All posts by admin

Tình Cũ Tình Mới

Trước đây, em là một cô gái trong sáng, ngây thơ, vui vẻ, yêu đời. Nhưng bây giờ em đã trở thành một con người hoàn toàn khác.

T. là mối tình đầu của em, chúng em yêu nhau từ ngày còn học phổ thông. Em tự nhận mình là người con gái kém may mắn. Mẹ em mất ngay sau khi em ra đời. Ba em một mình gồng gánh mưu sinh để nuôi dạy em lớn khôn.

Hiểu hoàn cảnh của em, T. yêu em hết mực. Em cảm nhận rõ tình yêu mà T. dành cho em.

Sau khi học xong đại học, T. đưa em về ra mắt gia đình. Ngày T. dẫn em về nhà anh là ngày định mệnh của đời em. Hôm đó, em mới biết nghèo đi đôi với hèn là thế nào, nhục nhã ra sao. Biết hoàn cảnh của em, gia đình anh khinh thường ra mặt và cấm đoán chúng em đến với nhau.

Nhìn anh vật vã khổ sở chẳng biết phải làm gì, em đau lòng lắm. Rồi một thời gian ngắn sau, anh thông báo phải cưới một người con gái khác. Nghe đâu đó là người mà mẹ anh chọn và rất môn đăng hộ đối với hoàn cảnh nhà anh.

Nhục nhã, chán chường, em quyết lên thành phố để quên anh và thay đổi cuộc sống.

Em phải làm sao với tình cũ và tình hiện tại
Em phải làm sao với tình cũ và tình hiện tại

Gặp lại tình đầu, những kỷ niệm xưa cũ lại hiện về, em nhận ra mình vẫn còn thương T. rất nhiều.

Em trở thành một người lầm lì, ít nói, chỉ biết đến công việc. Bằng sự cần mẫn, may mắn đã mỉm cười với em. Sau mấy năm chăm chỉ đi làm, em tích góp được số vốn kha khá và tự vay ngân hàng để mua cho mình một căn hộ chung cư trả góp.

Nhưng có được ngày hôm nay, em phải mang ơn của anh M. rất nhiều. Đó chính là đồng nghiệp cùng công ty em. Nhìn M., em lại thấy có hình bóng bố mình ở đó. Vợ anh mắc bệnh hiểm nghèo nên qua đời sớm. Một mình anh nuôi nấng và dạy dỗ đứa con trai bé bỏng.

Anh cũng khiến em thay đổi, cởi mở, tự tin hơn. Em thường xuyên đến thăm bố con anh. Bản thân anh và con trai anh đều thật lòng yêu mến em. Gần đây, khi nhận được lời cầu hôn của anh, em vô cùng hạnh phúc.

Anh nói với em nếu lấy anh, em sẽ thiệt thòi đủ đường nhưng anh hứa sẽ bù đắp mọi thứ.

Kế hoạch cưới xin sẽ diễn ra vào 2 tháng tới nếu không có ngày T. xuất hiện trở lại trong cuộc sống của em. Nhìn người cũ tiều tụy, em đau đớn vô cùng.

Qua những lời T. kể sau mấy năm xa cách, em mới biết cuộc sống gia đình anh không hạnh phúc. Vì bị ép cưới nên cả anh lẫn người phụ nữ đó đều sống trong hôn nhân không có tình yêu. Anh suốt ngày rượu chè chẳng mấy khi về nhà.

T. đề nghị em quay lại với anh và chờ đợi để anh giải quyết chuyện gia đình. Gặp lại tình đầu, những kỷ niệm xưa cũ lại hiện về, em nhận ra mình vẫn còn thương T. rất nhiều.

Em phải làm gì vào lúc này? Em phải đối diện với M. ra sao? Em biết, nếu em đến với M. em sẽ được hạnh phúc. Bản thân em cũng yêu và rất cảm phục M nữa.

Ngày không em…

Ngày không em, anh thấy nắng cũng bớt vàng. Những giọt nắng có vẻ cũng rơi chậm qua khe cửa, không còn nhảy múa như trước.

Ngày không em
Ngày không em

Ngày không em, bài nhạc xuân nhà hàng xóm cũng kém vui, những rộn ràng cười nói của ai đó trở thành thanh âm gợi cho anh nỗi buồn sâu kín. Cái ôm người yêu từ phía sau thật chặt của cô gái mà anh nhìn từ ban-công xuống làm anh se sắt nhớ em. Anh ghen với chàng trai đó vì anh từng có, từng được em thỏ thẻ gọi anh ngoái đầu lại rồi chậm rãi nói “em yêu anh”. Ba từ ấy anh nghe hoài không biết chán cho đến khi em rời xa anh, để rồi anh cứ ngẩn ngơ hỏi, rằng vì sao em xa anh?

Em xa anh, khi mình chưa thật sự hết yêu, mà có lẽ yêu nhau nhiều hơn những gì mình đã nói và hơn cả những ngày mới yêu. Anh biết, lựa chọn đó là khó khăn, nhưng nó là lựa chọn không đúng. Em rời xa anh trong khi mình chưa thật sự đấu tranh với tình yêu và hạnh phúc mà lẽ ra mình phải có. Vách ngăn tâm linh giữa hai tôn giáo và những định kiến sai lầm, những sự cố chấp của người lớn đã đẩy tình yêu mình vào ngõ cụt.

Em từng bảo, mình yêu nhau là một thử thách, anh cũng nghĩ tình yêu chúng mình sẽ đủ lớn để vượt qua những rào cản, nhưng rồi anh đã không thể tin được rằng em rời xa anh.

Anh không biết có những lý do nào khác khiến em phải xa anh như một “định mệnh” mà em nói không? Nhưng, nếu nó đến từ những điều như em đã sẻ chia thì anh thấy em yếu đuối và anh thực sự bất lực khi chỉ một mình mình chèo chống con thuyền tình yêu vốn cần hai tay lái…

Và em ạ, ngày không em, anh buồn không muốn nói. Nếu những đấng tối cao có nhìn thấy nỗi buồn này, chắc cũng sẽ nói với em rằng: đừng rời xa “một người khốn khổ” như anh!

TẤN KHÔI / PNO

Trinh tiết không phải là thứ quý giá nhất của đàn bà

Tôi muốn nói cho cả thế giới biết rằng “trinh tiết không phải là thứ quý giá nhất của đàn bà”. Thứ cần thiết và quan trọng nhất của một con người đó là nhân phẩm.

Đừng đánh giá ai đó khi nhìn bề ngoài của họ và cũng đừng bao giờ cho rằng trinh tiết là thứ quý giá nhất của một người đàn bà. Con người yêu nhau và đến với nhau một cách tự nhiên. Tình yêu luôn gắn liền với thể xác và tinh thần. Cho nên việc người phụ nữ dâng hiến cho người mình yêu là chuyện bình thường. Đó chính là cuộc sống.

Trinh tiết - Ảnh minh họa
Trinh tiết – Ảnh minh họa

Tại sao phụ nữ mất trinh luôn phải đối mặt với mặc cảm mình không còn xứng đáng với ai đó nữa?

Tôi không có ý xúc phạm ai cả nhưng những người phụ nữ tự hạ thấp mình như thế tôi thật sự khinh thường. Người tự khinh thường bản thân thì làm sao người khác tôn trọng bạn cho được. Không phải tôi kêu bạn phải sống bất cần đời, buông thả và trao thân xác cho bất kỳ người nào bạn muốn. Tôi chỉ muốn nhắc nhở bạn rằng chuyện bạn đã cho ai đó cài thứ mà bạn gọi là quý giá nhất ấy không phải là việc bạn nên cảm thấy xấu hổ. Người nhận được nó dù đang ở đâu đi chăng nữa thì đó mới thật sự là người nên cảm thấy có lỗi. Vì dù có lí do gì đi nữa thì người ấy đã cướp đi của bạn không phải chỉ là sự trong trắng mà còn cả sự tự tin của bạn về chính mình.

Một người đàn ông khi biết bạn gái mình “mất trinh” mà tỏ thái độ tức giận, thất vọng hoặc không thể chấp nhận bạn thì đó mới chính là người không xứng đáng ở bên cạnh bạn. Chẳng cần luyến lưu, thương tiếc hay đau đớn vì những người như thế. Một người thật sự yêu bạn thì cho dù bạn có tàn tật, xấu xí, tồi tệ, là người hiền lành hay hung ác đi chăng nữa thì người đó sẽ vẫn đứng bên cạnh bạn, ủng hộ và luôn làm chỗ dựa khi bạn cần.

Bạn chỉ cần sống đúng là chính mình thôi, phải tự tin, mạnh mẽ và biết yêu mình trước khi muốn dành tình thương cho ai đó. Đừng cố ép mình vào một khuôn khổ nào đó bạn không thích. Bạn cũng có quyền được yêu cho nên hãy yêu và sống theo trái tim của mình. Tôi còn muốn nói với bạn một điều nữa “đừng lấy người bạn không yêu”, có thể người đó yêu bạn và chẳng quan tâm đến quá khứ của bạn nhưng bạn vẫn có quyền lựa chọn người bạn yêu. Người lớn hay dạy mình rằng “thà lấy người yêu mình còn hon lấy người mình yêu” nhưng có thật sự hạnh phúc khi lấy người yêu mình? chỉ người trong cuộc mới biết được.

