Tag Archives: hạnh phúc

Chồng cũ đòi nuôi con vì muốn tôi tìm hạnh phúc mới

Sau một năm, giờ anh về đòi đứa con mà trước kia anh vứt bỏ. Anh viện lý do con ở với tôi, tôi sẽ khổ, vất vả. Anh nói tôi xinh đẹp, bảo tôi coi như không có con để bắt đầu cuộc sống mới.

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nề nếp, văn hóa và kinh tế thuộc hàng khá giả. Bố mẹ là nhân viên công chức nhà nước, chị gái và tôi được bố mẹ cưng chiều nhưng cũng được bố tôi “huấn luyện” ra trò từ học vấn đến cách ứng xử rồi nội trợ. Mọi người vẫn khen nhà tôi không có con trai nhưng lúc nào cũng đầy tiếng cười.

Từ nhỏ tôi đã là niềm tự hào của gia đình, đi học luôn nằm trong top 3 của lớp, luôn được thầy cô bạn bè khen. Có lẽ mọi thứ sẽ trôi phẳng lặng như thế nếu như ngày đó tôi không gặp anh. Anh hơn tôi 7 tuổi và bắt đầu để ý từ khi tôi vào lớp 10, tôi không biết gì cho đến khi chuẩn bị thi đại học, anh chủ động nhắn tin cho tôi. Chúng tôi bắt đầu gặp nhau, nói chuyện và nhắn tin nhiều hơn.

Tôi lúc đó là một cô gái ngây thơ, không chút toan tính và luôn tin những gì tôi được kể. Anh đã nói với tôi rất nhiều, anh nói tốt nghiệp đại học Bách Khoa với tấm bằng ưu và đang làm ở công ty hóa chất tại Hải Phòng, gia đình anh khá giả này kia nhưng tất cả chỉ là dối trá. Anh nói đã mua đất ở Hải Phòng để sau này chúng tôi lấy nhau sẽ xây nhà ở đấy.

Tôi chưa bao giờ hỏi anh chuyện gì, tất cả đều là anh tự nói, tôi tin anh nên cũng chưa bao giờ nói anh đưa tôi về nhà chơi. Tôi tin anh tuyệt đối, anh biết tôi không ham của cải nhưng sau này anh lại nói vì gia đình tôi cao quá, anh sợ không nói thế tôi sẽ không yêu anh. Thật trớ trêu, hóa ra tình yêu tôi dành cho anh được tính toán như vậy sao.

Gia đình, bạn bè biết tôi yêu anh ra sức ngăn cản, bố mẹ nói tôi đang bị lợi dụng. Tôi không nghe, bạn bè khuyên tôi cũng bỏ ngoài tai, duy nhất chỉ có người bạn thân của tôi nói anh ấy hợp với tôi và nói tốt về anh rất nhiều. Chính những câu nói đó khiến tôi càng tin anh hơn. Nhưng đâu ai ngờ được bạn thân và người yêu tôi lại bắt tay đưa tôi vào tròng. 12 năm đi học tôi không bao giờ được phép đi chơi sau 19h, vì vậy tôi và anh chỉ có thể gặp nhau ban ngày nếu tôi không có giờ học. Trong một lần, anh và bạn thân lại đánh thuốc mê rồi đưa tôi vào nhà nghỉ. Vậy mà tôi vẫn tin anh sẽ chịu trách nhiệm và bao bọc tôi.

Bẵng đi một tháng tôi đi thi đại học, chúng tôi không gặp nhau cho đến ngày nhận được 2 giấy báo nhập trường cũng là lúc tôi biết mình đang có thai. Tôi hoang mang, lo sợ tột cùng, không dám nói với ai, anh biết nhưng không tin vì có một lần làm sao đã có thể. Thế rồi tôi cũng nhập học theo trường mà tôi thích, ngày ngày tôi đi xe bus 10km đến trường học cùng với đứa con ngày một lớn. Tôi giấu cho đến khi đứa bé được 6 tháng mọi chuyện mới vỡ lở, chúng tôi làm đám cưới trong sự tiếc nuối của thầy cô và bạn bè. Lúc này tôi mới biết những gì anh nói là dối trá, nhưng tôi không hề trách, không cảm thấy tủi thân vì tôi thương anh.

