Khi phát hiện con người đàng hoàng như anh cũng có bồ, tôi càng sốc. Tôi đã hỏi anh lý do, anh nói: “Tiến sĩ thì có làm chồng sung sướng được không”.
Tôi 30 tuổi, có học thức, công ăn việc làm ổn định, lương cao nhưng giờ đây chỉ muốn sống độc thân dù đã có chồng. Từ khi đi học tôi đã có những mục tiêu nhất định, những hoài bão lớn, vì vậy mà thành tích học tập và làm việc rất cao. Tôi đã học xong thạc sĩ, đang trên con đường học tiến sĩ gian nan nhưng đầy kỳ vọng, vậy mà giờ muốn buông xuôi việc học và chán ghét đàn ông đến cùng cực. Phụ nữ suy cho cùng cũng cần một bờ vai nương tựa, hơi ấm của người đàn ông, nhưng chồng tôi không như vậy, mọi việc anh để tôi làm, ngay cả một câu hỏi han âu yếm vợ cũng không có. Lúc nào anh cũng nói câu: “Em giỏi thì làm đi, anh làm việc của anh”. Tôi không thể chịu nổi.
Chồng tôi cũng là người có học thức, gia đình khá giả. Ngay từ nhỏ tôi đã nghĩ chỉ cần học giỏi thì cuộc sống sau này sẽ hạnh phúc, giờ chỉ thấy mình đang sống trong vô vàn ám ảnh, áp lực. Ở công ty tôi giỏi nhưng cũng không được trọng dụng bằng các em chân dài, tôi dư thừa khả năng để thăng chức nhưng may mắn đó luôn rơi vào những người khéo ăn khéo nói khác. Về phía chồng, khi phát hiện con người đàng hoàng như anh cũng đi bồ tôi càng sốc.
Tôi đã hỏi anh lý do, anh nói: “Tiến sĩ thì có làm chồng sung sướng được không”. Anh thật ấu trĩ khi đụng chạm vào việc học của tôi như vậy, không sung sướng được nhưng anh cũng nên nhớ nhờ tôi mà anh có cơ ngơi ngày hôm nay, vì mọi việc trong nhà đều do tôi quyết, anh toàn ỷ lại. Tôi cũng đã gặp cô bồ của anh, cô ta thua kém tôi rất nhiều và tôi thực sự không hiểu tại sao đàn ông lại cặp kè với một người thua vợ mình nhiều như vậy. Cô ấy chỉ tốt nghiệp lớp 12, làm lễ tân trong một spa ở TP HCM, chiều cao bằng tôi nhưng chỉ nhìn bàn tay thôi là tôi thấy cô ấy lười lao động, ăn bám, bàn tay sơn đỏ, không chút chai sần vất vả gì.
Tôi không can tâm khi chồng lấy tiền ở nhà đi bao gái ngoài đường như vậy nên nói chồng ly hôn hoặc phải bỏ cô ấy. Anh nhẫn tâm đến mức nói với tôi việc bỏ bồ là không thể, cô ấy cho anh cảm giác mà tôi chưa bao giờ làm được. Tôi hỏi đó là cảm giác gì, chồng trả lời là sự đòi hỏi, nũng nịu. Tôi chỉ biết cười trừ, thời gian tôi đi làm, đi học, nghiên cứu để làm gì? Để sống một cuộc sống không phải suy nghĩ về vật chất cùng với anh, thời gian ngủ còn không có thì lấy đâu mà đòi hỏi, nũng nịu.
Anh muốn tôi đòi hỏi, nũng nịu cái gì, chẳng nhẽ lại “Anh ơi, mua cho em cái này, cái kia chăng”. Mua thì cũng lấy tiền trong nhà mua thôi, tôi ngày đêm tiết kiệm, còn anh chỉ nghĩ đến việc chiều chuộng người phụ nữ khác. Ly hôn anh không chịu, anh nói giờ ly hôn phức tạp, cứ sống vậy với nhau, em ốm anh chăm nhưng khi anh nhớ cô ấy thì có quyền đến, còn em có thể quen ai tùy ý. Cái gia đình gì vậy? Đây gọi là gia đình sao, chỉ cần nghĩ đến cảnh chồng mình chung chăn gối với người khác là tôi đã thấy kinh khủng rồi, cảm giác không muốn chạm vào người anh, như thể trên đó đang dính hàng loạt thứ bệnh tật, virus khiến tôi vô cùng dị ứng và kỳ thị.
Nếu sau này có con gái tôi sẽ dạy nó học vừa thôi, chăm sóc sắc đẹp vào, học cách nhõng nhẹo nhiều mới thành công trong công việc và hôn nhân được. Đừng như mẹ nó, cố gắng cả đời vì một tương lai vẽ lên hoàn hảo, cuối cùng chỉ là một bức tranh lộn xộn toàn màu đen, sự căm tức và uất ức. Đam mê của tôi là học, giờ đây tôi chỉ muốn học và làm để quên đi những đau đớn trong đời. Rồi một đêm tôi chợt nghĩ, khi lấy được bằng tiến sĩ rồi tôi sẽ làm gì, liệu chồng có bỏ cô ấy quay về với tôi? Liệu tôi có tìm được người đàn ông yêu mình thật sự hay lại quẩn quanh trong vòng tròn do mình tạo ra. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực và thiếu mục đích sống đến thế này.
Thủy