Tag Archives: ranh giới

RANH GIỚI MONG MANH

Ranh giới mong manh

Cô là dân marketing, lanh lắm, lại tươi tắn xinh đẹp nên công việc cũng thuận buồm xuôi gió.

Chồng cô là dân design, đẹp trai, lãng tử, để tóc dài bụi bụi, mặt thanh cằm nhọn lún phún râu. Mấy em nhìn phải nói là mê tít.

Hai đứa có với nhau hai cậu con trai khoẻ mạnh. Hai vợ chồng đều lương cao nên gia đình thường xuyên đi chơi xa khi có dịp.
Nhìn ảnh cô khoe, ai cũng ganh tị cô có một gia đình hạnh phúc.

Rồi một ngày đẹp trời, anh chồng kêu cô ra bàn chuyện nghiêm túc.

Anh nói : Công việc của anh cần nhiều cảm xúc, anh cần bay bổng, anh cần sáng tạo…mà giờ ở bên em anh mất cảm giác rồi, vậy sao anh làm việc được. Thôi thì mình chia tay nhau, anh để lại nhà cửa hết cho em, mỗi tháng chu cấp để em nuôi con, anh xách vali
quần áo ra đi là xong.

Cô ngồi nghe, sửng sốt, chết lặng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh và bất cần: Ok, vậy cũng tốt thôi. Lâu lâu ghé qua thăm hai thằng nhỏ là được rồi.

Chả trách dạo này mỗi lần hai người thân mật, anh hay lấy khăn đắp lên bụng cô che đi những vết rạn da do hai lần sinh nở. Chả trách dạo này anh hay ra ban công hút thuốc tận nữa đêm. Chả trách…

Sau đó anh bỏ nhà ra ngoài thuê nhà khác ở với một cô bồ cùng Cty.

Hiện tại đã là cô bồ thứ ba rồi.

Thỉnh thoảng cuối tuần anh sẽ đưa xe đến đón hai con đi chơi xa cùng với cô bồ nào đó mà anh đang ở chung.

Nhiều lúc cô thấy mình như một kẻ dư thừa bị đá khỏi cuộc chơi . Hai đứa con mỗi lần đi chơi về cũng tíu tít kể chuyện về cô bồ nào đó của ba có vẻ rất thân thiết.

Cô đổ gục một thời gian, bỏ cả việc làm, bị trầm cảm, rồi bị béo phì.

Cô hay ra sân nhìn vào khoảng không im lặng. Hoặc có lúc cô giận dữ chẳng vì một lý do gì cả. Cô mất ngủ và phải uống rất nhiều thuốc.

Có một ranh giới rất mong manh giữa bình tĩnh và bất ổn. Nhiều lần bạn vượt ranh rồi quay đầu lại. Nhiều lần như vậy, rồi sẽ có lần bạn sẽ vượt ranh mà không còn quay về được nữa. Người ta nói đó là bệnh tâm thần. Lúc đó bạn sẽ không còn người thân nữa, và không còn ai chịu đựng nổi bạn, họ chỉ muốn tống bạn vào bệnh viện cho rãnh nợ thôi.

Anh thì vẫn vậy, đẹp trai, phong độ, thay tình nhân như thay áo.

Rồi một ngày, trong phút giây tỉnh táo, cô nhìn vào gương và thảng thốt: Ôi chao! Ta đã làm chi đời ta vậy ?

Và cô sực tỉnh khỏi cơn mê.

Cô gửi con cho anh chồng giờ không còn là chồng cô nữa, đóng cửa, xách ba lô khăn gói lên đường. Cô chỉ đi mà không biết đâu là nơi đến. Trái tim cô mách bảo muốn sống sót thì phải ra đi.

Đã từ lâu cô không kết nối với trái tim mình. Trái tim cô như bị ghim chặt giữa những cuộn thép gai bởi đã bị thương tổn quá nhiều. Có một khoảng lặng chết chóc nơi trái tim cô. Và nội tâm cô giống như một vùng đất hoang vắng, đầy tàn tro và xám ngắt. Cô chỉ muốn đóng sầm tất cả mọi người ở bên ngoài. Nhưng kết cuộc là cô đã tự khoá mình ở bên trong, đơn độc và bất lực.

Lần này thì trái tim cô cất tiếng: hãy ra đi, ra đi, ra khỏi chốn giam cầm tăm tối, ngoài kia là trời đất bao la…

Cô ra đi, ngửi thấy hương thơm cây cỏ, ngửi thấy mùi nắng ấm áp, mùi hương mát lạnh của trăng thanh…Và cô cũng tìm thấy một vùng đất để dừng chân.

