Category Archives: Tâm sự tình yêu

Có nên chờ đợi hay lựa chọn con đường riêng?

Em năm nay 29 tuổi, quê ở Hải Dương. Ở tuổi này cũng được cho là chin chắn trong tình yêu, công việc của em cũng đã tạm thời ổn định ở Hải Dương. Anh năm nay 28 tuổi, quê ở Thanh Hóa, đang làm việc tại Hà Nội là người sống có trách nhiệm với gia đình.

Chúng em yêu nhau được gần 3 năm, khoảng thời gian không phải là dài để đủ hiểu hết về nhau trong khi mỗi người ở một nơi làm việc, nhưng chúng em luôn tin tưởng và tôn trọng nhau. Em cảm nhận tình yêu anh ấy dành cho em rất nhiều. Chúng em đã có những dự định về tương lai hạnh phúc sau này sẽ lập nghiệp ở Hà Nội. Em cũng đã chuẩn bị những kế hoạch để chuyển nơi làm việc gần anh ấy hơn và thuận lợi cho tương lai hơn sau này của 2 đứa.

Trong khoảng thời gian gần 3 năm, đây là lần đầu tiên, em về nhà anh ấy chơi là vào dịp Tết vừa rồi và được anh ấy giới thiệu với gia đình em là bạn gái của anh ấy, em cảm thấy hạnh phúc và yêu thương mọi người vô cùng. Với tính cách và suy nghĩ của anh ấy việc giới thiệu bạn gái với gia đình đó là đã xác định để hai đứa có thể tiến xa hơn nữa.

Tuy nhiên,  em đã nhận được những góp ý từ gia đình anh ấy, mọi người cũng quý mến em, nói em tế nhị, khéo léo và xinh xắn là người biết quan tâm và chăm lo cho gia đình sau này. Nhưng gia đình anh ấy không đồng ý vì quê em xa quá, hai đứa không hợp tuổi và em chưa có công việc ở Thanh Hóa, bố mẹ anh ấy thích con dâu ở gần nhà hơn.

Khi em biết tin anh ấy phải về Thanh Hóa làm việc và sống gần bố mẹ, em rất bang hoàng vì những dự định của hai đứa đã sẵn sàng để có một mái ấm ở Hà Nội bây giờ lại chuyển về một nơi khác. Nhưng với tình yêu và sự quyết tâm, anh ấy động viên em tìm thấy 1 công việc nào đó ở Thanh Hóa và em thay đổi suy nghĩ và tìm việc để về quê anh ấy.

Ở tuổi 29, gia đình em rất lo lắng và thúc giục em lấy chống, bố mẹ ngày đêm hỏi thăm tình hình yêu đương của hai đứa để yên bề gia thất. Em đã nhiều lần nói khéo với bố mẹ về sự chậm chễ này để bố mẹ hiểu và thong cảm cho em. Em biết bố mẹ em buồn rất nhiều và yêu cầu em phải lấy chồng sớm. Cũng có một vài người đến hỏi em, nhưng dường như tình yêu của em dành cho anh ấy luôn là sức mạnh để em từ chối tất cả mọi người và mong muốn được  đến với anh ấy.

Anh ấy nói, chờ anh ấy đến cuối năm hoặc sang năm sau để anh ấy động viên và thu xếp gia đình anh ấy, sau đó 2 đứa sẽ tiến đến hôn nhân và trong thời gian này em sẽ tìm việc để về Thanh Hóa. Anh ấy muốn bố mẹ anh ấy vui vẻ khi đón em về.

Nhưng, thời gian gần đây, khi bố mẹ thấy hai đứa yêu nhau đã lâu nhưng anh ấy không nói chuyện với bố mẹ em về những dự định tương lai của hai đứa mà chỉ yêu để đấy mặc dù em đã giải thích với bố mẹ rất nhiều lần. Nhưng bố mẹ nói với em anh ấy không yêu thật long và không muốn cưới em vì vậy hãy xem ai trong số những người đến và đồng ý họ. Em đang bị sức ép từ gia đình và chính bản than em cũng muốn ổn định và yên bề gia thất sớm. Từ những ý nghĩ và sức ép đó em đã nói chuyện với anh ấy, biết rằng sẽ làm anh buồn nhưng em không thể không nói với anh ấy. Anh ấy nói em đang ép anh ấy và nếu cảm thấy không chờ được thì đi lấy người khác. Tim em đau nhói và nghẹt thở khi câu nói đó là từ anh ấy, em đã buồn và khóc rất nhiều tại sao anh ấy lại nói với em như vậy?  Có phải anh ấy đã thay đổi không? Hay là tại em nói làm anh ấy tự ái và nói ra như thế? Hơn một tuần nay, em và anh ấy không lien lạc với nhau, em đã cố tình liên lạc trước nhưng anh ấy không phản hồi lại, em hoang mang và lo lắng có phải em đã mất anh mãi mãi rồi phải không?

Em biết, chỉ có người trong cuộc mới nhìn nhận và đưa ra hướng đi đúng đắn nhưng tâm trạng em đang rất hoang mang và rối bời, em không biết nên làm thế nào, trong khi bố mẹ giục em lấy chồng còn anh ấy không liên lạc lại với em nữa? Em muốn nghe lời khuyên của anh (chị), em có nên tiếp tục chờ đợi anh ấy hay lựa chọn còn đường đi cho riêng mình?

Trân trọng cảm ơn!

Hằng

Có thai với người yêu cũ nhưng người yêu mới nhận là tác giả

Có thai với người yêu cũ nhưng người yêu mới nhận là tác giả của một bạn đọc giấu tên gởi đến GócTâmSự.com để mọi người cùng tham khảo và chia sẻ

Câu chuyện này dù chẳng phải là của tôi nhưng tôi là người biết quá nhiều chuyện nên tôi thấy thật day dứt và đáng thương cho những người trong cuộc.

Tôi có một cô bạn học cùng lớp Kế toán, mới đầu cũng chỉ là bạn bè bình thường nhưng rồi nhiều sở thích chung khiến chúng tôi trở nên thân thiết với nhau hơn. Tôi là một đứa trẻ mồ côi trong khi bạn của tôi là con một gia đình khá giả và rất được cưng chiều nhưng không phải vì thế mà cô ấy kênh kiệu hay chảnh choẹ với tôi. Trái lại tôi luôn là người để cô ấy tâm sự hay chia sẻ mọi chuyện khúc mắc. Khi mới bắt đầu vào lớp Cao Đẳng bạn tôi có quen và yêu một anh hơn 3 tuổi. Anh này trông cũng khá bảnh, gia đình buôn bán bình thường, so với nhà cô bạn tôi thì không bằng. Nhưng dù vậy anh này rất chiều bạn tôi, ngày lễ tết hay những dịp gì đó đều tặng bạn tôi những món quà có giá trị mặc dù cô ấy cũng chẳng thiếu. Mối tình này được gia đình nhà anh này rất ủng hộ nhưng trái lại gia đình nhà bạn tôi thi không, chỉ có mẹ của cô ấy biết chuyện thôi còn bố thì không. Hai người yêu nhau lén lút nhưng vẫn rất tình cảm và luôn vui vẻ.

