All posts by admin

Anh không bỏ vợ nhưng em sẽ là vợ hai của anh

Anh hơn tôi 20 tuổi, quen nhau qua yahoo. Mới đầu nói chuyện bình thường, anh không giấu đã có vợ và 2 con gái. Tôi cũng không giấu anh chuyện mới bị người yêu đá, đang rất đau khổ.

Anh đang làm giám đốc một công ty, vợ anh quản lý chi nhánh của công ty ở nước ngoài. Mới đầu chúng tôi cũng nói chuyện rất tự nhiên, chia sẻ những vấn đề hàng ngày. Công ty anh đang lâm vào tình thế nguy nan, thất bại trong làm ăn khiến anh rất mệt mỏi và chán nản. Tôi động viên, dành thời gian nói chuyện với anh, coi như bù vào khoảng thời gian bị tổn thương trong tình yêu của mình. Qua khoảng thời gian nói chuyện, tôi cảm nhận anh là người đàn ông đứng đắn, có trách nhiệm. Tôi từng lấy một cái nick khác tán tỉnh anh, liền bị anh mắng chửi và dạy dỗ.

Càng ngày anh càng quan tâm tới tôi hơn. Anh cho tôi số điện thoại và tôi cũng vậy. Anh gọi điện thường xuyên cho tôi, chỉ 1-2 ngày điện thoại của tôi đã có đến 100 cuộc gọi. Có những tối cuối tuần, anh vẫn muốn nói chuyện, chúng tôi nói có khi đến 2-3h sáng, tắt máy tính đi anh lại gọi điện nói không thể rời xa tôi được.

Trong những lần nói chuyện, anh kể cho tôi nghe về gia đình, công việc, tôi cũng dần cảm nhận được tình cảm anh dành cho tôi và có ý né tránh. Rồi một ngày anh nói yêu tôi, anh bảo lúc nào cũng nghĩ tới tôi, dù biết có vợ con nhưng anh không thể kìm nén được tình cảm của mình. Anh hứa sẽ lấy tôi và đây là một tình cảm nghiêm túc.

Tôi khuyên anh rất nhiều rằng anh còn có vợ con, gia đình, công việc. Tôi cũng không muốn trở thành kẻ thứ ba làm tan nát gia đình đang hạnh phúc của anh. D9iều quan trọng hơn, chúng tôi chỉ mới nói chuyện với nhau qua mạng làm sao có tình cảm được. Chúng tôi nói qua nói lại, anh dùng những lời lẽ rất thiết tha, có lúc còn cầu xin, khóc nữa.

Tôi vừa bị tổn thương trong tình yêu nên khi nhận được sự quan tâm của anh cũng có đôi chút tình cảm. Anh không ép tôi phải đến với anh ngay, chỉ xin cho anh được dành tình cảm cho tôi. Tôi đã đồng ý như vậy dù biết rằng hành động của mình thật ngu ngốc và có thể nó sẽ làm ảnh hưởng đến gia đình anh.

May sao trong khoảng thời gian tiếp theo anh càng ngày có vẻ càng tốt lên. Tôi hay nhắc anh đưa hai đứa con đi chơi, hay gọi điện cho vợ anh ở xa, chuyện của công ty cũng bớt căng thẳng. Những lúc mệt mỏi anh lại nói tôi “anh không buông xuôi đâu, anh phải cố gắng để còn nuôi em và con nữa chứ, anh không thể để cho vợ anh khổ được”.

Thú thật, nhiều lúc tôi cũng dằn vặt mình đang là người thứ 3 nhưng rồi lại tặc lưỡi là dù có mình thì gia đình anh vẫn hạnh phúc và tâm lý của anh lại ổn hơn nên lại kệ. Tôi cũng nghĩ là đến khi nào vợ anh trở về thì tôi sẽ rời xa anh.

Rồi một ngày, anh đi công tác gần chỗ tôi, anh gặp tôi lần đầu tiên. Dù gặp lần đầu nhưng chúng tôi đã như đôi tình nhân yêu nhau lâu ngày, anh dành cho tôi rất nhiều lời nói và cử chỉ ngọt ngào. Trước đó tôi tưởng như tình cảm của mình dành cho anh chỉ là tình cảm thoáng qua nhưng giờ tôi mới biết đó thực sự là một tình yêu. Dù hạnh phúc nhưng tôi vẫn lo sợ cho tương lai.

Anh nói: “Em là vợ anh, anh sẽ bảo vệ em, không để ai làm tổn thương. Anh không bỏ vợ nhưng sẽ cưới em làm vợ hai, em phải có danh có phận chứ không chỉ là người tình núp sau anh. Anh biết em sẽ thiệt thòi nhưng hãy hy sinh vì tình cảm của chúng ta nhé vợ ”. Dù khó nghĩ nhưng tôi cũng gật đầu để anh vui lòng vì tôi biết anh đang mang bệnh liên quan đến não, nếu căng thẳng nhiều thì bệnh sẽ nặng hơn.

Có thể chuyện gặp nhau 1-2 lần thì cũng chưa hẳn nói lên điều gì. Chuyện quan trọng nhất là mấy hôm trước anh ấy gọi điện bảo tôi làm hồ sơ chuyển chỗ làm của tôi về công ty anh. Anh ấy nói nếu tôi không về công ty anh ấy làm việc thì đừng bao giờ gọi điện cho anh ấy nữa, chúng tôi sẽ chia tay.

Giờ tôi đang phân vân không biết nên làm như thế nào cho đúng nữa.

Ánh

Vờ ham tiền để chữa tính hoang phí của chồng sắp cưới

Chúng em yêu nhau hơn một năm. Anh là người Mỹ, từng đề nghị em qua đó học lên cao học nhưng em không đồng ý. Anh đã bỏ công việc 5.000 USD một tháng qua Việt Nam cưới em.

Anh rất yêu em, chu đáo từng chút một. Trước kia, anh đề nghị làm đám cưới ở Việt Nam rồi qua Mỹ sống, ở đó em có thể học lên cao học, nếu em không thích thì cả hai sẽ quay lại Việt Nam. Em không đồng ý vì nghĩ mình chưa đủ khả năng xoay sở nơi đất khách quê người. Thương em, anh đành bỏ công việc với mức lương 5.000 USD một tháng, rời Mỹ để sang đây bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới.

