Tag Archives: tuoi hoc tro

Gửi mối tình đầu thơ dại!

Mùa mưa đến hay làm cho người ta nhiều cảm xúc đến lạ. Tự dưng chiều nay ngồi ngắm mưa thơ thẩn thế nào lại nhớ đến mỗi tình đầu thời học sinh. Chẳng biết người ta có gia đình chưa, nhưng hy vọng hắn cũng được hạnh phúc.

 

Xe đạp thời học sinh - Ảnh  minh họa FB Amry
Xe đạp thời học sinh – Ảnh minh họa FB Amry

 

Nhớ ngày đó, thuở học sinh ngày đó ngây thơ đến tội. Mà tội ở đây là tội của mình vì “hành” người ta quá chừng. Ngày ấy mình còn chưa phân biệt được tên của từng loại xe chứ đừng nói là ngồi đó so sánh như giới trẻ bây giờ. Với mình thì xe hai bánh có hai loại: một là xe đạp, hai là xe honda. Điện thoại thì thời đó ai có được cái trắng đen là đại gia rồi. Lớp có một bạn nhà cực giàu, thuở ấy được ba mẹ mua cho cái Sony Erisson luôn nên thành người hùng của lớp. Mình ngày xưa ngu lắm cơ, chả quan tâm, có lẽ điều đó bù lại cho cái sự hung hăng, hâm hâm của mình nên người ấy yêu mình nhiều lắm.

 

Trưa nắng nhưng chỉ cần mình bảo muốn đi chơi là 15 phút sau người ta có mặt trước cổng nhà chở đi hơn 12km để lên nhà nhỏ bạn mình cho mình “tám”. Cái tính hâm hâm của mình nên “mưa nắng” thất thường lắm, người ta cứ làm cái “bao cát” nhưng chẳng bao giờ than trách.

Còn nhớ có lần mình bệnh lắm cơ, dẫn mình đi ăn kem, vào quán kem mình hỏi “bạn có bao nhiêu tiền để mình biết mình gọi món?” (vì thường ba mẹ chỉ cho mình 10k là nhiều) không ngờ bạn bảo “mình đem đến 100k lận, bạn cứ vô tư ăn đi”. Mình thì nổi đoá lên nghĩ “nó nghĩ mình là heo sao mà dắt mình đi ăn mang đến 100k cơ chứ”. Thế là giận. Còn bạn chẳng biết vì sao luôn cứ theo năn nỉ mãi.

Quen nhau nhưng hễ không vừa ý là mình đòi chia tay. Thực tế chứng mình cứ 2 tiếng mình đòi chia tay 1 lần ấy, lần nào bạn cũng dỗ dành mình mà chưa hề chán nản bảo “muốn sao thì tuỳ”. Có lần giận ba mẹ mình cũng tập tành bỏ nhà đi, chả nói cho bạn biết vì mình biết thể nào ba mẹ cũng sang kiếm bạn và vỡ kế hoach thôi. Lang thang cả ngày tối qua nhà bạn cùng lớp ngủ nhờ. Sáng đang chạy lang bang thì bạn chạy sau lưng hì hục thở “Mình chạy tìm bạn cả đêm, vừa về nhà thấy loáng thoáng dáng bạn ở đường bên kia mình vội lấy xe chạy theo ngay”. Thấy lòng ấm đến lạ.

Rồi chuyện gì đến cũng đến, gia đình cấm đoán vì còn đi học và hàng tỷ lý do khác. Mình quyết định dừng lại vì thấy kết quả học tập của cả hai đang xuống dốc trầm trọng. Bạn lại nghĩ mình có người khác, ừ thì cứ xem như mình có người khác nhưng mình cũng chỉ muốn bạn lao đầu vào học. Mình buồn nhiều vì bạn không những không cố gắng mà lại lao đầu vào một mối tình khác. Nguyên do cũng vì chẳng nói với nhau. Chuyện tình ấy mãi đến sau này mình cũng chả quên được, nhưng để quay lại thì với mình là không bao giờ. Lâu rồi không gặp nhau chẳng biết bạn có lúc thoáng nhớ mối tình xưa thơ dại? Nhưng với mình đó là những hồi ức đẹp, ở đó không hề có sự tính toán, đua đòi, ở đó rất chân thành, rất gần gũi.

