Tag Archives: mất ngủ

Từ ngày có bầu

Từ ngày mang thai, đi đâu ta cũng được gọi bằng một cái tên mới: “Bầu”. Cái tên nghe sao mà thân thương quá. Lên cơ quan, các chị hỏi: “Mấy tháng rồi Bầu?”, “Thèm ăn gì hả Bầu?”. Ra chợ, bà bán cá mời mọc: “Mua cá chép đi Bầu!”, cô bán thịt đon đả: “Mua cho chị ít thịt nạc Bầu ơi!”… Ta cười hạnh phúc vì mọi người đều biết và gọi ta bằng cái tên mới. Bỗng dưng, ta cố gắng bước đi khệ nệ hơn, chậm chạp hơn, tay âu yếm đặt trên bụng bầu như muốn khoe với mọi người rằng: ta sắp được làm mẹ.

Bầu được quan tâm chăm sóc yêu thương hơn
Bầu được quan tâm chăm sóc yêu thương hơn

Từ ngày có bầu… Ta lục lọi mọi thông tin để chăm sóc sinh linh bé nhỏ. Những thực phẩm được liệt vào loại “cấm”, những thói quen gây hại bị ta “triệt tiêu” tận gốc. Ta mang giày bệt, quàng khăn, bước đi thong thả, qua đường từ tốn, dù đã biết sắp muộn giờ làm. Ta chăm nghe nhạc cổ điển, đọc truyện và thậm chí là chăm chỉ ngắm ảnh những baby xinh xắn trên mạng… Ta viết nhật ký, chịu khó học từng mũi đan để móc mũ áo cho con yêu. Ta biết, cuộc sống ngoài này chẳng dễ chịu chút nào, nhưng ta tin con sẽ được đủ đầy, sẽ luôn vui vẻ và yêu mến cuộc đời này như ta.

Từ ngày có bầu… Ta đợi gần hai mươi tuần mới bắt đầu cảm nhận những cử động rất khẽ của con yêu. Khỏi phải nói ta vui mừng đến thế nào. Con đã là một phần trong cơ thể ta. Làm sao mẹ con ta có thể rời xa nhau được?

Ta cảm nhận được hạnh phúc gia đình, từ ngày ta có bầu. Trước đây, khi yêu nhau, ta và “ông ấy” cũng thề non hẹn biển sớm tối có nhau, hứa sẽ đắp xây một mái ấm gia đình. Nhưng có lẽ điều đó mới chỉ dừng lại như một “khái niệm” mơ hồ, vì chưa trải qua. Rồi ta cưới “ông ấy”, tức là được xem như đã lập gia đình.

Ấy thế mà vẫn thấy thiếu điều gì đó. Chỉ từ khi có con, biết con sắp chào đời, ta mới hiểu hơn về hai chữ thiêng liêng là “gia đình” ấy. Hằng đêm, cái “ông” ngày xưa giờ là chồng cứ áp tai lên bụng ta, hỏi nhỏ: “Con thương ba hơn hay mẹ hơn?”. Bất ngờ, “ổng” bị con đạp một cái thật đau vào má, cả nhà cười vang.

Từ ngày có bầu, ta nhận được nhiều sự quan tâm từ người thân. Cứ mỗi lần có người từ quê vào là hai bên nội ngoại gửi rất nhiều quà. Từ trứng gà, trứng ngỗng cho đến chuối, bưởi, thậm chí cả rau muống, rau khoai… Ta biết, dù ở xa nhưng mọi người vẫn nghĩ cho ta, thương ta.

Kể cũng lạ, không hiểu sao từ ngày có bầu, ta lại hay suy nghĩ, nhạy cảm và dễ tủi hờn. Xem một đoạn phim buồn, mắt ta rơm rớm. Đặc biệt, người hay làm ta tủi nhất là cái người hàng ngày vẫn cùng ta “đầu ấp tay gối”. Chồng đi làm về muộn, ta lại nghĩ hay “ổng” chán nhìn thấy cái mặt tai tái, cái má nổi mấy cục mụn của mình?

Thi thoảng ta đi làm về sớm, thấy mắt chồng vẫn cắm cúi vào máy tính, ta lại “đá thúng đụng nia”. Chồng ngạc nhiên: “Sao thế em?”. “Ai bảo không thèm hỏi thăm tui lấy một tiếng?”, ta nén giận. “Trời ơi, mới gặp nhau lúc nãy mà. Có phải xa xôi cách trở gì đâu!”, chồng lắc đầu không hiểu nổi.

Đêm đêm, khi chồng đã yên giấc thì ta trở mình liên tục. Ta hồi hộp nghĩ đến ngày lâm bồn. Rồi ta thương, thương kiếp đàn bà sao mà khổ. Dù ta biết, khổ nhưng cũng được hạnh phúc đến tột cùng. Đã mấy tháng nay, đêm nào ta cũng suy nghĩ để chọn cho con một cái tên thật hay giữa hàng trăm, hàng ngàn cái tên lướt qua trong đầu.

Có nhiều lúc tưởng đã chọn được tên ưng ý, ai ngờ mấy hôm sau lại đổi. Ta biết, cái tên sẽ theo con đi đến hết cuộc đời, thậm chí gắn với vận mệnh của con, thế nên làm sao ta có thể hờ hững được?

Chín tháng mười ngày… Ta mang trong mình thiên thần bé nhỏ. Những ngày ốm nghén dữ dội, những lúc đau đến cứng cả lưng, những đêm mất ngủ, những cử động càng lúc càng chậm chạp, mệt nhọc và sau này là giây phút hạnh phúc được đánh đổi bằng vô vàn đau đớn khi con chào đời… Chợt thấy thương và hiểu mẹ ta hơn bao giờ hết.

“Từ tuần này con sẽ thấy đau nhức xương đấy. Nhớ giữ ấm, tuyệt đối không chủ quan nhé! Ngoài này ba mẹ đã chuẩn bị “ổ” cho con xong xuôi rồi!”, giọng mẹ bông đùa trong điện thoại, nghe ấm lòng đến lạ. Rồi ta nhìn xuống cái bụng đang càng ngày càng lớn và nở một nụ cười viên mãn.

 VŨ HOÀI