Trợ lý mới khác em rất nhiều, cô ấy thường xuyên ăn mặc rất sexy và trang điểm quyến rũ, còn em của tôi lúc nào cũng giản dị trong áo sơ mi và quần đen. Cô ấy chu đáo trong công việc và muốn tôi cho một cơ hội.
Tôi là người đàn ông Hà Nội có thể nói khá thành đạt, ở tuổi 31 tôi đã có trong tay chuỗi các cửa hàng và nhiều công ty con, công việc làm ăn thuận lợi. Tôi có thể tự hào vì những cố gắng mình bỏ ra khi trẻ đến bây giờ đã có kết quả. Vậy nhưng chuyện tình cảm của tôi lại không được suôn sẻ như vậy. Trước đây khi còn đi du học, tôi có quen một cô gái nhưng chuyện tình du học sinh chẳng đến đâu. Chúng tôi chia tay trong nước mắt, em ở lại còn tôi lựa chọn con đường về nước lập nghiệp. Trở về quê hương tôi gặp em – người con gái định mệnh của đời tôi.
Em sinh ra ở vùng núi cao, nhờ sự miệt mài chịu khó cùng ý chí nỗ lực nên đã đậu vào trường đại học nổi tiếng nhất Hà Nội, hàng ngày em đi làm thêm để trang trải sinh hoạt phí. Một ngày em đến xin việc làm thêm tại cửa hàng của tôi. Ban đầu em chỉ xin làm ở vị trí nhân viên bình thường, nhưng nhận thấy khả năng của em, tôi đã giao chức trợ lý, hỗ trợ cho mình những công việc liên quan đến chuyên ngành em học. Phải nói thêm rằng em học ngoại ngữ rất giỏi.
Hàng ngày tiếp xúc với em, cô gái miền sơn cước hồn nhiên ấy, tôi thấy mình như trẻ lại, những kỷ niệm buồn về mối tình cũ không còn ùa đến với tôi vào mỗi đêm nữa. Ở em toát ra một nghị lực phi thường, nhưng cô bé đó rất hồn nhiên và ngây thơ. Từ một giám đốc được các nhân viên phàn nàn là tham công tiếc việc, suốt ngày bù đầu vào công việc, tôi trở nên vui vẻ, hay cười hơn hẳn. Ngày nào tôi cũng muốn đến công ty thật nhanh để sớm gặp em. Mọi người bàn tán: “Có lẽ sếp đã tìm được tình yêu mới”.
Trong một lần không kìm được lòng mình, tôi đã tỏ tình với em. Em sợ hãi nghĩ rằng tôi chỉ trêu đùa, rằng một chàng trai Hà Nội thành đạt đi du học về không bao giờ có chuyện chọn em – cô gái vùng núi cao quê mùa ấy. Nhưng bằng sự chân thành, tôi đã chứng minh cho em thấy tình cảm với em là thật sự chứ không phải chỉ qua đường. Ngày em nhận lời yêu, tôi sung sướng đến nỗi không ngủ được, chỉ mong trời nhanh sáng để lại gặp em.
Thế nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, em ra trường và xin việc vào một tập đoàn lớn có trụ sở tại nhiều quốc gia. Tôi muốn giữ em bên mình nên đề nghị em vẫn làm trợ lý cho tôi với mức lương hấp dẫn nhưng em nói muốn tự lực, không muốn mãi mãi dựa dẫm vào tôi. Biết tính em nên tôi đồng ý, cũng mong em sẽ thăng tiến thật nhanh vì em là người có năng lực.
Từ ngày em đi làm, chúng tôi ít có cơ hội gặp nhau hơn. Em mải mê lao vào công việc, tôi cũng lu bu với những việc của công ty. Có những lúc chúng tôi bận đến nỗi 5 tuần liền không gặp nhau được lần nào. Phải nói thêm là trong khi em không làm trợ lý cho tôi nữa tôi đã tuyển trợ lý mới. Trợ lý mới khác em rất nhiều, cô ấy thường xuyên ăn mặc rất sexy và trang điểm quyến rũ, còn em của tôi lúc nào cũng giản dị trong áo sơ mi và quần đen. Cô ấy chu đáo trong công việc và luôn quan tâm đến tôi. Tôi cũng không nhận ra cho đến một ngày trợ lý mới nói rằng cô ấy thích tôi, muốn tôi cho cô ấy một cơ hội.
Thời gian dài không gặp em, cũng ít khi liên lạc với nhau, tôi đã không kìm lòng nổi và lao vào mối tình với trợ lý mới. Ban đầu tôi chỉ nghĩ mối quan hệ vụng trộm này sẽ sớm kết thúc, thế nhưng mọi chuyện lại không như thế. Tôi gặp em, cầu hôn em vì nghĩ đã đến tuổi lập gia đình, em không muốn vì vẫn còn trẻ và chưa có sự nghiệp gì.
Tôi đã 31 tuổi, gia đình cũng thường thúc giục chuyện lập gia đình, nhưng em thì chưa muốn bị bó buộc vào cuộc sống hôn nhân. Em nói tôi hãy chờ, nhưng tôi phải chờ em đến bao giờ đây? Rồi em lại quay cuồng trong công việc, thời gian gặp nhau ít đi, những tin nhắn cũng thưa thớt dần. Trong khi đó, những lúc tôi mệt mỏi, chán nản trong công việc, trợ lý mới luôn ở bên an ủi, nói rằng sẵn sàng làm mọi việc vì tôi. Tôi dần dần bị xúc động, lung lay.
Hiện nay, em được công ty cử ra nước ngoài 6 tháng, chẳng biết em còn định chạy theo công việc đến bao giờ. Còn tôi, hàng ngày vẫn gặp gỡ với trợ lý mới, dần dần tôi thấy gắn bó hơn. Hiện nay tôi rất day dứt, một nửa tôi muốn chờ em nhưng một nửa tôi lại nghĩ có lẽ nên lập gia đình với người quan tâm và muốn lập gia đình với mình. Tôi phải làm gì lúc này?
Trong lúc chán nản về người chồng mê lô đề, cờ bạc, người cũ xuất hiện và đem cho em tình yêu.
Em đang buồn chán nên viết vài dòng muốn tâm sự với mọi người. Em biết có người sẽ cười nhạo vào mặt và nói em thật ngu ngốc nhưng em là một cô gái mới 24 tuổi, còn quá trẻ so với cuộc đời này.
Câu chuyện này liên quan đến cuộc tình trong quá khứ của em. Năm em 10 tuổi, mẹ em qua đời, bố em cũng bỏ đi, để lại hai anh em. Lên lớp 6, em chuyển ra Hà Nội học và ở cùng mẹ nuôi. Em đã yêu một người và người đó cũng rất yêu em, chờ đợi em.
Mong chờ người yêu người cũ
Nhưng đến khi học xong đại học, em đã kết hôn với một người em không yêu vì người đó đã làm em có thai. Em không thể bỏ thai vì đứa bé vô tội. Vậy là chúng em lấy nhau. Anh ý rất yêu em và con nhưng lại chơi lô đề, cờ bạc. Em đã khuyên nhiều nhưng không được.
Trong lúc em chán nản, người yêu cũ của em nhắn tin và gọi điện. Chúng em lại yêu nhau như ngày xưa nhưng giữa chúng em chưa xảy ra điều gì vì cả hai mới chỉ gọi điện và nhắn tin thôi. Bỗng nhiên, 2 hôm nay người đó thờ ơ với em. Em phải làm sao đây?
