All posts by admin

Làm tình cũ có bầu, anh đòi chia tay tôi

“Mình không hợp nhau, vì anh không còn yêu em nữa”, tôi thực sự bị sốc vì tin nhắn vô tình đó, muốn gặp để nói cụ thể, rõ ràng, nhưng anh lại bảo không còn gì để nói hết.

Chia tay vì làm bạn gái cũ có bầu
Chia tay vì làm bạn gái cũ có bầu

Tôi mới biết anh đang rất buồn vì làm bạn gái cũ có thai nên không muốn tiếp tục quen tôi. Nếu anh nói trước thì tôi đâu có mặt dầy mà níu kéo. Anh sống buông thả, tôi đã cố gắng hết sức để níu kéo, nhưng tôi biết không còn kịp nữa rồi.

Tôi được may mắn sinh ra trong gia đình gia giáo, cha mẹ là viên chức nhà nước, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, nuôi sáu chị em chúng tôi ăn học. Tất cả đều nối nghiệp cha mẹ, ra trường có công ăn việc làm ổn định. Tôi là con út trong gia đình nên ai cũng thương, cảm thấy hạnh phúc mới đúng, nhưng lại đau khổ về chuyện tình cảm.

Từ trước đến giờ, tôi không thể tìm được nửa kia của mình, 24 tuổi nhưng chưa một lần yêu ai, vì tôi ít nói, sống khép kín nên có rất ít bạn. Cho đến khi gặp anh, là bạn học chung lớp lúc đại học, chúng tôi hay trò chuyện, anh rất hiểu tôi và tôi cũng vậy, nhưng anh đã có bạn gái nên tôi chỉ xem là bạn thân để tâm sự chuyện vui buồn trong cuộc sống.

Thời gian một năm gần đây, chúng tôi mất liên lạc vì đã ra trường, ai cũng cố gắng tìm cho mình một công việc riêng. Một hôm, anh nhắn tin muốn tôi làm bạn gái, anh tâm sự rằng đã sống như vợ chồng với 3 người bạn gái cũ, đều chia tay vì không hợp. Anh nói sẽ giữ gìn cho tôi nếu làm bạn gái anh, những người bạn gái trước không còn trong trắng nên anh mới sống như vợ chồng với họ. Tôi tìm hiểu anh một thời gian, trò chuyện, nhắn tin thường xuyên, gặp gỡ được vài lần.

Tôi quyết định nhận lời làm bạn gái anh, vì thật sự cũng đang tìm kiếm nửa kia của mình, thấy rất hợp bởi anh sống tình cảm, ăn nói có duyên, lại rất chiều tôi, đối xử với bạn bè, người thân đều rất tốt. Gần đây tôi lại phát hiện một chuyện động trời. Hôm đó, anh đi chơi với tôi nhưng lại tắt điện thoại, linh tính mách bảo anh có chuyện giấu, lựa lúc anh sơ ý tôi đã cầm điện thoại, thấy hàng chục tin nhắn yêu thương của anh và người yêu cũ.

Tôi bật khóc, anh liền vỗ về và bảo: “Anh không còn tình cảm với người đó nữa, lúc quen em, anh đã chia tay, nhưng người đó không quên được anh nên đã chủ động nhắn tin đòi quay lại. Anh không thể không nhận lời vì người đó đã sống cùng anh một năm trước khi quen em”.

Tôi giận dữ bỏ về, nghĩ anh đã bắt cá hai tay nên quyết định chia tay. Anh ấy xin lỗi, năn nỉ tôi cho cơ hội. Anh nói thật sự đã yêu tôi, hứa sẽ không làm tôi buồn nữa. Rồi vài tuần sau đó, chúng tôi làm hòa, chúng tôi vẫn nhắn tin thường xuyên.

Có một hôm, anh bảo tối mai người bạn gái cũ sẽ qua nhà trọ anh chơi, sáng bữa sau mới về, em đừng nhắn tin cho anh nhé, lỡ cô ấy biết thì khổ. Tôi nói với anh, nếu anh yêu em thì nên nói dứt khoát với người bạn gái đó để đến với em, nếu anh không làm được thì mình chia tay thôi. Em không muốn cả 3 chúng ta đau khổ. Anh ấy nói: “Không được, nếu anh nói cô ấy sẽ không tha cho em đâu, cô ấy dữ lắm”.

Thật sự tôi đau khổ rất nhiều, vì đó là mối tình đầu nên không muốn mất anh, nhưng liệu tôi có thể tiếp tục hay không? Quá khứ của anh tôi không cần biết, nhưng anh trong hiện tại đã nói yêu tôi lại còn quan hệ với người yêu cũ. Tôi hỏi: Anh xem em là gì? Anh trả lời: Người đó là bạn gái cũ của anh và gần chấm dứt. Còn em là người yêu mới của anh.

Gần đây, anh lại nhắn tin cho tôi, đòi quan hệ, tôi đã nói rõ ràng cho anh biết tôi không muốn quan hệ trước hôn nhân, muốn làm chuyện đó trong đêm tân hôn. Anh nói trước sau gì em cũng là vợ anh, sợ đến lúc lấy em, anh không còn sức nữa.

Tôi không đồng ý, anh lại giận và không liên lạc với tôi nữa. Một thời gian sau, anh lại xin lỗi và mong tôi tha thứ, chúng tôi làm lành. Khi tôi biết mình đã thật sự yêu anh, yêu nhiều lắm, yêu tới mức lúc nào cũng nghĩ về anh, thì bỗng nhận được tin nhắn, anh nói: Mình không hợp nhau, vì anh không còn yêu em nữa”. Tôi thực sự bị sốc vì tin nhắn vô tình đó, muốn gặp để nói cụ thể, rõ ràng, nhưng anh lại bảo không còn gì để nói hết.

Tôi đau khổ biết nhường nào khi đặt hết niềm tin vào anh, chỉ một câu nói mà phải chia tay, không có lý do chính đáng. Chẳng lẽ anh đối với tôi không có tý tình cảm nào, trong khi anh là người chủ động ngỏ lời yêu tôi.

Sau đó, tôi mới biết anh đang rất buồn vì làm bạn gái cũ có thai nên không muốn tiếp tục quen tôi. Nếu anh nói trước thì tôi đâu có mặt dầy mà níu kéo. Anh sống buông thả, tôi đã cố gắng hết sức để níu kéo, nhưng tôi biết không còn kịp nữa rồi. Tôi khuyên anh nên lấy bạn gái cũ, là cách tốt nhất cho cả ba.

Tôi làm vậy có đúng không? Thật sự tâm trạng tôi rất rối bời, biết anh vẫn còn yêu và tôi cũng yêu anh nhưng phải làm sao khi người con gái kia có thai rồi? Các bạn cho tôi lời khuyên đi, tôi phải làm gì bây giờ.

Quân tử dùng dằng…

Họ là một cặp vợ chồng đẹp đôi và có vẻ hạnh phúc. Chúng tôi quen nhau tình cờ trong một bữa tiệc cưới, dần dà thành bạn bè. Thường lui tới với vợ chồng họ, tôi nhận ra câu ông bà nói “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh” là chẳng hề sai.

Bóng hồng - Ành Sơn Phạm
Bóng hồng – Ành Sơn Phạm

Vợ chồng họ dường như có đủ mọi thứ: nhà cửa, xe hơi, công việc thu nhập cao… nhưng hạnh phúc thì vẫn không với tới được vì đã năm năm chung sống mà không có con. Kiểm tra nhiều lần bác sĩ vẫn kết luận cả hai bình thường. Vợ chồng họ vô cùng lo lắng vì không hiểu nguyên nhân, lại vì anh là con một trong một gia đình giàu có, bên nội đang sốt ruột đợi một đứa cháu nối dõi

 

Cách đây khoảng một tuần, người vợ đột nhiên hẹn gặp tôi ở quán cà phê, những gì cô ấy nói đã khiến tôi mất ngủ mấy ngày nay. Cô ấy khóc, kể rằng gia đình chồng cho là cô ấy không hợp với chồng, yêu cầu họ chia tay, thậm chí đã tìm sẵn cho chồng cô một phụ nữ khác. Họ còn đang dự định tạo diều kiện để chồng cô ngủ với người phụ nữ kia xem có con được hay không. Cô nói, cô rất yêu chồng, không thể mất anh được. Theo cách nói của cô, cô nghi ngờ chuyện không có là do phía chồng cô, nhưng cô sẽ không bao giờ bỏ chồng vì điều đó.

