All posts by admin

Xin lỗi…em không chủ động ngoại tình

Giờ đây giữa chồng và ảnh tôi không biết giải quyết sao cho êm dịu, dĩ nhiên con tôi cần có cha nhưng tình cảm tôi dành cho ảnh là có thật. Tôi đã hứa với con tim mình nên dứt khoát trước khi chồng tôi phát hiện.

Em không chủ động ngoại tình - Ảnh minh họa
Em không chủ động ngoại tình – Ảnh minh họa

Ông ăn trả bà ăn nem dường như trở thành quy luật tất yếu khi lí giải cho chuyện ngoại tình. Tôi tin chắc trong tâm mọi người không ai có ý nghĩ như thế nhưng ý nghĩ là một chuyện còn những biến cố, những sự đưa đẩy của cuộc sống làm sao tránh khỏi, nó là chất xúc tác khiến ta theo con đường tội lỗi.

Anh và tôi cũng thế. Chúng tôi đến với nhau một thời gian nói ngắn cũng không quá ngắn mà dài cũng chưa phải dài, 5 năm cho một chuyện tình đẹp, nhưng tới khi cả hai đều có công việc ổn định cũng là lúc chúng tôi thấy mình không còn là của nhau.

Anh- một người làm kỹ sư xây dựng với vẻ ngoài bảnh bao khá hào hoa, tôi- một cô giáo trẻ trung hiểu chuyện, cả hai chúng tôi hòa quyện vào nhau tình cờ tại bữa tiệc cưới của nhỏ bạn, đập vào mắt tôi là vẻ ngoài hào nhoáng của anh không biết đã làm siêu lòng biết bao cô gái.

Chúng tôi có với nhau 1 đứa con trai, lên 4, kháu khỉnh đáng yêu, lanh lợi. Tưởng chừng như cuộc sống không còn ai hạnh phúc hơn gia đình tôi ,vậy mà chuyện không ai tin được đã xảy ra. Dạo này chồng tôi hay đi theo công trình, ở ngoài nhiều hơn lúc trước, có những chuông điện thoại bí hiểm mà tôi không sao lí giải được. Lúc xưa anh không bao giờ khư khư giữ điện thoại của mình, vậy mà giờ đây anh cất nó một cách lén lút, khi tôi vừa đụng tới là anh chạy lại giằng lấy, nói tôi không tôn trọng quyền riêng tư.

Tôi kinh ngạc tự hỏi đã là vợ chồng rồi cũng cần có khoảng không riêng nữa hả? Tôi khó chịu quay về phòng với nhiều dấu chấm hỏi. Là một người chưa chịu thua ai bao giờ tôi tự mình tìm hiểu vì tôi biết anh đã không còn là anh, là người của 5 năm về trước.

Tôi bắt đầu tìm hiểu kĩ về công việc của anh, dò hỏi qua bạn bè anh về ngày phải đi, mối quan hệ bạn bè khác, cuối cùng ánh mắt tôi dừng lại trước một cô gái tên Nhi trên màn hình face mà bạn ảnh gửi cho tôi. Tôi clik vào nick nem đó, một dãy những sattus ngọt ngào mà cô ấy gửi cho người yêu, không hiểu sao lòng tôi rối bời có chút nghi ngờ, tôi không biết người con trai trong tấm hình chụp quay lưng kia là ai, có phải chồng tôi không, tôi không dám chắc, tôi chỉ biết một điều giờ đây trong lòng tôi một nỗi lo không tên ngày càng nhiều.

Tôi quyết định tìm gặp cô ấy, tôi gọi điện thoại cho cô ấy không liên lạc được, gọi cho chồng tôi cũng lại không,  tôi toan bước đi nhưng lại khựng lại, tôi không đủ can đảm để đối diện, lỡ như người đó là chồng tôi thật thì tôi phải làm sao không lẽ lao vào đánh cô ấy, còn lỡ như tôi lầm thì tôi mang tội nghi oan cho chồng, tôi thở dài quay vào giường nằm.

Nhưng ở đời sóng muốn lặng mà gió chẳng đừng, cô ấy chủ động tìm tôi, cuộc gặp gỡ giữa hai người đàn bà đã nói lên tất cả, tôi hoang mang khi biết hai người qua lại với nhau 1 năm, cô ấy là đối tác của anh khi anh nhận dự án gần đây.

Tôi lững thững trở về như người vô hồn, tiếng còi xe bên tai tôi không nghe rõ, tôi chỉ biết giờ đây trong tôi lòng đã chết.Tôi khựng lại trước cổng nhà, nhìn vào trong tôi thấy màn đêm ập xuống nhanh quá, tôi muốn tìm ánh sáng cho cuộc đời, tôi bước đi tiếp trên con đường hằng ngày đi nhưng hôm nay  nó dài và hoang vu quá.

Điện thoại rung, anh gọi cho tôi, tôi cười khảy cho cuộc đời, tôi tiếp tục bước đi. Tôi biết mình quay về sẽ là lúc anh thú nhận với tôi tất cả, tôi không đủ nghị lực khi chính tôi chưa chuẩn bị tinh thần cho đơn li dị. Ngồi một mình nơi ghế đá công viên, tôi rùng mình nhìn sang cặp bên cạnh đang tâm sự vui vẻ, sao giống hình ảnh khi xưa của tôi như thế. Trời về khuya càng trở lạnh, chỉ còn mình tôi ở đó, bỗng từ xa nhóm thanh niên chạy tới chêu đùa tôi chặn đường tôi, tôi sợ hãi chống cự bỏ chạy nhưng bất lực, đúng lúc tôi tưởng chừng như mình không còn lối thoát thì anh ấy xuất hiện , một mình anh đánh với 3 người thanh niên, anh kéo tôi chạy đi. Khi dừng lại tôi thấy mệt nhưng chuyện đau khổ của tôi dường như không còn. Tôi không muốn về nhà, ảnh dẫn tôi đi nhậu.

Tôi như người vô hồn uống say lúc nào không hay và rồi chuyện không muốn cũng xảy ra, chúng tôi là vợ chồng bất đắc dĩ một đêm. Sáng hôm sau bàng hoàng tỉnh dậy tôi thấy mình mắc sai lầm, tôi nói chấm dứt với anh và cho đó là tình một đêm, anh im lặng nhìn tôi bước đi. Trở về nhà chồng tôi ngồi nơi đó, ngoài sức tưởng tượng của tôi, anh chạy lại níu tay tôi và xin tôi tha thứ. Tôi hất tay anh, trở về phòng.

Ngồi một mình trong căn phòng vợ chồng, tôi thở dài chán nản, tôi đã khóc như chưa từng được khóc, tôi đứng giữa sự đấu tranh giằng xé, một là danh dự lòng tự cao của bản thân, hai là gia đình có đủ ba mẹ cho con tôi.

Bước sang phòng con trai, ngắm nhìn con ngủ, nét mặt gây thơ vô tội tôi không nỡ khiến con buồn, tôi trở xuống dưới nhà nói chuyện với anh. Tôi bỏ qua mọi chuyện và làm lại từ đầu.

Có khi nào quyết định đó trong tôi là hoàn toàn sai lầm. Sau đêm định mệnh ấy tôi luôn bị ám ảnh, rồi cho tới một ngày kia ảnh tìm tới trường học, chờ tôi cả một buổi trời, tôi bất ngờ pha chút xuyến sao khi nhận ra anh, chúng tôi tìm nơi nói chuyện.

Ảnh nói ảnh yêu tôi, ảnh nhớ mùi hương từ cơ thể tôi, tôi xin ảnh buông tha cho mình nhưng nhìn vào mắt ảnh tôi thấy lòng mình muốn sai phạm, phải chăng giờ đây tôi mới hiểu cảm giác của người mới là thế nào. Tôi quay về mà tâm trí đặt nơi đâu. Tôi không muốn mình phạm sai lầm giống chồng , tôi không muốn trở thành bà vợ không chung thủy nhưng con tim tôi đã đẩy tôi sa lầy, mỗi khi buồn tôi lại tìm đến ảnh, dần dà tôi thương ảnh khi nào không hay, tôi thương ảnh vì ảnh chưa có vợ mà lại lỡ thương nhầm người như tôi. Giờ đây giữa chồng và ảnh tôi không biết giải quyết sao cho êm dịu, dĩ nhiên con tôi cần có cha nhưng tình cảm tôi dành cho ảnh là có thật. Tôi đã hứa với con tim mình nên dứt khoát trước khi chồng tôi phát hiện.