Xin nhắc với bạn“hạnh phúc” là thứ bạn cảm nhận được, còn thứ “hạnh phúc” trong mắt và sự hâm mộ của những người xung quanh đó chỉ là hạnh phúc ảo. Nếu bạn chỉ vì “mất trinh” mà chấp nhận sống trong cái hạnh phúc ảo ấy thì tôi không còn gì để phải nói nữa. Lần cuối cùng tôi xin khẳng định với bạn “trinh tiết không phải là thứ quý nhất của đàn bà”, “bạn vẫn có quyền yêu và được yêu như những người phụ nữ được cho là nguyên vẹn khác”.

Hãy luôn mạnh mẽ và yêu thương chính mình nhé!

Thanh Ngọc

Chồng Tôi Là ” Quỷ Dữ”

Mẹ của tôi và mẹ A là bạn bè thân thiết, hai người lại làm cùng cơ quan nên tình cảm bền chặt. Tôi và A biết nhau từ tấm bé, tình cảm cũng lớn dần theo thời gian vì luôn được hai bà mẹ tạo điều kiện để gần gũi. Vốn muốn thắt chặt tình thân nên khi chúng tôi bước vào tuổi trưởng thành, cả hai gia đình không ngại bày tỏ ý định kết thông gia.

Chồng tôi là quỷ dữ

Năm 2009, khi tôi chuẩn bị vào Đại học thì A chính thức ngỏ lời yêu. Tất nhiên, chúng tôi vốn “tình trong như đã mặt ngoài còn e” nên được dịp A mở lòng, tôi nhận lời ngay. Tôi yêu A vì anh luôn yêu chiều và chăm sóc chu đáo cho tôi dù anh ấy chỉ hơn tôi đúng 1 tuổi. Thấy tình cảm hai đứa tốt đẹp nên gia đình dự định ngày A ra trường sẽ cho chúng tôi cưới nhau. Vì nhận được sự ủng hộ của người nhà hai bên nên tôi và A không cố gắng “giữ gìn” làm gì.

Bởi thế, từ sau ngày chính thức quen nhau không lâu, tôi và A đã quan hệ thường xuyên như vợ chồng. Trong những phút mặn nồng, A luôn nhẹ nhàng, trân trọng cảm xúc của tôi nên hai đứa rất hòa hợp. Tình yêu nhờ thế mà thăng hoa. Có dạo, một tuần 7 ngày thì có 5 ngày A đòi gần gũi với tôi. Lúc đó, tôi không từ chối anh bất cứ điều gì vì nghĩ chắc anh ấy quá yêu mình nên mới thế…

Năm thứ ba đại học, tôi đăng ký tham gia chiến dịch tình nguyện ở Tây Nguyên. Lần đó, tôi đi xa cả tháng khiến A phát điên. Anh liên tục gọi điện bắt tôi về vì quá nhớ thương, trong một tháng đó, có hai lần anh tìm đến tận nơi tôi đang ở để “gặp nhau cho đỡ nhớ”. Ngày tôi về, A háo hức đón tôi ngay tại điểm tập kết của trường, rồi sau đó anh chở tôi thẳng vào khách sạn gần đó, ép tôi quan hệ. Lúc ấy tôi khóc vì mệt và đau nhưng rồi A lại xin lỗi dỗ dành, anh cứ bảo “vì quá yêu và nhớ em nên anh mới thế…”, nghe thế, tôi lại xuôi lòng bỏ qua.

Khi A ra trường, với quan hệ của mình, mẹ của A đã lo lắng cho anh ấy một “chân” kiểm toán viên ở một công ty kiểm toán có tiếng. Ít lâu sau, anh xin được làm đám cưới, nghe vậy, cả hai bà mẹ rất mừng rỡ và xúc tiến chuyện này. Mẹ A bảo, nhà neo người, ba A đã mất từ lâu, chị gái cùng mẹ khác cha của anh cũng đang sống ở nước ngoài nên bà muốn có dâu, có cháu để vui cửa vui nhà. Phần mẹ tôi, bà cũng nôn nóng tìm cái kết cho mối duyên này nên chưa đợi tôi trả lời, bà đã đồng ý. Cuối cùng, tôi cũng về làm dâu người ta và chẳng ngờ được “cuộc hôn nhân mơ ước” này lại chính là mồ chôn hạnh phúc của mình…

Từ ngày cưới nhau, chồng tôi có chút thay đổi trong “chuyện ấy”. Có đêm, anh muốn quan hệ với tôi hai ba lần, nhiều khi tôi chỉ chợp mắt được vài tiếng thì trời đã sáng nên phải đến trường trong trạng thái tinh thần, thể xác đờ đẫn, mệt mỏi. Nghĩ vợ chồng mới cưới, anh ấy “khỏe” được vậy là mừng nên tôi cũng cố gắng chịu đựng. Nhưng suốt một tháng sau đó, sức khỏe của tôi và anh đều giảm sút, tôi đến trường mà không tài nào tập trung được. Quá lo sợ, tôi đề nghị anh nên giảm tần suất quan hệ, rồi anh cũng nghe theo, nhưng chỉ được hai tuần, rồi mọi chuyện lại y như cũ.

Chẳng những thế, nhiều tháng sau, không biết anh học ở đâu mà tìm những loại thuốc “cường dương” về uống để quan hệ với tôi mãnh liệt hơn. Có khi anh còn bắt tôi cùng xem phim sex rồi làm theo. Khi thì anh lại bắt tôi… khẩu dâm lớn tiếng hay đổi chỗ quan hệ ở phòng tắm, thậm chí là… nhà bếp dù ở cùng nhà với mẹ.

Vốn là người tinh ý, mẹ chồng tôi nhanh chóng phát hiện “sự bất thường” ở đôi vợ chồng trẻ. Vì thế, bà gọi tôi lên phòng nói chuyện. Mẹ chồng tôi bảo, bà không muốn chuyện “tốt mái hại trống”, hơn nữa, tôi là con gái, nên ý tứ trong chuyện vợ chồng, không nên “bừa bãi” với chồng như thế. Nghe mẹ chồng la mà tôi chỉ biết vúi mặt khóc và xin lỗi. Tôi biết phải mở lời nói thế nào với bà về tình trạng này đây? Làm sao mà tôi có thể “tố cáo” chồng mình…

Không thể giải thích với mẹ chồng, tôi đành tìm cách lựa lời nói với chồng. Nhưng rồi, tất cả chỉ là vô vòng. Tôi càng tỏ thái độ không thích hay từ chối việc quan hệ thì anh càng hăng máu, có anh còn ép tôi quan hệ bằng những cách tra tấn đau đớn, chẳng khác nào cưỡng bức. Nhiều lần “nhắc nhở” nhưng thấy tình hình vẫn không cải thiện nên mẹ chồng đã nhờ mẹ tôi can thiệp. Bao nhiêu lỗi lầm cứ thế trút lên đầu người phụ nữ, tôi phải chịu áp lực từ nhiều phía nên gần như không thể học hành gì, nợ môn liên tục…

Tinh thần và sức khỏe sa sút, tôi không thể tiếp tục đến trường nên suốt ngày trốn biệt ở phòng và càng không thể chiều chồng như trước. Từ đó, anh bắt đầu cáu gắt, thay đổi thái độ với tôi…

Vậy rồi, chị chồng tôi đột ngột về nước chơi. Dù đã ngoài 30 nhưng chị ấy vẫn một thân một mình khiến mẹ chồng tôi lo lắng. Từ ngày chị ấy về ở, mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn. Tôi làm gì cũng khó làm hài lòng chị ấy, có khi chị còn mỉa mai rằng tôi là người kém cỏi, sống bám nhà chồng…

Nhưng có điều lạ là sau một thời gian chị ấy về nhà thì chồng tôi bỗng dưng đỡ “gắt gao” với tôi hơn, anh ấy cũng không đòi hỏi chuyện đó. Tưởng có chị gái về nên anh ý tứ hơn, chẳng ngờ được đằng sau đó là một bí mật kinh hoàng mà tôi vô tình biết…

Một tối, giật mình giữa giấc, không thấy chồng đâu nên tôi đi tìm. Bước lên tầng trên, gần phòng chị gái anh, tôi nghe thấy những “âm thanh tế nhị” phát ra. Dù hơi sợ vì những suy nghĩ thoáng qua nhưng thấy cửa không đóng kỹ, tôi vẫn lén nhìn vào để biết rõ thực hư. Nhìn qua khe cửa, tôi ngã khuỵu xuống nhà vì thấy rõ mồn một cảnh loạn luân giữa hai chị em họ…

Đã một tháng kể từ khi biết chuyện, tôi sống như kẻ vô hồn. Tôi không muốn “chịu trận mưa sex” của chồng, dù vậy, ly dị là điều quá sức đối với tôi. Nỗi đau của tôi không thể nói ra, nếu biết sự thật thì hoặc không ai tin tôi, hoặc cả hai bà mẹ đều suy sụp mất. Nhưng, tiếp tục sống trong cảnh này, làm sao tôi chịu được? Nếu sau này, chị gái đi, anh ấy lại hành hạ tôi nữa thì sao?

