Em biết em dại, em biết với sự từng trải của anh, với sự thành công của anh sẽ không thiếu phụ nữ bên anh. Anh sẽ không có chỗ cho em. Nhưng em cảm thấy ê chề lắm anh ạ.
Em 30 tuổi, đã ly dị để lại đứa con cho chồng nuôi. Sau 1 năm kể từ ngày ly dị, em gặp anh. Một người đàn ông có thể coi là thành đạt trong công việc cũng đã ly dị vợ, con trai anh cũng để vợ nuôi. Anh giỏi giang, khéo léo trong cách ứng xử. Phải chăng là có duyên, khi anh tình cờ quen và lại thích đứa bạn gái thân nhất của em?
Anh hẹn nó đi chơi, nhưng nó có người yêu rồi nên lại muốn đẩy anh cho em. Buổi đầu tiên gặp mặt có 3 người: Anh, em và nó. Một buổi nói chuyện thân mật nhưng mang tính chất thăm dò nhau. Sau buổi đó, anh nói bạn em cho anh xin số điện thoại của em. Anh chủ động làm quen, hỏi han, săn đón em. Em mở lòng mình, đồng ý đi chơi với anh bằng ô tô của anh, để rồi ngay buổi đầu tiên đó, anh cầm tay em, nói em đẹp. Lúc đưa em về đến nhà, trước khi em bước ra khỏi xe anh đã kéo em vào lòng rồi hôn lên má em. Em không kịp phản ứng, nhưng cũng đẩy anh ra, em đã cám ơn anh về buổi đi chơi đó.
Buổi đi chơi thứ 2 cách đó sau 3 hôm, cũng có 3 người: Anh, em và bạn em. Nhưng sau khi đưa bạn em về, anh đã cho em đi chơi để nói chuyện, tâm sự. Trong xe, phải chăng anh không kiềm chế được cảm xúc của bản thân. Anh đã ôm em, ghì em thật chặt, anh hôn em nồng cháy và anh nói anh là đàn ông.
Quả thực, lúc đó em không kháng cự được anh. Anh quá to lớn với em, anh có sức khỏe của 1 người đàn ông đang muốn chiếm đoạt. Em đã cầu xin anh đừng làm gì, nhưng anh cũng cầu xin em vì anh là đàn ông. Em buông xuôi và nói rằng vậy anh cứ làm đi rồi từ mai xin anh đừng gặp em nữa. Nhưng anh dừng lại, cầu xin em đừng làm thế với anh.
Anh biết không? Và tối đó, em chấp nhận vào khách sạn với anh, đau đớn, ê chề nhưng em đã nghĩ còn hơn nó diễn ra ngay trong xe bởi như thể anh cưỡng bức em. Sáng sớm anh đã gọi em là vợ, xưng mình là chồng, anh đưa em đi làm và hẹn em tối đó đi chơi. Khi không còn anh ở bên cạnh, em đã sợ, em chạy chốn bản thân mình bằng cách nhắn tin xin anh đừng gặp em nữa, em sợ anh coi thường.
nh cũng không thể hiểu nổi em khi vừa mới sáng đây thôi, mình còn vui vẻ, vậy mà em vừa xuống xe được 1 giờ thì lại có tin nhắn đó. Anh không hiểu em nghĩ gì nhưng anh cũng thản nhiên nhắn tin lại là anh tôn trọng quyết định của em, đồng thời anh nhắn cho bạn em 1 tin là anh xin rút lui với em, vì anh không hiểu em.
Bằng sự quyết tâm của mình, anh vẫn dịu dàng hẹn em đi chơi cách đó 2 hôm sau. Tối đó, lúc đó cũng muộn lắm rồi, hơn 11 giờ, vậy mà em thấy điện thoại rung lên từng hồi, lúc thì tin nhắn lúc thì điện thoại. Và đau đớn hơn khi anh cầm điện thoại lên thì em vô tình nhìn thấy hàng chữ “Em yêu”. Em đã nói với anh hãy trả lời điện thoại đi, đừng để người khác phải chờ mình.
Rồi tối đó em cũng nói ra lòng mình: Nếu thực sự đã có tình cảm với em thì xin anh hãy kết thúc các mối quan hệ lăng nhăng khác để em có thể yêu anh và mở lòng với anh, có thể tin anh là người đàn ông che chở cho cuộc đời em. Cũng tối đó anh rủ em đi khách sạn. Anh nói nhớ em, nhưng em không đồng ý và thực sự bất mãn với anh vì em không thể tin và yêu người đàn ông lăng nhăng.
Anh đưa em về, vẫn hôn em và tiếc nuối khi em bước chân ra khỏi xe. Nhưng kể từ hôm đó, mỗi ngày 1 cuộc điện thoại, anh nói chuyện không quá 5 phút, chỉ là vu vơ, chỉ là xã giao, không nhớ nhung, không yêu thương, không mong chờ gặp gỡ. Vậy tình cảm của anh với em là gì hả anh? Em rất mong anh gọi điện nhắn tin, mong từ sáng đến tối. Nhưng em không liên lạc, em để tự anh quyết định tình cảm của mình. Và anh quyết định 1 ngày/1 cuộc gọi.
Em biết em dại, em biết với sự từng trải của anh, với sự thành công của anh sẽ không thiếu phụ nữ bên anh. Anh sẽ không có chỗ cho em. Nhưng em cảm thấy ê chề lắm anh ạ. Mọi việc diễn ra quá nhanh và thiệt thòi đang ở em. Em còn dại và dễ dãi lắm! Lúc này đây, em chỉ biết hy vọng mong manh nhưng em mong anh là người đàn ông tốt.