Tag Archives: Sinh con

Vết rạn và thịt thừa!

Ngày ấy, anh và cô yêu nhau tuy chớp nhoáng nhưng nồng nàn và chân thật. Họ gặp nhau một cách tình cờ, yêu nhau một cách chớp nhoáng và quyết định cưới nhau một thời gian cực ngắn sau đó. Đã từng có lúc cô muốn dừng lại vì những vết thương lòng trong quá khứ nhắc nhở cô “không gì là mãi mãi”. Những lúc ấy anh an ủi cô “Không sao đâu, anh biết mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến em choáng nhưng anh biết cách làm người khác hạnh phúc, em yên tâm nhé.”

Rạn da sau khi sinh con
Rạn da sau khi sinh con – Ảnh minh hoạ

Yêu anh, cô quyết định đánh cược hạnh phúc cả đời vào anh. Rồi họ có con như bao cặp vợ chồng khác. Cô từng hình dung được cuộc sống bận rộn sau khi có con nhưng cô không hình dung được những vết rạn và những mớ thịt thừa. Bởi, cô nghĩ đơn giản lắm, sinh con rồi mọi thứ sẽ khác nhưng đó lại là một chuỗi những sự cố gắng trong chặng đường tìm lại mình của quá khứ huy hoàng.

Ngày xưa cô thon thả, đẹp và cực teen trong mắt mọi người. Có lẽ ai cũng quen với hình ảnh đó nên nhìn lại sau khi cô sinh con ai cũng cảm thấy ngạc nhiên. Người vui tính, kẻ xấu miệng nhưng đâu ai biết rằng dẫu đó chỉ là những lời nói đùa thì tim cô cũng đau như cắt. Hơn ai hết, cô luôn muốn mình xinh đẹp. Từ nhỏ, cô thà bị chửi ngu ngốc chứ không bao giờ nói chuyện lần 2 với kẻ chê mình xấu xí. Bây giờ, cô bất lực nhìn đống quần áo cũ của mình chẳng xỏ chân vào được. Quần áo big size thì xấu xa xấu xí khiến cô cũng chả muốn đi mua sắm.

Mà đau lòng nhất có lẽ là lời nói đùa thốt ra từ miệng anh “Em à, sao em lại xăm cả cái quả địa cầu lên bụng thế kia. Giờ em còn mặc cả quần áo của mẹ cơ đấy!” Tim cô như vỡ vụn, anh đâu biết thế giới bên ngoài dù họ có cười cợt cô thế nào cũng không bằng lời nói đùa của anh lúc này. Nó như giết chết tình yêu cô dành cho anh sau bao nhiêu năm mặn nồng ấy. Cô bảo cô muốn ngủ riêng vì em bé khó ngủ. Vì cô cũng chẳng còn tự tin để ở cạnh anh nữa.

Anh chẳng thể hiểu được những vết rạn đó do đâu mà có, những mớ thịt thừa gớm ghiếc ấy do đâu mà thành. Nước mắt cô lăn dài, nhìn đứa con bé nhỏ đang ngủ, lắm lúc, cô ích kỉ muốn nhét nó trở lại vào bụng. Ngày yêu nhau, anh tinh tế biết bao nhiêu, thì giờ đây anh trở tâm bấy nhiêu. Bao nhiêu gánh nặng anh đều đổ cho vợ, bản thân anh, đi làm về rồi nghỉ ngơi, rồi họp mặt bạn bè. Cuộc sống anh không thay đổi so với hồi còn độc thân, nhưng cuộc sống cô thay đổi ngay từ khi cô lấy anh làm chồng. Những thay đối đến quá bất ngờ và quá nhiều khiến cô choáng ngợp. Cô lạc lõng trong chính mái ấm của mình.

