Category Archives: Truyện cười

Truyện cười giáng sinh

Một người đàn ông gọi điện thoại cho con trai tên John trước lễ Giáng sinh:
-Cha không muốn phá hỏng ngày vui của con, nhưng Cha và mẹ con sắp ly dị. 45 năm khổ sở thế là đủ.
Người con hét toáng lên:
-Cha đang nói gì thế ?
-Chúng ta không thể chịu đựng nhau lâu hơn. Con thông báo với em gái con về điều này nhé.
Một lúc sau, John hét lên với em gái trong điện thoại :
– Quy ma tha bắt, họ đang ly dị đấy.
– Em sẽ làm rõ chuyện này.
Cô gái gọi ngay cho bố:
– Bố không được làm chuyện đó. Con và John sẽ về nhà ngay.
Nói xong, cô gái cúp máy ngay.
Người cha quay về phía vợ và nói:
– Chúng đang trở về nhà đón Noel và phải tự trả tiền vé máy bay.

Truyện cười ngày giáng sinh noel, ông già noel

Truyện cười ngày Giáng sinh noel, ông già Noel

Tại sao là “ông già Noel” chứ không phải “anh Noel”?

Xmas - Giáng Sinh - Merry Christmas
Một thiếu nữ tuổi 18 đặt câu hỏi với tạp chí “Xmas”- xuất bản tại châu Âu: “Tại sao cứ phải là phải là một ông già Noel chứ không phải là một anh Noel đẹp trai, xì tin xuất hiện vào đêm giáng sinh?”.
Tạp chí này đã trả lời như sau: Trước đây cũng có “anh Noel”, nhưng càng ngày càng có quá nhiều cô gái tin vào việc sẽ được gặp “anh Noel” đẹp trai, ga lăng trong đêm giáng sinh nên nhiều cô đã cố tình mặc đồ khêu gợi nằm đợi “anh Noel” bên ống khói lò sưởi, chính vì vậy nhiều “anh Noel” khi tụt ống khói xuống, nhìn thấy cảnh đó, bỗng dưng bị… “kẹt”, không lên không xuống được. Rút kinh nghiệm chuyện này, từ đó về sau người ta chỉ cử “ông già Noel” đi mà thôi.

Thậm chí trước khi đi còn có các bác sỹ nam khoa khám thử “phản xạ chức năng” của các ông già, tất nhiên cũng có trường hợp ông Noel “già không đều” lọt lưới nhưng rất hãn hữu.

Vì sao tôi điên

Tại bệnh viện tâm thần, bác sĩ hỏi bệnh nhân: “Đây là bệnh viện tâm thần, anh làm sao mà xin vào đây?”
– Tôi bị điên.
– Tại sao anh biết mình bị điên?
– Vợ tôi trước khi lấy tôi đã có một đứa con gái riêng, bây giờ đã là một thiếu nữ trưởng thành. Không ngờ bố tôi lại cưới nó về làm vợ, vì vậy, vợ tôi nghiễm nhiên trở thành mẹ vợ của bố chồng mình.
– Đúng, không cùng dòng máu có quyền lấy nhau.
– Và tôi đang là đứa con lại trở thành bố vợ của bố tôi.
– Đúng như vậy.
– Mới đây, con gái của vợ tôi, tức là mẹ kế của tôi, sinh được một đứa con trai. Tất nhiên thằng bé đó là em ruột cùng cha khác mẹ với tôi.
– Đúng vậy.
– Và đương nhiên vợ tôi và tôi đều là ông bà ngoại của nó.
– Đúng vậy.
– Sau đó một thời gian, vợ tôi sinh được một đứa con trai. Vậy là con ghẻ của tôi tức là mẹ kế tôi đồng thời là chị ruột của đứa con tôi, và cũng là bà nội nó. Nói cách khác: con tôi là em tôi và cũng là cậu tôi, vì là em của mẹ kế tôi.
– Có lý.
– Như vậy có nghĩa là vợ tôi trở thành con dâu của mẹ kế tôi, tức là con gái của vợ tôi trở thành dì của mẹ nó. Đương nhiên, đứa con tôi là cháu tôi và tôi là ông nội tôi và là anh của vợ tôi. Bác sĩ coi, chỉ luẩn quẩn trong cách xưng hô ở gia đình mà tôi phát điên lên!
– Nghe anh kể mà tôi cũng muốn phát điên lên đây!
=))

14 điều phụ nữ tự răn nhau!