Qua đây được 5 tháng nhưng anh vẫn chưa tìm được việc. Tính anh rất thật thà, đi phỏng vấn nhiều chỗ cho những chức vụ quản lý cấp cao. Chỗ nhận thì anh không làm vì cảm nhận được sự rắc rối giữa giám đốc điều hành và phó giám đốc công ty. Những chỗ khác thì chỉ muốn lợi dụng để nhận ý tưởng từ anh, họ kêu anh suy nghĩ cách tổ chức lại công ty theo mô hình nước ngoài, các chiến lược marketing… Anh đều nói với họ tất cả dù chưa ký hợp đồng, rồi họ biệt tăm tích.

Em yêu anh nhiều và cảm thấy có lỗi. Em bảo anh không phù hợp với kinh doanh nên đi dạy tiếng Anh ở các trung tâm. Anh nghe em, qua Thái Lan để thi lấy chứng chỉ dạy vì ở Thái chi phí rẻ hơn ở Việt Nam.

Chúng em định tìm thuê một căn nhà để ở và kinh doanh. Anh vừa dạy ở trung tâm và có thể dạy ở nhà. Tháng 7 này chúng em dự định đính hôn, bao nhiêu việc phải làm, nhưng anh không hề lo lắng gì cả. Anh vẫn vui vẻ đi Thái nửa tháng mặc dù chỉ mất 4 ngày để lấy bằng. Tính anh vốn hào phóng, thích nhộn nhịp. Anh thường đi quận 1, TP HCM để ăn uống, vui chơi.

Nhìn anh tiêu tiền mà em xót, em nhỏ nhẹ khuyên anh rằng mình có nhiều việc phải làm bây giờ, mọi thứ đều phải tốn tiền cả. Anh nói anh biết, nhưng rồi cũng bỏ ngoài tai lời em nói.

Từ lúc anh qua đây, em chưa bao giờ đòi anh mua cho em bất cứ thứ gì, anh đưa tiền em không nhận, mua những món đồ đắt tiền cho em, em lại tỏ ra bất cần. Nói thật, em hạnh phúc khi nhận quà từ anh, nhưng em không thích anh tiêu tiền quá nhiều.

Em chỉ cần anh yêu em, lo lắng cho tương lai của cả hai mà phấn đấu cố gắng để cả hai có cuộc sống ổn định và biết tiết kiệm. Em đã nói điều đó với anh nhiều lần, nhưng anh vẫn không từ bỏ tính phung phí tiền. Tức quá, em với anh đã cãi nhau. Anh bảo đó là tiền của anh, anh dùng để thưởng thức cuộc sống, có gì sai. Em biết đó không phải là tiền của em, không có quyền xen vào. Nhưng em nghĩ chỉ còn một tháng nữa là cả 2 đính hôn, nếu em không nói, anh ấy sẽ cứ tiêu thoải mái.

Không thể ngọt ngào nữa, em đã nghĩ ra cách tạo áp lực về tài chính để anh cố gắng hơn. Em nói với anh đính hôn trên 2.000 USD và tổ chức ở nhà hàng lớn. Sau cưới phải có nhà, xe mới… Em tỏ ra ham vật chất để anh cảm thấy áp lực về tài chính vì trước kia, em luôn tiết kiệm, không đòi hỏi nên anh chẳng lo gì. Nhưng em không biết mình đúng hay sai? Mong anh chị có thể góp ý cho em, em cảm ơn.

Minh Nguyệt

Vợ chồng “son”

Bà Nhàn cứ than ngắn thở dài, tựa như lỡ mua đắt mớ cá mớ tôm đâu ngoài chợ, miệng luôn lẩm bẩm “có hai mụn con mà giờ nhìn đi nhìn lại chẳng có đứa nào bên mình thế này”.

Vợ chồng son
Vợ chồng son – Ảnh minh họa

Hai ông bà chẳng phải là cán bộ công chức gì, chỉ là dân làm nông, buôn bán bình thường như bao người khác. Có điều, cả cái làng này, trong khi nhà ai cũng phải năm đứa con trở lên thì nhà ông bà hai đứa.

 

Ông Hựu bảo, ngày trước, cũng tại con gà mà tôi không muốn sinh đông đó chứ. Tình cờ sang chơi nhà ông anh thời chiến đấu, thấy nhà người ta ngồi ăn cơm mà chật bàn, đếm đi đếm lại thiếu hai người nữa là tròn mâm. Đĩa thịt gà lọt thỏm giữa sáu đứa con nom còn thòm thèm lắm. Ông chậc lưỡi, sau này mình có giàu cũng chả đẻ nhiều làm chi, đẻ ít thì của ít cũng hóa ra nhiều…

 

Rồi các con cũng lớn. Khi cô con gái đi học xa nhà, bà khóc rấm rứt mấy ngày liền. Đi vào đi ra lại than nhà cửa buồn hiu, chẳng ai bầu bạn. Thằng em nó ham chơi, suốt ngày ở ngoài đường nhiều hơn trong nhà. Ông Hựu lo cắm cúi ngoài đồng, về nhà lại bật tivi xem, chẳng để ý đến nỗi buồn của vợ.

 

Hoc xong, cô con gái ở lại thành phố làm, nói mấy nó cũng không chịu về quê. Thì ra, tình yêu của nó ở trong đó. Bà thở dài, ngẫm đời chua thật, mình yêu thương nó trước cả khi thằng đó yêu nó vậy mà giờ vì thằng đó, nó gạt mình ra.

 

Cho con gái lấy chồng xa, nó cứ tíu tít vui mà không thấy nước mắt mẹ đang chảy dài. Hôm đưa dâu, bà cứ sờ nắn tay nó, rồi ôm nó nức nở. Kể ra con bé cũng vô tư quá hay tại nó bản lĩnh không biết, thấy mẹ thế nó còn cười được, miệng líu lo mẹ cứ yên tâm, anh ý thương con lắm, con không khổ đâu. Ờ, thì cả đời này mẹ cũng chỉ mong vậy thôi.

 

Nhiều lúc nhớ con quay quắt, bà chỉ biết lấy áo quần con ôm ngủ. Thi thoảng vào phòng nó dọn dẹp vài ba thứ, để nó có về thăm đột xuất cũng có chỗ sạch sẽ mà ngủ.

 

Thằng em lận đận lắm cũng tốt nghiệp cấp ba xong rồi đòi vào tận Sài Gòn học nghề.

 

– “Nghề gì học gần đây cũng được, có nhất thiết phải đi xa không con”.

 

Nó ngắc ngứ: “Con chỉ thích học trong đó”.

