Sáng nay, cô bạn thân tìm tới cơ quan và kéo tôi ra ngoài uống cà phê. Mặt nó tỏ ra vô cùng nghiêm trọng.
Chỉ kịp đợi tôi uống hết ngụm đầu tiên, nó đã xổ ra cả tràng: “Này, hình như lão chồng mày có bồ. Đã 3 lần tao bắt gặp lão ý đi với một em chân dài rồi. Mấy lần trước, tao cứ nghĩ mình nhìn lầm. Nhưng, lần này thì chắc chắn đúng. Vậy nên, tao phải đến báo tin ngay cho mày”.
“Thật đúng là…” – cô bạn bỏ dở câu nói bằng cái thở dài héo hắt. Tôi bình tĩnh đặt ly cà phê xuống bàn, hỏi lại: “Thế hả? Ok. Cảm ơn mày. Thôi, tao phải lên làm việc đây”. Nghe vậy, cô bạn nhảy chồm ra khỏi ghế, nhìn tôi bằng đôi mắt in hình hai dấu hỏi to đùng: “Này, mày có làm sao không? Lão ấy là chồng mày. Lão ấy đang đi với một người phụ nữ khác. Ấy vậy mà mày cứ dửng dưng như thể đây là chuyện nhà hàng xóm vậy.
Nghe bạn nói, tôi bỗng ngẩn tò te và rồi chất vấn lại bản thân mình. Ừ, thì chuyện nhà tôi mà. Tôi cũng muốn cáu lắm, muốn nổi giận lắm nhưng sao người cứ lạnh băng, chẳng có tí cảm xúc nào. Có lẽ, nhìn cái vẻ mặt thản nhiên vô hồn của tôi, cô bạn không chịu nổi đã đùng đùng xách túi về trước. Lẽ thường, nghe một tin sốt dẻo như vậy, tôi sẽ phải mặt đỏ tía tai và chất vấn bạn hàng chục câu liền: Nào là có thật không? Mày gặp lão ấy lúc nào, ở đâu? Con bé đó trông ra sao, xinh hay xấu? Họ có biểu hiện tình cảm không?
Vậy mà tôi tuyệt nhiên chẳng thốt lên được câu nào. Ngay cả gọi bạn quay lại cũng không.
Hôm đó, nghi án chồng có bồ mà cô bạn thân cung cấp cứ ám ảnh tôi suốt. Gọi là không nghĩ gì thì không phải, nhưng, điều làm tôi đau đớn lại không phải về việc chồng ngoại tình (có hoặc không) mà là cảm xúc của mình. Tôi tự hỏi mình làm sao vậy? Người đó là chồng tôi, sao tôi lại dửng dưng thế? Hay là tình yêu của chúng tôi đã chết rất lâu, trước cả khi tôi nhận ra nó không còn tồn tại?
Tôi và anh ấy lấy nhau đến nay đã được 15 năm. Chúng tôi có với nhau hai mặt con. Nếu so với lời tuyên bố của một chị cùng cơ quan: Đời sống vợ chồng chỉ kéo dài 5 năm là cùng thì hôn nhân của chúng tôi đã “thọ” lắm. Một lần, công đoàn cơ quan tôi mời một chuyên gia tư vấn tâm lý đến nói chuyện tình yêu – hôn nhân cho cán bộ nhân dịp ngày phụ nữ VN 20/10. Trong buổi đó, chuyên gia hỏi chúng tôi: “Các bạn cảm thấy hôn nhân của mình thế nào? Các bạn thấy mình hạnh phúc hay bất hạnh? Hàng loạt cánh tay đưa lên. Người thì bảo tôi hài lòng về những gì mình đang có. Người thì thở hắt bảo: “Hôn nhân của tôi chán chẳng buồn chết”. Đến lượt mình, tôi nói: “Tôi thì chẳng buồn cũng chẳng vui”. Có một điều tôi muốn nhưng không dám nói ra là kỳ thực, tôi còn không nhớ mình có cuộc sống vợ chồng nữa kia. Kết thúc buổi nói chuyện hôm đó, trước khi ra về, vị chuyên gia tâm lý có gặp tôi và nói rằng: “Em cẩn thận với cuộc sống gia đình của mình nhé. Em vui cũng được, buồn cũng được nhưng ít ra là còn cảm xúc chứ sống với nhau mà vô cảm hoàn toàn thì thật đáng lo ngại”.
