nghĩ về anh, ngừng thắc mắc tại sao anh bỗng im lặng lâu đến như vậy. Trong đầu em lúc nào cũng chỉ có một câu hỏi: Tại sao những ngày tháng đó anh đã ở bên cạnh em, quan tâm em, đối với anh em đã là gì vậy?

Liệu em có đủ dũng cảm để nói hết với anh, rằng em đã yêu, đã đợi, và đã thất vọng? Liệu anh có tin rằng những khi vô tình thấy em khóc, những giọt nước mắt đó không phải vì người ấy, mà là vì anh. Biết rằng tình cảm anh không có, và đến giờ phút này em cũng không muốn thay đổi hiện tại nữa, chỉ mong rằng em có thể mở lòng và anh cũng vậy. Nếu anh ngừng im lặng và nói hết suy nghĩ của anh về chuyện chúng ta ngày trước, em sẽ thấy thanh thản mà tiếp tục sống, em đã đánh mất đi nụ cười quá lâu rồi anh biết không.

Dù anh không phải người đầu tiên em thích, nhưng là người đầu tiên em dành hết yêu thương trọn vẹn, là người đầu tiên em đặt hết niềm tin và hy vọng. Là người đầu tiên em kiên nhẫn chờ đợi, là người đầu tiên khiến em khóc dù chẳng là ai. Người duy nhất gọi em là “cô gái của anh”, yêu và nhớ anh rất nhiều.

Đông

Vợ tôi muốn ăn Tết ở nhà mẹ đẻ

Tuần trước mình nói rằng sắp Tết rồi, vợ chồng và con nên chuyển về nhà ăn Tết đi, nhưng vợ không đồng ý và nói rằng về nhà ăn Tết có mình em và anh thì làm sao chăm sóc được con, ở đây còn nhờ bà ngoại.

Mình tên Thành, ở Hà Nội. Chuyện của mình không biết to hay nhỏ, nhưng vì buồn nên mình muốn được chia sẻ và nhận được lời khuyên. Hai vợ chồng mình sinh được một con, nay cháu gần một tuổi rồi. Khi hết thời hạn nghỉ, vợ mình phải đi làm nên đã chuyển sang bên ngoại ở để nhờ bà ngoại theo dõi, quản lý người giúp việc. Vợ mình bảo vậy vì không thể giao con cho người giúp việc, không thể tin được. Mình biết đặc điểm của bên ngoại nên không thích sang đó ở, nhưng vì vợ muốn như thế nên đành chịu và làm theo.

Tuần trước mình nói rằng sắp Tết rồi, vợ chồng và con nên chuyển về nhà ăn Tết đi, nhưng vợ không đồng ý và nói rằng về nhà ăn Tết có mình em và anh thì làm sao chăm sóc được con, ở đây còn nhờ bà ngoại. Khi nghe nói vậy, mình rất buồn vì các bạn biết đấy, mỗi khi xuân về, ai ai cũng muốn đoàn tụ với gia đình trong một không khí đầm ấm và độc lập.

Vợ chồng mình có nhà riêng, không phải ở chung và phụ thuộc vào ai. Mình có suy nghĩ rằng hai vợ chồng nên độc lập và phải tự chủ trong việc chăm sóc con cái. Trường hợp khó khăn quá hoặc vượt quá khả năng thì mới nhờ vả đến bên nội, bên ngoại. Mình có thể sắp xếp được thời gian (ngoài giờ hành chính) để giúp vợ chăm sóc con.

Mình có thể đi chợ, nấu ăn, giặt quần áo cho gia đình và thực tế mình đã làm những công việc này khi vợ có bầu. Về kinh tế, mình cũng kiếm được tiền để gia đình đủ ăn, đủ tiêu, đủ để thuê người giúp việc. Công việc của vợ không phải đi làm quá nhiều buổi trong tuần, có nhiều thời gian để chăm con, vậy mà vẫn cứ thích ở bên ngoại, thế mới tức chứ.

Mình suy nghĩ vậy thôi chứ không tâm sự được với vợ vì 2 vợ chồng hay khắc khẩu. Mỗi khi mình nói chuyện để thể hiện ý kiến là vợ lại gạt đi, cáu giận và không quan tâm đến ý của chồng như thế nào. Vì vậy, qua mục Tâm sự, mình muốn được sự chia sẻ và nhận được lời khuyên nên thực hiện một cách nào đó để gia đình nhỏ mình được ăn Tết vui. Mong nhận được ý kiến từ các bạn, xin cảm ơn.

Thành

Giả vờ bị tai nạn để hoãn cưới

Trên đường ở đơn vị về nhà để chuẩn bị hôm sau lên nhà tôi, anh bị tai nạn. Em gái anh gọi điện báo tôi, vậy nên gia đình anh không lên được. Nghe vậy gia đình tôi không tin, cho là lý do, bảo tôi đi bỏ luôn đứa bé. Trong 2 ngày tôi gọi cho anh mà điện thoại không liên lạc được.

