Giả vờ bị tai nạn để hoãn cưới

Trên đường ở đơn vị về nhà để chuẩn bị hôm sau lên nhà tôi, anh bị tai nạn. Em gái anh gọi điện báo tôi, vậy nên gia đình anh không lên được. Nghe vậy gia đình tôi không tin, cho là lý do, bảo tôi đi bỏ luôn đứa bé. Trong 2 ngày tôi gọi cho anh mà điện thoại không liên lạc được.

Tôi là con gái một trong gia đình, từ nhỏ tôi thiếu đi tình thương của người cha, cha tôi làm công nhân và đã xây dựng gia đình với người khác được 2 em gái. Một mình mẹ nuôi tôi ăn học. Học xong cao đẳng tôi đi làm một thời gian, sau đó đi học tiếp đến nay đã học xong liên thông đại học và đang làm tại xã.

Trong suốt thời gian học phổ thông đến cao đẳng, tôi luôn tự nhủ không vướng bận vào yêu đương để học cho tốt. Tôi tự hứa với mình phải khi nào học xong, có công việc ổn định mới tính đến chuyện yêu đương, kết hôn. Bên cạnh đó tôi cũng sợ lấy chồng rồi lại rơi vào tình cảnh như mẹ bị chồng phụ bạc, một thân một mình nuôi con. Vì vậy tôi bỏ qua tất cả sự quan tâm của những người đến với mình.

Cho đến một lần đi đám cưới chị gái con nhà bác, tôi đã gặp anh. Lúc ấy tôi đang học tiếp đại học. Anh là bộ đội chuyên nghiệp, là thủ trưởng của anh rể. Sau nhiều lần nói chuyện, đi chơi, thấy hợp tôi nhận lời yêu anh. Mẹ và gia đình tôi biết phản đối, gia đình anh cũng vậy, bố mẹ anh chuyển anh về công tác gần nhà, nhưng chúng tôi vẫn liên lạc. Anh thường xuyên lên thăm tôi, chúng tôi đã động viên nhau sẽ vượt qua tất cả.

Trong một lần anh lên thăm, bạn tôi về quê, chỉ có tôi và mình anh, chuyện đó đã xảy ra do cả tôi và anh không kiềm chế được bản thân. Thật không may lần đó tôi lại bị dính bầu luôn. Tôi gọi điện nói anh biết, anh bảo sẽ thưa chuyện với gia đình rối bố mẹ anh sẽ lên nói chuyện người lớn. Gia đình tôi biết chuyện, bắt tôi phá bỏ đứa bé hoặc cưới thì phải cưới luôn. Nhưng anh lại bảo năm nay tôi không được tuổi, cứ để vậy đẻ, tới cuối năm cưới, giờ tôi đã 26 tuổi. Anh gọi điện cho mẹ tôi cũng nói vậy. Mẹ tôi không đồng ý.

Trên đường ở đơn vị về nhà để chuẩn bị hôm sau lên nhà tôi, anh bị tai nạn. Em gái anh gọi điện báo tôi, vậy nên gia đình anh không lên được. Nghe vậy gia đình tôi không tin, cho là lý do, bảo tôi đi bỏ luôn đứa bé. Lúc ấy tôi khủng hoảng thật sự không biết nên làm thế nào. Mọi người để cho tôi 2 ngày suy nghĩ, đưa ra quyết định.

Trong 2 ngày tôi gọi cho anh mà điện thoại không liên lạc được. Cuối cùng tôi quyết định bỏ đi đứa con của mình. Tôi thật xấu xa. Thời gian một 2 tháng sau khi xảy ra chuyện với tôi thật nặng nề. Tôi không tin vào bất cứ thứ gì, không tin ai. Ngoài mặt khi đi học, đi làm, tôi vẫn tỏ ra bình thường, nhưng khi một mình tôi chỉ biết khóc. Buồn quá!

Ngày đó hình ảnh những lúc ở bệnh viện cứ ở trong đầu tôi. Dần dần đúng là thời gian sẽ làm nguôi ngoai mọi chuyện nhưng tôi đã không còn cảm thấy hứng thú với mấy chuyện yêu đương. Tôi không tin có tình yêu trên đời, cũng thỉnh thoảng lại nhớ về anh.

Nói về anh, khi biết tôi bỏ đứa con đi anh nói không nên giữ mối quan hệ này vì tôi đã bỏ con của anh. Hơn một tháng trở lại đây, anh lại gọi điện cho tôi. Tôi không bắt máy, anh lại nhắn tin, tôi nói không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với anh. Anh xin lỗi, rằng anh đã sai, xin tôi tha thứ, rằng trong thời gian qua đã cố tình không liên lạc để quên tôi nhưng không quên được, mong tôi quay lại.

Tôi giờ không biết có nên tin anh, một người từng bỏ rơi tôi như vậy không nữa. Tôi phải làm như thế nào đây? Mọi người hãy giúp tôi giải quyết vấn đề này.Cảm ơn mọi người rất nhiều.

Linh

1 người

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.