Tối qua nhậu với Trần Tiến, lão cho mình uống rượu cà cuống, nói đó là rượu trường kỳ kháng chiến nhất định thắng lợi, mình uống tì tì say gần chết phải cáo lui sớm. Ra đến cửa bỗng gặp một bà to béo phốp pháp, bà cười toe toét vỗ vai mình đánh bốp, nói nhớ ai đây không. Ngước lên thấy con Tím, bạn học hồi cấp 2 với mình, mình cười nói đi mô đó, ra đây kiếm chồng à. Nó cười he he he lại vỗ vai mình đánh bốp, nói kiếm ông cố nội mi.
Đọc thêm: https://goctamsu.com/ba-lan-lay-chong-ong-thu-hai-hi-chua-sach-mui/2013/05/
Xưa nay đều vậy, mình với con Tím gặp nhau đều tau tau mi mi, đến khi già khú vẫn tau tau mi mi như thời con nít. Mình thân nó từ hồi lớp năm đến bây giờ. Rất ít khi gặp nhau, có khi cả chục năm mới gặp nhau một lần, nhưng hễ gặp nhau là líu lo suốt ngày không chán. Con gái thông minh, lại tính con trai, mười cô thì có mười một cô chả coi con trai ra cái gì, nó cũng vậy. Một mình nó đứng ra bênh hết cả đám con gái trong lớp, thích cãi thì cãi, thích đấm đá thì đấm đá, chả sợ.
Hồi lớp năm mình ngồi bàn sau nó ngồi bàn trước. Tụi mình chỉ mười một, mười hai tuổi thôi, chỉ là đám hỉ chưa sạch mũi. Nhưng lớp nào cũng thế, thỉnh thoảng lại lọt vào các anh chị lớn tuổi, có khi hơn tụi mình cả chục tuổi chứ không ít. Bàn mình có anh Đoàn mười bảy tuổi. Bàn nó có chị Điểm mười sáu tuổi. Anh Đoàn mê chị Điểm lắm, thỉnh thoảng lại sai mình làm thơ để anh chép lại, ném sang cho chị Điểm. Thơ phú gì đâu, chỉ là vè con cóc, đại loại: Điểm ơi Điểm có nhớ Đoàn, đêm nào anh cũng mơ màng nhớ em…
Chị Điểm không thèm đọc, hễ có thư anh Đoàn ném sang là chị tùa đi. Con Tím nhặt đọc, nó cười rích rích rồi hí húi làm thơ đáp trả. Nó đưa chị Điểm đọc, hai chị em cười rích rích. Chị Điểm không cho nó ném thư sang cho anh Đoàn, nó không chịu, lén ném thư cho anh Đoàn, cũng là vè con cóc: Họa ngu mới nhớ đến Đoàn/ nhớ Đoàn là Điểm nhớ toàn cứt trâu. Mình không thấy hay ho gì, anh Đoàn thì tức lắm, sai mình làm thơ chửi lại. Nhiều hôm chửi qua chửi lại suốt buổi, chẳng học hành gì.
Trò ghê rợn nhất của anh Đoàn làm đám con gái bàn con Tím phải run sợ, con Tím cũng run sợ là vuốt chim thật thẳng, lén lấy tóc chị Điểm cột vào. Chị Điểm biết tóc chị đang bám vào cái gì nhưng không dám động cựa. Chị ngồi yên mặt đỏ nhừ. Cả bàn con Tím cũng ngồi yên, đứa nào đứa nấy mặt đỏ nhừ. Tụi mình thích lắm, ngồi cười rích rích. Bàn trước chị Điểm ngồi khóc, tụi mình càng khoái chí càng cười. Cô giáo dừng lại hỏi chuyện gì mà cười, chẳng đứa nào dám nói. Cô vừa quay lên bảng tụi mình lại cười rích rích. Cô giáo cáu, nói tôi đáng cười lắm sao. Nếu các em còn cười tôi sẽ nghỉ dạy, xin giám hiệu đổi cô khác.