Bảo lưu 6 tháng sinh con, tôi tiếp tục học tiếp, vừa học vừa chăm con, lo công việc gia đình tại đất Hà Thành đắt đỏ. Nhưng rồi chuyện gì đến cũng đến, anh mượn chuyện làm ăn thường xuyên cần tiền, tôi lại mượn ông bà ngoại cho anh làm ăn. Lỗ vốn anh về trách mắng đánh đập tôi, mẹ chồng luôn bênh con trai, mọi trách cứ tôi gánh hết, thương con tôi cam chịu.

Tôi ngậm đắng nuốt cay đem con về nhà bố mẹ đẻ vì chúng tôi không thể sống với nhau khi anh có người khác. Không một ai biết, tất cả trách tôi không làm tròn bổn phận. Hàng ngày, dậy từ 5h sáng đi chợ lo ăn sáng cho gia đình, rồi lên lớp học, trưa về lo cho con, cho gia đình, tôi không có một chút thời gian cho bản thân.

Cuối cùng chúng tôi vẫn ly hôn, tôi được quyền nuôi con và không yêu cầu anh trợ cấp. Tôi để con ở nhà tiếp tục lên Hà Nội học và đi làm thêm. Tốt nghiệp bằng giỏi, tôi có một công việc với mức lương khá ổn, mọi thứ bắt đầu cân bằng thì anh xuất hiện với giấy triệu tập của tòa án, anh đòi quyền nuôi con. Đến lúc này tôi mới biết anh lập gia đình và đã có con chỉ trong một năm, giờ anh về đòi đứa con mà trước kia anh vứt bỏ. Anh chuẩn bị rất kỹ lưỡng, anh biết lợi thế thuộc về mình vì anh có gia đình đầy đủ và anh muốn đưa con sang Trung Quốc cùng anh.

Tôi chết lặng, anh đâm tôi chết một lần, giờ anh lại đâm lần nữa. Anh viện lý do con ở với tôi, tôi sẽ khổ vất vả. Anh nói tôi xinh đẹp, đúng là trong mắt bạn bè tôi luôn là bông hoa nở rộ rực rỡ, nhưng ai biết được đằng sau nó là một trái tim luôn rỉ máu vì anh.

Tôi không thể chấp nhận ai vì biết không ai có thể đủ bao dung để tha thứ cho tôi và bao bọc mẹ con tôi. Anh biết điều đó, còn anh lại có gia đình, anh hoàn toàn có thể cho con chúng ta một gia đình hoàn chỉnh, nhưng tôi không cam tâm. Cả đời không gặp lại con tôi sẽ không thể yên tâm được. Anh có cần phải chia cắt mẹ con tôi thế không, tôi nuốt nước mắt bao năm nay vì con, giờ anh lại bảo tôi coi như không có để bắt đầu cuộc sống mới.

Hàng ngày, tôi vẫn đi làm, vẫn rạng rỡ trước mặt mọi người, không ai biết được tôi đang lo lắng tột độ. Tôi từ chối tất cả những người muốn gần, vì tôi luôn tự ti với hoàn cảnh của mình, tôi sợ khi họ biết được sẽ coi thường tôi. Tôi vẫn luôn khao khát được che chở, được yêu thương, được như bao cô gái tuổi 22 khác. Tôi nên làm gì, để con mình ra đi và bắt đầu cuộc sống mới hay gắng đến cùng để giữ con ở lại? Dù biết nếu đi với anh con có lẽ sẽ hạnh phúc hơn. Làm sao để tôi tiếp nhận tình yêu mới và thoát khỏi quá khứ. Xin hãy giúp tôi.