Ngày ảnh ra đi mỉm cười chúc tôi hạnh phúc là ngày tôi thấy mình chết hoàn toàn, tôi trở về nhà với cái xác không hồn, nhưng tôi sẽ cố gắng sống vì ảnh, vì tôi và cả con tôi.Tôi chỉ biết cầu mong nơi phương xa mọi điều tốt đẹp nhất sẽ dành cho ảnh-  người con trai tôi thương.

Kim Hòa

 

Phải chăng em khờ dại?

Đôi khi em tự hỏi hai người quen nhau lâu chưa? Người ấy có xinh hơn em không, có giỏi hơn em không,vân vân và vân vân những câu hỏi không có lời giải đáp cứ hiện lên trong tâm trí em.

Có người từng nói

“Thêm một chiếc lá rơi sẽ tạo thành mùa thu

Thêm một người thứ ba chuyện tình đâm dang dở….”

Em không biết câu nói ấy có đúng với tất cả mọi người hay không nhưng với em nó hoàn toàn là như thế. Người thứ ba- người xen giữa vào cuộc tình đôi ta hay người thứ ba chính là em khi cô ấy trách em vì em mà hai người không đến được với nhau.

Anh có biết không trời hôm nay lại đổ cơn mưa như ngày nào, nhìn mưa rơi mà lòng em lạnh giá. Mưa giúp đôi ta quen nhau, giúp hai ta xích lại gần mỗi khi trời se lạnh và cũng chính là mưa khiến em gặm nhấm nỗi đau kỉ niệm.

Có lẽ anh không bao giờ thấu hiểu cảm giác con tim đang yêu nồng cháy bỗng chốc rỉ máu một cách bất ngờ nó đau như thế nào đâu anh nhỉ? Em không biết nó có đau không mà mỗi khi nhớ tới anh hay nghe ca khúc hai đứa từng thích là tim em lại nhói lên, giọt lệ tự tuôn trào. Có lẽ là do em không đau vì quá đau đau, một nỗi đau không lời lẽ nào diễn đạt trọn vẹn.

Ngay từ phút giây em đọc được dòng tin nhắn anh nhắn cho chị ấy là em biết con tim mình chết đi một nửa. Em yêu anh, yêu hơn bản thân mình, yêu đến nỗi em có thể không nghe lời cha mẹ để chạy theo anh để giờ đây kết quả em nhận được cho một cuộc tình là sự giả dối.

Sự giả dối khiến chính em nghi ngờ. Đôi khi em tự hỏi hai người quen nhau lâu chưa? Người ấy có xinh hơn em không, có giỏi hơn em không,vân vân và vân vân những câu hỏi không có lời giải đáp cứ hiện lên trong tâm trí. Em thật không ngờ chỉ cách đó hai ngày những câu hỏi ấy đã được thắt nút khi chị ấy gọi điện thoại nói với em rằng chị ấy rất yêu anh, sẵn sàng chết vì anh khi anh quyết định chọn em, em bàng hoàng nhận ra anh làm tổn thương không chỉ em mà còn có thêm chị ấy. Em lững thững bước đi trên con đường ngày hai đứa tình cờ đụng vào nhau khi trời đổ cơn mưa.

Không biết nơi anh ở có mưa không chứ trên con đường này trời lại mưa bất chợt anh à. Em loay hoay  tìm chỗ tránh mưa, tránh đi tránh lại cũng gặp chính nơi ấy, nơi mà hình ảnh ngày nao hiện về . Anh chỉ đứng cách em một ngang tay nhưng sao em không thể níu anh trở lại, em nuốt nước mắt chảy ngược vào tim mà thở dài lặng lẽ. Trời tạnh mưa bất ngờ. Em ngơ ngác không lí giải được vì sao mưa ngoài trời đã tạnh nhưng  mưa trong lòng em vẫn âm ỉ rơi, ngày càng nặng hạt như thế. Phải chăng là vì anh, vì người con trai em trao trọn cuộc đời, vì người mà em đặt lên vị trí quan trọng, vì người mà muôn ngàn câu hỏi “tại sao”, “tại sao lại như thế” hiện ra. Em lại bước đi và tự hỏi chính mình tại sao khi tình cảm đôi ta rất mặn nồng và hạnh phúc lại có thể xuất hiện người thứ ba. Lẽ nào tình cảm của anh là giả tạo, lẽ nào anh là người đàn ông không muốn yên phận với một người hay tất cả là do em, một người dễ tin người dễ khiến anh mau chán.

Dù tại ai đi chăng nữa thì đã đến lúc cũng phải có hồi kết rồi anh nhỉ, em không muốn anh phải khó xử khi đứng giữa hai con đường.  Là người đến trước, là người được anh dành tình cảm nhiều hơn em chấp nhận để chị ấy có được tình cảm thêm từ anh, em sẽ đi tiếp con đường em đã chọn cho dù mất anh là chuyện ngoài tưởng tượng. Em luôn hy vọng một ngày nào đó mưa giúp anh nhận ra ai là người quan trọng nhất: em, chị ấy hay là người thứ ba nào đó còn quanh quẩn trong câu chuyện tình yêu này.

Ngày em đi trời cũng đổ cơn mưa bất chợt giúp em gội rửa nỗi đau những kỉ niệm, em sẽ làm cơn mưa làm trôi đi những nỗi đau quá khứ để hướng tới con đường chông gai phía trước mình em đối đầu, vì em tin sau cơn mưa trời lại sáng.

Theo bạn đọc Kim Vũ

Đôi khi tôi tự hỏi trên đời này còn ai xui xẻo hơn tôi không?

NẾU NHƯ!

Phải chi thế giới này tồn tại từ nếu như thì tôi nếu như rất nhiều.

Nếu như tạo hóa không sinh ra tôi, nếu như tôi là một thằng con trai thì hay biết mấy, nếu như tôi có bạn trai giàu có giỏi giang cưng chiều…rất nhiều điều tôi muốn nếu như.

Đôi khi tôi tự hỏi trên đời này còn ai xui xẻo hơn mình nữa không? Có lẽ chỉ mình tôi là quá đủ. Sinh ra tại mảnh đất Đồng Nai gắn với cái tên “chó ăn đá gà ăn sỏi” này tôi chỉ biết mình phải cố gắng học thật tốt biết đâu ngày nào đó tương lai chào đón. Ngày tôi thi đậu đại học với biết bao niềm hy vọng hé mở, nhưng ngay khi những năm đầu tiên tôi thấy tương lai dập tắt hoàn toàn bởi chưa một ngày nào tôi thấy mình thật sự may mắn.

Dường như ông trời luôn bất công với tôi, khi những đứa bạn cùng trang lứa, cùng một xóm ai nấy đều thành công, người làm hướng dẫn viên du lịch người thì làm PR có bạn trai cưng chiều chăm lo từng chút. Còn với tôi ngay cả tình- tiền- lẫn công danh chỉ là con số 0. Tôi cũng thuộc vào loại học khá giỏi, ngoan hiền và thông minh nhưng sao cuộc sống không mỉm cười với tôi. Tôi khao khát có một công việc nhưng càng theo đuổi càng trở về cát bụi. Đôi khi tôi không may mắn khiến tính mặc cảm, căm ghét số phận trỗi dậy trong lòng. Tôi ghét chính bản thân mình, chỉ làm gánh nặng cho gia đình, chỉ khiến cho gia đình buồn và xấu hổ vì đứa con tệ hại này. Tôi hoang mang không biết dòng đời đưa tôi trôi về đâu, nhiều khi tôi thầm ước quay trở về với đất mẹ . Phải làm gì khi chính tôi không hề có một chút may mắn, có nên đầu hàng hay tiếp tục theo đuổi cuộc sống. Tôi tự hỏi như thế, nhưng theo mãi, theo mãi tôi chẳng có gì.

Phải chi thế giới này tồn tại từ nếu như thì tôi nếu như rất nhiều.

Nếu như tạo hóa không sinh ra tôi, nếu như tôi là một thằng con trai thì hay biết mấy, nếu như tôi có bạn trai giàu có giỏi giang cưng chiều tôi…rất nhiều điều tôi muốn nếu như. Nếu như ngày đó tôi không chọn anh là người đồng hành cùng mình trên con đường phía trước thì hôm nay tôi không phải đứng giữa hiếu và tình.

Tôi tự hỏi tại sao ông trời thích đặt bài toán khó cho tôi như thế. Tình- hiếu- một bi kịch muôn thưở của con người, khi đứng giữa hai bên tôi không biết phải làm gì, xa anh tôi thật sự không nỡ, nhưng cha mẹ tôi cũng không muốn họ buồn. Thôi thì tùy theo định mệnh anh à, số phận trớ trêu với em như thế ấy, em sẽ để anh đến bên người con gái khác may mắn hơn, em sẽ quay lại những tháng ngày đen tối xui xẻo của chính mình. Ở phương xa tôi hy vọng người tôi yêu luôn hạnh phúc. Và hy vọng cuộc sống này cho tôi hai từ “ nếu như”.