Cứ thế, mỗi ngày cô càng đẩy mối quan hệ ấy ra xa hơn. Cho đến bây giờ, cô lại ngu ngốc mơ ước rằng “giá như anh ngoại tình, để cố kết thúc cuộc hôn nhân này một cách nhẹ nhàng hơn”

Hôm nay, nhận được tin một người bạn cũ sắp lấy vợ, cô chỉ viết vài dòng chúc mừng hạnh phúc như thường lệ kèm theo vài lời nhắn

“Chúc anh hạnh phúc trăm năm nhé. Hãy luôn yêu thương vợ mình anh nhé! Trân trọng cô ấy nhiều vào.

À mà lúc vợ mang thai, anh nhớ bên cạnh an ủi nhé. Cô ấy có cáu cũng hãy cảm thông anh nhé. vợ sinh con rồi thì anh nhớ phụ vợ chăm con. Công viêc bên ngoài dù bận đến đâu, về nhà hãy giúp vợ thay tã hoặc tắm cho con cũng được, miễn là phụ cô ấy. Đừng bỏ cô ấy lẻ loi và đơn độc trong cuộc hôn nhân và mái ấm của chính mình….”

Rồi nước mắt cô lăn dài, chẳng hiểu vì sao cô khóc. Ngày xưa anh cũng cật lực theo đuổi cô. Anh dịu dàng, anh quan tâm, anh chăm sóc cô từ ly từ tý. Vậy mà, có lâu lắm đâu, 2 năm thôi, sao 2 người cách xa nhau đến thế. Tiếng con thức giấc o e làm cô dừng những suy nghĩ linh tinh lại…..

Khổ sở vì có con ngay sau khi cưới….

Em lấy chồng năm 24 tuổi. Đám cưới sau đám hỏi 5 tháng. Em có bầu trước cưới một tháng. Cưới xong nhà chồng ra tối hậu thư không được có con sớm, lo làm ăn trước. Trước đó em hỏi chồng giờ muốn bỏ hay muốn giữ, nếu muốn bỏ thì em đi nơi khác sống, nuôi con một mình, không phiền ai. Nếu muốn giữ thì theo đúng kế hoạch ban đầu, tháng sau cưới. Chồng nói con hắn hắn không bỏ.

 

Sinh con ngay sau khi cưới 5 tháng
Sinh con ngay sau khi cưới 5 tháng – Ảnh minh hoạ

Trước khi cưới, mỗi lần về nhà chồng em đều được tiếp đón nồng nhiệt. Cưới xong phát là em được quì nghe thuyết giáo ngay tắp lự. Ức, nhưng cố kiềm chế. Thời gian ở chung với nhà chồng em không biết tới đồng lương của chồng méo hay tròn, toàn bộ đưa hết cho mẹ chồng. Lương em thì đóng góp 2 triệu tiền ăn chung với cả nhà. Còn dư lại 3 triệu thì biếu bố chồng 500k/tháng. Sáng trưa tối em đều ko ăn cơm ở nhà, do chỗ làm cách nhà 20km.

Sang tháng thứ ba thì em yếu quá, do nghén ko ăn được mà đi làm về vẫn phải phụ việc ở nhà chồng. Mang thai ba tháng e sút 4kg, cấp cứu hai lần. Sau lần cấp cứu thứ hai, nhà chồng em biết em có thai. Từ đó ngoài đuổi ra thì em còn nhận thêm vô vàn lời “hoa mỹ”, có hôm tới 2h sáng. Rồi em bị trầm cảm, bác sĩ gọi riêng cho chồng em nói chuyện. Hôm đó hai vợ chồng quyết định đi tìm nhà trọ, cũng bàn nhau nếu tối mà bị bố chồng đuổi nữa thì đi luôn. Trong túi em lúc đó còn đúng 1,5 triệu.  Đặt cọc nhà hết 500k. Tối đó gần 10h đêm, bố chồng lại chửi, đuổi. Chồng em gom hết quần áo, đồ đạc lôi em đi. Trước khi đi, em có quì gối xin lỗi bố chồng. Ra nhà trọ với vỏn vẹn 800k, không có bất cứ thứ gì trong phòng ngoài quần áo. Mẹ chồng cũng không đưa cho đồng nào trong khi ba tháng lương của chồng em trước đó đều đưa hết cho bà, tiền cưới vàng cưới cũng giữ hết. Mẹ đẻ cho em hai triệu, một tuần sau e đi nhận tiền nghỉ việc và bảo hiểm được 6 triệu (mừng hú vía luôn ạ).