Thanh

 

Vẫn chờ anh, một nửa đích thực

Hôn nhân tan vỡ, cuốn đi trong em biết bao điều đẹp đẽ, bao niềm tin, hy vọng. Trái tim tê tái vì đớn đau, tổn thương, thất vọng và em hiểu ra rằng đã nhận nhầm một nửa của mình.

Em, một phụ nữ bắt đầu bước vào tuổi 30 với hành trang là cuộc hôn nhân đổ vỡ và gia tài vô giá là cậu con trai vừa lên ba. Em không phải là người xinh đẹp, giàu có về tiền bạc, chỉ đơn thuần là một người con gái được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc nhưng sớm phải chịu cảnh mồ côi mẹ.

Em lớn lên, trưởng thành, được học hành đến nơi đến chốn bởi sự hy sinh vô bờ bến của người cha đã dành trọn cuộc đời chịu cảnh gà trống nuôi con. Em sống và lớn lên bằng tình yêu thương bất tận mà cha mẹ, gia đình đã dành cho mình và có lẽ chính nhờ thế mà em lúc nào cũng thấy yêu thương mọi người và cần được yêu thương.

Dẫu rằng cuộc sống đã cuốn đi bao điều đẹp đẽ trong em, dẫu rằng có những vết thương chỉ thành sẹo chứ chẳng hề biến mất theo thời gian. Dẫu rằng đôi khi em thấy mình đơn độc, lẻ loi, yếu mềm đến đáng thương. Em vẫn cảm ơn cuộc đời mỗi sớm mai thức dậy, bên em là con trai nhỏ đáng yêu, là sự quan tâm yêu thương của người thân, của bạn bè, của cả từng ngọn gió, từng hạt nắng bên hiên nhà.

Em đủ mạnh mẽ để sống đúng với bản chất và con người mình. Em đủ yêu thương để biết rằng con tim mình không một phút nào vô tâm, vô cảm trong cuộc sống bộn bề và dài rộng này. Em đủ lãng mạn để cảm nhận rõ bàn tay mình luôn cần một bàn tay. Em đủ yếu mềm để mắt lại nhòe ướt mỗi khi những nỗi nhớ tràn về, không đầu, không cuối. Em đủ tự tin với công việc mình đang có để xây dựng một cuộc sống không phụ thuộc, không thiếu thốn. Sẽ chẳng còn là em nếu thiếu đi những thái cực đó và dường như em cũng chưa bao giờ khác đi.

Không biết tự khi nào, em tin lắm câu nói “Mỗi người sinh ra trên cõi đời này đều có một người nào đó là một nửa đích thực”. Hôn nhân tan vỡ, cuốn đi trong em biết bao điều đẹp đẽ, bao niềm tin, hy vọng, bao công sức đắp xây. Trái tim tê tái vì đớn đau, tâm hồn khuyết bởi tổn thương, thất vọng và em hiểu ra rằng đã nhận nhầm một nửa của mình. Người đó chắc chắn không phải nửa còn lại mà cuộc đời dành cho em, vì thế nỗi đau nguôi đi và tuyệt nhiên em không hề ân hận, nuối tiếc.

Phải chăng trong cuộc sống này, nhầm lẫn là chuyện không tránh khỏi, quan trọng nhất là khi đã phát hiện ra nhầm lẫn, hãy biết trả mọi thứ về đúng chỗ của mình. Em vượt qua tháng ngày khủng khiếp ấy cũng nhờ vào những yêu thương còn lại và em biết những yêu thương ấy sẽ vĩnh viễn luôn ở bên.

