Tôi mong anh trả lại dù chỉ một phần nhỏ số tiền ấy để dưỡng thai và nuôi con nhưng những gì tôi nhận được: “Ai bảo mày ngu, không có giấy tờ thì bằng chứng đâu tao nợ mày. Đừng làm phiền tao, mày làm phiền tao nữa thì coi chừng cái thai của mày với tao”.
Tôi đã đọc tâm sự của nhiều người từ các trang báo khác nhau, từng chia sẻ chuyện của mình nhưng khi nhận những lời khuyên đáp lại, tôi chỉ biết khóc. Hôm nay tôi muốn tâm sự chuyện đời mình một lần nữa, mong nhận được sự chia sẻ của mọi người và hơn hết tôi không muốn có ai nữa sẽ giống mình.
21 tuổi, tôi trở về nhà sau tan vỡ của mối tình đầu. Vì buồn và chưa biết phải làm sao, tôi đã du lịch thăm bạn bè. Trong những chuyến đi đó, tôi gặp anh, chồng của một người bạn thời cấp 3. Mới đầu đến nhà chơi, chúng tôi chỉ hỏi thăm nhau bình thường. Nhưng khi biết anh và tôi chung chuyên môn thì cả hai có nhiều điều để trao đổi hơn. Rồi anh hỏi thăm về cuộc sống và chuyện tình cảm của tôi, anh đồng cảm với những gì tôi đã trải qua, đó là chuyện bạn trai tôi có con với người khác nên chúng tôi phải chia tay.
Tôi thường xuyên ra vào Sài Gòn để đi làm, chồng của bạn tôi cũng đi theo với lý do anh đi mua hàng và nhờ tôi chỉ đường. Tôi nhận lời nhưng cũng không quên giữ khoảng cách vì anh đã có gia đình và vợ anh lại là bạn tôi. Một tuần anh vào Sài Gòn hai lần vì công việc nhưng mãi sau này tôi mới hiểu là để thăm tôi.
Vì là hướng dẫn viên bất đắc dĩ cho anh nên tôi và anh có thời gian bên nhau nhiều hơn. Tôi là người có ngoại hình tốt theo nhận xét của mọi người nên người theo tôi cũng không ít. Dù vậy, trong đầu tôi chỉ mang hình ảnh của người yêu đầu nên chẳng còn để ý đến tình cảm của ai, ngay cả khi bên anh, tôi chỉ nghĩ đơn giản với anh, tôi như em gái.
Cái gì đến cũng phải đến, một buổi tối anh nói yêu tôi. Tôi nhìn anh mắt tròn xoe không câu trả lời cũng không phản ứng gì. Trong giây phút ngỡ ngàng ấy, anh ôm tôi vào lòng và hôn. Cảm giác đau đớn, thiếu vắng và bị ruồng bỏ bấy lâu như được xua đi khi tôi cảm nhận được sự ấm áp và yêu thương nơi anh. Nhưng vài giây sau đó, tôi chợt bừng tỉnh và dứt khỏi anh khi nhớ về thực tại anh đã có gia đình.
Tôi về nhà và im lặng vì những gì đã xảy ra. Thời gian ấy tôi bỗng nhớ anh tha thiết, muốn được thấy anh, muốn được nghe anh nói, tôi nhận ra mình đã yêu anh. Tin nhắn điện thoại cứ reo, tôi đọc nhưng không trả lời. Rồi không hiểu vì sao tôi lại đến bên anh, nằm trong vòng tay anh và theo anh trên những nẻo đường dài hàng trăm cây số. Những đêm cùng anh ra vào Sài Gòn bóng đêm tràn ngập, gió thổi hun hút chỉ có tôi và anh, nhìn sao băng bay qua, anh nói: “Ước gì anh được chăm sóc cho em cả đời”. Dù biết câu nói ấy chỉ là bộc phát nhưng tôi vẫn thấy ấm lòng.
Tình yêu tôi dành cho anh cứ lớn dần và đến lúc tôi muốn giành giật hạnh phúc, tôi đã bắt anh lựa chọn. Sau nhiều lần tranh cãi, anh đã chọn gia đình, tôi buồn nhưng không thể xa anh. Tôi chấp nhận làm người tình của anh trong bóng tối. Mỗi khi về thăm nhà, tôi nhìn anh chở vợ đi chơi còn tôi chỉ có một mình. Những ngày lễ, anh mua quà tặng vợ còn tôi chẳng có gì ngoài sự cô đơn và trống trải, một câu hỏi thăm cũng không.