 

Ờ, thì nó thích, mình đành chịu.

 

Ngoài làm nông, ông bà cũng buôn bán thóc lúa cho những mối lớn trên huyện nên có đồng ra đồng vào. Ngôi nhà bây giờ xây khang trang, rộng rãi mà trống huơ trống huếch. Hết ông đi lên lại gặp bà đi xuống, hai ông bà nhìn nhau mà thở dài thườn thượt.

 

Bà biết, ông không nói ra nhưng ông cũng nhớ chúng nó lắm. Cái hồi tới mùa gặt, nhìn mấy nhà trong xóm con cái đứa nấu ăn, đứa phụ gặt, đứa gánh lúa về, không khí đông đúc vui vẻ nom thèm làm sao. Bên ruộng này, mỗi hai ông bà già lụi hụi làm, có việc gì to tát lại đi thuê người.

 

Nghe tiếng trẻ nít từ nhà bên cạnh, bà bấm điện thoai gọi con gái, thôi mày mau có cháu đi, đẻ xong đem về đây tao nuôi cho. Con gái bà ậm ừ, bà nội để làm gì, việc gì mẹ phải nhọc như thế. Mẹ cứ nghỉ ngơi cho khỏe.

 

Gọi vào cho thằng con trai, nó bảo ông đừng gọi chi nhiều, nó bận lắm. Hình như chỉ lần nào hết tiền, nó mới gọi để bảo ông chuyển tiền thì phải. Những lúc ấy, ông phấn khởi làm sao, cố khơi chuyện mà nói rồi lại chuyển máy cho bà. Nó tắt máy từ hồi lâu mà ông bà còn cầm cái máy áp vào tai tưởng như làm vậy là cảm nhận được hơi của thằng con. Hóa ra, thời đại bây giờ, gần con cũng trở nên xa xỉ đến thế.

 

Hôm ông ốm, bà bắt con gà làm thịt, hai ông bà đùn qua đẩy về, ăn mãi cũng không hết nửa con, phải chi có chúng nó ở nhà.

 

Lại nhắc chuyện ông bạn thời chiến đấu của ông, nhà có sáu đứa con. Mấy đứa trẻ nhà ấy cứ luân phiên nhau, đứa này đi học xa thì đứa kia ở nhà đỡ đần bố mẹ. Ngày Tết cũng vui, vợ chồng con cái trong nhà thôi mà y như có hội.

 

Hai ông bà cứ như vợ chồng son già cỗi, ngày ngày vào ra trông ngóng con. Chẳng mấy chốc lá rụng về cội, hai cái thân già rồi cũng dìu dắt tiễn nhau đi, không lẽ cứ sống mòn mỏi rồi chờ cái ngày ấy.

 

Diệu Ái

Mùa đi vớt lúa

Nghe đài báo mấy hôm mưa lớn, mẹ lại gọi điện vào cho biết: “Bựa ni mưa to quá, lúa lại bị ngập hết rồi con ạ” khiến Ân trào nước mắt.

Lớn rồi đi làm ở xa, mùa mưa này không còn ai cùng mẹ và các em đi vớt lúa như công việc mà bao năm qua Ân vẫn làm. Sinh ra ở vùng đất miền Trung đầy nắng, gió, bão bùng, tuổi thơ anh gắn liền với những lần chạy nước lũ. Hầu như năm nào cũng vậy, cứ mùa mưa tháng 7, tháng 8 là nước lại ngập vào làng, những nhà cao thì nước chỉ qua đầu hè, còn nhà thấp nước tràn vào có khi ngập gần hết giường. Ngày còn nhỏ, mỗi mùa nước ngập bố mẹ phải cõng hai anh em sang trú tạm ở nhà bác Tư đầu làng rồi mới gọi nhau ra đồng xem lúa.
Vớt lúa mùa lũ
Vớt lúa mùa lũ

Tháng 4, nước về bởi những cơn mưa to bất chợt đầu hạ không đủ sức làm ngập vào nhà nhưng “quật đổ” hết cả ruộng lúa. Năm nào vào thời điểm này, sau cơn mưa là cả làng lại í ới gọi nhau đi vớt lúa bởi tất cả đều bị đổ rạp. Hai anh Ân ban đầu còn sợ sệt nhưng sau dần theo chân người lớn đi làm cũng thành quen, có khi còn tỏ ra thích thú bởi là dịp để lũ trẻ con trong làng đùa nghịch bì bõm trong nước. Người lớn lội đến gần ước hết cạp quần, dắt bên hông bó rơm to được cắt gọn kĩ càng rồi lần từng đọn lúa buộc dựng lên. Với những ruộng lúa đã ngả chín gặt được, bao giờ bố mẹ cũng mang theo chiếc thuyền nhỏ rồi cắt gọn để vào đó tránh lúa lên mộng không ăn được.

Ân nhớ đôi bàn tay lấm lem của thằng em An lần lần vớt lên từng đọn lúa rồi buộc túm gọn lại để anh đi sau chỉ việc cắt bỏ vào thuyền. Cứ thế cùng bố mẹ làm, hai anh em Ân có khi đi đến lúc trời tối mịt mới về. Khi ấy mệt nhoài, Ân chỉ còn biết lăn ra ngủ còn bố mẹ lại tỉ mẩn bỏ ra đừng bó lúa hong cho khô để không bị ẩm.

Năm nay, đầu hạ trời mưa như trút nước, Ân lại mường tượng ra trước mặt là cánh đồng ngập trắng rồi liền sau đó là những tiếng thở dài, những ánh mắt hau háu thèm khát trời hửng để lại ùa ra đồng vớt lúa. Với người dân quê anh,không nỗi lo nào bằng mỗi mùa đi vớt lúa bởi nếu làm không nhanh, lúa ẩm mọc mầm phải bỏ đi không dùng được. Ân nhớ cả giọt nước mắt của mẹ khi đứng trước cả ruộng lúa ngập trong nước bởi mẹ lo các con phải đói.

Lớn lên rồi, không còn theo mẹ đi vớt lúa mỗi vụ nước về nữa nhưng lần nào nghe dự báo thời tiết mưa lớn, trong lòng anh lại thấy rưng rưng, khóe mắt cay cay nhớ mẹ. Ở quê, mùa này mẹ lại bắt đầu đi vớt lúa và anh hiểu lí do vì sao lưng mẹ ngày một còng rạp xuống. Cậu em đang đi học ở xa, bất giác nó gọi điện cho anh thông báo: “Bựa ni quê mình trời lại mưa to quá anh ạ!” càng khiến trái tim An thêm se thắt.