Chồng rất tôn trọng dù tôi không còn trinh tiết

7 năm cưới nhau, anh chưa một lần nói đến vấn đề đó. Công việc của anh rất tốt, mọi khoản thu nhập anh đều đưa tôi hết. Anh rất quan tâm và chiều chuộng tôi, đưa tôi đi xem phim, đi ăn những món ăn vặt.

Tôi là người hạnh phúc, chồng rất yêu thương và trân trọng tôi, anh ấy yêu hai con vô cùng, về đến nhà là hai con lại quấn lấy bố, tôi ngồi nhìn mà trong lòng rất hạnh phúc. Đọc những mục tâm sự trên báo, tôi so sánh và thấy mình rất may mắn, hạnh phúc.

Mối tình đầu kéo dài trong 6 năm, tình yêu sinh viên cũng rất trong sáng nhưng đến khi ra trường, trong một lần tranh luận với người yêu, anh ấy nói tôi là thực dụng. Tôi bàng hoàng trước câu nói đó, không thể chịu đựng được sự xúc phạm như thế, tôi chia tay anh ngay tối hôm đó.

Hàng đêm tôi nằm trong phòng trọ một mình, khóc thật nhiều, tôi thực dụng mà đi yêu một người như anh? Gia đình anh rất nghèo khó, chính vì cái nghèo khó đó mà anh phải quyết tâm thi vào trường quân đội để không phải mất chi phí học hành. Tôi còn nhớ, mỗi cuối tuần gặp nhau một lần, những lần đó hai đứa đi ăn, đều là do tôi trả tiền. Mỗi lần anh về tôi lại khéo léo để vào túi anh 20 nghìn đồng để có tiền đi xe buýt. Trong khi đó ở lớp học đại học của tôi, có những bạn người Hà Nội cũng rất quý mến nhưng tôi không hề có ý nghĩ yêu ai khác ngoài anh.

Tình yêu trong tôi thật trong sáng. Chúng tôi yêu nhau và cùng nhau mơ ước về một tương lai tốt đẹp, hạnh phúc. Đến năm thứ 3 đại học, tôi đã trao anh sự trinh trắng của mình. Lúc đó, hạnh phúc thì tôi chẳng thấy gì mà chỉ luôn nghĩ mình thật xấu xa, thật mạo hiểm. Anh động viên và nói đằng nào mình cũng cưới nhau, đừng suy nghĩ nhiều. Với những người con gái khác, khi đã trao sự trinh tiết cho người yêu thì không hề muốn chủ động chia tay, nhưng tôi khác.

Chia tay anh tôi rất buồn. Sau đó tôi yêu một người cùng làm nhưng chúng tôi chia tay nhau do không đồng quan điểm nhiều thứ trong cuộc sống. Còn chồng tôi, chúng tôi đã quen nhau từ khi còn là sinh viên năm nhất, nhưng lúc đó cả hai đều có người yêu nên chẳng ai để ý cả. Đến năm 2006 chúng tôi gặp nhau, sau thời gian tìm hiểu đã yêu nhau.

Tôi cũng thẳng thắn chia sẻ về việc tôi không còn trong trắng nữa. Anh nói anh không phải người cổ hủ. Điều tôi lo sợ nhất khi yêu người khác là sẽ bị người ta khinh bỉ, ruồng bỏ như những gì đọc được trên báo chí. Sau 7 năm cưới nhau, anh chưa một lần nói đến vấn đề đó. Công việc của anh rất tốt, mọi khoản thu nhập anh đều đưa tôi hết.

Anh rất quan tâm và chiều chuộng tôi, đưa tôi đi xem phim, đi ăn những món ăn vặt. Mọi người ai cũng khen tôi may mắn, hạnh phúc. Tôi muốn tâm sự lên đây để các bạn gái hiểu rằng, khi mình không còn trong trắng không có nghĩa là mình không tìm được hạnh phúc. Trên đời này vẫn có những người đàn ông rất cao thượng, họ hiểu rằng không còn trong trắng không có nghĩa là hư hỏng, mà khi yêu, khi kết hôn sống cùng nhau họ sẽ hiểu được con người của nhau.

Hằng / Vnexpress

Xin hãy quay về khi vẫn còn yêu

Có những điều mà người ta tưởng chừng như thật vô lý, ấy vậy mà theo một cách đặc biệt nào đó nó vẫn cứ xảy ra đối với tình yêu. Có hề chi, bởi muôn đời nay tình yêu vẫn là thứ tình cảm vô hình và không tuân theo bất kỳ một quy luật nào cả, hôm nay yêu lắm đấy nhưng chỉ ngày mai thôi đã có thể xa rời. Giống như hai đứa mình cũng vậy, tại sao vẫn yêu dù biết rằng thế nào ngày chia xa cũng tới, tại sao vẫn để cho nửa kia của mình ra đi, dù không chắc chắn về ngày mà họ quay trở lại với mình?!

Vậy là cái điều mà từ trước tới nay anh lo sợ nhất cuối cùng đã xảy ra, em bắt đầu chuyến đi đã được lập trình sẵn của cuộc đời mình và dĩ nhiên là bỏ anh ở lại. Lúc ở sân bay, nhìn theo bóng dáng người con gái mình yêu thương đang kéo chiếc vali từng bước, từng bước một rời xa, anh bỗng thấy lòng quặn thắt. Anh biết, hiểu theo một ý nghĩa nào đó thì hai đứa mình đã chính thức xa nhau. Một cuộc đưa tiễn thật đặc biệt mà ở đó người ra đi không hẹn ngày trở lại, còn kẻ ở lại là anh cũng chẳng hề hứa hẹn câu nhất định sẽ đợi em về.

 

Trong suốt cả khoảng thời gian mình quen nhau thì có lẽ đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy em khóc. Từng giọt nước mắt nóng hổi lã chã rơi xuống bờ vai anh lúc mình ôm chào tạm biệt nhau giữa phi trường. Những giọt nước mắt hiếm hoi của một người con gái vốn mang trong mình những suy nghĩ cứng rắn khiến cho bao thương yêu trong trái tim anh tan chảy. Tâm trí anh đang van xin, gào thét rằng em hãy ở lại, nhưng khi đối diện với sự tim lặng ấy, anh chỉ dám khẽ khẽ thốt lên câu: “Đi đường may mắn, sang bên đó nhớ học hành chăm chỉ nhé em!”.

Quay về nếu còn yêu
Quay về nếu còn yêu

Em ngước đôi mắt ầng ậng nước của mình lên nhìn anh đầy lưu luyến, quả thực lúc đó anh đã toan chạy lại để níu lấy tay em. Nhưng rồi sau ánh mắt lưu luyến ấy, em nắm chặt lấy chiếc tay cầm vali, quay lưng vội vàng và bước đi dứt khoát. Vậy là anh đành ngậm ngùi im lặng nhìn người con gái mình yêu cất bước ra đi chinh phục những giấc mơ chỉ là của riêng mình. Không có thề nguyền mà cũng chẳng có lời hứa hẹn, bởi em không dám chắc sau khi học xong sẽ trở về hay cùng gia đình ở lại, còn tôi thì chẳng muốn ràng buộc cánh chim nhỏ ấy bằng một lời hứa giống như sợi dây trói vô hình.

Bốn năm không phải là ngắn, liệu trên đời này mấy ai có thể giữ trọn vẹn yêu thương sau từng ấy thời gian đằng đẵng sống cách xa nhau. Anh không muốn níu kéo, bởi anh tin rằng nếu thật sự yêu thương nhau thì nhất định sẽ có ngày em quay trở về. Anh vốn thích những điều tự nhiên, bởi vậy nên anh cũng dẽ để cho mọi thứ diễn ra theo cái cách tự nhiên nhất. Dù cho mọi chuyện có diễn ra theo hướng nào thì anh cũng chẳng bao giờ hối hận, thay vào đó chắc chắn rằng anh sẽ mãn nguyện vì ít ra thì cả hai chúng mình cũng đã yêu rất thật trong từng khoảnh khắc có nhau.

Lúc từ sân bay trở về anh thấy trong lòng mình hẫng hụt. Anh cứ thế lái xe đi qua bao hàng cây, góc phố đã gắn liền với những kỷ niệm ngọt ngào của hai đứa chúng mình, rồi lại bùi ngùi chợt nhớ ra rằng vậy là từ nay bầu trời của anh đã chẳng còn bóng hình em nữa. Một thứ cảm giác gì đó vô cùng khó chịu cứ cố tình chen ngang vào tâm trí, thôi đúng rồi, hình như người ta vẫn gọi tên nó bằng hai chữ “cô đơn”.