Đến tháng thứ 8, vì hàng xóm dị nghị, nên bố mẹ chồng ép vợ chồng em phải về sống chung. Em ra điều kiện với chồng hoặc là thay đổi, không chửi bới nữa, hoặc là em sẽ đi luôn. Chồng em về nói chuyện, bố chồng phang ngay câu: “mày là thứ núp váy vợ….” Về đâu được tầm mười ngày thì ngựa quen đường cũ, mọi thứ y như ngày trước, thai em lúc bảy tháng đi siêu âm là 2,5kg. Vậy mà về nhà chồng ởhai tháng tới khi đi đẻ, con em được 2,8kg. Ơ nhà chồng em thèm ăn đủ thứ mà không dám ăn. Mua về ăn thì bị chửi phung phí, ra ngoài ăn thì bị chửi là tham ăn một mình. Em gom góp dành dụm được 11 triệu để chờ sinh. Mẹ chồng phán phải đưa tiền để mẹ lo. Lương chồng tháng đó cũng hơn 11 triệu, cũng đưa mẹ lo. Vậy mà bữa ăn sáng của em là cái bánh tiêu, bánh cam hoặc bánh mì không. Có bữa em thèm cháo lòng quá, chồng chở đi ăn, bị bố chồng phát hiện, hai vợ chồng nghe chửi từ buổi sáng tới khuya. Đêm đi sinh,em ăn được gói mì tôm, trong túi còn vỏn vẹn 128k. Sinh xong em ngất luôn vì mất sức.

Mấy ngày nằm viện chỉ có bà ngoại chăm, ông bà nội dạo xuống rồi đi. Đã thế ông nội còn “mạnh tay” với cháu, bảo là không giống bố nó. Mẹ em tự ái, nói thẳng là con của em, không giống ai hết, chỉ giống em, để mẹ em nuôi. Ông ấy nghe thế định sừng sộ lên thì mẹ chồng em kéo ông ấy về. Cả phòng sanh ai cũng ngán ngẩm cho em. Mẹ chăm em được hai tháng là hai tháng con em tăng cân đều. Mới 2 tháng mà cu nhóc được 6,5kg.

Qua tháng thứ ba, mẹ bận việc không chăm được, em được mẹ chồng chăm với mì tôm và bánh mì. Con em đứng yên, không tăng cân thì họ nói do sữa em nóng. Ông bà nuôi bò sữa, dọn chuồng xong người dính đầy phân cũng vào chơi với cháu, con em bị nhiễm trùng đường ruột, họ chửi em không biết chăm con. Trôm vía thằng bé ngoan, không quấy đêm, không chắc không biết làm sao. Có hôm nó thức khuya, hóng hớt tí mà bố chồng chửi um lên rồi cúp cầu dao điện. Chịu đựng tới khi con năm tháng thì bọn em ra riêng. Khổ nỗi mua nhà cũng gần nhà ông bà, cách khoảng 3 km. Nên buồn buồn lại xuống chửi, đuổi. Con chín tháng thì có bác chồng vào chăm con cho em đi làm, khổ nỗi bác chồng lại hay săm soi. Để ý đến việc em mặc cái gì đi làm, em ăn cái gì, đi về có ăn cơm không….. Và bắt đầu to nhỏ với chồng em. Sau khi có bác chồng, chồng em thay đổi hẳn, không đưa tiền cho vợ, luôn khó chịu khi vợ đi làm,quát tháo,….

