Khi bụng ngày một lớn hơn, tôi bất ngờ phát hiện một bí mật kinh hoàng, rằng gia đình anh chỉ muốn lợi dụng tôi để quản lý anh giúp họ.
Với biết bao thăng trầm của thời sinh viên buồn vui lẫn lộn tôi đã trải qua, bước sang năm cuối đại học tôi gặp và yêu anh, một người miền Trung. Anh đi du học ở Nhật mới về Việt Nam, tình yêu bắt đầu từ hai phía lúc nào không biết. Tôi bỏ qua tất cả những tình cũ trước đó, đến với anh như chưa từng được yêu.
Nhờ anh, tôi vượt qua được năm cuối đại học nhẹ nhàng hơn, rồi những cuộc đi chơi đầy lãng mạn với biết bao kỷ niệm ngọt ngào. Tôi yêu anh vì sự nhẹ nhàng, sự hiểu biết và con người anh. Nhiều người thì nói rằng tôi yêu anh vì tiền tài và ngôi biệt thự của gia đình anh, tôi không thanh minh mà chỉ yêu hết mình.
Yêu nhau được 4 tháng thì cả hai gia đình đều biết chuyện và rất ủng hộ. Cứ mỗi buổi chiều cuối tuần anh lại đón tôi về nhà anh ăn tối cùng bố mẹ anh và các cháu. Nhận được sự yêu thương từ phía gia đình anh, tôi thấy mình hạnh phúc thật nhiều. Đi đâu anh cũng giới thiệu tôi với tất cả người thân và bạn bè của anh, tôi hãnh diện khi đi bên anh.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến và tôi đã trao thứ quý giá nhất của người con gái cho anh. Ban đầu tôi luôn lo lắng, sợ anh phụ mình nhưng rồi niềm tin lại được xoa dịu sau lần về nhà anh, bố mẹ anh nói đợi tôi học xong sẽ lo đám cưới cho hai đứa. Được sự yêu thương từ phía gia đình anh, tôi yên tâm tin tưởng và biết anh cũng yêu tôi rất nhiều. Rồi một ngày biết mình đã mang bầu, tôi hồn nhiên báo tin vui ấy với anh: “Bờm ơi! Chúng mình có con rồi anh ạ. Đó là kết quả của tình yêu, em thấy lo lắng nhưng hạnh phúc”. Anh gửi lại một tin nhắn đầy yêu thương: “Cún yêu! Cảm ơn em đã cho anh hạnh phúc. Cảm ơn em cho anh thêm một gia đình nhỏ. Anh sẽ báo tin vui này với bố mẹ”.
Có lẽ đến đây mọi thứ thật sự quá êm đềm cho một tình yêu. Tôi thấy mình may mắn và hạnh phúc hơn bao cô gái khác vì người yêu không phụ mình. Mỗi lúc bên anh tôi lại hỏi:
– Anh nói chuyện với bố mẹ chưa? Bố mẹ có mắng chúng mình không anh?
Anh trả lời rất nhẹ nhàng:
– Em yên tâm về chuyện đó. Làm sao bố mẹ mắng chúng ta được, ông bà phải vui rất nhiều vì có thêm cháu chứ.
Tôi hỏi anh về chuyện lo đám cưới vì lúc này cái thai trong bụng cũng đã được hai tháng, anh bảo bố mẹ nói sẽ thu xếp một vài hôm nữa ra nhà xin phép bố mẹ tôi và hỏi về những thủ tục cưới hỏi ngoài đó xem như thế nào để còn chuẩn bị. Nhưng tôi cứ chờ mãi, chờ mãi đến ngày đó mà chưa thấy bố mẹ anh ra ngoài nhà tôi. Mỗi lần tôi đến nhà anh cũng không thấy ông bà nhắc gì tới chuyện đó. Tôi cảm thấy hoang mang và lo lắng, nhưng anh cứ động viên an ủi khiến tôi cứ mãi tin tưởng anh.
Mong muốn một đám cưới thật ấm cúng lúc nào cũng hiện hữu trong đầu tôi. Thời gian cứ trôi đi, bụng tôi mỗi ngày một lớn lên tôi trải qua những lần thai nghén thật vất vả và gian nan. Có những lúc tôi cảm thấy tủi hờn và mất dần niềm tin nơi anh vì anh hứa nhiều mà chưa làm được. Thời gian này anh ít quan tâm tới tôi hơn, anh nói là vì công việc bận rộn quá, có lẽ anh quá nghệ thuật trong tình yêu khiến tôi cứ dễ ràng tin anh mặc dù trong lòng tôi cảm nhận dần thấy sự đau khổ.
Một ngày cuối tuần anh đón tôi tới nhà anh ăn cơm, vì mệt nên tôi lên phòng anh nằm. Đang nằm suy nghĩ miên man tôi nghe tiếng cháu anh đang gọi tôi: “Mợ ơi! Mợ làm giúp cháu bài này với, bài này khó quá!”. Giúp cháu làm bài xong hai mợ cháu ngồi chơi với nhau. Bỗng nhiên cháu khoe:
– Mợ đã mua gì tặng chú chưa? Chỉ còn hai tuần nữa là chú lại quay lại bên Nhật rồi.
