Gửi anh của một thời

Người ta thường bảo “Mối tình đầu là mối tình đẹp nhất, rất đậm đà và cũng rất đắng cay”. Đã ba năm, kể từ ngày anh lên tiếng đặt dấu chấm cho mối tình đầu của chúng mình, em vẫn không thể quên…

Quên sao được khi mà trong ví em luôn có hình của hai đứa chụp chung. Có lẽ bức hình là rào chắn để em không thể tới với người con trai khác. Em không còn nhớ anh da diết như những ngày đầu anh nói chia tay nữa, tim em cũng không còn đau mỗi khi em thấy anh đi với người con gái khác nữa. Chỉ còn một nỗi nhớ trống rỗng, không tên và khó hiểu, chai lì vì đã hy vọng nhiều, và thất vọng quá nhiều.

 

Có những lúc ngồi một mình trên sân thượng, em ngắm những đóa điệp vàng rụng lả tả xuống sân nhà. Nỗi nhớ anh lại ùa về, em nhớ con đường ngày xưa hai đứa đi chung, nhớ những buổi chiều cùng đạp xe trên con đường dài hút hút tưởng như là bất tận, nhớ bàn tay ai ấm áp đưa lên vỗ về, và nhớ ánh mắt ai đó tìm em dáo dác trong một buổi tối mưa dữ dội. Tất cả những ký ức về anh tưởng đã chôn chặt trong lòng giờ lại ùa về như cuộn phim không lời.

 

Em có phải là mối tình đầu của anh không nhỉ? Có lẽ là không. Anh là con thuyền, anh thuộc về biển cả với những con sóng ngoài khơi cứ chòng chành mãi không biết chán. Em chỉ là bờ cát, em thuộc về những gì bình yên mà anh cho là nhàm chán.

 

Anh ra đi. Cuộc sống đã có vô vàn lý do để chúng mình trở thành hai kẻ yêu nhau hạnh phúc nhất thế gian thì cũng có ngần đấy lý do để mỗi người trở thành người bất hạnh trong tình yêu với người kia. Em chưa bao giờ trách anh vì điều đó.

 

Anh đã từng nói “khi nào còn yêu, người ta còn tha thứ lỗi lầm cho nhau”. Em đã coi câu nói đó làm niềm tin để vững vàng sống tiếp và cũng để tha thứ cho anh dù biết rằng anh không bao giờ quay lại. Tỏ ra cứng rắn và nở những nụ cười với anh, em ước gì mình là mặt trời để mang những tia nắng mà thực chất là những giọt nước mắt kia sưởi ấm cho thế gian và tự hào rằng nỗi đau của mình có thể mang hạnh phúc cho người khác. Nhưng sao khó quá.

 

Bây giờ em đã là một cô gái thành đạt trong công việc, có những thứ mình muốn, tất cả chỉ để chứng minh cho anh thấy rằng em đã trưởng thành như thế nào từ nỗi đau anh để lại cho em. Hôm nay trời lại mưa, cũng trong một chiều mưa thế này ba năm trước, anh đi bên em và nói “mình không bao giờ xa rời nhau”. Trách anh sao thay đổi quá nhanh nhưng biết sao được khi những thứ em có thể mang lại cho anh chỉ là những gì anh cho là nhàm chán.

 

Em đã nghĩ không biết mình sẽ thế nào vào ngày cưới của anh. Nhưng giờ em lại thấy thật bình yên khi nhìn anh nắm tay một cô gái khác bước vào lễ đường. Cô gái đó thật đẹp và chắc hẳn sẽ mang lại cho anh những gì anh muốn. Tiền là gì nhỉ, tiền không thể mua được tất cả, nhưng thật đáng buồn là nó lại mua được nhiều thứ. Hay ít ra thì nó cũng đã làm anh có được những gì anh mong muốn khi cưới cô gái kia.

 

Quay chân bước đi trong ánh chiều tà, trên con đường quen thuộc ngày nào hai đứa đi chung, em rút bức ảnh hai đứa mình ra, nhìn ngắm và chợt buồn vì những hạnh phúc mình có được sao mong manh quá. Đã tới lúc em nên để nó đi, chúc anh hạnh phúc trên con đường anh đã chọn và vững vàng với bến đỗ của mình.

 

Bảo Anh / Dân Trí

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.