1. Kẻ thù lớn nhất của phụ nữ là một phụ nữ hàng xóm mặc quần áo “đụng hàng”.

2. Sự ngại ngùng lớn nhất của phụ nữ là sau 1 tháng không có bộ áo váy nào mới.

3. Sự sỉ nhục lớn nhất của phụ nữ là bị chê… xấu.

4. Thất bại lớn nhất của phụ nữ là để “cây si” mà họ thích cưới cô bạn kém xinh của mình.

5. Sai lầm lớn nhất của phụ nữ là nhờ Osin trẻ chăm chồng khi vắng nhà.

6. Tài sản gây ham muốn và tò mò nhất với phụ nữ là quỹ đen của chồng.

7. Tội lỗi lớn nhất là tội lỗi được các chị em khác gán cho người phụ nữ đẹp nhất công ty.

8. Đáng khâm phục nhất ở phụ nữ là sự yên lặng.

9. Dễ dàng nhất với phụ nữ đó là khóc.

10. Tưởng tượng phong phú nhất của phụ nữ là tưởng tượng trong cơn ghen.

11. Sự kiên nhẫn lớn nhất là ngồi lắng nghe điện thoại giảng về Hạnh phúc gia đình của một phụ nữ.

12. Con mồi lâu nhất của phụ nữ là chàng trai theo đuổi họ từ hồi cấp 3.

13. Khiếm nhã lớn nhất đối với phụ nữ là hỏi họ bao nhiêu tuổi.

14. Địa điểm phụ nữ thích đến nhất là doanh trại bộ đội. Nơi hết thảy đàn ông đều yêu quý phụ nữ trong kỷ luật.

(St)

Vô duyên chúa

Trên xe khách cô gái ngồi cạnh một anh chàng rất đẹp trai nhưng không nói năng câu nào.

Cô bắt chuyện mãi anh ta cũng chẳng mở miệng, bực quá cô ta gắt:

– Anh bị câm à?

– Không, tôi nói chuyện vô duyên lắm nên không muốn nói đấy thôi.

– Tôi thấy anh nói chuyện cũng được mà, anh cứ nói đi!

– Được cái gì, đồ thứ vừa già vừa xấu.
– Đồ vô duyên!

Bà kế bên lên tiếng:

– Cậu ta đã không muốn nói rồi, tại cô ép đấy chứ!

Anh chàng:

– Con quỷ già này nói đúng đấy!

Bà kế bên:

– Đúng là đồ vô duyên!

Lái xe:

– Mấy người này hay nhỉ, ép người ta nói rồi chửi là sao?

Anh chàng:

– Chỉ có anh là hiểu biết, mà anh thì lo lái xe đi kẻo lật xe chết cả đám bây giờ

=))))

Sưu tầm

Mày để cho nó một chút

Xưa, có một anh học trò nghèo rất thông minh, thuê một căn nhà ở trọ trong phố. Đối diện với nhà anh là nhà một bà cụ chuyên nghề quay tơ, có một cô con gái út rất nết na thùy mị, chăm việc bếp núc.

Thiếu nữ áo yếm ngày xưa

Bà cụ thường đe bọn thanh niên hàng xóm: – Có già ở đây, bọn bây đừng hòng léng phéng đến con út.

Một ngày kia. Lúc bà cụ đang quay tơ, cô út nấu ăn dưới bếp, anh học trò cầm một cái chén nhỏ xíu sang nhà bà cụ: – Thưa bác, hôm nay cháu nấu ăn quên mua nước mắm, bác cho cháu xin một muỗng.

Thấy anh học trò ăn nói dễ thương nên bà cụ cũng dễ dãi: – Ừ con cứ xuống bếp nói con út đưa cho.