Anh về nhà tôi ở khi trong tay không có cái gì, mà giờ chăn ấm nệm êm, cơm canh đầy đủ. Vậy mà anh nghe lời bạn bè bỏ bê vợ con, công việc làm ăn. Giờ đây anh còn hỗn với mẹ tôi, người đã hy sinh vì tôi và anh quá nhiều.
Tôi 24 tuổi, mới sinh con được một tháng. Vừa từ bệnh viện trở về, tình trạng của tôi bác sĩ chẩn đoán suy nhược thần kinh, có lẽ phải lên bệnh viện tâm thần điều trị mới hết bệnh được. Tôi mất ngủ nghiêm trọng và cảm giác đầu đau như búa bổ, căng như dây đàn, như có tiếng bước chân “thình thịch” trong đầu. Nguyên do cho cái sự đau đầu này bắt nguồn từ chồng tôi.
Năm tôi 23 tuổi, lứa tuổi đủ biết, đủ suy nghĩ, tôi đã là chủ một spa, chủ một quán cà phê đang ăn nên làm ra. Gia đình tôi chỉ có hai mẹ con. Cha mất sớm, mẹ cứ giục gái lớn rồi phải lo lấy chồng đừng lo cho sự nghiệp quá. Tôi thì thuộc dạng dễ nhìn, da trắng, ăn nói có duyên.
Thực ra lúc đó tôi không thiếu người theo đuổi, nhưng không hiểu vì sao tôi không chấp nhận họ. Người thì công tử bột quá, chỉ biết lấy tiền cha mẹ tiêu pha phung phí, người thì giàu có nhưng tính tình cực kì bảo thủ, ghen tuông vô lối, nói rằng nếu lấy nhau về thì tôi chỉ phải ở nhà sinh con và không được ra ngoài nữa. Rồi tôi gặp anh, chồng tôi bây giờ. Anh là đại diện bên cung cấp hàng hóa cho tôi. Anh hoàn toàn khác biệt tôi, anh ốm, cao nhồng, da đen trũi, thậm chí phải gọi là xấu.
Ban đầu gặp anh tôi thực sự gục ngã bởi chất nam tính, hiền hiền, ít nói. Bằng chất giọng Huế ngọt ngào anh tâm sự là con trưởng của gia đình có bảy anh chị em, một mình anh làm việc ở đất Đà Nẵng này 10 năm và hàng tháng gửi tiền về lo cho mẹ già, em nhỏ ăn học. Tôi quá cảm phục anh, anh đúng là người đàn ông tôi cần tìm bấy lâu nay.
Tôi và anh định ngày cưới sau hai tháng quen biết. Mặc dù lúc mới quen được một tháng tôi về thăm nhà, nhà anh nghèo tới mức cái nhà vệ sinh cũng không có, mẹ anh già yếu nói không nổi, em gái anh bệnh tật. Vậy mà tôi vẫn quyết cưới anh. Bởi tôi nghĩ nghèo không phải là cái tội, miễn biết lo làm ăn thì cái gì cũng xong hết.
Từ lúc quen cho đến lúc cưới, anh tỏ rõ vô cùng yêu thương tôi, anh chăm tôi từng miếng ăn giấc ngủ, biết công việc tôi nhiều anh lo mua thuốc bổ ép tôi uống, mua đồ ăn ngon ép tôi ăn cho lại sức.
Anh nói anh rất biết thờ cúng, biết sửa điện nước. Anh thường mua trái cây chưng bàn thờ cúng cha tôi. Biết mẹ tôi thích ăn thịt heo rừng anh nhờ người bạn trên núi mua giùm về nấu cho mẹ tôi ăn. Anh nói chuyện có duyên khiến mẹ tôi rất hài lòng về anh. Không cần biết lương anh làm bao nhiêu, với tôi anh là người đàn ông của gia đình mà tôi cần. Vậy là quá đủ!
Ngày cưới tôi vui mừng rạng rỡ bên sự chúc mừng của gia đình, bạn bè. Nhưng đúng là không ai lường được chữ “Ngờ”, lúc hai vợ chồng đếm tiền cưới xong thì tự dưng anh lăn ra… ốm, ra bộ đau đầu lắm. Rồi hai vợ chồng phải hủy kế hoạch đi tuần trăng mật ở Đà Lạt mà tôi và anh quyết định về quê anh chơi, thăm mẹ anh, nhân tiện cho anh hưởng không khí trong lành ở quê luôn.
Tôi không có đêm tân hôn như bao người con gái khác, anh đau ốm cả tuần liền sau đó, sờ người anh không nóng mà anh cứ bảo anh ớn lạnh trong người. Thật kì lạ!
Tôi hỏi anh bị gì anh nói ra đi, em thấy anh không có dấu hiệu của bệnh. Lúc đó anh mới nói thật nói đang nợ người ta 50 triệu, anh lấy sổ đỏ nhà anh đi cầm ngoài nên giờ đến thời hạn phải trả mà anh hết tiền. Tôi hỏi anh cầm sổ làm gì, anh nói cầm để có tiền lo đám cưới. Tôi ngỡ ngàng, tiền lo đám cưới hai đứa cùng lo chứ không phải riêng anh, mà tôi biết số tiền anh bỏ ra không đến mức 50 triệu, chỉ khoảng 1/5 là cùng. Nhưng tôi vẫn không hỏi anh nhiều, rút 50 triệu ra đưa anh lấy sổ về. Tôi sợ mẹ anh lo, mẹ già lắm rồi, tôi không muốn mẹ bận tâm nhiều mấy chuyện này. Anh khỏe lại liền ngay sau đó.
Chưa hết khi tôi phát hiện thêm anh rất yếu sinh lý, thậm chí anh không có khả năng làm đàn ông nữa. Hay là anh không muốn tôi cũng không biết. Nói ra ai cũng không tin nhưng vợ chồng mới cưới mà một tháng một lần, anh phải mua thuốc thảo dược tăng cường uống. Rồi cuối cùng tôi cũng có thai sau hai tháng cưới. Tôi vui mừng khôn xiết, còn tưởng anh như thế thì khó có con, có lẽ nhờ trời phật thương cho sự cầu nguyện ngày đêm của tôi.
Vừa mang thai, anh nói quyết định nghỉ việc để tự sản xuất. Tôi đồng tình theo anh. Tôi nghĩ anh làm được, vì lời anh nói và kế hoạch đưa ra tôi thấy hay. Và còn bởi anh đã làm công bấy lâu, giờ có vợ, bao nhiêu thứ phải lo hơn nữa, tôi cũng muốn anh ra làm chủ, tự đứng trên đôi chân của mình. Nghĩ bây giờ có thai rồi tôi không thể quán xuyến hết mọi việc nên sang quán lấy tiền đó đưa anh mở rộng sản xuất. Còn tôi ở nhà dưỡng thai.
Tôi phát hiện thêm anh là người cực kì sợ ma. Sao lúc quen tôi siêng lên bàn thờ thắp hương vậy, mà giờ một cây hương anh cũng không dám thắp. Nhà có bóng đèn bị cháy anh cũng không dám thay, sợ giật điện. Tôi phải ì ạch vác cái bụng bầu của mình mà thay bóng đèn hết tất thảy trong nhà. Nối điện cũng là tôi làm nốt.
Tôi cứ để anh tự sản xuất như thế khoảng hai tháng. Hoạt động kinh doanh anh không hề đưa tôi một đồng lời nào, tôi hỏi thì anh nói mới kinh doanh nên cho người ta gối đầu hết. Tôi còn phải đưa thêm tiền anh mua máy móc, thiết bị.