Theo bạn đọc Nam Nhật

Bạn trai giữ con để làm tiền

Xin chào GocTamSu.com mình tên Thanh, hiện mình có một gút thắt gỡ không được xin cho mình lời khuyên …!!

Lúc còn trẻ mình đã 1 thời bồng bột suy nghĩ thiếu chín chắn nên quen và có với bạn trai mình một đứa con, sau khi sinh vì mình chưa đủ tuổi nên không thể làm khai sinh cho bé thay vào đó là chị của bạn trai mình đứng ra làm giấy là mẹ ruột của bé vì gia đình bạn trai minh cũng muốn bé được lấy Họ cha nên đã nhờ chị của bạn trai minh, lúc ấy vì mình cũng giấu gia đình việc có bé nên không ai biết vấn đề này….

Ảnh baby - Hình minh họa
Ảnh baby – Hình minh họa

Sau một thời gian bạn trai mình nghe lời bạn bè rủ rê nên phải trả cái giá bằng 2 năm tù , cũng từ đó mình cảm thấy hụt hẫng không nơi nương tựa, con mình lúc đó chỉ vừa tròn 3 tuổi. Mình vừa làm công nhân vừa chăm con đưa rước bé … Bà Nội thì ở riêng ..

Trong thời gian đó cô của bạn trai bảo mình dọn về nhà cô cho có người nhìn ngó bé mình cũng tiện đi làm, nhưng khi về ở chung với cô gia đình cô tỏ vẻ khinh mình ra mặt, cô bắt mình và bé dọn lên lầu 3 ngủ chung phong với Ba của bạn trai minh …

Nhiều thứ bất tiện minh đã cố sắp sếp cho đỡ tránh gặp sự cố nhung những gìmình lo lắng đã xảy ra, Ba của bạn trai mình làm chuyện đó với mình nhưng trời thương mình thoát kịp…

Mình có nói với cô nhưng không ai tin mình ,bảo mình này kia , rồi sau đó mình cũng im lặng và quyết định thuê chổ ở và dọn đi, chưa dừng lại sáng hôm sau Ba bạn trai minh vào tận công ty mình làm nói mình mê trai khi chồng ở tù rồi bảo đừng ai giúp minh…

Sau đó ông ta nói riêng với mình đừng nói chuyện đó ra với bạn trai minh khi đi thăm tù và cũng đừng dọn đi, ông ta sẽ cho mình những gì mình thích…

Mình đã ra khỏi cái nhà đó, cái nơi đầy ký ức đáng sợ…

Tay không ra đi khi con mình bệnh không thể dắt con theo vì mình biết chỉ làm khổ bé buộc lòng để bé ở lại…

Ba tháng sau mình về dắt con đi theo, mặc cho nhà bạn trai mình đánh, mình chịu tất cả…

Những tưởng sóng gió đã qua khi ngày bạn trai mình mãn hạn tù..

Anh ấy thay đổi tất cả, mình lại một lần nữa hụt hẫng, cũng từ đó mình quyết định làm lại cuộc đời .. Mình giao con cho anh ấy ..

Vì sự bất đắc dĩ nhưng mỗi tháng mình cung cấp tiền đầy đủ, nhưng anh ta không làm như những gì đã nói, mà sài tất cả số tiên đó..

Giờ mình muốn con mình được sống sống đầy đủ và có lẫn tình thương của mẹ, hy vọng trở thành thất vọng khi anh ấy không đồng ý mà giữ bé với mục đích đòi hỏi tiền ở mình.

Giúp mình với giờ mình thật sự nhớ con và hy vọng bé được về với mình…

Rất mong thư từ GocTamSu

Cảm ơn rất nhiều vì đã lắng nghe những gì mình tâm sự.

Vì đứa con cô ấy…em sẽ đi

Nếu anh biết câu trả lời có lẽ anh không bao giờ làm em tổn thương như thế phải không anh? Giữa em, cô ấy hay một người con gái nào khác cũng thế, khi yêu là trao tất cả không hề hối tiếc, để giờ đây cô ấy đã mang trong mình dòng máu của anh, anh có thể cho em biết em nên làm gì lúc này.

Nếu ai đó hỏi tình cảm em dành cho anh nhiều như thế nào em sẽ tự tin trả lời rằng nhiều tới nỗi không từ nào diễn đạt được, nhiều tới nỗi em nguyện trao tất cả cho anh. Để rồi hôm nay đây khi em nhận ra anh có tình cảm với người con gái khác tình yêu trong em chết lặng.

Em- một sinh viên năm cuối đại học, cô ấy một công nhân tỉnh lẻ không hiền nhưng sao anh lại chọn cô ấy, phải chăng người mới lúc nào cũng hấp dẫn hay họa chăng chính tạo hóa đã đặt em vào bài toán không lời giải.

Em yêu anh không tiếc điều gì ngay cả thứ quan trọng nhất trong cuộc đời em cũng trao anh. Để ngày hôm nay em không biết phải đối đầu với cuộc sống khi mất anh, mất tất cả là như thế nào, em sợ một ngày nào đó người đến sau sẽ biết em không còn trong trắng, người ta sẽ chà đạp lên tâm hồn mỏng manh dễ vỡ như em, em sợ một ngày nào đó cả xã hội này nhìn em mà nói rằng em dễ dãi.

Vâng em chấp nhận tất cả những gì người ta nghĩ thậm chí chê bai em nhưng em hy vọng trong anh không hề có ý nghĩ nào. Nhưng hy vọng chỉ là hy vọng , em đã hoàn toàn không hiểu anh, không hiểu vì sao anh lại đem kỉ niệm đẹp của chúng mình kể cho cô ấy nghe.Để lúc này đây cô ấy- người con gái giống em 90 % như thế chẳng phải do anh sao. Nhiều lúc em giận anh lắm vì lời nói khinh thường em lại phát ra từ chính anh, thật tình trong trái tim anh em là người con gái hư hỏng như thế, vậy có khi nào anh tự hỏi em hư là vì ai…

Nếu anh biết câu trả lời có lẽ anh không bao giờ làm em tổn thương như thế phải không anh? Giữa em, cô ấy hay một người con gái nào khác cũng thế, khi yêu là trao tất cả không hề hối tiếc, cô ấy cũng thừa nhận cô ấy mang dòng máu của anh. Phải làm sao đây khi em còn yêu anh, khi 4 năm em sống với anh như vợ chồng để ngày hôm nay em nhận được là cái tin sét đánh ấy.

Hoang mang một mình trong bóng tối, em giở từng tấm hình kỉ niệm ra xem mà nước mắt nghẹn ngào. Vẫn là anh, vẫn là người con trai ngày nào cầm tay em thủ thỉ yêu thương, hứa lấy em làm vợ, anh vẫn hiện diện trong cuộc sống vẫn hiện diện trên tấm hình nhưng anh ngày nay không phải là anh của lúc xưa nữa rồi, anh đã khác hay chính em đã khác.

Làm sao đây khi ra đi thì em không nỡ nhưng ở lại thì đứa con trong bụng cô ấy lại không cha.  Phải chăng thương anh là cái tội, phải chăng em cãi lời mẹ cha để yêu anh là sai lầm, phải chăng và phải chăng nhiều lắm. Em ước chi trên thế gian này có tồn tại hai từ nếu như thì em muốn nếu như rất nhiều.

Nếu như ngày đó anh không xuất hiện, nếu như em không trao anh tất cả, nếu như cô ấy không phải là người thứ ba, nếu như em không vì đứa con cô ấy mà xa anh, và nếu như có hai từ nếu như.

Nếu như đó chỉ là hư ảo còn sự thật đã không có hai từ nếu như, mình phải đối diện phải không anh? Vì yêu anh, một lần nữa em sẽ đi, em đi không phải vì em thua cô ấy mà vì em là phụ nữ, là người cũng sẽ phải làm mẹ trong tương lai. Em không quay đầu nhìn lại vì khi quay lại em sợ mình sẽ giành lại anh. Anh hãy vì em sống tốt trong tháng ngày hạnh phúc cùng gia đình nhỏ của anh nhé, em sẽ xem anh là những vì sao trên trời, tuy ở gần nhưng thật sự rất xa, chỉ được ngắm chứ không được chạm. Nhưng câu nói yêu anh thì em vẫn có thể, một lần nữa cho em được nói “Em yêu anh!”