Em muốn nhắn tới anh, một nửa đích thực của em, một nửa mà ta chưa hoặc biết đâu sẽ chẳng bao giờ gặp được nhau. Nhưng anh biết không, em vẫn luôn tin rằng anh đang ở đâu đó ngoài kia, lẫn trong dòng người xe tấp nập, lẫn trong hàng triệu người em chưa từng biết hay trong những người em từng biết. Biết đâu anh cũng đang kiếm tìm em, như em vẫn đang ngóng chờ và kiếm tìm anh bằng một niềm tin mỏng manh mà sao thật bền lâu đến thế.

Rất có thể một ngày nào đó, nhờ một sự kỳ diệu, ta sẽ nhận ra nhau và không còn chia xa, không còn tan vỡ, vì ta vốn sinh ra là hai nửa ghép nên một sự vẹn tròn, phải không anh? Chợt nhớ và muốn hát lên cùng với nhà thơ Xuân Quỳnh “Mây trắng bay đi cùng với gió. Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ. Đắng cay gửi lại bao mùa cũ. Thơ viết đôi dòng theo gió xa”.

Vi

Hạnh phúc không phụ thuộc vào giỏi hay dở “chuyện ấy”

Cưới nhau được sáu năm, chồng tôi luôn yêu thương vợ hết lòng. Nhiều người xuýt xoa, tôi có bí quyết gì mà khiến chồng mê dữ vậy, có phải do tôi giỏi… “chuyện ấy”?

Hạnh phúc gia đình
Hạnh phúc gia đình

Thực tế, tôi cũng như bao phụ nữ Việt Nam khác, bản tính vốn e ngại, rụt rè nên trong chuyện chăn gối chồng vẫn là người chủ động. Phải khẳng định, tôi chưa bao giờ giỏi chuyện ấy cả, dù cũng chẳng biết thế nào là giỏi – dở.

 

Biết tình dục góp phần làm thăng hoa cảm xúc đời sống lứa đôi nên vợ chồng tôi luôn tạo cảm giác thoải mái, hài lòng cho nhau. Chúng tôi xây dựng một “thời khóa biểu” hợp lý cho chuyện chăn gối dựa trên sức khỏe và thời gian cho phép của cả hai. Và, chúng tôi luôn tôn trọng lẫn nhau.

Có những hôm chồng “muốn” mà vợ mệt thì anh cũng đồng ý “hoãn binh” trong vui vẻ chứ không chèo kéo hoặc ép uổng. Ngược lại, thi thoảng tôi muốn tạo bất ngờ nên chủ động gợi ý và anh tỏ ra vô cùng thích thú. Lại có những hôm vợ chồng hưng phấn quá thế là “phá lịch” để có được lần yêu ra trò. Nhờ thế mà tôi và anh luôn cảm thấy thỏa mãn, hài lòng.

Tuy nhiên, tôi vẫn nghĩ gia đình có hạnh phúc hay không hoàn toàn không phụ thuộc vào việc người vợ giỏi hay dở “chuyện ấy”. Quan trọng nhất là tình yêu thương vợ chồng dành cho nhau. Đó chính là cái cốt lõi để cứu vãn mọi gia đình. Có tình yêu thương, chồng sẽ muốn làm cho vợ vui, vợ cũng muốn chồng được hạnh phúc.

Đồng thời, các ông chồng cũng nên nhớ, giá trị của một người vợ không hề được đo bằng việc cô ấy giỏi hay dở chuyện tình dục. Bởi lẽ, nếu đo như thế thì tôi dám cá, chẳng ai qua được… gái điếm. Một người vợ tốt, trước hết là phải thực sự yêu thương chồng con, biết lo toan cho gia đình. Liệu các ông muốn giữ người vợ đoan chính, đảm đang hay muốn giữ một người chỉ được mỗi “chuyện ấy”?

 

Thừa nhận tình dục là yếu tố quan trọng trong đời sống hôn nhân, là gia vị không thể thiếu trong bữa tiệc hạnh phúc nên tôi nghĩ các bà vợ đừng xem nhẹ nó, mà hãy cải thiện để đời sống tình dục tốt hơn. Nhưng, các ông chồng cũng nên quan tâm đến vợ, đừng lúc nào cũng chỉ mong vợ phải đáp ứng đủ. Hãy yêu thương và chia sẻ chân tình cùng vợ!