Yêu nhau được gần 2 năm thì trong một lần say rượu anh này đã vô cớ đánh bạn tôi. chuyện này cả mẹ và anh trai cô ấy đều biết và rất giận. Mặc dù vậy mẹ là người luôn thương con gái nên cũng không ngăn cấm quyết liệt mà chỉ khuyên bảo. Sau chuyện đó anh này xin lỗi và hứa hẹn này nọ nên bạn tôi cho qua mọi chuyện và tiếp tục mối quan hệ này.

Rồi công việc của anh này gặp nhiều khó khăn không được như trước nữa nhưng không vì thế mà bạn tôi bỏ rơi anh ta. Nhưng từ lúc này tôi phát hiện ra anh ta là một người ham chơi, rượu chè và đàn đúm. Có ai đời anh ta ở nhà chơi điện tử bạn tôi còn mua bánh mỳ và sữa cho anh ta ăn để chơi không. Cũng trong khoảng thời gian này anh ta và bạn tôi có nhiều mâu thuẫn xảy ra. Theo lời bạn tôi thì anh ta vô tâm, không còn quan tâm bạn tôi như trước nữa. Lúc này bạn tôi có quen một người mới, anh này ngoại hình khá, gia đình bình thường và công việc cũng chưa ổn định lắm. Và rồi chuyện gì đến cũng phải đên, có lẽ do sự vô tâm của người cũ đã khiến bạn tôi lao vào vòng tay người mới nhanh chóng. Cô gọi người cũ ra và nói chia tay vì đã có người mới. Anh ta không tin và thế là đã có cuộc gặp mặt giữa 2 người đàn ông. Người yêu mới của bạn tôi khá chững chạc và cũng rất yêu bạn tôi.

Ở đời thường khi người ta mất đi điều gì đó thì mới thấy hối tiếc và mong muốn tìm lại. Ngưòi yêu cũ bạn tôi cũng vậy, anh ta tìm đủ mọi cách quan tâm, chăm sóc mong cô ấy suy nghĩ lại và cho anh ta một cơ hội. Mặc dù yêu người mới nhưng cô ấy vẫn liên lạc và qua lại với bạn trai cũ. Vấn đề quan hệ tình dục thì tôi không biết là có xảy ra hay không. Bạn tôi cũng yêu người mới được hơn 5 tháng rồi. Gần đây ban trai cũ của cô ấy có qua lại với 1 cô gái, cũng không rõ mối quan hệ là gì. Lúc này bạn tôi cảm thấy ghen tức với người con gái kia, có lẽ khi chia tay cô ấy chưa hết tình cảm mà chỉ là một phút yếu lòng của con gái. Cô ấy cảm thấy tức giận, điều tra từ mọi người quen để biết được bạn trai cũ và cô gái mới kia thường xuyên đi đâu, làm gì? Thế rồi chẳng hiểu nổi cô ấy nghĩ gì và nói chia tay với cả 2 ngưòi, không yêu ai hết. Thực ra tôi biết cô ấy chỉ nói vậy để tranh thủ tình cảm của 2 người đàn ông đó mà thôi. Nhưng lạ thay cả 2 ngưòi đàn ông biết cô ấy vẫn qua lại với cả 2 mà lại đều yêu cô ấy tha thiết. Tôi cũng nhiều lần khuyên nhủ bạn mình nhưng tình cảm là của cô ấy, quyết định là của cô ấy. Một hôm cô ấy nói với tôi rằng cô ấy có thai và tác giả là bạn trai cũ. Tôi cũng không sững sờ lắm vì tôi biết 2 người vẫn qua lại. Vì gia đình và tương lai nên 2 ngưòi quyết định bỏ đứa trẻ đó.

Nếu chuyện chỉ có vậy tôi cũng chẳng đáng day dứt làm gì. Nhưng rồi tình cờ khi cô ấy chưa bỏ thai tôi lại phát hiện ra một chuyện làm tôi suy nghĩ không yên. Tôi và ban trai mới của cô rất hay nói chuyện với nhau. Anh ấy cũng tin tưởng tôi nên tâm sự hết chuyện của anh và cô ấy cho tôi nghe. Và rồi tôi biết được một chuyện: anh ấy nói anh ấy mới là tác giả cái thai. Có nghĩa là bạn tôi là ngưòi giả dối! Trong khi bạn trai mới của cô ấy đang kể chuyện cái thai cho tôi thì tôi cũng biết được cô ấy đang đi khám thai với bạn trai cũ . Day dứt là vì anh bạn trai mới của cô ấy quá đau khổ, luôn tin tưởng và yêu thương cô ấy hết lòng. Tôi rất mừng vì cô ấy tìm được một người như thế nhưng không hiểu sao cô ấy lại lừa dối anh ấy. Trong khi bạn trai mới của cô đang đau khổ vì cô nói rằng quyết định bỏ thai thì cô lại đang đi bỏ thai cùng bạn trai cũ. Bạn trai mới của cô hỏi tôi nhiều chuyện lắm, nói rằng sau chuyện này sẽ càng yêu thương cô ấy hơn.

Giờ đây tôi hoang mang quá, tôi đã biết quá nhiều chuyện không nên biết. Biết bạn tôi đã giấu tôi, cô ấy từng nói chưa quan hệ với bạn trai mới bao giờ. Tôi thật sự không thể bán đứng bạn tôi nhưng nhìn bạn trai mới của cô như vậy tôi thấy lương tâm mình cắn dứt.

Hãy cho tôi một lời khuyên. Tôi phải làm gì lúc này

Người Giấu Tên

 

Có chồng nhưng tôi vẫn rất yêu người cũ

Tôi không biết làm thế nào đối diện với chồng mình, nhất là từ khi trái tim tôi bị xao động vì gặp lại mối tình đầu.

Tôi yêu thầm anh đã 3 năm. Anh hơn tôi 12 tuổi, là người rất vui vẻ và hoà đồng, nhiều người xung quanh đều rất yêu mến anh. Tôi bé nhỏ và tầm thường, chuyên chống lại, không bao giờ theo phe anh cả. Chúng tôi thường xuyên chiến tranh lạnh với nhau, vậy mà tôi thấy vui vô cùng. Chỉ nhờ thế tôi mới có nhiều cơ hội tiếp xúc với anh, nhưng cũng chỉ biết ngắm nhìn và tương tư anh thôi.

