Tag Archives: vô tâm

Dằn vặt vì thờ ơ với người bị nạn trên đường

Nhìn thấy anh bị té xe nằm bất tỉnh vậy mà tôi cứ đi không quay lại, để rồi những ngày này tôi phải sống với cảm giác tội lỗi và ân hận vô cùng. Tôi ghét bản thân, tự nhủ đã bỏ đi sao còn suy nghĩ tới, nhưng sao tôi cứ day dứt không yên.

Anh gì đó ơi, dù ngàn lần suy nghĩ thì tôi vẫn không tìm ra lý do mình làm hôm đó. Nhìn thấy anh bị té xe nằm bất tỉnh vậy mà tôi cứ đi không quay lại, để rồi những ngày này tôi phải sống với cảm giác tội lỗi và ân hận vô cùng. Tôi ghét bản thân, tự nhủ đã bỏ đi sao còn suy nghĩ tới, tự nhủ anh sẽ không sao, có bao nhiêu người qua đường sẽ giúp, nhưng sao tôi cứ day dứt không yên.

Tôi đã sai rồi, tôi ước ngàn lần được quay lại ngày hôm đó để ở bên cạnh anh đến lúc anh được an toàn. Làm sao đây? Khi tôi không hiểu nổi những hành động điên rồ của bản thân mình hôm đó nữa. Đến bao giờ mới nguôi cảm giác này đây?

Hình ảnh anh nằm bất động một mình trên đường cứ ám ảnh tôi mãi. Hôm qua tôi đã xuống bệnh viện quân đoàn 4, muốn tìm anh, muốn ai đó nói với tôi rằng anh không sao. Tôi chỉ cần vậy thôi. Nhưng làm sao tìm được anh khi không biết gì về anh, thậm chí là cái tên. Tôi vào khoa cấp cứu hỏi thông tin một người đàn ông bị tai nạn giao thông đoạn ngã tư 550 đi xe màu đỏ, mặc áo tay ngắn hình như là đồng phục bảo vệ, anh không phải bị tông xe mà là tự té một mình. Họ trả lời ngày chủ nhật tiếp đến mấy chục ca cấp cứu chỉ với những thông tin đó làm sao họ giúp được.

Rồi tôi đi hỏi những phòng bệnh trị thương với những thông tin đó chỉ nhận được những ánh mắt thương hại, tiếc nuối vì muốn giúp nhưng không giúp được của vài người bác sỹ. Rồi tôi quay lại phòng cấp cứu gặp người bác sỹ tốt bụng đọc cho tôi vài cái tên bệnh nhân nam vào cấp cứu khoảng 20h đến 21h ngày đó. Bác sỹ nói ngày đó không có ca tử vong, có hai ca nặng chuyển lên bệnh viện Chợ Rẫy cũng không nằm trong khoảng thời gian đó, chắc người tôi tìm đã không sao và có lẽ về nhà rồi.

Trong số người cấp cứu chỉ có một người đang nằm ở khoa B2. Dù là hy vọng nhỏ nhoi nhưng tôi sẽ không từ bỏ, vì tôi muốn gặp anh biết chừng nào. Tìm đến khoa và hỏi thăm phòng người đó, hỏi được phòng rồi nhưng tôi không biết nổi là ai. Hỏi thăm qua người bác sỹ, khi bác sỹ nói là một người do xỉn rượu chạy xe bị té ở ngã tư 550 rồi người dân đưa vào đây tim tôi đã đập mạnh. Tôi đã nghĩ mình sẽ gặp được anh nhưng không phải khi người đó không đi xe màu đỏ, không phải đi một mình và tự té, không phải là anh.

Sẽ chẳng dễ dàng gây lỗi rồi sau đó có ngay cơ hội sửa sai phải không anh? Để tôi biết rằng mình phải sống tốt hơn, suy nghĩ tích cực hơn từ ngày đó. Để tôi biết rằng những cơ hội qua đi sẽ không quay lại dù phải đánh đổi bằng những cảm giác kinh khủng đó. Tôi cũng có bao nhiêu thứ “giá như” từ ngày đó. Giá như được gặp anh một lần để nói lời xin lỗi của một kẻ vô tình. “Giá như” nhiều thứ quá, “giá như” anh biết được suy nghĩ của tôi những ngày này. Cầu mong anh luôn được bình yên người lạ nhé!