Cô làm bạn với dòng suối, với cánh rừng, với ngọn núi, với thiên nhiên hùng vĩ… Và Mẹ Thiên nhiên đã nuôi dưỡng cô sống lại một lần nữa.
Cô đã mang một gánh nặng, một vết thương và nhiều vấn đề chưa được giải quyết. Và khi cô buông thả mình với thiên nhiên ở chốn này, cô cảm thấy cô đang dần tìm thấy chính mình.

Ngày mới đặt chân đến đây, cô đã bị vỡ tan thành hàng triệu mảnh nhỏ. Cô đã sụp đổ.

Người ta nói khi bạn sụp đổ là lúc bạn mạnh mẽ nhất vì bạn đã có những vết nứt. Huyền thoại Leonard Cohen nói rằng đó là khi ánh sáng có thể tràn vào. Và ánh sáng ấy đã tràn vào cô, xua tan bóng đêm, xua tan giá rét. Và trái tim cô dần mềm mại lại. Và cô một lần nữa quay lại với nụ cười.

Ngày nào cô cũng leo núi, lên rừng hái nấm, xuống suối giặt đồ.. cơ thể săn chắc gọn gàng, da thịt hồng hào khoẻ mạnh. Bỏ lại phía sau những muộn phiền đau khổ, trái tim cô một lần nữa nở hoa, gương mặt cô một lần nữa sáng đẹp như hoa.

Rồi cô quay về nhà cũ của mình.

Thăm dò thị trường một thời gian, cô mạnh dạn tự mở xưởng may chăn drap gối bằng nguyên liệu vải cao cấp nhập về từ Hàn quốc. Đã vài năm trôi qua, nhãn hàng của cô cũng được đông đảo người ưa thích, dần có chổ đứng trên thị trường. Công việc đã đi vào quỹ đạo, cô chuyển dần cho nhân viên quản lý nên cũng không còn mất quá nhiều thời gian . Cô quay về mảnh rửng xưa mua mảnh đất làm trang trại, trồng rau nuôi cá. Đa phần thời gian cô cắm rễ chốn này, thỉnh thoảng về Cty xem sổ sách, kiểm tra sản phẩm, rồi lại đi.

Các con cô đã đi du học nước ngoài. Nhà tận dụng làm văn phòng Cty, chỉ chừa một phòng nhỏ trên lầu để mỗi khi cô về có chổ nghỉ ngơi.

Nhiều lần anh ghé thăm cô, xin ở lại ăn cơm, xin uống bia, rồi xin ngủ lại. Cô từ chối, cô nói bây giờ mình chỉ đơn thuần là những người bạn mà thôi. Vậy đi cho lòng an yên.

Thật là điên rồ khi để bị sa ngã bởi một thứ gì đó. Thứ mà ngày hôm nay làm nhưng rồi ngày mai lại khiến mình trông như kẻ ngốc trước chính mình.

Anh nói : em đã khác xưa, em không còn yêu anh nữa.

Có những con người sống vô cùng ích kỷ, không phải nói là độc ác. Họ gây ra nổi đau cho người khác, rồi dửng dưng nhìn người ta vật vã, luôn nuôi ảo tưởng rằng mình mãi mãi là một vị thần, khi họ cần, họ gọi thì người ta chờ ở đó sẵn sàng và cun cút tới mà phục vụ.

Tất cả những gì chúng ta gọi là cuộc sống chỉ là bề mặt của những rung động. Ai đã từng nếm trải vị ngọt của sự tĩnh lặng sẽ biết được cái gì là chân thật và cái gì chỉ là ảo ảnh.

Những ảo ảnh về anh cô đã bỏ qua cùng với tình yêu ngỡ đã dìm cô mãi mãi vào vực sâu không có ngày quay lại. Giờ này đây anh lại nhắc nhớ cô, về cái tình mong manh hư vô đó, về cái tâm phù phiếm dễ đổi thay đó, về đoạn đường đầy hố sâu vực thẳm mà cô đã một mình ngoi ngóp vượt qua đó.

Cô nói: Anh cứ như vậy thì tình bạn của em với anh cũng không còn.

Và anh ta mang vẻ mặt đau khổ như bị tình phụ. Cô chỉ cảm thấy tội nghiệp anh ta, sao lại trở thành nô lệ cho cảm xúc cả đời như vậy chứ.

Từ dạo anh hay qua thăm quấy rối, cô cũng thưa về nhà. Cô ở luôn trên trang trại.