Nguyễn Thị Hòa Vũ

Thư gửi cậu! người bạn suốt đời tớ không quên.

Cậu! Nhỏ Phương Ngọc miền tây đáng ghét tới mức làm tớ không sao quên được và đôi khi không nhìn thấy khuôn mặt ấy có lẽ tớ nghĩ mình phát điên lên mất.

Giảng đường đại học - Ảnh minh họa
Giảng đường đại học – Ảnh minh họa

Giờ đây ngồi trên giảng đường đại học tớ chẳng biết mình còn nhớ bài vở không nữa nhưng tớ khẳng định rằng có một người mà suốt cuộc đời này tớ nguyện khắc sâu ấy chính là cậu. Cậu là gái miền tây sông nước mang trên mình làn da ngăm ngăm,  khuôn mặt trái xoan trắng hồng rạng rỡ cùng đôi môi chúm chím đỏ như những cánh hồng đang đón chờ nắng sớm, không chỉ thu hút tớ ở đó mà cậu còn có chiếc răng khểnh duyên quá trời khiến tớ ghét tới độ thương cậu khi nao không hay. Cậu là cô bí thư thông minh năng động hài hước ngược lại tớ là chàng công tử đào hoa ham chơi quậy thì có tiếng trong trường. Tớ học thật tệ còn cậu thì giỏi khó ai qua được.

Cậu có biết tại sao tới giờ đã thấm thoắt một năm trôi qua tuy hai đứa ở mỗi phương trời nhưng bóng dáng cậu vẫn ám ảnh trong tâm trí tớ hay không đặc biệt tớ nhận ra mình yêu cậu mất rồi.

Tớ yêu sao cái ngày hai đứa đạp xe tung tăng trên nẻo đường từ nhà cậu tới trường mặc dù suốt chặng đường  tớ nhận được những món quà từ cái lườm nguýt tới sởn “gai óc” của cậu. Tớ biết khi ấy cậu ghét tớ tới mức cậu mong sao có thể lao vào cắn xé tớ ra hàng trăm mảnh thậm chí nghiền nát ra thành từng miếng thịt bằm cũng nên. Tớ đã làm gì cậu nhỉ?

À! Đúng rồi hình như ngày 8/3 năm cuối cấp thì phải. Khi ấy cậu đóng vai trò khá thú vị: Mc kiêm luôn vai mẹ trong vở kịch “đứa con nghịch ngượm” còn tớ đảm nhận nam nhân vật chính. Quậy phá ham chơi lì lợm là tính cách của anh ấy , sao giống tớ thế nhỉ.

Nhớ lắm chứ khi bóng dáng cậu thướt tha trong chiếc áo dài tung bay trên mục giảng , hôm ấy cậu không phấn không son nhưng sao đẹp quá trời đến nỗi đôi lần tớ suýt khen” mẹ “đẹp thì tiêu.

–         Mẹ đã bảo con nhiều lần mà sao con vẫn phá làng phá xóm vậy Long?

Tiếng cậu đó ư hay tiếng người đàn bà tội nghiệp trong kịch bị hàng xóm tới nhà mắng vốn đứa con trai hư thân phá phách của mình.

Tớ dửng dưng trước lời nói ấy chỉ mong sao tới cảnh tớ tự nghĩ ra cho màn diễn sinh động hấp dẫn. Cậu không cho tớ diễn cảnh đó vì  lớp ta được dự giờ và trong kịch bản không có .

Mẹ đang khóc còn người hàng xóm vẫn ra sức sỉ vả .  Tớ thích chí vì cả lớp sắp có trò hay để xem. Tớ tung trưởng liền :

–          Rầm!

–         Ui da!

Tớ khoái chí cười hả hê trong khi cậu từ đầu tới chân đỏ bê bết bởi cà chua. Cậu nhìn tớ với ánh mắt hình viên đạn. Tự dưng tớ chột dạ và biết mình nghịch hơi quá khi thấy cậu rơi lệ. Có thể cậu khóc không phải vì xấu hổ mà cậu khóc vì thằng Long siêu quậy này mãi chẳng hề thay đổi trước bao nhiêu công sức cậu bỏ ra. Cậu bỏ về trước ánh mắt nài nỉ của mọi người.Và khi ấy tớ biết mình phạm phải sai lầm. Bất chợt ánh mắt ấy hằn sâu vào tâm trí  thằng con trai siêu quậy như mình.

Câu cũng ác lắm tới tận bây giờ vẫn không tha thứ cho tớ mặc dù tớ dùng rất nhiều cách hối lỗi. Biết rằng cậu đi du học bên sin nhưng cũng nên cho tớ chút tin tức chứ im lặng mãi như thế cậu sẽ vô tình làm tổn thương trái tim tội lỗi của tớ.

Trước và cho tới giờ tớ chỉ mong sao ở nơi nào đó xa xôi cậu có thể đọc được bài viết này xem đây thay cho lời xin lỗi, một lời xin lỗi đem cậu tới bên tớ suốt đời.

Hoa Vũ

Chiêu độc kiếm vợ của gã thợ hồ

Đều đặn suốt nửa năm, tuần nào hắn cũng “đổ” 2 chỉ. Không biết bà chủ nói gì, chỉ thấy cô con gái xuất hiện nhiều hơn và thay mẹ thu tiền, giao vàng cho hắn.

Đổ vàng - Ảnh minh họa
Đổ vàng – Ảnh minh họa

Hắn hơn 20 tuổi, lên thành phố làm phụ hồ, trẻ khỏe và có nét rất đàn ông nên không ít cô gái ở thành phố dù biết hắn là thợ hồ vẫn chết mê chết mệt. Ở quê lam lũ từ nhỏ nên hắn rất chín chắn và khôn lỏi hiếm ai bằng. Lên thành phố với đồng lương chỉ dư dả chút ít, sau khi thuê nhà trọ, có sẵn cái xe máy mang ở quê ra, hắn chăm chỉ làm việc và nhận thấy người ở thành phố sướng thật, có đủ mọi thứ chứ không như ở quê. Hắn mơ ước đến một ngày nào đó “trời cho” một cô vợ con nhà khá giả, có nhà cửa đàng hoàng, vậy là mãn nguyện như gặp được tiên. Dù viển vông nhưng hắn vẫn ước mơ.

Điều đầu tiên để thực hiện mơ ước là hắn không ăn nhậu như đám thợ làm cùng, luôn chỉn chu sau giờ làm việc và đặc biệt là biết thu vén từ tiền lương không lấy gì cao cho lắm. Hắn không nói tục, chửi thề, càng không tham gia ba cái chuyện gái gú, cờ bạc mà mấy cha dù là lao động tiền lương còm cõi nhưng xa quê đều dính phải. Cuối ngày mỗi khi đám thợ cùng làm sát phạt đỏ đen mỗi ván vài nghìn hay chém gió nói tục, kể chuyện hoang, khoe khoang chiến tích tán tỉnh, lừa tình cô này cô khác, hắn đều im lặng, không tham gia hay kiếm cớ lảng tránh. Hắn nhận ra, đã “phàm phu, tục tĩu” thì khó mà bỏ được tính xấu, hễ mở miệng ra toàn những lời nói, câu chuyện, cười cợt người tử tế nghe khó mà “tiêu hóa” nổi.

Ở đời, cái gì cũng có cái giá cả. Hắn tu chí nên vài tháng đều tích lũy đủ tiền mua được chỉ vàng. Nhiều lần đến tiệm “đổ vàng” hắn phát hiện con bà chủ tiệm hiền và xinh thi thoảng xuất hiện, tự dưng hắn “chết” và ngày đêm mơ tưởng. Nhưng hoàn cảnh của hắn, làm sao có thể chinh phục nổi trái tim cô chủ tiệm nhà giàu luôn có cả tá “cây si” trồng quanh nhà, bà chủ tiệm còn khó hơn bởi đó cũng là “khối tài sản” mà vợ chồng bà tích góp được. Cái đầu khôn ranh của hắn nghĩ ra một kế rất hiểm. Cứ đều đặn vào cuối tuần, hắn đến tiệm “đổ” chiếc nhẫn 2 chỉ, với bà chủ có khách mua thì bán, miễn là có tiền.