Đến khi phải xa anh, tôi buồn và mạnh dạn nhét vào tay anh bức thư vụng về của mình, bởi anh là người đầu tiên làm tôi rung động. Tôi biết đã có rất nhiều người xinh đẹp và giỏi giang hơn tôi đều bị anh từ chối, nên chắc tôi cũng không ngoại lệ. Tôi xa anh rồi, dù buồn nhưng cũng không hối hận vì đã nói hết được lòng mình.

Vậy mà ngày đầu tiên xa anh, tôi đã nhận được tin nhắn của anh, những dòng chữ hỏi thăm, tôi vui lắm. Rồi ngày nào anh cũng nhắn tin hỏi thăm tôi, hỏi cuộc sống của tôi, sức khoẻ của tôi. Dần dần tôi quen với cuộc sống luôn có anh hỏi han, nhắc nhở. Đến khi anh không nhắn tin cho tôi nữa, nỗi buồn chưa kịp tới thì anh gọi điện thoại cho tôi và nói:

– Anh nhớ em quá, cô bé ngốc à! Em hãy đồng ý yêu anh nhé? Anh vừa già, vừa xấu và nghèo nữa, anh chỉ giàu tình cảm thôi.

Rồi tình yêu của chúng tôi càng mặn nồng hơn khi tôi quay về bên anh, và biết rằng anh cũng đã để ý và thương tôi từ lâu lắm rồi. Chúng tôi yêu nhau, bạn bè ai ai cũng chúc mừng, mong chúng tôi hạnh phúc. Thời gian êm đẹp ấy không kéo dài được bao lâu khi anh ôm chặt tôi vào lòng và nói:

– Em ơi, mình chia tay nhau nhé?

Nhớ người yêu cũ - Ảnh minh họa
Nhớ người yêu cũ – Ảnh minh họa

ôi khóc òa như bản tính trẻ con của mình. Anh nói ba mẹ bắt anh lập gia đình, cấm không cho anh quen tôi nữa. Anh đã lớn rồi, lại là con một, tôi thì còn nhỏ thế này, còn biết bao nhiêu điều thay đổi. Anh nói thật sự anh đau khổ lắm, nhưng anh không muốn ba mẹ của anh già rồi còn phải lo lắng. Tôi yêu anh mà sao lại vâng lời một cách ngoan ngoãn như vậy? Tôi khóc mà không biết nói gì, anh cũng khóc, giọt nước mắt đầu tiên tôi thấy từ khi tôi biết anh. Anh ôm chặt tôi và nói rằng:

– Em sẽ hạnh phúc, sẽ gặp được người yêu thương và trân trọng em hơn anh. Anh thật tồi tệ khi không dám đấu tranh vì tình yêu, bởi giữa tình và hiếu, xin em hãy tha thứ cho anh được chọn hiếu.

Khi tôi đi học ở xa, anh vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho tôi, vẫn y như anh vẫn là người yêu của tôi vậy, luôn bắt đầu bằng tiếng cười và kết thúc bằng tiếng khóc. Các cuộc gọi và tin nhắn thưa dần. Gần một năm anh không liên lạc với tôi rồi, tối nào tôi cũng nhớ anh và ngủ trong nước mắt, nhưng tôi không dám liên lạc với anh, tôi sợ làm phiền anh.

Và rồi tôi nghe được tin anh đã làm đám hỏi, chuẩn bị đám cưới, tim tôi thắt lại đau đớn và chết lặng đi. Bỗng anh gọi điện thoại cho tôi, vẫn là những câu hỏi thăm yêu thương ấy, tôi hỏi anh sao lâu quá không liên lạc, giờ gọi điện cho tôi có gì không, anh im lặng hồi lâu rồi nói:

– Anh sắp cưới, em à!

Tôi hét lên:

– Anh gọi điện cho em làm gì? Anh làm em đau khổ như vậy chưa đủ sao anh?

Anh xin lỗi tôi, nói sẽ sống hạnh phúc và tôi cũng phải vậy, bởi từ giờ về sau, anh sẽ không bao giờ gọi điện cho tôi nữa. Đau thương kéo dài trong tôi suốt 4 năm, tôi không yêu ai, không để ý tới ai hết. Cho tới khi tôi gặp được một người đàn ông hiền lành, tốt bụng. Anh biết tôi thường khóc khi nhớ về người yêu cũ, anh chẳng nói gì ngoài việc im lặng vỗ về tôi.

Tôi không biết có yêu anh không, cứ để anh chăm sóc, đưa đi đón về, xa anh tôi cũng không thấy nhớ. Bạn bè trách tôi ngốc quá, người tốt phải biết giữ lấy và quên người kia đi. Anh cứ bên tôi suốt 3 năm , tôi bắt đầu thấy thương anh và có chút tội nghiệp anh. Anh quá yêu tôi, quá tốt với tôi, có lẽ trên đời này sẽ không ai yêu, chiều tôi bằng anh, và tôi đồng ý lời cầu hôn của anh sau đó chúng tôi đám cưới.

Cuộc sống vợ chồng tôi hạnh phúc và êm đềm lắm. Cho tới khi tôi gặp lại anh, mối tình đầu của tôi, trong một chuyến công tác xa. Tim tôi sao đập loan nhịp, mà tôi cứ ngỡ rằng tôi đã quên được anh, và đã hết yêu anh từ lâu rồi. Tôi đi uống nước với anh, chúng tôi chỉ nhìn nhau mà chẳng ai nói lời nào. Rồi anh chở tôi về, tim tôi không ngừng thắt lại, anh cầm lấy tay tôi vòng qua eo anh, sao tôi không phản kháng. Tôi ôm chặt sau lưng anh, anh giữ tay tôi, suốt quãng đường anh siết chặt tay tôi, tôi ôm anh mà chẳng ai nói câu nào.

Sao người tôi lạnh toát và chóng mặt quá, tôi bị trúng gió rồi. Anh dìu tôi vào phòng, để tôi ngồi dựa vào thành giường, anh xoa dầu và bóp đầu cho tôi. Xong anh ngập ngừng nói:

– Em ơi, chắc phải cạo gió mới đỡ chứ em tái xanh rồi!

Anh đánh hai bên cổ của tôi đỏ bầm lên, rồi anh nói tôi cho anh cạo gió ở lưng. Anh đỡ tôi nằm xuống, anh cạo gió, rồi xoa dầu cho tôi, đắp chăn rồi ngồi nhìn tôi mà cứ im lặng. Bỗng anh cúi xuống và hôn lên trán tôi:

– Sao em gầy hơn trước nhiều quá. Thấy em bị như vậy, anh lúng túng quá không biết phải làm sao.

Rồi anh chuẩn bị quay về phòng mình, tôi kịp nắm chặt tay anh rồi nhắm mặt lại. Anh cứ ngồi đó nhìn tôi, thời gian trôi qua rất lâu, anh đứng lên và đỡ tôi dậy, anh nói

– Em ơi, em cho anh ôm em một cái được không?