Con em thì hồi 9 tháng đã được gần 10kg, vậy mà bà chăm được 2,5 tháng thì còn 7 kg. Thằng nhóc bị nhiễm trùng hô hấp liên tục. Một hôm em đi làm về sớm thì phát hiện bà cho con em ăn rồi lấy miếng giẻ lau chân để lau miệng cho thằng nhỏ. Em giận lắm nhưng ráng kiềm chế và bàn với chồng em nghỉ làm ở nhà chăm con. Sau đó em nói chuyện với bác chồng là em làm lương ít, chắc xin nghỉ ở nhà, để em tìm việc khác cho bà. Vậy mà bà nhảy dựng lên nói với mẹ chồng là em láo. Nửa đêm 11h, gọi cả mẹ em lên rồi mắng vốn. Em điên tiết lên nói chồng thì mẹ chồng chỉ vào mặt em mà chửi mày là đồ con đĩ. Trước sau em vẫn không cãi lại, đến khi họ nói mẹ em, em tức quá em cãi lại: “mẹ con chẳng tội vạ gì mà phải nửa đêm nửa hôm hành hạ mẹ con như thế”. Bác chồng em chửi bảo là “mẹ mày đẻ ra mày mà ko dạy được”. Em phang luôn: “thế bác dạy con bác được ko ạ? bác dạy anh ấy vào tù ạ???”. Xong em đưa mẹ em về.

Sáng hôm sau em hỏi chồng em là anh chở em về ngoại hay em tự về??? Hắn lui cui chở em về ngoại. Vừa về tới thì mẹ chồng gọi điện bảo chồng em nó có chân cho nó đi, đi luôn, việc gì phải chở. Họ biết nhà em phức tạp, em không về nhà được. Sau đó em nói chồng em chở em vô chùa và nhất quyết không về nhà. Chẳng hiểu họ nghĩ sao, chiều hôm đó lại vào chùa ngọt nhạt với em, năn nỉ em về. Từ dạo ấy, hễ mẹ chồng nói gì không đúng là em nói lại luôn, không nhịn như trước nữa. Bà ấy không hài lòng thì lại gọi chồng em lên để chửi. Chồng em lo làm ăn, không chơi bời, nhưng rất nghe lời mẹ. Không biết thông cảm cho vợ, muốn vợ ở nhà chăm con, muốn nhà cửa sạch sẽ, còn muốn em kiếm ra tiền. Mẹ chồng thì rêu rao khắp làng xóm là em ở nhà ôm con ăn bám chồng (trong khi em vẫn buôn bán). Mẹ em ốm, nằm viện nửa tháng trời, chồng ko thèm hỏi thăm nửa lời. Em phải lấy tiền riêng của em đưa cho hắn, hắn mới lên thăm và biếu mẹ em. Mẹ kẹt tiền, vay hắn 4 triệu lo viện phí, được ba ngày hắn hỏi em chừng nào bà ngoại trả tiền??? Hỏi miết tới lúc em phải chạy tiền trả cho hắn mới thôi. Em bảo hắn bao giờ mẹ mổ thì em xuống chăm bà. Hắn hỏi lại: mẹ nuôi em đâu? Dì em đâu??? em trớt quớt luôn.

Em tính lo cho mẹ mổ xong sẽ lo thủ tục li hôn cho mẹ, thời gian đó mà hắn không sửa đổi thì em cũng li dị luôn chứ chịu không nổi rồi. Nhưng nói thật là em còn thương hắn nhiều…hic hic…với lại hắn cũng thương con….hic…mọi người cho em ý kiến với ạ!!

Thỏ Đá

Sinh con nhưng không có quyền quyết định

Trước đây tôi đọc một bài báo “làm con thời này khó lắm”. Nhưng thật sự làm mẹ thời này cũng khó lắm.