Anh học trò đi xuống bếp, giấu cái chén tỉnh bơ: – Cô út, bác nói cô cho tôi… nắm tay cô một chút.

Cô út sợ quá la toáng lên: – Má ơi! Anh này ảnh kêu…

– Thì mày để cho nó một chút. Có mất cái gì đâu!

Cô Út đành đứng im cho anh nắm tay. 3 bữa sau, anh học trò lại sang: – Thưa bác, cho con xin một củ hành nhỏ.

– Con cứ xuống bếp nói con Út đưa cho.

Anh ta lại xuống bếp: – Cô Út, bác nói cô cho tui hun cô một cái.

Cô Út la lớn: – Má ơi! Anh này ảnh đòi…

– Thì mày cứ để cho nó một chút…

Cô Út đành để cho anh ta hun. Cứ thế khi thì hạt tiêu, trái ớt, khi thì muỗng muối, hạt đường, cô Út cứ đành phải “cho một chút…”. Một thời gian sau, anh ta đã được ở… rể nhà bà cụ.

Thật thà là cha quỷ quái

Có một tên trộm chẳng trộm được gì nhiều. Trong cơn tuyệt vọng, hắn tìm đến một ngôi đền nơi có vị giáo sĩ đang diễn thuyết.

Tên trộm đánh hơi thấy một thương gia giàu có nên định lại gần ăn cắp. Nhưng sau một hồi quan sát người thương gia với khuôn mặt biến sắc liên tục, tên trộm quyết định đứng nghe lỏm câu chuyện trong giây lát.
Vị giáo sĩ đang nói về chủ đề “Thật thà”, và trong tâm trí tên trộm, cuộc nói chuyện này không tệ chút nào, bởi hắn đã hoàn toàn đánh mất cảm giác đích thực về sự trung thực. Khi buổi nói chuyện kết thúc, tất cả mọi người đều đã rời khỏi, chỉ riêng một mình tên trộm còn nán lại chưa chịu rời đi.

Tên trộm đặt ra rất nhiều câu hỏi, mâu thuẫn trong tâm trí hắn. Hắn tự hỏi làm thế nào mà một kẻ trộm lại có thể cảm thấy tự do và thoải mái khi không nói dối. Vị giáo sĩ đã tận tâm đưa cho tên trộm những lời khuyên sâu sắc và rất ý nghĩa bằng việc giảng giải sự thật cũng có thể giúp tạo cho hắn sự nghiệp. Và đức tính thật thà cũng giúp hắn an toàn và chắc chắn cho dù hắn có ở đâu hay hắn có ăn cắp cái gì.

Tên khẳng định chắc chắn sẽ làm theo lời khuyên của vị giáo sĩ, cam kết sẽ chỉ luôn nói sự thật ở mọi nơi kể từ giây phút đó.

Tên trộm ra khỏi ngôi đền cũng vừa lúc gặp đức vua đang cải trang thành dân thường đi thị sát dân chúng. Người đàn ông giả trang hỏi tên trộm là ai? Tên trộm nhớ lại lời hứa với vị giáo sĩ nên trả lời rằng mình là một tên trộm.

Người đàn ông lạ mặt vui vẻ và hào hứng đáp lại rằng mình cũng là một tên trộm. Nhanh chóng, hai tên trộm trở thành bạn của nhau bằng những cái bắt tay và ôm siết chặt. Tên trộm mới quen nảy ra ý định đi trộm những đồ quý báu. Và thế là tên trộm cũ dẫn “tên trộm mới” tới cung điện hoàng gia.

Tên trộm quay sang nói với người bạn mới quen rằng anh ta đã hứa là sẽ luôn nói sự thật. Người bạn mới đáp lại: “Không vấn đề gì! Chúng ta hãy cứ nói thẳng”.

Khi đám thị vệ chặn lại và hỏi hai tên trộm xem họ là ai và họ đang đi đâu thì cả hai cùng trả lời là họ đang vào trong cung điện để lấy cắp kim cương.