Không có em bỗng nhiên anh trở thành người cô độc, chỉ còn lại một mình anh ở nơi này ngậm ngùi, tiếc nuối về nụ hôn chia xa vội vã lúc ban chiều. Tất cả giống như vừa mới diễn ra thôi bởi anh vẫn còn cảm nhận rõ bờ môi em thơm mềm hòa cùng vị mặn mòi của nước mắt. Bất chợt anh thấy mình đang lẩm bẩm trong miệng rằng: “Dù thế nào thì anh cũng sẽ đợi, bởi vậy nên nếu còn yêu thì em nhớ quay trở về!”

Nguồn eva.vn

Những vòng xe ký ức

Chiếc xe đạp cũ như một kỷ vật mà bố để lại. Nó theo mẹ trên những nẻo đường không có bố. Nó để tôi chập chững những vòng xe đầu đời, những lần biết ngã đau nhưng vẫn phải đứng lên tiếp tục.

19 tuổi xa nhà đi học đại học, tôi quen dần với cái cảnh đường phố đông người với phương tiện đi lại chủ yếu là xe máy và ô tô, đôi khi mới bắt gặp một vòng quay xe đạp chầm chậm, thong dong trên đường. Mỗi lần như thế, tôi như hòa vào trong cái vòng quay ấy, vòng quay đưa tôi trở về với những tháng ngày chưa xa với hình ảnh gia đình và chiếc xe đạp cũ.

Miền Trung nắng gió, cơ cực và những vòng quay xe đạp của mẹ là một dấu ấn khó quên trong ký ức tôi. Từ những câu chuyện mẹ kể mỗi đêm, ngày xưa bố mẹ lấy nhau trong cảnh khó khăn, mẹ chẳng có váy áo lung linh như người ta, bố chẳng có xe đẹp đến đón mẹ về, bố đạp xe hơn 30 cây số đón mẹ về bằng chiếc xe đạp cũ. Ấy thế mà bố mẹ vẫn sống với nhau hạnh phúc, thậm chí còn hơn nhà người ta nữa.

Tôi còn nhớ như in những lần cả nhà đi chơi trên chiếc xe đạp ấy, mẹ ngồi sau ôm anh trai tôi, còn tôi ngồi trên yên xe cùng với bố. Bố chỉ đạp những vòng xe chầm chậm, đi qua những con đường gió lộng, những cửa hàng ăn rồi bảo với tôi, với cả mẹ và anh trai: “Sau này có tiền nhà mình sẽ còn đi ăn ở những nhà hàng đẹp hơn thế, được không con gái”. Cả nhà cười lên thật vui, tiếng cười trẻ thơ của tôi và anh trai, tiếng cười của bố và mẹ thảnh thơi một chút sau bao nhiêu lo lắng cuộc đời. Tôi nhớ! Hạnh phúc 7 năm, rồi vì bệnh tật, vì cảnh nghèo mà bố đành bỏ mẹ lại một mình với hai đứa con thơ dại, bố về với thiên đàng.

Gạt đi nước mắt, mẹ từ một người yếu đuối bỗng trở nên thật mạnh mẽ. Mẹ từ chối những lời giới thiệu sang bên nước ngoài làm ăn, những công việc thật tốt với thu nhập ổn định vì thương hai đứa con còn quá nhỏ dại. Ngày nào mẹ cũng đạp xe đi qua không biết bao nhiêu con đường, bao nhiêu con phố để kiếm việc làm.
Ngày ấy, vì gia đình khó khăn nên tôi không đi học ở nhà trẻ, ngày nào tôi cũng bị nhốt ở trong nhà, anh trai thì đi học, còn mẹ tôi dong duổi trên đường. Mỗi lần mẹ về tôi lại leo lên xe, đòi mẹ lai tôi đi một vòng phố. 3 tuổi, nụ cười của tôi vẫn vô tư và hồn nhiên, ôm mẹ thật chặt từ đằng sau cho khỏi ngã, la lớn lên mỗi lần đánh rơi dép trên đường. Còn mẹ, có lẽ, mẹ đang khóc. Khóc thầm.

Chúng tôi sống chủ yếu dựa vào tiền trợ cấp xã hội và sự giúp đỡ của họ hàng, làng xóm, và lớn dần lên theo những vòng quay xe đạp của mẹ. Những tháng ngày đạp xe dong duổi tìm việc làm của mẹ được đáp trả bằng một công việc phù hợp, mẹ được người ta nhận vào làm may, mẹ xin về nhà làm để tiện trông coi nhà cửa và được chấp nhận.

Công việc vất vả và không ổn định lắm, mẹ phải cố gắng hết sức mới lo được cho tôi và anh trai ăn học. Dù bây giờ mẹ không phải ngày nào cũng đạp xe hàng chục cây số tìm việc làm nữa nhưng đôi khi tôi thấy mẹ lặng lẽ dắt xe ra đường, mẹ lại chầm chậm đạp những vòng xe, chầm chậm đi qua những nẻo đường ngày xưa, nơi mà bố mẹ vẫn đến.

Chiếc xe đạp cũ như một kỷ vật mà bố để lại. Nó theo mẹ trên những nẻo đường không có bố. Nó để tôi chập chững những vòng xe đầu đời, những lần biết ngã đau nhưng vẫn phải đứng lên tiếp tục. Mẹ đã chở tôi đi học, ngày đầu tiên đến trường ngồi sau xe mẹ, nghe rõ những vòng quay mệt nhọc mà đầy hy vọng về tương lai. Lên cấp 2, tôi tự mình đạp xe đến trường, bằng chiếc xe đạp ấy. Cấp 3, vẫn chiếc xe ấy, tôi thướt tha trong tà áo dài đến lớp. Mẹ không lai tôi được nữa, tôi là người lai mẹ trên chiếc xe đạp ấy.

Tôi không thể đếm được hết mẹ đã đi bao nhiêu vòng xe, đã đạp bao nhiêu cây số trong suốt cuộc đời mình. Tôi cũng không biết được mình đã gửi gắm vào những vòng xe bao nhiêu ước mơ, khát vọng về tương lai. Những vòng xe cứ nối tiếp nhau ngoài kia, những vòng đời cũng cứ thế trôi đi. Chẳng biết được sẽ có bao nhiêu lần nữa tôi có thể ngồi hồn nhiên mà nghĩ suy, mà hoài niệm. Nhắm mắt lại muốn mình còn bé thơ, ngồi sau lưng mẹ, nghe rõ tiếng bánh xe chầm chầm, tiếng đời cũng chầm chậm theo

Nguyễn Thị Hà

Vì mẹ mà một cô gái sẵn sàng bán thân

Đã một tuần ăn chực nằm chờ trong bệnh viện, nhưng tôi vẫn không thể nào thích nghi được với không khí ở đây. Từ khoa điều trị của mẹ muốn xuống căng tin phải đi qua lối vào nhà xác. Mỗi lần hai mẹ con dìu nhau đi, tôi cứ phải cố dấn bước cho nhanh và mắt nhìn thẳng tắp. Để bảo vệ chút mạnh mẽ còn lại mà không đổ gục. Nhà tôi, mẹ góa con côi, nếu tôi cũng quỵ, sẽ chẳng còn ai làm chỗ dựa cho mẹ.

Hết một tuần, tất cả kết quả xét nghiệm đều đi đến chung một kết luận: Khối u của mẹ lành tính nhưng bắt buộc phải phẫu thuật.

Bán thân cứu mẹ
Bán thân cứu mẹ

Nỗi vui mừng chưa kịp nhen nhóm thì số tiền dự tính phải chi trả đã tàn bạo bóp nghẹt trái tim tôi lần nữa.

Tôi có bán răng, bán tóc, bán máu, bán cả nhà cũng không thể đủ một nửa con số trăm triệu đồng. Huy động tất cả người thân, bạn bè quen biết được vỏn vẹn hai chục triệu. Cây vàng mẹ định để dành làm của hồi môn cho tôi phải bán đúng lúc giá chạm đáy cũng chỉ gom thêm được bốn chục triệu nữa. Con số sáu mươi triệu đồng còn lại cứ như cái thòng lọng treo lơ lửng trên đầu tôi.

Không có nó, mẹ không thể phẫu thuật được. Thời gian càng kéo dài, xác suất an toàn sẽ càng giảm. Chưa bao giờ tôi lâm vào tình trạng quẫn trí như lúc này.

Sao các đại gia không vào hành lang bệnh viện mà tìm tình một đêm? Năm trăm đô, hai trăm đô cũng được. Tôi cao 1m68, ba vòng đủ chuẩn, mặt xinh, da trắng. Tôi sẽ bán tôi ngay để đủ tiền phẫu thuật cho mẹ.

Mỗi buổi sáng, bác sĩ điều trị cho mẹ đi qua thăm khám đều hỏi han về tình hình chuẩn bị của chúng tôi. Tôi chưa bao giờ khóc trước mặt bác sĩ, nhưng sắc mặt tôi trông còn thảm hơn cả khóc, nên bao giờ anh cũng ái ngại quay đi.

