Chúng tôi cãi nhau, chia tay rồi lại làm lành, lặp đi lặp lại mãi điệp khúc này đâm ra tôi rất chán nản. Vì yêu anh tôi nín nhịn bỏ qua những người theo đuổi. Bạn bè khuyên tôi nên dứt khoát để tìm người mới mà tôi không thể làm được.
Tôi và anh quen nhau được 5 năm qua sự giới thiệu của một người bạn gái. Tôi năm nay 35 tuổi, anh hơn 10 tuổi, chưa có gia đình. Hiện tại anh đang định cư ở Canada nhưng chúng tôi chưa một lần giáp mặt, chỉ liên lạc qua điện thoại hay internet. Đối với tôi anh không chỉ là người yêu mà còn là một người anh, bởi anh từng trải, chín chắn, biết suy nghĩ.
Tôi tuy trưởng thành nhưng lại trẻ con, nóng nảy, hay tự ái và giận hờn vu vơ. Tính anh thẳng thắn nhưng hơi khó chịu, tôi biết điều đó nên trong suốt thời gian quen nhau không dám nói gì nhiều để anh phải nóng giận. Đôi khi chỉ vì những câu nói không suy nghĩ của tôi mà anh lại xem nó quá phức tạp, suy diễn đủ thứ.
Trong 5 năm yêu nhau, chỉ có tôi quan tâm, anh không để ý đến cảm giác hay sở thích của tôi. Những lúc tôi buồn hay gặp rắc rối không thấy anh hỏi thăm. Ngày sinh nhật tôi vậy anh cũng không nhớ chúc mừng hay tặng quà, tôi thấy tủi thân vô cùng. Mỗi lần tôi có lỗi anh luôn để bụng, lâu lâu lại đem ra nhắc lại. Chúng tôi cãi nhau, chia tay rồi lại làm lành, lặp đi lặp lại mãi điệp khúc này đâm ra tôi rất chán nản. Vì yêu anh tôi nín nhịn bỏ qua những người theo đuổi. Bạn bè khuyên tôi nên dứt khoát để tìm người mới mà tôi không thể làm được.
Anh rất tự hào mình là người đàn ông luôn có nhiều người theo đuổi, chưa có ai thật sự hiểu được anh để lấy làm vợ. Có bao giờ anh gặp chuyện gì mà chia sẻ hay tâm sự với tôi đâu. Anh sống nội tâm nên ít tâm sự với ai, chẳng lẽ tôi là người yêu mà anh cũng không muốn chia sẻ? Mỗi lần lên mạng nói chuyện, không thấy anh trả lời tôi không thể nào chịu được, chỉ muốn ngay lập tức bay qua xem anh có gặp chuyện gì hay không.
Tôi rất muốn anh về Việt Nam một lần để khi gặp mặt chúng tôi nói chuyện dễ dàng hơn, có thể hiểu nhau hơn, nhưng anh cứ hứa suốt. Điều đó làm tôi vô cùng khổ sở. Giờ anh nói lời chia tay vì không hợp, trong lòng tôi cảm thấy bứt rứt, có chút oán hận, vì anh mà tôi để tuổi xuân của mình trôi qua. Không biết đến lúc nào mới có người hợp với ý anh, bởi anh khó tính, khó đến mức ít ai chịu đựng được lâu.
Có phải tôi quá ngốc khi chỉ biết yêu anh mà để cơ hội của mình trôi qua hay không? Tôi không thể quên được anh thì làm sao có thể tìm người mới khi tuổi đã toan về già? Hãy cho tôi lời khuyên chân thành nhất. Chân thành cảm ơn.
Phương