Tủi thân vì sự thờ ơ của người xa lạ

Tôi cầu mong sự giúp đỡ: chị ơi giúp em đỡ chiếc xe. Nhưng thay vì giúp tôi thì cô ấy tỏ ra lạnh lùng đến bất ngờ. Lúc đó mọi người hỏi cô ấy sao không phụ đỡ tôi, thì đều ngỡ ngàng khi cô ấy trả lời: bầu bì vậy ai dám đụng vô.

 

Tôi viết lên những suy nghĩ của mình để mọi người cùng chia sẻ và hy vọng sẽ không còn những trái tim vô cảm. Lúc tôi có thai được 7-8 tháng, vì công việc phải sống xa gia đình nên mọi thứ sinh hoạt tôi phải tự mình mua sắm. Trong một lần đi làm về, tôi đi xe máy có mua một ít đồ để sử dụng trong công việc, đồ đạc treo trên xe, khi tôi từ một cửa hàng mua đồ trở ra, dựng xe tính leo lên thì vì có thai cũng nặng nề, phần có ít đồ nên chiếc xe bị nghiêng.

Với phản xạ tự nhiên tôi chỉ biết cầu cứu từ người đối diện, trưa nên đường cũng vắng nhưng may mắn thay lúc đó có một cô gái đi bộ đối diện với tôi. Tôi cầu mong sự giúp đỡ: chị ơi giúp em đỡ chiếc xe. Nhưng thay vì giúp tôi thì cô ấy tỏ ra lạnh lùng đến bất ngờ, thậm chí khi tôi ngã lăn ra đường cùng chiếc xe, may mắn không có chiếc xe tải nào đến lúc đó, thì mọi người từ mọi hướng chạy đến giúp tôi.

Người đỡ tôi cũng là một phụ nữ. Lúc đó mọi người nói cô gái ấy rằng sao không phụ đỡ, thì đều ngỡ ngàng khi cô ấy trả lời: bầu bì vậy ai dám đụng vô. Ai cũng lo lắng vì thấy tôi bụng to mà bị té vậy nên bảo tôi nên đi khám nhưng trời phật thương tình nên mẹ con tôi không sao, chỉ bị trầy xước thôi.

Tôi viết lên suy nghĩ của mình không phải để trách cô gái đó nhưng sống chung một cộng đồng sao mình không giúp một người khi họ trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn vậy, trong khi điều đó ta có thể làm được. Dắt xe chạy về mà trong lòng đầy tủi thân, nước mắt rơi lã chã, sao tình người đâu mất.

Trang

Vô tâm kiểu… đàn bà

Khi vợ bỏ chiếc váy ra rồi tuyên bố: “Em không mặc đâu, quê lắm”, thì anh mới biết mình dại.

“Trời mưa gió, em ngại ra ngoài, ở nhà còn nhiều việc quá, anh ra chợ mua hộ em nửa ký chân giò rút xương” – vợ đề nghị. Anh vùng vằng buông tờ báo, cố tỏ ra vui vẻ khi chạm mặt vợ, rồi mặc áo mưa lao đi. Trời vẫn mưa tầm tã. Anh thoáng nghĩ: “Mưa gió thế này, ăn tạm gì cho xong, hành hạ mình làm gì không biết”.

Vô tâm kiểu đàn bà
Vô tâm kiểu đàn bà
Nửa tiếng sau, anh về nhà với thân hình ướt như chuột lột, chưa cởi xong áo mưa, đã nghe vợ ầm ĩ: “Trời ơi là trời, anh mua thịt gì thế này? Mua phải thịt heo nái sề rồi, ăn uống thế nào được?”. Cơn bực bội dồn đến đỉnh điểm, anh buông: “Không ăn được thì vứt sọt rác đi”. Vậy là chẳng ai buồn ăn. Anh hờn, vợ lại bảo chồng tính như trẻ con, không thể chấp nhận được.
Sống với nhau hơn 10 năm, vợ vẫn không hiểu được rằng, người đàn ông đang cầm tờ báo trong tay mà bị sai đi làm việc gì đó là bực bội vô cùng. Đã dằn lòng, đội mưa đi chợ, về còn bị vợ mắng, anh không thể chịu nổi sự quá quắt ấy.