Chẳng biết bạn có bao giờ đọc được những dòng này nhưng mình vẫn luôn cầu chúc cho bạn luôn hạnh phúc và cố gắng phấn đấu trong cuộc sống.

Lê Thanh Thủy

Bình yên tuổi học trò

Mùa hè lại đến, bao yêu thương trong ta chợt quay về. Hàng phượng vỹ ngẩn ngơ từng bông đỏ rực. Cánh bằng lăng tím ngắt vương vất vài xác ve khô. Mùa cũ qua đi ngỡ như là hơi thở. Nỗi nhớ đong đầy trang lưu bút thuở nào.

Hoa Phượng
Hoa Phượng – Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Quên sao được nét chữ bạn bè nghuệch ngoạc mang dấu tích tháng năm. Này là chữ tròn tròn beo béo tựa như thân hình của chủ nhân tên gọi Mai “lu”. Chữ xiêu vẹo, hàng nọ xọ hàng kia của Kiên “ngố”…Rồi chữ “bác sĩ” của Minh “quậy”. Mỗi người một vẻ, để làm nên tập thể 12C đa sắc màu, đa tính cách.

 

Nhớ lắm, chỗ thân quen tôi ngồi bên cửa sổ. Những chiều học mơ mộng thả hồn viết thơ. Để rồi thầy cô bắt gặp, chịu phạt, lại gãi đầu bối rối. Ta thẹn thùng cười, chữa ngượng bằng câu xin lỗi hồn nhiên. Cái mắt gỗ trên bàn nếu vô tình ai biết được. Chắc rồi cũng sẽ mỉm cười tha thức cho lũ “…thứ ba học trò”.

Tuổi học trò trong ta tựa như trang giấy trắng. Cầm bút viết vào nghuệch ngoạc mà chẳng sợ sai. Mái trường tiểu học tôi ê a “gạo” bài. Mắt cười tít lên khi nhận điểm 10 đỏ chót. Mỗi sớm mai, hiền ngoan ngồi trên yên xe mẹ. Đặt vô vàn những câu hỏi tại sao? Mẹ gằn giọng, nhắc nhở bảo ngồi yên. Mắt ta cười nhìn những đám mây bay!

Ta từng ao ước thời học trò là mãi mãi. Để sẻ chia bao buồn vui của bạn bè. Giọt nước mắt đứa bạn thân lần đầu thất bại. Tựa vai ta. Ôi! thiêng liêng lắm tình bạn thân! Rồi giờ ra chơi, cả lũ ùa chạy xuống căn tin. Me xoài, cóc, ổi dúi đầy túi cặp mang vào trong lớp. Thòm thèm mắt liếc..cô, trông tiết học qua mau.

Ta nhớ những lần nổi hứng làm “ca sĩ” lớp. Giọng vịt bầu khàn đặc trưng và duy nhất. Những tràng vỗ tay pháo ran kèm tiếng cười làm ta ngượng mặt gấc. Nhớ những lần cả lũ nằm bên nhau trong chuyến dã ngoại cùng ngước lên bầu trời. Chiều mùa hạ trong xanh quá đỗi. Gửi theo mây ước mơ về phía chân trời xa. Nhớ những buổi sinh nhật không quà. Ừ, thì thứ lỗi cho học trò nghèo khổ! Ta nhìn bạn cười khì, hứa hẹn: Mai này giàu có bù lại sau. Nhớ những “vụ” chỉ có ở tuổi học trò. Sổ đầu bài ai dấu đi để rồi nhờ cô phân xử. Bao lo lắng giờ chỉ còn trong quá khứ. Thoáng nghĩ lại ký ức bỗng âu lo!

 

Chợt hoen mắt thương học trò những mùa thi: thầm quầng, trũng đen con mắt. Ước mơ, vào đời, sự nghiệp còn trước mắt…Nhọc nhằn cóp nhặt kiến thức chạy đua với thời gian.

Tuổi học trò ơi, bình yên quá đỗi!

CAO VĂN QUYỀN