Tag Archives: góc đàn ông

Gia đình vợ luôn dùng tiền để khống chế tôi

Gia đình vợ tôi buôn bán nên luôn đưa tiền ra để làm tiêu chí đánh giá, dùng tiền để khống chế, gây áp lực với tôi. Thậm chí còn dọa đuổi vì lý do tôi đi làm nhà nước, về nhà không làm thêm để kiếm tiền.

Xin tâm sự với các bạn một điều: Gần chục năm nay tôi phải chịu đựng, không tìm được giải pháp để giải thoát cho bản thân. Tôi xây dựng gia đình 18 năm, vì chưa có điều kiện mua nhà nên tôi phải ở rể. Thời gian đầu tôi kiếm được tiền thì không có vấn đề gì xảy ra. Mấy năm gần đây thu nhập giảm đi, vợ tôi kinh doanh thu nhập cao hơn nên bắt đầu xảy ra mâu thuẫn giữa tôi với vợ.

Cô ấy luôn ỷ vào việc kiếm được nhiều tiền hơn để lên mặt, thích làm gì thì làm chứ không cần bàn bạc. Xe máy cô ấy mua thì khóa lại không cho người khác đi. Tôi nói với bố mẹ vợ thì các cụ không những không khuyên bảo, còn bao biện cho con gái.

Gia đình vợ tôi buôn bán nên luôn đưa tiền ra để làm tiêu chí đánh giá, dùng tiền để khống chế, gây áp lực với tôi. Thậm chí còn dọa đuổi vì lý do tôi đi làm nhà nước, về nhà không làm thêm để kiếm tiền. Vừa rồi tôi được phân một căn nhà, bán giá chênh lệch được 500 triệu, tôi muốn mua căn nhà nhỏ ra ở riêng nhưng vợ không muốn đi vì nhà không có con trai, vợ tôi lại ở với bố mẹ. Nhà tôi có 2 con gái, một 18, một 12 tuổi.

Giờ tôi rất khó giải quyết. Nếu ở lại tôi không thể chịu đựng thêm nữa, thậm chí ngày giỗ bố tôi cũng không được làm giỗ. Nếu mua nhà ra ở riêng thì vợ không đi, sẽ phải ly hôn. Tôi năm nay đã 50 tuổi, hơn nữa không muốn rời xa 2 đứa con, nhất là cháu lớn sắp thi đại học. Lương tôi hiện nay mỗi tháng được 9 triệu, tôi có thể nuôi được một cháu. Rất mong các bạn tư vấn cho tôi. Chân thành cảm ơn.

Bảo / Theo VnExpress

Ngày không em…

Ngày không em, anh thấy nắng cũng bớt vàng. Những giọt nắng có vẻ cũng rơi chậm qua khe cửa, không còn nhảy múa như trước.

Ngày không em
Ngày không em

Ngày không em, bài nhạc xuân nhà hàng xóm cũng kém vui, những rộn ràng cười nói của ai đó trở thành thanh âm gợi cho anh nỗi buồn sâu kín. Cái ôm người yêu từ phía sau thật chặt của cô gái mà anh nhìn từ ban-công xuống làm anh se sắt nhớ em. Anh ghen với chàng trai đó vì anh từng có, từng được em thỏ thẻ gọi anh ngoái đầu lại rồi chậm rãi nói “em yêu anh”. Ba từ ấy anh nghe hoài không biết chán cho đến khi em rời xa anh, để rồi anh cứ ngẩn ngơ hỏi, rằng vì sao em xa anh?

Em xa anh, khi mình chưa thật sự hết yêu, mà có lẽ yêu nhau nhiều hơn những gì mình đã nói và hơn cả những ngày mới yêu. Anh biết, lựa chọn đó là khó khăn, nhưng nó là lựa chọn không đúng. Em rời xa anh trong khi mình chưa thật sự đấu tranh với tình yêu và hạnh phúc mà lẽ ra mình phải có. Vách ngăn tâm linh giữa hai tôn giáo và những định kiến sai lầm, những sự cố chấp của người lớn đã đẩy tình yêu mình vào ngõ cụt.

Em từng bảo, mình yêu nhau là một thử thách, anh cũng nghĩ tình yêu chúng mình sẽ đủ lớn để vượt qua những rào cản, nhưng rồi anh đã không thể tin được rằng em rời xa anh.

Anh không biết có những lý do nào khác khiến em phải xa anh như một “định mệnh” mà em nói không? Nhưng, nếu nó đến từ những điều như em đã sẻ chia thì anh thấy em yếu đuối và anh thực sự bất lực khi chỉ một mình mình chèo chống con thuyền tình yêu vốn cần hai tay lái…

Và em ạ, ngày không em, anh buồn không muốn nói. Nếu những đấng tối cao có nhìn thấy nỗi buồn này, chắc cũng sẽ nói với em rằng: đừng rời xa “một người khốn khổ” như anh!

TẤN KHÔI / PNO

Hối hận sau ly hôn

Tôi nghĩ mình lo đi làm, hàng tháng đưa tiền về cho vợ là đã đầy đủ bổn phận. Ngay cả số tiền đó thiếu đủ thế nào tôi cũng ít quan tâm. Cho đến lúc này, đối mặt với cơm áo gạo tiền của chính mình, mới chợt ngỡ ngàng.