Phạm Oanh

“Chồng em áo rách…”

Mỗi lần ngồi vu vơ với bạn bè, chúng em thường nhắc chuyện ngày xưa, cái thời “vợ chồng tao yêu nhau thế nào, mấy ông ấy tán mình ra sao”. Ngẫm lại chuyện mình, em cứ tủm tỉm cười.

Chồng em áo rách
Chồng em áo rách

Dạo ấy, khi em đang tung tăng áo dài đi học, chiếc xe bỗng dưng dở chứng, tuột nguyên cả cái bàn đạp ra ngoài. Em hì hụi, luống cuống dắt bộ hơn cây số, rồi mừng húm khi thấy quán sửa xe “cóc” bên vệ đường.

 

Trông cái mặt anh còn non choẹt, em dò hỏi: “Anh ơi, anh sửa xe được không?”

 

Anh trợn mắt nhìn em: “Không sửa được thì tôi mở quán chi cô.”

 

Biết mình lỡ miệng, em liền đổi giọng nhẹ nhàng nhất có thể: “Anh xem giùm em với, tự dưng nó tuột ra ngoài”.

 

– “Cái gì tuột?”

 

– “Cái ấy đó”

 

Vừa dứt lời, em lại thấy mình vô duyên quá đỗi, thì hồi ấy em đâu biết phân biệt cái bàn đạp hay giò đĩa, hộp sên.

 

Anh tủm tỉm cười hiền, kéo ghế cho em ngồi rồi bảo sợ muộn học thì lấy xe anh mà đi, lát về mang vào đổi cũng được. Em liếc nhìn xe của anh, chao ôi, chiếc xe chắc từ đời ông cố nội để lại, trong khi xe mình mới mua có một năm, còn mới cứng, đây không dại nhé.

 

Em càng buồn cười hơn khi trông thấy bộ dạng anh, chiếc áo sơ mi sờn cũ lộ bờ vai rắn chắc, tay áo rách te tua bị tuột cứ bay phần phật trong gió. Em ngồi nghĩ vu vơ đâu đó năm phút thì anh bảo xong rồi, tới trường nhanh kẻo muộn. Lôi tiền ra trả thì anh không nhận, bảo có sửa gì đâu, lần khác sửa lấy tiền luôn. Em đành hanh với ý nghĩ trong đầu, người đâu ác thấy ớn, trù họ hư xe để vào sửa hả ông, đừng mơ.

 

Từ dạo đó, mỗi lúc tan trường, ngang qua “cơ đồ” của anh, em hay ghé mắt nhìn. Có lúc thấy anh hì hụi sửa xe cho người ta, vẫn chiếc áo sờn rách, cái quần đen thui chẳng rõ màu nguyên thủy và bàn tay đầy những dầu mỡ. Có lúc lại thấy anh chăm chú bên cuốn sách, khuôn mặt anh khi ấy sáng bừng, lộ vẻ say mê, đăm chiêu đến lạ.

 

Rồi em cũng điều tra được “nhân thân” của anh thông qua cô bạn cùng lớp. Nó vẫn hay bi bô, “anh ấy mà chỉn chu thì đẹp trai chẳng thua gì diễn viên Hàn Quốc mày nhỉ”. Xem ra, khối đứa con gái rung rinh vì anh chứ chẳng ít.

 

Nhà anh nghèo, anh nghỉ học từ sớm để bươn chải đỡ đần bố mẹ. Anh học việc ở quán sửa xe của ông chú, thấy anh chăm chỉ và thạo việc, ông chú cho anh mượn đồ nghề rồi thuê một chỗ ven đường để anh lập nghiệp. Tối về anh vẫn đi học bổ túc, cần cù mấy năm rốt cuộc anh cũng lấy được bằng tại chức.

 

Duyên số đưa đẩy thế nào mình cùng vào làm một cơ quan. Anh bảo anh làm ở đây là làm thêm thôi, nghề chính vẫn là sửa xe, em bĩu môi tỏ vẻ không tin. Thú thực, ngay lúc ấy, tim em đã xốn xang vì anh lắm lắm rồi.

 

Hóa ra tối về, anh vẫn để cửa tiệm sáng đèn, anh bảo lỡ như xe ai hư, đoạn đường ấy vắng, có thủng xăm dắt bộ cũng chết người ta. Đêm, vừa ngồi ngắm trăng, đọc sách, thi thoảng sửa chiếc xe cũng chẳng nhọc nhằn gì.

 

Bàn tay tra dầu mỡ nhiều năm của anh đen sạm, nhẵn bóng. Anh vẫn bảo anh không có tướng làm quan, tướng anh là tướng nông dân, tướng rửa xe, em thương làm gì. Em cười, có sao, áo rách em còn thương được mà.

 

Thấm thoát vợ chồng mình cưới nhau đã bốn năm, cái nghèo vẫn chưa rời đi và cảm giác chắc “nó” còn vương vấn vợ chồng mình lâu lắm. Chúng mình vẫn chăm chỉ làm việc, thi thoảng tối về anh vẫn hì hụi sửa xe cho những ai nhỡ đường.

 

Em chẳng dám có tham vọng gì nhiều, bởi tham vọng thì vô tận mà lòng tham lại vô đáy. Nhiều khi giàu có, no đủ đến mấy cũng chưa chắc đã bằng lòng. Cho nên tham vọng của em vẫn là hai chữ “hạnh phúc”.

 

Năm tháng còn dài, vật chất từ từ rồi cũng tới, bằng chứng là cuộc sống của ta ngày càng “đỡ nghèo” đó thôi, em vẫn luôn cười tươi còn anh vẫn ngủ thẳng giấc và tình yêu hai ta ngày một đong đầy.

 

Áo rách còn biết đường lấy kim chỉ mà khâu, chứ còn trái tim rách, lương tâm nát thì dẫu khéo tay đến mấy cũng há dễ gì khâu vá lại được…

 

Diệu Ái

Có nên chờ đợi hay lựa chọn con đường riêng?

Em năm nay 29 tuổi, quê ở Hải Dương. Ở tuổi này cũng được cho là chin chắn trong tình yêu, công việc của em cũng đã tạm thời ổn định ở Hải Dương. Anh năm nay 28 tuổi, quê ở Thanh Hóa, đang làm việc tại Hà Nội là người sống có trách nhiệm với gia đình.

