Sếp hứa sẽ nâng đỡ, tạo điều kiện để tôi có cơ hội phát triển, rồi thăng chức, tăng thu nhập. Không muốn sống trong cảnh nghéo đói này hết kiếp nên tôi đã quyết định đồng ý…
Tôi năm nay 28 tuổi, đã kết hôn được 4 năm và đã có một cháu gái hơn 2 tuổi. Trước khi làm đám cưới chúng tôi cũng có khoảng 3 năm yêu nhau mặn nồng. Do cả hai cùng ở tỉnh lẻ lên học đại học ở Hà Nội, nay lại bám trụ để mưu sinh nên cuộc sống vô cùng khó khăn.
Mặc dù cả hai đã ra trường và đi làm gần chục năm nay nhưng thu nhập của cả hai vợ chồng cộng lại cũng chẳng được bao nhiêu. Sống xa quê nên phải tằn tiện vất vả, mưu sinh, thuê trọ và bao nhiêu khoản chi phí khác nữa.
Sau khi cưới xong có bầu rồi sinh con, đẻ cái nên kinh tế luôn rơi vào tình trạng túng quẫn. Hồi mới sinh do con còn nhỏ, ông bà ở quê cũng thương nên đã thu xếp công việc đồng áng, ruộng vườn để bà nội lên trông nom cháu một thời gian.
Vì vậy mà chi phí ngoài các khoảng cố định ra thì vợ chồng chỉ phải chi thêm ít tiền sữa bỉm thôi. Nhưng công việc ở quê không thể bỏ mặc mãi. Hơn nữa cũng không thể để ông ở nhà thui thủi một mình quanh ra quanh vào lâu.
Do hoàn cảnh gia đình như vậy nên mẹ chồng tôi phải về quê không thể ở thêm để trông cháu được nữa. Được cái giờ con cũng đã lớn hơn, cứng cáp hơn. Việc gửi nhà trẻ cũng đã có nơi nhận trông giúp, có điều chi phí sẽ phải chi thêm đáng kể.
Từ ngày gửi con đi học ngoài tiền sữa, thức ăn cho con nay lại phải thêm khoản trông trẻ. Thu nhập của cả hai vợ chồng vốn đã không có gì làm dư giả, nay lại phải thêm gắng nặng cho con đi mẫu giáo nên càng túng thiếu.
Mặt khác lại rơi đúng vào thời điểm suy thoái kinh tế nên lương cứ dậm chân tại chỗ mà chẳng có dấu hiện tiến triển gì khả quan. Trong khi cả hai vợ chồng làm lụng cả tháng mà thu nhập về không đủ chi tiêu cho sinh hoạt gia đình khiến nhiều khi tôi cảm thấy bị stress, căng thẳng…
Biết tôi vất vả, luôn phải xoay sở với cuộc sống mưu sinh, phải đối mặt với không ít khó khăn trong cuộc sống, sếp bắt đầu quan tâm đến tôi nhiều hơn. Mỗi khi có dịp đi công tác về là sếp lại có quà cho tôi. Do vô tư cứ nghĩ rằng sếp trong sáng nên tôi cũng vô tư nhận.
Bỗng nhiên con tôi ốm phải nằm viện cả tuần điều trị, tôi đành phải xin nghỉ làm. Mấy ngày chăm cháu trong viện, chi tiêu lắm nên càng bí bách hơn. Đến khi đi làm do không còn tiền để chi tiêu cho cuộc sống nên tôi đã gặp sếp để xin được ứng lương trước.
Sếp liền rút tiền đưa cho tôi và nói, em cần bao nhiêu tiền cũng được chỉ với một điều kiện thỉnh thoảng lên giường với anh. Khi nghe tới đó tai tôi như ù đi, cảm thấy sếp thật kinh tởm vô liêm sỉ.
Nhưng rồi anh ta lại tiếp tục nói những lời ngon ngọt vào tai tôi. Sếp hứa sẽ nâng đỡ, tạo điều kiện để tôi có cơ hội phát triển, rồi thăng chức, tăng thu nhập…Không muốn sống trong cảnh nghéo đói này hết kiếp nên tôi đã quyết định đồng ý.
Quả thực sau lần ấy tôi có được khá nhiều tiền để chi tiêu, trang trải cuộc sống. Có điều mỗi lần cầm những đồng tiền đó đi tiêu trong lòng tôi lại cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mình thật ghê tởm. Chỉ vì muốn có tiền mà tôi đã bán rẻ lương tâm, bán rẻ hạnh phúc gia đình, phản bội lại chồng mình.
Tôi có nên thú tội với chồng mình để mong anh tha thứ, hay cứ sống trong rằn vặt, lương tâm cắn dứt, giằng xé và tiếp tục quan hệ với sếp để có tiền, để đạt được một chức tước trong xã hội, để gia đình sống trong đầy đủ vật chất hơn?
- Huyền