Trước đây tôi là người đàn ông vô tâm, hết giờ làm là bù khú bên bạn bè, vui vẻ nhậu nhẹt, tôi không quan tâm đến cảm xúc của vợ mình ra sao, dù nhiều lần vợ tôi nhắc nhở hãy dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Nhưng kỳ lạ, vợ tôi càng cấm đoán tôi lại càng muốn thoát ra, muốn chứng tỏ mình với bạn hữu rằng hôn nhân không thể ràng buộc được tôi.

Đôi lúc về khuya thấy vẻ mặt vợ buồn bã tôi cũng thấy xót xa, nhưng hôm sau vui vẻ bên bạn hữu và các em chân dài tôi lại quên hết mọi nỗi buồn phiền của vợ. Cho tới một hôm vợ đưa cho tôi lá đơn ly hôn, tôi rất bất ngờ, không bao giờ nghĩ rằng có ngày vợ lại dám làm như vậy, nhưng vì tự ái tôi ký luôn. Chúng tôi nhanh chóng ra tòa, sau khi ly hôn tôi mới biết tài sản của mình thực chất chẳng có gì, bao năm chung sống tôi đã chẳng lo lắng được gì, một mình vợ phải gánh vác mọi việc trong gia đình chỉ bởi vì người chồng ham chơi, thích nhậu như tôi.

Thời gian đầu sau ly hôn tôi cảm thấy rất thoải mái, tự do, muốn đi đâu thì đi, không bị ai thúc giục, quản lý. Nhưng sau rồi nhậu nhẹt bù khú mãi cũng chán, nhất là ngày lễ tết, bạn bè đều ở nhà với vợ con, chỉ còn một mình đơn độc tôi mới hiểu cảm giác cô đơn trống trải của vợ ngày xưa mỗi khi tôi đi đến đêm khuya mới về, chắc hẳn vợ từng rất buồn và cô đơn. Giờ đây ngồi một mình trong căn nhà trống trải, nhớ về những tháng ngày hạnh phúc, những tiếng cười đùa của vợ con, tôi thấy nuối tiếc vì đã không biết quý trọng gia đình. Tôi thấy thương vợ con mình hơn bao giờ hết.

Những ngày vội vã, hối hả sau ly hôn cũng qua đi. Tôi bắt đầu sống chậm lại, và chính trong những khoảng lặng nhìn lại ấy, tôi đã giật mình. Dường như trước nay mình chưa bao giờ dừng lại, để nhìn ngẫm, để suy xét. Tôi ngỡ ngàng nhận ra mình đã không hiểu nhiều về người phụ nữ bao năm sống bên cạnh. Cô ấy vui gì, buồn gì, bận rộn gì, mơ ước gì, gặp chuyện khó khăn gì… hầu như phải tự mình bươn chải. Mà phụ nữ vốn yếu đuối và đa cảm.

Tôi đã thờ ơ, như bản chất vô tâm cố hữu của mình, không hề nghĩ rằng đời người phụ nữ khi lấy chồng sinh con đã như một bông hoa dâng mật ngọt cho chính chồng con họ hết rồi. Tôi nhận ra, hình như mình chỉ biết nhận mà chẳng hề cho đi, đã tự làm nguội lạnh nơi được gọi là mái ấm.

Không phải tôi không yêu quý gia đình, nhưng hình như tôi đã quá coi nhẹ những va chạm vụn vặt, những thất vọng nhỏ nhặt, những lo toan mà gia đình nào cũng có. Tôi cứ nghĩ, mình lo đi làm, hàng tháng đưa tiền về cho vợ là đã đầy đủ bổn phận, còn gì để kêu ca, phàn nàn, đòi hỏi kia chứ. Ngay cả số tiền đó thiếu đủ thế nào tôi cũng ít quan tâm. Cho đến lúc này, đối mặt với cơm áo gạo tiền của chính mình, mới chợt ngỡ ngàng.

Bây giờ, tôi thường về nhà sớm, ngồi một mình bên cửa sổ, nơi mà trước đây thi thoảng tôi thấy vợ đã ngồi. Tôi thử tự nếm trải cảm giác cô đơn trong chính ngôi nhà mình, cô đơn ngay bên cạnh người thân, và cảm thấy thấm thía thật nhiều. Giá như tôi sớm nhận ra rằng, có những điều nhỏ nhặt nhưng sức tàn phá của nó thật ghê gớm. Giá như tôi biết, sức chịu đựng của mỗi người đều có hạn. Giá như tôi hiểu, sẽ có lúc những người thân yêu chán nản lìa xa nhau, chứ không phải hiển nhiên họ phải ở mãi bên tôi.

Tôi cũng nhận ra rằng, thành công trong sự nghiệp của bất kỳ cá nhân nào cũng không thể sánh bằng thành công của một người vượt qua chính mình trong cuộc sống, góp phần bảo vệ cho những thành viên trong gia đình mà mình đã lựa chọn và cho chính mình có được một mái ấm hạnh phúc, một cái nôi tốt để nuôi dưỡng những đứa con đang hình thành nhân cách.