Tôi chỉ im lặng, anh kéo tôi vào lòng và siết chặt tôi đến ngợp thở, ôm tôi rất lâu. Tôi bỗng khóc, nỗi nhớ thương chất chứa bao lâu nay vờ oà. Anh hôn tôi, chúng tôi lên giường, tôi bỗng cảm thấy có lỗi với chồng quá và ngăn anh lại. Anh tôn trọng và chỉ ôm chặt tôi.

Khi chia tay anh, lòng tôi buồn đau như dao cắt. Hôm sau anh gọi điện thoại cho tôi và nói:

– Anh không ngờ sau bao nhiêu năm xa cách, sau bao nỗi đau anh gây ra, em vẫn yêu anh nhiều như vậy. Anh đã sai khi ngày xưa rời xa em, bởi anh nghĩ lúc đó em còn quá nhỏ, sợ đó chỉ là những rung động đầu đời. Anh sai rồi em ơi! Anh là kẻ phụ tình, xấu xa, đáng trách. Anh rất nhớ em, chưa bao giờ quên em. Nhưng anh thấy em rất yêu chồng em, em đã giữ lại những gì thuộc về chồng em, anh sai rồi.

Tôi khóc và nói:

– Em yêu và nhớ anh nhiều lắm! Mình có thể đến với nhau lần nữa không anh?

Anh nói tôi hãy trân trọng gia đình mình, bởi tôi có người chồng yêu tôi hết mực, anh không xứng đáng. Nhưng tôi nhớ anh lắm, tôi liên lạc thường xuyên nhưng anh lại không trả lời nhiều, tin nhắn cuối cùng anh nhắn cho tôi

– Em hãy sống thật hạnh phúc nhé! Anh thật đồi bại, đã phụ tình em, không xứng đáng với tình yêu của em. Em đừng bỏ chồng, bởi anh sẽ không bỏ vợ. Dù không yêu anh cũng sẽ không bỏ, bởi vì anh không muốn con cái anh đau khổ.

Tôi trách tại sao anh còn làm vậy với tôi, anh nói lúc đó anh không kiểm soát được, con tim anh cũng đập loạn nhịp. Tôi luôn oán trách, hận anh đã bỏ rơi tôi. Anh không phải kẻ lợi dụng bởi chúng tôi chưa vượt quá giới hạn. Anh rất tôn trọng tôi và tôi vẫn rất yêu anh. Nhưng phải làm sao để đối mặt với chồng tôi đây? Tôi thật sự không biết mình có yêu anh không nữa. Tôi đã quyết tâm không liên lạc với người yêu cũ, nhưng mãi vẫn không làm được. Tôi phải làm sao đây?

Ngọc


Hễ gặp nhau là anh ấy “đòi”

Thấy em cứng rắn, anh lại mềm mỏng nài nỉ “Vậy em cho anh ngắm cơ thể của em một lần, được không? Anh chỉ tò mò muốn biết thôi… anh sẽ không làm gì em hết!”…

 

Em đang là sinh viên năm thứ ba, còn anh ấy đang là sinh viên năm cuối. Chúng em yêu nhau đã được gần một năm và hai bên gia đình hầu như ai cũng đã biết chuyện.

Cuộc sống sinh viên dẫu có khó khăn, vất vả nhưng hai đứa luôn ở cạnh nhau, san sẻ cho nhau những vui, buồn trong cuộc sống của sinh viên xa nhà…

Nhưng em chẳng hiểu sao dạo gần đây, cứ mỗi lần hai đứa ở gần nhau là anh lại “đòi” chuyện ấy!  Em nhất quyết không cho thì anh giận, anh dỗi… và bóng gió nói em“không tin tưởng anh”. “không yêu anh thật lòng”, “không dám hi sinh cho người mình yêu thương”… Rồi anh lại động viên em “Đằng nào chúng mình chẳng cưới nhau! Sao em lại không tin anh cơ chứ?”. Mặc dù những lúc như vậy em rất mủi lòng và thương anh… nhưng em vẫn không thể để cho tình yêu của chúng mình đi quá giới hạn cho phép.

 

Rồi một ngày, khi hai đứa đang ở bên nhau, anh lại đòi hỏi chuyện ấy và em thì vẫn một mực nhất quyết không cho. Thấy em cứng rắn, anh lại mềm mỏng nài nỉ “Vậy em cho anh ngắm cơ thể của em một lần, được không? Anh chỉ tò mò muốn biết thôi… anh sẽ không làm gì em hết!”… Và em cũng đã đồng ý cho anh ấy nhìn thấy cơ thể của mình!

Nhưng kể từ hôm ấy, em cảm thấy xấu hổ với chính bản thân mình… Mỗi khi nghĩ đến hình ảnh ấy, em cảm giác như mình là một người con gái hư hỏng, không còn trong trắng… Nhưng đáng sợ hơn là mỗi lúc ở bên nhau, anh lại gợi nhớ đến khoảnh khắc hôm ấy và lại đòi hỏi em “Cho anh được nhìn thấy cơ thể của em một lần nữa thôi! Thực sự anh rất nhớ những hình ảnh ấy… Cứ mỗi lúc nhớ em, anh lại không thể quên được những đường cong gợi cảm trên cơ thể em”…

Cứ mỗi lần anh ấy rủ em đi chơi, anh lại “dụ” em vào nhà nghỉ hay đến phòng trọ của anh chơi và chưa khi nào anh thôi đề cập đến “chuyện ấy”… Những lúc như thế, em lại nghĩ đến bố mẹ mình, nghĩ đến những công lao nuôi dưỡng và giáo dục của bố mẹ… Em không muốn những người thân yêu của mình phải buồn và thất vọng về một đứa con gái như em!

Người yêu gặp là đòi hỏi
Người yêu gặp là đòi hỏi

Em đang là sinh viên, một năm nữa em mới ra trường… Còn anh ấy cũng chuẩn bị tốt nghiệp và đi làm! Nhưng chúng em mỗi đứa một quê khác nhau… không biết đến khi ra trường thì chúng em có cùng ở lại Hà Nội để lập nghiệp hay không? Nghĩ đến tương lai mù mịt của hai đứa và những lời năn nỉ ỉ ôi của anh ấy mỗi ngày… em cảm thấy mệt mỏi lắm các anh chị ạ!

Các anh chị ạ! Em phải làm sao đây? Hãy cho em lời khuyên với! Em rất yêu anh ấy… nhưng em không thể dâng hiến cho anh ấy một cách dễ dãi như vậy được! Hơn nữa, nếu em dâng hiến cho anh ấy và sau này, anh  không cưới em thì liệu có một người đàn ông nào dám lấy một người con gái không còn trinh trắng như em không?