Sau vài ba tháng, bà chủ dần quen và tò mò, thằng này có vóc dáng ngon lành, cao to đến gần mét tám chứ ít đâu, chí thú làm ăn và biết lo toan mới có tiền đổ vàng thường xuyên. Một bận bà hỏi: “Cháu làm nghề gì mà thu nhập cũng khá”, hắn đáp tỉnh rụi: “Thưa bác, con làm bên xây dựng, nhà con ở quê’. Bà chủ không hỏi nữa và tự dưng cảm mến hắn. Bà là dân kinh doanh nên tính rất nhanh, mỗi tuần “đổ” 2 chỉ, mỗi tháng có 8 chỉ, mỗi năm chục cây, không tài giỏi nhưng hiếm có đứa nào còn trẻ mà tu chí, không ăn chơi, tự lập, ở thành phố dễ gì tìm ra.

Đều đặn suốt nửa năm, tuần nào hắn cũng “đổ” 2 chỉ. Không biết bà chủ nói gì, chỉ thấy cô con gái xuất hiện nhiều hơn và thay mẹ thu tiền, giao vàng cho hắn. Hắn vẫn giả nai coi như chuyện bình thường, sau nhiều lần trao đổi vài câu giá cả, giao vàng, cảm ơn. Một lần cô chủ mạnh dạn hỏi: “Anh tên là gì” rồi như thân quen lúc nào không hay biết. Chỉ thời gian ngắn, cả hai quấn quýt, cà phê, pinic, đi chơi… tất cả đều được bà chủ “bao” hết vì nghĩ nhà mình giàu có, ai lại bắt nó trả tiền. Cô gái vui ra mặt, “lửa gần rơm lâu ngày ắt cháy to”, bà chủ phải tổ chức vội đám cưới.

Không có chỗ ở và vì là con một, bà chủ yêu cầu ở rể để tiện quản lý hắn và để hắn không “thoát” vì thời buổi này kiếm được chàng trai khỏe mạnh, có nét và giỏi thu vén như hắn đâu dễ, đám thanh niên ở thành phố bây giờ hầu hết ăn chơi, phá gia hay phụ thuộc hoàn toàn vào cha mẹ. Ở rể và khi đã là vợ chồng, một thời gian khi cái thai đã lớn, cô gái mới dám hỏi: “Anh ơi, nhà em tuy khá nhưng là của bố mẹ, vợ chồng mình cũng phải có trách nhiệm chuẩn bị, sắm sửa để sau này sinh em bé còn chăm sóc, nuôi nấng. Số vàng anh tiết kiệm lâu nay nên gửi mẹ kinh doanh, sinh lợi, gửi ở ngân hàng coi như đồng vốn chết”.

Ngẫm ra mấy năm qua, mỗi tuần “đổ” 2 chỉ, trong tay hắn ít nhất có dăm cây vàng chứ đâu ít. Hắn không từ chối, rất vui vẻ: “Ngày mai anh sẽ rút ở ngân hàng về, tùy em sử dụng. Của chồng công vợ chứ mất đi đâu”. Chiều hôm sau hắn mang về cho vợ đúng 4 chỉ vàng, cô vợ tròn mắt “Sao chỉ có vậy thôi anh, hơn 4 năm, tuần nào anh cũng đổ 2 chỉ, không lẽ anh cho ai hết”. Hắn tỉnh rụi: “Anh có cho ai bao giờ đâu, mỗi tuần đổ 2 chỉ là bị lỗ mấy chục nghìn, vì anh làm gì có nhiều tiền, vì yêu em nên mua của mẹ xong, ngày hôm sau anh mang qua tiệm khác, bán lỗ. Tuần sau phải thêm mấy chục, lại mua 2 chỉ. Vị chi hơn 4 năm lỗ mất một chỉ, nhưng được rất nhiều vì có em và con”.

Cô gái chết sững, không dám nói gì, lẳng lặng đem 4 chỉ vàng giao cho mẹ và nói dối, còn lại chồng con cho bạn vay làm nhà. Linh tính của người làm kinh doanh khiến bà mẹ lắc đầu, ngao ngán, hóa ra nó tinh ranh quá mức, lừa quá cao thủ. Rồi bà cũng ngẫm ra, nó hơn mình và cũng biết cách để đạt mục đích chứ đâu có trộm cắp của ai, lỗi do mình ảo tưởng, suy diễn mà ra. Dù có vẻ man trá nhưng còn hơn mấy đứa thanh niên suốt ngày ăn chơi, lêu lổng. Tự dưng hắn có vợ đẹp, nhà mặt tiền giàu có và cha mẹ vợ coi hắn như báu vật.

Ở đời có ai nghĩ anh thợ hồ giàu có lại chinh phục con bà chủ tiệm vàng dễ như vậy. Để giữ thể diện và danh giá cho con mình, ông bà chủ “nghiến răng” mua cho vợ chồng nó cái ôtô gọi là “thằng rể nó tự tích lũy, chỉ dám mua sau khi có vợ”, thi thoảng hắn lại chở vợ con về quê. Cả làng lác mắt, đám bạn hắn dù là kỹ sư, cử nhân cũng lắc đầu bái phục. Chỉ có hắn và gia đình vợ hiểu rõ nhất nhưng chẳng ai dại nói ra nên ở đời sẽ còn không ít cô gái chấp nhận “mắc lừa” chiêu độc của hắn.

Theo Công / VnEpxress

Tôi yêu anh rất nhiều, tôi muốn giữ chặt bước chân anh!

Tôi và người yêu tôi là người cùng một huyện. Anh hơn tôi 8 tuổi, đã lớn và rất chững chạc. Vào đầu tháng 1 dương năm nay, hai chúng tôi quen nhau qua lần tôi đi ôn tập ở thị trấn huyện tôi. Ngay từ lần đầu gặp anh tôi đã rất ấn tượng về anh và mến mộ anh vô cùng.Hết tết âm lịch, tôi lại có đợt ôn tập mới và lại tiếp tục gặp anh. Lần này tôi phải đi cả tháng trời nên sau khoảng hơn 1 tuần chúng tôi bắt đầu tỏ vẻ mến nhau. Công việc của anh làm ngày nào cũng có mặt gần nhà tôi vào khoảng buổi trưa và tầm 12 rưỡi lại đi – công việc cứ đều đặn như vậy. Anh đi làm cùng hai anh nữa – tôi gọi họ là chú. Hai chú ấy cũng tỏ vẻ vun đắp cho hai đứa tôi, vì thế mà chúng tôi thực sự đến với nhau, vượt qua sự thẹn thùng mến mộ ban đầu. Hai chú ấy, một người là anh họ của anh ấy, cả hai đều có vẻ rất quý mến tôi. Tôi yêu anh nhiều vô cùng, thần tượng anh từ cái nhìn đầu tiên. Chúng tôi không đến với nhau kiểu vồ vập mà rất nhẹ nhàng, tự nhiên, cũng không hề có ngày nào là ngày bắt đầu yêu nhau vì mọi thứ cứ đến dịu dàng, không cần ai phải nói ra lời tỏ tình yêu đương gì cả.

Muốn cùng bước chân anh – Ảnh minh họa

 

Muốn cùng bước chân anh - Ảnh minh họa
Muốn cùng bước chân anh – Ảnh minh họa

Thời gian tôi đi ôn tập, ngày nào cũng được gặp anh, ở gần bên anh.

Nhưng rồi cũng kết thúc đợt ôn tập, hàng ngày tôi chỉ được nhìn thấy anh nhưng không được ở gần anh như trước nữa. Chúng tôi hồi mới yêu nhau – và kể cả bây giờ không bao giờ thể hiện về cử chỉ hành động, lời nói trước mọi người xung quanh.

Đến hôm cuối cùng kết thúc đợt ôn tập, ngồi bên anh, anh đã nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn và ôm chặt tôi trong vòng tay anh.