Sau đó, theo lời gợi ý của chuyên gia, tôi bắt đầu để mắt hơn đến gia đình của mình. Tôi kiểm tra xem trong một ngày đời sống vợ chồng của chúng tôi ra sao. Sáng, tôi trở dậy xách làn đi chợ, mua thức ăn. Khi tôi về thì chồng cũng đã dậy.
Chúng tôi thường chạm mặt nhau trong phòng khách, nhưng chồng tôi sẽ lánh về bên phải để nhường đường cho tôi đi vào bếp. Tôi chẳng cảm ơn chồng một câu, còn chồng thì cũng chẳng hỏi em đi chợ về rồi đấy à, em mua gì cho bố con anh ăn đấy. Như điều tất yếu, tôi mua gì thì cả nhà ăn vậy. Chẳng ai thắc mắc là sao không ăn món này, món kia. 7h30, chúng tôi bắt đầu ra khỏi nhà. Sống cùng phòng nhưng chúng tôi có 2 tủ quần áo riêng. Vì thế, ai thích mặc gì thì tự ra tủ mình chọn lấy một bộ. Bàn là đã có, thích thì là, không thích thì tự biên tự diễn. Rồi cặp ai người đó xách, ai xong trước ra trước, ai xong sau ra sau. Con cái lớn tự lo được nên chẳng ai phải đèo bòng đứa nào.
Tôi ra đến cửa là lao xuống cầu thang, trong đầu lởn vởn đủ thứ, nào là công việc hôm nay không biết có thuận buồm xuôi gió không? Tiền tháng này còn nhiều hay ít? Tôi chẳng biết chồng mình mặc áo gì, quần gì. Vì thế có dạo, cô bạn thân gọi cho tôi hỏi hôm nay chồng mày mặc bộ gì đi làm (chắc đó là lần đầu tiên nó bắt gặp chồng tôi đi với em nào đó), tôi đã thành thật trả lời: “Xin lỗi, tao không biết”. “Vậy, mày thử gọi đến cơ quan xem lão ấy có ở đó không đi, việc gấp lắm”. Tôi lại cười: “Số cơ quan lão ấy tao cũng không biết nốt vì đã bao giờ gọi đâu”. Thế cơ quan lão ấy ở đâu, cô bạn sốt ruột. Nào đã lên bao giờ đâu, chỉ biết nó nằm trong cái tòa nhà cao tầng ở chỗ tháp nước ấy. Cô bạn hét lên một tiếng “chịu mày” rồi cụp máy.
Quả là thế thật, ngoài việc cùng sống chung dưới một mái nhà, tôi chẳng có thêm thông tin gì về chồng cả. Thậm chí, nói không ai tin, người ngoài có khi còn hiểu chồng tôi hơn tôi. Họ còn biết anh ý đang làm gì, biết địa chỉ email, nick chat của anh ấy. Còn tôi, trừ mỗi tối gặp nhau, còn lại suốt cả ngày, chẳng bao giờ bấm máy gọi điện, nhắn tin cho chồng. Nhà cửa đó, chồng thích về lúc nào thì về. Đến giờ chưa về thì mẹ con tôi sẽ ăn cơm trước.
Riêng khoản đi ăn trưa, xem phim cùng nhau thì… với tôi đó là thứ vô cùng xa xỉ, hơn cả là hái sao trên trời.
Tuy vậy, tối đó, sau khi gặp bạn, tôi cũng cố tỏ ra quan tâm đến chồng hơn. Trong bữa ăn, tôi không còn quay ra chỉ nhăm nhăm gắp thức ăn cho con như trước mà nhìn lên… ngắm chồng. Tôi chợt nhận ra, lâu lắm rồi, tôi chưa từng nhìn thẳng vào mặt chồng như vậy. Nụ hôn, cái ôm ấp yêu thương càng không. Chồng tôi không nhận ra sự thay đổi đó ở tôi, vẫn cắm mặt vào ti vi, mồm nhai cơm như một cái máy. Anh ăn xong trước nhất. Đặt đũa xuống bàn, chồng tôi bước ra phòng khách, lại bật ti vi lên xem. Còn tôi, con ăn xong bắt đầu quắn lên rửa một đống bát đĩa. Chẳng ai nói với ai câu nào.
Các con thì bận học, chồng bận xem ti vi, còn tôi bận dọn dẹp. Khi vãn việc, chúng tôi trở vào phòng riêng. Mỗi người lại cắm mặt vào một thứ. Tôi dùng máy tính, check mail, chat chit còn chồng thì lướt web, chơi điện tử trên Ipad. Từ màn hình bên này, cô bạn thân nhảy vào, liên tục hỏi: “Mày đã nói chuyện với chồng chưa? Lão ý đúng là có bồ không? Mày có thấy lão ý khác lạ không?” Tôi vội vàng đánh máy trả lời: “Chưa nói. Mà cũng chẳng biết nói gì. Lão ý vẫn thế. Và tóm lại, tao chẳng muốn biết làm gì”.