NGUYÊN CHI / Theo PhuNuOnline

Tạm biệt em, người con gái cuối cùng anh thương

Anh từng có một giấc mơ đẹp cùng em, nhưng dẫu sao giấc mơ nó chỉ mãi là giấc mơ thôi. Có lẽ yêu em cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi. Bên cạnh em có biết bao người tốt hơn anh nhiều mà.

Anh đã hứa với bản thân là không bao giờ để một người phụ nữ nào khóc, ít nhất là khóc vì anh. Bây giờ em sẽ không phải buồn, mệt mỏi vì anh nữa. Vậy là cuối cùng chúng mình cũng xa nhau em nhỉ! Giờ anh chỉ biết ở đây viết những dòng tâm sự này chúc em hạnh phúc, mặc dù anh biết sẽ chẳng bao giờ em đọc được những lời tâm sự này của anh.

Em nói: “không muốn làm bất kỳ ai tổn thương và nhất là anh”. Anh thấy mệt mỏi và bị tổn thương nhiều lắm rồi. Em đã hứa sẽ mãi ở bên anh, sẽ luôn ở bên mỗi lúc anh cần, sẽ mãi là người con gái làm cho anh cười. Vậy mà chỉ sau vài tin nhắn em đã quyết định rời xa anh, chỉ trong có mấy phút thôi em nhỉ! Vậy có nhanh quá không em? Có lẽ với em là không, nhưng với anh nó quá đột ngột. Bỗng dưng anh thấy mọi chuyện, cuộc đời thật khó hiểu.

Ngày còn bên nhau mới hứa hẹn đủ điều, em hứa sẽ chờ anh lập nghiệp, em bảo sẽ chờ ngày trăng mật nơi ấy, vậy mà…! Mỗi việc anh buồn vì một vài chuyện đáng buồn thôi mà em. Đời ai có thể tránh được những nỗi buồn xảy đến đâu chứ. Có thể với em là ủy mị, bi quan; nhưng với anh đó là nỗi buồn khi mất đi một người từng cứu sống chính sinh mạng của anh.

Anh cứ tưởng nhìn thấy chính mình trong con người em, anh tưởng anh hiểu em lắm, và anh cũng tưởng em phải hiểu anh lắm chứ. Hóa ra chỉ là anh nghĩ vậy mà thôi. Có lẽ anh sẽ không mất em nếu bố mẹ anh không làm nông, nếu anh bắt đầu sự nghiệp sớm hơn. Giá như, giá như, muôn vàn cái giá như em nhỉ, nhưng muôn vàn thứ ấy nó vẫn chỉ là chính nó, là thứ sinh ra đã thế rồi làm sao còn có cái giá như nữa hả em?

Em quyết định ra đi. Anh tôn trọng em và tôn trọng cả quyết định của em. Nếu như em rõ ràng từ lúc ấy chắc anh bây giờ chẳng thế này. Anh từng có một giấc mơ đẹp cùng em, nhưng dẫu sao giấc mơ nó chỉ mãi là giấc mơ thôi em nhỉ? Có lẽ yêu em cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi. Bên cạnh em có biết bao người tốt hơn anh nhiều mà.

Vì yêu em anh sẵn sàng làm tất cả, và giấc mơ của anh, anh dám tin rằng sẽ thực hiện nó. Nếu lúc đó có được một lời động viên khích lệ từ phía em thì giờ chắc không như bây giờ. Có thể anh yêu em nhiều hơn nên em đã cho mình được cái quyền làm như vậy, nói ra đi những lúc em thích, em có biết những lúc đó anh thế nào không? Có bao giờ em đặt em vào hoàn cảnh của anh không, chắc là không phải không em?