Vì là con đầu lòng nên tôi không hề có kinh nghiệm gì nhiều. Sau khi từ bệnh viện về mẹ bảo phải nằm than và hơ em bé thì sau này bé mới cứng cáp.

Lần đầu sinh con chưa có kinh nghiệm
Lần đầu sinh con chưa có kinh nghiệm chăm sóc bé – Ảnh minh họa

Nhưng tôi đâu biết đó lại là nguyên nhân của hàng trăm vấn đề sau…
Được hơn 10 ngày sau khi xuất viện tôi buộc mẹ tôi phải đưa bé đi khám. Quan điểm người xưa là bé còn trong tháng là không được ra khỏi phòng nên khi tôi muốn đưa bé đi khám ba mẹ tôi can ngăn. May mà lần đó không có gì xảy ra. Đến giờ tôi vẫn còn ân hận.

Nhập viện vì viêm phổi, chích kháng sinh được 5 ngày bác sĩ cho thuốc về uống tiếp do số nhập viện mỗi ngày liên tục tăng. Về nhà bé bú ít hẳn. Tiếp theo đó là những tháng ngày bé biếng bú. Tăng cân chậm.

Hai bên nội ngoại mỗi người một ý.

Dù biết là do thương cháu nhưng quả thật làm mẹ đứng giữa như tôi cũng stress lắm.

Bé nhà tôi không thích sữa. Sáu tháng mọc răng bé bỏ luôn vú mẹ.

Công cuộc đút bình cũng là một quá trình gian nan.

Bé không bú bình, dù tôi mua đủ loại núm ti và bình sữa rồi đổi sữa kết quả vẫn không hề khả quan.

Tôi cong lưng đút từng muỗng mà mỗi lần cũng chỉ được 60ml nhiều hơn là bé ọc ngay.

Stress vì bé lên cân quá chậm. Đã vậy má chồng tôi còn không biết ép bé bú bình. Kết quả cứ mỗi lần thấy bình sữa là bé khóc. Cô ba bé còn bày mua núm giả về cho ngậm. Rồi còn bắt mình phải đánh thức bé bú đêm ( bé nhà mình bỏ bú đêm lúc hơn 6 tháng). Mãi khi nội đi du lịch 2 tuần mình mới rèn bé bú lên được 100ml rồi 120ml…

Cho con uống sữa bú bình
Cho con uống sữa bú bình – Ảnh minh họa

Chưa kể đến khi ăn dặm. Ban đầu mình làm công tác tư tưởng cho nội sẽ cho bé ăn dặm kiểu nhật. Nội đồng ý. Sau đó thấy cháu èo uột lại bắt cho ăn kiểu truyền thống rồi gặp cháu ai đó bụ bẫm lại bảo tập cho bé ăn kiểu Nhật đi.

Nào là xem ti vi bác sĩ bảo cá hồi tốt nên ăn mỗi cá hồi thôi, bí đao không bổ không nên cho bé ăn… Nói chung không sao vừa lòng nội. Cô ba bé mua trái cây Hipp về bé không ăn. Mình mua một loại khác bé ăn thì chê bảo không ngon.

Bên ngoại thì bảo sao không cho uống nước thuốc bang. Uống nước ấy bé mọc răng không sốt, không táo, không tiêu chảy…. Nói chung dạng như không cần đến bác sĩ ấy. “Nó thích ăn thì mày đút nó ăn nhiều vào, sữa uống ít lại” ( lúc này bé mới được 8 tháng)

Chưa kể vợ chồng mình hục hặc mãi vì mình không vừa ý mẹ chàng. Chàng không vừa ý mẹ nàng. Chẳng biết từ bao giờ vợ chồng tôi đã chẳng còn ngồi xuống nói chuyện cùng nhau.

Bé biếng ăn lại hay trớ nên phải nghỉ việc ở nhà chăm bé vì mình không yên tâm giao bé cho ai cả.