Cuối cùng, cô xin tôi… cho cô một đứa con. Nói một cách thẳng thắn là cô muốn “thử” với tôi xem cô có thể có con được không. Cô nói, nếu cô có thai, chúng tôi sẽ tuyệt giao ngay và cô sẽ làm như đó là con của chồng cô. Còn nếu không thể có thai được với tôi, cô sẽ trả tự do cho chồng.
Đề nghị của cô khiến tôi vô cùng bối rối. Thật sự, tôi cũng muốn… giúp đỡ họ giữ gia đình vì nếu thành công thì quá tốt. Hơn nữa, suy nghĩ một cách đàn ông thì cô ấy cũng xinh đẹp, quyến rũ và … tự nguyện; bỏ qua … cơ hội thật tiếc.

Tuy bị cám dỗ nhưng tôi vẫn lo không biết sự việc có gây hậu quả gì không? Nếu phát hiện chuyện này, chồng cô ấy, cũng là bạn tôi, sẽ phản ứng thế nào? Vợ tôi liệu có thông cảm không nếu việc vỡ lỡ? Từ chối cũng… khó mà chấp nhận cũng không hẳn dễ dàng. Tôi cứ dùng dằng suốt mấy ngày qua…

THÀNH NAM

Phụ nữ “không phải là giẻ lau nhà”

Thằng bạn tôi từng tuyên bố chắc nịch thế này: “Quan hệ với phụ nữ có chồng giống như là dùng giẻ lau vậy. Lúc nào cần thì lôi ra quệt quệt vài cái, khi không cần thì vứt vào một xó”.

Thương thầm - Hình minh họa
Thương thầm – Hình minh họa
Nghe đến đoạn đấy nó nói, tôi bỗng tưởng tượng đến những người phụ nữ từng trải, rắn rỏi, nhưng đằng sau đó là sự khát tình đến cháy bỏng. Rồi tôi tưởng tượng mình là một trong những loại mồi mà những phụ nữ này thích: “Trai tơ”.Cái lý thuyết có vẻ trải đời của thằng bạn tôi đã từng là một mệnh đề toán học mà tôi tin tưởng vào cái thời trẻ tuổi, nông nổi. Nói đến mệnh đề nghĩa là những cái lý thuyết đéo cần phải chứng minh, đơn giản là nó đúng mẹ nó rồi.

Cho đến ngày tôi gặp chị Liên, người phụ nữ bước qua tuổi 28 với một đứa con 5 tuổi rưỡi.

Chị là sếp trực tiếp của tôi trong những ngày tôi bắt đầu làm công việc marketing online. Nếu dùng diều gì đó để miêu tả về chị thì chắc tôi chỉ cần dùng đúng một câu: ” người đàn bà nóng bỏng”. Chưa bao giờ tôi gặp chị mà thấy khuôn mặt chị không dùng đồ trang điểm. Chị có một nét đẹp á đông thuần khiết và phủ lên nó là di chứng của thời gian. Nhưng cái di chứng này chỉ khiến cho chị thêm mặn mà đằm thắm và quyến rũ hơn mà thôi.

Những ngày đầu làm việc với chị, cái câu so sánh về giẻ lau của thằng bạn tôi cứ hiện lên trong đầu liên tục và có lẽ vấn đề gì đó giữa tôi và chị xảy ra với nhau sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Bởi lẽ con mồi và người đi săn gần như không có khoảng cách về không gian và thời gian.

Thế nhưng, sự thực là… Phụ nữ một đời chồng lại khác hẳn những gì mà thằng bạn tôi từng nói. Họ không phải giẻ lau khi bạn cần mà thực sự họ khiến cho những thằng đàn ông non nớt như tôi trở nên bé nhỏ dưới đôi chân họ. Họ toát ra sự lạnh lùng, kiêu căng và ngạo mạn đến không ngờ. Có lẽ vì họ không biết sợ ai, không biết sợ cái gì. Họ là những pháo đài bất khuất, bất khả chiến bại. Họ chẳng dễ dàng siêu lòng, hay đối xử với một anh chàng nào đó đặc biệt hơn chỉ vì anh ý đẹp zai hoặc quá nhiều tiền. Thậm chí, con người họ còn từng trải với những kiến thức về cuộc sống phong phú hơn bất kỳ ông anh nào đó mà bạn biết trên đời…..

Điều khiến chị trở thành một người đặc biệt đối với tôi là vào đêm 20 tháng 10 năm ấy. Công ty tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho nhân viên trong công ty. Trớ trêu thay, cả công ty có mỗi mình tôi độc thân nên tôi trở thành người đàn ông duy nhất vào đêm đó, bởi những ái lang khác đang đi chuẩn bị quà cho người yêu, bạn gái và vợ mình. Để rồi đến cuối bữa tiệc, tôi phải dìu chị về nhà trong tình trạng say lướt khướt.

Bắt cái taxi và đưa chị về một trung cư ở Trung Hòa Nhân Chính có 10 phút mà tôi đã nghĩ ra không biết bao nhiêu cảnh tượng đen tối. Dám cá với bạn rằng 10 thằng đàn ông đã từng tiếp xúc với chị có lẽ cả mười thằng đều chả bao giờ dám từ chối một người đàn bà hấp dẫn đến như vậy. Chị say khướt với đô má ửng đỏ, hơi ấm do rượu từ người chị khẽ làm tôi xao xuyến. Chưa để đến cái áo sẽ ngực sâu, lộ ra làn da trắng phập phồng trong đó…….

Đưa lên đến tầng 12 của tòa nhà, phải mất đến gần chục phút tôi mới tìm được cái chìa khóa để mở cửa. Và đằng sau cái cánh cửa đó là một bé gái, là con chị…. Mắt nó rơm rớm nước mắt:

– Mẹ ơi, sao mẹ về muộn thế

Con bé òa khóc, hình như là do nó nhớ mẹ, lo cho mẹ nó vì quá 11h mà mẹ nó vẫn chưa về nhà. Đưa chị vào phòng ngủ, tháo đôi giày cao gót ra, xong tôi quay ra hỏi con bé:

– Sao cháu chưa ngủ đi.
– Cháu nhớ mẹ, với cả cháu sợ ma.

Nhìn xung quanh đèn điện sáng choang, không có cái đèn nào tắt tôi mới buồn cười và nhớ đến thời mình là trẻ con.

– Thế giờ mẹ Liên đang mệt, cháu vào ngủ với mẹ đi, chú thức ở ngoài này canh ma cho cháu nhé.

Có vẻ như con bé cũng đã buồn ngủ đến díp cả mắt, nên nức nở một hồi nó vào phong chị Liên ngủ, còn tôi, quay ra xem tủ lạnh có gì uống để bớt cơn khát cổ do rượu gây ra không… Chiếc tủ lạnh nhà chị đầy ắp thức ăn, thức uống cứ như thể một kho tàng vậy, gần như chả thiếu gì cả, vội vàng uống hộp nước ép trái cây trong tủ lạnh, tôi trèo lên sofa ngủ một giấc thật đã do đã quá mệt.

Sáng sớm hôm sau, tôi bị thức bởi tiếng phụ nữ làm bếp, cảm giác giống như đang ở nhà vậy, sáng nào tỉnh dậy cũng là lúc mẹ tôi đang chuẩn bị thức ăn cho bữa sáng. Chị bước từ bếp ra, với khuôn mặt vẫn phấn phấn son son, cho dù đây là buổi sáng chủ nhật. Nhìn liếc qua tôi, chị vẫn lạnh lùng, không tỏ thái độ cám ơn hay thân thiện hơn so với hàng ngày tôi và chị đi làm.

Bê ra một đĩa bít tết cùng cái bánh mỳ, chị nói kiểu trách móc:

” Hôm qua, em vào nhà cũng chẳng chịu khóa cửa lại gì cả, sáng nay kiểm tra cửa không hề khóa, chẳng may trộm nó vào thì sao? Lần sau phải chú ý nhé”

Tôi khá tự ái vì việc tôi giúp chị đã chẳng được cảm ơn mà lại còn bị trách móc nữa. Nếu lần sau cũng như thế này thì thôi, kệ chị, chị tự đi mà về.

Nói rồi, chị đưa tôi một cái bàn chải mới toanh, và bảo tôi:

” Em vào đánh răng tắm rửa qua đi, từ hôm qua đến giờ không tắm, lại lăn lóc ở bộ sofa nhà chị, mồ hôi dầu bốc mùi lên cả rồi”

Quả thực là quá nóng và kèm theo cái thói quen đi ngủ toàn vén áo quá rốn của tôi mà cái sofa nhà chị cũng dinh dính và mùi mồ hôi của tôi bốc lên thật ngột ngạt. Xấu hổ quá, tôi cầm bàn chải và đi vào nhà vệ sinh, tắm rửa, đánh răng.