Tuổi thơ của anh không hạnh phúc như các bạn, không như những người cùng trang lứa, anh đã phải chứng kiến quá nhiều nỗi đau, quá nhiều nước mắt. Anh đã học được cách để gạt đi nó mà không bao giờ rơi nước mắt, có lẽ cũng vì thế mà từ hồi còn rất nhỏ anh đã không bao giờ khóc.

Em chọn cách ra đi nếu đó là cách để em được hạnh phúc. Anh từng hứa sẽ không để cho bất kỳ ai phải buồn, ít nhất là buồn vì anh. Chỉ còn mấy tháng nữa thôi anh sẽ rời xa nơi này, rời xa nơi đã có quá nhiều điều để anh lưu luyến, rời xa nơi từng đưa anh gặp em. Tạm biệt em người con gái cuối cùng anh yêu thương.

Nhật

Chúc những người tình của anh hạnh phúc

Em không đủ mạnh và quan trọng hơn là anh đã lập trình sẵn: vui chơi qua đường với em và khi muốn vứt bỏ thì anh làm rất dễ dàng. Anh tiếp tục với những món đồ chơi khác hiện có. Với anh thì rất dễ, nhưng rất khó với em.

Anh!

Mình quen nhau được bao lâu rồi anh biết không? Anh không nhớ và cũng không có thời gian để nhớ. Em từng ước rằng “heart ” của anh là một “ngôi nhà”, và em có thể có được một vị trí, dù chỉ một góc nhỏ trong “nhà kho” em cũng bằng lòng. Nhưng em biết, “heart” của anh đã đầy rồi, em không chen chân vô được, anh nhỉ!

Anh có nhớ em từng nói “xin anh đừng lừa dối em” ngay khi mới bắt đầu quen nhau không? Em sợ, rất sợ cảm giác bị lừa dối và bỏ rơi. Em biết từ đầu rằng quen anh thì em như chơi một ván cờ mà em không rành, còn anh là người quá rành rồi, cho nên việc em thua trong ván cờ này là 99%, nhưng em vẫn hy vòng rằng % còn lại có thể mình thắng. Vì em nghĩ “em chân thành thì anh không dối gạt em đâu”.

Và em đã không có được chút may mắn đó, em đã sai ngay từ nước cờ đầu tiên, tin anh tuyệt đối, để rồi sau khi quen anh một khoảng thời gian em lờ mờ nhận ra rằng bên anh không chỉ có mình em. Lúc đó, phải chi em mạnh mẽ và tin vào cảm giác của mình, dứt khoát với anh thì cuộc đời em không như thế này. Chắc anh không biết rằng, rất nhiều lần khi bên cạnh anh, em đã khóc vì biết những cuộc điện thoại hoặc tin nhắn đến máy anh là của nhiều người con gái khác.

Đôi khi em giả vờ nhắm mắt, ngủ hoặc cố tình tỏ vẻ bình thường, nhưng anh không hề biết đó là những lúc em kìm nén những giọt nước mắt của mình. Có đôi khi anh thấy em khóc thì anh nổi cáu và luôn trách móc rằng em đem đến mệt mỏi cho anh. Em im lặng không nói, vì biết có nói ra anh cũng không thừa nhận, anh luôn tìm mọi lý do để che giấu đi sự dối trá của mình. Khi sự thật vô tình em biết được, thì anh cũng chẳng một lời xin lỗi em.

Yêu anh em chỉ mù quáng, không được biết rõ ràng về gia đình và bạn bè của anh. Em biết ở anh có quá nhiều bí mật, đến tận bây giờ em cũng không hiểu tại sao anh lại lừa dối một người như em, hay em đã nợ gì ở anh mà giờ em phải trả giá đắt như vậy? Em cảm nhận được hạnh phúc anh dành cho em chỉ là khoảng thời gian đầu. Lúc đó chắc anh có tình cảm với em, và em là một món đồ chơi mới của anh nên anh tôn trọng và chiều chuộng.

