Một lần đi công tác, trong giây phút mong manh, tôi đã xao lòng và phản bội vợ. Nhiều tháng nay tôi sống trong dằn vặt, đau khổ. Tôi có nên nói thật và xin vợ tha thứ?
Tôi và em yêu nhau, tiến tới hôn nhân và cùng xây dựng hạnh phúc được gần 5 năm nay. “Chồng bát cũng có lúc xô”, và cuộc sống của vợ chồng tôi cũng vậy, trong gần 5 năm qua cũng không tránh khỏi có những lúc vợ chồng cãi cự. Nhưng nhìn chung, chúng tôi chưa để xảy ra sự xô xát quá lớn. Có chăng chỉ là sự to tiếng với nhau, sự giận hờn và chút “chiến tranh lạnh”.
Một lần, cũng đang trong thời kỳ vợ chồng “chiến tranh lạnh”, tôi giận vợ đến gần 1 tháng và chúng tôi không ngủ chung với nhau, đúng lúc đó tôi được cơ quan phân công đi công tác ở Vũng Tàu.
Tại đây, tôi đã gặp lại người bạn gái cũ hồi cùng học đại học cũng đến Vũng Tàu để công tác. Do chúng tôi có chút ít cảm tình từ thời sinh viên, nên sau 5 năm gặp lại, chúng tôi có biết bao nhiêu chuyện để hàn huyên, tâm sự. Cô bạn thú nhận rằng ngày đó cô ấy cũng yêu tôi mà không dám hé răng lấy một lời vì e ngại chẳng lẽ “cọc lại phải tìm trâu”, trong lúc đó tôi là một chàng trai tỉnh lẻ, nhút nhát nên thích cô mà cũng không dám ngỏ lời.
Lúc đó, tôi đã vô cùng cảm động và cô bạn cũng hơi run lên khi ngồi bên cạnh tôi. Có lẽ một phần cuộc sống vợ chồng tôi thường ngày đã nguội lạnh dần, cộng với cuộc sống vợ chồng của cô bạn cũng có nhiều mâu thuẫn và nhàm chán nên cả hai chúng tôi khi nghe những lời bày tỏ yêu thương, tôi và cô bạn như cây hoa héo được tưới nước. Tôi xao xuyến và cảm thấy rất vui trong lòng.
Sau đó, trong 7 ngày còn công tác ở Vũng Tàu, chúng tôi đã thường xuyên liên lạc gọi điện hỏi thăm nhau và ngày nào cũng hẹn nhau đi ăn tối, uống nước. Ngày cuối cùng của chuyến công tác chúng tôi đi chơi cùng nhau trên bãi biển, rồi đi lòng vòng ngắm cảnh trong thành phố.
Sau cả buổi ấy, chúng tôi mệt mỏi và vào nhà nghỉ thuê phòng nghỉ, mỗi người ở mọt phòng và định bụng rồi sáng hôm sau sẽ chia tay về Hà Nội sớm. Nhưng cũng tối hôm đó, trong khu nhà nghỉ, cô bạn đã mời tôi sang phòng chơi, sau một hồi hàn huyên, chúng tôi đã không kìm được lòng vào lao vào nhau. Chúng tôi đã đi quá cái ranh giới cho phép. Trong giây phút mong manh đó, tôi đã bội ước lại vợ mình. Tôi biết trong chuyện này mình đã phạm sai lầm và có lỗi với vợ.
Sau chuyến công tác về, tôi có mua chút quà cho vợ và con. Rồi vợ chồng tôi cũng làm lành lại với nhau. Cô ấy lại chăm chút cho con và cho tôi ân cần. Hàng ngày, ngoài những giờ đi làm, về đến nhà là vợ tôi lao ngay vào bếp, cặm cụi cơm nước, rồi tắm rửa cho con, lo cho gia đình. Nhiều lúc cô ấy mải việc nhà mà quên cả chăm sóc cho bản thân mình nên hình thức cũng có phần xuề xoà. Nhưng càng nhìn vợ tôi càng thấy xót xa và dằn vặt.
Cũng từ sau chuyến công tác đó, mỗi lần nằm cạnh vợ, gần gũi vợ, tôi lại cảm thấy mình như ngượng ngùng, không còn đủ tự tin vào bản thân. Mỗi lần vợ ôm tôi, tôi lại có một cảm giác lạnh ở sống lưng, thấy ghê tởm chính bản thân mình.
Nhiều hôm tôi còn cố tránh vợ bằng cách đi ngủ muộn hơn vợ. Có hôm tôi tôi còn cố tình uống say mèm rồi mới mò về nhà và lấy lý do người đầy hơi men để ngủ riêng ở phòng khác.
Đến giờ này, vợ tôi vẫn không hề biết chuyện, không một chút mảy may nghi ngờ về tôi. Nhiều tháng nay tôi cứ sống trong dằn vặt bởi thương vợ và ân hận. Tôi tâm sự với cậu bạn thân thì cậu ấy bảo tôi là “thằng điên”, tự nhiên lại đi “lạy ông tôi ở bụi này”.
Nhưng bản thân tôi thì không thể nào cho chuyện đó thoát ra khỏi ký ức, khỏi sự ám ảnh về lỗi lầm của mình. Tôi có nên nói hết sự thật với vợ và xin vợ tha thứ?
Theo Vnmedia
tui nghi a khong can phai noi voi vo ,chi can a bjet nhan ra loi cua mjnh sua chua va phai bu dap cho vo bang cach ythuong vo con the hien qua hanh dong la dc
vi khi nge a noi ra su that nhu vay chi ay nghi khac ve nguoi chong cua mjnh va xe ghe tom a hon