Một ngày, tôi phát hiện mình có thai. Tôi đã lo lắng rất nhiều. Anh có gia đình nhưng chưa có con, liệu anh có dám từ bỏ tất cả để đến với tôi? Sau nhiều lần đắn đo, suy nghĩ, tôi quyết định đi tìm câu trả lời. Hơn nữa, anh là cha, anh đáng được biết tin này. Tôi nhắn tin cho anh và tin nhắn tôi nhận được có lẽ cả đời này tôi cũng không thể quên: “Chắc gì là con của tôi, đừng làm phiền và làm ảnh hưởng gia đình tôi. Vợ tôi đang mang bầu, mà là con trai đấy nhé”.
Trong lúc tôi chưa biết phải làm sao thì gia đình và mọi người phát hiện chuyện. Điện thoại của gia đình anh gọi cho tôi dồn dập. Mãi sau này tôi mới biết anh có rất nhiều bồ, tôi gần như ngã quỵ. Nhưng tôi hiểu rằng anh không cần đứa con trong bụng tôi. Hơn nữa, tôi nghĩ đến đứa bé bạn tôi đang mang và quyết định đi đến bác sĩ một mình.
Những ngày sau đó, tôi sống như người vô hồn. Nhìn anh chở vợ mang bầu đi ăn uống và dạo phố, trong lòng tôi dấy lên hận thù: Tại sao anh ruồng bỏ mẹ con tôi? Thế gian này biết bao người yêu thương, sẵn sàng chiều chuộng tôi, tại sao tôi lại yêu một người đã có vợ? Hơn nữa vợ anh là bạn tôi, tại sao anh đối xử với tôi không ra sao mà tôi vẫn không xa anh được? Tôi chỉ biết khóc, tất cả chỉ vì tôi quá yêu anh.
Gần một tháng sau, anh điện thoại tìm tôi, dùng lời ngon ngọt muốn tôi quay về bên anh. Dù biết anh không tử tế gì nhưng tôi yêu anh đến mù quáng, đến mất đi lý trí, tôi lại về bên anh ngoan ngoãn làm người tình. Tôi phải giấu tất cả mọi người vì khi có ai đó phát hiện thì người thiệt thòi luôn là tôi. Tôi đến với anh vì tình yêu nhưng với anh, tôi cảm giác anh xem tôi như một người sẵn sàng phục vụ anh.
Cuộc sống cứ thế trôi qua mệt mỏi, không lối thoát và tương lai. Tôi quyết định lập gia đình với người mình không yêu cũng không cần để ý. Tất cả những gì tôi nghĩ lúc ấy, anh không lấy tôi sẽ có người khác lấy tôi. Tôi muốn trả thù anh. Tôi thông báo cho anh ngày đám cưới, anh chỉ biết khóc vì đã mất tôi. Ngày tôi đẹp nhất cuộc đời, nhìn vào gương, tôi ứa nước mắt.
Ước gì anh có thể thấy tôi làm cô dâu đẹp đến nhường nào. Lúc đãi tiệc, tôi cứ mãi tìm bóng anh. Đêm tân hôn, tôi khóc với những gì đã xảy ra và đau đớn hơn, tôi lên giường với người mình không yêu. Mãi sau này cũng vậy, mỗi lần quan hệ là mỗi lần tôi khóc. Chồng tôi không biết vì khi ấy đã tắt điện.
Thời gian sau đó, tôi và anh vẫn giữ liên lạc. Anh thường tâm sự với tôi chuyện làm ăn không suôn sẻ và khó khăn trong công việc. Anh ngỏ lời mượn tiền, tôi giúp đỡ anh mà không hề suy nghĩ. Mỗi khi anh có việc cần tiền, tôi lại giúp. Cho đến một lúc tôi cảm nhận có gì đó không ổn và thống kê lại thì số tiền đó quá nhiều, vượt khỏi sức tưởng tượng của tôi mà chưa một lần anh hoàn trả. Anh cứ né tránh tôi và chỉ gặp khi cần.
Một tối đi dạo, tôi vô tình thấy anh chở bạn gái đi ngoài đường, ôm nhau nói cười vui vẻ. Tôi cảm giác có gì đó đau nhói trong lòng. Về nhà, tôi suy nghĩ rất nhiều và quyết định hỏi thẳng anh. Anh trả lời: “Đó là bạn gái anh, đây là chuyện của anh, em không có quyền xen vào”. Tôi tìm hiểu thêm và được biết anh quen bạn gái này khá lâu rồi. Những gì anh mượn tôi chỉ để cung phụng bạn gái và chơi bời. Đau lòng hơn, anh mua vô số đồ tặng vợ mà không hề tặng tôi dù chỉ một món. Anh đã lừa dối và lợi dụng tôi. Tôi nhận ra với anh, mình như một két sắt nhiều tiền mà không có khóa. Anh đã bỏ tôi theo nhân tình mới.