Chưa bao giờ em biết được một câu chúc mừng sinh nhật từ anh dù chỉ là một tin nhắn, anh có biết mỗi lần sinh nhật em là mỗi lần em khóc không? Đến các ngày lễ tết là em chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cô đơn, cố gắng không khóc. Em luôn muốn dối gạt bản thân mình rằng anh thật sự bận rộn vì tính chất công việc của anh. Nhưng nếu đối diện với sự thật thì đâu có người con gái nào chưa được người yêu mình đưa đi chơi hoặc đơn giản chỉ chở nhau trên xe máy đi một vòng đâu anh nhỉ?

Khi nào anh cần thì anh sẽ gọi em, còn lễ tết thì em đừng xen vào cuộc sống của anh. Thế nhưng em vẫn khóc, vì biết trong những ngày đó, anh đang bận vui chơi bên người tình khác của anh. Chưa bao giờ em có thể liên lạc với anh vào những ngày đó được, hoặc nếu có thì chỉ một hoặc 2 câu nói vội vã từ anh.

Em tự nhủ lòng mình rằng phải buông tay anh ra, vì bản thân anh đâu hề muốn nắm lấy em. Cho dù em có nắm chặt như thế nào thì vẫn không có được anh, và bây giờ em đã buông tay anh rồi đấy. Sự thật em phải buông tay anh, em biết mình không đứng lên được vì quá đau, nhưng em phải buông vì đây là con đường duy nhất của em.

Khi em hiểu được mọi vấn đề và biết được sự thật thì cũng là lúc em yêu anh quá nhiều rồi. Khi anh đã chán chê em thì cũng là lúc em cảm nhận được con người thật sự của anh, nhưng em vẫn cố gắng hết sức kéo anh về với em. Em không đủ mạnh và quan trọng hơn là anh đã lập trình sẵn: vui chơi qua đường với em và khi muốn vứt bỏ em thì anh làm rất dễ dàng. Anh tiếp tục với những món đồ chơi khác hiện có. Với anh thì rất dễ, nhưng rất khó với em.

Em dành hết hy vọng và niềm tin vào anh, bây giờ anh xô em xuống vực, làm sao em còn sức leo lên nữa anh? Em tự thấy rằng mình không phải là một cô gái xinh đẹp, cũng không biết cách ăn nói ngọt ngào lấy lòng người khác, ở em chỉ là một mức gì đó rất đỗi bình thường, đôi khi tự em thấy mình ngu ngốc, không nổi bật. Còn anh, anh có tất cả: một người đàn ông có địa vị trong xã hội, và anh hiện tại cũng có vài ba người đẹp làm người tình.

Vậy thì cớ gì anh xen vào cuộc sống của em, làm cuộc sống em đảo lộn lên và rồi ra đi trong sự im lặng? Anh bảo rằng em và anh không thể đến được với nhau, anh không hợp với em. Vậy anh vừa quen em vừa quen những người con gái khác là để anh lựa chọn người nào hợp với anh hay sao? Nếu thật sự như vậy có công bằng với em không? Giả sử em cũng làm vậy thì anh nghĩ sao? Chẳng qua chỉ là lời nói nguỵ biện của anh mà thôi. Anh có tiền, anh có quyền chọn lựa đúng không?

Em không biết liệu mình có thể mở cửa “heart” của em ra một lần nữa cho ai đó không? Không phải em xấu hổ vì mình không còn trong trắng mà là em đã vô định, em dám tin ai bây giờ nữa? Em viết lên những lời này, tuyệt nhiên không hề có ý trách anh bất cứ điều gì, không trách vì sao anh lừa dối em, không trách anh không yêu em thật lòng. Vì em biết chỉ mình em nghiêm túc trong mối quan hệ này thôi.