Tôi mang thai được khoảng 4 tháng thì một ngày anh chạy về nhà với vẻ mặt hoảng hốt, anh nói nợ người ta 100 triệu, tiền lãi 30% /tháng, mượn xã hội đen nên bây giờ lãi lên gần 200 triệu rồi. Nếu trong vòng 3 ngày không chả là người ta tới nhà quậy. Tôi như câm lặng trước sự thật anh mượn nợ người ta trước cả khi quen tôi. Và tôi không hề biết số nợ này anh mượn để làm cái gì nữa. Anh nói là để làm ăn trong khi anh đang làm công mà làm ăn gì.
Gia đình tôi sống ở Đà Nẵng mấy chục năm chưa hề có điều tiếng gì. Vậy mà giờ đây xã hội đen đe dọa đến nhà tôi quậy, thiệt tình lúc đó tôi hoảng loạn cực độ. Tiền đâu trả người ta đây khi toàn bộ vốn liếng tôi đã đưa anh kinh doanh hết rồi?
Tôi cầu cứu mẹ trong nước mắt, mẹ khi nghe sự tình cũng tá hỏa theo luôn. Mẹ nhanh chóng lấy sổ nhà tôi đi cầm ngoài 200 triệu lãi 5% /tháng đưa cho chồng tôi trả nợ. Lúc trả nợ mẹ có đi với anh, mẹ cầm giấy mượn tiền của anh rõ ràng là anh mượn trước lúc quen tôi 3 tháng. Một sự thật kinh khủng về con người mà tôi ngỡ là…
Thì ra bấy lâu nay tôi tin tưởng giao cho anh công việc kinh doanh sản xuất anh không lo làm, chỉ lo ăn chơi đàn đúm bỏ bê khách hàng, vì thế tiền tôi rót vào công ty đi đâu hết. Bụng bầu đã 6 tháng tôi còn phải đứng ra lo liệu nguồn hàng, lương nhân viên, chăm sóc khách hàng và lo cho gia đình nữa. Thật quá sức, nhưng tôi vẫn cố gắng làm để dành tiền sinh con. Nhưng nào có để dành được đồng nào đâu, một lon sữa bầu tôi cũng không dám uống, thuốc dưỡng thai cũng không có. Tôi dồn toàn bộ để duy trì công ty và trả nợ cho người ta.
Khi mang thai được hơn 8 tháng, anh lại tiếp tục lòi ra một món nợ nữa, cũng là nợ trước khi quen tôi. Không còn gì để nói, tôi cắn răng nói với mẹ vay thêm trả cho người ta. Vì tôi sợ xã hội đen đến nhà sẽ làm ô nhục nhà tôi. Vậy là trên vai tôi lại thêm một gánh nặng. Làm được đồng nào tôi trả nợ cho anh hết đồng nấy, tôi không có trong người một ngàn để dành sinh con. Nợ nhỏ nợ to của anh người ta réo rắt đòi, trong khi Tết đến nơi mà nhà tôi chưa mua sắm gì, lo dồn từng đồng trả nợ cho anh.
Từng đêm xuống tôi thức trắng đêm lo lắng đến ngày sinh, tôi khóc ướt gối anh cũng không biết, hay giả vờ không biết? Thậm chí nếu thấy tôi khóc anh cũng bỏ đi chỗ khác, không một lời an ủi.
Ngày sinh cũng đến, anh không có bên cạnh, tôi vỡ ối sớm đau bụng 16 tiếng mới được cho lên bàn sinh, con trai chỉ 2,5 kg, cháu khóc không thành tiếng, vì trong lúc sinh tôi kiệt sức không rặn nổi, ngất xỉu nên em bé bị ngộp. Bác sĩ phải rạch âm đạo tôi cứu bé, kết quả là tôi bị khâu tới 27 mũi, đau tê tái. Con trai yếu phổi, nhẹ cân, còn anh lúc đó đi uống cà phê, anh còn nói “đẻ như gà ấy mà, lo gì”.
Mẹ anh chỉ vào thăm tôi một buổi rồi vội vàng ra về, bà sợ chăm tôi đẻ. Cuối cùng tất tần tật mọi việc từ bệnh viện cho đến ở nhà mẹ tôi lo hết, mẹ lo đi chợ nấu ăn, xông hơi cho tôi. Mẹ bị tai biến mạch máu não đã 15 năm, sức khỏe yếu nên tôi không đành lòng để mẹ làm, 5 ngày sau khi sinh tôi đã tự ra giặt đồ, tự tắm bé. Còn chồng tôi, anh đi từ sáng đến tối mịt về lăn ra ngủ, không quan tâm. Thậm chí còn không thèm nhìn con, anh nói con không giống anh. Anh vô tư điện thoại hẹn hò người khác trước mặt tôi khi tôi còn trong tháng. Tôi luyện cho mình tâm không suy nghĩ, tôi cần cha cho con mình. Tôi sợ bạn bè, hàng xóm chê cười. Tôi câm lặng.
Một ngày tôi thấy mẹ ngồi khóc tức tưởi, tôi vặn hỏi lắm mẹ mới nói chồng tôi hỗn với mẹ, hỗn nhiều lần rồi mà bấy lâu nay vì tôi mang bầu, lại mới sinh nên mẹ không cho tôi biết. Tôi quỳ sụp dưới chân mẹ, “con ngàn lần xin lỗi mẹ, con rước quỷ về nhà rồi”.
Anh về nhà tôi ở khi trong tay không có cái gì, mà giờ chăn ấm nệm êm, cơm canh đầy đủ. Thấy anh bơ vơ cô độc một mình lăn lộn ở Đà Nẵng này tôi cứu anh, yêu anh, cho anh một mái ấm gia đình. Anh muốn ăn gì tôi cũng cố gắng nấu theo ý, muốn làm gì tôi đều tôn trọng anh không nói. Anh ba bữa viêm họng, năm bữa là cảm sốt, tôi đều làm tròn bổn phận người vợ chăm sóc, lo anh từng viên thuốc, chanh pha mật ong anh uống hàng ngày.
Với gia đình anh tôi cũng không tệ, ngoài gửi tiền về hàng tháng tôi hay điện thoại thăm hỏi sức khỏe, gửi thuốc bổ về cho mẹ anh, trời trở lạnh là tôi mua áo ấm khăn choàng gửi liền cho mẹ anh. Vậy mà anh nghe lời bạn bè bỏ bê vợ con, công việc làm ăn. Thế mà giờ đây anh còn hỗn với mẹ tôi, đấng sinh thành ra tôi, mẹ đã hy sinh vì tôi và anh quá nhiều. Có bao giờ anh có một lời cảm ơn mẹ, hay anh vô tâm cho rằng làm cha làm mẹ phải thế?
Con trai tôi một buổi tối tự dưng cháu khóc điếng người, co quắp chân tay, nghĩ rằng cháu bị đau bụng tôi vội xoa dầu cho cháu, chồng tôi thấy vậy mới nói “Nó bị giống anh hồi nhỏ, khi nào khóc điếng anh cũng co quắp chân tay như vậy”. Tôi ngạc nhiên tỏ ý không hiểu thì anh nói tiếp “Nhà anh có tiền sử bị động kinh, bảy anh chị em thì bị hết bảy người”. Tôi bàng hoàng!