Tôi giật mình và thấy đau nhói trong tim vì chưa biết phải trả lời ra sao, tin đó quá bất ngờ mà tôi không hề hay biết. Tôi cố gắng nén những cảm xúc trong lòng để nước mắt không trào ra và trả lời cháu:
– Thế à? Mợ cũng chưa chuẩn bị được gì. Cháu đi học bài tiếp đi nhé, mợ nghỉ một lát.
Tôi vô cùng hoang mang và muốn hỏi anh và mẹ anh luôn lúc đó nhưng rồi lại thôi và thầm nghĩ có lẽ anh định bữa tối sẽ nói chăng? Tôi tò mò bật màn hình máy tính của anh lên, anh vẫn chưa thoát máy, trang blog anh vẫn để đó. Tôi run rẩy đọc những dòng blog của anh. Thì ra anh đã gây tai nạn khi lái xe ô tô bên Nhật và tạm thời anh về Việt Nam để mọi việc bên đó lắng xuống, rồi anh sẽ quay lại. Vì sợ anh về Việt Nam lại có chuyện nên bố mẹ anh đã đồng ý để anh và tôi yêu nhau, mục đích là để tôi giúp anh trong thời gian này do biết anh cũng yêu tôi và chính tôi sẽ là người giúp ông bà quản lý được anh.
Vì sự nghiệp, vì không dám cãi lời bố mẹ, anh đã im lặng giấu tôi điều đó và giờ sắp tới ngày anh quay lại Nhật, anh hoang mang lo lắng vì chưa biết làm như thế nào với tình yêu của tôi và anh. Tôi đau đớn, uất hận và thấy bố mẹ anh thật đáng sợ. Tôi muốn gào lên và òa khóc thật to để lòng được nhẹ bớt nỗi đau bởi không tin được những gì mình đã thấy và tôi còn biết anh đã yêu một cô gái người Nhật bên đó. Tất cả như trong một cơn ác mộng tôi đang chìm vào, mọi thứ trở nên hỗn độn, bỗng nhiên tôi nghe tiếng anh gọi:
– Cún ơi! Xuống chuẩn bị cơm cho anh, anh nấu xong rồi.
Tôi giật mình, cố gắng lau nước mắt, kìm nén lại tất cả bước xuống. Bữa cơm tối diễn ra rất ấm cúng, vui vẻ và bố mẹ anh vẫn nhắc chuyện cưới xin cho hai đứa như bao lần khác. Trong lòng tôi thì thấy rất đáng sợ vì cái vỏ bọc quá hoàn hảo bên ngoài của gia đình anh khiến trái tim tôi càng đau đớn nhiều hơn. Sau bữa tối hôm đó tôi xin phép về sớm, anh nói muốn đưa tôi đi dạo phố và ngửi mùi hoa sữa, tôi đau đớn từ chối tất cả với lý do mệt muốn về nghỉ. Tới nơi, tôi không cho anh vào phòng, anh miễn cưỡng ra về nhưng tôi biết anh cũng đang rất buồn.
Đêm đó, tôi ngập chìm trong đau đớn tuyệt vọng lẫn lo sợ mà không biết phải làm sao. Tại sao anh lại lừa gạt tôi? Tại sao anh không thành thật? Tại sao tôi lại tin anh nhiều như thế để rồi… Thời gian đang trôi và ngày anh đi lại đến gần làm tôi hoang mang, tôi quyết định sẽ hỏi anh chuyện này. Anh thừa nhận tất cả, anh đã khóc và quỳ trước mặt tôi xin tha thứ vì anh thật sự yêu tôi nhưng phải làm sao đây khi ngày đi của anh đã tới gần mà chuyện của chúng tôi lại chưa giải quyết được gì. Cả hai khóc trong đau khổ, anh quyết định bữa tối tôi và anh sẽ về xin bố mẹ anh tổ chức đám cưới sớm cho chúng tôi.
Buổi tối hôm đó anh đã lấy mọi can đảm để nói với bố mẹ anh. Tôi im lặng và nín thở chờ đợi từng câu trả lời từ phía bố mẹ anh. Tai tôi như ù lại khi nghe mẹ anh nói: “Không được! Sự nghiệp của con đang dở dang, cứ lo cho xong sự nghiệp đi rồi cưới xin cũng chưa muộn. Cháu cứ lo chuẩn bị thi tốt nghiệp và về ngoài nhà sinh con đi, sau này khi Tuấn về nước, lúc đó làm đám cưới cũng được. Mẹ đã quyết định rồi không thay đổi được đâu, hai đứa không phải nói thêm gì nữa vô ích”. Tim tôi tan nát đau đớn, tôi oà khóc và chạy trốn anh, chạy trốn khỏi cái gia đình đáng sợ của anh.