Anh còn nhớ, ba lần anh tặng quà sinh nhật cho vợ, thì ba lần đều bị vợ mắng. Lần đầu, biết vợ thích nước hoa, anh cố gắng dành dụm tiền mua cho vợ lọ nước hoa đắt tiền. Cứ ngỡ vợ sáng rỡ đôi mắt khi mở quà, nhưng vợ lại xụ mặt, bảo: “Anh bị lừa rồi, đã không biết mua thì đừng có mua”. Anh vốn không rành chuyện mua nước hoa, nên cứ tìm ra một cửa hàng chuyên bán nước hoa ở khu trung tâm. Cô bán hàng xinh xẻo, giọng nói ngọt ngào, tư vấn đến đâu, anh ngơ ngác gật đầu đến đó. Một lọ nước hoa giá gần bằng nửa tháng lương “cứng”, anh vẫn bấm bụng mua. Kết quả là bị vợ chê lên bờ xuống ruộng: “Anh mua mùi hoa hồng, quê lắm, giờ chẳng ai xài mùi quê mùa đó. Đã vậy, anh còn gặp phải lọ dỏm, bị pha loãng rồi. Xịt có chút xíu đã bay hết mùi, còn lại toàn mùi cồn. Anh thấy không?”. Anh thấy không ư? Anh chẳng thấy gì hết ngoài một cảm giác phũ phàng.
Có lần anh nghe vợ bảo thích hoa hồng màu cam. Đến sinh nhật, anh nỗ lực thể hiện mình cũng là người đàn ông lãng mạn, tìm ra chợ hoa nổi tiếng thành phố để mua một bó hoa hồng thật to. Trời nhập nhoạng tối, anh mua hoa màu cam, mà về đến nhà thì thấy nó màu phớt hồng. Vợ phán ngay khi cầm bó hoa trên tay: “Thật thua anh luôn, bao nhiêu năm qua, anh vẫn không biết vợ thích hoa màu gì sao?”. “Thì màu cam, anh biết chứ”. “Anh nhìn kỹ coi, đây là màu cam sao?”. Anh nóng bừng cả mặt, nghĩ: “Nếu mình được ai đó tặng hoa, hoa gì cũng được, miễn được tặng là vui rồi, sao còn chê ỏng chê eo?”. Vì là sinh nhật vợ, sợ mất vui, anh quay mặt, giấu vẻ bực bội.
Lần thứ ba, anh mua váy tặng vợ. Cho đến khi vợ bỏ chiếc váy ra rồi tuyên bố: “Em không mặc đâu, quê lắm”, thì anh mới biết mình dại. Mua quà lần nào bị chê lần đó mà vẫn hăng hái đi mua. Những lúc đó, anh thực sự cảm thấy ghét vợ, và tự hứa với mình, những lần sinh nhật sau, thà chịu tiếng “không quan tâm đến vợ” chứ không bao giờ mua quà tặng vợ nữa. Anh có lòng mới bỏ thời gian, công sức đi mua quà, để mong em nhoẻn một nụ cười vui sướng, mà khó đến thế sao? Anh biết em là người kỹ tính, thậm chí khó tính. Nhưng sao lại khó tính với những hành động xuất phát từ tình cảm của chồng? Em cứ hay bảo anh vô tâm, anh đồng ý. Nhưng quả thực, em ứng xử với anh như thế, chẳng phải quá vô tâm (thậm chí là vô cảm) hay sao?
Theo PNO

Em hết lòng yêu một người vô tâm

Cả tuần anh đi làm, chủ nhật lại về quê. Mỗi lần anh đến chỗ em chỉ để ăn với ngủ.