Chúng em yêu nhau được gần 3 năm, khoảng thời gian không phải là dài để đủ hiểu hết về nhau trong khi mỗi người ở một nơi làm việc, nhưng chúng em luôn tin tưởng và tôn trọng nhau. Em cảm nhận tình yêu anh ấy dành cho em rất nhiều. Chúng em đã có những dự định về tương lai hạnh phúc sau này sẽ lập nghiệp ở Hà Nội. Em cũng đã chuẩn bị những kế hoạch để chuyển nơi làm việc gần anh ấy hơn và thuận lợi cho tương lai hơn sau này của 2 đứa.

Trong khoảng thời gian gần 3 năm, đây là lần đầu tiên, em về nhà anh ấy chơi là vào dịp Tết vừa rồi và được anh ấy giới thiệu với gia đình em là bạn gái của anh ấy, em cảm thấy hạnh phúc và yêu thương mọi người vô cùng. Với tính cách và suy nghĩ của anh ấy việc giới thiệu bạn gái với gia đình đó là đã xác định để hai đứa có thể tiến xa hơn nữa.

Tuy nhiên,  em đã nhận được những góp ý từ gia đình anh ấy, mọi người cũng quý mến em, nói em tế nhị, khéo léo và xinh xắn là người biết quan tâm và chăm lo cho gia đình sau này. Nhưng gia đình anh ấy không đồng ý vì quê em xa quá, hai đứa không hợp tuổi và em chưa có công việc ở Thanh Hóa, bố mẹ anh ấy thích con dâu ở gần nhà hơn.

Khi em biết tin anh ấy phải về Thanh Hóa làm việc và sống gần bố mẹ, em rất bang hoàng vì những dự định của hai đứa đã sẵn sàng để có một mái ấm ở Hà Nội bây giờ lại chuyển về một nơi khác. Nhưng với tình yêu và sự quyết tâm, anh ấy động viên em tìm thấy 1 công việc nào đó ở Thanh Hóa và em thay đổi suy nghĩ và tìm việc để về quê anh ấy.

Ở tuổi 29, gia đình em rất lo lắng và thúc giục em lấy chống, bố mẹ ngày đêm hỏi thăm tình hình yêu đương của hai đứa để yên bề gia thất. Em đã nhiều lần nói khéo với bố mẹ về sự chậm chễ này để bố mẹ hiểu và thong cảm cho em. Em biết bố mẹ em buồn rất nhiều và yêu cầu em phải lấy chồng sớm. Cũng có một vài người đến hỏi em, nhưng dường như tình yêu của em dành cho anh ấy luôn là sức mạnh để em từ chối tất cả mọi người và mong muốn được  đến với anh ấy.

Anh ấy nói, chờ anh ấy đến cuối năm hoặc sang năm sau để anh ấy động viên và thu xếp gia đình anh ấy, sau đó 2 đứa sẽ tiến đến hôn nhân và trong thời gian này em sẽ tìm việc để về Thanh Hóa. Anh ấy muốn bố mẹ anh ấy vui vẻ khi đón em về.

Nhưng, thời gian gần đây, khi bố mẹ thấy hai đứa yêu nhau đã lâu nhưng anh ấy không nói chuyện với bố mẹ em về những dự định tương lai của hai đứa mà chỉ yêu để đấy mặc dù em đã giải thích với bố mẹ rất nhiều lần. Nhưng bố mẹ nói với em anh ấy không yêu thật long và không muốn cưới em vì vậy hãy xem ai trong số những người đến và đồng ý họ. Em đang bị sức ép từ gia đình và chính bản than em cũng muốn ổn định và yên bề gia thất sớm. Từ những ý nghĩ và sức ép đó em đã nói chuyện với anh ấy, biết rằng sẽ làm anh buồn nhưng em không thể không nói với anh ấy. Anh ấy nói em đang ép anh ấy và nếu cảm thấy không chờ được thì đi lấy người khác. Tim em đau nhói và nghẹt thở khi câu nói đó là từ anh ấy, em đã buồn và khóc rất nhiều tại sao anh ấy lại nói với em như vậy?  Có phải anh ấy đã thay đổi không? Hay là tại em nói làm anh ấy tự ái và nói ra như thế? Hơn một tuần nay, em và anh ấy không lien lạc với nhau, em đã cố tình liên lạc trước nhưng anh ấy không phản hồi lại, em hoang mang và lo lắng có phải em đã mất anh mãi mãi rồi phải không?

Em biết, chỉ có người trong cuộc mới nhìn nhận và đưa ra hướng đi đúng đắn nhưng tâm trạng em đang rất hoang mang và rối bời, em không biết nên làm thế nào, trong khi bố mẹ giục em lấy chồng còn anh ấy không liên lạc lại với em nữa? Em muốn nghe lời khuyên của anh (chị), em có nên tiếp tục chờ đợi anh ấy hay lựa chọn còn đường đi cho riêng mình?

Trân trọng cảm ơn!

Hằng

Nỗi buồn tuổi 17

Tôi may mắn sinh ra trong một gia đình khá giả , cuộc sống khá đầy đủ . Cứ ngơ cuộc sống của tôi sẽ mãi như vậy , không ngờ khi tôi lên lớp 3 thì ba mẹ li dị , tất cả đồ đạc điều phải chia đôi , ngay cả căn nhà đẹp như vậy cũng ngăn đôi .

Và tôi sống với mẹ , cuộc sống của mẹ cũng trỡ khó khăn từ đó , mẹ phải lên Thành phố làm việc và tôi phải ở nhà với bà ngoại còn cha vẫn lo lắng cho tôi nhưng do trách nhiệm nên cha phải cưới người phụ nữ kia dọn vào sống với người đó ,buổi tối trong căn nhà nhỏ chỉ có mình tôi ngủ , lúc đó còn bé nên tôi ko nghĩ ngợi gì nhiều, mãi lên lớp 6 tôi phải đi học cách xa nhà và tôi bắt đầu biết đi chơi vì tôi nghĩ mẹ tôi ở trên Thành phố nên sẽ không biêt ở đây tôi làm gì .