Tô từng là một đứa trẻ mất cha từ nhỏ, tôi hiểu mặc cảm của một đứa con không có cha là như thế nào, buồn lắm, tủi thân lắm, bạn bè trêu chọc, hàng xóm chê cười “đồ không cha”. Tôi biết phải làm thế nào đây? Với gánh nặng nợ nần trên vai, mà nợ đó không phải do tôi gây ra, con tôi thì quá nhỏ dại. Tôi sợ cháu sẽ tủi thân và tổn thương vì không có cha khi lớn. Tôi bế tắc và suy nghĩ tới mức đau đầu không thấy đường đi, phải nhập viện. Nhiều lúc nghĩ quẩn chỉ muốn ôm con xuống sông Hàn nhảy cầu tự vẫn thôi. Nhưng trẻ con không có tội tình gì, tôi quá đau khổ, xin hãy giúp tôi, hãy cho tôi lời khuyên.
Gia đình ép tôi cưới và tôi cũng không thể chối bỏ trách nhiệm của thằng đàn ông nhưng lòng luôn nhớ về người yêu hiện tại.
Tôi là một người đàn ông trẻ và thành đạt. Điều đó khiến không ít cô gái vây quanh tôi. Nhưng sự đời là vậy, được cái này, mất cái kia. Trong chuyện tình cảm, tôi không được suôn sẻ lắm. Phần nhiều cũng là do sự ích kỷ, tham lam của tôi.
Tôi yêu Lương được hơn 5 năm và đã dự định cưới. Trong 5 năm ấy, tôi đã không ít lần làm Lương buồn nhưng cô ấy vẫn tha thứ và tiếp tục mối quan hệ với tôi. Thực sự, yêu Lương, tôi cảm giác nhẹ nhàng nhưng đôi khi nhàm chán vì tính cách chúng tôi không hợp nhau mấy. Đến năm thứ 5, chúng tôi chia tay trong sự tiếc nuối của gia đình. Bản thân tôi cũng cảm thấy dằn vặt khi không thể tiếp tục.
Ăn cơm trước kẻng
Sau đó một thời gian, tôi gặp và yêu Thùy. Thùy là một cô gái thông minh và hài hước, chính điểm đó cuốn hút tôi. Chúng tôi rất hợp nhau, ở bên nhau là thấy vui vẻ. Thùy khác Lương ở chỗ cô ấy không chịu đựng tôi được bằng Lương. Trong thời gian yêu Thùy, tôi vẫn chưa dứt điểm với Lương, một phần cũng vì tình nghĩa sâu nặng bao năm. Thùy phát hiện ra và muốn chia tay. Chính trong thời điểm đó, tôi nhận ra mình không thể thiếu Thùy và cô ấy là tình yêu đích thực của đời tôi. Tôi đã xin lỗi và mong Thùy quay lại với tôi. Thùy cũng yêu tôi nhiều nên tha thứ những sai lầm đã qua và muốn làm lại từ đầu.
Khi chúng tôi đang sống những tháng ngày hạnh phúc nhất thì đột nhiên Lương thông báo có bầu và chuyện này đã đến tai gia đình tôi. Vì mối quan hệ lâu năm nên gia đình tôi đã nhất quyết ép tôi lấy Lương. Tôi thì một phần vì tình nghĩa, một phần không thể chối bỏ trách nhiệm của một thằng đàn ông nên đã đồng ý lấy Lương, dù tôi yêu Thùy rất nhiều và đau khổ khi làm trái tim cô ấy tan nát.
Hiện giờ, ngày cưới đang đến gần nhưng tôi không thể quên Thùy. Đầu óc tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ về cô ấy. Tôi không còn yêu Lương và đám cưới này chỉ là trách nhiệm. Tôi không muốn mất Thùy. Xin các bạn hãy cho tôi một lời khuyên sáng suốt vào thời điểm này.
Thực ra ở cái nhà cao tầng phân chia cho các “xóm liều” lấn chiếm để bây giờ nhà nước mở đường này, chỉ lọt vào vài căn hộ có chủ là cán bộ, như cô Vân đây, còn lại phần lớn là dân nghèo. Họ cũng đi suốt ngày. Nào lái xe ôm, bán rau, bán thịt ngoài chợ. Nào sửa khóa ở góc đường, mở quán ăn ở ngã tư… Vân tôn trọng họ và tránh làm phiền mọi người. Cô nghĩ ai cũng bận rộn cả, ai có việc của người ấy. Riêng Vân, con còn nhỏ, chồng lại đi nghiên cứu sinh ở nước ngoài, ở cơ quan cô phụ trách phòng vi tính, tiếng Anh kha khá rồi nhưng bây giờ còn phải học thêm tiếng Nhật. Vân không còn thời gian để quan tâm đến chuyện gì khác. Cô phải đón một đứa cháu ở quê ra để nó bế em, trông nhà và dọn dẹp giúp. Sau một ngày bù đầu với công việc ở cơ quan, Vân về nhà nấu cơm, tắm giặt và chơi với con một lúc rồi lại phải ngồi vào bàn. Đến khuya trước khi đi ngủ bao giờ cô cũng có thói quen viết cho chồng những cảm xúc trong ngày. Và những “nhật ký thư” ấy mấy hôm lại được gửi đi một lần. Bây giờ Vân còn mơ mua vi tính riêng, nối mạng internet để có thể gửi email (thư điện tử) cho anh ấy hằng ngày. Thực ra ở cơ quan cô cũng thỉnh thoảng sử dụng “trộm” máy để gửi thư cho chồng. Nhưng làm thế rồi có người biết, phiền lắm. Vân cặm cụi đi làm, đi học, chăm con và chăm tâm sự với ông xã ở xa. Cô chẳng để ý gì đến xung quanh.
Truyen dan ba
Nhưng cái Thủy cháu của Vân ở quê ra bế thằng cu, thì tối nào cũng mách đủ chuyện:
– Cô ơi, cháu nghe người ta nói cô chẳng ra gì, sợ lắm cô ạ.
Vân chau mày:
– Thế à, họ nói gì?
– Bà Tư Còm bảo cô có chồng đi xa mà diện quá. Nào váy ngắn, quần bò, áo Hàn Quốc, chẳng biết để làm gì. Hôm chủ nhật cháu bế em cu ngồi ở quán nước chơi, có chú Minh ở cơ quan cô đến. Gửi xe máy xong chú ấy lên cầu thang vào nhà mình. Thế là cháu thấy bà Cả Toét bán nước chạy ngay sang bên kia đường nhìn lên rồi thầm thì với bà Tư Còm: “Không mở đâu chị ạ”. Cháu nghĩ mãi không hiểu là mở cái gì.
Cô Vân cười rũ ra:
– Ái chà. Mở cửa đấy cháu ạ. Chả là các bà theo dõi cô, xem đàn ông vào nhà thì cô có mở cửa ra không. Rồi sao nữa cháu?
Cái Thủy hồn nhiên:
– Rồi các bà ấy giục cháu bế em về ngay.
Tối hôm ấy cô Vân viết ngay cho chồng: “Anh biết không, anh có cả một đội đặc nhiệm “công an nhân dân” chuyên theo dõi em để bảo vệ hạnh phúc cho anh đấy. Chắc chắn là em không thể nào hư được đâu, vì họ không thể để cho em hư mà”. Cô kể tỉ mỉ mọi chuyện với chồng kèm theo lời bình: “Báo hại anh trước khi đi cứ nằng nặc đòi mắc điều hòa cho thằng cu mà không thông báo cho hàng xóm dưới tầng một biết là đã điều hòa thì phải đóng cửa. Nhưng nói để anh biết nhá, dù chưa có điều hòa thì bốn năm học ở xứ lạnh cũng tạo cho em thói quen đóng cửa suốt ngày rồi, có khách hay không cũng vậy nghe!”.