Phòng bệnh của mẹ có mười hai người, chen chúc trong sáu cái giường cá nhân. Buổi sáng hôm thứ sáu, bác sĩ điều trị của mẹ đi vào, mang theo mười hai cái phong bì, bảo là của các nhà hảo tâm gửi tặng. Mười một cái đều chỉ có một triệu đồng, riêng cái của mẹ tôi là năm triệu đồng, kèm theo tín hiệu “bí mật”. Có nhiều tiếng khóc cùng lúc sụt sùi. Bác sĩ thấy ngại sao đó mà đi ra ngay, còn bảo tôi cuối giờ lên khoa gặp.

Ai đã từng vào chăm bệnh nhân trong viện mới cảm nhận được hết cái thấp thỏm trong câu hẹn gặp với bác sĩ. Thường là vì tình trạng bệnh tiến triển không tốt bác sĩ điều trị mới phải gặp riêng người nhà. Cũng có khi vì phí điều trị tự nhiên lại đội lên quá cao. Với người giàu mà nói, đây không phải là khó khăn gì ghê gớm. Nhưng với dân nghèo như chúng tôi, mức độ sát thương của nó như các cư dân mạng hay nói, đúng là “vô đối”.

Cho nên, suốt cả ngày hôm ấy tôi hết đi ra lại đi vào, giơ tay xem đồng hồ liên tục, đến mức chính mẹ cũng bị lây cảm giác căng thẳng. Khi kim giờ chỉ đúng số năm, tôi lao như tên bắn qua hành lang bệnh viện. Ngồi trong phòng của anh rồi, hơi thở vẫn chưa điều hòa nổi, lòng bàn tay tôi túa mồ hôi lạnh toát.

Không có tiên liệu xấu nào cả. Anh chỉ cho tôi thêm một con đường sống.

Tôi phải cấp tốc mua bảo hiểm cho mẹ, trước thời gian phẫu thuật. Anh thậm chí còn giới thiệu người có thể giúp tôi đẩy nhanh và hợp thức hóa các thủ tục. Tôi trào nước mắt cám ơn. Anh lại lúng túng: Cũng không giúp được gì nhiều đâu, vì ca mổ của mẹ em là tự nguyện, nên bảo hiểm chỉ trả giúp một phần viện phí. Giảm được khoảng 20% tổng chi phí là cùng!

Tôi lẩm nhẩm trong óc, 20% của 120 triệu nghĩa là hơn hai chục triệu. Nghĩa là nỗi lo của tôi giảm xuống chỉ còn hơn ba chục triệu nữa thôi. Một triệu đồng lúc này cũng quý, nói gì đến hơn hai chục triệu.

Nhưng một tuần sau đó tôi vẫn không biết làm cách nào để xoay ra hơn ba chục triệu đồng. Túng quá hóa liều. Tôi một lần nữa gõ cửa phòng bác sĩ điều trị chính. Trong tay là một hợp đồng đã soạn sẵn, ký sẵn. Tôi mạo muội đề nghị anh bảo lãnh cho ca mổ của mẹ tôi. Tôi biết điều này là bất khả thi. Trong bệnh viện lúc nào cũng có người nghèo. Mạng ai cũng quý. Ai cũng muốn nhờ bác sĩ bảo lãnh. Mà bác sĩ thì không là thánh. Nhưng tôi có một niềm tin mơ hồ: Hình như anh để ý đến tôi. Có để ý mới đưa phong bị dày hơn những người khác. Có để ý mới nói giúp việc làm bảo hiểm, không bác sĩ nào rỗi hơi lại đi mách bệnh nhân cách lách luật rắc rối và có phần trái quy tắc như vậy?

Trong hợp đồng thảo sẵn, tôi đề nghị làm giúp việc không công cho gia đình bác sĩ trong 3 năm, bảy ngày trên tuần, ba giờ mỗi ngày. Không ngờ, anh nhìn tờ giấy rồi cười, đẩy lại phía tôi không nói gì. Cuống quá, tôi nói thẳng tưng mà không hề đỏ mặt: Hay là anh mua em đi, toàn quyền sử dụng trong một năm. Em cam tâm tình nguyện! Lần này, anh đơ ra một lúc, mặt đỏ bừng.

Tôi gần như tuyệt vọng, thiếu chút nữa thì nằm lăn ra phòng anh ăn vạ. Một lúc sau anh bảo tôi chuẩn bị, thứ ba sẽ mổ cho mẹ. Tôi gần như bay ra khỏi phòng anh, bất chấp nỗi ê chề bán thân vô tiền khoáng hậu kia. Trước mắt tôi chỉ còn viễn cảnh mẹ sẽ được phẫu thật, sẽ khỏi bệnh, khỏe mạnh trở lại. Tôi làm gì còn người thân nào khác trên đời này!

Ca phẫu thuật của mẹ rất thành công. Lúc này tâm trí tôi mới trở lại trạng thái bình thường. Nghĩ đến cái hợp đồng vẫn bỏ lại trong phòng anh, không khỏi ngượng ngùng. Nhưng mãi vẫn không thấy khổ chủ đòi nợ. Gần ngày mẹ ra viện, tôi lần nữa vác mặt mo đi đề nghị người ta “nghiệm thu” mình.

***

Tôi ngoài ba mươi tuổi. Bác sĩ của một bệnh viện lớn. Độc thân nhưng hình như không có duyên lắm với phụ nữ. Lần đầu nhìn thấy em đã rung rinh. Em rất đẹp, lại hiếu thuận. Chăm chút mẹ từng li từng tí. Làm việc trong bệnh viện lâu rồi, tôi đã chứng kiến không ít cảnh các ông bố bà mẹ cô đơn vò võ điều trị nội trú, toàn bộ việc chăm sóc phó mặc cả cho điều dưỡng viên, con cái một tuần tới điểm danh một lần đã là nhiều. Thế nên, hình ảnh của em ngày ngày chăm chút mẹ tận tâm tận lực lại khiến tôi để tâm. Mẹ em phải phẫu thuật, lần lữa mãi mà không thu xếp đủ tiền, tôi cũng có chút động lòng.

Mẹ tôi năm nay ngoài bảy mươi tuổi. Bố tôi mất đã năm năm, sở thích còn lại duy nhất của bà là chăm tôi và làm từ thiện. Lương hưu của bà không đáng là bao, ngày ngày bà may áo, đan len, rồi cứ gom lại từng tí một, thành một chục là hớn hở mang cho trẻ con nghèo. Trước đây, mẹ cũng hay mang vào viện tôi nhưng từ khi tôi bảo: Bệnh nhân thường họ không thiếu mấy thứ mẹ cho, cái họ thiếu nhất là tiền, thế là mẹ chuyển mục tiêu sang mấy xã ngoại thành và các xã vùng núi theo chường trình của Hội Chữ thập đỏ.

Gần đây, mẹ vận động được cả các cô chú và bạn bè ở nước ngoài gửi tiền về làm từ thiện, thỉnh thoảng được một cục, mẹ lại tất tả đem cho. Tháng trước, mẹ đi đường bị xe tông gãy chân, thế là phải nằm một chỗ, không đi lại được. Cục tiền của mẹ, tôi phải làm nhiệm vụ mang vào viện phân phát. Thực lòng, tôi không quen làm việc này nhưng trước sức ép của mẹ, đành chia ra các phần bằng nhau, đem chia cho phòng điều trị của mình, năm phút là xong. Riêng phong bì của mẹ em, tôi cố tình nhét thêm bốn triệu đồng. Cũng như muốn bỏ bể mà thôi!

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được em lại đề nghị “bán mình” cho tôi với cái giá như vậy. Nhất thời không biết phản ứng thế nào nên cứ ngồi ngậm hột thị. Nhìn gương mặt tuyệt vọng của em, tôi biết mình chẳng còn lựa chọn nào khác. Thế là rút tiền túi ra giúp bệnh nhân. Cũng chẳng phải vì lòng tốt như mẹ tôi, mà là vào cái thế không thể rút chân ra được nữa.

Ngày mẹ em ra viện, em lần nữa nhắc lại chuyện phải “thanh toán” hợp đồng. Tôi lại lần nữa bị ép phải nói rằng: “Cứ coi như nợ anh, khi nào có tiền thì trả!”. Không ngờ em “chốt hạ” ngay: Thế này vậy, nếu anh đã chê em thì làm theo phương án thứ nhất đi! Em biết mẹ anh đang ốm, cũng cần người giúp đỡ. Từ tuần sau, sau giờ làm em sẽ đến nhà anh giúp việc nhà. Em biết địa chỉ rồi, anh đừng ngại!

Em làm Ôsin cho nhà tôi được đúng sáu tháng thì mẹ tôi một hai đòi nâng cấp em làm con dâu.

Đến nước này tôi mà còn vờ vịt lập topic “có nên siết nợ bằng cách cưới con nợ hay không?” thì thật nhảm!!!

