Đêm qua em mơ thấy anh, lần thứ bao nhiêu kể từ ngày ta xa nhau? Em vẫn hay nhớ thương hoài niệm về những cái đã qua, luôn nghĩ về anh để rồi khuya về anh lại hiển hiện, làm em như thấy anh gần ngay đây mà sao cách trở quá.
Sáng nay, em cố đi làm sớm để vòng xe qua nhà anh, vẫn quang cảnh ấy, với cánh cổng rộng cùng chiếc sân gạch bên những hàng cây xanh mát, lại gần với ngày kỷ niệm lần đầu mình gặp nhau, nên em bồi hồi xúc động nhớ những vui buồn qua. Mình đã từng rất vui vẻ, chơi đùa rồi cùng nhau nấu bếp, thu dọn cửa nhà. Vậy là giờ em mãi day dứt về nơi mình sẽ chẳng thể thêm một lần bước chân vào, đầu óc em lại có dịp trăn trở vì sao, sao mình không thể nắm tay nhau để tiếp tục yêu thương…
Lúc em đến thì em gái anh phóng xe đi làm, em còn thấy cả mấy cô hàng xóm đi thể dục về. Ngắm lại những hình ảnh xưa, những con người cũ khiến em xúc động rưng rưng, bao kỷ niệm, yêu thương một thủa cứ tràn ùa về đầy ắp con tim nhỏ, với nỗi nhức nhối trào dâng và hình như em có đôi chút ân hận, rồi sau đó lại cố gạt bỏ đi. Bởi, phải trở lại những tháng ngày chịu đựng nhiều lời cay nghiệt của “giặc bên Ngô”, sẽ thật tủi cực, đau buốt tâm can, vậy nên em đành từ bỏ ý định quay về phía anh.
Có thể em đã vụng về khi quyết định, nhưng thật ra việc này đã làm em căng thẳng một thời gian dài. Vì cảm thấy sự có mặt của mình khiến em gái anh khó chịu, làm mọi người đều phải gượng gạo sống, thế thì ích gì.
Em vô tình biết quá nhiều, để rồi cô ấy lo sẽ bị bại lộ một số chuyện xấu xa từng làm như phá thai, toàn cặp bồ với sếp và tật ăn cắp vặt đã thành thói quen. Bố mẹ anh thừa biết nhưng hình như không thể bảo ban nên đã dung túng cho cái xấu, và quay ra dè chừng em. Mặc dù em luôn cho qua, vì đã xác định sống chung một nhà thì việc gì phải làm những chuyện bất lợi cho em chồng mình. Vậy nhưng cô ấy hình như cũng biết xấu hổ, nhìn em thấy bất ổn nên đã cố không để em được yên.
Chắc anh cũng biết nhưng đó là em anh mà, khi “người dưng nước lã” gây hiềm khích với người ruột thịt của mình, đương nhiên anh phải đứng về nơi anh cho là lẽ phải rồi. Em tin anh sẽ nghĩ em là kẻ rắc rối, nhiều chuyện, nên sẽ không bận tâm gì đến vấn đề giữa em và cô ấy.
Anh thử níu kéo và thuyết phục em nghĩ lại, nhưng em không thể. Có vẻ anh cũng chẳng màng đến việc giữ người quyết ra đi. Lòng em đau buốt khi nghĩ anh đã không yêu em nhiều như anh nói, cảm thấy hẫng hụt khi biết chắc anh không cần em. Anh hời hợt và không đáng tin vậy sao, hay có hiểu nhầm nào khác.
Phải chăng tình yêu chưa đủ lớn anh nhỉ và có khi hạnh phúc chẳng phải là ngồi tiếc nuối những cái đã qua mà nó chính là cái ta đang nắm giữ kia. Chẳng từng có chuyện cổ tích hiện đại cười rằng, sau bao sóng gió, thử thách cuối cùng công chúa hoàng tử không đến được với nhau và thế là họ sống hạnh phúc đến trọn đời.
Cuộc tình thành dang dở, song em sẽ vẫn gắng viết nên câu chuyện cổ tích của đời mình, sẽ cố quên đi tất cả, dù anh đang giữ trái tim em, khiến em chẳng thể yêu ai được nữa, tình đầu ạ.
Kim Thoa / Dân Trí
One thought on “Day dứt”