Người thì nói mình lười, kẻ thì bảo lạc hậu. Ai muốn suốt ngày ở nhà, ai cũng muốn có nhu cầu đi làm, được tiếp xúc người này người kia. Được tự do thoải mái. Có thu nhập. Nhưng thử hỏi tiến kiếm suốt đời có hết không khi mà ở cái thời buổi đồng tiền xói mòn cái tâm. Bạn sẽ hy sinh 1 vài năm hoặc 1 vài chục triệu hay tính mạng của con bạn??? Sơ sảy một tý là có chuyện mà nào tù tội hay tiền bạc sẽ giải quyết vấn đề sau đó???

Dù thời tiết nóng nhưng tôi rất hạn chế bé vào điều hòa. Vì con người ta ở được thì con mình ở được. Lỡ một vài bữa cúp điện hay đến nhà người khác chơi lại không ở được. Ấy là chưa kể khi đến trường được mấy trường có điều hòa. Điều hòa mang lại lợi ích chưa thấy nhưng tác hại đầy.

Tôi muốn tập bé vào ghế ăn nhưng nội lại bảo sớm vì có đứa mười mấy tháng còn ăn nằm. Ngoại thì bảo chơi sang. Nhưng thực tế chứng minh khi con người ta vẫn nằm ăn hay đi rong thì con tôi ngoan ngoãn ngồi trong ghế.

Hơn 9 tháng thời tiết miền Nam nóng nên tôi tập bé tắm nước lạnh luôn. Thỉnh thoảng còn cho bé làm quen nước vì muốn tập bơi sớm cho bé. Ban đầu ai cũng cản nhưng thực tế chứng minh dù tắm nước lạnh vào sáng và tối bé vẫn bình thường trong khi các bé khác thì sụt sịt ngay.

Tôi rất bối rối lắm lúc lại muốn ly hôn. Muốn mang con đi nơi khác sinh sống nhưng sợ con thiệt thòi, thiếu thốn tình cảm… Nhưng tiếp tục như thế này sợ rằng tôi stress quá mức trước khi chăm cho con trưởng thành….

GocTamSu.com mong những chia sẻ chân tình góp ý nuôi trẻ nhỏ với bạn Thùy Linh

 

Không sinh được con, tôi muốn ly dị chồng

Không sinh được con cho chồng, tôi có nên ly dị để anh đi tìm hạnh phúc mới… để có con nối dõi tông đường

 

Tôi và chồng cưới nhau được hơn 10 năm nhưng vẫn chưa sinh được con. Chồng tôi lại là cháu đích tôn của một dòng họ và là con trai duy nhất của một gia đình có 5 người con.

Xin ly dị chồng vì vô sinh
Xin đơn phương ly dị để chồng có vợ khác có con nối dõi

Không sinh được con, bố mẹ và người nhà chồng luôn bóng gió bảo tôi ly dị để chồng đi tìm hạnh phúc mới. Chồng tôi thương vợ nên cũng tìm đủ mọi cách để có một đứa con, ai mách ở đâu làm được là vợ chồng tôi lại tìm đến, năm ngoái chúng tôi còn bỏ hết công việc để đi cấy ghép ở bệnh viện hàng năm trời, nhưng vẫn không đậu được thai.