Viên thị vệ nghĩ thầm: “Họ là loại người gì thế nhỉ?” rồi để cho họ đi.

Tên trộm mới dẫn tên trộm cũ tới chỗ chiếc giá sách ở trong một căn phòng vẽ to đẹp và bảo tên trộm hãy phá khóa một cách an toàn. Tên trộm mới gợi ý họ chỉ nên lấy 4 viên kim cương – mỗi người hai viên bởi nếu đập viên kim cương thứ 5 kia ra làm đôi thì nó sẽ không còn giá trị nữa. Và thế là cả hai tên trộm ra khỏi căn phòng cùng với 4 viên kim cương, để viên kim cương còn lại ở chỗ an toàn và dễ nhìn thấy nhất.

Cả hai cùng bước đi với hai viên kim cương nắm chặt ở tay. Họ quay trở ra vẫn bằng con đường cũ. Đội thị vệ tiếp tục hỏi lại họ là ai và họ đang cầm trong tay thứ gì. Cả hai cùng trả lời họ là những tên trộm và họ vừa mới lấy cắp kim cương ở trong cung điện. Một lần nữa viên thị vệ lại tự nhủ tại sao cả hai người lại cư xử như vậy?

Ngày hôm sau, khi văn phòng cung điện hoàng gia được mở, người ta phát hiện ra kim cương của hoàng gia đã bị đánh cắp. Khi người thủ quỹ hoàng gia đến kiểm tra, ông ta phát hiện thấy 4 viên kim cương đã bị lấy mất. Trong đầu ông ta chợt lóe lên ý nghĩ hám lợi và đây là cơ hội tuyệt vời. Thế là ông ta cho viên kim cương thứ 5 vào trong túi áo, thông báo với nhà vua rằng cả 5 viên kim cương quý giá đã bị lấy cắp.

Nhà vua ra lệnh cho viên thủ quỹ tra hỏi đám thị vệ canh gác về sự việc này. Viên thị vệ đã kể lại sự việc gặp hai người đàn ông đêm qua. Đám thị vệ cũng bày tỏ quan điểm rằng hai người đó trông chẳng có vẻ gì là trộm cả, bởi làm gì có tên trộm nào lại liều lĩnh thừa nhận mình là trộm đâu?

Nhà vua lệnh cho đám thị vệ tìm bắt tên trộm, mang hắn tới gặp nhà vua. Quan sát cẩn thận từ đầu tới chân, nhà vua hỏi: “Có phải ngươi là kẻ trộm. Vậy ngươi đã ăn cắp thứ gì?”

Tên trộm trả lời : “Tôi không thể nói dối. Như Ngài đã biết tôi đã lấy cắp những kim cương trong cung điện của Ngài cùng với người bạn của tôi”.

“Ngươi đã lấy mấy viên kim cương?” nhà vua tiếp tục hỏi.

“Chúng tôi lấy 4 viên, mỗi người hai viên. Vì chúng tôi không thể đập vỡ viên cuối cùng ra làm đôi được, như thế sẽ không có giá trị gì, nên chúng tôi đã để nó lại nguyên vẹn”.

Nhà vua lại quay sang hỏi viên thủ quỹ : “Thế có bao nhiêu viên kim cương bị lấy cắp?”

“Có tất cả 5, thưa ngài”, viên thủ quỹ trả lời.

Hiểu ra điều gì đang xảy ra, nhà vua ngay lập tức hạ lệnh bắt giam viên thủ quỹ và chỉ định tên trộm vào vị trí thay thế, thành người trông coi kho báu của hoàng gia cho lời hứa luôn luôn thật thà của anh ta.

Ai sợ vợ nhất?

Sư cụ ngồi đàm đạo với mấy người khách, có người hỏi:
– Trong đám ta đây, ai là người sợ vợ nhất nào?
Chưa ai đáp thì sư cụ đã nhận ngay.
– Kể sợ thì tôi đây sợ nhất.
Mọi người lấy làm lạ hỏi:
– Sư cụ có vợ đâu mà sợ?
– Tôi sợ đến nỗi không dám lấy vợ nữa!