Cả lớp nín thinh nhìn nhau. Thình lình con Tím quay lại chụp chim anh Đoàn, nói em thưa cô em thưa cô… đây nì đây nì! Anh Đoàn hoảng hốt nhảy dựng, con Tím vẫn không chịu buông. Cả lớp được trận cười vỡ bụng. Anh Đoàn xấu hổ quá bỏ học luôn từ hôm đó, cũng từ hôm đó đứa nào cũng nể sợ con Tím. Riêng mình thì phục lăn.
Hết học kỳ 1 lớp năm mình theo ông già lên Cao Mại, khi quay về không thấy con Tím nữa. Lên cấp 3 nó học 10D, mình học 10B hầu như không gặp nhau lần nào. Mấy năm sau mình là anh sinh viên năm thứ hai bỗng gặp nó trên tàu hỏa, nó cũng là nữ sinh năm thứ hai chẳng kém gì. Mình không ngạc nhiên lắm, xưa nó học giỏi phết, mỗi tội chữ xấu như gà bới, viết lách cẩu thả nên ít khi được điểm cao chứ môn nào nó cũng chẳng kém gì mình, cả toán lẫn văn. Điều mình ngạc nhiên là cái cô bé gầy gầy đen đen ngày xưa bỗng lột xác trở thành một thiếu nữ cực xinh, da trắng hồng, tóc dài đen mượt, cặp tuyết lê tròn căng, mắt bồ câu lóng lánh… lại còn lúm đồng tiền chấm phẩy nữa, hết sảy hi hi.
Nó nhìn mình cười cười, nói nhìn chi nhìn dữ rứa mi, e thằng ni tính ăn thịt tau đó à bay. Tính dở bài một ra cưa cẩm, nghe nó nói vậy đâm cụt hứng, mình chỉ tủm tỉm cười, nói công nhận mi xinh thật, tụi tao chủ quan bỏ lọt mi tiếc quá. Nó cười phì, kéo tai mình nói nhỏ, nói thiệt để tụi bay khỏi tơ tưởng mất thời giờ nghe, con trai lứa tụi mình ở Ba Đồn tau không duyệt được đứa mô hết, kể cả mi. Mình hỏi sao, nó bảo tụi bay đa số đều giỏi giang thông minh sáng láng cả, có điều hơi xí trai, không duyệt được. Mình trợn mắt lên, nói tao mà cũng xí trai à, á hậu khối mười đó mi. Nó cười rũ xoa đầu mình, nói em ơi đừng có mà mơ, á hậu như em chị khua một khua được cả nắm.
Tết về quê lại gặp con Tím, hình như mỗi ngày nó lại đẹp hơn lên, rất quyến rũ.
Gặp tụi mình nó vẫn tí tởn như ngày nào, chẳng coi tụi mình là cái đinh gì, vẫn ôm vai hót cổ như thời con nít, rất tự nhiên. Mình hỏi nó, nói đã kiếm được thằng đẹp trai hơn tau chưa. Nó cười hì hì, nói rồi, không chỉ đẹp hơn mi mà hơn cả lũ trai thị trấn. Tưởng nó đùa, té ra mồng 4 tết nó mời đến dự lễ đính hôn, nhìn thấy thằng chồng của nó mình hơi bị choáng. Cái thằng quá đẹp, cao to trắng trẻo như tây lai. Nó đẹp và sang đến nỗi đứng cạnh nó thấy mình quê quê bẩn bẩn thế nào a. Thằng này ở Vinh nhưng đảm bảo trai Hà Nội cũng phải lác mắt cứ gì trai thị trấn quê bọ như tụi mình.
Con Tím bên chồng khác hẳn con Tím bên bạn bè, cái vẻ dịu dàng e lệ của nó vừa tức cười vừa đáng ghét. Tụi mình trêu nó, nói thấy mi diễn kịch trông tội nghiệp quá chừng, sao cứ phải lấy chồng đẹp trai hả con kia? Nó cười hi hi, nói bọ mạ tau cũng hỏi tau rứa. Bọ mạ tau chỉ thích người tài giỏi. Tau nói tài giỏi có thể cố gắng mà thành chứ đẹp là trời cho, có cố gắng cũng không được. Mình lấy thằng chồng đẹp rồi bắt nó cố gắng thành tài giỏi, rứa là được cả hai, he he.