Lúc xong xuôi, ngồi vào bàn ăn sáng, tôi mới để ý thấy chị làm đồ ăn rất khéo, miếng bít tết dậy mùi, kèm những miếng sa lát và cà chua trang trí rất đẹp mắt và cầu kỳ. Thực sự chị rất khéo tay.

Cũng chính bữa ăn sáng này mà cảm giác lạnh lùng của chị dành cho tôi bắt đầu bị phá bỏ, còn những cái khó chịu của tôi về chị cũng dần mất đi. Chúng tôi nói rất nhiều chuyện, nào là tôi khuyên chị thay vì dùng ăng ten chảo thì chuyển qua dùng cáp truyền hình vì sau này nhớ mất sóng hoặc đi chỉnh hướng rất khó cho phụ nữ, Nào là cái điều hòa phòng khách bị hết gas, hôm nào nên gọi người vào bảo dưỡng và thay gas chứ không sẽ tốn điện và không hiệu quả. Rồi tranh thủ lúc ăn xong, tôi vào lắp nốt cái chắn sáng của chiếc đèn tròn trong nhà tắm, không ánh sáng của nó rất chói mắt.

Nhưng đề tài chị thích nói nhất là về con chị, chị khoe con chị rất tự giác, sáng dậy biết gập chăn màn, biết chuẩn bị sách vở đi học. Chiều tối bà ngoại sang trông cháu, đến 7h bà phải về nấu cơm cho ông thì cháu cắm cơm đợi mẹ v…v…. Chị kể nhiều lắm, qua lời kể tôi thấy chị thương con chị rất nhiều.

Những ngày sau đó, mối quan hệ của tôi và chị có vẻ tốt hơn nhiều, chị rất tin tưởng tôi, thi thoảng có việc đột xuất chị lại nhờ qua đón con bé tan trường về nhà. Thỉnh thoảng rỗi, chị rủ tôi lên mấy quán cafe sách, tôi lúi húi lấy máy tính chơi điện tử, còn chị thì mải miết đọc những quyển sách mà chị thích.

Tôi bắt đầu chuyển từ thái độ tò mò, sang ngưỡng mộ và dần tôi thích chị từ lúc nào đó không hay. Mỗi ngày được đi làm, được thấy chị, được ở cạnh chị là một ngày hạnh phúc của tôi. Có bất chợt hôm nào đó, chị đi gặp khách hàng hay bận chăm con bé ốm, tự dưng cả ngày hôm đó tôi cảm thấy nhớ nhung và hơi buồn trong lòng……

Thoắt một cái, đến cuối năm, do chỉ tiêu hoàn thành tốt, cả công ty được thưởng đi nghỉ mát ở Móng Cái, riêng về phần tôi do được chị nói đỡ nên dù là cộng tác viên, nhưng tôi hoàn toàn được miễn phí tham gia cùng mọi người.

Buổi tối đầu năm dương đó, chúng tôi khởi hành đi đến một trong những khu vực xa nhất của tỉnh Quảng Ninh. Do chị bị say xe nên đành phải ngồi đầu xe, trong khi con bé cũng bị say xe, nhưng lại thích ngồi gần cửa sổ ở cuối xe để chơi với mấy cô bạn đồng nghiệp tôi trong công ty.

Tôi nhớ nhất là khoảng thời gian đi xe ấy, chị dặn dò tôi rất cẩn thận khi tôi ngồi cuối xe với con bé. Vì sợ nó say xe, chị đưa tôi một vỉ thuốc chống say xe, một gói ô mai mơ, một bịch ny lon. Nghe chị kể mà tôi cũng lo cho con bé. Và thế là suốt cả 6 tiếng đồng hồ trên chuyến xe đó, kể cả khi mọi người đã ngủ hết vì mệt thì tôi vẫn ngồi chơi đồ hàng, đóng giả siêu nhân để lam con bé vui, quên đi cái chuyện say xe. Gần 6 tiếng đồng hồ trên xe, có những lúc buồn ngủ díp cả mắt, nhưng tôi vẫn cứ cố tỉnh táo để chơi với con bé.

Kết quả là khi xe đến Móng Cái, trong khi cả đoàn bắt đầu đi cửa khẩu mua sắm, đi tham quan xung quanh thì tôi ngủ liền một mạch từ 6 h sáng đến 9 h tối dậy. Bỏ lỡ cả một ngày trời đi chơi, tôi buồn bã bước ra bãi biển. Giá rét mùa đông làm tôi run cầm cập, nhưng do quá lười chạy về lấy thêm áo nên tôi cứ ngồi ngoài biển uống cốc cafe do mình tự pha.

Cũng lúc này, chị cũng ra biển,trên người chị khoác một chiếc chăn mỏng, tôi đoán một kiểu áo của nước ngoài, khá rộng, hơi giống một cái chăn. Chị nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi, kéo cái chăn ra phủ qua vai tôi. Cái khung cảnh đó, sự gần gũi lúc đó làm tim tôi đập rộn ràng. Chị, người phụ nữ trong mơ của tôi đang ngồi cạnh đó. Nhẹ nhàng và tình cảm làm sao.

– Bé Min đâu rồi? ( tên cúng cơm con gái chị ) Tôi kể với một giọng run run một phần do cảm xúc lúc ấy, một phần do lạnh
– Nó đang ở trong kia, chơi với chị Bống rồi ( Một đồng nghiệp khác của tôi )
Chị nói với một giọng rất nhẹ nhàng, tôi chưa bao giờ thấy chị nhẹ nhàng và tình cảm với tôi như vậy
– Khổ chú Huy, cả mấy tiếng trên xe bị cháu hành hạ, mất toi cả ngày đi chơi… Nhưng mà được cái mấy em trong công ty khen chú Huy nức nở, bảo chú sau này mà lấy vợ thì chăm con phải biết.
– Em cũng ước có sau này con em xinh như bé Min, với vợ em được một phần như chị.

Với cái cái câu nói vuột từ mồm ra theo những gì tôi mong muốn. Tôi có cảm giác ngay lúc đó, chúng tôi gần như im lặng, không nói với nhau câu gì. Hình như, chị cũng có cảm tình với tôi….

Để phá đi cái ngại ngùng đó, chị khoe với tôi về những thứ chị đi mua được ở cửa khẩu hôm nay, chị còn khoe chị mua tặng tôi một chiếc khăn quàng cổ đẹp đang để trong phòng. Cả chiếc khuyên tai trong rất cả tính.

Cái lúc ấy, chị chìa khuyên tai ra cho tôi xem, tôi nhẹ nhàng chạm vào tóc chị, nó thật mượt, mềm và toát ra mùi thơm thật nhẹ nhàng, quyến rũ. Tôi lại buột mồm khen:

– Tóc chị đẹp và mượt thật đấy.

Lại thêm một khoảnh khắc gần gũi nửa của tôi và chị. Chị lặng im không nói gì, cái cảm giác 2 người quàng chung một cái áo 2 con người ngồi sát cạnh nhau thật lãng mạng hạnh phúc. Đời tôi có lẽ đó là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc mà tôi không thể nào quên. ( mãi sau này tôi có đọc được ở đâu đó rằng: nếu phụ nữ không thích bạn, thì cô ấy sẽ không bao giờ cho bạn chạm vào tóc )

Đêm hôm ấy, một phần do đã ngủ đủ, một phần là tình cảm của tôi dành cho chị tạo thành một đống tâm sự chất chứa, khiến tôi lăn lộn mãi mà không tài nào ngủ được.
Có những lúc, tôi cứ cười một mình, vì hạnh phúc tôi đang có, vì sự gần gũi của hai chúng tôi, vì tình cảm của tôi dành cho chị tuy non nớt nhưng nó là thực sự, một tình cảm rất chân thành. Tôi thầm nghĩ đến cảnh tôi nắm tay chị dạo quanh bờ biển, cảnh tôi và chị đi chơi với nhau khi về đến Hà Nội, cảnh một gia đình hạnh phúc, trong đó có tôi, bé Min và và chị…..