Tôi là con gái một trong gia đình, từ nhỏ tôi thiếu đi tình thương của người cha, cha tôi làm công nhân và đã xây dựng gia đình với người khác được 2 em gái. Một mình mẹ nuôi tôi ăn học. Học xong cao đẳng tôi đi làm một thời gian, sau đó đi học tiếp đến nay đã học xong liên thông đại học và đang làm tại xã.

Trong suốt thời gian học phổ thông đến cao đẳng, tôi luôn tự nhủ không vướng bận vào yêu đương để học cho tốt. Tôi tự hứa với mình phải khi nào học xong, có công việc ổn định mới tính đến chuyện yêu đương, kết hôn. Bên cạnh đó tôi cũng sợ lấy chồng rồi lại rơi vào tình cảnh như mẹ bị chồng phụ bạc, một thân một mình nuôi con. Vì vậy tôi bỏ qua tất cả sự quan tâm của những người đến với mình.

Cho đến một lần đi đám cưới chị gái con nhà bác, tôi đã gặp anh. Lúc ấy tôi đang học tiếp đại học. Anh là bộ đội chuyên nghiệp, là thủ trưởng của anh rể. Sau nhiều lần nói chuyện, đi chơi, thấy hợp tôi nhận lời yêu anh. Mẹ và gia đình tôi biết phản đối, gia đình anh cũng vậy, bố mẹ anh chuyển anh về công tác gần nhà, nhưng chúng tôi vẫn liên lạc. Anh thường xuyên lên thăm tôi, chúng tôi đã động viên nhau sẽ vượt qua tất cả.

Trong một lần anh lên thăm, bạn tôi về quê, chỉ có tôi và mình anh, chuyện đó đã xảy ra do cả tôi và anh không kiềm chế được bản thân. Thật không may lần đó tôi lại bị dính bầu luôn. Tôi gọi điện nói anh biết, anh bảo sẽ thưa chuyện với gia đình rối bố mẹ anh sẽ lên nói chuyện người lớn. Gia đình tôi biết chuyện, bắt tôi phá bỏ đứa bé hoặc cưới thì phải cưới luôn. Nhưng anh lại bảo năm nay tôi không được tuổi, cứ để vậy đẻ, tới cuối năm cưới, giờ tôi đã 26 tuổi. Anh gọi điện cho mẹ tôi cũng nói vậy. Mẹ tôi không đồng ý.

Trên đường ở đơn vị về nhà để chuẩn bị hôm sau lên nhà tôi, anh bị tai nạn. Em gái anh gọi điện báo tôi, vậy nên gia đình anh không lên được. Nghe vậy gia đình tôi không tin, cho là lý do, bảo tôi đi bỏ luôn đứa bé. Lúc ấy tôi khủng hoảng thật sự không biết nên làm thế nào. Mọi người để cho tôi 2 ngày suy nghĩ, đưa ra quyết định.

Trong 2 ngày tôi gọi cho anh mà điện thoại không liên lạc được. Cuối cùng tôi quyết định bỏ đi đứa con của mình. Tôi thật xấu xa. Thời gian một 2 tháng sau khi xảy ra chuyện với tôi thật nặng nề. Tôi không tin vào bất cứ thứ gì, không tin ai. Ngoài mặt khi đi học, đi làm, tôi vẫn tỏ ra bình thường, nhưng khi một mình tôi chỉ biết khóc. Buồn quá!

Ngày đó hình ảnh những lúc ở bệnh viện cứ ở trong đầu tôi. Dần dần đúng là thời gian sẽ làm nguôi ngoai mọi chuyện nhưng tôi đã không còn cảm thấy hứng thú với mấy chuyện yêu đương. Tôi không tin có tình yêu trên đời, cũng thỉnh thoảng lại nhớ về anh.

Nói về anh, khi biết tôi bỏ đứa con đi anh nói không nên giữ mối quan hệ này vì tôi đã bỏ con của anh. Hơn một tháng trở lại đây, anh lại gọi điện cho tôi. Tôi không bắt máy, anh lại nhắn tin, tôi nói không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với anh. Anh xin lỗi, rằng anh đã sai, xin tôi tha thứ, rằng trong thời gian qua đã cố tình không liên lạc để quên tôi nhưng không quên được, mong tôi quay lại.

Tôi giờ không biết có nên tin anh, một người từng bỏ rơi tôi như vậy không nữa. Tôi phải làm như thế nào đây? Mọi người hãy giúp tôi giải quyết vấn đề này.Cảm ơn mọi người rất nhiều.

Linh

1 người