Theo – 24h.com.vn

‘Ông xã ơi, xin hãy cho em chuộc lỗi lầm’

Tôi gạt nước mắt thẫn thờ kiếm tìm anh, cuối cùng tôi nhận được tin báo là anh đã bỏ sang Thụy Điển mấy ngày trước. Đau đớn hơn là tôi và mẹ anh phải òa khóc khi phát hiện được giấy khám rằng anh đang mắc bệnh ung thư gan có dẫu hiệu di căn.

Tôi năm nay 32 tuổi, từng tan vỡ một cuộc hôn nhân bởi chồng cũ có quan hệ bất chính với người phụ nữ khác. Ngày ấy tôi rất căm ghét đàn ông bởi trong tôi luôn suy nghĩ rằng chẳng có người đàn ông nào sống tốt trên thế gian này; cho đến khi tôi gặp được anh, người đàn ông kém hơn tôi 2 tuổi, nhưng lại yêu thương tôi rất nhiều.

Anh luôn thấu hiểu cho nỗi lòng của tôi hơn bao giờ hết. Vì lẽ đó tôi đã quyết định cưới anh làm chồng thứ hai, chúng tôi từng chung sống rất hạnh phúc, và cứ mỗi khi tôi khóc anh lại lặng lẽ lau khô nước mắt cho tôi bởi anh nói chẳng có ai đáng để anh yêu thương hơn tôi trên thế gian này. Ngược lại tôi chẳng biết rõ cảm xúc của mình dành cho anh sẽ về đâu, đơn giản tôi chỉ cần bờ vai đáng tin cậy mà thôi.

Ngày đầu tiên tôi gặp anh, chúng tôi chẳng có chút gì là tâm đầu ý hợp, anh quá trẻ con, ưa nhảy nhót và hay chọc vui tôi nhưng trái lại tôi chỉ xem anh như một cậu em trai của mình ngoài ý nghĩ cùng là đồng nghiệp với nhau. Anh sống tự lập khá là giản dị, thậm chí chẳng màng vuốt ve sắm sửa gì cho bề ngoài làm cái nghề bán hàng của mình. Nếu càng quan sát kỹ thì anh cũng khá đẹp trai nếu không kể đến cái dáng cao gầy dong dỏng của mình.

Tính cách anh năng động hài hước bởi nhẽ trong anh có tố chất của một người lãnh đạo, biết cách truyền sự hứng thú công việc cho người khác. Dẫu vậy lắm lúc anh cũng bốc đồng với cấp trên của mình như một đứa trẻ con ăn vạ. Xung quanh anh có rất nhiều bạn bè quý mến không riêng gì các đồng nghiệp của tôi ngày ấy. Nhưng tôi không nghĩ anh lại dành cho tôi sự quan tâm đặc biệt sau những trận đùa cợt có phần thiếu ý tứ.

Ngày ấy, mỗi khi tôi buồn thì anh lại xuất hiện để mang lại những trận cười giải tỏa tâm trạng, cũng vì điều kiện kinh tế thường ngày mà tôi không thể dành nhiều thời gian hơn cho đứa con trai mắc chứng tự kỷ của mình nên đành đoạn gửi nội trú. Rồi thì nỗi buồn trong tôi lại càng nhân lên cùng nỗi nhớ con trẻ tha thiết.

Có lần tôi bị ngã cầu thang trong công sở khá nặng thì chính anh là người duy nhất chăm sóc vết thương cho tôi, rất tận tâm, thậm chí anh còn cõng tôi đi từng bậc thang kể chuyện dí dỏm luôn miệng. Anh dìu tôi mỗi ngày cho đến khi tôi lành lặn hẳn. Từng ấy những cử chỉ đó khiến tôi ít nhiều chợt nhận ra cậu em trai này có chút tình cảm nào đó dành riêng cho mình.

Ngày qua ngày tháng qua tháng, dẫu chúng tôi chỉ mới làm đồng nghiệp được 4 tháng nhưng cuối cùng anh cũng nói ra tâm trạng thật của mình rằng “em rất yêu chị, nếu chị không có gì chê em xin chị hãy cho em được cơ hội”. Dẫu rằng tôi không có chút bàng hoàng vì ít nhiều tôi đoán được tình cảm cậu em trai mình, nhưng rồi tôi cố tìm mọi cách để anh đừng tiến đến bên tôi bằng việc nói rõ đời chồng tan vỡ khi trước, và xa hơn nữa tôi chẳng muốn con riêng của mình làm gánh nặng cho đời anh.

Nhưng rồi anh bất chấp tiến đến bên tôi sau chuỗi ngày nặng lòng, càng gần bên anh tôi thấy mình có lúc thật quá đáng với tình cảm chân thành ấy của anh. Liệu có phải tiếng sét ái tình đến thật nhanh nhưng cũng mau chóng tan vỡ hay không? Tôi cũng không ít lần tự dằn vặt bản thân mình, càng mặc cảm thì anh lại càng yêu thương tôi nhiều hơn. Cuối cùng tôi chấp nhận tình yêu của anh và đồng ý để anh tiếp cận đứa con trai riêng của mình.

Anh hẹn mẹ con tôi đi chơi khu giải trí và kỳ lạ thay đứa con trai tôi luôn nắm chặt bàn tay anh không phút rời ra như thể nó thiếu đi tình cảm của một người cha đích thực. Rồi mỗi ngày trôi qua, cứ cuối tuần sang ngoại là con trai tôi lại không ngừng nhắc đến tên anh như thể anh là bố ruột của nó. Nhiều lần tôi bắt gặp anh lén ôm hôn con trai tôi vỗ về, tôi mới chợt nhận ra trong anh là một người đàn ông giàu lòng cảm xúc và khá nội tâm.

Khi tôi bắt đầu tìm hiểu về con người thật của anh thì mới thực sự ngỡ ngàng, anh là người đàn ông có cuộc sống cô đơn, trầm lắng hơn so với sự ồn ào thường ngày vốn có của anh. Anh sống tự lập trong căn nhà riêng không một bóng dáng phụ nữ nào, kiến thức anh vô cùng sâu rộng, am tường nhiều ngoại ngữ nhưng vẫn che lấp khả năng thật sự của mình. Đồng thời anh cũng là con trai duy nhất sinh ra trong gia đình giàu có được giáo dục một cách tử tế.

Anh từng là du học sinh giỏi đạt học bổng của trường đại học Mỹ, được rất nhiều công ty nước ngoài nhận làm việc với thu nhập cao, nhưng cốt cách anh giản dị đến độ lạ thường bởi anh ngại chạm trán trước thái độ người khác đối với mình, anh sợ bị đo lòng sẽ thiếu vắng mất sự hòa hợp chung. Anh cũng tan vỡ không ít cuộc tình cay đắng trước đó, nhưng so với anh thì tôi thấy mình thua đi sự lạc quan vốn có ấy.

Càng gần anh ngày ấy bao nhiêu thì tình cảm trong tôi bắt đầu nảy nở một cách nghiêm túc hơn rất nhiều. Chúng tôi thường lau khô cho nhau những giọt nước mắt đắng cay vốn dĩ chôn giấu nơi 2 tâm hồn, anh khóc cho vết thương lòng mỗi đêm còn tôi thì khóc cho chính thân phận bạc bẽo như bọt bèo trôi giữa dòng chảy ngược xuôi này. Anh luôn hôn lên khóe mắt tôi để nuốt thay những giọt lệ nhoà ấy.

Vì chúng tôi luôn tin vào số phận trời ban, bởi chúng tôi rất hợp tuổi nhau, kẻ Hợi người Dậu, không mấy khi chị em có sự mâu thuẫn quá gay gắt, anh luôn trìu mến hôn lên môi tôi mỗi khi cất tiếng gọi “chị ơi, em rất nhớ chị”. Sự dịu dàng ngọt ngào ấy khiến con tim khờ dại của mình được luôn được anh ấp ôm sưởi ấm.

Rồi chúng tôi trao thân cho nhau, nhiều đêm mặn nồng trước cái ngày anh mang tôi về ra mắt cha mẹ anh xin được cưới hỏi. Đôi khi sự chênh lệch về gia cảnh kinh tế, hoàn cảnh đổ vỡ của tôi khiến đôi lúc tôi có phần chột dạ sẽ chẳng môn đăng hộ đối. Thế mà điều đó cuối cùng chẳng tồn tại khi cả cha lẫn mẹ của anh chấp nhận tôi dễ dàng. Vốn dĩ họ xem trọng trí thức và tính nhân văn hơn bao giờ hết.

Chúng tôi sống rất hạnh phúc sau từ sau hôn nhân năm 2009, vậy mà anh vẫn không muốn có con với tôi vì sợ sẽ chẳng có thời gian để tôi chăm sóc cho đứa con trai riêng của tôi. Cũng vì anh cho rằng số phận vợ mình quá khổ nên không muốn người vợ đáng yêu phải chịu áp lực nào đè nặng lên đôi vai gầy yếu nữa. Ngược lại trong thâm tâm tôi thì luôn muốn có được đứa con chung với anh bởi đơn giản tôi hiểu không thể nào bất công với tình cảm của anh được dù cha mẹ chồng tôi không cất tiếng phàn nàn nào.