Tôi đã yêu anh bằng tất cả trái tim mình rồi.
Hàng ngày chúng tôi trò chuyện qua điện thoại vào buổi chiều và tối, sáng anh đi làm, đến trưa gặp nhau gắng nhìn nhau vậy thôi. Tuy công việc ở gần nhà tôi nhưng chiều là anh về với phòng ở của mình tận ngoại thành Hà Nội (cũng là do công việc). Dù xa cách thế nhưng tôi luôn tin tưởng anh, anh cũng chẳng mấy khi làm tôi phải nghi ngờ, ghen tuông. Chuyện tình của chúng tôi chẳng mấy khi phải buông lời cãi vã.
…Nhưng chuyện tình này vẫn có phần cứ mong manh dễ đổ! Chúng tôi vẫn thường hỏi nhau liệu mình có đến được với nhau không?
Cứ tầm vài tuần, hôm nào hợp lí chúng tôi lại hẹn nhau để gặp nhau tâm sự! Vì quá nhớ thương nhau, sau vài lần gặp gỡ, chúng tôi không thể kiềm chế và chúng tôi đã đi qua giới hạn. Lần đầu tiên – tôi đã rất hoang mang và lẫn chút buồn. Anh thường xuyên hỏi han, an ủi, động viên tôi và nói cảm ơn tôi khi đã dành tất cả những thứ đầu tiên cho anh. Vì tôi quá yêu anh nên tôi không thấy hối hận khi đã trao anh, và tôi quyết sẽ chỉ yêu mình anh. Dù sau này chúng tôi không đến được với nhau tôi sẽ sống đơn thân và ôm ấp bóng hình anh.
Mới thời gian gần đây, mẹ tôi biết chuyện chúng tôi yêu nhau. Mẹ tôi tỏ vẻ không thích anh nhưng tôi gặng hỏi thỉ mẹ tôi phủ nhận rằng bà thành kiến với anh ấy! Mẹ tôi muốn ngăn cấm chúng tôi khiến tôi vô cùng đau khổ. Thực tế mẹ tôi ngăn cấm phần nhiều là muốn tôi vài năm nữa mới lập gia đình. Mẹ tôi theo dõi liên lạc của tôi khiến tôi mỗi ngày chỉ có thể âm thầm chủ động gọi điện cho anh. Tôi nhớ anh vô cùng. Thấy giọng tôi buồn, anh luôn vỗ về tôi, hôm đang nói chuyện anh bỗng gọi tôi “Vợ ơi” khiến tim tôi như đứng lại, “anh chờ vợ nhé!”. Lời anh ngọt ngào làm lòng tôi điêu đứng, tôi cảm động vô cùng. Chúng tôi rất muốn gặp nhau nhưng sợ. Tôi sợ vì tôi lo nếu mẹ biết chuyện “chúng tôi”, nhỡ đâu mẹ làm tổn thương anh. Điều ấy khiến chúng tôi khó khăn hơn trong kết nối tình cảm, chỉ dám đứng nhìn nhau từ xa!
Có một vài lần anh kêu với tôi “Anh thấy cuộc sống này thật mệt mỏi” và thường xuyên thở dài. Cách đây hơn một tuần, anh nói rằng từ nay đừng gọi cho anh nữa, anh không nghe máy nữa đâu nhưng tôi biết giọng này có phần đùa, sau đó chúng tôi vẫn bình thường.

Mấy hôm gần đây vẻ anh rất mệt mỏi và buồn bã, tôi đã nghe mấy lần anh nói “Giá như mình chưa từng quen nhau”, “Giá như mình không yêu nhau”, “Giá như mình gặp nhau sớm hơn…để thành chú cháu luôn lại tốt” và “Cứ như thế này có khi càng khổ thêm”.

Hôm thứ tư vừa rồi, anh bảo tôi “Từ mai em đừng gọi cho anh nữa, anh không muốn nói chuyện với em nữa”…ngần ngừ hồi lâu anh lại nói “Anh có người yêu mới rồi”

Nhưng theo trực giác của tôi anh nói không phải thật lòng anh. Tôi gặng hỏi anh vì sao chứ, hỏi nhiều lần và trả lời quanh co mãi cuối cùng anh nói “Anh không muốn phải nhớ em như thế này nữa đâu, yêu nhau mà chẳng được ở gần bên nhau”. Với lí do này làm sao có thể thuyết phục tôi không gọi cho anh nữa! Hôm sau anh nghỉ làm, và hôm nay cũng vậy.

Bình thường anh đi làm rất đều đặn mà hai hôm nay anh nghỉ nhưng không nói trước với tôi lời nào khiến tôi vô cùng lo lắng. Hôm nay tôi gọi điện cho anh, cuộc nói chuyện rất lặng lẽ.Tôi hỏi anh có nhớ em không anh ngần ngừ chút rồi đáp cũng bình thường. Hồi lâu sau anh nói với tôi “Quên anh đi”, tôi đã trả lời “Em không thể làm thế, em không bao giờ làm thế”. “Anh không chờ được em đâu, em còn phải theo đuổi học thêm nữa, em còn tương lai của em, anh không muốn làm em phải khổ”. Tôi như muốn bật khóc ngay lúc đó thì anh có khách nên chúng tôi chào nhau.

Và bây giờ đây, tôi trong hoàn cảnh này tôi biết phải làm sao nữa.

Tôi không muốn mất đi người tôi yêu thương nhất trên đời nhưng anh lớn tuổi rồi tôi bắt anh đợi tôi hoài quả là một điều ác độc. Ba hôm nay trong lúc nói chuyện tôi biết anh thường hay nhắn tin (có đáp đi đáp lại), tôi lo lắng nhưng không thể hỏi anh được. Tôi tự vấn mình rằng “Nếu như anh đang có duyện với 1 người phụ nữ khác, tôi có nên để anh ra đi để anh đến với niềm hạnh phúc của anh đúng thời”.

Tôi thấy lòng mình rất đau.

Xin cho tôi một lời khuyên nên làm gì trong lúc này! (Nếu chia lìa nhau thực sự tôi muốn tìm 1 ngôi chùa để tọa thiền, đi tu để quên đi anh liệu có được không?) Hãy giúp tôi nên làm gì, giữ anh hay buông tay, tôi nên nói với anh thế nào đây?

 
“Tôi muốn xin những lời chia sẻ!”

Nhiều lúc muốn ‘phá rào’ vì chồng quá lạnh nhạt

5 năm tôi nỗ lực rất nhiều nhưng tình vợ chồng không hề cải thiện, thậm chí tệ hơn khi nhiều lần chồng nói thẳng không còn tình cảm với tôi. Tôi muốn phá rào, mong một cử chỉ âu yếm, chăm sóc, chia sẻ chân thành của một người đàn ông.

Tôi lấy chồng 6 năm, có lẽ chỉ được sống đúng nghĩa cuộc sống vợ chồng trong 3 tháng đầu tiên. Khi tôi sinh, lấy cớ vợ mới sinh phải ở phòng riêng, chồng hoàn toàn không muốn gần gũi, dù tôi cố gắng chăm sóc bản thân tươm tất, nhiều lần tâm sự thẳng thắn với chồng, mua thuốc tăng cường sức khỏe cho anh, vậy mà chỉ một cái ôm, cầm tay âu yếm cũng không có. Với tình cảm tẻ nhạt như vậy, dễ hiểu khi chẳng bao giờ anh quan tâm, hỏi han, chăm sóc gì vợ. Tôi ốm nằm một chỗ chồng đi ngang qua phòng cũng không ghé vào hỏi thăm.

Tôi rất yêu chồng, lo lắng chăm sóc anh từng chút một, kể từ những lần ốm đau vặt vãnh ngày thường cho đến công chuyện lớn của đời anh. Vậy mà, chồng nghiễm nhiên coi đấy là chuyện đương nhiên tôi phải làm, không một thái độ coi trọng.

Tình cảnh như vậy của vợ chồng kéo dài gần 5 năm, dù tôi nỗ lực rất nhiều nhưng không hề cải thiện, thậm chí tệ hơn khi nhiều lần chồng nói thẳng không còn tình cảm gì với tôi nữa. Chưa kể thỉnh thoảng có chuyện không vừa lòng, nhất là những lần mẹ chồng khó chịu với con dâu, anh sẵn sàng vung tay tát, mạt sát tôi nặng nề.

Dần dần tôi cạn dần tình cảm nhưng vẫn không muốn ly hôn vì con nhỏ. Chồng tôi mỗi ngày chỉ tiếp xúc với hai mẹ con không quá 15 phút, dù sao tôi vẫn muốn con có đủ bố mẹ. Hiện giờ cháu vẫn nhận được tình cảm và chăm sóc tốt của ông bà nội, nên bản thân đủ khả năng một mình nuôi con tôi vẫn chấp nhận cuộc sống này. Con rất yêu bố, yêu ông bà nội nên không thể đem con ra đi.

Tôi nghĩ mình nên sống, hy sinh vì con dù phải sống mãi trong cô đơn, lạnh lẽo thế này, nhưng không biết có chịu đựng được mãi không. Nhiều lúc tôi muốn phá rào, mong một cử chỉ âu yếm, chăm sóc, chia sẻ chân thành của một người đàn ông, liệu có quá tội lỗi khi bước chân vào thế giới gần giống với ngoại tình như thế này? Mong các bạn chia sẻ.

