Vì mẹ, chồng sẵn sàng sỉ nhục tôi

Anh sẵn sàng xúc phạm tôi trước mặt mẹ anh những câu chửi bậy thậm tệ mà mẹ ngồi đấy cũng chẳng nói một câu gì. Trước đây nghe anh xưng mày tao tôi cảm thấy buồn và khóc, dần dần rồi nói những câu tệ hơn. Giờ đây những câu đó là thường ngày rồi nên tôi đã quá quen.

Tôi năm nay 29 tuổi, đã kết hôn được 5 năm, cuộc hôn nhân của tôi cũng kết tinh từ một tình yêu đẹp sau 2 năm yêu nhau. Hiện nay tôi đã có một con trai gần 2 tuổi, có thể nói rằng cuộc hôn nhân của tôi rất êm đềm và hạnh phúc được khoảng hơn 3 năm lúc đang là “vợ chồng son”. Nhưng từ khi tôi sinh con, có mẹ chồng tôi dưới quê lên trông con giúp để tôi đi làm, thì từ đó cuộc sống vợ chồng bắt đầu “cơm không lành canh không ngọt”. Trước đây cũng có cãi vã nhưng thỉnh thoảng thôi, rồi đâu cũng vào đấy. Vợ chồng mà, giận rồi lại thương.

Nhưng điều đó có lẽ sẽ khó để tôi tiếp tục thương chồng nữa. Tôi và chồng học vấn cũng ngang nhau, anh và tôi đều tốt nghiệp trung cấp. Chồng tôi học ngành điện công nghiệp, còn tôi theo kế toán và cả hai cũng đang là nhân viên văn phòng. Cuộc sống chỉ đủ ăn thôi chứ không có dư giả vì chúng tôi phải ở trọ còn nuôi con nhỏ nữa.

Nhà chồng tôi ở Đồng Nai còn quê tôi ở miền Trung, vì thế phong tục và cách sinh hoạt ăn uống cũng có nhiều điểm khác nhau. Nhưng tôi cũng cố gắng để nấu những món ăn theo sở thích của chồng rồi tôi ăn theo. Lâu lâu tôi lại thèm những món ăn của quê mình, tôi lại làm riêng ra để ăn vì chồng không thích ăn những món kho.

Trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, tôi cũng luôn tránh nói những lời làm phật lòng người khác, tôi luôn sợ làm cho người khác buồn, làm gì tôi cũng nghĩ không biết người ta có hài lòng không, có lẽ vì thế mà tôi rất đa cảm, dễ xúc động. Từ khi quen chồng tôi, thấy anh thương yêu chăm sóc mình, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

Trước đây tôi tự hứa với mình sẽ không lấy chồng xa vì sợ lấy chồng xa lỡ sau này nếu không được chồng yêu thương tôi sẽ bơ vơ giữa đất khách quê người, tôi sẽ cô đơn như con chích lọt vào giữa bụi tre, rồi bố mẹ già “bát cơm, chén nước, ly trà ai dâng”. Bố mẹ tôi cũng mong cho con gái lấy chồng gần để lâu lâu cả nhà lại được đoàn viên sum vầy, bố mẹ tôi cũng lo cho tôi sẽ cô quạnh, lỡ khi ốm đau bệnh tật sẽ không ai chăm sóc tôi như bố mẹ tôi.

Nhưng điều gì đến cũng sẽ đến, chẳng ai nói trước được điều gì cả, như người ta nói do cái duyên số thôi. Có lẽ là như vậy, tôi lấy anh được 5 năm nhưng thỉnh thoảng ốm đau tôi cũng không được chăm sóc tận tình chu đáo, không chỉ riêng chồng tôi mà cả mẹ chồng đều không thích tôi bệnh. Có lần tôi bị viêm xoang nặng nên phải nằm viện mổ, chồng tôi cũng chăm sóc một cách hời hợt. Còn tôi vì mổ xong do mất máu nên đứng dậy hay bị xỉu, mẹ chồng tôi thấy vậy nói rằng “ốm yếu như thế thì lấy sức đâu mà đẻ”.

Bà cũng không hỏi tôi một câu là con khỏe chưa hay gì đó. Lúc này tôi mới nhận ra được câu nói “lúc hoạn nạn mới biết được lòng người ra sao”. Còn bình thường tôi ốm nhẹ, nằm ở nhà một chỗ mà mẹ chồng tôi đi qua đi lại với vẻ không vui mà cũng không thèm hỏi tôi một câu. Chồng tôi cũng thế, chỉ khi nào tôi nói anh cho con ăn, đi chợ giùm thì anh lẳng lặng làm còn tôi tự mò dậy đi mua thuốc uống.

