Tôi gặp lại anh trên mạng. Anh chuẩn bị lấy vợ, tôi chúc mừng, cầu mong anh hạnh phúc. Giờ đây tôi ngồi nhớ về tất cả, nhớ về kỷ niệm của tôi và anh mà lòng đau. Tôi đau vì để mất đi một người đã yêu thương mình như vậy.
Tôi năm nay 27 tuổi, đối với người khác thì tuổi Dần lận đận tình duyên lắm nhưng với tôi không phải vậy mà là do tôi. Tôi xin kể về thời thơ ấu một chút. Ngày còn là con bé 4 tuổi thì tôi đã biết giữ em, nấu cơm giúp mẹ, vì nhà nghèo mà lại là con đầu nữa nên tôi không bao giờ biết đến làm nũng là gì. Nhà nghèo nên bữa ăn chỉ là khoai lang, buổi sáng nhịn đói.
Mẹ tôi làm việc nhiều để kiếm tiền nên bà hay chửi bới. Lớn hơn một chút công việc tôi cũng nhiều lên, Tết đến tôi háo hức mặt đồ mới nhưng chỉ được mặc một ngày mùng một thôi, ngày mùng hai là mẹ bắt tôi phải ở nhà chăn bò rồi đến mùng 3,4 là coi như không còn tết mà phải đi làm.
Có lẽ ý thức được cái nghèo của nghề nông nên tôi cố gắng học tập. Thân tôi lại ốm yếu nên càng không thể nghỉ học sớm. Lên cấp 3 tôi đi học 10 cây số nhưng không bao giờ có khái niệm ăn sáng hay có đồng tiền nào trong túi nếu xe hư. Chính vì những điều này mà hình thành trong tôi con bé bướng bỉnh, lúc nào cũng thích giàu và không biết được đâu mới là hạnh phúc.
Năm tôi là sinh viên năm 2 cũng là lúc tôi phải học thêm nhiều thứ. Tôi đi học thêm chuyên viên đồ họa vì nó tốt cho ngành tôi, ở đó tôi đã gặp anh. Nhìn anh trắng trẻo và thư sinh lắm, tôi cứ nghĩ anh con nhà giàu và không thèm để ý tới tôi, một cô bé đen quê thế này, nhưng trong lòng vẫn ước được quen anh. Rồi vô tình tôi và anh học cùng lớp đồ họa. Tôi tìm cách ngồi kề anh, hỏi bài anh và anh cũng đáp lại.
Một ngày anh mượn tập tôi, với tôi nhiêu đó là đủ rồi. Tôi vui sướng khi tới ngày đến lớp nhưng hôm đó không thấy anh đến, lại không mang tập cho tôi. Tôi buồn nhiều lắm, nghĩ là anh gạt tôi. Hôm sau anh đi học lại và trả tập cho tôi, rồi anh nghỉ học. Tôi không hiểu vì sao nên trong lòng rất buồn. Thời gian không làm tôi quên anh nhưng cũng không còn nhớ nhiều. Một hôm đi học về nhìn thấy anh ở cổng trường, anh đợi tôi ở đó, dẫn tôi đi ăn, đi dạo. Anh nói bận đi làm thêm nên không thể đi học thêm đồ họa nữa.
Giờ tôi mới biết là anh cũng để ý tôi. Anh nói mượn tập tôi chỉ là muốn biết tên tôi thôi. Sau đó biết bao nhiêu kỷ niệm anh dành cho tôi, anh đi làm mua sữa cho tôi uống, anh kiểm tra việc học của tôi. Và chúng tôi yêu nhau như thế. Nhưng rồi có những cuộc cãi nhau mà anh tự ái cao, còn tôi nào chịu nhường. Có khi anh theo tôi về đến phòng trọ mà tôi không thèm đếm xỉa tới anh bởi tôi đã quen người khác học giỏi hơn anh nhiều mà anh nào biết.
Rồi chúng tôi ra trường, anh phải về quê vì ba mẹ già; còn tôi thích ở lại thành phố này, tôi ghét về miền Trung nắng gió. Anh về quê, trong này tôi quen người khác, anh điện thoại cho tôi rất nhiều nhưng tôi không thèm trả lời vì tôi đã có người mới giàu hơn anh (đó chỉ là cái vỏ bên ngoài giàu). Rồi cuối cùng tôi cũng chia tay người ta vì không hợp, anh lại về bên tôi, lại nói tôi chờ anh rồi anh sẽ vào, nhưng tôi mong anh đừng vào vì tôi còn mải chạy theo tìm kiếm tiền.
Tôi đổi số điện thoại mà không cho anh biết, rồi một thời gian với bao cuộc tình của mình, tuy tôi quen nhiều người nhưng vẫn giữ thân mình cho chồng tương lai; tôi lại gặp lại anh trên mạng. Anh chuẩn bị lấy vợ, tôi chúc mừng, cầu mong anh hạnh phúc. Giờ đây tôi ngồi nhớ về tất cả, nhớ về kỷ niệm của tôi và anh mà lòng đau. Tôi đau vì để mất đi một người đã yêu thương mình như vậy.
Giá như tôi nhận ra sớm thì giờ chúng tôi đã hạnh phúc bên nhau, tôi không phải lo gì nhiều. Chỉ có tôi mới hiểu được tất cả những gì đã đánh mất. Tôi yêu và nhớ anh vô cùng. Hạnh phúc là bình dị, khi nhận ra giá trị của hạnh phúc thì cũng là lúc không thể nào tìm lại được.
Hạ