Em gặp anh khi em học cấp 3. Hồi đó, em nhút nhát với mái tóc dài tết hai bên nên chắc đã để lại ấn tượng trong anh. Anh là bạn thân học cùng cao đẳng với chú của em. Năm em học lớp 11 anh đã hỏi em: “Cháu học lớp mấy?” (do chú em bảo em cũng phải gọi bạn chú bằng cô chú). Em ngây ngô trả lời: “Cháu học lớp 11”. Anh cười hiền bảo: “Sao trông cháu như học sinh lớp 8 thế?”. Từ đó em ghét anh.

Mọi người nói ghét của nào trời trao của ấy chẳng sai. Cuối năm nhất, anh liên lạc với em. Hồi đó, em chẳng thích anh chút nào, thậm chí khó chịu vì bị làm phiền nhưng em vẫn cho anh cơ hội vì anh hiền, anh quan tâm, chiều em. Lúc đó, em đã nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

Từ khi biết nhận thức, em đã biết gia đình mình không hạnh phúc. Chính vì vậy, em luôn tạo cho mình vỏ bọc của một người ít nói, mặt mũi lúc nào cũng buồn thiu. Em yêu nhau đã được hơn hai năm rồi. Gia đình hai bên đã biết, chỉ còn chờ em học xong. Vậy mà giờ đây anh thay đổi rất nhiều khiến em buồn quá.

Em từng bảo anh rằng anh yêu em sẽ khổ lắm đấy vì tính em sáng nắng chiều mưa, buổi trưa có bão. Em thật sự sợ sẽ đi theo vết xe đổ của mẹ em ngày trước. Từ khi đi làm, anh không còn những tin nhắn yêu thương, những cái ôm mỗi khi em khóc. Anh bảo em không hiểu anh nhưng thực sự, điều duy nhất em không hiểu là tại sao anh đổi thanh nhanh như thế?

Bạn trai vô tâm
Bạn trai vô tâm

Trước đây, em khóc, anh khóc cùng em và nói: “Anh chỉ muốn cưới em để em đỡ khổ”. Nghe câu nói đó, em hạnh phúc lắm. Vậy mà giờ đây anh bảo em không được khóc, em làm anh mệt mỏi. Trước kia, anh chiều em lắm, lên thăm em, anh lại giúp em mọi việc. Còn giờ đây, anh ra chỗ em cũng chỉ để ăn cơm và ngủ. Cả tuần anh đi làm, chủ nhật về quê, vậy là chẳng còn thời gian nào cho em. Anh đến với em chỉ vì một nhu cầu thôi sao?

Em vì anh cũng thay đổi rất nhiều, đâu còn làm nũng anh, nhờ anh giặt giũ nữa. Em học cách tự lập khi không có anh ở bên. Vậy mà, với anh, em chỉ toàn có khuyết điểm. Người ta nói yêu nhau lâu không tốt, tình cảm sẽ nhạt nhòa dần mà giờ em mới biết. Em làm gì, nói gì không hợp ý anh là anh bỏ về, không nghe điện thoại.

Em sống nội tâm nên chẳng tâm sự với ai ngoài anh. Nhưng anh lại bảo: “Em là người chẳng ra gì, em xem lại xem em như thế nào mà để bạn anh nói thế”. Anh chỉ sợ làm người khác phật lòng, còn em thì mặc kệ. Em biết ngoại hình em không bằng anh nhưng em có nét duyên mà người ta thường khen con gái Bắc Ninh. Chính vì vậy cũng nhiều người có tình cảm với em nhưng em chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với anh. Giờ anh đã thay đổi thật rồi. Nhìn anh quát em và khó chiụ mỗi khi em không làm theo ý anh mà em thấy lòng đau quá.

Bạn bè đều khuyên em nên dứt khoát với anh vì anh vô tâm. Anh không còn yêu chiều em như ngày nào nữa. Nhưng em không biết phải làm sao bây giờ? Chia tay hay tiếp tục? Dù thế nào, em cũng vẫn mong anh như cây chờ nước. Em không biết anh còn yêu em không? Nếu còn yêu thì hy vọng anh quay về vì em yêu anh nhiều hơn chính bản thân mình.

Chu Thị