Ngủ cùng bạn gái nhưng không làm ‘chuyện ấy’

Cảm giác khó tả khi lần đầu tiên nằm cùng con gái, cũng có nhiều ý nghĩ linh tinh xuất hiện trong đầu, tôi đã kìm chế được. Nếu lúc đó tôi có làm gì chắc chắn cô ấy cũng không thể chống lại được, nhưng trên tất cả, tôi tôn trọng cô ấy.

Tôi năm nay 22 tuổi, đang học năm 4 tại một trường đại học ở Hà Nội, chuẩn bị ra trường, cô ấy kém 1 tuổi, đang học cùng trường. Tình yêu của chúng tôi bắt đầu hơn 2 năm trước khi tôi tình cờ gặp cô ấy trong một lớp học ngoại ngữ. Cô ấy học khoa Kế toán, xinh xắn, năng động, tự tin, học rất giỏi đặc biệt là tiếng Anh. Tôi học quản trị kinh doanh, theo đánh giá của mọi người cũng khá đẹp trai, học kém hơn cô ấy về tiếng Anh, cũng khá năng động, thẳng thắn và có một chút khéo léo trong giao tiếp. Có lẽ vì vậy tôi tán được cô ấy.

Tình yêu chúng tôi có thể nói trong sáng và không vụ lợi; chia sẻ, giúp đỡ nhau rất nhiều trong mọi việc, gần như không còn khoảng cách. Cả hai người đều có mật khẩu của email, facebook và yahoo của nhau nhưng tôi tôn trọng sự riêng tư của cô ấy nên không bao giờ vào đọc các tin nhắn hay theo dõi, cô ấy cũng vậy.

Chúng tôi thuê phòng trọ cách nhau hơn 1 km, không xa lắm nên hằng ngày vẫn thường đến phòng nhau. Cách đây khoảng 4 tháng, trời rét, cô ấy đến phòng tôi cùng học tiếng Anh, thực ra trình độ của chúng tôi khá là chênh lệch, cô ấy đạt tới 860 điểm TOEIC còn tôi gần như mù tịt. Chúng tôi đã học, sau đó xem phim cùng nhau mà không để ý thời gian cho đến khi nhìn đồng hồ đã 11 giờ khuya. Không phải muộn nhưng lúc đó trời đã lạnh hơn nhiều, mưa to, đường không xa nhưng tôi không nỡ để cô ấy về một mình trong điều kiện như thế. Sau khi đắn đo rất nhiều, tôi đã nói với cô ấy ở lại qua đêm.

Khi nghe điều này, tôi đã nhận thấy rõ sự e ngại trên nét mặt của cô ấy. “Chắc chút nữa cũng tạnh mưa thôi”, cô ấy tự trấn an, cũng là một thông điệp gửi tới tôi. Làm sao có thể tin tưởng được, tôi hiểu rõ điều này nên không nói với cô ấy là hãy tin tưởng ở tôi, rằng tôi sẽ không làm gì cô ấy mà chỉ khẽ đồng ý “Ừ, chờ tí nữa tạnh mưa rồi anh đưa về”. Chúng tôi ngồi không trong phòng đến gần một tiếng, mưa vẫn không ngớt và cô ấy quyết định ngủ lại.

Phòng tôi không rộng rãi, chỉ có một cái chăn, không nói ra nhưng cả hai đều ngại khi ngủ chung như vậy. Nằm một lúc không ngủ được, tôi cảm nhận được cô ấy cũng chưa ngủ dù nằm im và rất đề phòng khi nằm ra tít tận mép chăn, quay người hẳn về phía bên kia. Muốn trấn an cô ấy, tôi đưa tay định nắm tay đã làm cô ấy giật mình rụt tay lại.

Vốn tính hay đùa, tôi nói “Em không ngủ được à? Anh nghĩ tốt nhất em nên ngủ trước khi anh nghĩ bậy bạ và làm chuyện gì đó”. Cô ấy nói khẽ “Anh mà làm gì em giết anh” làm tôi không thể nhịn cười. Tôi dậy lấy chiếc máy mp3 để cô ấy dễ ngủ hơn. Sáng hôm sau tỉnh dậy, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Trong lúc đó cảm xúc của tôi cũng lẫn lộn lắm, những cảm giác khó tả khi lần đầu tiên nằm cùng con gái và cũng có nhiều ý nghĩ linh tinh xuất hiện trong đầu, tôi đã kìm chế được. Nếu lúc đó tôi có làm gì chắc chắn cô ấy cũng không thể chống lại được nhưng trên tất cả, tôi tôn trọng cô ấy. Giờ đây, dù không chủ định, nếu có lỡ bị muộn như vậy cô ấy cũng tin tưởng ở lại. Thường việc này rất ít khi xảy ra vì tôi luôn chú ý và nhắc cô ấy về trước khi quá muộn.

Khi nghe đến chuyện này, tôi biết sẽ có nhiều người nói tôi thuộc tuýp người cổ, không phải như vậy, tôi tự thấy mình là người rất năng động – một 9x. Từ khi yêu, tôi luôn bồi đắp cho mình sự chân thành và tôn trọng, tôi ngưỡng mộ cô ấy vì khả năng ngoại ngữ tốt nhưng không bao giờ làm theo mọi điều cô ấy yêu cầu. Thậm chí mỗi khi cô ấy giận dỗi vô cớ, tôi không bao giờ chạy theo.

Tôi đã tự xây dựng cho mình một điểm dừng, hứa sẽ không bao giờ quan hệ trước khi có thể chắc chắn rằng tôi và người yêu sẽ cưới nhau. Lỡ như chúng tôi không đến được với nhau thì không ai bị tổn thương quá nhiều. Ngoài ra tôi cũng luôn tự chủ cho mình về thời gian, khát vọng sự nghiệp và tự do với bạn bè.

Nhiều người nói rằng yêu nhiều rồi sống thử để chọn được một người bạn đời như ý mới có gia đình hạnh phúc, nhưng sự dễ dãi đó là một khởi đầu cho một gia đình ít hạnh phúc và sự phức tạp trong các mối quan hệ sau này. Đó là câu chuyện và một vài suy nghĩ của tôi. Chúc các bạn 9x có được một lựa chọn đúng đắn trong tình yêu.

