Tôi yêu anh (một Việt kiều Pháp), nhớ mong anh rất nhiều, vậy mà khi tôi buồn, cần anh để tâm sự thì cái mà tôi nhận được là sự hững hờ vô tâm. Vì anh nghĩ có tiền, có địa vị và là người sẽ cho tôi cuộc sống sung túc hơn thì tôi phải là người luôn quan tâm đến anh. (Hải Yến)
>Tôi ảo tưởng hay phụ nữ bây giờ thiếu kiên nhẫn?
From: Hải Yến
Sent: Wednesday, May 19, 2010 10:47 PM
Chào anh Hưng,
Tôi đã xem qua tâm sự của anh trên VnExpress.net, tôi thấy hình ảnh mình trong những cô gái mà anh đã đề cập, vì vậy tôi mạo muội viết vài dòng để tâm sự cùng anh và các bạn độc giả để có thêm “cái nhìn toàn cảnh” về các mối tình của các cô gái Việt Nam và các chàng trai Việt kiều.
Anh có hỏi, anh có lỗi gì không, anh có sai không về quan niệm hôn nhân? Theo tôi tình yêu không tự dưng đến, tình yêu cần phải kiếm tiềm và nuôi dưỡng. Vậy anh đã thiếu gì để cây tình yêu của mình chết yểu chỉ sau vài tháng?
Tôi biết, anh có tất cả điều kiện mà theo anh là “American dream” cho những người Việt xa xứ và những người Việt đang sống ở Việt Nam. Con người người ta chia theo 2 phần, phần con và phần người. Phần con người ta cần những điều mà anh đang có, nhà cao cửa rộng, người chồng có trình độ và khả năng kiếm tiền, có điều kiện thư giãn và cuộc sống đầy đủ tiện nghi. Phần người, người ta cần sự chia sẻ, yêu thương, quan tâm, chăm sóc, thông cảm và tôn trọng…
Theo quan điểm của tôi, anh mới chỉ có một nửa cơ bản của “hành trình đi tìm kiếm người bạn đời” của những cô gái. Anh thử xem lại mình còn thiếu những gì sau đây không nhé.
1. Anh mong đợi gì từ các cô gái Việt Nam? Chắc hẳn là anh đã có sẵn một danh sách những điều anh mong đợi vì theo anh thì “không thể chọn vợ một cách cẩu thả”. Tôi đoán các cô gái anh chọn ắt hẳn là người có hiểu biết, có trình độ, xinh đẹp và có tâm hồn. Vậy có khi nào anh tự hỏi chính mình các cô gái ấy mong đợi gì ở anh?
2. Anh cần thử thách các cô ấy bằng tình yêu, các cô ấy ra đi không phải vì thiếu kiên nhẫn trước sự thử thách của thời gian. Các cô ấy ra đi vì thấy những điều cô ấy mong đợi không được đáp ứng (về phần người). Vì khi yêu, ai chả cần sự quan tâm chia sẻ, tình yêu xa cách về địa lý thì cần lắm sự quan tâm lẫn nhau. Anh có bao giờ chia sẻ cùng các cô ấy về cuộc sống của anh, về những vui buồn hằng ngày, về những dự định tương lai. Về phía các cô ấy, anh có bao giờ chủ động tìm hiểu các cô ấy đang nghĩ gì, đang có những lo lắng gì, anh có làm hết sức mình để các cô ấy hạnh phúc và tin vào tình yêu của anh?
3. Cũng có khi các cô ấy dừng lại để kiểm chứng một điều, anh có quan tâm đến mối quan hệ hiện tại không, nếu như có, ắt hẳn anh không dễ dàng để cô ấy dừng lại khi chưa có một lý do cụ thể. Anh không ý kiến gì mà cũng lẳng lặng để các cô ấy ra đi, vậy các cô ấy có đủ lý do để không chờ đợi anh nữa vì họ nghĩ anh chỉ chơi qua đường mà thôi.
Tôi nói những điều trên đây từ những suy nghĩ và trải nghiệm của chính mình. Nhân đây tôi muốn kể cho anh và độc giả nghe chuyện của tôi, có thể để anh hiểu thêm.
Tôi xin tự giới thiệu đôi nét về mình để anh và độc giả hiểu thêm. Tôi năm nay 31 tuổi và chuẩn bị kết hôn, ngoại hình tôi cũng tương đối dễ nhìn, tôi là cô gái độc lập về tài chính cũng như tinh thần. Tôi sống xa gia đình từ khi 15 tuổi và tốt nghiệp đại học. Tôi cũng từng trải qua nhiều mối tình, ta có, Tây có, Việt kiều có. Tôi không phải thuộc tuýp người vọng ngoại, nhưng thật sự các chàng trai ở Việt Nam không thu hút được tôi và không đáp ứng được các mong đợi cơ bản của tôi về một người bạn đời.