Cả năm nay bị hạn hán, phần lớn cây cối đã bị chết. Tuần trước đây đã có những cơn mưa đầu tiên. Và cô nhận ra, ở một kẽ nứt, những chiếc lá xanh bắt đầu xuất hiện. Khả năng hồi phục của những loài thực vật này đã dạy cô biết rằng nội lực trong bạn có thể sẽ không bao giờ thực sự mất đi. Nó chỉ nằm yên đó, chờ sự tỉnh thức lên tiếng gọi và vươn mình nở rộ.

Khi bị con người hay cuộc đời làm đau đớn, người ta sẽ có hai con đường lựa chọn. Một là tiếp tục giam mình trong đau đớn đó, dễ bị tổn thương hoặc đi tổn thương người khác. Hai là học được bài học nào đó, tự chữa lành rồi bước đi tiếp và khôn ngoan hơn.

Thời Đệ nhị thế chiến, ở đất Do thái, có một gia đình, đang đêm bị quân Đức lùa vào trại tập trung. Cậu em mới năm tuổi, mếu máo khóc và quên mang giày. Trên xe lửa, cô chị xót ruột tát vào đầu và mắng cậu tới tấp, em thật là ngu ngốc, chúng ta đã có quá nhiều rắc rối rồi, vậy mà em còn quên mang giày. Thời đó, vào mùa đông, không mang giày đi trên đường đồng nghĩa với cắt bỏ đôi chân. Cả gia đình sau đó bị chia cắt mỗi người mỗi ngả. Sau chiến tranh, cô chị còn sống, tìm các thành viên trong gia đình, nhưng họ đã hoàn toàn mất tích không một dấu vết. Cô nhớ cậu em trai bé bỏng của mình, nhớ đến những lời sau cùng cô đã nói với em trai mình. Lòng cô đau như dao cắt. Kể từ giây phút đó cô nguyện với lòng, những gì cô nói ra sẽ chỉ là những lời tốt đẹp, như những lời sau cùng cho lần gặp gỡ sau cùng, với bất kỳ ai. Cô đã chọn lựa sống khôn ngoan hơn.

Trên vùng cao nguyên này tiện nghi thiếu thốn, có trường nhưng không có giáo viên. Dạo trước cũng có một vài người đến ở nhưng chẳng trụ được bao lâu. Cô xin phép chính quyền địa phương tu bổ lại ngôi trường cũ, rồi gom lũ trẻ xung quanh làng về trường và mở lớp.

Nếu bây giờ có phải ước mơ một điều cho nhân loại thì cô ước tất cả mọi người có thể mở rộng trái tim mình. Mở ra, như một bông hoa.

Trái tim của ta hãy mở ra như một bông hoa, và hãy thơm ngát như một bông hoa.

Nếu bông hoa ấy có gai, thì ta hãy nhổ bỏ cái gai chết tiệt ấy đi!

Nhừng gì không cần thiết và không hữu dụng, hãy bỏ hết đi, ta chỉ cần mang bên mình những gì hữu ích.

“Cô giáo vô rừng hái nấm à?”
Cô ngẩng đầu lên cười xinh đẹp: Dạ.

Anh là thầy thuốc ở làng đã mấy mươi năm. Vườn thuốc của anh trồng sát rừng, mỗi lần đi ngang đây hương thơm lãng đãng dịu nhẹ. Anh mời cô vào uống tách trà.

Nghề của anh là cha truyền con nối. Cha anh cao tuổi mất đã vài năm. Cô hỏi sao anh lớn tuỏi vầy mà không lấy vợ. Anh nói chưa gặp được người vừa ý, chờ hoài gần hết đời mới gặp.

Hai người nói chuyện về những đứa học trò trong lớp học nghèo, về những người già yếu không con cái, nói về cây thuốc quý mới bứng được trong rừng về, nói về những chồi non mới mọc lên từ những kẽ đá trên vách núi, nói về buổi tối hôm qua trăng sáng đẹp quá chừng…

Anh đưa tay nhặt cánh hoa rơi trên tóc cô, hương hoa cùng với hương thơm cây thuốc trên tay áo anh phảng phất trong gió.

Buổi sáng an lành…

Saigon 03/04/2022

yenkim

Kate Hudson bị bạn thân cướp chồng?

Cô đào sở hữu nụ cười đẹp nhất Hollywood sắp kết hôn và người bạn thân nhất lại phải lòng chồng sắp cưới của Kate. Ranh giới giữa tình yêu và tình bạn hết sức mong manh. Khi lỡ dại bước qua ranh giới ấy, chuyện gì sẽ xảy ra? Continue reading Kate Hudson bị bạn thân cướp chồng?