Còn cha tôi vẫn hay điện thoại  la mắng tôi vì tội đi chơi . Lúc đó dì ghẻ vẫn tốt với tôi vẫn hay rủ tôi vào nhà chơi , rủ tôi đi ăn , tôi cứ tưỡng có thêm người quan tâm tôi nhưng đó chỉ là suy nghĩ của trẻ thơ . Dì ghẻ chỉ được vẻ ngoài mặt là vui vẻ với tôi, khi dì biết cha cho tiền tôi sắm sữa đồ đạc đầy đủ và dì đã cãi nhau với cha tôi , không biết cãi như thế nào mà cha tôi phải bõ qua Tiền Giang mấy ngày mới về , và từ đó khi gặp dì tôi lại thấy chán ngắt , thậm chí ra đường thấy tôi , tôi nhìn chào còn không thèm nhìn tôi cùng cả đứa con gái của dì năm nay đã 18 tuổi đã làm vậy với tôi . Thế là tôi mất lòng tin 1 chút . Mãi cho đến khi tôi học lớp 10 , tôi muốn biết trước là sau này ai sẽ lo cho tôi khi tôi đi học trên Thành phố nên tôi muốn cha tôi mua cho tôi 1 chiếc xe , lúc đầu tôi không mơ gì phải là xe xịn nhưng khi tôi thấy cha tôi mua chiếc xe xịn cho dì ghẽ lòng ghen tức của tôi lại nổi lên tôi hỏi tại sao cha mua cho dì được mà không mua cho tôi đươc và lúc đó cha tôi rất giân tôi đã không liên lạc với tôi 1 tháng .

Khi đó tôi lại khóc và nghĩ tại sao lúc nào những điều tốt đẹp nhất của tôi cũng bị người ta lấy hết nói thẳng ra là bị hồ ly tinh lấy mất tôi ghen tị lắm rất là ghen tị . Nhiều khi ra đường thấy cha mẹ chỡ con cái đi công viên mà tôi thấy ghen tị với họ lắm tối ước gì thời gian tơ lại với gia đình hạnh phúc của tôi vào 10 năm trước , hạnh phúc lắm .

Vào năm lớp 10 , mẹ về lo lắng cho tôi và quen với 1 người đàn ông , người đó cũng rất tốt với tôi và người đó đã giúp đỡ mẹ rất nhiều nên tôi không có ý kiến . Thấy mẹ vui nên tôi cũng vui  cùng mẹ . Nhưng vui vẻ chưa được bao lâu thì ngày nào toi cũng thấy mẹ tôi cãi nhau với người đó , không phải cãi nhau như người ta mà chữi thề um sùm khắp cã xóm người ta nghe mà đối diện nhà là cô giáo dạy tôi nữa , mỗi lần vào học tôi không dám giơ tay phát biểu hay nhìn cô vì tôi rất ngại  , tôi nói với mẹ nhưng chỉ được 1 2 ngày rồi lại cãi nhau tiếp , thâm chí còn chữi tôi vô cớ khi giận người đó nữa . Lâu lâu người đó qua nhà tôi ở , tôi không nghĩ gì nhiều hết .

Lên 11 tức 17 tuổi , tôi bắt đầu có chút kiến thức về chuyện người lớn ( tôi không có làm . tôi chỉ tìm hiểu trên mạng thôi ) , thật tức cười khi con gái mà lại đi tìm hiểu chuyện đó , rồi tối bắt đầu để ý mỗi lần người đó qua là làm chuyện ấy . Tối biết là vì mỗi lần như vậy là tôi nghe tiếng đóng cửa , vì mỗi lần người đó qua là tôi lại không ngủ được , và tôi đã nghe , nghe mẹ tôi và người ấy xxx lúc đó tôi chỉ biết thầm khóc , trùm mền lại khóc . Có nhưng lúc tôi cố ý làm cho 2 người đó khỏi làm vậy nhưng lần đó không được thì còn nhiều lần sau . Nguyên năm 11 tôi không nói , và chỉ biết im lặng . Vốn rất thích ngủ với mẹ nhưng cũng khoảng nữa năm rồi tôi không bước chân vào giường mẹ ngủ vì mỗi lần đi ngang là tôi thấy sao sao ấy . Đến giời đã gần kết thúc năm 11 rồi thực sự là tôi không thể chịu nỗi , thậm chí mỗi lần nghĩ đến là tôi thấy không vui . Không vui vì mẹ tôi với người đó lại coi thường tôi như vậy , đó là nhà của tôi mà tại sao chứ ?

Tôi luôn đặt câu hỏi như thế . Đôi lúc tối cáu gắt  với mẹ vì chuyện đó , nhưng mẹ không hề biết và mắng tôi hư , tôi không muốn nói , thực sự là không muốn nói . Tôi sắp nổ tung cái đầu vì chuyện đó lắm rồi . giờ tôi không biết phải làm thế nào cho đúng , có ai giúp tôi , cho tôi 1 cách làm đúng với !!

Linh Linh

Có thai với người yêu cũ nhưng người yêu mới nhận là tác giả

Có thai với người yêu cũ nhưng người yêu mới nhận là tác giả của một bạn đọc giấu tên gởi đến GócTâmSự.com để mọi người cùng tham khảo và chia sẻ

Câu chuyện này dù chẳng phải là của tôi nhưng tôi là người biết quá nhiều chuyện nên tôi thấy thật day dứt và đáng thương cho những người trong cuộc.

Tôi có một cô bạn học cùng lớp Kế toán, mới đầu cũng chỉ là bạn bè bình thường nhưng rồi nhiều sở thích chung khiến chúng tôi trở nên thân thiết với nhau hơn. Tôi là một đứa trẻ mồ côi trong khi bạn của tôi là con một gia đình khá giả và rất được cưng chiều nhưng không phải vì thế mà cô ấy kênh kiệu hay chảnh choẹ với tôi. Trái lại tôi luôn là người để cô ấy tâm sự hay chia sẻ mọi chuyện khúc mắc. Khi mới bắt đầu vào lớp Cao Đẳng bạn tôi có quen và yêu một anh hơn 3 tuổi. Anh này trông cũng khá bảnh, gia đình buôn bán bình thường, so với nhà cô bạn tôi thì không bằng. Nhưng dù vậy anh này rất chiều bạn tôi, ngày lễ tết hay những dịp gì đó đều tặng bạn tôi những món quà có giá trị mặc dù cô ấy cũng chẳng thiếu. Mối tình này được gia đình nhà anh này rất ủng hộ nhưng trái lại gia đình nhà bạn tôi thi không, chỉ có mẹ của cô ấy biết chuyện thôi còn bố thì không. Hai người yêu nhau lén lút nhưng vẫn rất tình cảm và luôn vui vẻ.