Trước đây tôi có quen một người bạn trai, anh ấy là Việt kiều Pháp và lớn hơn tôi 8 tuổi. Chúng tôi quen nhau do cùng chung chuyến du lịch tại Nha Trang. Theo tâm sự của anh, anh từng ly dị vợ và không còn hứng thú với phụ nữ bên đó. Những chuyến du lịch VN của anh ấy chỉ mong tìm được một người bạn đời như mong đợi, mặt dù bà con ở Việt Nam muốn mai mối cho anh, nhưng anh không thích kiểu quen biết như vậy. Vì anh ấy muốn tìm thấy cô gái của mình một cách tự nhiên.
Về lại Sài Gòn, tôi và anh cũng có hẹn hò ăn tối và tình cảm nảy sinh một cách tự nhiên. Tôi thì có tình cảm với anh chân tình, còn anh thì tôi có cảm giác chưa mặn nồng lắm, rồi anh về nước, ban đầu cũng liên hệ thường xuyên bằng điện thoại, email, chat… Tình cảm trong tôi càng lớn dần theo thời gian. Khi tôi yêu anh chân thành, tôi đã nhớ mong anh rất nhiều, vậy mà khi tôi buồn vì nhớ anh, tôi rất cần anh những lúc như thể để tâm sự để an ủi phần nào sự xa cách, nhưng cái mà tôi nhận được đó là sự hững hờ vô tâm.
Vì anh nghĩ rằng có tiền, có địa vị và là người sẽ cho tôi cuộc sống sung túc hơn thì tôi phải là người luôn quan tâm đến anh. Nếu tôi gọi cho anh đúng lúc anh ngủ, dù tôi có đang khóc vì chuyện buồn gì đó, anh cũng chẳng bận tâm, hôm sau anh lại trách tôi sao mà có chuyện gì cũng khóc lóc với anh hoài. Khi tôi cần nói chuyện với anh về một vấn đề gì đó, nhưng anh đang bận thì xin hẹn lần khác nhé, đừng có mà quấy rầy anh. Khi tôi cô đơn chờ anh online thì anh lại đi ngủ một cách hững hờ. Anh bận, anh buồn… tôi phải biết và phải hiểu điều đó. Anh không bao giờ hỏi thăm hay quan tâm đến những mong muốn của tôi.
Chính những điều đó làm tôi nghi ngờ tình cảm của anh và của tôi, tôi hỏi thẳng anh có yêu tôi không, nếu có hãy thay đổi vì tôi rất đau khổ khi thấy anh hững hờ, nếu không yêu nhau hãy chia tay… Anh ấy bảo không muốn chia tay. Dù vậy tình cảm cứ nhạt dần nhạt dần trong tôi vì tôi không còn mong đợi nơi anh nữa.
Trước khi anh ấy trở lại VN khoảng hơn một tháng, tôi đã chọn cho mình một hướng đi khác, hướng đi không còn anh. Tôi cũng không buồn nói lời chia tay vì tôi thấy không cần nói ra thì tình cảm chúng tôi cũng đã lạnh nhạt rồi.
Ngày anh trở về Việt Nam, tôi không còn mong đợi như trước đó vài tháng. Anh hẹn gặp tôi tại quán cà phê, tôi đến gặp anh với ánh mắt buồn và đó là lần cuối tôi gặp anh.
Tôi tiếc cho khoảng thời gian và tình cảm tôi dành cho anh, tôi buồn vì không hiểu mình làm sai điều gì trong tình yêu và trong mối quan hệ với anh. Tôi buồn vì anh không đến với tôi bằng tấm chân tình nhưng lại muốn tôi đến với anh bằng tất cả.
Và rồi tôi ra đi, không một lời chia tay, không một giận hờn, nhưng trong tim tôi vẫn nhói đau về những điều mình chưa hiểu: Anh cần tôi cái gì? Những gì tôi mong đợi nơi anh có quá khả năng đối với anh và với một người đàn ông không?
Giờ đây, tôi đang hạnh phúc bên người mà tôi sẽ gọi là chồng trong tương lai gần. Anh ấy là người Pháp, đang sinh sống và làm việc tại 2 nơi Việt Nam và Pháp. Tôi hạnh phúc và mãn nguyện với những gì mình đang có. Tuy nhiên, trong sâu thẳm tôi vẫn buồn về mối tình với chàng Việt kiều ấy, chúng tôi vẫn chưa nói với nhau một lời chia tay.
Hải Yến