Sáng hôm sau, Vân trang điểm kỹ hơn, diện bộ váy ngắn màu vàng chanh, xức chút nước hoa ông xã mới gửi về và phấn son rực rỡ, trông cứ như đi thi hoa hậu. Lúc lấy xe máy, cô dừng lại nói chuyện với bà Tư Còm và bà Cả Toét:
– Hai bác trông em có được không? Ấy ông xã mới gửi bộ váy mốt về, cứ bảo phải ăn mặc đàng hoàng.
Hai bà xuýt xoa:
– Cô còn trẻ, chưa đến 30 mà, mặc thế này trông được lắm. Xinh quá!
Nhưng cô vừa đi khỏi hai bà lắc đầu nhìn nhau:
– Khiếp. Trông cứ như…
Họ chỉ nói thế thôi, không nói hết câu, mặc ai muốn hiểu thế nào thì hiểu.
Buổi tối cái Thủy lại mách:
– Bà Tư Còm bảo, cô nói thế chứ lâu nay có thấy chú thư từ gì đâu, mà còn gửi váy với chả áo. Bà Cả còn bảo, chú đi những mấy năm, cứ cung cách này khéo lại chả bỏ nhau sớm.
Cô Vân ngạc nhiên:
– Thư chú gửi ở cơ quan cô, làm sao các bà ấy biết được?
Rồi cô lại phá ra cười.
– À, cô nhớ ra rồi, dạo mùng 8 tháng 3 năm ngoái chú có gửi bưu thiếp về thẳng nhà, bà Cả nhận hộ. Chắc bà tưởng cái gì cũng phải qua bà cô mới nhận được! Mặc các bà ấy cháu ạ. Rõ là ngồi lê.
Và sáng sáng đi làm, chiều chiều về gửi xe, Vân vẫn vui vẻ trò chuyện với hai bà cũng như với các bà hàng xóm khác. Cô thấy mình cách xa họ quá, và không muốn làm khoảng cách ấy lớn hơn.
Một hôm cô Vân hơi mệt, nhưng buổi tối cơ quan có việc họp không bỏ được. Làm việc buổi chiều xong, cô nhờ bác trưởng phòng đưa về xem thằng con thế nào, ăn qua loa rồi lại đến cơ quan họp tối.
Vào đến nhà cô rót nước mời khách, rồi sai cái Thủy đi mua thêm thức ăn. Cô vừa bế thằng cu vừa loay hoay pha sữa cho con. Bác trưởng phòng ân cần:
– Cô đưa cái phích đây để tôi pha giúp cho.
Đúng lúc bác đang lúi húi tay cốc tay phích nước trông rất là bận rộn và thân thiện, thì bà Tùng hàng xóm đẩy cửa bước vào rất tự nhiên và nói oang oang:
– Cô Vân ơi, cho tôi mượn cái kéo. A, chào ông. Ông đây là thế nào với cô Vân ạ? Cái Thủy đâu rồi cô?
Bà nhìn bác trưởng phòng dò xét. Cô Vân nhăn mặt:
– Lần sau bác nhớ gõ cửa kẻo cháu nó giật mình. Kéo ở trên bàn kia kìa, bác cầm giúp, tôi đang bận.
Bà Tùng liến láu:
– Ấy chết tôi vô ý quá. Nhưng tôi hỏi khí không phải, bác đây đã có gia đình chưa ạ?
Bác trưởng phòng trạc ngoài bốn mươi bật cười:
– Bà định gả con gái cho tôi hay sao mà hỏi kỹ thế ạ.
Bà Tùng đỏ bừng mặt, quay người đi thẳng, quên cả cái kéo trên bàn.
Cô Vân và bác trưởng phòng nhìn nhau, bụm miệng cười. Ông khách nói thêm:
– Suýt nữa thì tôi bảo là “Bà định lấy tôi hay sao”, may kịp sửa thành “Bà định gả con gái cho tôi”, nếu không chắc bà ấy tức chết.
Cô Vân thở dài:
– Không khéo ông xã cháu về đến ngõ đã muốn bỏ vợ ngay vì nghe quá nhiều tiếng xì xèo về cháu mất.
– Mặc họ cô ạ, các bà già rỗi việc ấy mà, mình đông khách thì họ bảo đàn đúm, ít khách thì họ bảo chẳng ai thèm đến chơi. Lưỡi không xương mà cô.
– Nhưng cháu còn trẻ, chồng lại ở xa. Họ có để yên cho đâu.
Quả nhiên tối hôm ấy họp xong, cô Vân về đến nhà muộn, chưa kịp tắm rửa thay quần áo đã thấy một bà lạ hoắc ngồi đợi trong nhà. Bà nhìn lên đồng hồ:
– Mười giờ hai mươi. Sao cô về muộn thế? Có con nhỏ phải về sơm sớm chứ!
Cô Vân nén giận, bình tĩnh hỏi:
– Bác có việc gì ạ? Nếu không gấp lắm xin bác để mai.
Bà lạ mặt làm vẻ ân cần:
– Em thông cảm, chị phải gặp em ngay, phải góp ý chân thành với em vì bà con trong xóm xì xào về em nhiều quá. Chồng đi vắng lâu rồi, mà còn vắng mấy năm nữa kia, con thì nhỏ, em phải ý tứ hơn, đừng để hàng xóm nói này nói nọ, chị nghe được không thể yên tâm.
Cô Vân vừa kéo rèm thay quần áo vừa nói vọng ra, bình thản:
– Cháu xin lỗi nhưng cháu chưa biết bác là ai.
Bà lạ mặt nhảy dựng lên:
– Ô, ra cô lại không biết cả ai là trưởng ban phụ nữ của phường ta sao? Thảo nào mà cô dám ngồi lên dư luận, không coi ai ra gì. Cô ra đây. Mời cô
ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàng.
Cô Vân đã mặc bộ quần áo trong nhà, vẫn bình thản:
– Vâng, bác đợi một chút để cháu rửa mặt mũi tay chân đã.
Cô vào nhà vệ sinh một lát rồi ra kéo ghế ngồi trước mặt bà trưởng ban phụ nữ, mệt mỏi:
– Nào, có việc gì thì mời bác cứ nói.
Cái Thủy đã đặt em ngủ ở phòng trong, ra pha nước cho khách vì thấy cô Vân nó chẳng mời như mọi khi, rồi lại vào với em. Nhưng nó vẫn lắng nghe.
Bà khách nghiêm giọng:
– Tôi nghe bà con phàn nàn về cô nhiều rồi. Nhưng hôm nay tôi mới đến gặp, vì hôm nay cô đã xúc phạm đến hàng xóm, là bà Tùng, bên cạnh đây. Có đúng là cô có khách lúc bà Tùng vào hỏi mượn cái kéo, nhân thể hỏi thăm ông ấy một câu, mà ông ấy dám chế giễu, rồi bà ấy đi ra, hai người lại bịt miệng cười sau lưng người ta, làm sao người ta không biết?
– Cô đừng tưởng chồng đi vắng, ở nhà muốn thế nào cũng được đâu. Ai lại để đàn ông đèo xe máy về, ăn uống xong lại đèo xe máy đi, đến đêm mới trở lại nhà. Rồi phấn son ăn diện, cười cười nói nói chẳng coi ai ra gì…
Vân mệt quá, ngán quá. Cô tưởng như mình đang ngồi trước quan tòa, hoặc trước một bà mẹ chồng ác nghiệt. Cô đứng lên:
– Thôi được rồi. Cháu sẽ rút kinh nghiệm. Bác về đi. Cám ơn bác.