Yêu nhau được gần 2 năm thì trong một lần say rượu anh này đã vô cớ đánh bạn tôi. chuyện này cả mẹ và anh trai cô ấy đều biết và rất giận. Mặc dù vậy mẹ là người luôn thương con gái nên cũng không ngăn cấm quyết liệt mà chỉ khuyên bảo. Sau chuyện đó anh này xin lỗi và hứa hẹn này nọ nên bạn tôi cho qua mọi chuyện và tiếp tục mối quan hệ này.

Rồi công việc của anh này gặp nhiều khó khăn không được như trước nữa nhưng không vì thế mà bạn tôi bỏ rơi anh ta. Nhưng từ lúc này tôi phát hiện ra anh ta là một người ham chơi, rượu chè và đàn đúm. Có ai đời anh ta ở nhà chơi điện tử bạn tôi còn mua bánh mỳ và sữa cho anh ta ăn để chơi không. Cũng trong khoảng thời gian này anh ta và bạn tôi có nhiều mâu thuẫn xảy ra. Theo lời bạn tôi thì anh ta vô tâm, không còn quan tâm bạn tôi như trước nữa. Lúc này bạn tôi có quen một người mới, anh này ngoại hình khá, gia đình bình thường và công việc cũng chưa ổn định lắm. Và rồi chuyện gì đến cũng phải đên, có lẽ do sự vô tâm của người cũ đã khiến bạn tôi lao vào vòng tay người mới nhanh chóng. Cô gọi người cũ ra và nói chia tay vì đã có người mới. Anh ta không tin và thế là đã có cuộc gặp mặt giữa 2 người đàn ông. Người yêu mới của bạn tôi khá chững chạc và cũng rất yêu bạn tôi.

Ở đời thường khi người ta mất đi điều gì đó thì mới thấy hối tiếc và mong muốn tìm lại. Ngưòi yêu cũ bạn tôi cũng vậy, anh ta tìm đủ mọi cách quan tâm, chăm sóc mong cô ấy suy nghĩ lại và cho anh ta một cơ hội. Mặc dù yêu người mới nhưng cô ấy vẫn liên lạc và qua lại với bạn trai cũ. Vấn đề quan hệ tình dục thì tôi không biết là có xảy ra hay không. Bạn tôi cũng yêu người mới được hơn 5 tháng rồi. Gần đây ban trai cũ của cô ấy có qua lại với 1 cô gái, cũng không rõ mối quan hệ là gì. Lúc này bạn tôi cảm thấy ghen tức với người con gái kia, có lẽ khi chia tay cô ấy chưa hết tình cảm mà chỉ là một phút yếu lòng của con gái. Cô ấy cảm thấy tức giận, điều tra từ mọi người quen để biết được bạn trai cũ và cô gái mới kia thường xuyên đi đâu, làm gì? Thế rồi chẳng hiểu nổi cô ấy nghĩ gì và nói chia tay với cả 2 ngưòi, không yêu ai hết. Thực ra tôi biết cô ấy chỉ nói vậy để tranh thủ tình cảm của 2 người đàn ông đó mà thôi. Nhưng lạ thay cả 2 ngưòi đàn ông biết cô ấy vẫn qua lại với cả 2 mà lại đều yêu cô ấy tha thiết. Tôi cũng nhiều lần khuyên nhủ bạn mình nhưng tình cảm là của cô ấy, quyết định là của cô ấy. Một hôm cô ấy nói với tôi rằng cô ấy có thai và tác giả là bạn trai cũ. Tôi cũng không sững sờ lắm vì tôi biết 2 người vẫn qua lại. Vì gia đình và tương lai nên 2 ngưòi quyết định bỏ đứa trẻ đó.

Nếu chuyện chỉ có vậy tôi cũng chẳng đáng day dứt làm gì. Nhưng rồi tình cờ khi cô ấy chưa bỏ thai tôi lại phát hiện ra một chuyện làm tôi suy nghĩ không yên. Tôi và ban trai mới của cô rất hay nói chuyện với nhau. Anh ấy cũng tin tưởng tôi nên tâm sự hết chuyện của anh và cô ấy cho tôi nghe. Và rồi tôi biết được một chuyện: anh ấy nói anh ấy mới là tác giả cái thai. Có nghĩa là bạn tôi là ngưòi giả dối! Trong khi bạn trai mới của cô ấy đang kể chuyện cái thai cho tôi thì tôi cũng biết được cô ấy đang đi khám thai với bạn trai cũ . Day dứt là vì anh bạn trai mới của cô ấy quá đau khổ, luôn tin tưởng và yêu thương cô ấy hết lòng. Tôi rất mừng vì cô ấy tìm được một người như thế nhưng không hiểu sao cô ấy lại lừa dối anh ấy. Trong khi bạn trai mới của cô đang đau khổ vì cô nói rằng quyết định bỏ thai thì cô lại đang đi bỏ thai cùng bạn trai cũ. Bạn trai mới của cô hỏi tôi nhiều chuyện lắm, nói rằng sau chuyện này sẽ càng yêu thương cô ấy hơn.

Giờ đây tôi hoang mang quá, tôi đã biết quá nhiều chuyện không nên biết. Biết bạn tôi đã giấu tôi, cô ấy từng nói chưa quan hệ với bạn trai mới bao giờ. Tôi thật sự không thể bán đứng bạn tôi nhưng nhìn bạn trai mới của cô như vậy tôi thấy lương tâm mình cắn dứt.

Hãy cho tôi một lời khuyên. Tôi phải làm gì lúc này

Người Giấu Tên

 

Mẹ là niềm tự hào vô bờ trong lòng con

Cả đời mẹ một nắng hai sương vất vả tảo tần vì đám con, khi chúng con sắp trưởng thành tai họa ập đến. Bố bệnh nặng đã bỏ vợ con ra đi mãi mãi, chưa một ngày được hưởng thụ cuộc sống an nhàn. Mẹ cứng cỏi một mình lam lũ, công việc nhân đôi, vất vả cũng nhân đôi.

Mẹ - Ảnh minh họa
Mẹ – Ảnh minh họa

Ngày nào cũng thế, bất kể trời nắng hay mưa, trừ những ngày ốm phải nằm liệt giường, mẹ dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, cho lợn gà ăn, ăn sáng qua loa rồi vội vã đi làm nương rẫy, làm ruộng và kiêm luôn việc chăn trâu chăn bò. Chiều muộn khi những người dân bản đã đi làm về, bếp lửa trong nhà họ đã bập bùng cháy, nồi cơm trên bếp củi sôi sùng sục, mẹ mới quờ quạng trên con đường mòn từ nương, từ ruộng hay từ bãi thả trâu bò về.