Từ lúc đám cưới, tôi đã cảm thấy buồn về mẹ chồng, đám cưới hai vợ chồng tôi tự lo hết, vàng cưới chúng tôi cũng tự mua để mẹ đeo giùm cho đẹp mặt. Chúng tôi còn mua cho mẹ chồng một mặt dây chuyền vàng bằng đá, mẹ có dây chuyền to, bông tai, nhẫn. Nhưng cưới tôi mẹ không cho tôi một cái gì gọi là của mẹ kỷ niệm cho con dâu, mẹ còn lấy của tôi 2 chỉ vàng nữa, lúc này tôi chỉ biết ngơ ngác. Tôi thấy hơi kỳ cục nên nói với chồng nhưng anh không nói gì hết, vì anh rất có hiếu với mẹ, và mẹ là trên hết. Vì điều đó nên tôi cũng bỏ qua và luôn cố gắng làm hài lòng mẹ.

Cũng vì “mẹ là tất cả” mà anh không coi tôi ra gì, anh sẵn sàng xúc phạm tôi trước mặt mẹ anh những câu chửi bậy thậm tệ mà mẹ ngồi đấy cũng chẳng nói một câu gì. Tôi cảm thấy buồn đến tột cùng và không còn nước mắt để khóc cho những lần xúc phạm như thế. Trước đây nghe anh xưng mày tao tôi cảm thấy buồn và khóc, dần dần rồi nói những câu tệ hơn, giờ đây những câu đó là thường ngày rồi cho nên tôi đã quen với nó.

Tôi không hiểu nổi nhiều lúc đang nói chuyện vui vẻ, không có gì hết nhưng có một câu chuyện gì đó hai vợ chồng đang bàn luận thì anh ấy lại nổi nóng lên chửi bới. Hay những lúc anh ấy đang chơi với con mà tôi lại ùa vào chơi rồi con bị té mặc dù không phải lỗi của tôi, anh ấy cũng trợn mắt lên chửi. Cho con ăn cũng vậy, lỡ con bị ói anh ấy cũng không tha. Đôi lúc tôi bực mình quá, nói với anh ấy “con nít cho nó ăn rồi ói là chuyện bình thường, có gì đâu mà anh phải quát mắng như thế”. Anh ấy lại quay sang mắng tôi tiếp.

Tôi sinh con đầu lòng nên cũng luôn học hỏi những kinh nghiệm làm mẹ của mọi người , và tìm học hỏi trên sách báo, tôi thường lên mạng để tìm đọc những kinh nghiệm và cách chăm sóc con, nhưng chồng tôi với bản tính bảo thủ, cái gì anh ấy cũng cho mình là đúng. Anh ấy làm theo cách của mình, tôi có nói gì thì cũng bằng thừa.

Mặc dù đối với tôi như thế nhưng anh ấy rất thương yêu và chăm sóc con, cho ăn, tắm rửa, vì thế nên tôi cứ cho rằng tuy anh là một người chồng tồi nhưng là một người cha tốt, tôi cứ ngậm ngùi bỏ qua để giữ cho con một người cha. Nhiều lần tôi đã nói chuyện, tâm sự với anh, anh hứa, anh thề từ nay sẽ không chửi thề, xúc phạm vợ nữa, nhưng anh đã thề, đã hứa 1001 lần rồi.

Giờ đây tôi đã hết sức chịu đựng rồi. Đôi lúc tôi sẵn sàng đáp trả lại những lời xúc phạm của anh. “Tối ngày anh cứ xúc phạm bố mẹ tôi, anh có nuôi và cho bố mẹ ăn được miếng nào không? Ai cũng có bố mẹ, mẹ anh đấy, từ trước đến nay tôi chưa khi nào dám nói một câu gì làm phật lòng mẹ anh. Vậy mà bố mẹ tôi thì cứ bị anh lôi ra chửi hoài vậy? Giờ tôi xúc phạm mẹ anh như vậy anh nghe như thế nào hả? Anh là người có ăn có học mà sao anh ăn nói như kẻ vô học thế”.

Tôi vừa nói trong nước mắt tức tưởi, còn anh thì trừng mắt lên thách thức và không quên chửi câu cửa miệng. Nhiều lần anh ấy cứ xúc phạm, sẵn sàng chửi tôi bất cứ lúc nào nhưng tối anh ấy vẫn coi như không có chuyện gì, vẫn “làm chuyện đó” với tôi một cách bình thường. Còn tôi, tôi cũng phải âu yếm, làm cho vừa lòng anh, nhưng tôi không có chút cảm giác gì.

Hôm nay chủ nhật được nghỉ ở nhà, hai vợ chồng tôi đang nằm hai bên để dỗ cho con ngủ trưa. Do quá giờ ngủ mà con cứ mải chơi, tôi giấu đồ chơi để con ngủ thì nó lại khóc lên, trả đồ chơi lại mà dỗ cũng không nín. Tôi lại giả vờ hỏi chuyện để con nín khóc vì sợ mỗi lần nó khóc lên rồi ho và ói ra hết thì tôi lại bị một phen nữa, tôi định nói chuyện một lúc cho con quên đi rồi dỗ nó ngủ. Chồng tôi nằm một bên với mắt dim dim và lại chửi tôi.

Tôi ngồi đây để viết những dòng tâm sự này, xin những lời khuyên chân thành nhất.

Tuyết

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.