Tùng

Ngày đó em đã yêu anh…

Ông xã nửa đùa, nửa thật: “Anh thấy Dũng nhìn em lạ lắm nghen. Hình như vẫn còn yêu, còn say đấy. Không sợ anh ghen à?”. Em cười. Bất giác ước ao: Giá mà người đàn ông của đời em biết ghen và giá mà người bạn cũ nhìn em say đắm thật sự…

Ngày xưa, chỉ có em yêu anh thôi. Yêu đơn phương và giấu kín tình yêu trong lòng. Đã vậy, em còn gán ghép anh với người khác. Em nhớ có lần anh bảo: “Này nhóc, có biết câu tục ngữ “Muốn ăn gắp bỏ cho người” không?”. Em chột dạ.
Từ đó, em không dám nhìn anh, không dám đi sóng đôi với anh khi vô tình gặp nhau ngoài cổng trường, không dám nhờ anh chỉ bài tập dù biết rằng chắc chắn mình sẽ nhận điểm zero… Câu hỏi của anh khiến em tự ái và nghĩ rằng bị xem thường. Em đâu biết anh chỉ nói đùa và trong thâm tâm, anh mong điều đó xảy ra.
Em đã yêu anh
Em đã yêu anh

Sau này, có lần tình cờ gặp lại khi chúng ta đã có gia đình, anh bảo em rất thông minh, chỉ trừ môn toán và môn “tình yêu học” là dở ẹc. Anh bảo ngày đó thấy em vô tư quá nên anh không dám mở lời. Cho đến lúc chúng mình xa nhau…

Bây giờ thì chúng ta sẽ không còn xa nhau nữa khi ông trời xui khiến anh lại trở thành sếp của em. Bây giờ thì mỗi sáng, trưa, chiều, em lại có thể trông thấy anh ra vào công ty, có thể gặp anh trong những cuộc họp có đông đủ mọi người và cũng có thể ngồi riêng với anh trong phòng giám đốc để bàn bạc một chuyện gì đó không liên quan đến 2 người…

Ba năm, thời gian đủ để em tin rằng giữa chúng ta giờ đây chỉ là sự quý trọng nhau của những người bạn hiểu biết và chân thành. Em cũng biết chắc sẽ không bao giờ có chuyện “tình cũ không rủ cũng tới” bởi chúng mình chưa bao giờ là tình cũ của nhau. Điều quan trọng nhất là những rung động ngày nào, em đã trao hết cho người đàn ông của đời mình nên bây giờ sẽ chẳng còn gì để trao cho người khác…

Huyền Thư

Anh rũ bỏ trách nhiệm khi tôi bầu 2 tháng

Đây là lần đầu tiên tôi có thai, giọt máu của anh, vậy mà anh nhất định bắt tôi bỏ. Anh lấy đủ lý do, nói mọi khó khăn, kêu than mệt mỏi, áp lực, các lý lẽ, cuối cùng chỉ là bắt tôi bỏ thai.

Tôi với anh yêu nhau từ năm 2005, sống chung phòng trọ. Gia đình anh biết, không hề cấm cản. Bố mẹ anh cũng quý mến tôi, thường xuyên lên chơi, thăm nom, chăm sóc chúng tôi. Hai bác gửi cả em trai anh lên thi đại học, trọ học cùng. Chúng tôi sống vui vẻ, hòa thuận, tình cảm. Tôi về nhà anh chơi nhiều lần, được gia đình anh đưa cả về bên nội, bên ngoại, cô dì chú bác nhà anh đều biết và hay hỏi thăm tôi.

Có bầu
Có bầu

Bố mẹ anh đã coi tôi như con cái trong nhà, thi thoảng cũng giục 2 đứa chuyện cưới hỏi. Ngày ấy anh còn nợ môn, chưa ra trường, chưa đi làm. Với lại, tôi nghĩ trước sau gì cũng làm đám cưới vì được cả hai bên gia đình ủng hộ. Khi hai đứa đi làm được một thời gian, chúng tôi bắt đầu có những mâu thuẫn, thường xuyên cãi vã vì những chuyện không đâu. Anh đề nghị chia tay khi tôi vẫn còn yêu, yêu rất nhiều. Mẹ anh lặn lội từ quê lên tìm gặp tôi, nói giúp cho quan điểm của anh ấy. Bác khuyên tôi nên đi lấy chồng vì không còn trẻ nữa. Anh hứa hẹn, dù có chia tay sẽ không bao giờ quên được tôi. Khi nào em cần anh, anh sẽ đến.

Chúng tôi không còn là người yêu của nhau từ năm 2010. Anh yêu hết người này đến người khác rồi lại chia tay. Tôi không đến với ai cả, suốt 3 năm trời chúng tôi vẫn gặp nhau, có khi là mỗi tuần 1 lần, có khi 1 vài lần/tháng hoặc có thể là mỗi tháng lại gặp nhau. Khi tôi buồn, ngẫu hứng, 2 đứa gọi nhau ngồi cà phê, nửa đêm tôi thấy cô quạnh, hoặc có khi tôi gọi điện bảo anh đến với mình. Những khi ấy anh vẫn đến, vẫn tình cảm, vẫn yêu. Gần đây anh yêu một người mới, trẻ và xinh xắn. Thi thoảng anh vẫn đến, 8.3 đưa người yêu đi chơi, tối muộn lại về phòng tôi. Chuyện gì đến đã đến.

Khi biết mình có bầu, thai nhi đã được hơn 4 tuần, tôi báo cho anh, anh không tỏ thái độ gì. Cuối tuần đó anh đưa tôi đi khám, dặn dò tôi ăn uống nghỉ ngơi, khuyên tôi bỏ thai. Tôi năm nay 30 tuổi, anh 32, yêu và chung thủy với anh từ năm 2005 đến giờ. Đây là lần đầu tiên tôi có thai, giọt máu của anh, vậy mà anh nhất định bắt tôi bỏ. Anh lấy mọi lý do, nói mọi khó khăn, kêu than mệt mỏi, áp lực, mọi lý lẽ, cuối cùng chỉ là bắt tôi bỏ thai.

Tôi nói nhất định sẽ không bỏ con, chờ đợi một đám cưới. Anh không cưới tôi cũng không bao giờ bỏ con của anh, sẽ làm bà mẹ đơn thân. Giờ thai được hơn 8 tuần, anh vẫn nhất định bắt tôi bỏ, không hề hỏi han, thăm nom hay quan tâm chút nào. Trừ những lúc tôi nhắn tin, gọi điện, anh chưa một lần chủ động liên lạc với tôi. Tôi hỏi anh quả quyết sẽ không cưới, muốn tôi bỏ con; tôi không bỏ thì tùy, “em muốn làm gì thì làm”.

Cùng quẫn, tôi đã nói cho người yêu mới của anh biết hết mọi chuyện, cả chuyện chúng tôi đã gặp gỡ nhau như thế nào, chuyện có thai với anh đã gần 2 tháng, cô ấy dường như không quan tâm, vẫn chấp nhận anh. Tôi đã tâm sự, nói thật mọi chuyện với mẹ. Mẹ đau đớn, khóc nhiều, mắng tôi dại dột. Mẹ bảo thiếu gì người để lấy mà phải tự làm khổ mình như vậy, vì tôi cao ráo, ưa nhìn, học hành tử tế, có công việc đàng hoàng, ổn định ở Hà Nội.