Lúc thì mẹ về nhờ ánh trăng chiếu rọi, khi mẹ lại đi nhờ ánh sáng của con đom đóm bay trên đường, trong rừng, khắp ngả mẹ qua. Mẹ về đến nhà khi hàng xóm đã quây quần bên bữa cơm tối, chùn chân, mệt nhoài nhưng không quên đàn lợn đói đang kêu đòi cám, đàn gà con mới nở đang lép diều. Việc ở nương ruộng, ở rừng rồi lại việc ở nhà, mẹ ăn tối khi hàng xóm đã yên giấc ngủ, đi ngủ khi gà đã gáy nhất canh.

Mẹ tảo tần cả đời để nuôi con khôn lớn, làm việc không ngừng nghỉ kiếm tiền nuôi con ăn học. Ngày giáp hạt mẹ ăn cơm độn sắn, mẹ ăn phần sắn để con phần cơm, bát rau lang mẹ động viên con ăn cố, ngày sau gà lớn mẹ cho con ăn bù. Con nũng nịu đòi mẹ kể truyện cổ tích, mẹ kể nhiều nhưng con nhớ chẳng được bao nhiêu. Con đi học về ăn cơm trắng, mẹ đi làm chỉ mang phần sắn dính cơm ăn với rau rừng.

Cả đời mẹ một nắng hai sương vất vả tảo tần vì đám con, khi chúng con sắp trưởng thành tai họa ập đến. Bố bệnh nặng đã bỏ vợ con ra đi mãi mãi, chưa một ngày được hưởng thụ cuộc sống an nhàn. Mẹ cứng cỏi một mình lam lũ, công việc nhân đôi, vất vả cũng nhân đôi. Làn da mẹ xưa hồng hào, căng tràn sức sống; nay hao gầy, cháy sạm nắng mưa. Xưa tóc mẹ đen mượt óng ả, nay đã đốm bạc và rụng nhiều hơn. Bàn tay mẹ chai cứng và thô ráp; gót chân mẹ thêm nhiều vết nứt sâu. Cả đời vì con mẹ không nghĩ đến thân mình. Quần áo mẹ hết thảy đã bạc màu, thậm chí rách to rách nhỏ được khâu vá lại thành chiếc quần, chiếc áo không tên.

So với những người phụ nữ khác ở quê, mẹ là người gặp nhiều bất hạnh trong cuộc sống. Mẹ khổ nhiều về đường con cái: nuôi con học hành nhưng chẳng được hưởng tiếng vinh; con cái chưa đủ lông đủ cánh thì chồng chết, mẹ góa bụa một thân gánh vác việc nhà. Mẹ thương bố, thương đàn con, nhiều đêm nằm khóc một mình, không ngủ, thức trắng đêm. Mẹ nuốt nước mắt vào trong, nén nỗi khổ đau chờ gà gáy canh tư dậy làm việc.

Cầu mong cho mẹ chân cứng đá mềm trên quãng đời còn lại. Dù có kiệt quệ trên bước đường con đi, mẹ vẫn là nguồn nước mát trong, dòng sữa mát lành con không thể thiếu. Mẹ là niềm tự hào vô bờ bến trong lòng con. Con hằng đêm nghĩ đến mẹ, thương mẹ nhiều lắm mẹ ơi. Xin mẹ tha lỗi cho đứa con bất hiếu, con lớn rồi mà mẹ chưa được nghỉ ngơi, chân tay mẹ vẫn lấm lem bùn đất, sức yếu, lưng còng mẹ tảo tần sớm khuya.

Lý Thành

Chồng không muốn tôi đi làm

Anh bảo, tôi muốn đi làm chỉ thỏa mãn bản thân thôi, rằng tôi muốn giao lưu, chứ không hề nghĩ đến gia đình và các con.

Tôi đang rơi vào tình thế bi quan. Tôi đã có chồng, con. Từ khi ra trường, tôi và chồng cùng làm tại một công ty. Rồi sau đó, chúng tôi thành lập công ty riêng và cùng nhau làm ăn.

Công việc kinh doanh có nhiều thăng trầm, có những lúc bất đồng quan điểm, nhưng rồi chúng tôi cũng biết nhường nhịn nhau để nhìn về phía trước. Khoảng thời gian khủng hoảng kinh tế qua đi, vợ chồng tôi xây dựng được một chút về kinh tế cho gia đình, có nhà riêng, có xe để đi… Nói chung, cuộc sống không còn thiếu thốn như trước nữa.

Đau đầu vì chồng không cho đi làm
Đau đầu vì chồng không cho đi làm – Ảnh minh họa

Bây giờ, công ty hết việc, chúng tôi quyết định giải thể. Anh ấy đi tìm việc khác phù hợp với bản thân mình, còn tôi ở nhà chăm sóc con cái, lo toan việc gia đình. Gần đây, ngồi nhà nhiều tôi thấy buồn. Tôi muốn đi làm và đã tìm được việc phù hợp với chuyên môn của mình. Nhưng đổi lại, anh ấy không muốn tôi đi làm. Anh ấy muốn tôi ở nhà, làm việc nhà cũng là làm, vì kinh tế có phải vấn đề bận tâm của chúng tôi đâu.

Anh ấy bảo, tôi muốn đi làm chỉ thỏa mãn bản thân thôi, rằng tôi muốn giao lưu, muốn có văn hóa doanh nghiệp… chứ không hề nghĩ đến gia đình và các con. Tôi buồn khi nghe những lời như thế. Tôi đã im lặng và không muốn tranh luận thêm gì nữa bởi tôi nghĩ đi làm là nhu cầu của mỗi con người. Ngoài vấn đề tài chính, người ta còn học hỏi, còn có kiến thức xã hội, cảm thấy thời gian trôi đi không trì trệ nữa. Tôi phân vân quá. Đi làm hay ở nhà thui thủi để giữ hạnh phúc gia đình? Giữa chúng tôi có những khoảng cách như thế…

Bởi tôi nghĩ đi làm là nhu cầu của mỗi con người, ngoài vấn đề tài chính người ta còn học hỏi, còn có kiến thức xã hội, còn cảm thấy thời gian trôi đi không trì trệ nữa. Tôi phân vân quá, đi làm hay ở nhà thui thủi để giữ hp gia đình? giữa chúng tôi có những khoảng cách như thế…

Độc giả giấu tên