Ngày đó tôi làm cho 1 công ty liên doanh chủ là người Đài Loan. Tại đây, mọi thứ đều rất ok từ lương cho đến thưởng, rất công bằng, ai làm nhiều hưởng nhiều, ai làm ít hưởng ít, không làm không hưởng gì.
Tôi thuộc dạng làm được việc. Có điều ông chủ Đài Loan rất hay soi nhân viên đi làm muộn. Hồi đó chưa có máy chấm công vân tay mà chỉ có máy chấm bằng thẻ nên chúng tôi thường xuyên gian lận bằng cách nhờ người khác bấm thẻ. Không nhớ chính xác nhưng có vẻ như tôi là người gian lận nhiều nhất.
Cứ tưởng rằng không ai biết vì ai cũng nghĩ rằng chúng tôi là 1 tập thể đoàn kết, bí mật, mọi người vì nhau. Nhưng đời không như là mơ, không ai hiểu hết được chữ ngờ. Vào 1 ngày đẹp trời buổi sáng thứ hai, như thường lệ chúng tôi họp giao ban. Sếp đọc 1 danh sách dài những bạn có tên xin mời đứng lên nhận quà. Dĩ nhiên là có tên tôi rồi. Cả lũ hí hửng.
Sếp lôi ra bản hợp đồng lao động rồi đọc to: Điều X, mục Y quy định rõ: Bên B ( Người lao động) vi phạm quy định về thời gian làm việc z phút thì bị chấm 5 điểm, z*2 phút bị chấm 3*5 điểm….
( Mỗi điểm tương đương với abc đồng)
Tất nhiên là hợp đồng đều đã được ký bởi 2 bên.
Tiếp theo, Sếp đọc 1 danh sách những kẻ thường xuyên gian lận giờ giấc kèm theo video minh chứng.
Phải nói là bách nhục. Tháng đó lũ chúng tôi bị trừ hết thưởng, chỉ còn lương cơ bản. Mà lương kinh doanh thì các bạn biết rồi đấy, chỉ đủ xăng xe thôi.
Tất nhiên là chúng tôi không phục. Đằng sau 1 người Sếp thủ tục là 1 đám nhân viên rất nhục. Chúng tôi bắt đầu nói xấu Sếp, nào là Sếp máu lạnh, nào là chúng tôi phụ nữ con nhỏ bận rộn, nhà xa, trời thì lạnh giá, hôm thì mưa bão, đường thì hay tắc, có đứa thì con cái nheo nhóc ốm đau. Vì sợ bị đánh thẳng vào túi tiền nên chúng tôi phải đến đúng giờ nhưng đứa nào đứa nấy vô cùng cay cú, trong đầu nung nấu ý tưởng trả thù. Có lẽ vì tâm địa hẹp hòi lớn hơn cả ý chí kiếm tiền nên tình hình kinh doanh của công ty đi xuống thê thảm. Chúng tôi cứ đinh ninh rằng Sếp sẽ phải xuống nước. Và chúng tôi mong chờ 1 cuộc nói chuyện….
Đúng như dự đoán, Sếp triệu tập 1 cuộc họp khẩn cấp với nội dung như sau:
– Công ty là 1 tổ chức bao gồm các anh, chị và tôi. Tổ chức này là 1 cỗ máy, các anh chị và tôi là 1 linh kiện. Cỗ máy này được lập trình để hoạt động theo đúng mục đích mà người chủ sở hữu đặt ra bao gồm cả quy trình và thời gian vận hành. Trong quá trình này, có thể sẽ có 1 vài linh kiện bị hỏng hoặc không hoạt động theo đúng cách mà cỗ máy đã được lập trình. Với những linh kiện có thể sửa chữa được, chúng tôi sẽ sửa chữa và đưa trở lại vận hành. Còn đối với những linh kiện hỏng sẽ được đào thải và thay thế.
Các anh, chị hay ngay cả tôi, nếu không chịu vận hành theo quỹ đạo thì cũng chẳng khác gì những linh kiện bị hỏng kia đâu. Những ông chủ không bao giờ muốn giữ lại 1 thứ gây ảnh hưởng đến cả quy trình kinh doanh của họ. Cho nên, nếu anh chị nào cá tính quá, không chịu vận hành theo đúng ý chí của các ông chủ thì nên tìm cho mình 1 con đường khác. Nếu ốm đau quá nhiều, tức là anh chị không đủ sức khỏe để làm việc. Nếu nhà quá xa không thể dậy sớm đến công ty đúng giờ, anh chị nên tìm 1 công ty khác cách nhà 100m. Nếu con cái còn nhỏ, anh chị hãy ở nhà chăm con cho đến khi con lớn hãy đi làm….
…………………
Tôi và 1 số người cho rằng như vậy là xúc phạm đến danh dự, đến tài năng, đến cá tính của chúng tôi nên quyết định nghỉ việc.
Và các bạn biết không? Sau quyết định ấy tôi đã thất nghiệp 2 năm. Tôi không biết có phải back ground của tôi đã lan truyền khắp cộng đồng các công ty liên doanh hay không nhưng rải hồ sơ đến đâu tôi cũng không nhận được hồi âm. 2 năm đó, vì mưu sinh, tôi phải làm rất nhiều việc không đúng với sở thích, khả năng, chuyên môn của mình. 2 năm đó, có những tháng ngày dù không đi làm ở đâu tôi vẫn phải sáng sáng đóng bộ, cắp cặp ra đường để mọi người nghĩ rằng mình còn có chỗ lao động. 2 năm đó, có những lúc tôi chỉ có 50k để tồn tại trong suốt 1 tuần lễ.
Dù sao, tôi cũng rất cảm ơn những ngày tháng đó để biết phải ứng xử thế nào trong công việc, biết mình đang làm với ai và nhất là biết MÌNH LÀ AI.
FB Yến Vàng