Anh không chỉ là một người chồng lý tưởng, luôn ôm ấp lấy thân thể tôi, chăm sóc dạy dỗ con trai riêng của tôi chu đáo, mà anh còn duy trì cho mình cách sống lặng lẽ, uyên thâm sách vở, không lao đầu vào thói hư tật xấu. Anh cư xử rất bình dị với mọi người, càng gần bên anh giây phút nào thì anh lại mang đến cho tôi những trận cười ngất ngây bằng những câu chuyện chia sẻ trong đời sống thường ngày.

Anh luôn muốn vợ chồng chúng tôi sống lạc quan hơn mỗi ngày, và dường như trong anh là cả một thế giới nội tâm mà tôi không thể nào thâm nhập được dẫu biết mình đã là vợ chính thức của đời anh. Công việc cá nhân thì không phải lúc nào cũng thuận lợi trong thời buổi kinh tế khó khăn như hiện nay, dù đã là một doanh nhân nhà cao cửa rộng, càng đứng trước khó khăn thì bản lĩnh gan góc trong anh lại trỗi dậy mạnh mẽ.

Anh không muốn dựa vào kinh tế cha mẹ để vượt khó nhưng mỗi khi anh buồn rầu thì lại lặng lẽ úp mặt vào lòng tôi để chờ những cái vuốt ve âu yếm. Tôi cứ nghĩ trách nhiệm làm vợ anh không nhẽ chỉ có thế thôi sao, cứ nghĩ nếu sinh cho anh một đứa con khôi ngô tuấn tú giống anh là tôi không kiềm được tâm trạng mình.

Nhưng bao lần tôi nài nỉ anh mà rốt cuộc anh vẫn không chịu sinh con. Anh bắt đầu có sự cáu gắt, giảm quan hệ chồng, áp lực công việc đè nặng lên tâm trí anh khiến nhiều lúc anh thu mình vào góc phòng trầm tư suốt đêm suốt hôm. Tôi thương anh quá nhiều vì anh ngày càng hốc hác gầy gộc đi, mỗi khi anh ôm tôi vào lòng thì anh lại rơi lệ rồi chìm say trong giấc ngủ rất lâu. Đôi lúc anh mê sảng lảm nhảm một mình trong cơn mê những điều kỳ quặc.

Chẳng biết làm gì được cho anh, tôi tìm đến những người bạn thân của anh để mong có chút sự khuyên nhủ, nhưng sự việc chẳng giải quyết gì được, tôi thấy trong anh đang hình thành sự cố chấp. Anh bắt đầu mặc kệ tôi đi đâu về đâu, ngược lại tôi không có quyền cáu gắt la mắng anh được bởi vì nhân cách sống của anh còn quá tốt với đứa con trai riêng của tôi, anh vẫn quan tâm ôm ấp con trai tôi ngủ say hằng đêm sau mỗi lần kèm kẹp.

Buồn rầu anh, vô tình trong buổi họp mặt công ty cũ ngày trước tôi gặp lại người cấp trên một thời đeo bám tôi. Sự dại dột ngu ngốc của tôi vô tình đã khiến suốt kiếp này tôi cảm thấy tội lỗi ân hận với tình yêu của chồng mình bấy lâu. Sau khi thăm hỏi cuộc sống của nhau, tôi liên tục bị chuốc rượu đến say khướt, và tôi đã trao thân cho ông sếp cũ trong khách sạn vào cái đêm nửa tỉnh nửa mê của mình.

Đến khi tỉnh rượu, tôi phản kháng quyết liệt như người điên dại, tôi đã phản bội tình yêu của chồng, tôi dằn vặt lương tâm mình ngu ngốc, tôi thấy mình là người vợ đốn mạt dễ dãi, tôi không dám đối diện với tình yêu thủy chung của anh lần nữa. Dù đã cố gắng che giấu chồng sự thật này vì sợ anh buồn, thậm chí tôi còn đến tận nhà hăm dọa ông sếp cũ của mình nếu có động thái gì với chồng tôi thì sẽ dùng cái chết của mình để tố giác hành vi đồi bại của ông ta.

Nhưng kết quả là lương tâm tôi liên tục bị cắn rứt trong khi mỗi ngày tôi thấy anh có dấu hiệu đỡ hơn, tinh thần phấn chấn để chăm sóc con trai tôi. Và hơn bao giờ hết anh vẫn luôn tiếp tục mang lại nụ cười san sẻ cho tôi, càng gặng cười cùng anh thì tôi càng đau đớn nhiều trong tim mình. Cuối cùng tôi đành lòng nói rõ sự thật để nhẹ lòng và để mong anh tha thứ lắng nghe.

Nhưng rồi đôi mắt anh thẩn thờ như người đã đánh mất linh hồn, anh đã linh tính từ cái ngày tôi đi qua đêm trong khách sạn nên anh không thể nào có phản ứng mạnh nữa. Tôi càng cầu xin anh mở lời thì anh lại càng lặng lẽ bỏ vào góc phòng, khi ấy tôi biết anh đang khóc thầm. Lần đầu tiên kể từ ngày tôi quen anh thì đây là lúc tôi không đủ nghi lực để xoa dịu điều gì trong anh, mà trái lại tôi làm tổn thương anh nặng nề hơn.
Dịp trước tết vừa rồi, anh dắt con trai tôi đi công viên, sau đó anh đi siêu thị mua những món ngon nấu cho tôi ăn. Lần cuối cùng ấy tôi thiết nghĩ đó là hành động tha thứ của anh nhưng sáng hôm sau tôi không còn thấy anh ngồi trong phòng thư sách nữa. Tôi nghĩ anh đi làm rồi về nhưng cứ chờ và đợi anh cả đêm dài lạnh giá. Tôi gọi điện cho anh liên tục thì chỉ nghe đầu dây báo thuê bao không thể liên lạc được, email cũng chẳng trả lời.

Tôi bắt đầu hoảng hốt hoang mang, tôi liên hệ cha mẹ chồng nhưng ông bà cũng không biết anh đã đi đâu, sợ rằng anh đang nghĩ quẩn nên tôi dò hỏi khắp chốn kể cả bệnh viện, thậm chí cả họ hàng nhà anh đổ xô đi tìm. Trong khi đó cha mẹ anh liên tục quở trách vợ chồng có chuyện gì mà cư xử với nhau như thế. Tôi gạt nước mắt thẫn thờ kiếm tìm anh, cuối cùng tôi nhận được tin báo là anh đã bỏ sang Thụy Điển mấy ngày trước. Đau đớn hơn là tôi và mẹ anh phải òa khóc khi phát hiện được giấy khám rằng anh đang mắc bệnh ung thư gan có dẫu hiệu di căn.

Giờ tôi không biết chồng đang phải sống ra sao, không biết tôi phải liên lạc anh ấy thế nào. Tôi đau khổ vô cùng, tự hành hạ bản thân mình mỗi ngày và cứ như thế tôi chỉ muốn được chết để chuộc lại lỗi lầm ngu ngốc của mình. Anh đã sống vì mẹ con tôi quá nhiều, thế mà tôi tự gây ra ngang trái ấy. Bây giờ chính là lúc anh cần sự quan tâm của tôi nhiều nhất thì anh lại ở phương trời xa.

Không biết anh có ngủ thật say như mỗi khi anh nằm ôm em vào lòng không? Liệu anh mặc áo có đủ ấm không anh? Em cảm nhận được anh đang rất tiều tụy. Viết đến đây em chợt nhận ra mình đã yêu anh quá nhiều và mãi yêu anh đến suốt kiếp này, con em vẫn thường nhắc đến anh mỗi đêm.

Các anh các chị ơi, tuy tôi dại dột, tuy tôi đã đốn mạt với chồng vì phút giây lọt vào cạm bẫy ấy nhưng tôi phải làm sao để gọi anh ấy trở về được đây? Tôi chẳng cầu xin sự tha thứ nào nữa mà đơn giản tôi chỉ muốn chồng mình quay về mà thôi. “Ông xã ơi, chị xin em hãy về bên chị”. Hãy cho chị cơ hội chuộc lỗi với em.

Bích

Vì mẹ, chồng sẵn sàng sỉ nhục tôi

Anh sẵn sàng xúc phạm tôi trước mặt mẹ anh những câu chửi bậy thậm tệ mà mẹ ngồi đấy cũng chẳng nói một câu gì. Trước đây nghe anh xưng mày tao tôi cảm thấy buồn và khóc, dần dần rồi nói những câu tệ hơn. Giờ đây những câu đó là thường ngày rồi nên tôi đã quá quen.

Tôi năm nay 29 tuổi, đã kết hôn được 5 năm, cuộc hôn nhân của tôi cũng kết tinh từ một tình yêu đẹp sau 2 năm yêu nhau. Hiện nay tôi đã có một con trai gần 2 tuổi, có thể nói rằng cuộc hôn nhân của tôi rất êm đềm và hạnh phúc được khoảng hơn 3 năm lúc đang là “vợ chồng son”. Nhưng từ khi tôi sinh con, có mẹ chồng tôi dưới quê lên trông con giúp để tôi đi làm, thì từ đó cuộc sống vợ chồng bắt đầu “cơm không lành canh không ngọt”. Trước đây cũng có cãi vã nhưng thỉnh thoảng thôi, rồi đâu cũng vào đấy. Vợ chồng mà, giận rồi lại thương.

