Sự cố thuê người yêu dịp Tết

“Ơ, thằng Hưng hôm qua còn gọi cho anh. Nó bảo em về quê nghỉ Tết rồi mà. Sao bây giờ em lại biến thành người yêu chú anh vậy?”.
“Em …” – mặt Huyền đỏ bừng, không biết nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Mạnh Linh. Cả họ cũng đều đưa mắt nhìn anh, đợi 1 câu giải thích hợp lí.

28 tuổi nhưng Minh vẫn dửng dưng với chuyện chồng con. Đã có tấm bằng thạc sĩ kinh tế và công việc rất khá nhưng cô chưa thỏa mãn. Còn tấm bằng Tiến sĩ chờ cô kia, lấy chồng làm sao được? Cô thấy 1 mình thế này vẫn hạnh phúc vui vẻ chán, đâu cần chồng với con cho thêm nợ, ít ra là ngay lúc này cô chẳng thiết.
Cô không đoái hoài không có nghĩa là bố mẹ cô cũng vậy. 2 năm nay, bố mẹ cô đã như kiến bò trong chảo nóng. Mỗi tối họ không gọi điện nỉ non với cô thì sẽ ngủ không yên. Trăm phương nghìn kế không thuyết phục được cô, cuối cùng mẹ cô đưa ra tối hậu thư: Tết này mà cô không tự dẫn 1 chàng về thì mẹ cô sẽ ra tay quyết hộ cô 1 mối, không để cô thích làm gì thì làm nữa.

Cực chẳng đã, Minh bèn thuê 1 chàng người yêu để ra mắt bố mẹ, hòng yên thân được lúc nào hay lúc ấy. Cô đã nhanh chóng lựa được 1 anh ở công ty dịch vụ, khá đẹp trai, mau mồm mau miệng lắm. “Hơi có phần xởi lởi quá, nhưng như thế mới được lòng các cụ ở quê” – Minh thầm nghĩ.

Lúc nhìn thấy mặt mũi người có thể là chàng rể tương lai, bố mẹ Minh vui suýt khóc. Thế là sắp “đá” được quả bom nổ chậm ra khỏi nhà rồi. Tất nhiên, anh chàng kia được tiếp đãi thịnh tình hơn bao giờ hết.
Chàng “chém” rất nhiệt tình: “Cháu đang theo học Tiến sĩ ở Mỹ, sang năm về rồi sẽ tính chuyện 2 đứa. Bố mẹ cháu đều ở Hà Nội, có sẵn nhà rồi chỉ chờ cháu lấy vợ về ở thôi”. Chàng nói vậy, ý là thời gian tới có muốn cháu cũng chẳng về thăm 2 bác được đâu ạ!

Lại thấy chàng ăn nói mồm miệng, liên tục hỏi thăm bác thế này, bác thế kia, bố mẹ Minh đã vui càng vui thêm, chỉ thiếu nước đốt pháo ăn mừng.

Tối, ăn cơm xong, Minh đi rửa bát để bố mẹ ngồi tiếp chuyện chàng. Nhưng Minh đâu biết, anh chàng lại tót ra sân gọi điện cho bạn. Chả biết gọi cho bạn nào mà anh anh, em em ngọt xớt. Chuyện cũng chẳng đáng nói nếu như cái âm lượng của chàng không to tướng lên, bố mẹ Minh trong nhà nghe không sót câu nào. Nào là “Anh nhớ em quá”, “Ước gì được ôm em 1 cái”… “Tình chàng ý thiếp” chán chê mê mỏi gần nửa tiếng. Minh trong bếp ra cũng vừa kịp nghe rõ mồn một câu cuối: “Hôn tạm biệt cục cưng của anh nè! Chụt!”.

Sự cố thuê người yêu ăn tết
Sự cố thuê người yêu ăn tết

Cô chết đứng. Chỉ hận không ra “đập” te tua cái anh chàng vô duyên vô ý tứ kia 1 trận. Bố mẹ cô thì im lặng chẳng nói chẳng rằng, cứ nhìn cô chằm chằm.

