Tôi từng sống với một chuỗi biến cố, nhìn lại không nghĩ mình đã trải qua tất cả những thăng trầm ấy. Ai đó nói do hướng nhà, hướng đất, có người lại bảo ông nội tôi sống không có phúc, nên con cháu vất vả, và dù có ba con trai mà cũng không có người nối dõi.
Bác cả tôi đẻ được hai trai, một gái. Bác là chức sắc có tiếng, song do chiều con nên cả hai anh đều nghiện và chết. Bác thứ hai, lấy vợ sinh được một chị thì ra tòa ly hôn vì bác có bồ. Ít lâu sau bác cưới vợ mới, sinh đủ một giai một gái. Những tưởng hạnh phúc viên mãn, vậy mà khi anh con bác chuẩn bị lên lớp chín, hè về quê ngoại chơi, đi qua đập tràn, nước lớn, không chống được nên thiệt mạng. Hai bác sống mà như điên dại.
Và người buồn nhất vẫn là ông nội khi bố tôi chỉ có hai đứa con gái. Từ khi anh con bác thứ hai qua đời, bố luôn tỏ ý muốn có con trai.
Mẹ thì không thể đẻ được nữa, bố rắp tâm đi kiếm ngoài. Nghe đâu bố đánh mẹ không thương tiếc, để mẹ vì đau, vì nhục mà phải buông, nhưng mẹ kiên quyết giữ cho con mái ấm, để đến lúc bố lừa mẹ, mang bán hết nhà cửa, vườn tược rồi bỏ đi ở với bồ. Chẳng còn nơi trú chân mẹ đành lếch thếch ôm các con về ngoại. Tòa chia chị ở với bố, nhưng chị nhất định đòi về với mẹ và tôi, bố chả cần, vì bố sắp có con trai, bố để mặc hai đứa con tự bơi giữa dòng đời, ê chề và đau khổ.
Mẹ đã vô cùng chật vật để có thể dựng nên được căn nhà tạm trên đất ông bà và các cậu mua cho. Chị em tôi đã nắm đôi bàn tay mẹ, hứa sẽ luôn ở bên… Cuộc sống dần khấm khá lên.
Sau đó thì cô bồ của bố bị thai chết lưu, bố thành cỗ máy kiếm tiền để nuôi hai đứa con riêng của vợ. Đến khi bố chẳng còn hữu dụng thì họ lạnh nhạt, đẩy cổ bố ra đường.
Bố quay về, mẹ vẫn tha thứ vì nhớ đến chữ tình, chữ nghĩa. Con người chẳng tránh được lỗi lầm, mà mấy ai có cuộc hôn nhân không tì vết. Thôi thì tha thứ bỏ qua cho nhẹ lòng mà sống. Hạnh phúc không hẳn là viên ngọc tròn trịa mà có khi nó vẫn chứa góc khuyết, để lúc tìm lại được, sẽ thêm cảm phục và trân trọng bội phần.
Chúng tôi nghe mẹ, không nhắc lại những lỗi lầm của ông, cũng bởi hai chị em đều đã đi lấy chồng, suy nghĩ trưởng thành hơn, mẹ chấp nhận bố thì hà cớ gì các con đang tâm chia rẽ.
Thế rồi sóng gió ập đến với chính căn nhà nhỏ của tôi, khi chồng công khai nuôi bồ và ít lâu sau thì ly hôn để cưới cô ấy.
Sau thời gian cố níu kéo cùng sự hòa giải của tòa không thành, tôi và con gái chấp nhận sự thật, tài sản chia ra giúp mẹ con tôi có thể sống đàng hoàng, tôi chuyển về ở gần bố mẹ đẻ. Có thời gian chú ý chăm chút cho bản thân và con gái, để thể hiện cho tất cả thấy, vắng anh cuộc sống của hai mẹ con vẫn ổn.
Dù gia đình nhỏ khuyết mất người cha, song tôi và anh vẫn cư xử đẹp, vì đó là bố của con tôi. Tuần nào hai bố con cũng gặp gỡ, đi chơi cùng nhau. Tôi không hi vọng anh sẽ quay lại như bố tôi đã từng, mà chỉ thực sự mong anh sẽ nâng niu cuộc sống mới của mình.
Cũng như sáng sáng bố mẹ tôi thường rủ nhau tập thể dục cùng mấy người trong xóm. Ông tham gia hội cựu chiến binh, bà đảm nhận chức hội trưởng hội phụ nữ phường. Mỗi người mỗi công mỗi việc và luôn nhớ giờ đón cháu từ trường.
Khi có thể nhắc lại những chuyện này nghĩa là lòng tôi đã bình an, bớt day dứt về những gì đã qua. Đang chiêm nghiệm và đón chờ những điều sắp tới. Tôi hài lòng với gia đình lớn hiện tại và vui với những sẻ chia mà bàn tay nhỏ xíu ấm áp của con nắm lấy tay tôi mỗi ngày. Tôi vẫn thường nhớ đến lời mẹ “Hạnh phúc không hẳn là viên ngọc tròn trịa…”.
Linh Nhi