Thành công đó không đong đếm, phô trương, nhưng luôn luôn kế thừa được cho con cháu dù con cháu có làm bất kỳ ngành nghề gì, sống ở đâu, trong bất kỳ hoàn cảnh khó khăn nào. Phải chăng tất cả những điều đó đã gói gọn thành một chữ “đức” mà ông bà ngày xưa mong muốn để lại cho con cháu đời sau.

Tôi thực sự kêu gọi các đức ông chồng hãy đọc để cảm nhận được tâm sự chân thành này. Mong rằng họ sẽ ý thức hơn để giữ được mái ấm của mình vì suy cho cùng thành công lớn nhất, vĩ đại nhất của một người là có một gia đình hạnh phúc đến cuối đời.

ĐG/ VnExpress

Tâm sự của một ông chồng “lỡ ăn vụng”

Việc tôi ngoại tình, bị vợ bắt tại trận mới hai tháng mà tôi có cảm giác đã dài như thế kỷ. Không khí gia đình ngột ngạt.

Chồng lỡ ăn vụng
Chồng lỡ ăn vụng
Tôi đã cố quay về, chuộc lỗi nhưng vợ tôi lại không bỏ qua, cứ nghi ngờ, hạch hỏi, dằn vặt. Bị vợ “khủng bố”, tôi bí đường, chỉ biết chạy sang tình nhân để “tị nạn”.
Ngày bắt gặp tôi và “phở” tại nhà trọ, vợ tôi đùng đùng đi báo công an và gọi nhiều người thân đến làm chứng. Có thể mục đích của vợ là làm cho tôi không chối cãi được nữa nhưng tôi thấy sĩ diện của mình bị tổn thương nghiêm trọng.Một cái tát của vợ dành cho cô tình nhân chỉ càng làm cho tôi muốn bảo bọc cô ấy nhiều hơn và nghĩ “cô ấy đã vì tôi mà phải chịu nhục”. Từ ngày ấy, trong đầu tôi luôn hiện ra chữ “ly hôn”, dù trong suốt thời gian ngoại tình, tôi vẫn coi trọng gia đình, không hề có ý nghĩ đó.

Chữ ly hôn trong tôi ngày càng rõ khi vợ tôi suốt ngày “nhai lại” chuyện phản bội bằng thái độ đay nghiến, chì chiết rất khó chịu. Vợ tôi còn giữ điện thoại của tôi để tôi hết đường liên lạc hẹn hò. Tôi đi làm, vợ tôi cứ gọi điện thoại kiểm soát, dựng chuyện con bị sốt để giật một giật hai gọi tôi về.Có khi vợ còn đột kích đến công ty tôi để dò hỏi lịch công tác, lương bổng, các mối quan hệ khiến tôi ê mặt với đồng nghiệp. Chuyện nhà rùm beng, tôi bị cách chức trưởng phòng, xuống làm nhân viên với mức lương giảm nửa. Vợ tôi lại làm om sòm vì tưởng tôi “cho gái ăn” nên đem tiền về nhà ít lại.

Tệ hại hơn, vợ tôi cứ bêu xấu tôi trước họ hàng nhà tôi và đứa con gái tám tuổi. Lúc có mặt tôi ở nhà, vợ hay vô cớ đánh con và nói xiên xỏ những câu khó nghe dạng như: “Mẹ đã lo cho con như vậy, tại sao con đối xử với mẹ như vậy? Mấy đứa bạn con chỉ lợi dụng moi tiền của con chứ có yêu thích gì con. Mai mốt bỏ nhà đi theo nó một thời gian là biết đá biết vàng liền”.Vợ tôi còn áp dụng chính sách “bếp không giường trống”. Vợ không nấu ăn, lau nhà, ủi đồ; lại chì chiết: “Lo cho no đủ, bảnh bao rồi ra ngoài rửng mỡ”. Chuyện vợ chồng cũng bị phong tỏa luôn vì “cái thân anh dơ lắm”.

Hai tháng rồi, tôi cố “chịu đấm ăn xôi”, nhưng “xôi” đâu chả thấy, chỉ thấy… “sôi”! Rồi do lo rình rập, bắt quả tang chồng ngoại tình, giờ tiếp đến là gây chiến tranh dai dẳng vợ tôi hốc hác, mặt mày tái xanh, ăn nói chua ngoa, hung dữ hẳn lên. Không biết những chứng cứ vợ tôi thu thập có đủ để đạt được mục đích xử phạt tôi chưa, nhưng chắc chắn là hình ảnh vợ trong mắt tôi đã tuột dốc thảm hại.
Tôi nghĩ, luật dù có chặt chẽ, hữu hiệu đến mấy thì cái tình vẫn giữ vai trò quyết định trong hôn nhân. Nếu vợ luôn biết bao dung, tha thứ, cư xử đúng mực và có sức hút với chồng thì đó là động lực lớn để người chồng sửa chữa lỗi lầm.
Theo Thiên Tân
PNO