Năm năm sau rời quân ngũ về Huế làm việc, mình gặp con Tím ngay khi vừa xuống xe ở bến xe An Cựu. Nó mừng lắm kéo mình về nhà nó. Đó là căn hộ chừng 18 mét vuông ở khu tập thể Đống Đa, hồi đó ai có căn hộ như vậy gọi là sang. Hai đứa con gái bé tí, đứa bốn tuổi đứa hai tuổi líu ríu chạy ra khoanh tay chào mình. Con Tím nói con tau đó, xinh không? Mình cười, nói tất nhiên là con mi rồi, có phải con chồng mi không mới đáng nói. Nó nhăn răng cười, nói chồng a, cút rồi. Mình trợn mắt hỏi thiệt a. Nó gật đầu thản nhiên, nói ừ, ly dị đã gần hai năm nhưng nó vừa cút hẳn cách đây sáu tháng.
Mình hỏi con Tím, nói răng rứa, thằng cu xấu trai rồi à. Nó nói đâu có, vẫn đẹp rực rỡ, tao vừa thả đã có đứa hớp lấy rồi. Mình hỏi rứa thì vì răng. Nó nhăn răng cười không nói gì, suốt buổi vẫn không nói gì. Nó nấu cơm cho mình ăn (hồi đó được ai mời cơm mừng lắm), suốt bữa cơm mình hỏi đi hỏi lại vì sao bỏ nhau nó vẫn không nói gì. Đến khi chia tay, ra đến cổng nó mới kể vì sao. Té ra nó vớ phải thằng chồng bần. Đàn ông bần hơi bị nhiều nhưng bần như thằng này hơi bị hiếm.
Mới cưới nó phát hiện ra chồng nó không chịu chi một xu trà mời bạn. Ở lâu chút nữa nó phát hiện ra chồng nó rất quan tâm giá cả ở chợ. Mỗi lần nó đi chợ về đều kiểm tra từng món, hỏi món này bao nhiêu món kia bao nhiêu. Lúc đầu nó tưởng đó là cách chồng quan tâm đến vợ. Lâu ngày mới biết không phải vậy, chồng nó than với bạn bè lấy phải bà vợ hoang, đi chợ không biết trả giá. Được một mặt con chồng nó huỵch toẹt ra với nó, nói anh đã ra chợ hỏi rồi, bó rau muống có tám trăm đồng em, mua đến nghìn hai.
Đáng lẽ nó nói cho chồng nó biết muốn mua bó rau muống sáu trăm đồng, thậm chí bốn trăm đồng cũng có nhưng nó không thèm đôi co, nói thôi thế từ nay anh đi chợ nhé. Tưởng chồng tự ái, nếu không tự ái thì giận, nếu không giận không tự ái thì ôm lấy vợ nói cho anh xin lỗi, anh đùa đấy mà. Nhưng không. Chồng nó phấn khởi nhận việc ngay. Hằng tháng nó đưa hết lương cho chồng nó để chồng nó đi chợ. Một ngày đỡ mất vài tiếng lê lết ở chợ càng khỏe, thậm chí nó mừng lấy được thằng chồng ngu, tranh hết việc chợ búa của vợ.
Đến khi sinh đứa thứ hai, vừa đi làm vài tháng, một hôm nó đưa lương về cho chồng nó, chồng nó đếm cẩn thận rồi trả lại, nói thiếu mất bốn đồng hai. Anh hỏi rồi, em vừa được tăng một bậc lương. Đáng lẽ phải giải thích là quyết định tăng lương thì có rồi nhưng lương mới chưa về tài vụ, nó vẫn phải nhận lương cũ. Nhưng không, nó nhìn chồng cười rất tươi, nói bây giờ em mới hiểu có thứ đàn ông bần như anh. Dứt lời nó nhổ bãi nước miếng đánh toẹt, nói kể từ hôm nay tôi hết vợ chồng với anh, còn thủ tục pháp lý thì anh tự lo lấy, rõ chưa.
Thế là xong một đời chồng, con Tím nói và nhăn răng cười.
Nguyễn Quang Lập