Biết tôi không thể có con, bố mẹ chồng tôi giận lắm, tuy ông bà không nói thẳng với tôi nhưng cũng thường xuyên điện thoại gọi chồng tôi về và thúc giục chồng tôi sớm ly dị để cưới vợ sinh con.
Tôi cũng chẳng trách gì nhà chồng, mà chỉ trách số tôi không may mắn, nên đã không sinh được cho anh một đứa con. Tôi cũng thông cảm về sự sốt ruột của bố mẹ chồng tôi, vì chồng tôi tuổi cũng không còn trẻ.
Mỗi lần như vậy chồng tôi lại rất buồn, anh suy nghĩ đến rạc cả người. Tôi biết, anh đang rất khó xử vì không muốn bỏ tôi, nhưng lại cũng không muốn làm người con trai bất hiếu với gia đình, dòng họ.
Thương chồng, nhưng tôi cũng chẳng giúp gì được cho chồng. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi yêu cầu anh ly dị, nhưng chồng tôi không đồng ý, anh bảo làm như vậy thì thiệt thòi cho tôi. Tôi biết, anh vẫn con thương tôi, lo cho tôi, nhưng anh càng thương tôi, lo cho tôi bao nhiêu tôi lại càng cảm thấy mình có lỗi với anh, với gia đình anh bấy nhiêu.
10 năm làm vợ anh, anh chưa bao giờ đối xử tệ bạc với tôi, vậy mà việc đơn giản nhất của một người phụ nữ là sinh cho anh một đứa con tôi cũng không thể làm được. Tôi muốn đơn phương làm đơn ly dị với anh, để anh đi tìm hạnh phúc mới cho mình.
Huyền

Chồng khen cave “chuyên nghiệp” hơn vợ

Anh đi cả đêm rồi sáng ra trở về trong bộ dạng thất thểu, tôi hỏi anh đi đâu, anh bảo anh đi ngủ với cave.

Anh đi cả đêm rồi sáng ra trở về trong bộ dạng thất thểu, tôi hỏi anh đi đâu, anh bảo anh đi ngủ với cave.
Anh đi cả đêm rồi sáng ra trở về trong bộ dạng thất thểu, tôi hỏi anh đi đâu, anh bảo anh đi ngủ với cave.

Tôi và chồng cưới nhau được hơn một năm thì sinh con, hiện con tôi mới được gần 1 tháng tuổi. Chồng tôi là người đàn ông có nhu cầu cao trong chuyện chăn gối, vì thế “chuyện ấy” của vợ chồng tôi diễn ra rất đều đặn.

Nhưng thời gian gần đây, do có thai, sợ ảnh hưởng đến sức khỏe hai mẹ con nên tôi thường xuyên phải từ chối chồng, khiến anh ấy không hài lòng.

Sau thời gian bầu bí lại là thời gian tôi ở cữ do sinh em bé, tôi mới sinh được chưa đầy một tháng, các vết khâu vẫn chưa liền, vì vậy không thể đáp ứng được nhu cầu của chồng. Tôi cũng nói để chồng thông cảm và đợi thêm một thời gian nữa cho các vết khâu lành lại, nhưng chồng tôi tỏ thái độ rất bực dọc.

Có lần, bị vợ từ chối, anh cho rằng tôi không còn yêu anh, tôi coi thường anh nên lặng lẽ bỏ đi trong đêm. Cả đêm hôm đó anh không trở về nhà làm tôi không sao chợp mắt được. Sáng ra, anh mới lò dò về trong bộ dạng thất thểu, tôi hỏi anh đi đâu, anh bảo anh đi ngủ với cave. Anh còn bảo, công nhận nó “chuyên nghiệp” thật, đáng để em học tập.
Tôi nghĩ chồng chỉ đùa tôi cho bõ tức, anh lại đang giận nên cũng chẳng để ý làm gì, nhưng thời gian gần đây anh hay bỏ đi qua đêm không về, thu nhập cũng không đưa đủ cho tôi như trước nữa. Anh cũng không đòi hỏi chuyện chăn gối với tôi, nghi ngờ chồng, thi thoảng tôi hay lén kiểm tra túi quần, túi áo của anh thì phát hiện vỏ bao cao su đã sử dụng.
Tôi làm ầm lên và bảo anh giải thích về chuyện này, anh bảo có gì mà phải ầm ĩ, vợ không chiều thì anh đi “bóc bánh” bên ngoài. Khi nào em hết thời gian ở cữ, các vết khâu lành lại anh sẽ chấm dứt chuyện “bóc bánh”. Tôi biết đây không phải là lời nói đùa, sự thật là chồng tôi đã “bóc bánh trả tiền”.