Đêm hôm ấy nằm bên con, Vân đã ứa nước mắt. Cô không tài nào ngủ được, phải ngồi dậy, viết thư cho ông xã. Cô kể mọi chuyện rồi kết luận: “Em đến phải chuyển nhà thôi. Bởi vì em không chỉ bị theo dõi mà còn bị phê phán góp ý từng ngày. Em không thể nào chịu nổi nữa. Anh có hiểu không?”.
Và chồng cô viết thư về: “Chịu khó nuôi con chờ anh về nhất định sẽ đủ tiền mua nhà riêng. Mà ngay cả lúc ấy em cũng không thể nào tránh khỏi con mắt dò xét cùng miệng lưỡi kinh hoàng của các bà hàng xóm đâu, bé ạ. Nhưng lúc ấy có anh bên cạnh, may ra chỉ đỡ hơn thôi. Còn bây giờ, em chỉ có thể đến ở một khu tập thể, mà khu năm tầng nào cũng có một bà giữ xe, một bà bán nước, hai bà hàng xóm cạnh nhà, một bà phụ trách chị em, một ông tổ trưởng… Bé chịu khó làm lành với mọi người và viết thư kể mọi chuyện cho anh. Anh rất thích những chuyện bực mình của em, vì nó chứng tỏ là em rất ngoan. Hãy cứ xinh đẹp, ăn diện, giỏi giang và đảm đang như anh đã biết. Đừng khóc nhè. Hôn em và con”.
Vân đọc thư chồng và nghĩ thầm, không có anh chắc mình chết mất. Cô nhìn ra ngoài trời và thốt lên:
Chị muốn tôi tham gia với vợ chồng chị trong chuyện ấy, bù lại chị sẽ trả công thêm cho tôi. Chị bảo anh chị thích sự đổi mới, nhưng ngại mọi người vì đều là người trí thức; chị thích em sạch sẽ, cẩn thận, nên muốn mời em.
Em năm nay 23 tuổi, đã tốt nghiệp đại học dân lập. Cha mẹ ly dị nên từ nhỏ em sống với mẹ, mẹ tần tảo làm thuê làm mướn nuôi em ăn học. Đến năm em 18 tuổi, em vào Sài Gòn học tại một trường đại học dân lập. Hành trang lúc ấy của em chỉ có vài trăm ngàn mẹ đưa cho, nhưng với ước muốn đổi đời, em quyết tâm học để sau này đi làm có thể đỡ đần và trả công cho mẹ.
Sau khi tốt nghiệp, cầm tấm bằng loại khá, cộng với ngoại hình trắng trẻo, cao ráo, em nghĩ sẽ dễ dàng nhận được một công việc văn phòng. Ai ngờ đâu em thử khắp mọi nơi, tất cả đều lắc đầu vì họ bảo em không có kinh nghiệm, và không có hộ khẩu thành phố.
Cuối cùng sau vài tháng đắn đo, em quyết định nộp đơn tại một công ty môi giới giúp việc nhà để có việc làm tạm thời. Em được một cặp vợ chồng nhận làm người giúp việc hàng tuần. Gọi là ông bà chủ chứ thật ra hai anh chị còn khá trẻ, khoảng ngoài 30 tuổi. Anh làm chủ một studio chụp hình riêng, còn chị cũng có kinh doanh riêng. Cách ngày, công việc của em là dọn dẹp nhà cửa, có khi cũng nấu cơm những lúc chị bận không về kịp. Hai anh chị rất tốt với em.
Thời gian gần đây, em để ý thấy ông chủ hay hỏi han em, rồi có lúc lại nhìn em bằng ánh mắt rất kỳ lạ. Dịp cuối năm vừa qua, hai vợ chồng ông bà chủ có mua tặng em một số quần áo, bảo là thấy em có vài bộ đồ đi làm, nên tặng thêm cho em để đi làm và đi chơi. Về nhà mở ra thì em thấy đa phần là váy ngắn, và áo hai dây nữa.
Cách đây khoảng ba tuần, em đang lau cầu thang, khi xuống nhà dưới thì thấy anh đang đứng nhìn em, rồi anh bảo em mặc váy đẹp lắm, vì chân em thon. Anh còn giải thích và hướng dẫn em cách ăn mặc sao cho đẹp. Em cũng thấy thích nhưng nghĩ lại thấy hơi sợ, không biết anh có ý định gì đen tối không. Chị chủ rất tốt với em nên em không muốn làm chị buồn.
Một chiều cuối tuần, em đang dọn nhà thì anh về, bảo là chóng mặt nên về nghỉ ngơi. Sau đó anh kêu em vào phòng cạo gió giúp anh. Như mấy lần trước, em từng cạo gió, thoa dầu cho anh lúc trước, em bước vào thì thấy anh nằm sấp, trên người chỉ quấn nguyên tấm chăn to. Anh bảo em cạo gió cho anh, rồi bất ngờ anh quay lại, nói cho anh nhìn em một lúc để anh hết chóng mặt. Rồi tay anh bắt đầu sờ dưới váy em, rồi anh bảo da em thơm quá cho anh hôn một cái. Em vội vàng chạy ra ngoài, lấy xe ra khỏi nhà mà tim vẫn còn đập thình thịch.
Em hoảng sợ và hôm sau liền nói với chị, chị bảo để chị nói với chồng. Sau đó em không thấy anh còn có những hành động như vậy nữa, nên em an tâm và tiếp tục công việc. Vài tuần gần đây, em để ý thấy hai người hay ở nhà hơn, họ còn làm chuyện ấy vào ban ngày, lúc em đang làm việc ở ngoài. Lúc đầu em thấy hơi ngại, nhưng vài lần sau em thấy thật là xấu hổ.
Có hôm em đang đứng ngoài thì chị nhờ mang nước vào hộ, em bước vào phòng thì thấy hai người đang hôn nhau, trên người không mảnh vải che thân. Em sợ quá để ly nước đó rồi ra ngoài ngay.
Cuối tuần vừa qua, trong lúc hai người đang làm chuyện ấy thì chị lại kêu em vào, rồi bảo em ngồi nói chuyện với anh chị. Chị đề nghị thẳng thắn là anh chị thích em, và mong muốn em cùng tham gia với anh chị trong chuyện ấy, bù lại chị sẽ trả công thêm cho em. Chị bảo anh chị thích sự đổi mới, nhưng ngại mọi người vì anh và chị đều là người trí thức, chị thích em sạch sẽ, cẩn thận, nên chị muốn mời em.
Chị còn cho em xem giấy tờ chứng minh anh chị không có bệnh tật gì, sinh hoạt rất điều độ, chuyện này chỉ là muốn tạo cảm giác mới. Chị cũng hứa nếu em tham gia với anh chị chắc chắn anh chị sẽ nhẹ nhàng và dùng các biện pháp bảo vệ. Chị nói em có thể về suy nghĩ thêm và cho chị hay.
Từ đó đến nay em không dám đặt chân vào ngôi nhà ấy nữa, nhưng thỉnh thoảng những hình ảnh ấy cứ bám lấy em, và thêm món tiền hậu hĩnh mà chị đề nghị nữa. Em đã không còn con gái nên nhiều lúc nghĩ có làm chuyện ấy cũng không có gì, miễn là mình dùng biện pháp đàng hoàng.