Cuộc đời không yên ả. Vài tháng sau đó, tôi phát hiện mình có thai với chồng. Tôi rối bời vì sự lung lay kinh tế gia đình, không còn cách nào hơn là cầu xin sự giúp đỡ của anh. Tôi mong anh trả lại dù chỉ một phần nhỏ số tiền ấy để tôi dưỡng thai và nuôi con nhưng những gì tôi nhận được: “Ai bảo mày ngu, không có giấy tờ thì bằng chứng đâu tao nợ mày. Đừng làm phiền tao, mày làm phiền tao nữa thì coi chừng cái thai của mày với tao”.
Tôi cố gắng năn nỉ nhưng anh đã dẫn theo bạn gái xuống nhà và hăm dọa. Tôi hiểu mình không thể làm gì nên đã im lặng và cố gắng sống. 9 tháng mang thai là 9 tháng hàng đêm tôi khóc vì đau khổ, nhớ nhung và hận thù. Nhìn gia đình đi xuống vì lỗi lầm của mình, tôi quyết định vực dậy tất cả những gì đã mất. Tôi nắm lấy tất cả những gì mình đang có và cắm đầu làm. Lúc nào đầu tôi cũng chỉ nghĩ đến tiền và sổ sách.
Ngày tháng trôi đi, con tôi chào đời kháu khỉnh và đáng yêu như thiên thần. Nó đã làm cuộc đời tôi thay đổi. Tôi có sức sống hơn để chăm con và săn sóc gia đình. Hơn ba năm sau, tôi có lại những gì đã mất còn hơn cả ban đầu. Dù công việc bận đến đâu, đầu óc tôi vẫn không thể quên anh, lòng thù hận như tăng lên mỗi khi thấy anh chạy ngang nhà.
Nhưng ông trời thật khéo đùa. Bốn năm sau, anh lại nhắn tin tìm tôi, dùng lời ngon tiếng ngọt rằng bao năm qua anh đã hối hận, anh nhận ra yêu tôi, anh lấy vợ vì trách nhiệm chứ không có tình cảm. Nhưng lòng tôi thừa biết anh đến với tôi vì tiền và tình dục. Tôi quyết định đối mặt với anh lần nữa. Tôi muốn mình thực sự cứng rắn trước mặt anh, dù có gì xảy ra đi nữa tôi cũng có thêm động lực để quên anh.
Tôi bắt đầu xem anh diễn kịch. Đúng như tôi nghĩ, sau một tháng nhắn tin, điện thoại yêu đương, anh đã hỏi mượn tiền tôi. Nhưng tôi chỉ cho anh mượn một số tiền nhỏ đủ để tôi không đau lòng thêm lần nữa. Ngày anh hẹn trả là ngày anh tiếp tục mạt sát tôi lần nữa. Tôi thấy con thú trong anh xuất hiện. Tôi buồn nhưng không còn sốc như ngày xưa. Tôi đã im lặng và yêu cầu anh không liên lạc với tôi nữa.
Buổi chiều lang thang trên đường, nước mắt tôi lại rơi, tôi tự hỏi mình đã được gì khi hy sinh tất cả vì anh? Đứa con của tôi và anh đã không còn, tôi mãi ám ảnh với những gì xảy ra, tôi từng là người thứ ba làm gia đình người khác xáo trộn. Tại sao tôi lại yêu anh, một người đã có vợ mà không phải người khác?
Tình yêu đã khiến tôi hận thù đến mức lấy một người mình không yêu, đem hạnh phúc cuộc đời ra đánh đổi. Chồng tôi không có lỗi gì, anh rất hiền và dù đã cố gắng nhưng vẫn không thể giành được tình yêu của tôi. Tôi cố gắng làm người vợ ngoan và chu toàn nhưng vì sao tôi chỉ thấy buồn, hàng đêm vẫn khóc vì cô đơn.
Giờ đây, tâm trí tôi trống rỗng và tôi hiểu một điều, tôi phải sống vì con đứa con mình đã sinh ra và nuôi dạy nó thành người, có trách nhiệm với gia đình. Thời gian đã giúp tôi rèn luyện sống bằng lý trí không phải bằng trái tim. Có ai không muốn sống thật nhưng tôi nghĩ với tôi tất cả là quá đủ.