Tôi nói với mẹ chỉ muốn lấy mình anh, ngoài ra sẽ không lấy ai cả. Biết tôi độc lập từ bé, đã nói là làm nên mẹ đành chịu nhục theo tôi. Mẹ tìm gặp anh, gọi điện từ ngọt nhẹ khuyên nhủ, van nài đến cứng rắn yêu cầu anh cần có trách nhiệm với cái thai, với tuổi trẻ gần 10 năm yêu anh.

Anh không cãi mẹ tôi, không nói láo, cương quyết giữ quan điểm sẽ không cưới để ép tôi bỏ cái thai này. Mẹ anh biết chuyện, bác tuyệt nhiên không có ý kiến gì. Bác không nói trực tiếp với tôi, nhưng nói với bạn thân tôi: Làm con gái không biết giữ thì thiệt. Tôi biết thế cũng không dám gọi điện cho gia đình anh, không dám than vãn hay cầu xin sự thông cảm vì mỗi gia đình có những lối sống khác nhau, gia đình anh buôn bán, gia đình tôi trung nông.

Giờ tôi thật sự bế tắc, tha thiết mong đứa con này. Nó là con anh, dù những gì anh đã làm, đã đối xử, tôi vẫn rất yêu anh. Tôi muốn có con, lại không đủ dũng cảm, bản lĩnh, sự tự tin để có thể sinh con mà chưa có chồng. Còn gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, tôi không biết phải đối diện với mọi thứ ra sao. Gia đình tôi tuy không giàu có nhưng nền nếp, gia giáo, nghiêm khắc. Tôi vẫn mong, vẫn hy vọng anh sẽ nghĩ lại, sẽ vì những tình cảm đã có để quay lại. Anh vẫn nhất định không muốn gặp, ép tôi phải bỏ con.

Khuyên

Mất tuổi xuân vì chung thủy với người

Chúng tôi cãi nhau, chia tay rồi lại làm lành, lặp đi lặp lại mãi điệp khúc này đâm ra tôi rất chán nản. Vì yêu anh tôi nín nhịn bỏ qua những người theo đuổi. Bạn bè khuyên tôi nên dứt khoát để tìm người mới mà tôi không thể làm được.

Trung thủy
Trung thủy

Tôi và anh quen nhau được 5 năm qua sự giới thiệu của một người bạn gái. Tôi năm nay 35 tuổi, anh hơn 10 tuổi, chưa có gia đình. Hiện tại anh đang định cư ở Canada nhưng chúng tôi chưa một lần giáp mặt, chỉ liên lạc qua điện thoại hay internet. Đối với tôi anh không chỉ là người yêu mà còn là một người anh, bởi anh từng trải, chín chắn, biết suy nghĩ.

Tôi tuy trưởng thành nhưng lại trẻ con, nóng nảy, hay tự ái và giận hờn vu vơ. Tính anh thẳng thắn nhưng hơi khó chịu, tôi biết điều đó nên trong suốt thời gian quen nhau không dám nói gì nhiều để anh phải nóng giận. Đôi khi chỉ vì những câu nói không suy nghĩ của tôi mà anh lại xem nó quá phức tạp, suy diễn đủ thứ.

Trong 5 năm yêu nhau, chỉ có tôi quan tâm, anh không để ý đến cảm giác hay sở thích của tôi. Những lúc tôi buồn hay gặp rắc rối không thấy anh hỏi thăm. Ngày sinh nhật tôi vậy anh cũng không nhớ chúc mừng hay tặng quà, tôi thấy tủi thân vô cùng. Mỗi lần tôi có lỗi anh luôn để bụng, lâu lâu lại đem ra nhắc lại. Chúng tôi cãi nhau, chia tay rồi lại làm lành, lặp đi lặp lại mãi điệp khúc này đâm ra tôi rất chán nản. Vì yêu anh tôi nín nhịn bỏ qua những người theo đuổi. Bạn bè khuyên tôi nên dứt khoát để tìm người mới mà tôi không thể làm được.

Anh rất tự hào mình là người đàn ông luôn có nhiều người theo đuổi, chưa có ai thật sự hiểu được anh để lấy làm vợ. Có bao giờ anh gặp chuyện gì mà chia sẻ hay tâm sự với tôi đâu. Anh sống nội tâm nên ít tâm sự với ai, chẳng lẽ tôi là người yêu mà anh cũng không muốn chia sẻ? Mỗi lần lên mạng nói chuyện, không thấy anh trả lời tôi không thể nào chịu được, chỉ muốn ngay lập tức bay qua xem anh có gặp chuyện gì hay không.

Tôi rất muốn anh về Việt Nam một lần để khi gặp mặt chúng tôi nói chuyện dễ dàng hơn, có thể hiểu nhau hơn, nhưng anh cứ hứa suốt. Điều đó làm tôi vô cùng khổ sở. Giờ anh nói lời chia tay vì không hợp, trong lòng tôi cảm thấy bứt rứt, có chút oán hận, vì anh mà tôi để tuổi xuân của mình trôi qua. Không biết đến lúc nào mới có người hợp với ý anh, bởi anh khó tính, khó đến mức ít ai chịu đựng được lâu.

Có phải tôi quá ngốc khi chỉ biết yêu anh mà để cơ hội của mình trôi qua hay không? Tôi không thể quên được anh thì làm sao có thể tìm người mới khi tuổi đã toan về già? Hãy cho tôi lời khuyên chân thành nhất. Chân thành cảm ơn.

Phương

Mất anh là điều hối hận nhất cuộc đời em

Em sẽ không làm người thứ ba, sẽ không để con của anh sống không có bố bên cạnh, không muốn bạn thân sẽ hận em, không muốn bố mẹ em phải buồn. Em đã nghĩ cho rất nhiều người để không làm gì có lỗi với ai.

Phải chi ngày xưa em không quá ham mê học hành, tham vọng quá lớn về sự nghiệp thì hôm nay em không phải tiếc nuối cho những ngày tháng đã qua. Khi đã có mọi thứ như mong muốn, tất cả trở nên vô nghĩa. Em- cô bé ngày xưa ngây thơ của anh đã không còn nữa. 6 năm trôi qua em trở thành người phụ nữ tạm gọi là thành đạt, có địa vị trong xã hội; anh vẫn là một anh nông dân thật thà.

Chúng ta ở hai vị trí khác nhau mà người ta nhìn vào sẽ thấy không khớp được nhưng em không nghĩ thế. Anh giờ là cha của một bé trai và chồng của bạn thân em. Mọi thứ thật trớ trêu, cay đắng và nghiệt ngã. Khi em xác định được tình cảm, biết mình cần gì thì tất cả đã quá muộn.

Em là người có lòng tự trọng rất lớn, em sẽ không làm người thứ ba, sẽ không để con của anh sống không có bố bên cạnh, không muốn bạn thân sẽ hận em, không muốn bố mẹ em phải buồn. Em đã nghĩ cho rất nhiều người để không làm gì có lỗi với ai. Em biết anh rất yêu thương em, biết anh không yêu vợ vì hai người không hợp nhau, dù cố gắng cũng không được.