Chuyện xảy ra đã hai tuần, thỉnh thoảng chị vẫn gọi hỏi thăm và kêu em đi làm lại, nhưng em ngại không biết nói sao nếu chị hỏi tới nên em muốn tham khảo ý kiến của các anh chị trước. Xin anh chị vui lòng tư vấn giúp em.
16 tuổi, tôi đã biết chơi ‘trò người lớn’ với anh. Tôi nghiện sex nên học hành ngày càng sa sút.
17 tuổi, sau một năm quan hệ thì anh theo gia đình đi nơi khác. tôi buồn, nhớ anh nhưng tôi lao vào các mối tình khác. Tôi đã phải trả giá. 21 tuổi, tôi có thai nên phải lấy chồng, bắt đầu cuộc sống hôn nhân không tình yêu ở lứa tuổi non nớt chỉ vì muốn vứt bỏ đi vết thương tình cũ không trọn vẹn với anh.
Tôi chấp nhận cuộc sống hôn nhân để chôn vùi tất cả nhưng chuyện vợ chồng cũng chỉ kéo dài 7 năm do chẳng có tình yêu, bất đồng quan điểm. Tôi bị chồng và nhà chồng xem thường, đối xử không tốt. Chuyện gì đến cũng đã đến. Tôi ly hôn, ôm con về với gia đình. 28 tuổi, một đời chồng, hai đứa con và bao vất vả, buồn tủi. Sau khi ly hôn, nhiều người đàn ông đến với tôi nhưng cũng không thể có hạnh phúc.
Rồi người yêu cũ quay lại tìm tôi. Anh và tôi lén lút quan hệ với nhau, dù lúc đó anh đã có vợ con đàng hoàng. Cả hai lao vào nhau như con thiêu thân, không nghĩ đến ngày mai. Tôi cần người chia sẻ nên chấp nhận làm “vợ hờ” của anh hơn 10 năm với sự giúp sức che đậy của mấy đứa em gái anh. Cứ vậy, anh sống chơi vơi trong tình yêu của tôi, chẳng lo lắng kinh tế cho gia đình. Anh cứ tiết kiệm được ít tiền là lại tìm cách dối vợ con đến với tôi, ăn tiêu phung phí cho cuộc tình vụng trộm.
Vụng trộm với người tình cũ
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Vợ anh biết chuyện mà không nói được chồng nên buồn bã rồi sinh bệnh, qua đời. Giờ vợ anh không còn, tôi có thể ngang nhiên quan hệ với anh nhưng trở ngại là trước đây anh chẳng lo cho kinh tế gia đình nên vẫn sống nhờ nhà vợ. Tài sản của anh cũng không có gì, giờ lấy tôi thì phải mua nhà riêng để ở.
Tôi đã có ý bán nhà để vào với anh nhưng bán nhà đâu phải ngày một ngày hai mà được. Bán nhà thì phải chia cho con nữa. Giờ tôi đâu thể ôm hết để đi theo tiếng gọi tình yêu của riêng mình được. Hơn nữa, bắt tay xây dựng lại cuộc sống mới khi tuổi chẳng còn trẻ trung gì cũng khó khăn lắm.
Điều tôi rất sợ là khi con anh biết anh đã lừa dối mẹ nó bao năm để quan hệ với tôi, làm mẹ mất sớm thì liệu nó có chấp nhận tôi không? Hay nó sẽ xem thường tôi? Tôi sẽ phải đối diện với điều đó khi về làm dì của con anh.
Tôi cũng sợ tính lãng tử của anh lắm. Tuy anh nói yêu tôi nhưng vì tôi ở xa nên anh vẫn quen với nhiều phụ nữ khác. Liệu tôi có phải là người đàn bà cuối cùng của đời anh không? Khi yêu thì vậy, về sống với nhau được một thời gian, anh có lặp lại như những gì trước đây không? Liệu tôi có mắc sai lầm lần nữa không khi theo anh vào sống nơi đất khách quê người?
Tôi đã dẹp bỏ tự trọng để nhắn tin xin anh quay lại nhưng anh nói không thể và xin lỗi tôi.
Anh là mối tình thứ hai của tôi. Chúng tôi đến với nhau rất khó khăn vì anh là bạn học cùng lớp với người yêu cũ của tôi. Tuy nhiên, anh đã nói chuyện thẳng thắn với người yêu cũ của tôi và nhờ sự động viên của bạn bè, tôi nhận lời làm người yêu anh.
Anh là một người vui tính, dễ thương và đam mê bóng đá, nhiều khi vô tâm, không quan tâm tới tôi nên giữa chúng tôi xảy ra nhiều xích mích nhưng chúng tôi cũng đã có một khoảng thời gian hạnh phúc. Mới đây, khi chúng tôi về nghỉ Tết âm lịch, anh đã quay lại với người yêu cũ mà tôi không hề hay biết. Chỉ đến khi nghe một người bạn nói lại, tôi còn không tin đó là sự thật.
Tôi gọi điện hỏi anh và anh chỉ xin lỗi. Anh nói: “Anh không biết tình cảm của mình như thế nào nữa”. Tôi nghĩ đó chỉ là rung động nhất thời của anh khi xa tôi vì khoảng thời gian yêu nhau, tôi đã chăm sóc anh từng li từng tí, ở bên anh những lúc khó khăn nhất. Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?
Anh giấu tôi quay lại tình cũ dù tôi cầu xin
Tôi là một người ương bướng, ngang ngạnh. Người yêu cũ của tôi từng nói: “Bọn mình chia tay vì lòng tự trọng của em quá cao”.Vậy mà tôi đã nhắn tin xin anh quay lại, tôi sẽ tha thứ tất cả. Anh nói: “Bây giờ anh không thể. Em là một cô gái tốt, anh có lỗi với em”. Quãng thời gian đó, tôi suy sụp hoàn toàn, không ăn, không ngủ. Tôi không tin và nghĩ anh chỉ nói trêu tôi thôi. Nhưng không, đó là sự thật.
Người yêu cũ của tôi lúc này lại luôn ở bên tôi. Anh chưa bao giờ hết yêu tôi. Anh động viên và chăm sóc tôi từng chút một. Gia đình tôi cũng rất quý anh ấy và muốn chúng tôi quay lại với nhau. Nhưng tôi không còn tình cảm với anh nữa, có chăng chỉ là tình cảm bạn bè. Bây giờ tôi không biết phải cư xử như thế nào với cả hai người con trai đó. Tôi rất mệt mỏi. Tôi không biết phải làm sao? Xin mọi người cho tôi một lời khuyên. Tôi xin cảm ơn.
Anh thường không biết cách an ủi. Những lúc sợ hãi do quá khứ ám ảnh, hay những lúc buồn, tôi tâm sự với anh, anh nói những điều ngược lại làm tôi buồn và chán nản thêm.
Tôi có một ký ức khủng khiếp thuở bé. Khi tôi 7, 8 tuổi về quê mẹ dự đám tang người họ hàng, do nghịch ngợm tôi đi rất xa trong khu vườn hoang vắng và thấy một căn chòi, tôi vào đó và bị một lão dí dao vào tay, vào cổ và làm những chuyện không nên làm đối với một đứa con nít. Dao vô tình đâm vào tay tôi lúc vùng vẫy, máu và nước mắt, tôi ngất đi. Hắn quẳng tôi ra xa căn chòi ấy. Tôi tỉnh dậy ráng tìm về nhà. Mẹ bị bệnh tim, tôi chỉ dám nói với mẹ là bị kẽm gai đâm.