Hết cô bạn thân, lại có thêm mấy đồng nghiệp ở cơ quan nhảy vào bắt chuyện. Từ chuyện vui chuyện buồn, đến cả tán láo toét để giết thời gian… tôi cũng chơi hết. Nhưng, tôi chợt nhận ra, mình có thể trò chuyện với bất kỳ ai, trừ chồng. Tôi chát với cả thế giới này, nhưng chưa một lần trong bao năm qua, nói chuyện với chồng có đầu có đuôi quá mươi phút.
Tắt máy vi tính, tôi quay sang thử bắt chuyện với anh. Cô bạn khuyên tôi hãy thử tâm sự với chồng chuyện ở cơ quan, chuyện bạn bè và hỏi ý kiến lão ý. Ngụ ý của bạn tôi là hãy cải thiện quan hệ “nhạt toẹt” để kéo lão ý về với mình. Và tôi làm theo. “Hôm nay, con Hoài đến chỗ em đấy. Nó rủ em mua chung cư. Nó có suất, anh thấy thế nào?”. Tôi bịa ra chuyện Hoài – cô bạn thân rủ mua chung cư – hy vọng sẽ khiến anh thu hút. “Thể hả. Nó giàu nhỉ”. Chồng tôi đáp. “Chuyện, chồng nó vừa mới được thăng chức lên làm tổng giám đốc rồi. Nó không giàu mới lạ”. “Ừ”, chồng tôi đáp và vẫn cắm cúi vào Ipad. “Thế anh thấy mình có nên mua nhà chung cư không?” Tôi tiếp tục tấn công. “Tùy em. Đủ tiền thì mua, không đủ thì thôi”. Và câu chuyện giữa chúng tôi kết thúc không đầu không cuối như vậy. Giả sử bây giờ chồng tôi có nói tiếp thì tôi cũng sẽ chào thua. Bởi, tôi thấy mình chẳng có tí hứng thú gì nói chuyện với chồng cả. Tôi lấy cuốn truyện ra đọc, lát sau quay sang thì chồng đã ngủ từ lúc nào. Tôi tắt đèn, bò vào chăn, và xoay lưng vào anh. Thế là xong một… buổi tối vợ chồng.
Đến bây giờ, câu hỏi chồng có ngoại tình không với tôi vẫn là ẩn số. Mà đúng hơn là ẩn số mà tôi cũng chẳng buồn tìm hiểu. Chúng tôi vẫn sống dưới một mái nhà, nhưng cứ nhàn nhạt như vậy. Chồng tôi chẳng đánh mắng tôi, cũng chẳng cãi vã với tôi. Hết giờ anh ấy vẫn về nhà. Lương tháng vẫn nộp đều đều. Chỉ có điều, chúng tôi không có gì đột phá cả. Thi thoảng, cô bạn thân vẫn đến nhà tôi chơi. Để thăm dò chồng tôi, cô bạn trêu: “Anh ơi, vợ anh nó có bồ đấy. Ở cơ quan nó, có một anh chàng sếp trẻ đẹp trai, mê nó cực kỳ”.
Chồng tôi chỉ cười bảo: “Làm gì có chuyện đó”, rồi anh cũng nhanh chóng quên luôn. Tôi chờ mãi mà chẳng thấy anh chất vấn, ghen tuông cho dù sâu thẳm, tôi lại mong anh làm điều đó. Thi thoảng, tôi mua váy mới, làm lại tóc, uốn lại lông mi, chồng tôi cũng chẳng nhận ra. Bởi có bao giờ anh sờ vào tủ quần áo của tôi đâu mà biết tôi có những bộ nào. Cũng như vậy, tôi cũng kệ, anh có bồ cũng được mà không cũng được. Nhiều lúc tôi nghĩ, nếu anh có bồ thật thì sao nhỉ? Thì ly hôn. Đó là câu trả lời mà tôi nhanh chóng vẽ ra. Rồi tôi lại tự hỏi: Sao mình có thể nói ra hai từ ly hôn nhẹ nhàng đến thế, thoải mái đến thế.
Trời ơi, hôn nhân của chúng tôi, có ai định nghĩa giúp là đang ở “thể” nào không?
Theo Bình Yên / Đời sống Gia Đìnd