Ngày chuyển đến căn nhà nhỏ lọt thỏm trong phố đi mãi mới tìm thấy, anh đã cẩn thận đặt làm một chiếc giường gỗ đủ để 1 người có thể lăn 1 vòng.
Em quen cách tự nắm lấy tay mình, tự nhìn ngắm mình trong gương, tự nói và tự nghe, tự hát và tự cười, tự buồn rồi tự vui, tự khóc rồi tự khô. Em quen với cách sống một mình, quen với chiếc giường chỉ lăn 1 vòng, quen với hai chữ đơn côi.
Ngày em bước về nhà anh làm dâu theo sự sắp đặt của bố mẹ anh, anh vùng vằng bỏ đi để em ê chề trước bà con làng xóm. Mẹ bảo em:
– Con hãy gắng chịu. Thực tình tính nó rất tốt nhưng đôi khi cũng hay buồn bực vô lý.
Bố thì mặt đỏ gay gắt:
– Nó mà bước chân vào cổng thì đừng có trách tao. Thằng này hỗn quá rồi!
Em im lặng không buồn. Biết buồn làm sao khi mà thực tình lỗi cũng không phải tại anh. Chúng ta đâu có yêu nhau, đâu đã gặp nhau được mấy lần. Em chỉ nghe bố mẹ anh kể về anh như một chàng trai ngoan hiền đến mức thường bị các cô gái chèo kéo. Anh làm xây dựng và thường xuyên phải đi công trình, thường xuyên phải sống trong cảnh cô đơn và buồn chán.
Anh cũng chỉ biết em là một cô giáo làng mồ côi, chịu thương chịu khó. Em chưa từng yêu ai. Ngày đến xin em về làm dâu, mẹ anh đã quỳ xuống bên em mà nức nở:
– Cháu thương bác thì về làm dâu bác…
Đám cưới được tổ chức khi cả hai đứa mới gặp nhau được đôi ba lần.
Sau ngày cưới, anh xin phép bố mẹ đưa em lên thành phố sống. Anh bảo:
– Tôi không yêu cô. Lấy cô để vừa lòng bố mẹ thôi.
Anh đi đặt một chiếc giường đơn, đủ để em có thể nằm thoải mái trong sự đơn côi thường nhật. Nhưng em không oán trách anh. Em hiểu, sẽ đau khổ thế nào nếu chiếc giường đó là giường đôi. Hàng đêm, em sẽ không ngủ nổi vì sự rộng quá mức cần thiết cho một người nằm.
Ngày anh đi, em trang trí cho chiếc giường thật đẹp. Những cánh hồng đỏ thắm được dính lần lượt vào thành giường. Em khâu một túi thơm thật dễ chịu để dưới gối. Em cũng tự tìm một lớp dạy mới gần khu trọ để tự nuôi sống bản thân. Quan trọng hơn, em ngại sự cô đơn.
Qua mùa thu, anh lại trở về và mang theo nhiều ưu phiền khó nói. Anh đưa cho em một chút tiền và ngắm ngía mãi căn phòng không thôi. Rồi anh ngủ liền một mạch, ngủ như chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon thế.
Từ hôm đó, đều đặn anh trở về đúng 5 giờ chiều và dắt xe đi khi chưa quá 8 giờ. Căn phòng bỗng có sự thay đổi kì lạ.
Anh trải chiếu nằm dưới đất, không đòi hỏi, không kêu ca. Sáng sáng, anh chạy thể dục lòng vòng quanh khu phố rồi trở về ăn cơm em nấu. Anh mang phin và cafe về nhờ em:
– Em biết pha cafe thì hôm sau pha cho tôi.
Em lắc đầu. Sớm hôm sau anh dậy thật sớm cùng em pha cafe. Anh bảo:
– Em thực tình rất khéo tay.
Không hiểu vì sao nhưng em rất vui vì câu nói đó. Dù chúng ta đã trở thành vợ chồng nhưng đó là lần đầu tiên em thấy hạnh phúc.
Nhiều lần tan dạy trở về thấy anh mải mê với giấc ngủ vụng trộm trên giường, em không cầm được cảm xúc. Có lẽ, anh thích mùi hương, thích cách bài trí, thích chiếc giường đó đến mức chỉ cần đặt lưng xuống là chìm đắm trong giấc ngủ.
Cho đến một ngày mưa bão, em ngấm nước mưa trên đường từ trường về nhà rồi đổ bệnh. Em ốm, được tận hưởng sự chăm sóc ân cần, được người khác lo lắng. Chiếc giường đơn không còn trống trải.
Sáng hôm sau nằm trọn trong tay anh, áp đôi môi nóng bừng vào má anh, nghe anh thở đều đều, nhìn ngắm từng đường nét gương mặt khắc khổ của anh, em tin mình có thể vượt qua những ngày mưa bão.
Kim Oanh / Dân trí