Tôi gạt nước mắt thẫn thờ kiếm tìm anh, cuối cùng tôi nhận được tin báo là anh đã bỏ sang Thụy Điển mấy ngày trước. Đau đớn hơn là tôi và mẹ anh phải òa khóc khi phát hiện được giấy khám rằng anh đang mắc bệnh ung thư gan có dẫu hiệu di căn.
Tôi năm nay 32 tuổi, từng tan vỡ một cuộc hôn nhân bởi chồng cũ có quan hệ bất chính với người phụ nữ khác. Ngày ấy tôi rất căm ghét đàn ông bởi trong tôi luôn suy nghĩ rằng chẳng có người đàn ông nào sống tốt trên thế gian này; cho đến khi tôi gặp được anh, người đàn ông kém hơn tôi 2 tuổi, nhưng lại yêu thương tôi rất nhiều.
Anh luôn thấu hiểu cho nỗi lòng của tôi hơn bao giờ hết. Vì lẽ đó tôi đã quyết định cưới anh làm chồng thứ hai, chúng tôi từng chung sống rất hạnh phúc, và cứ mỗi khi tôi khóc anh lại lặng lẽ lau khô nước mắt cho tôi bởi anh nói chẳng có ai đáng để anh yêu thương hơn tôi trên thế gian này. Ngược lại tôi chẳng biết rõ cảm xúc của mình dành cho anh sẽ về đâu, đơn giản tôi chỉ cần bờ vai đáng tin cậy mà thôi.
Ngày đầu tiên tôi gặp anh, chúng tôi chẳng có chút gì là tâm đầu ý hợp, anh quá trẻ con, ưa nhảy nhót và hay chọc vui tôi nhưng trái lại tôi chỉ xem anh như một cậu em trai của mình ngoài ý nghĩ cùng là đồng nghiệp với nhau. Anh sống tự lập khá là giản dị, thậm chí chẳng màng vuốt ve sắm sửa gì cho bề ngoài làm cái nghề bán hàng của mình. Nếu càng quan sát kỹ thì anh cũng khá đẹp trai nếu không kể đến cái dáng cao gầy dong dỏng của mình.
Tính cách anh năng động hài hước bởi nhẽ trong anh có tố chất của một người lãnh đạo, biết cách truyền sự hứng thú công việc cho người khác. Dẫu vậy lắm lúc anh cũng bốc đồng với cấp trên của mình như một đứa trẻ con ăn vạ. Xung quanh anh có rất nhiều bạn bè quý mến không riêng gì các đồng nghiệp của tôi ngày ấy. Nhưng tôi không nghĩ anh lại dành cho tôi sự quan tâm đặc biệt sau những trận đùa cợt có phần thiếu ý tứ.
Ngày ấy, mỗi khi tôi buồn thì anh lại xuất hiện để mang lại những trận cười giải tỏa tâm trạng, cũng vì điều kiện kinh tế thường ngày mà tôi không thể dành nhiều thời gian hơn cho đứa con trai mắc chứng tự kỷ của mình nên đành đoạn gửi nội trú. Rồi thì nỗi buồn trong tôi lại càng nhân lên cùng nỗi nhớ con trẻ tha thiết.
Có lần tôi bị ngã cầu thang trong công sở khá nặng thì chính anh là người duy nhất chăm sóc vết thương cho tôi, rất tận tâm, thậm chí anh còn cõng tôi đi từng bậc thang kể chuyện dí dỏm luôn miệng. Anh dìu tôi mỗi ngày cho đến khi tôi lành lặn hẳn. Từng ấy những cử chỉ đó khiến tôi ít nhiều chợt nhận ra cậu em trai này có chút tình cảm nào đó dành riêng cho mình.
Ngày qua ngày tháng qua tháng, dẫu chúng tôi chỉ mới làm đồng nghiệp được 4 tháng nhưng cuối cùng anh cũng nói ra tâm trạng thật của mình rằng “em rất yêu chị, nếu chị không có gì chê em xin chị hãy cho em được cơ hội”. Dẫu rằng tôi không có chút bàng hoàng vì ít nhiều tôi đoán được tình cảm cậu em trai mình, nhưng rồi tôi cố tìm mọi cách để anh đừng tiến đến bên tôi bằng việc nói rõ đời chồng tan vỡ khi trước, và xa hơn nữa tôi chẳng muốn con riêng của mình làm gánh nặng cho đời anh.