Nhưng cũng chính những điều ấy lại tạo cho tôi một lo lắng. Liệu rằng, với việc tôi là nhân viên của chị, với mức lương 3 cọc 3 đồng, tôi có xứng đáng với chị không? Chị có thực sự thích tôi không, hay chị chỉ quý tôi như một đứa em? Rồi kể cả chị có thích tôi đi chăng nữa, rồi mọi ng sẽ đánh giá tôi thế nào? Một thằng lừa đảo tình cảm của một người phụ nữ đã từng tan vỡ trong hôn nhân? Cả gia đình tôi nữa liệu mọi người có chấp nhận cho tôi và chị đến với nhau khổng? Liệu một ngày nào đó tôi dẫn chị về ra mắt, mọi người sẽ ko xúc phạm chị chứ, liệu rằng sau đó cuộc sống của chúng tôi sẽ yên ổn hay đầy bão tố và sóng gió…..? Nghĩ đến đây, lòng tôi như thắt lại Tôi cố gắng gạt bỏ những vướng bận đó ra khỏi đầu, vì thực sự tôi thích chị, tôi không muôn nghĩ đến những điều khác vì nó thực sự đau khổ và mệt mỏi…. rất mệt mỏi

Trở về Hà Nội, bé Min do đã quá mệt vì những ngày nô đùa, đi bộ tham quan nên ngủ thiếp nhè nhẹ trong vòng tay tôi. Sự dễ thương của con bé, hoàn cảnh của chị tất cả tạo cho tôi một động lực mới. Tự dưng tôi cảm thấy có thêm sức mạnh có thêm động lực. Tôi sẽ chăm sóc chị, sẽ bảo vệ bé Min, Tôi sẽ cố gắng, cố gắng hết sức mình, và đây là sự lựa chọn của tôi. Tôi sẽ không bao giờ hối tiếc.
…………..

Tan làm tuần đầu sau khi nghỉ mát,chị phải ở lại công ty để viết kế hoạch đầu quý I, chị nhờ tôi đón bé Minh. Việc đầu tiên là tôi chạy ra Lương Văn Can, chọn một bộ đồ hàng rất đẹp. Bộ đồ chơi bằng nhựa màu hồng xinh xinh với những chiếc chảo, nồi và một số món ăn nhìn rất thích mắt để mua cho bé Min chơi.

Cứ nghĩ đến cảnh bé Min sẽ thích thú và yêu món đồ chơi mời này, mà tôi cảm thấy ấm lòng trong cái ngày lạnh giá đấy. Tôi nhẹ nhàng giấu món đồ chơi vào trong cặp. Và chạy qua trường đón bé Min về nhà.

Ngày hôm ấy trời lạnh như cắt da cắt thịt, như báo một điều chẳng lành.

Trước cửa nhà chị có một người đàn ông khoảng ngoài 30, ăn mặc lịch sự, cao ráo. Vừa nhìn thấy người đàn ông đó, bé Min chợt chạy đến và ôm lấy chân ông ta:

– Bố, bố về rồi, bố có mua quà cho con không.

Tự dưng tôi cảm thấy chột dạ, có gì đó linh tính mách bảo rằng có điều không ổn sẽ xảy đến.

Tôi nhẹ nhàng chào người đàn ông đó và mở cửa cho ông ấy vào nhà. Chồng cũ của chị bước vào căn nhà đó như thể nó rất quen thuộc. Ông ấy mở tủ lạnh, lấy một lon bia như thể nó đã nằm ở đó hàng năm trời chỉ để dành riêng cho ông ta mà thôi:

– Em là nhân viên của chị Liên à?
– Dạ vâng
– Chị Liên đâu?
– Hôm nay chị Liên ở lại công ty để làm kế hoạch quý I nên em đón bé Min về.
– Chắc là hai chị em quý nhau lắm, nên chị Liên mới đưa em chìa khóa nhỉ

Câu nói của người đàn ông làm tôi giật mình, uh, hình như chỉ là quý nhau như chị em thôi, hình như chỉ là ảo tưởng mà thôi

Tôi nhìn mình, rồi quay sang nhìn người đàn ông đó, Từ dáng vẻ, từ giọng nói, tất cả đều vượt trội hơn tôi. Đó chắc hẳn phải là người một người thành đạt, chín chắn còn tôi, tôi chỉ là một thằng non nớt đang học việc, với đồng lương ba cọc ba đồng.

Nối đi cũng phải nói lại, trong suốt quang thời gian thân thiết với chị, chị chưa bao giờ kể cho tôi nghe lý do vì sao chị đổ vỡ trong hôn nhân. Tôi cũng rất tôn trọng chị và chưa bao giờ có như cầu biết được lý do của lần đổ vỡ đó. Tôi sợ nó là một vết thương mà có thể chị không muốn nhớ, không muốn nhắc lại, hoặc nếu có nghĩ về nó chị sẽ rất buồn thảm và đau khổ.

Những ngày sau đó, tôi cảm giác giữa chị và tôi bắt đầu có những khoảng cách nhất định. Tôi và chị ngày một xa cách nhau hơn. Một tuần đi qua, số lượng câu nói của chúng tôi chưa vượt quá 7 câu. Đa phần còn lại chúng tôi làm việc qua mail. Kể cả khi tôi hỏi gì đó. Chị cũng trả lời một cách cho có lệ.

Tôi thực sự buồn rầu, và đau khổ. Nhưng có lẽ do tôi cũng đã xác định từ đầu rằng chúng tôi gần như sẽ ko có những kết quả tốt đẹp nên một phần nào đó trong tôi cảm thấy có gì đó thoải mái.

1 tháng rưỡi sau đó, tôi quyết định xin nghỉ việc và bắt đầu một cuộc sống mới. Biết tôi nghỉ việc, chị nhắn tin hẹn tôi đi cafe sách để tâm sự. Nhưng vì tôi không muốn biết chuyện chị và chồng chị đang tiến triển một cách tốt đẹp, tôi sợ cái cảm giác đau khổ và buồn tủi lúc đó nên tôi đã giả vờ bận việc để không gặp chị.

Nhưng kể cả sau này cũng thế, đối với tôi, một trong những cảm giác khó chịu va ray rứt nhất trong một cuộc tình là chứng kiến một người mình yêu thương từ từ rời xa mình, mà chẳng biết lý do .

Lần cuối cùng tôi liên lạc với chị là sáng mùng 4 tết, chị nhắn tin cho tôi:

– Cháu min đang hỏi chú Huy đâu, sao không sang mừng tuổi cháu này.

Tôi lôi bộ đồ chơi của bé Min ra ngắm và tiếc nuối. Sáng mùng 5 tết, tôi bọc món quà cẩn thận. Để trước cửa nhà chị, bấm chuông và lặng lẽ đi về….. Thế là một cuộc tình tưởng chừng như đẹp đẽ gữa một tâm hồn cô độc và một mảnh tình chắp vá đã không đến được với nhau.

………………

Cho đến sau này, tôi chưa bao giờ coi bất kỳ phụ nữ là một chiếc giẻ lau, dù họ có là ai ở vị trí nào đí chăng nữa. Đối với tôi mà nói, một mối quan hệ với người phụ nữ mình yêu luôn là một mối quan hệ thiêng liêng mà chúng ta phải biết trân trọng.

Và không phải có chuyện xứng đáng hay không xứng đáng mà chỉ có một chuyện, bạn có làm hết sức mình để giành được người mình thực sự yêu không

– Tác giả: Hwii Đường Tăng 

 

 

Cần tiền, tôi lên giường với sếp

Sếp hứa sẽ nâng đỡ, tạo điều kiện để tôi có cơ hội phát triển, rồi thăng chức, tăng thu nhập. Không muốn sống trong cảnh nghéo đói này hết kiếp nên tôi đã quyết định đồng ý…

Cần tiền tôi lên giường với sếp
Sếp hứa sẽ nâng đỡ, tạo điều kiện để tôi có cơ hội phát triển, rồi thăng chức, tăng thu nhập – Ảnh minh họa

Tôi năm nay 28 tuổi, đã kết hôn được 4 năm và đã có một cháu gái hơn 2 tuổi. Trước khi làm đám cưới chúng tôi cũng có khoảng 3 năm yêu nhau mặn nồng. Do cả hai cùng ở tỉnh lẻ lên học đại học ở Hà Nội, nay lại bám trụ để mưu sinh nên cuộc sống vô cùng khó khăn.

Mặc dù cả hai đã ra trường và đi làm gần chục năm nay nhưng thu nhập của cả hai vợ chồng cộng lại cũng chẳng được bao nhiêu. Sống xa quê nên phải tằn tiện vất vả, mưu sinh, thuê trọ và bao nhiêu khoản chi phí khác nữa.
Sau khi cưới xong có bầu rồi sinh con, đẻ cái nên kinh tế luôn rơi vào tình trạng túng quẫn. Hồi mới sinh do con còn nhỏ, ông bà ở quê cũng thương nên đã thu xếp công việc đồng áng, ruộng vườn để bà nội lên trông nom cháu một thời gian.