Còn anh, từ đầu có nói rằng anh sẽ yêu em thật lòng đâu, anh không hề hứa hẹn gì với em cả, do em ngu ngốc vẽ ra cho mình một tương lai tươi sáng với anh thôi. Em chỉ muốn xin lỗi chính bản thân mình rằng đã quá ngu ngốc, đã sai quá nhiều khi cứ lao vào anh. Khi yêu người ta không tính toán thiệt hơn, em biết yêu là cho, nhưng khi em cho đi quá nhiều mà đổi lại chỉ là một cái gì đó thật nhợt nhạt từ anh.

20/10 rồi , em chúc những người bạn gái hiện tại của anh hạnh phúc. Cố gắng che giấu sự thật đi anh nhé, nếu một trong những người đó cũng yêu anh thật lòng như em đã yêu anh, khi biết được sự thật người ta sẽ đau lắm, và em nghĩ người ta sẽ không dễ dàng buông tay anh ra như em đâu. Cuối cùng, chúc anh tìm được hạnh phúc của mình. Em không mong trong tương lai sẽ gặp lại anh đâu, vì em không đủ sức dối diện với con người như anh một lần nào nữa. Em sợ đàn ông, thật sự rất sợ rồi anh à.

Bình

Thư gửi chồng nhân ngày phụ nữ Việt Nam

Vợ chồng mình cưới nhau hơn 10 năm rồi, có với nhau 3 con. Vậy mà với vợ chồng vẫn rất cảnh giác, thờ ơ. Vợ cảm giác chồng chỉ xem vợ là công cụ, là ôsin của chồng thôi chứ không phải là một người chia sẻ cùng nhau xây dựng hạnh phúc với chồng. (Thanh)

Chào chồng!

Vợ buồn quá, tự nhiên rất buồn không biết nói chồng có hiểu không nhỉ?

Vợ chồng mình cưới nhau hơn 10 năm rồi, có với nhau 3 con. Vậy mà với vợ chồng vẫn rất cảnh giác, thờ ơ. Vợ cảm giác chồng chỉ xem vợ là công cụ, là ôsin của chồng thôi chứ không phải là một người chia sẻ cùng nhau xây dựng hạnh phúc với chồng.

Continue reading Thư gửi chồng nhân ngày phụ nữ Việt Nam

Vịnh Hạ Long, tình yêu của tôi

“Khi đặt chân lên vùng non nước hùng vĩ và gần gũi này, đắm chìm trong bức tranh thiên nhiên huyền ảo ấy tôi thực sự hạnh phúc và tự hào về vẻ đẹp của đất nước mình”, bạn Trương Thị Thu Thủy viết về vịnh Hạ Long. Continue reading Vịnh Hạ Long, tình yêu của tôi

Ngoại tình chứ có phải thảm họa đâu mà lo lắng

Tôi thấy con người vẫn sống tốt khi thiếu tình yêu, lý tưởng, người thân, bạn hữu, tài sản, học vấn, tự do…Nhưng không thể sống được quá 5 phút nếu thiếu ôxy, đó là sự thật hiển nhiên. Vì vậy các bạn hãy coi tình yêu, ngoại tình… là chuyện nhỏ, ôxy mới là chuyện lớn.>Bế tắc vì đã phản bội chồng Continue reading Ngoại tình chứ có phải thảm họa đâu mà lo lắng

Những gợi ý chữa bệnh “lụy tình” của bạn

Bạn là người mềm yếu, lãng mạn và sống nội tâm? Bạn không thể sống thiếu tình yêu? Và đôi khi, bạn yêu nhiều đến mức bị con tim lấn át lý trí? Sau đây là 4 phương án “chữa” giúp bạn. Continue reading Những gợi ý chữa bệnh “lụy tình” của bạn

Khi bạn là người đến sau

Không phải ai cũng có diễm phúc được là mối tình đầu thiêng liêng của đối phương. Vì thế, chuyện là người đến sau chẳng có gì khiến bạn phải thấy nặng nề, khó chịu. Continue reading Khi bạn là người đến sau