Nhưng điều đó có lẽ sẽ khó để tôi tiếp tục thương chồng nữa. Tôi và chồng học vấn cũng ngang nhau, anh và tôi đều tốt nghiệp trung cấp. Chồng tôi học ngành điện công nghiệp, còn tôi theo kế toán và cả hai cũng đang là nhân viên văn phòng. Cuộc sống chỉ đủ ăn thôi chứ không có dư giả vì chúng tôi phải ở trọ còn nuôi con nhỏ nữa.

Nhà chồng tôi ở Đồng Nai còn quê tôi ở miền Trung, vì thế phong tục và cách sinh hoạt ăn uống cũng có nhiều điểm khác nhau. Nhưng tôi cũng cố gắng để nấu những món ăn theo sở thích của chồng rồi tôi ăn theo. Lâu lâu tôi lại thèm những món ăn của quê mình, tôi lại làm riêng ra để ăn vì chồng không thích ăn những món kho.

Trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, tôi cũng luôn tránh nói những lời làm phật lòng người khác, tôi luôn sợ làm cho người khác buồn, làm gì tôi cũng nghĩ không biết người ta có hài lòng không, có lẽ vì thế mà tôi rất đa cảm, dễ xúc động. Từ khi quen chồng tôi, thấy anh thương yêu chăm sóc mình, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

Trước đây tôi tự hứa với mình sẽ không lấy chồng xa vì sợ lấy chồng xa lỡ sau này nếu không được chồng yêu thương tôi sẽ bơ vơ giữa đất khách quê người, tôi sẽ cô đơn như con chích lọt vào giữa bụi tre, rồi bố mẹ già “bát cơm, chén nước, ly trà ai dâng”. Bố mẹ tôi cũng mong cho con gái lấy chồng gần để lâu lâu cả nhà lại được đoàn viên sum vầy, bố mẹ tôi cũng lo cho tôi sẽ cô quạnh, lỡ khi ốm đau bệnh tật sẽ không ai chăm sóc tôi như bố mẹ tôi.

Nhưng điều gì đến cũng sẽ đến, chẳng ai nói trước được điều gì cả, như người ta nói do cái duyên số thôi. Có lẽ là như vậy, tôi lấy anh được 5 năm nhưng thỉnh thoảng ốm đau tôi cũng không được chăm sóc tận tình chu đáo, không chỉ riêng chồng tôi mà cả mẹ chồng đều không thích tôi bệnh. Có lần tôi bị viêm xoang nặng nên phải nằm viện mổ, chồng tôi cũng chăm sóc một cách hời hợt. Còn tôi vì mổ xong do mất máu nên đứng dậy hay bị xỉu, mẹ chồng tôi thấy vậy nói rằng “ốm yếu như thế thì lấy sức đâu mà đẻ”.

Bà cũng không hỏi tôi một câu là con khỏe chưa hay gì đó. Lúc này tôi mới nhận ra được câu nói “lúc hoạn nạn mới biết được lòng người ra sao”. Còn bình thường tôi ốm nhẹ, nằm ở nhà một chỗ mà mẹ chồng tôi đi qua đi lại với vẻ không vui mà cũng không thèm hỏi tôi một câu. Chồng tôi cũng thế, chỉ khi nào tôi nói anh cho con ăn, đi chợ giùm thì anh lẳng lặng làm còn tôi tự mò dậy đi mua thuốc uống.

Từ lúc đám cưới, tôi đã cảm thấy buồn về mẹ chồng, đám cưới hai vợ chồng tôi tự lo hết, vàng cưới chúng tôi cũng tự mua để mẹ đeo giùm cho đẹp mặt. Chúng tôi còn mua cho mẹ chồng một mặt dây chuyền vàng bằng đá, mẹ có dây chuyền to, bông tai, nhẫn. Nhưng cưới tôi mẹ không cho tôi một cái gì gọi là của mẹ kỷ niệm cho con dâu, mẹ còn lấy của tôi 2 chỉ vàng nữa, lúc này tôi chỉ biết ngơ ngác. Tôi thấy hơi kỳ cục nên nói với chồng nhưng anh không nói gì hết, vì anh rất có hiếu với mẹ, và mẹ là trên hết. Vì điều đó nên tôi cũng bỏ qua và luôn cố gắng làm hài lòng mẹ.

Cũng vì “mẹ là tất cả” mà anh không coi tôi ra gì, anh sẵn sàng xúc phạm tôi trước mặt mẹ anh những câu chửi bậy thậm tệ mà mẹ ngồi đấy cũng chẳng nói một câu gì. Tôi cảm thấy buồn đến tột cùng và không còn nước mắt để khóc cho những lần xúc phạm như thế. Trước đây nghe anh xưng mày tao tôi cảm thấy buồn và khóc, dần dần rồi nói những câu tệ hơn, giờ đây những câu đó là thường ngày rồi cho nên tôi đã quen với nó.

Tôi không hiểu nổi nhiều lúc đang nói chuyện vui vẻ, không có gì hết nhưng có một câu chuyện gì đó hai vợ chồng đang bàn luận thì anh ấy lại nổi nóng lên chửi bới. Hay những lúc anh ấy đang chơi với con mà tôi lại ùa vào chơi rồi con bị té mặc dù không phải lỗi của tôi, anh ấy cũng trợn mắt lên chửi. Cho con ăn cũng vậy, lỡ con bị ói anh ấy cũng không tha. Đôi lúc tôi bực mình quá, nói với anh ấy “con nít cho nó ăn rồi ói là chuyện bình thường, có gì đâu mà anh phải quát mắng như thế”. Anh ấy lại quay sang mắng tôi tiếp.

Tôi sinh con đầu lòng nên cũng luôn học hỏi những kinh nghiệm làm mẹ của mọi người , và tìm học hỏi trên sách báo, tôi thường lên mạng để tìm đọc những kinh nghiệm và cách chăm sóc con, nhưng chồng tôi với bản tính bảo thủ, cái gì anh ấy cũng cho mình là đúng. Anh ấy làm theo cách của mình, tôi có nói gì thì cũng bằng thừa.

Mặc dù đối với tôi như thế nhưng anh ấy rất thương yêu và chăm sóc con, cho ăn, tắm rửa, vì thế nên tôi cứ cho rằng tuy anh là một người chồng tồi nhưng là một người cha tốt, tôi cứ ngậm ngùi bỏ qua để giữ cho con một người cha. Nhiều lần tôi đã nói chuyện, tâm sự với anh, anh hứa, anh thề từ nay sẽ không chửi thề, xúc phạm vợ nữa, nhưng anh đã thề, đã hứa 1001 lần rồi.

Giờ đây tôi đã hết sức chịu đựng rồi. Đôi lúc tôi sẵn sàng đáp trả lại những lời xúc phạm của anh. “Tối ngày anh cứ xúc phạm bố mẹ tôi, anh có nuôi và cho bố mẹ ăn được miếng nào không? Ai cũng có bố mẹ, mẹ anh đấy, từ trước đến nay tôi chưa khi nào dám nói một câu gì làm phật lòng mẹ anh. Vậy mà bố mẹ tôi thì cứ bị anh lôi ra chửi hoài vậy? Giờ tôi xúc phạm mẹ anh như vậy anh nghe như thế nào hả? Anh là người có ăn có học mà sao anh ăn nói như kẻ vô học thế”.

Tôi vừa nói trong nước mắt tức tưởi, còn anh thì trừng mắt lên thách thức và không quên chửi câu cửa miệng. Nhiều lần anh ấy cứ xúc phạm, sẵn sàng chửi tôi bất cứ lúc nào nhưng tối anh ấy vẫn coi như không có chuyện gì, vẫn “làm chuyện đó” với tôi một cách bình thường. Còn tôi, tôi cũng phải âu yếm, làm cho vừa lòng anh, nhưng tôi không có chút cảm giác gì.

Hôm nay chủ nhật được nghỉ ở nhà, hai vợ chồng tôi đang nằm hai bên để dỗ cho con ngủ trưa. Do quá giờ ngủ mà con cứ mải chơi, tôi giấu đồ chơi để con ngủ thì nó lại khóc lên, trả đồ chơi lại mà dỗ cũng không nín. Tôi lại giả vờ hỏi chuyện để con nín khóc vì sợ mỗi lần nó khóc lên rồi ho và ói ra hết thì tôi lại bị một phen nữa, tôi định nói chuyện một lúc cho con quên đi rồi dỗ nó ngủ. Chồng tôi nằm một bên với mắt dim dim và lại chửi tôi.

Tôi ngồi đây để viết những dòng tâm sự này, xin những lời khuyên chân thành nhất.

Tuyết