Mẹ lôi cô lên lầu, thái độ sặc mùi thuốc súng: “Chuyện là thế nào? Nó không phải người yêu con hay nó là 1 thằng lăng nhăng mà con không biết?”

Minh ức lắm, chỉ tại cái tên chết tiệt vô duyên kia thôi. Cô đành cắn răng nhận rằng mình không có mắt, yêu nhầm tên đa tình, hứa hẹn lần sau sẽ xem xét kĩ càng hơn. Bố mẹ cô mà biết ông bà bị “lừa” thì coi như cô xong đời, sau này người yêu thật có khi cũng chẳng tin nữa ấy chứ.

Sáng hôm sau, Minh nhanh chóng tống tiễn anh chàng kia về, nhắn nhủ “tình cảm” rằng: “Tôi nhất định sẽ đòi bồi thường, dám cung cấp cho tôi hàng kém chất lượng!”.

Mạnh Linh cũng cùng cảnh ngộ chưa muốn lấy vợ mà ông bà ở quê cứ giục loạn lên. Ông bà đâu có nghĩ như bọn trẻ, rằng 33 vẫn thanh niên chán, rằng đàn ông con trai chưa có sự nghiệp thì ai thiết lập gia đình.
Vậy là để tránh đau đầu nhức óc với những lời khuyên bảo có, quát mắng có, giận hờn có của mẹ, anh cũng tập tễnh đến thuê 1 nàng người yêu cho mình.

Anh khôn đáo để, chọn 1 nàng nhìn trẻ trung, vẫn còn là sinh viên, để tiện đối đáp với bố mẹ: “Còn chờ cô ấy ra trường đã chứ!”. Mà nàng này cũng đúng là sinh viên năm 2 thật, Tết nhất đi làm thêm kiếm ít phí sinh hoạt mà!
Dẫn nàng về, Mạnh Linh hãnh diện lắm. Lại không à? Nàng xinh xắn, dịu dàng, lại rất ngoan ngoãn lễ phép. Ai cũng khen anh khéo chọn, rồi “chậm mà chắc”. Quả thực, anh cũng thấy thích nàng ấy. Nếu như không phải nàng bảo nàng đã có người yêu, có khi sau vụ này anh quay ra tán nàng cũng nên.

Anh em họ hàng nghe nói anh dẫn người yêu về ra mắt nên tụ tập rất đông ở nhà anh để chiêm ngưỡng chuyện lạ. Chả gì cũng là “ông chú già” trong họ sắp “xuất chuồng”!

Thằng cháu họ (đang là sinh viên năm 3) vừa đến đã kêu lên thất thanh: “Ơ, có phải Huyền không thế?”
Nàng bất ngờ, lúng túng: “Vâng… em…”.

“Ơ, thằng Hưng hôm qua còn gọi cho anh. Nó bảo em về quê nghỉ Tết rồi mà. Sao bây giờ em lại biến thành người yêu chú anh vậy?”.

“Em …” – mặt Huyền đỏ bừng, không biết nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Mạnh Linh. Cả họ cũng đều đưa mắt nhìn anh, đợi 1 câu giải thích hợp lí.

Anh thì như bị nghìn mũi tên bắn vào người, tuyệt vọng không còn gì để mất. Làm sao mà anh ngờ được người yêu của Huyền lại là bạn của thằng cháu trời đánh của anh và bọn nó còn biết nhau nữa. “Mà cái thằng cháu mình cũng vô tâm, quá đáng thật đấy, nỡ đưa mình lên đoạn đầu đài thế này!” – Mạnh Linh nghĩ.
Thế là anh đành thành khẩn khai ra sự thật. Đấy, lại thêm thêm cái tội dối trá. Bao giờ mới gột được tiếng nhơ này đây?

Theo HPGĐ

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.