Tôi có nên chờ đợi anh không?

Anh nói rằng 5 năm nữa anh mới lấy vợ, nếu tôi chờ được thì cứ chờ. Có nên tin vào tình cảm hời hợt đó của anh hay không? Tôi có nên chờ đợi hay không?

Em chờ được cứ chờ - Dường như đã trở thành một người khác hoàn toàn... (Ảnh minh họa)
Em chờ được cứ chờ – Dường như đã trở thành một người khác hoàn toàn… (Ảnh minh họa)

Tính đến nay mối tình này đã được gần 4 năm. Chúng tôi yêu nhau từ khi còn là sinh viên, khi đó tôi đã rất hạnh phúc, rất sung sướng khi được anh yêu thương, chiều chuộng. Ai cũng bảo chúng tôi đẹp đôi! Tôi đã đặt tất cả niềm tin vào anh, hy vọng sau này sẽ có được gia đình hạnh phúc với anh. Và chúng tôi đã đi đến quyết định sống chung với nhau như vợ chồng.

Rồi anh cũng đưa tôi về quê ra mắt gia đình anh, phải nói là tôi rất may mắn khi ba mẹ anh rất quý mến và yêu thương tôi. Sau rất nhiều lần tôi về nhà anh, cuối cùng ba mẹ anh đã xem tôi như là con dâu và cũng bàn đến chuyện đám cưới của chúng tôi.

Những tưởng đã có được hạnh phúc, nhưng khi anh ra trường về quê làm việc còn tôi vẫn tiếp tục học năm cuối ở đây thì mọi thứ đã thay đổi. Khi xa nhau như vậy, một mình tôi đối mặt với nỗi cô đơn, đi đâu làm gì cũng chỉ toàn hình bóng của anh. Tôi nhớ anh nhiều lắm! Nhưng anh dường như đã trở thành một người khác hoàn toàn. Anh thờ ơ, lạnh nhạt, hời hợt hơn.

Xin nói qua rằng khi yêu nhau tôi đã biết tính anh rất ham chơi, nhưng tôi cứ nghĩ đó chỉ là tạm thời khi còn là sinh viên mà thôi. Vậy mà lúc ra trường, đi làm anh lại càng ham chơi hơn. Rảnh rỗi là anh lại đánh bài, chơi game, nhậu nhẹt… Vì thế đương nhiên thời gian anh dành cho tôi càng ngày càng ít. Chỉ toàn là tôi gọi điện cho anh, nhiều lúc thậm chí anh còn không muốn nghe máy.

Anh hay nói dối tôi, viện lý do này nọ bận bịu để không nói chuyện điện thoại với tôi. Đã có lần vì quá nhớ anh tôi đã gọi cho anh và khóc, cứ tưởng sẽ được anh dỗ dành và an ủi tôi cố gắng, ngờ đâu anh lại quát tôi và nói rằng đó không phải lỗi của anh vì anh còn có gia đình, anh cho rằng tôi quá ích kỷ khi cứ muốn anh lên thăm tôi dù chỉ một lần.

 

Tôi rất đau khổ khi anh thay đổi như vậy, rồi niềm tin trong tôi cũng mất dần, mất dần… Cuối cùng tôi cũng đã quyết định chia tay mặc dù rất đau đớn. Lúc này anh cũng có đôi chút tỏ ra ăn năn hối lỗi và hứa sẽ quan tâm tôi nhiều hơn. Nhưng vì sau thời gian xa nhau anh thờ ơ với tôi, niềm tin và tình yêu trong tôi cũng cạn dần nên tôi vẫn cương quyết chia tay.

Khoảng thời gian sau đó là những chuỗi ngày khó khăn nhất mà tôi không bao giờ muốn nhớ lại. Chưa bao giờ tôi đơn độc như thế! Nỗi nhớ anh da diết, cồn cào. Mặc dù nói chia tay nhưng tôi vẫn rất hy vọng có ngày sẽ quay lại vì khoảng thời gian chúng tôi yêu nhau và chung sống với nhau không phải là ngắn mà có thể dễ dàng quên như vậy. Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ của một người con gái như tôi, còn anh thì khác, từ lúc nói lời chia tay đến giờ chỉ mới khoảng 3 tháng mà anh đã dường như quên hết tất cả. Anh đi chơi nhiều hơn, ngày đi làm, tối về đi chơi hát hò, nhậu nhẹt. Anh chẳng có ý chí phấn đấu gì cho tương lai, sự nghiệp cả.

Chúng tôi cũng thỉnh thoảng liên lạc với nhau, anh nói anh vẫn còn thương tôi, bản thân tôi thì vẫn rất yêu anh, không thể nào quên anh được. Rồi ba mẹ anh nói chuyện khuyên tôi nên bỏ qua mà quay lại với anh. Và rồi tôi đã nói với anh về chuyện quay lại với nhau nhưng lúc này anh lại tỏ ra là người lạnh nhạt và không muốn quen tôi nữa.

Anh nói rằng chỉ thương tôi như một người bạn, không còn chút tình cảm yêu thương nào với tôi cả. Bây giờ anh chỉ muốn được rong chơi thoải mái, vô tư không phải suy nghĩ gì. Tôi đau đớn tột cùng khi anh đối xử với tôi như vậy. Cuối cùng tôi cũng quyết tâm gạt bỏ anh ra khỏi tâm trí để mọi thứ chìm vào quên lãng. Nhưng trớ trêu thay khi đó anh lại liên lạc và muốn quay lại với tôi. Tôi đã rất bất ngờ, cảm tưởng như anh đang đùa cợt tôi vậy. Nhưng ba mẹ anh lại khuyên tôi nên bỏ qua tự ái mà quay lại vì biết đâu nếu quay lại chúng tôi sẽ hạnh phúc hơn. Thế là tôi lại mềm lòng và chấp nhận yêu anh một lần nữa.

Nhưng vẫn ngựa quen đường cũ, anh vẫn cứ ham chơi và vẫn hời hợt với tôi. Anh ít liên lạc với tôi và chưa bao giờ tôi nghe anh nói được lời nào tình cảm cả. Anh nói rằng 5 năm nữa anh mới lấy vợ nếu tôi chờ được thì cứ chờ. Biết làm sao đây khi mà tôi đã quá yêu anh, qua thời gian dài chung sống với anh thì tôi không thể nào quên được, tôi vẫn duy trì mối quan hệ này nhưng thật sự tôi rất hoang mang, không biết có nên tiếp tục hay không? Có nên tin vào tình cảm hời hợt đó của anh hay không? Tôi có nên chờ đợi hay không?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.