Lại thêm một mùa Giáng Sinh nữa em phải sống trong sự cô đơn.
Một Giáng Sinh nữa sắp đến, vậy là lại thêm một mùa Giáng Sinh hai đứa mình không được ở cạnh nhau. Chẳng biết ở phương xa ấy anh đang thấy thế nào, còn em thì đã cảm nhận được rõ ràng cái cảm giác lạnh lùng đang bao trùm lấy cơ thể. Nhưng có lẽ cái lạnh chờn vờn phía bên ngoài da thịt sẽ chẳng khiến cho lòng em cóng buốt đến thế nếu như trái tim em được sưởi ấm bằng một tình yêu theo đúng nghĩa là tình yêu.
Người ta vẫn thường bảo rằng yêu xa giống như một cơn gió, có thể thổi bùng lên ngọn lửa lớn và dập tắt một ngọn lửa nhỏ. Nếu như vậy thì có lẽ tình yêu của hai đứa chúng mình nằm ở vào khoảng giữa, chẳng quá lớn để cơn gió kia có thể tiếp thêm sức mạnh nhưng cũng không quá nhỏ để tắt ngấm cùng với khoảng cách không gian và thời gian.
Nhiều khi em cứ tự hỏi rằng liệu thứ tình cảm mà chúng mình đang dành cho nhau có thật sự là một tình yêu không nhỉ. Anh yêu em là thật, nhưng không thể phủ nhận có những điều còn thật hơn, đó là việc anh đi mãi không về, là việc thỉnh thoảng trái tim anh vẫn “rung rinh” trước một vài người con gái khác ngoài kia. Chỉ là một chút rung động thôi nhưng nếu tình yêu dành cho em đủ lớn thì có khi nào anh như vậy không?!
Em khác anh ở điểm từ ngày chúng mình xa nhau chưa bao giờ em thấy động lòng trước bất kỳ một ai khác. Em vẫn một lòng một dạ, chỉ có điều đôi lúc em cũng không dám chắc được có phải đó là tình yêu. Nhiều khi thấy nhớ anh đến quay quắt, đó là những lúc em tự cảm nhận được mọi tế bào ở trái tim đang đỏ rực màu tình yêu của mình đều hướng về phía anh. Em đã yêu anh, yêu đến đau lòng khi phải tự mình chịu đựng sự vô tâm của anh từ phương xa ấy.
Nhưng hơn một lần em đã có trong đầu suy nghĩ muốn chấm dứt mối tình này. Buồn bã, chán nản, thất vọng có lẽ sẽ chẳng là gì nếu nó không đi kèm với sự khô khan, tẻ nhạt của anh. Đã gọi là tình yêu thì phải có cả hai người cùng nhau vun đắp, còn nếu chỉ một người xây thì thứ tình cảm đó sẽ chẳng vững chãi đâu anh. Em đủ tự tin rằng mình sẽ chờ đợi được, nhưng lòng kiên nhẫn đối với thứ hạnh phúc cứ đắp lại vỡ của hai đứa mình thì có lẽ đã sắp cạn rồi.
Em đã dần quen với sự vô tâm của anh nên cũng chẳng còn dành quá nhiều thời gian để nghĩ ngợi về điều ấy, chỉ là tự dưng hôm nay thấy bạn bè rục rịch rủ nhau đi chụp ảnh kỷ niệm em mới chợt nhớ ra rằng sắp tới Noen và đã lâu lắm rồi hai đứa mình chẳng còn thói quen gửi ảnh cho nhau. Có lẽ nào yêu thương của chúng mình lại nhanh nhạt nhòa đến thế?!
Còn chưa tới Giáng Sinh mà đường phố đã ngập tràn những màu đỏ và trắng. Người ta nắm tay nhau đi trên phố, những đôi mắt biết cười ngước lên nhìn ông già tuyết đầy ước ao. Dù chỉ có một mình nhưng em cũng bước đi và cũng muốn ước. Có thể em đã quá lớn tuổi để được nhận một món quà từ ông già tuyết và có lẽ chẳng ai ngoài anh có thể thực hiện được điều ước ấy của em…
Em mở điện thoại và theo thói quen lại kiểm tra hộp thư đến. Biết hôm nay em không ở nhà, vậy mà anh cũng có lo lắng chút nào đâu. Ngoài trời lạnh lắm và trong lòng em cũng đang rất lạnh. Giá mà có một phép màu nào đó để mùa Giáng Sinh này em không còn cảm thấy cô đơn ngay chính giữa tình yêu của mình.
Hoa Tuyết