Tôi không ngờ cuộc đời làm dâu của mình lại trái ngang thế này.
Từ ngày về làm dâu đến nay đã hơn 1 năm, ấn tượng còn lại trong con là 1 con số 0 tròn trĩnh. Người ta nói gia đình là chốn bình yên để mọi người trở về sau lo toan mệt mỏi, nhưng mỗi khi về nhà mình con có cảm giác sợ hãi hơn là bình yên, sợ hãi cái ánh mắt soi mói, sợ hãi cái cách sống giả tạo, sợ hãi cách miệt thị vì con là gái miền Nam, con không có công việc ổn định…
Con sợ cái cách mọi người cười trước mặt mà đâm chọc sau lưng… Nhà có 2 chị em với nhau nhưng bố mẹ hãy nhìn xem, con dâu mẹ ai sẽ là người tốt. Con muốn sống tốt, muốn hòa hợp với gia đình mình, ai là người có trách nhiệm, ai là người sống dối trá, ai là người vòi vĩnh bố mẹ? Con sinh ra vốn dĩ là người tự lập, không việc gì con chưa trải qua, để có được ngày hôm nay con đã phải cố gắng rất nhiều sau bao năm bươn trải.
Con vì theo con trai mẹ mà bỏ công việc hiện tại của mình và trở thành người thất nghiệp. Có lẽ mẹ không hài lòng về con. Con lầm lũi đi làm ngoài, cuối cùng cũng tìm được việc như mình mong muốn, có mức thu nhập đủ nuôi sống bản thân con, cày ngày, cày đêm để kiếm thêm. Biết bao giờ mới thay đổi cái quan niệm làm nhà nước mới ổn định của bố mẹ? Chồng con, ngoài giờ hành chính ở cơ quan, 2 năm ròng rã, tuần nào anh cũng về phụ giúp bố mẹ việc vườn rẫy, nhà hết thuốc, hết cám, hết thức ăn, lúc nào mẹ cũng í ới…người đi mua là con, người mang về là chồng con.
Từ ngày về làm dâu đến nay đã hơn 1 năm, ấn tượng còn lại trong con là 1 con số 0 tròn trĩnh. Người ta nói gia đình là chốn bình yên để mọi người trở về sau lo toan mệt mỏi, nhưng mỗi khi về nhà mình con có cảm giác sợ hãi hơn là bình yên, sợ hãi cái ánh mắt soi mói, sợ hãi cái cách sống giả tạo, sợ hãi cách miệt thị vì con là gái miền Nam, con không có công việc ổn định…
Con sợ cái cách mọi người cười trước mặt mà đâm chọc sau lưng… Nhà có 2 chị em với nhau nhưng bố mẹ hãy nhìn xem, con dâu mẹ ai sẽ là người tốt. Con muốn sống tốt, muốn hòa hợp với gia đình mình, ai là người có trách nhiệm, ai là người sống dối trá, ai là người vòi vĩnh bố mẹ? Con sinh ra vốn dĩ là người tự lập, không việc gì con chưa trải qua, để có được ngày hôm nay con đã phải cố gắng rất nhiều sau bao năm bươn trải.
Con vì theo con trai mẹ mà bỏ công việc hiện tại của mình và trở thành người thất nghiệp. Có lẽ mẹ không hài lòng về con. Con lầm lũi đi làm ngoài, cuối cùng cũng tìm được việc như mình mong muốn, có mức thu nhập đủ nuôi sống bản thân con, cày ngày, cày đêm để kiếm thêm. Biết bao giờ mới thay đổi cái quan niệm làm nhà nước mới ổn định của bố mẹ? Chồng con, ngoài giờ hành chính ở cơ quan, 2 năm ròng rã, tuần nào anh cũng về phụ giúp bố mẹ việc vườn rẫy, nhà hết thuốc, hết cám, hết thức ăn, lúc nào mẹ cũng í ới…người đi mua là con, người mang về là chồng con.
Con nghĩ đó là trách nhiệm nên không toan tính cho dù số tiền bỏ ra không ít đâu, dù vợ chồng con phải sống trong nhà trọ 30m2, sống thiếu thốn thế nào cũng không bao giờ kêu ca. Bố mẹ có nhà cho thuê, đi xe hơi… tiền vàng cất, bố mẹ có bao giờ biết công sức vợ chồng con bỏ ra.
Không có 1 xu cho vợ chồng con, nhiều khi cần gấp tiền để làm gì đó cũng không dám mượn, Tết đến, quần áo con mua mẹ lại bảo: “Mày mang của nợ này về làm gì” và chê không mặc. Con mua cái gì mẹ cũng chê. Con từ 1 đứa học hành đàng hoàng, về vườn con vẫn vác từng bao cà phê, nhặt từng hạt tiêu, thức cùng mẹ may bao may túi… băm chuối, chăm gà vịt, thức khuya dậy sớm.
Con đã cố gắng rất nhiều, bầu bì nhưng con vẫn vác bụng đi khắp nơi, đi gần đi xa, đường gập ghềnh ngồi cứ ôm bụng sợ ảnh hưởng em bé, con chui xuống gầm xe, đi vào kho bãi, đi đo đạc công trình, thức khuya dậy sớm xử lý hồ sơ để kiếm vài trăm ngàn đồng. Người ngoài còn xót cho con, lo cho sức khỏe của con, hỗ trợ con.
Con kiếm từng đồng và tích cóp, chi tiêu cho gia đình nhỏ của con. Tụi con cưới nhau 1 năm nhưng dư chừng đó là mãn nguyện lắm rồi, dù sao đi nữa con cũng chỉ mới đi làm 8 tháng. Chồng con, ngoài giờ làm, đêm anh còn đi kiếm việc làm thêm để cùng con lo cho em bé sắp chào đời, vợ chồng cật lực mẹ có hiểu đâu. Còn anh chị, họ dư giả, của ăn của để, nhà, đất…bố mẹ còn bỏ tiền xây nhà cho họ, xây xong nhà thật hoành tráng rồi để trống 1 năm nay. Trong khi tụi con, nay ở nhà trọ này, mai ở nhà trọ khác, vợ chồng ôm nhau khóc khi chủ nhà lấy nhà không báo trước, dầm mưa đi tìm nhà trọ.
Rồi con bị động thai, cái thai đã không còn nữa, con phải nằm viện một tuần mẹ cũng không hỏi con lấy một lời. Cuộc sống tần tảo, mẹ chưa bao giờ cho con một miếng ăn ngon lành. Mẹ cứ giáng cái tội lấy vợ nghèo của con trai mẹ thì phải tội, còn mẹ không liên quan gì.
Anh nhẹ nhàng ôm con vào lòng, một câu nói của anh làm con hạnh phúc và quan trọng hơn tất cả. Bố mẹ à, nước mắt chảy xuôi, hãy sống suy nghĩ sâu hơn sống tình nghĩa hơn để mai này khi nằm xuống, khi bệnh tật không phải nhìn con bằng ánh mắt hối tiếc. Cuộc đời này vốn là như vậy, để xem ai sẽ hơn ai? Ai sẽ là người cán đích trước, vợ chồng con và anh chị ai sẽ là người kề cận chăm sóc lúc bố mẹ nằm xuống. Giờ đây con đang suy nghĩ, mình sẽ làm gì tiếp theo?
Theo Eva