Vì vậy mà chi phí ngoài các khoảng cố định ra thì vợ chồng chỉ phải chi thêm ít tiền sữa bỉm thôi. Nhưng công việc ở quê không thể bỏ mặc mãi. Hơn nữa cũng không thể để ông ở nhà thui thủi một mình quanh ra quanh vào lâu.
Do hoàn cảnh gia đình như vậy nên mẹ chồng tôi phải về quê không thể ở thêm để trông cháu được nữa. Được cái giờ con cũng đã lớn hơn, cứng cáp hơn. Việc gửi nhà trẻ cũng đã có nơi nhận trông giúp, có điều chi phí sẽ phải chi thêm đáng kể.
Từ ngày gửi con đi học ngoài tiền sữa, thức ăn cho con nay lại phải thêm khoản trông trẻ. Thu nhập của cả hai vợ chồng vốn đã không có gì làm dư giả, nay lại phải thêm gắng nặng cho con đi mẫu giáo nên càng túng thiếu.
Mặt khác lại rơi đúng vào thời điểm suy thoái kinh tế nên lương cứ dậm chân tại chỗ mà chẳng có dấu hiện tiến triển gì khả quan. Trong khi cả hai vợ chồng làm lụng cả tháng mà thu nhập về không đủ chi tiêu cho sinh hoạt gia đình khiến nhiều khi tôi cảm thấy bị stress, căng thẳng…
Biết tôi vất vả, luôn phải xoay sở với cuộc sống mưu sinh, phải đối mặt với không ít khó khăn trong cuộc sống, sếp bắt đầu quan tâm đến tôi nhiều hơn. Mỗi khi có dịp đi công tác về là sếp lại có quà cho tôi. Do vô tư cứ nghĩ rằng sếp trong sáng nên tôi cũng vô tư nhận.
Bỗng nhiên con tôi ốm phải nằm viện cả tuần điều trị, tôi đành phải xin nghỉ làm. Mấy ngày chăm cháu trong viện, chi tiêu lắm nên càng bí bách hơn. Đến khi đi làm do không còn tiền để chi tiêu cho cuộc sống nên tôi đã gặp sếp để xin được ứng lương trước.
Sếp liền rút tiền đưa cho tôi và nói, em cần bao nhiêu tiền cũng được chỉ với một điều kiện thỉnh thoảng lên giường với anh. Khi nghe tới đó tai tôi như ù đi, cảm thấy sếp thật kinh tởm vô liêm sỉ.
Nhưng rồi anh ta lại tiếp tục nói những lời ngon ngọt vào tai tôi. Sếp hứa sẽ nâng đỡ, tạo điều kiện để tôi có cơ hội phát triển, rồi thăng chức, tăng thu nhập…Không muốn sống trong cảnh nghéo đói này hết kiếp nên tôi đã quyết định đồng ý.
Quả thực sau lần ấy tôi có được khá nhiều tiền để chi tiêu, trang trải cuộc sống. Có điều mỗi lần cầm những đồng tiền đó đi tiêu trong lòng tôi lại cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mình thật ghê tởm. Chỉ vì muốn có tiền mà tôi đã bán rẻ lương tâm, bán rẻ hạnh phúc gia đình, phản bội lại chồng mình.
Tôi có nên thú tội với chồng mình để mong anh tha thứ, hay cứ sống trong rằn vặt, lương tâm cắn dứt, giằng xé và tiếp tục quan hệ với sếp để có tiền, để đạt được một chức tước trong xã hội, để gia đình sống trong đầy đủ vật chất hơn?
  • Huyền

Bị ám ảnh vì chồng ‘quấn riết’ lấy em họ

Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành, tôi vùng dậy chạy sang phòng em họ và tận mắt chứng kiến cảnh chồng mình cùng em họ nằm ngủ trên giường với nhau.

Chồng ngủ với em họ
Tôi vùng dậy chạy sang phòng em họ và tận mắt chứng kiến cảnh chồng mình cùng em họ nằm ngủ trên giường và đang quấn riết lấy nhau.

Tôi năm nay 32 tuổi, công việc của tôi cũng tương đối tốt, thu nhập có thể nuôi cả gia đình… Còn phần thu nhập của chồng tôi để dành mở sổ tiết kiệm. Nhìn bề ngoài ai cũng đánh giá chúng tôi là một gia đình hạnh phúc, một cặp trời sinh, trai tài gái sắc.

Vì đều là dân tỉnh lẻ chịu thương chịu khó từ nhỏ, lại biết cách chi tiêu hợp lý, tiết kiệm trong sinh hoạt hàng ngày. Chỉ có cái gì thực sự cần thiết cho nhu cầu cuộc sống thì tôi mới mua sắm. Còn những hàng hóa xa xỉ quá thì thôi.
Chính vì vậy mà năm ngoái vợ chồng tôi đã để dành được một ít tiền cũng tương đối, đủ để mua một căn hộ giữa chốn thị thành. Vậy là vợ chồng tôi quyết định mua một căn nhà nho nhỏ để sống cho thỏai mái, đỡ cảnh phải nay đây mai đó sống trọ lang thang.

Chuyển về đó sống một thời gian thì nhà chú ruột tôi lại có đứa em họ đỗ đại học đến ngày nhập trường, hơn nữa trường của nó cũng gần nhà tôi. Thế là bố mẹ nó nhờ vả vợ chồng tôi trông nom giúp thì gia đình mới yên tâm.
Mặc dù rất ngại nhưng vì xuất thân từ nông thôn nên cũng rất thông cảm với hoàn cảnh nhà chú ấy, mặt khác chồng tôi cũng tán thành việc đó nên tôi lại càng không thể từ chối được.
Từ ngày có em đến ở cùng gia đình cũng vui vẻ đầm ấm hơn nhiều. Con gái hơn 2 tuổi của vợ chồng tôi cũng có người trông nom để ý nhiều hơn. Nhất là những lúc bố mẹ bận lại được cô đưa đón nên cũng đỡ.
Vào đúng ngày sinh nhật con gái tôi tròn 3 tuổi, vợ chồng tôi cũng chuẩn bị bữa tươi tươi hơn mọi khi để tổ chức cho con gái. Bữa đó chúng tôi dùng một chút bia, cô em họ do lần đầu uống bia nên hơi say và về phòng đi ngủ trước.
Hôm đó tôi cũng uống hơi nhiều nên ngủ thiếp đi. Nửa đêm tỉnh giấc, quờ tay không thấy chồng đâu. Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành, tôi vùng dậy chạy sang phòng em họ và tận mắt chứng kiến cảnh chồng mình cùng em họ nằm ngủ trên giường và đang quấn riết lấy nhau.
Tôi thực sự tức giận, định sẽ đuổi nó ra khỏi nhà ngay trong đêm. Nhưng suy nghĩ kỹ càng lại thì tôi thấy mình vẫn còn rất yêu chồng, con gái tôi cũng cần có bố. Hơn nữa làm ầm ĩ lên cũng không giải quyết được vấn đề gì, thậm chí chuyện mà đồn về quê thì chú thím sẽ từ mặt tôi mất.
Chồng tôi biết lỗi cũng cầu xin tôi tha thứ. Sáng hôm sau tôi đành lựa lời nói với em để nó ra ngoài tìm trọ chỗ khác. Cứ nghĩ tưởng chuyện rồi sẽ êm xuôi, nào ngờ suốt thời gian sau, dù không ai nhắc đến chuyện cũ, cũng chỉ coi đó như một tai nạn, vậy mà từ đáy lòng mình tôi không thể nào quên được. Mỗi lần ân ái với chồng, âu yếm bên chồng là hình ảnh anh ôm ấp cô em họ lại hiện lên.
Tôi không thể nào xóa bỏ hình ảnh này ra khỏi đầu, thậm chí càng ngày tôi càng thấy chồng mình thật bẩn thỉu, ghê tởm, cảnh tượng đó hiện về khiến tôi bấn loạn, không tài nào có thể lấy lại được cân bằng cuộc sống. Hình ảnh chồng mình không còn được tôn sùng, kính trọng như trước nữa. Tôi có nên ly hôn để giải thoát cho mình hay cứ tiếp tục sống trong ám ảnh. Nếu tiếp tục sống thì lám thế nào để tôi có thể tìm thấy cảm giác hạnh phúc bên chồng con như ngày xưa? Hãy cho tôi một lời khuyên.
  • Việt

Nỗi đau âm ỉ khi bị xâm hại tình dục năm 10 tuổi

Đêm về, để chìm vào giấc ngủ đối với tôi là điều không dễ dàng, sáng thức dậy gối ướt, mắt sưng là chuyện bình thường. Đến bao giờ tôi quên được nỗi dằn vặt hàng đêm khi nghĩ đến thân xác mình bị xâm hại bởi gã đàn ông hung bạo?