Ngân / Theo VnE

 

Gia đình tôi đã có may mắn được “ông đa cấp” làm tan cửa nát nhà

Các bạn thân mến, khi tôi đang viết những tâm sự này để chia sẻ với mọi người thì dưới phòng khách, hàng chục vị khách đang được mẹ tôi mời tới để giới thiệu dùng sản phẩm Amway và tham gia hình thức bán hàng đa cấp này. Nếu như trước kia, khi mẹ tôi chưa tham gia Amway, thì thứ 7 và chủ nhật là ngày mà gia đình tôi quây quần bên nhau dù cả nhà mới có 6 người.Và phòng khách là nơi chúng tôi cùng ngồi xem ti vi hay uống trà và bàn luận về mọi thứ, thì nay, cứ tối chủ nhật và thứ 7, nó trở thành địa điểm hội thảo của Amway.

 

Mô hình kinh doanh đa cấp
Mô hình kinh doanh đa cấp

Gia đình nhà chồng tôi được xếp vào hàng khá giả tại Hà Nội. Vì sao ư, mọi người bảo rằng, bố mẹ lương cao, có địa vị; con cái học hành tới nơi tới chốn, xinh xắn, công việc ổn định, có thu nhập tốt; có 02 căn nhà 05 tầng rộng hơn trăm mét tại 02 quận lớn của thành phố; có vườn rộng hàng nghìn mét vuông tại Hòa lạc và có 02 chiếc ô tô dùng để đi lại; chưa kể còn có 4 chiếc xe máy và những mảnh đất mà bố tôi mua mà không cho chúng tôi biết.

Khi chúng tôi cưới nhau, bố chồng tôi bảo rằng, chỉ mong tôi có công việc nhàn nhã, có nhiều thời gian chăm sóc gia đình, hương khói cho tổ tiên. Bố tôi không muốn con dâu phải lăn lê kinh doanh kiếm tiền vì điều kiện gia đình tôi không phải là nghèo khó.

Tuy vậy, vợ chồng tôi vẫn đang nóng lòng muốn kinh doanh để tích cóp vốn cho gia đình nhỏ của mình. Và hàng tối trước khi đi ngủ, chúng tôi vẫn bàn luận với nhau.

Mẹ tôi tuy sắp nghỉ hưu nhưng là mẫu người năng động. Hầu như mẹ có ít thời gian cho gia đình. Ngày mẹ đi dậy học, tối mẹ đi dậy khiêu vũ cũng là để rèn luyện bản thân. Vì thế, hầu như tối nào nhà tôi cũng ăn uống tạm bợ, có gì ăn nấy. Và thường là mẹ ăn tạm đồ nguội trước hoặc ra ngoài ăn rồi đi làm. Ở nhà, mấy anh em lại tự nấu nướng còn bố tôi lại lên phòng 1 mình.

Tôi về làm dâu, thay mẹ làm việc gia đình. Dù vất vả, tôi chưa từng kêu ca hay phàn nàn gì cả. Tôi có chút hâm mộ mẹ tôi vì mẹ là người rất hiện đại và suy nghĩ thoáng. Mẹ hay ủng hộ tôi đeo đuổi những giấc mơ của riêng mình. Tôi và mẹ hay gần gũi nhau. Khi cuối tuần mẹ con tôi đi mua sắm, đi ăn uống. Đến bữa chúng tôi cùng nấu nướng. Buổi tối khi mẹ tôi đi dậy về là tôi lại chờ để hâm cơm cho mẹ ăn. Và những lúc cạnh nhau, Mẹ hay kể cho tôi nghe về cuộc đời của mẹ, về những chuyện buồn chuyện vui của mẹ. Thế nên trong gia đình này, tôi lại là người biết mọi chuyện. Tôi rất thương và yêu quý mẹ tôi.

Rồi dần dần, gia đình nhà tôi không còn êm đềm như trước nữa. Tôi cũng “sợ” ngồi với mẹ sau mỗi ngày làm việc mệt mỏi và vất vả. Bố tôi chẳng mấy khi về nhà. Trong nhà thường xuyên có lời trách móc và mắng mỏ của mẹ tôi giành cho tất cả mọi người. Tại sao chỉ trong 02 tháng mà gia đình tôi lại vậy? Không phải vì tiền, không phải vì chuyện gia đình mà là vì Amway. Mọi chuyện bắt đầu từ khi mẹ tôi tham gia Amway.

Trong khi cả nhà tôi, ai cũng từng hiểu về Amway và hình thức bán hàng đa cấp và ít nhất là tôi từng tham gia bán hàng đa cấp 1 lần cũng như có nhiều người bạn tham gia kinh doanh Amway. Chỉ riêng mẹ tôi là chưa hề biết tới nó cũng như hình thức kinh doanh này. Mẹ tôi lại không thích ở nhà khi nghỉ hưu, mẹ tôi muốn đi chơi, đi nước ngoài, muốn nâng mũi, mua xe….Nói tóm lại, nếu như bố tôi muốn mẹ có nhiều thời gian nghỉ ngơi, đi lễ chùa cầu phúc cho con cháu, tham gia hoạt động cộng đồng, là chỗ dựa tinh thần cho chồng con thì mẹ tôi muốn bản thân mình hoàn toàn ngược lại. Mẹ tôi thích làm việc, thích ra ngoài vì nghĩ rằng, ở 1 chỗ là ì trệ và không còn quan trọng với gia đình nữa.

Tôi tôn trọng suy nghĩ này của mẹ dù tôi biết nhiều người phụ nữ nghỉ hưu, họ rất hạnh phúc khi dành thời gian chăm lo cho gia đình mình sau hàng chục năm trời phải đi làm kiếm tiền nuôi con.

Khi mẹ tôi được giới thiệu tham gia Amway, bố con tôi không ngăn cản mà chỉ muốn mẹ biết những thông tin về nó. Chúng tôi lên mạng tìm các bài viết cả tích cực cả tiêu cực về Amway mang về cho mẹ đọc. Tôi gặp bạn bè tôi nghe họ nói về Amway và những vấn đề nguy hiểm khi tham gia Amway để về tôi kể cho mẹ tôi nghe. Bố tôi nói chuyện với mẹ tôi về nó…Tất cả chỉ để mẹ hiểu rõ những mặt được và chưa được của nó. Thế nhưng, sau hàng loạt các buổi đi nghe giới thiệu sản phẩm, các buổi gặp gỡ khách hàng, các buổi thuyết giáo của các bậc đã thành công rực rỡ với công việc kinh doanh này, các buổi giải thích vì sao nên tham gia Amway…vào các tối và ngày nghỉ trong tuần, thậm chí mẹ tôi xin nghỉ công tác để đi nghe giảng về Amway, mẹ tôi không hề tin những gì chúng tôi nói. Mẹ một mực cho rằng nó vô cùng tuyệt vời. Và với vài chục năm cũng tham gia kinh doanh của mẹ, mẹ biết nó là hình thức kinh doanh tuyệt nhất từ trước tới nay.

Mặc dù không hề muốn mẹ tham gia nhưng chúng tôi không phản đối và tỏ ra tôn trọng mẹ. Mọi thứ sẽ chẳng có gì nếu mẹ tôi không quay ra thuyết phục bố và chúng tôi mua hàng.

Ngay từ đầu, chúng tôi đã nói là sẽ không tham gia. Mà sẽ ủng hộ mẹ tôi bằng cách mua vài sản phẩm dùng, mặc dù hàng của Amway rất đắt!.

Hàng chất lượng
Hàng chất lượng – Ảnh minh họa

Tuy nhiên, mẹ tôi lại ngược lại, muốn cả nhà phải tham gia. Mẹ tôi nghĩ mọi cách để lôi kéo cả gia đình tham gia. Cứ gặp nhau, là mẹ tôi lại nói về Amway thao thao bất tuyệt dù chúng tôi đã thể hiện rõ quan điểm. Thay vì những câu chuyện tham hỏi nhau, tâm sự với nhau trước kia thì chỉ có mẹ tôi nói về Amway. Chúng tôi vô cùng mệt mỏi và thấy thất vọng.

Em gái tôi đang có người yêu. Mẹ tôi bảo rằng, nếu người yêu nó mà không tham gia Amway thì đừng hòng yêu con gái mẹ. Sinh nhật mẹ, 8/3, mẹ bảo là mẹ chẳng cần ai tặng quà; nếu không tham gia Amway ủng hộ mẹ. Ngày sinh nhật em trai tôi, mẹ không tham dự cùng gia đình vì nó trùng vào đúng dịp có hội thảo Amway. Ngày cuối tuần mẹ cũng đi Amway. Các buổi tối mẹ nghỉ dạy khiêu vũ để đi Amway. Có ngày thường, mẹ cũng xin nghỉ công tác để đi dự hội thảo Amway…cộng với việc chúng tôi sợ phải nghe mẹ nói về Amway; thậm chí vài ngày liền chúng tôi còn chả thấy mặt nhau.

