Tôi và chồng kết hôn 3 năm, có một đứa con trai, cả hai đều có công việc tốt và ổn định. Cuộc sống yên ổn đến tĩnh lặng, nhiều lúc gần như chẳng có gì để nói với nhau. Đề tài nói chuyện chung của cả hai sao quá ít ỏi, nhiều lúc vợ chồng cũng muốn hâm nóng gì đó như người ta hay nói bằng cách rủ nhau đi uống cà phê nhưng ra đến nơi chồng cầm tờ báo đọc. Tôi cũng nhận vài cuộc điện thoại của bạn, vợ chồng nói vài câu rồi về, thấy trong lòng trống rỗng và vô duyên lạ.
Gần đây chuyện trở nên xáo trộn với tôi. Số là trong công ty bỗng nhiên có chính sách cắt giảm nhân sự ở những vị trí chủ lực. Nghe nói việc giảm này để đưa vào nhân viên mới, vốn là thành phần gia đình những cổ đông của công ty, nằm trong số cắt giảm này có tôi. Làm ở công ty gần 4 năm, việc ra đi cũng khiến người ta lưu luyến, nhất là khi phía nhân sự tỏ ra có lỗi và mong muốn sự thông cảm từ chúng tôi là họ làm theo chính sách. Vào ngày cuối cùng tôi ở lại trễ, khi đang xếp lại vật dụng đồ đạc cá nhân thì có mấy người lạ đi vào, trước đó tôi đã khóc vì chia tay và vẫn đang vậy, trong lúc họ đi tiếp vào phòng trong thì một người quay lại chỗ tôi và hỏi chuyện. Trao đổi một đoạn và khi tôi trả lời là chính sách công ty thì ông ta bảo “Chị có thể ở lại”.
Tôi đã tìm được vị trí ở công ty khác trong thời gian nhận thông báo nên nghĩ mình đâu cần người khác phải ban cho việc đi hay ở. Cái câu “Chị có thể ở lại” từ một người lạ hoắc khiến tôi tự ái thật sự, không nghĩ là ở lại nhưng tôi vẫn xin hỏi ông ấy là ai thì nhận được câu trả lời: Là người có thể quyết định trong công ty. Có lẽ là lãnh đạo mới nhưng nghe đến đó tôi đã có ác cảm với quyết sách kiểu độc đoán không công bằng vừa rồi. Được dịp, tôi cảm ơn và nói thay luôn những người khác: Tôi sợ đột nhiên lại phải nhận thông báo có thể ra đi, như người ta có thể xé đi một tờ giấy lộn vào bất kỳ lúc nào nếu muốn.
Có điều gì đó khiến ông ta yên lặng mà sau này ông bảo đó là cảm giác xúc phạm nên không thể để chúng tôi nghĩ vậy. Sau đó tôi biết trong số những người nằm trong quyết định thì một số người sẽ được ở lại, trong đó có tôi. Những người kia ở lại bình thường vì họ không trải qua cuộc gặp như tôi, còn tôi vì tự ái nên đã từ chối. Ông ta có số điện thoại của tôi và muốn nói chuyện một cách thẳng thắn rằng ông không biết việc thay đổi nhân sự này. Khi một người lãnh đạo đã trực tiếp nói chuyện với mình thì âu cũng là sự hân hạnh, tôi rất tôn trọng cách xử lý của ông ta, cũng cảm thấy muốn quay trở lại công việc hơn là môi trường mới vì công việc đang tốt đẹp.
Công việc của tôi dường như trở nên tốt đẹp hơn hẳn, nhiều việc quan trọng hơn, lương cũng cao hơn. Khi gặp gỡ, báo cáo công việc trực tiếp cho ông, cách đối xử ưu tiên và thân thiện hơn khiến tôi e ngại. Dần dần tôi thấy mến tính cách khảng khái và đã đón nhận không lẩn tránh những ánh nhìn cảm xúc của ông.
Chồng bảo lúc này em có chuyện gì buồn và lo nghĩ sao, tôi chỉ có thể nói vì công việc. Hơn 34 tuổi mà tôi vẫn thấy rung động lạ lùng, như chưa từng có trước đây vậy. Chưa có bất kỳ điều gì xảy ra nhưng tôi đang cảm thấy thật bất lực với cảm xúc của chính mình, nhìn gia đình yên ổn của mình chợt thấy lòng sao lo sợ. Tôi đã nghĩ đến việc không mong sự tha thứ, có thể ly hôn, có thể đánh đổi. Ranh giới thật mong manh, lý trí tôi cũng tỉnh táo để có thể nói lên được điều này và vẫn mong ràng buộc gia đình mạnh hơn để xua tan những cảm xúc nhất thời đang tiếp diễn.
Hòa AN