Tôi năm nay 24 tuổi, có bạn trai gần 5 năm, gia đình tôi không được hạnh phúc vì luôn gặp khó khăn trong vấn đề tài chính, sự khó khăn đó đã bắt nguồn từ nhiều năm trước. Gia đình rời quê hương vào Tây Nguyên lập nghiệp khi tôi vừa bi bô tập nói, cả nhà phải ở nhờ, làm thuê cho một người bà con của ba. Cuộc sống vất vả nhưng tôi thấy vui vì được ở một vùng đất mới, không lũ lụt như ở quê nhà.

8 tuổi, người cô trong họ hàng ba bán cho mảnh đất giá 25 triệu nhưng không làm giấy tờ với lý do cho trả góp khi nào trả hết nợ làm giấy tờ sau. Nhà tôi tin cô như chính chị ruột của mình, cũng vì nhà cô là gia đình cách mạng được nhiều người biết và tôn trọng, đặc biệt là ba. Chưa bao giờ ba có ý định thúc giục cô phải làm giấy tờ. Suốt 4 năm trời ba mẹ tôi làm không công cho gia đình cô một cách phụ thuộc và trả ơn, nào gặt lúa, làm rẫy hay bất cứ công việc trong vườn nhà đều một tay ba mẹ làm vì vợ chồng cô cũng lớn tuổi.

Nhà cô có một người con trai, tôi nhớ lúc ấy anh ta hơn 20 tuổi. Mọi chuyện có lẽ đã suôn sẻ nếu như không có chuyện đó. Chuyện xảy ra khi ba mẹ đi tưới cà phê trong rẫy phải ở lại qua đêm, tôi ở nhà một mình, đó là hè chuẩn bị tôi vào lớp 5. Anh con trai cô sang chơi, cũng như bình thường tôi ngồi học bài và ngủ thiếp đi trên bàn. Cảm giác có người bế mình đặt lên giường, tôi vẫn ngủ mê man, khi bị sàm sỡ, tôi bừng tỉnh giấc, hắn ngay lập tức bịt miệng tôi lại “Mày mà la tao đòi lại nhà, đuổi nhà mày ra đường hết”. Tôi im lặng, một sự im lặng trong đau đớn. Hắn ta ra về không quên đưa ánh mắt đầy đe dọa, tôi vội vã ra sau nhà rửa mà không dám bật điện.

Sáng hôm sau mẹ về, tôi đã ôm chầm lấy mẹ khóc, tôi có nên nói không? Ba mẹ làm cực khổ không công chỉ ao ước có căn nhà để ở, dù là nhà ván có những đêm gió mưa xen qua những kẽ hở, mẹ phải lấy thau đặt mấy góc nhà. Tôi đã chọn cách im lặng vì sợ gia đình bị đuổi đi, bởi nhà cô chỉ có một đứa con duy nhất, lẽ nào cô không bênh vực mà đuổi nhà tôi đi thật?

Cứ như thế, bao nhiêu lần ba mẹ vắng nhà qua đêm là bấy nhiêu lần tôi bị đè ra trên chiếc giường của gia đình để làm chuyện đó. Tôi đau đớn, tủi thân, chỉ biết vùi khóc. Tôi còn nhớ có lần hắn dùng hai tay bóp mạnh miệng tôi, không quên đe dọa “Mày mà nói là ra đồng mà ở nha”. Tôi gật đầu không dám nhúc nhích.

Đỉnh điểm của câu chuyện là năm tôi chuẩn bị lên lớp 8, đêm đó ba đi đám cưới họ hàng xa nhà không về, hai mẹ con ôm nhau ngủ ngon lành, tôi bỗng nghe tiếng mẹ chửi ai đó là đồ mất dạy, tôi nhận ra hắn qua ánh đèn ngủ mờ mờ, mẹ gọi tôi dậy, nhưng sự sợ hãi đã khiến tôi giả vờ ngủ trong cơn mơ. Đến sáng hôm sau khi ba về, mẹ nói “Đêm qua thằng Minh mò sang nhà mình, lột đồ tôi, may mà tôi tỉnh dậy kịp, trói tay nó mà nghĩ tình họ hàng cho nó về, đợi ông về qua gặp chị nói chuyện”.

Ba mẹ tôi qua nhà cô, không rõ đã nói chuyện gì nhưng gia đình cô sau đó nói gia đình tôi là thứ vong ơn bội nghĩa, không biết phép tắc xử sự, dám bịa đặt chuyện đứa con trai có ăn có học làm chuyện không hay. Tôi đã thấy mẹ khóc rất nhiều, có lẽ nỗi đau trong mẹ còn lớn hơn nỗi đau của tôi những năm qua đã chịu đựng.

Gia đình tôi bị đuổi đi thật, không tiền, không nhà, ba mẹ rơi vào cảnh sáng cãi nhau, chiều đánh lộn. Tôi nhiều lần muốn nói ra sự thật để ba mẹ dỗ dành, nhưng nói ra để được gì khi sự thật trong mắt nhiều người chúng tôi cũng chỉ là kẻ bội ơn? Ba mẹ vay tiền mua được căn nhà nhỏ trong hẻm, tôi cảm giác từ nay mình sẽ quên hết, không còn chịu đựng hay nhớ đến những nỗi đau dằn vặt ấy nữa.

Cuộc sống dường như không buông tha cho gia đình tôi, họ hàng có những người ác miệng không rõ sự tình, chỉ muốn lấy lòng nhà cô để được nhờ vả. Dượng, chồng cô quen biết người có chức quyền, có lẽ tiếng nói sẽ có giá trị hơn ba mẹ tôi, những người phơi nắng dầm mưa. Kinh tế gia đình tôi cứ trượt dài như xuống dốc, mua được chiếc máy cày cho ba chở hàng thuê thì nay hư, mai sửa, cà phê khi thu được thì mất giá, lúc được giá lại mất mùa.

Ba lại một lần nữa tin lời người ta, vay 100 triệu mà không bàn với mẹ để mua xe tải nhỏ, những tưởng sẽ thay đổi cuộc sống khá hơn. Chạy được 3 tháng thì phát hiện ra dưới lớp sơn bóng bẩy phụ tùng đã rã rời, bán lại tính cả tiền sửa chữa, gia đình tôi mang khoản nợ gần 200 triệu. Từ đó trở đi, suốt những năm tôi vào Sài Gòn học, mỗi lần gọi điện thoại về nhà là giọng mẹ nức nở, khóc cho số phận, khóc cho những chiều người ta kéo đến nhà đòi nợ. Có năm tết đến, tối 30 còn có người đến nhà đòi tiền, tết năm đó đầy nước mắt.

Học năm 2, tôi có bạn trai, gia đình tôi cũng biết, những tưởng nỗi đau trong quá khứ đã qua. Tình yêu qua hơn 2 năm thử thách, tình cảm chúng tôi càng gắn bó thêm, chuyện quan hệ tình dục là điều không tránh khỏi, cả hai đều tự nguyện. Sau đêm đó, trên tấm ga trải giường màu trắng đã không có vết màu đỏ, tôi đã khóc nức nở, nhìn bạn trai mình sợ hãi, anh sẽ nghĩ gì về tôi, có cho tôi là loại con gái hư đốn không?

Tôi đã thành thật kể cho bạn trai nghe, đúng như tôi mong đợi, anh không chửi bới hay ghê sợ, ôm tôi vào lòng và bảo “Chỉ 10 tuổi mà em nghĩ đến gia đình, sợ bị đuổi đi mà em im lặng cho đến bây giờ. Anh thương em không hết sao trách em được, kẻ đáng trách là thằng cha kia, mình sẽ quên đi chuyện này nha em”. Sau chuyện đó, tôi càng yêu anh bao nhiêu thì càng tự trách mình bấy nhiêu, có những đêm cầm con dao đặt lên mạch máu muốn cắt cho chết đi, nhục nhã, nhưng chết đi rồi ai sẽ làm để trả nợ phụ ba mẹ, chính điều đó đã động viên tôi đi tiếp.

Sau những năm vừa học vừa làm thêm buổi tối, tôi đã có công việc ổn định, thu nhập mỗi tháng được hơn 5 triệu, gửi tiền về phụ gia đình 3 triệu nhưng lãi mẹ đẻ lãi con, mẹ bảo không biết đến khi nào gia đình mới hết nợ. Ba tôi tối nào cũng tìm đến men rượu để mong ngủ được mà quên đi chuyện nợ nần, mẹ hay cằn nhằn và xung đột cứ xảy ra kéo gia đình tôi xa dần cái gọi là hạnh phúc. Thỉnh thoảng về quê, lại nghe người trong họ hàng nói chuyện gia đình tôi, những trận đòn ba đánh mẹ, những lời trách móc mẹ dành cho ba, tôi chỉ biết lặng im nghe mà lòng thắt lại.