Nhưng rồi anh bất chấp tiến đến bên tôi sau chuỗi ngày nặng lòng, càng gần bên anh tôi thấy mình có lúc thật quá đáng với tình cảm chân thành ấy của anh. Liệu có phải tiếng sét ái tình đến thật nhanh nhưng cũng mau chóng tan vỡ hay không? Tôi cũng không ít lần tự dằn vặt bản thân mình, càng mặc cảm thì anh lại càng yêu thương tôi nhiều hơn. Cuối cùng tôi chấp nhận tình yêu của anh và đồng ý để anh tiếp cận đứa con trai riêng của mình.
Anh hẹn mẹ con tôi đi chơi khu giải trí và kỳ lạ thay đứa con trai tôi luôn nắm chặt bàn tay anh không phút rời ra như thể nó thiếu đi tình cảm của một người cha đích thực. Rồi mỗi ngày trôi qua, cứ cuối tuần sang ngoại là con trai tôi lại không ngừng nhắc đến tên anh như thể anh là bố ruột của nó. Nhiều lần tôi bắt gặp anh lén ôm hôn con trai tôi vỗ về, tôi mới chợt nhận ra trong anh là một người đàn ông giàu lòng cảm xúc và khá nội tâm.
Khi tôi bắt đầu tìm hiểu về con người thật của anh thì mới thực sự ngỡ ngàng, anh là người đàn ông có cuộc sống cô đơn, trầm lắng hơn so với sự ồn ào thường ngày vốn có của anh. Anh sống tự lập trong căn nhà riêng không một bóng dáng phụ nữ nào, kiến thức anh vô cùng sâu rộng, am tường nhiều ngoại ngữ nhưng vẫn che lấp khả năng thật sự của mình. Đồng thời anh cũng là con trai duy nhất sinh ra trong gia đình giàu có được giáo dục một cách tử tế.
Anh từng là du học sinh giỏi đạt học bổng của trường đại học Mỹ, được rất nhiều công ty nước ngoài nhận làm việc với thu nhập cao, nhưng cốt cách anh giản dị đến độ lạ thường bởi anh ngại chạm trán trước thái độ người khác đối với mình, anh sợ bị đo lòng sẽ thiếu vắng mất sự hòa hợp chung. Anh cũng tan vỡ không ít cuộc tình cay đắng trước đó, nhưng so với anh thì tôi thấy mình thua đi sự lạc quan vốn có ấy.
Càng gần anh ngày ấy bao nhiêu thì tình cảm trong tôi bắt đầu nảy nở một cách nghiêm túc hơn rất nhiều. Chúng tôi thường lau khô cho nhau những giọt nước mắt đắng cay vốn dĩ chôn giấu nơi 2 tâm hồn, anh khóc cho vết thương lòng mỗi đêm còn tôi thì khóc cho chính thân phận bạc bẽo như bọt bèo trôi giữa dòng chảy ngược xuôi này. Anh luôn hôn lên khóe mắt tôi để nuốt thay những giọt lệ nhoà ấy.
Vì chúng tôi luôn tin vào số phận trời ban, bởi chúng tôi rất hợp tuổi nhau, kẻ Hợi người Dậu, không mấy khi chị em có sự mâu thuẫn quá gay gắt, anh luôn trìu mến hôn lên môi tôi mỗi khi cất tiếng gọi “chị ơi, em rất nhớ chị”. Sự dịu dàng ngọt ngào ấy khiến con tim khờ dại của mình được luôn được anh ấp ôm sưởi ấm.
Rồi chúng tôi trao thân cho nhau, nhiều đêm mặn nồng trước cái ngày anh mang tôi về ra mắt cha mẹ anh xin được cưới hỏi. Đôi khi sự chênh lệch về gia cảnh kinh tế, hoàn cảnh đổ vỡ của tôi khiến đôi lúc tôi có phần chột dạ sẽ chẳng môn đăng hộ đối. Thế mà điều đó cuối cùng chẳng tồn tại khi cả cha lẫn mẹ của anh chấp nhận tôi dễ dàng. Vốn dĩ họ xem trọng trí thức và tính nhân văn hơn bao giờ hết.