Ngày em đi, anh đã khóc rất nhiều, em cũng vậy. Ngày nói chia tay em không khóc nhưng anh khóc, bạn đã kể cho em nghe tất cả rằng em đã làm đau khổ anh rất nhiều. Nhưng lúc đó một cô bé như em không hiểu hết, 18 tuổi đã lớn nhưng vẫn ngây ngô. Từ ngày đó tới nay em vẫn không ngừng suy nghĩ, đi trên quãng đường dài 6 năm nay em mới biết anh là người em yêu nhiều như thế nào.

Ngày mình gặp lại nhau, mọi cảm xúc dâng trào, đã lâu quá mình không gặp nhau. Ngày đó mình chưa bao giờ cãi nhau, lần cãi nhau đầu tiên và duy nhất là ngày mình chia tay nhau mãi mãi. Vì vậy mọi thứ vẫn còn rất tốt đẹp trong trái tim.

Nhưng ngày hôm nay, tất cả đều trở nên vô nghĩa. Hạnh phúc của em nhưng em lại tự tay đánh mất, khi biết đã quá muộn rồi. Em hận bản thân, để ngày hôm nay nhìn thấy nhau nhưng không dám nói. Anh của em ngày xưa giờ là của người khác mất rồi.

Nếu có kiếp sau em sẽ ở bên anh mãi mãi, sẽ không đánh mất anh trong cuộc đời. Em sẽ là người bên lề cuộc đời anh, mong cho anh được sống hạnh phúc vì em yêu anh rất nhiều. Anh hãy sống hạnh phúc nhé. Em sẽ chờ anh ở kiếp sau để mình được sống thật với những mơ ước.

Giang

Thôi nghĩ về nhau

Tối nay, anh lại không kìm được lòng mình, lại cầm điện thoại ngập ngừng bấm số của chị. Vẫn như mọi lần, chị không bắt máy, tiếng nhạc chờ bài Trịnh không lời réo rắt như khúc tự tình thảng thốt trong anh.

Thôi nghĩ về nhau
Thôi nghĩ về nhau

Anh là mối tình đầu của chị, người ta bảo trái tim đàn bà thường hoài nhớ mông lung về mối tình đầu cho đến nửa đời còn lại. Với chị, nói cho cùng, những suy nghĩ về anh vẫn còn nhưng không phải là kiểu như bao người thường nhớ về dư âm tình cũ, có thể chỉ như một nỗi lấn cấn trong lòng.

 

Chị không phải là mối tình đầu của anh nhưng vẫn là người anh yêu nhất cho đến bây giờ. Hai người đã từng sóng bước bên nhau, từng trao cho nhau những ngọt ngào, những hẹn thề mong ước, từng cháy hết mình vì thứ mà nhân gian gọi là tình yêu. Thế nhưng, mọi chuyện đã thuộc về quá vãng khi anh lung lạc trước một người con gái khác, buông tay tình yêu dài lâu của mình để đánh đổi danh vọng, tiền tài. Anh kết hôn sau một tháng hai người chia tay.

 

Bẵng đi một thời gian, cả hai né tránh nhau hay đúng hơn là chị cố tránh những hỏi han ân cần, quan tâm không ngừng của anh. Lần này, đám cưới một người bạn thân của anh và chị, lần đầu tiên, hai người chạm mặt nhau sau năm năm. Trước khi dự đám cưới, chị đã hình dung anh sẽ đến cùng vợ, là cô gái đã từng dằn mặt chị, kêu chị tránh xa anh ra, trong khi anh và chị sắp nên duyên chồng vợ. Cũng cô gái ấy, tự dựng lên mọi chuyện, đổ cho chị cái tội phá hoại hạnh phúc của cô ta trong khi chị chưa hiểu thực hư thế nào, rồi lại đòi tự tử khiến anh dạo ấy đứng ngồi chẳng yên.

 

Thế mà, không hiểu sao, anh đi một mình. Chị mỉm cười chào anh theo cách xã giao thông thường. Con người ta đâu dễ giấu đi những cảm xúc của mình khi gặp lại cái nửa thân quen đến từng hơi thở. Cảm xúc của chị về anh, tình yêu của chị với anh chẳng còn, ai đó hỏi chị có thù hận không khi anh ham giàu sang, tham danh lợi mà quên hẹn ước. Đôi lúc, chị cũng tự hỏi lòng mình, chẳng biết là có hận hay không nhưng nhất định là không còn yêu. Đơn giản vì anh giờ đây không phải là con người của nhiều năm về trước. Anh lén nhìn chị, ánh mắt, nụ cười của chị vẫn như thế. Cái tươi vui giấu đằng sau đó bao nhiêu nỗi niềm mà ngày xưa, anh đã từng rất hiểu. Chị vẫn mạnh mẽ và bản lĩnh qua bao nhiêu chuyện anh gây ra.

 

Đột nhiên, chị nhìn anh, bắt gặp ánh mắt anh trao về phía chị tự lúc nào. Giữa không khí ồn ào, náo nhiệt, giữa những tiếng chúc tụng hoan ca của bao người về hạnh phúc của hai nhân vật chính trên kia thì anh đang nhỏ lệ trong lòng. Tim anh đập rộn ràng, đôi mắt ngấn nước, cái nhìn hiện rõ sự nhớ nhung, day dứt, yêu thương xen lẫn. Chị bình thản quay đi, vô tình như không hiểu về con người đã từng gắn bó ấy. Chị dằn lòng lại, để khỏi buông ra thắc mắc từ lâu “Anh đang hạnh phúc cơ mà, sao lại gầy ốm, suy sụp thế kia”.

 

Sau lần đó, anh lại nghĩ về chị nhiều hơn trước, vẫn là người đầu tiên anh nghĩ mỗi khi thức giấc và người cuối cùng anh thao thức tới khi vào giấc ngủ. Anh liên lạc với chị chỉ mong chị bắt máy, chỉ mong một giây thôi được nghe tiếng nói, tiếng thở khẽ khàng của chị, nhưng tuyệt nhiên, chị không bao giờ nghe điện thoại của anh. Dẫu rằng, đôi khi chị cũng muốn kiểm chứng lại xem nếu nghe giọng nói của con người kia, liệu tim mình còn thổn thức, những uất hẹn trong lòng liệu có dễ dàng trút bỏ. Nhưng không, anh đã bị ràng buộc, cái ranh giới ấy, nhất định chị không cho phép mình xen vào.

 

Thôi thì, mỗi người hãy sống tốt phần đời của mình. Đến cuối cuộc đời chúng ta mới thực sự thôi nghĩ về nhau.

 

Diệu Ái