Đã biết bao lần khuyên giải cha mẹ mà có được đâu, chén vỡ có dán lại bao nhiêu lần rồi cũng vỡ ra. Tôi chán nản, chuyện có vui gì để kể cho người khác, cứ ngậm ngùi đi làm, tiết kiệm hết sức để gửi tiền trả dần những khoản nợ. Lòng bảo quên nhưng không dễ gì quên được, mỗi lần ở bên bạn trai là lòng tôi đau, lại càng thù hận khi về quê vô tình gặp gia đình người từng hại tôi. Hắn ta lập gia đình, có 2 đứa con một trai một gái, vợ làm giáo viên cấp ba, từng là cô giáo tôi, chồng làm cán bộ xã, sống trong căn nhà vào bậc giàu của xã. Ba mẹ tôi đã quên đi chuyện ngày trước, thậm chí khi dượng mất, nghĩa tử là nghĩa tận, chính ba đưa linh cữu, đào huyệt xây mộ phụ gia đình cô không một lời trách móc, ra ngoài đường vô tình gặp mẹ, cô cúi đầu lảng sang hướng khác. Là nhục nhã hay vô tình?

Mỗi đêm về, để chìm vào giấc ngủ đối với tôi là điều không dễ dàng, có hôm sáng thức dậy, gối ướt, mắt sưng là chuyện đình thường. Mong ước của tôi lúc này là có khoản tiền để tiếp tục học liên thông đại học, nhưng mẹ bảo tôi đi học thì ai lo, ai phụ mẹ trả nợ? Tôi đành gác lại việc học mà thèm thuồng nhìn bạn bè bước lên bục nhận bằng cử nhân, học ngoại ngữ, học những gì mà các bạn ấy thích.

Còn tôi, đến bao giờ quên được nỗi dằn vặt mỗi đêm khi nghĩ đến thân xác mình bị xâm hại bởi gã đàn ông hung bạo? Đến bao giờ gia đình tôi sẽ trả hết nợ nần, tôi được học cho thỏa ước mơ của mình? Đến lúc nào tôi không cảm thấy tội lỗi khi ở bên người yêu thương dù anh không trách móc? Người ta thường bảo luật nhân quả không trừ một ai, vậy tại sao gia đình hắn ta vẫn ngày một giàu hơn, đất cho thuê, đất bán, đất kinh doanh, còn gia đình tôi vẫn khó khăn với từng bữa cơm, ba mẹ thay nhau đau ốm phải vào Sài Gòn chữa trị?

Tôi phải làm gì, có nên kể sự thật với ba mẹ, có nên trả thù chuyện đã cũ? Có nên gặp vợ hắn ta, cô giáo cũ của tôi để nói hết những điều đau đớn trong lòng? Mong mọi người hãy giúp để tôi sống tiếp và không ngừng hy vọng rồi cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn. Chân thành cảm ơn!

Thảo

Mất trinh, tôi vẫn được chồng yêu

Chồng tôi bảo, cái quan trọng nhất của người phụ nữ không phải là trinh tiết mà là tính nết và tình yêu…

Mất trinh chồng vẫn yêu
Chồng tôi bảo, cái quan trọng nhất của người phụ nữ không phải là trinh tiết mà là tính nết và tình yêu…

Tôi là một người phụ nữ mất trinh, và cũng đã lấy chồng, nhưng cuộc sống vợ chồng tôi vẫn vô cùng hạnh phúc, chồng tôi vẫn yêu tôi, trân trọng tôi.

Tôi xin kể câu chuyện của mình, vợ chồng tôi cưới nhau đã được 5 năm, có một đứa con. Trước khi lấy chồng, tôi cũng trải qua 2 mối tình, tất nhiên, mối tình nào với tôi cũng có sex. Khi gặp chồng tôi và yêu anh ấy chúng tôi cũng “quan hệ” trước khi cưới.

Tôi cũng không giấu giếm chuyện trước đây mà rất thẳng thắn với chồng rằng tôi chẳng còn trinh tiết, nên nếu anh cần một người con gái trinh tiết cho đến tận đêm tận hôn thì chúng tôi nên chia tay. Nghe tôi nói thế, chồng tôi cười lớn và bảo, thời đại này ai còn soi mói trinh tiết của phụ nữ nữa mà em phải lo. Chồng tôi bảo, cái quan trọng nhất của người phụ nữ không phải là trinh tiết mà là tính nết và tình yêu của họ dành cho người đàn ông như thế nào.
Chúng tôi cưới nhau, và sống với nhau đến nay đã được 5 năm, chưa bao giờ chồng tôi nhắc đến chuyện trinh tiết với vợ. Anh ấy vẫn rất yêu thương, tôn trọng tôi.
Mấy hôm nay đọc chủ đề trinh tiết, tôi mở ra cho chồng cùng xem, đọc bài biết của anh Khang, Tuấn, Man,… chồng tôi cười và bảo: Mấy thằng đàn ông dỗi hơi. Thế ký 21 rồi không lo làm ăn, phấn đấu để lo cho vợ, cho con cuộc sống đủ đầy, sung túc lại cứ đi săm soi trinh với cả tiết của vợ.
Trinh tiết thì có mài ra được mà ăn không? Tất nhiên là không rồi. Trinh tiết mất đi rồi có lấy lại được không?. Tất nhiên là không rồi?. Đay nghiến trinh tiết có làm cho bạn hạnh phúc không?. Tất nhiên lại càng không?. Trinh tiết có hủy hoại hạnh phúc gia đình bạn không?. Có!
Bấy nhiêu câu hỏi và câu trả lời đủ để thấy rằng, đay nghiến trinh tiết với vợ chẳng có ý nghĩa gì, thậm chí nó còn làm cho con người ta thêm đau khổ.
Thanh

Vợ mê facebook, ngại “yêu” chồng

Chỉ vì facebook mà vợ tôi quên luôn cả trách nhiệm làm vợ với chồng. Mỗi khi tôi động vào người là cô ấy kêu mệt…

Vợ mê facebook quên chồng
Chỉ vì facebook mà vợ tôi quên luôn cả trách nhiệm làm vợ với chồng. Mỗi khi tôi động vào người là cô ấy kêu mệt…

Tôi chưa bao giờ tâm sự chuyện riêng của mình lên báo chí hay các trang mạng xã hội. Nhưng thời gian gần đây tôi cảm thấy buồn và bức xúc quá, tôi quyết định viết lên đây những dòng này để xin ý kiến độc giả.

 

Vợ chồng tôi cưới nhau được 3 năm, có con 2 tuổi. Từ sau khi làm đám cưới, chuyện “vợ chồng” của chúng tôi đều diễn ra rất đều đặn, vợ tôi cũng không mấy khi từ chối đề nghị “yêu” của tôi, nhìn chung tôi cảm thấy hài lòng về khả năng tình dục của cô ấy.

Nhưng thời gian gần đây vợ tôi bắt đầu thay đổi, khoảng 1 tháng nay cô ấy đi làm về muộn. Về đền nhà thì lại chúi đầu vào chiếc điện thoại chơi facebook. Nói như mọi người bây giờ là vợ tôi ăn facebook, ngủ facebook.
Đi làm về, là cô ấy bật facebook trên Iphone rồi chat với bạn bè. Ăn cơm xong, cô ấy không dành thời gian xem ti vi hay chơi với bố con tôi như mọi khi mà giao con cho ô sin và bà ngoại, chạy ngay vào giường nằm mở facebook ra và cười một mình. Cô ấy cứ như vậy cho đến 11-12 giờ đêm, có hôm đến 1 giờ sáng mới đi ngủ. Thế mà sáng dậy, cô ấy đã lại mở facebook trên điện thoại để xem.
Ừ thì thôi, đi làm cả ngày đây cũng là cách để vợ giải trí, thư giãn, nên tôi cũng chưa có ý kiến gì. Chỉ có điều, vì facebook mà cô ấy quên luôn cả trách nhiệm làm vợ với chồng. Mỗi khi tôi động vào người vợ thì cô ấy càu nhàu, kêu là cô ấy vừa mới đi ngủ, để yên cho cô ấy ngủ để mai còn đi làm. Tính tôi thì hay tự ái, và cũng không muốn cưỡng ép vợ, nên thôi luôn. Nhưng nói thật là tôi rất bức xúc, vì nếu cô ấy thức muộn do công việc đã đành, đằng này thức muộn để chơi facebook.
Tình trạng này đã kéo dài cả tháng nay làm tôi cảm thấy mệt mỏi và ức chế vô cùng. Tôi đã nhắc nhở cô ấy nhiều lần, nhưng vợ tôi chỉ nghe rồi bỏ đấy, không thực hiện. To tiếng cãi vã thì ngại với mẹ vợ, vì mẹ vợ tôi đang ở với vợ chồng tôi để phụ ô sin chăm cháu, mà im lặng thì không chịu nổi.
Bây giờ tôi không biết phải làm cách nào để vợ quên facebook và quay lại chăm sóc chồng con nữa.
Dương

Đánh bóng

Tôi gặp chị lần đầu tiên trong chuyến đi tặng quà cho một trường tiểu học vùng ven. Ngoài sách vở và dụng cụ học tập, còn có mì gói và bánh kẹo. Tôi được phân công mua bánh kẹo, chia thành từng phần.