Chúng tôi sống rất hạnh phúc sau từ sau hôn nhân năm 2009, vậy mà anh vẫn không muốn có con với tôi vì sợ sẽ chẳng có thời gian để tôi chăm sóc cho đứa con trai riêng của tôi. Cũng vì anh cho rằng số phận vợ mình quá khổ nên không muốn người vợ đáng yêu phải chịu áp lực nào đè nặng lên đôi vai gầy yếu nữa. Ngược lại trong thâm tâm tôi thì luôn muốn có được đứa con chung với anh bởi đơn giản tôi hiểu không thể nào bất công với tình cảm của anh được dù cha mẹ chồng tôi không cất tiếng phàn nàn nào.
Anh không chỉ là một người chồng lý tưởng, luôn ôm ấp lấy thân thể tôi, chăm sóc dạy dỗ con trai riêng của tôi chu đáo, mà anh còn duy trì cho mình cách sống lặng lẽ, uyên thâm sách vở, không lao đầu vào thói hư tật xấu. Anh cư xử rất bình dị với mọi người, càng gần bên anh giây phút nào thì anh lại mang đến cho tôi những trận cười ngất ngây bằng những câu chuyện chia sẻ trong đời sống thường ngày.
Anh luôn muốn vợ chồng chúng tôi sống lạc quan hơn mỗi ngày, và dường như trong anh là cả một thế giới nội tâm mà tôi không thể nào thâm nhập được dẫu biết mình đã là vợ chính thức của đời anh. Công việc cá nhân thì không phải lúc nào cũng thuận lợi trong thời buổi kinh tế khó khăn như hiện nay, dù đã là một doanh nhân nhà cao cửa rộng, càng đứng trước khó khăn thì bản lĩnh gan góc trong anh lại trỗi dậy mạnh mẽ.
Anh không muốn dựa vào kinh tế cha mẹ để vượt khó nhưng mỗi khi anh buồn rầu thì lại lặng lẽ úp mặt vào lòng tôi để chờ những cái vuốt ve âu yếm. Tôi cứ nghĩ trách nhiệm làm vợ anh không nhẽ chỉ có thế thôi sao, cứ nghĩ nếu sinh cho anh một đứa con khôi ngô tuấn tú giống anh là tôi không kiềm được tâm trạng mình.
Nhưng bao lần tôi nài nỉ anh mà rốt cuộc anh vẫn không chịu sinh con. Anh bắt đầu có sự cáu gắt, giảm quan hệ chồng, áp lực công việc đè nặng lên tâm trí anh khiến nhiều lúc anh thu mình vào góc phòng trầm tư suốt đêm suốt hôm. Tôi thương anh quá nhiều vì anh ngày càng hốc hác gầy gộc đi, mỗi khi anh ôm tôi vào lòng thì anh lại rơi lệ rồi chìm say trong giấc ngủ rất lâu. Đôi lúc anh mê sảng lảm nhảm một mình trong cơn mê những điều kỳ quặc.
Chẳng biết làm gì được cho anh, tôi tìm đến những người bạn thân của anh để mong có chút sự khuyên nhủ, nhưng sự việc chẳng giải quyết gì được, tôi thấy trong anh đang hình thành sự cố chấp. Anh bắt đầu mặc kệ tôi đi đâu về đâu, ngược lại tôi không có quyền cáu gắt la mắng anh được bởi vì nhân cách sống của anh còn quá tốt với đứa con trai riêng của tôi, anh vẫn quan tâm ôm ấp con trai tôi ngủ say hằng đêm sau mỗi lần kèm kẹp.
Buồn rầu anh, vô tình trong buổi họp mặt công ty cũ ngày trước tôi gặp lại người cấp trên một thời đeo bám tôi. Sự dại dột ngu ngốc của tôi vô tình đã khiến suốt kiếp này tôi cảm thấy tội lỗi ân hận với tình yêu của chồng mình bấy lâu. Sau khi thăm hỏi cuộc sống của nhau, tôi liên tục bị chuốc rượu đến say khướt, và tôi đã trao thân cho ông sếp cũ trong khách sạn vào cái đêm nửa tỉnh nửa mê của mình.
Đến khi tỉnh rượu, tôi phản kháng quyết liệt như người điên dại, tôi đã phản bội tình yêu của chồng, tôi dằn vặt lương tâm mình ngu ngốc, tôi thấy mình là người vợ đốn mạt dễ dãi, tôi không dám đối diện với tình yêu thủy chung của anh lần nữa. Dù đã cố gắng che giấu chồng sự thật này vì sợ anh buồn, thậm chí tôi còn đến tận nhà hăm dọa ông sếp cũ của mình nếu có động thái gì với chồng tôi thì sẽ dùng cái chết của mình để tố giác hành vi đồi bại của ông ta.
