Vì những câu nói của anh mà cô cố gắng thay đổi bản thân, cố gắng theo đuổi ước mơ của mình. Cho nên dù anh có quên cô, không nhớ cô là ai thì cô cũng hy vọng một ngày nào đó sẽ được gặp anh để cảm ơn.
Chỉ một vài lần trò chuyện trên mạng nhưng cô đã thấy thực sự bị cuốn hút bởi anh. Không phải vì lời anh nói ngọt ngào, dịu dàng bởi cô đâu thích cái bản tính cố hữu đó của đàn ông. Trái lại, anh nói chuyện thẳng thắn, chân thành và đôi lúc có cái gì đó gia trưởng, độc đoán. Nhưng với cô đó lại là điểm thu hút nhất của anh.
Anh nói không thích con gái theo đuổi nghề du lịch nay đây mai đó. Anh thẳng thắn khuyên cô tìm một công việc ổn định hơn để sau này còn có thời gian lo cho gia đình. Một phần vì tự ái, một phần vì công việc lúc đó không đúng với chuyên ngành cô theo học, nên cô tự hứa với bản thân phải thi đậu vào một cơ quan nơi mà cô có thể phát huy được hết khả năng của bản thân mặc dù cô biết điều đó hết sức khó khăn. Cuối cùng sự cố gắng của cô cũng được đáp lại khi gần một năm sau cô thực hiện được ước mơ của mình. Cô đã thi đậu vào một cơ quan phát thanh trung ương. Đến giờ thì cô có thể tự hào khoe với anh về điều đó.
Cô biết anh qua mạng, một lần tình cờ cô vào chat room để giết thời gian tại công ty bởi vì công việc lúc đó quá tẻ nhạt, anh nhảy vào nick của cô để làm quen. Câu chuyện của cô và anh sau đó cũng chỉ xoay quanh về những mối quan hệ, về công việc, bạn bè, gia đình. Nhiều lúc đó còn là những tranh luận gay gắt khi hai người bất đồng quan điểm. Nhưng cô luôn có cảm giác tin tưởng anh. Sau này cô mới biết cô và anh ngày trước học chung trường cấp 3, lên đại học cô học trong Sài Gòn sau đó ra Hà Nội làm việc, còn anh thì ngược lại. Đó là khoảng thời gian một năm về trước, và giờ anh cũng đang làm việc tại Hà Nội.
Cô cũng được nghe kể qua về anh thông qua một người bạn học chung khóa với anh. Cô rất muốn gặp anh xem ngoài đời anh có giống so với hình dung của cô. Nhưng cô lại chưa đủ can đảm! Cô không đẹp, ngoại hình hết sức bình thường nên có lẽ cũng vì điều này mà cô không cảm thấy tự tin gặp anh, cô sợ sẽ trở thành con vịt xấu xí trong mắt anh và sợ sẽ làm anh thất vọng.
25 tuổi, trong khi bạn bè cùng trang lứa đã lần lượt lên xe hoa thì cô vẫn một mình rong ruổi trên hành trình của riêng mình. Chẳng phải vì cô không có ai theo đuổi, nhưng sao khi đi chơi, café, nói chuyện với họ mà cô không có một cảm giác gì khác lạ, chỉ có thể dừng lại ở một tình bạn theo nghĩa đơn thuần mà thôi. Chứ không như anh, chưa một lần gặp mặt nhưng đã làm cho con tim cô đập sai nhịp mất rồi.
Gặp anh ư? Có thể anh cũng đã quên cô rồi cũng nên. Anh chỉ xuất hiện một vài lần trên mạng, đem đến cho cô một luồng sinh khí mới, sau đó biến mất. Còn cô vì những câu nói của anh mà cố gắng thay đổi bản thân, cố gắng theo đuổi ước mơ của mình. Cho nên dù anh có quên cô, không nhớ cô là ai thì cô cũng hy vọng một ngày nào đó sẽ được gặp anh để cảm ơn. Bởi vì nếu không có những câu nói của anh thì giờ này cô vẫn đang loay hoay trong một mớ bòng bong của những sự lựa chọn, hoặc là đang an phận với một công việc nhàm chán và không phù hợp với chuyên môn, khả năng của mình.
Cô luôn tin vào chữ “duyên” trong cuộc gặp gỡ ảo của anh và cô, chỉ còn chờ xem liệu cái “nợ” kia có đủ để tạo thành một cuộc gặp gỡ thật sự cho cô và anh nữa hay không thôi. Nếu như anh vô tình đọc được tâm sự này của cô thì hy vọng anh hãy hiểu rằng, đôi lúc cô làm phiền anh bằng những câu chào trên yahoo, mà anh đã vô tình hay cố ý không trả lời thì đó cũng chỉ là sự cố gắng của cô khi muốn nói lời cảm ơn anh vì một điều mà có lẽ anh chẳng bao giờ bận tâm hay chẳng bao giờ biết tới.
Cô không phải và có thể sẽ mãi mãi không là gì của anh nhưng cô luôn mong anh luôn được hạnh phúc và hãy cứ sống thật tốt theo những gì anh đã nói. Nếu như thật sự ta có “duyên nợ” thì chắc chắn sẽ tìm thấy nhau. Vậy nhé anh.
Nguyên Hà