Nhà tôi gần khu trọ sinh viên, í ới một tiếng là các em tụm lại chia chia gói gói một buổi xong mấy trăm phần. Hàng thì tôi tìm tận gốc để mua được rẻ nhất, hỏi han một lúc thì có người cho số điện thoại của chị. Chẳng những lập tức cho tôi số điện thoại của các nhà phân phối, chị còn hỏi tôi đang ở đâu để chị đến cùng đi chọn hàng cho vui.
Đánh bóng cá nhân bằng cách bỏ bê việc nhà chồng con lo làm từ thiện
Đánh bóng cá nhân bằng cách bỏ bê việc nhà chồng con lo làm từ thiện

Khi đã quen với việc mua hàng số nhiều, tôi có kinh nghiệm là người mua không cần đi mà bên bán sẽ cử nhân viên đem hàng mẫu tới cho, sau khi đã chọn lựa và ngã giá xong, họ cho xe chở hàng đến tận nơi mình yêu cầu. Sự thuận tiện này giúp tôi cân bằng được thời gian dành cho công việc ở cơ quan, việc chăm sóc gia đình và tham gia làm từ thiện trong những khâu mà tôi có thể.

 

Chị luôn khiến tôi khâm phục vì cũng có gia đình và hai con nhỏ như tôi nhưng luôn có mặt từ A đến Z trong mọi khâu, từ đi đến tận nơi để chọn lựa hàng cho đến việc có mặt ở nơi các em sinh viên đang gói hàng kiểm tra số lượng rồi hô hào chất hàng lên xe. Chị luôn là người có mặt sớm nhất trong ngày khởi hành ở mọi chuyến đi.

 

Ai cũng khen chị, đoán gia đình chị chắc hạnh phúc lắm khi có một người vợ, người mẹ việc gì cũng làm được. Vậy mà, đùng một cái, vợ chồng chị ly thân với lý do chồng chị không thích vợ đi làm từ thiện. Đàn ông gì mà ích kỷ, mọi người trong cơ quan đều nói vậy.

 

Đứa con lớn tạm ở với cha, phần chị là đứa con trai bằng tuổi con tôi, đang học lớp 3. Muốn chia sẻ với chị nhưng tôi chẳng biết mình có thể làm được gì. Một hôm, tôi hỏi chị cần tôi giúp gì không? Chị nói, ngày mai chị theo đoàn về vùng ven tặng quà, nhờ tôi đưa đón cháu đi học giùm.

 

Lúc đó chưa có lệnh cấm chở ba nên 6g30 tôi chở con ghé ngang nhà chị để cùng đi. Thằng bé vẻ mặt ngái ngủ đứng trước cánh cổng đã khóa. Tôi hỏi: “Cháu đợi cô lâu chưa?”. Thằng bé dụi mắt: “Từ lúc mẹ đi”. Tôi sững sờ, chuyến đi khởi hành lúc 5g sáng, chị đã khóa cổng để thằng bé bên ngoài đợi tôi từ khi đó. Sợ trễ học, tôi mua vội cho thằng bé ổ bánh mì ăn sáng, và kết quả là lưng áo của tôi dính đầy nước tương và xốt cà chua, cả áo trắng đồng phục của con tôi cũng bị dính. Con tôi phụng phịu: “Con không thích cho bạn đi chung xe nữa đâu”. Thằng bé òa khóc: “Cô chở cháu tới nhà ba đi cô”. Tiếng khóc càng lúc càng to, sợ thằng bé tự tuột xuống xe nguy hiểm, tôi đành chiều theo ý nó.

 

Chồng chị nhìn lưng áo lấm lem của tôi, thở dài: “Nếu vợ tôi lại nhờ thì cô có còn muốn giúp đưa đón con tôi đi học nữa không?”. Tôi lúng túng vì cứ như thế thì cũng ngại. Chồng chị chua chát: “Nói ra thì mang tiếng nói xấu vợ, nhưng cái áo nào của tôi cũng bị dính tèm lem như vậy đó. Cứ nhân danh đi làm việc thiện rồi bỏ mặc nhà cửa. Bao nhiêu lần tôi đi làm về thấy bếp núc lạnh tanh, trên bàn chỉ có mẩu giấy “Em đi theo đoàn từ thiện ngày mai về”.

 

Để hiểu được một người thật không dễ. Không tận mắt chứng kiến thì không thể tin một người hăng hái tham gia việc từ thiện lại xử sự với con mình như thế, nhất là khi con đang thiếu vắng sự chăm sóc của cha. Một lần đưa con chị đi học, suy nghĩ của tôi về chị đảo lộn. Nếu chị vắng mặt, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến chuyến đưa hàng đi tặng, vậy mà chị nhất định phải có mặt, cho dù…

 

Chị luôn có mặt ở tất cả các khâu chỉ vì muốn ai cũng nhìn thấy mình, khen ngợi mình tốt bụng, biết quan tâm, chia sẻ. Nhưng, làm sao có thể nồng nhiệt làm việc thiện mà lại vô cảm với chính người thân của mình?

 

Theo Nguyên Hương
PNO

27 tuổi, chưa có bạn trai có nên học tiếp bằng 2 đại học

27 tuổi không còn sớm cho việc học hành. Và khi tôi tốt nghiệp thì cũng 30 tuổi rồi, hiện tại lại vẫn chưa có bạn trai, mặc dù ngoại hình cũng ưa nhìn…

 

Văn bằng 2 đại học
Văn bằng 2 đại học – Hình minh họa

Tôi đang rất băn khoăn về tương lai nghề nghiệp của mình nên mong nhận được những lời khuyên từ các bạn.

Năm nay tôi đã 27 tuổi, tốt nghiệp ngành kỹ thuật và đi làm 4 năm. Nhưng trong quá trình học thấy không phù hợp nên sau khi ra trường, tôi xin làm bên giao nhận thuộc bộ phận chứng từ.

Thời gian trôi qua, tôi thấy công việc đơn điệu nhàm chán và không phù hợp với mình. Ngày nào tôi cũng băn khoăn, tiếc nuối về quá khứ, về việc học sai ngành nghề. Gia đình cũng không khá giả, việc muốn phát triển bản thân và kiếm tiền luôn ám ảnh tôi. Khi thấy các bạn cùng lứa tuổi phát triển trong sự nghiệp, tôi luôn có cảm giác thua kém và tự ti với bạn bè.

Hiện tại tôi đang muốn học thêm văn bằng 2 của trường Đại học Ngoại thương để sau này có cơ hội làm công việc xuất nhập khẩu như: đàm phán, thương lượng hợp đồng, làm việc với đối tác nước ngoài.

Mong muốn là vậy, nhưng cái tôi băn khoăn và tiếc nuối là: 27 tuổi thì cũng không còn sớm cho việc học hành và bắt đầu những công việc mang tính thử thách nhất là công việc xuất nhập khẩu. Những nơi trên thì đòi hỏi năng lực cao và công ty tuyển dụng nào cũng đòi hỏi ứng viên có kinh nghiệm. Và khi tôi tốt nghiệp thì cũng 30 tuổi rồi, hiện tại lại vẫn chưa có bạn trai, mặc dù ngoại hình cũng ưa nhìn.

Tuy nhiên, ở thời điểm này, việc kiếm tiền, phát triển bản thân là mối quan tâm lớn nhất của tôi, có lẽ do ám ảnh về tuổi thơ nghèo khó nên tôi luôn khát khao được làm giàu. Tôi nhận thấy chỉ có học thêm văn bằng 2 mới giúp mình đạt được nguyện vọng đó. Sự thôi thúc phát triển bản thân và cảm giác tiếc nuối, thua kém luôn song song trong con người mình, khiến cho tôi mệt mỏi ngày qua ngày.

27 tuổi, tôi chọn con đường học lại từ đầu và đến 30 tuổi mới có cơ hội thay đổi công việc, liệu như vậy có là quá muộn? Giờ tôi rất băn khoăn về điều này, mong nhận được lời khuyên chân thành từ các bạn.

 

Xương Rồng