Nhưng kết quả là lương tâm tôi liên tục bị cắn rứt trong khi mỗi ngày tôi thấy anh có dấu hiệu đỡ hơn, tinh thần phấn chấn để chăm sóc con trai tôi. Và hơn bao giờ hết anh vẫn luôn tiếp tục mang lại nụ cười san sẻ cho tôi, càng gặng cười cùng anh thì tôi càng đau đớn nhiều trong tim mình. Cuối cùng tôi đành lòng nói rõ sự thật để nhẹ lòng và để mong anh tha thứ lắng nghe.
Nhưng rồi đôi mắt anh thẩn thờ như người đã đánh mất linh hồn, anh đã linh tính từ cái ngày tôi đi qua đêm trong khách sạn nên anh không thể nào có phản ứng mạnh nữa. Tôi càng cầu xin anh mở lời thì anh lại càng lặng lẽ bỏ vào góc phòng, khi ấy tôi biết anh đang khóc thầm. Lần đầu tiên kể từ ngày tôi quen anh thì đây là lúc tôi không đủ nghi lực để xoa dịu điều gì trong anh, mà trái lại tôi làm tổn thương anh nặng nề hơn.
Dịp trước tết vừa rồi, anh dắt con trai tôi đi công viên, sau đó anh đi siêu thị mua những món ngon nấu cho tôi ăn. Lần cuối cùng ấy tôi thiết nghĩ đó là hành động tha thứ của anh nhưng sáng hôm sau tôi không còn thấy anh ngồi trong phòng thư sách nữa. Tôi nghĩ anh đi làm rồi về nhưng cứ chờ và đợi anh cả đêm dài lạnh giá. Tôi gọi điện cho anh liên tục thì chỉ nghe đầu dây báo thuê bao không thể liên lạc được, email cũng chẳng trả lời.
Tôi bắt đầu hoảng hốt hoang mang, tôi liên hệ cha mẹ chồng nhưng ông bà cũng không biết anh đã đi đâu, sợ rằng anh đang nghĩ quẩn nên tôi dò hỏi khắp chốn kể cả bệnh viện, thậm chí cả họ hàng nhà anh đổ xô đi tìm. Trong khi đó cha mẹ anh liên tục quở trách vợ chồng có chuyện gì mà cư xử với nhau như thế. Tôi gạt nước mắt thẫn thờ kiếm tìm anh, cuối cùng tôi nhận được tin báo là anh đã bỏ sang Thụy Điển mấy ngày trước. Đau đớn hơn là tôi và mẹ anh phải òa khóc khi phát hiện được giấy khám rằng anh đang mắc bệnh ung thư gan có dẫu hiệu di căn.
Giờ tôi không biết chồng đang phải sống ra sao, không biết tôi phải liên lạc anh ấy thế nào. Tôi đau khổ vô cùng, tự hành hạ bản thân mình mỗi ngày và cứ như thế tôi chỉ muốn được chết để chuộc lại lỗi lầm ngu ngốc của mình. Anh đã sống vì mẹ con tôi quá nhiều, thế mà tôi tự gây ra ngang trái ấy. Bây giờ chính là lúc anh cần sự quan tâm của tôi nhiều nhất thì anh lại ở phương trời xa.
Không biết anh có ngủ thật say như mỗi khi anh nằm ôm em vào lòng không? Liệu anh mặc áo có đủ ấm không anh? Em cảm nhận được anh đang rất tiều tụy. Viết đến đây em chợt nhận ra mình đã yêu anh quá nhiều và mãi yêu anh đến suốt kiếp này, con em vẫn thường nhắc đến anh mỗi đêm.
Các anh các chị ơi, tuy tôi dại dột, tuy tôi đã đốn mạt với chồng vì phút giây lọt vào cạm bẫy ấy nhưng tôi phải làm sao để gọi anh ấy trở về được đây? Tôi chẳng cầu xin sự tha thứ nào nữa mà đơn giản tôi chỉ muốn chồng mình quay về mà thôi. “Ông xã ơi, chị xin em hãy về bên chị”. Hãy cho chị cơ hội chuộc lỗi với em.
Bích