Chúng tôi nghĩ có lẽ là mẹ thôi rồi, không còn thuyết phục chúng tôi tham gia nữa. Thì ngược lại, mẹ tôi quay ra trách móc và coi thường cả mấy bố con tôi. Mẹ tôi nói trước mặt con cái là để có ngày hôm nay, tất cả là công sức của mẹ. Mẹ tôi phủ nhận mọi công lao của bố tôi. Rồi mẹ tôi nói vợ chồng chúng tôi ăn bám, chỉ biết dựa dẫm vào bố mẹ, chỉ biết ở nhà cao cửa rộng, đi ô tô mà không biết làm ăn. Mẹ tôi bảo các em tôi lười biếng, chậm chạp và không biết cách chớp cơ hội. Mẹ bảo là bố con tôi quá chán, không nhạy bén và thông minh.

Mẹ tự động mua hàng chục triệu hàng mang về nhà vì bảo rằng hàng Amway sắp tăng giá, tăng vài chục phần trăm. Rồi số hàng đó, mẹ tôi phân cho bố con tôi dùng 1 phần. Bố tôi không dùng trả lại thì mẹ lại bắt đầu nói trách móc, giận dỗi và kêu ca bố tôi. Nếu ngày xưa mẹ dạy tôi tiết kiệm dùng nước rửa bát Mỹ hảo chỉ mười mấy nghìn thì nay mẹ bắt tôi ngày nào cũng phải xịt nước cọ nhà bếp Amway hơn trăm nghìn. Tất cả mọi sản phẩm của Amway đều đắt, theo như tôi biết, sản phẩm thấp nhất là kem đánh răng mà đã chín mấy nghìn rồi.

Mẹ biết dù nói nữa thì bố con tôi không tham gia, nên lại quay ra nhiếc móc tiếp và luôn khó tính. Hầu như lúc nào tôi cũng thấy khuôn mặt của mẹ như suy tính điều gì đó. Riêng tôi là con dâu, mẹ tôi càng thể hiện sự khó tính của mình. Tôi làm gì mẹ cũng không thích. Mua gì mẹ cũng chê. Nói gì mẹ cũng vặn vẹo. Trong khi tôi luôn được mọi người yêu quý và đánh giá là dâu hiền và thảo. Thâm tâm tôi luôn yêu quý và mong mẹ cũng yêu quý tôi vậy.

Chồng tôi luôn trăn trở để kinh doanh. Công việc căng thẳng vậy mà mẹ tôi toàn nói thẳng là chồng tôi chỉ biết ăn bám và dựa dẫm vào bố mẹ. Lương của tôi cũng không phải thấp, ngoài ra tôi cũng có vài dự án kinh doanh nên chẳng có lúc nào gọi là rảnh rỗi. Vậy mà mẹ toàn xen kẽ việc giáo huấn người vợ phải lao động kinh doanh ra sao với việc bảo tôi nên tham gia Amway.

Từ người trong gia đình, mẹ thuyết phục họ hàng tham gia Amway. Mẹ tận dụng các buổi giỗ chạp, cưới xin, đám hỏi, lên nhà mới…để mang hàng tới giới thiệu cho mọi người. Mẹ còn mang hàng đống hàng mang về quê để giới thiệu. Người ở quê toàn làm ruộng, theo như bố tôi nói là họ cần mẫn nắng mưa vài tháng mới bán được vài trăm nghìn một sào lúa. Ấy vậy mà mẹ tôi cũng không tha. Họ cũng không hiểu biết về Amway, về cái gọi là tuyệt vời mà mẹ tôi nói với họ. Họ hỏi mẹ tôi là, muốn da bớt nhăn và đen sạm đi thì nên uống gì. Mẹ tôi bảo rằng, cứ tin chị, uống vitaminC kết hợp với vitamin Daily (2 sản phẩm của Amway) là da hết luôn. Thế là họ đều tin và họ hứa về bàn với chồng để lấy tiền bán thóc mua hàng cho mẹ.

Rồi tới sinh viên. Mẹ bảo là sinh viên mà mẹ đã giới thiệu tham gia Amway thì chơi suốt mà 1 tháng cũng bán được 1 triệu tiền lãi. Trong khi thực sự là tôi chưa thấy sinh viên nào tham gia Amway và đã bán hàng. Mẹ khiến cho sinh viên, những đứa còn nghèo, muốn nhiều tiền để trang trải việc học, muốn đổi đời tin vào cô giáo của mình. Có những sinh viên tới nộp ảnh và 200.000 đồng làm thẻ cho mẹ tôi mà nó vẫn không biết làm thế để làm gì. Tôi hỏi biết để làm gì không, nó bảo là em không biết, cô bảo cứ mang sang, cô dậy làm giàu!. Mẹ tôi còn hứa, em nào tham gia Amway, mẹ tôi sẽ ưu tiên điểm học tập hơn.

Bố con tôi thấy vậy thì buồn lắm, nói thì mẹ tôi không nghe. Bố mẹ tôi suốt ngày cãi nhau vì bố tôi không đồng ý mẹ đối xử với người nông dân như vậy. Thậm chí mẹ còn tìm cách có số điện thoại của những người công tác tại cơ quan bố tôi để gọi điện mời họ tham gia Amway. Bố mẹ tôi càng căng thẳng hơn. Mẹ tôi bảo là, cả nhà tôi chả ai quan tâm mẹ. Ai cũng lười biếng và dựa dẫm. Mẹ tôi chả cần. Mẹ tôi bảo là quá buồn vì gia đình tôi đối xử với mẹ như vậy.

Giờ, gia đình chúng tôi chẳng còn như xưa nữa, có 2 tháng, từ khi mẹ tôi tham gia Amway mà đã trở thành vậy. Bố tôi ở luôn trên vườn và không về nhà. Chúng tôi thì không thích ngồi nói chuyện với mẹ. Tôi phải làm nhiều việc nhà hơn vì mẹ tôi không có thời gian cho gia đình nữa. Mẹ nói mẹ phải kinh doanh vì ước mơ của mình.

Mẹ nói chúng tôi rằng, tham gia Amway thì sau này chỉ chơi thôi mà vẫn có tiền. có thể vì thế, mà mẹ chấp nhận đêm ngày bỏ bê công việc giảng dậy, khiêu vũ và nghỉ ngơi cho Amway. Suốt ngày mẹ tìm cách làm sao để lôi kéo người tham gia Amway. Nhà tôi giờ chất đống hàng, tôi chưa thấy ai tới mua hàng cho mẹ. Cứ tháng nào Amway thông báo tăng giá là mẹ lại mua chục triệu tiền hàng thủ sẵn.

Bố tôi dạo này buồn lắm. Chúng tôi rất thương bố tôi mà chả biết phải làm sao. Bố tôi bảo là có cách nào để mẹ tỉnh ra không, không còn mê muội nữa không? Thì bạn tôi từng tham gia Amway và đã bỏ nói rằng, chỉ có cách là cứ để bác ấy làm, đến khi thất bại mới thôi mê muội. Vì bạn tôi trước đây cũng như vậy.

Chúng tôi đều làm kinh doanh, nên hiểu mô hình kinh doanh đa cấp. Chúng tôi đều biết bản chất của nó là hay nhưng tại VN, tôi thấy nó bị biến chất. Nó xâm nhập và thúc đấy người tham gia ngày đêm nghĩ cách bán hàng, tìm mọi cách để lôi kéo người tham gia kể cả hình thức khóc, trách móc và giận dữ người thân. Thậm chí, là lừa dối để lôi kéo người tham gia. Khi không tham gia thì ghét bỏ, coi thường người bị mời đó. Nó biến từng người tham gia trở thành 1 con thiêu thân tiêu hàng và là khách hàng trung thành của nó…

Ôi, tôi thấy thật là nguy hiểm. Giờ mấy bố con tôi thay vì bình thường đã quay sang ghét Amway. Chúng tôi đều cho rằng nó quá nguy hiểm. Nhà tôi giờ đã trở thành địa điểm tổ chức hội họp và giới thiệu sản phẩm.

Tôi buồn và ước một ngày mẹ tôi trở về ngày xưa, ngày gia đình tôi êm đềm, thật hạnh phúc và vui vẻ. Mẹ tôi lúc đó đáng yêu làm sao. Mẹ tôi cũng sắp 60 tuổi rồi. Rồi mẹ lại về với đất. Không biết lúc đó, mẹ có nghĩ gì về quãng thời gian này hay không? Lúc đó, biết trân trọng những thời gian bên gia đình thì có lẽ là đã quá muộn.’

 

Nguồn: ((( Đăng lại từ facebook … – các bạn tự điền tên vô, vì đây là chuyện không của riêng ai )))