Tôi trở thành con bé trầm cảm, bị ám ảnh cho đến bây giờ. Tôi luôn mặc cảm và tủi thân so với ban bè, luôn nghĩ mình chẳng bao giờ được như bạn bè sẽ được hạnh phúc. Đêm đêm tôi chỉ biết khóc một mình và bí mật này chỉ có tôi và anh biết. Anh là người yêu tôi và là chồng sắp cưới. Ba mẹ anh đã lên nói chuyện với gia đình tôi chờ ngày dạm hỏi.
Anh đẹp trai, hơi gia trưởng, ít hiểu tâm lý con gái. Anh quen tôi khi chia tay người yêu thanh mai trúc mã chưa đầy 2 tháng. Tôi là bạn học cùng, yêu anh nhưng anh có người yêu nên tôi chỉ im lặng và tâm sự với anh lúc đau khổ vì chia tay bạn gái.
Quen anh đến nay hơn 4 năm nhưng tôi chưa hề có cảm giác an toàn vì luôn nghĩ mình là người thay thế. Một phần tôi luôn có tâm lý mặc cảm vì quá khứ, một phần tính anh gia trưởng ít thể hiện cảm xúc. Những khi giận nhau, tôi luôn là người tự giận tự huề vì anh chẳng năn nỉ. Tôi chưa hề lợi dụng anh vật chất, đi chơi tôi giành việc chia tiền với anh vì sợ anh ở trọ không đủ tiền xài. Còn tôi gia đình ở thành phố, tôi làm 2 công việc nên không lo lắng nhiều về kinh tế.
Tôi đa số chủ động trong những việc hẹn hò, gọi điện thoại, nhờ chở đi làm. Anh không biết cách an ủi, những lúc sợ hãi do quá khứ ám ảnh, hay những lúc buồn, tâm sự với anh, anh nói những điều ngược lại làm cho tôi buồn và chán nản thêm. Tôi nhiều khi thấy ghen tị với người con gái khác được săn đuổi và chiều chuộng.
Tôi cũng nói cảm giác cho anh nghe, anh nói do tôi nhạy cảm còn anh thì gia trưởng, không quen năn nỉ hay chiều chuộng con gái. Nói đi cũng phải nói lại, anh cũng có những lúc chiều tôi nhưng phần lớn là tôi chiều anh. Tôi luôn sợ mất anh, sợ anh yêu người con gái khác. Trước đây tôi cũng có người yêu nhưng không hề có cảm giác bất an thế này do người ấy chiều chuộng tôi.
Tôi rất bất an, không biết người ấy sẽ thay lòng, có yêu tôi không, có là người chồng tốt hay không? Anh sắp qua công ty mới làm việc, môi trường mới có con gái theo anh ấy không? Thực sự trong lòng tôi có cảm giác chán nản vì tôi luôn chủ động, tôi sợ sự miễn cưỡng anh làm là vì tôi nhờ. Tôi muốn cảm giác được yêu và chiều chuộng. Các bạn hay ai đó có thể tư vấn giúp tôi không. Tôi có nên cưới không?
Anh thấy mình khổ, mệt mỏi và ngột ngạt quá vì tính ghen tuông, ích kỷ, sự đòi hỏi quá đáng và cách cư xử, ăn nói vô lối của em. Anh quá thất vọng, bởi em là người có học thức, con nhà gia giáo nhưng cư xử không công bằng, thiếu chuẩn mực.
Em à! Không biết anh còn đủ sức để gọi em hai tiếng “Vợ yêu” nữa hay không? Anh cảm thấy mệt mỏi và chán lắm rồi, những gì cố gắng làm cho em, anh đã làm hết. Có lẽ em không hiểu và cả cuộc đời này em sẽ không bao giờ hiểu cho anh. Em cứ bình tâm mà suy nghĩ thật kỹ rồi hãy phán xét anh. Anh không bao giờ là người đàn ông xấu và đặc biệt sẽ không bao giờ là người chồng, người cha thiếu trách nhiệm với vợ con.
Cuộc sống có bao nhiêu điều phải làm, phải lo nghĩ. Vậy mà em suốt ngày làm khổ anh và khổ cả em nữa. Em không biết trân trọng anh, trân trọng những gì chúng ta đã có với nhau trong suốt thời gian qua. Anh biết rằng so sánh sẽ là vô cùng nhưng em thử nhìn nhận một cách khách quan xem có kém bạn bè nào cùng trang lứa không?
12 năm lấy nhau, có hai cậu con trai khỏe mạnh, xinh xắn thông minh học giỏi, anh chưa một lần để em phải mất lòng tin về chuyện tình cảm. Hai vợ chồng tay trắng, anh và em đã cố gắng làm việc không ngừng nghỉ để đến bây giờ vợ chồng mình có một công ty làm ăn uy tín và không ngừng phát triển. Công ty ổn định anh lại tiếp tục con đường chính trị mà anh từng đeo đuổi. Chúng ta có nhà mặt phố, có nhiều đất và nhà chưng cư bậc nhất Hà Nội. Xe ô tô thì trước đây anh một cái, em một cái, bây giờ khó khăn và không có nhu cầu đi lại nhiều anh bán bớt đi một xe.
Kinh tế đang vào giai đoạn khó khăn nhất, vậy mà ngày nào em cũng bảo anh phải mua xe ô tô trả lại cho em. Rồi anh đã làm được việc đó trong khi đó mình vẫn còn nợ ngân hàng. Ai nhìn vào cũng nghĩ vợ chồng mình sung sướng và hạnh phúc. Vậy mà anh thấy mình khổ, mệt mỏi và ngột ngạt quá vì tính ghen tuông, ích kỷ, sự đòi hỏi quá đáng và cách cư xử ăn nói vô lối của em. Anh quá thất vọng bởi em là người có học thức, con nhà gia giáo nhưng cư xử không công bằng, thiếu chuẩn mực và chưa xứng với những gì em có.
Em có biết anh buồn và cảm thấy bị tổn thương như thế nào không khi Valentine năm trước anh đưa cả nhà đi ăn nhà hàng, rồi mua hoa, socola tặng em; nhưng em bảo không cần vì hoa xấu, nào là anh không dành thời gian đầu tư vào quà, em không cần hình thức. Mặc dù lời nói của em rất mâu thuẫn nhưng anh không cố chấp.
Rồi ngày 8/3 nữa, anh đã phải dậy sớm đưa con đi học, quay về tất bật chọn hoa thật đẹp tặng em rồi mới đến cơ quan Đại hội Đoàn thanh niên cho kịp thời gian. Vậy mà em cũng không hài lòng, em bảo là chỉ được cái hình thức còn thời gian và tâm hồn anh dành hết cho cơ quan và người ngoài. Nhưng em đâu có biết đó là công việc, là quan hệ ngoại giao tối thiểu của bất kỳ người đàn ông nào khi đang làm việc trong tổ chức, cơ quan Nhà nước, doanh nghiệp…
Anh nghĩ rằng có lẽ từ bây giờ những ngày lễ anh sẽ xin nghỉ làm ở nhà, không ra ngoài đường, không mua quà tặng em nữa và anh cũng sẽ không nên nhớ đó là ngày gì. Như vậy, em sẽ hài lòng vì có một thể xác là anh luôn bên em cả ngày. Em muốn như vậy đúng không? Anh không biết khi ngày lễ đó qua đi sẽ còn gì đọng lại trong em và anh, cảm giác của em có anh cả ngày đó sẽ thế nào? Có lẽ câu trả lời sẽ có vào ngày 8/3 năm sau.
Hùng
– Nhỏ to tâm sự chuyện tình cảm tình yêu hôn nhân gia đình và cuộc sống